TƯỚNG KHANH - Chương 28: 28 Tình Nan Dĩ
Bóng đêm dần vơi, phía đông bắt đầu sáng.
Mãi đến tận khi mặt trời nhô lên, tỏa chút ánh sáng vụn vặt vào trong phòng này, Bạch Bỉnh Thần mới hoảng hốt tỉnh lại.
Đã rất lâu hắn chưa ngủ ngon như vậy, vốn cho rằng đêm qua bận rộn đến nửa đêm, cả người lân tâm trí đu mệt mỏi sẽ khó chìm vào giấc ngủ, thế nhưng cuối cùng lại là đêm không mộng say sưa giấc tròn.
Đêm qua hắn được Vương Chấn dẫn ra khỏi Bạch phủ, đi qua hai ba con phố, đến một góc ngõ phố đìu hiu vắng vẻ, phia trong góc là một tòa viện, chỉ bước hai ba bước là vào phòng.
Sau khi phái mấy tên lính canh giữ ở cửa, Vương Chấn dẫn hắn đi vào.
Ngay vừa lúc vào cửa, có hai nha hoàn tiến lên, bọn họ không nói gì chỉ đẩy Bạch Bỉnh Thần về một căn phòng.
Sân của tòa nhà này không lớn lấy, giờ đây im thin thít không một tiếng người, chỉ cần bước vài bước đã đến căn phòng tạm chuẩn bị cho Bạch Bỉnh Thần.
Cách trang trí bên trong phòng cũng khá đơn giản, một tấm giường gỗ chiếm hơn nửa vị trí, cái bàn cùng tủ đều là những món đồ cũ phổ biến mấy năm trước của Bình Đô, trông chúng không có chút bị mài mòn, thoạt nhìn giữ gìn rất kỹ.
Bạch Bỉnh Thần giơ tay phủi một cái bên khe giường, chút bụi tro chợt bay mất.
Hắn nghĩ thầm, xem ra gian phòng này đã lâu không có người ở, hiện tại đặc biệt vì hắn mà mấy ngày nay mới đến lau dọn quét tước, nhìn sơ qua thì cảm thấy sạch sẽ ngăn nắp, nhưng những góc khe hẹp bên trong đều phủ đầy tro bụi,
Cũng may trong phòng sớm đã đốt hương, ngay cả chăn cũng được giặt sạch, Bạch Bỉnh Thần vừa dính gối liền ngủ say, khi tỉnh lại đã là lúc bình minh.
Dường như bọn họ đang cố ý thử thách lòng kiên hân của hắn, ngày hôm đó không một ai đến thẩm vấn, chỉ có một nha hoàn cứ đúng giờ sẽ đưa ba bữa đến, còn mấy tên lính quân tuần tra canh giữ ngoài sân, khi hắn ra khỏi phòng đi loanh quanh trong viện cũng không có ai hỏi han, những căn phòng khác trong tòa nhà này đều khóa chặt, không có dấu hiệu có người ở, cỏ mọc um tùm, chỉ có khóm dây leo tường vi góc tường phía tây nở rộ ra cực kỳ đẹp đẽ.
Bạch Bỉnh Thần khi đến đây không mang theo gì, thành ra sau khi dùng xong bữa cơm chiều, hắn chỉ có thể nương nhờ ánh nến vuốt vuốt nếp nhăn tay áo giết thời gian, Nơi này tắm rửa cũng không có y phục thay, lúc Bạch Bỉnh Thần ngủ không thể làm gì khác hơn mà mặc nguyên bộ đồ đi ngủ, y phục mặc suốt một ngay đã nhăn nheo không ít.
Nhìn thấy hoàng hôn dần sâu, Bạch Bỉnh Thần nghĩ đêm nay chắc cũng không có chuyện gì, bèn thổi nến chuẩn bị đi ngủ.
Mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được thanh âm đi lại, khiến cho Bạch Bỉnh Thần cảnh giác ngồi dậy: “Ai?”
Trả lời lại chỉ có thanh âm khép mở cửa phòng, đối phương dường như đã vào trong.
Bạch Bỉnh Thần còn chưa kịp phản ứng, đã bị người kia đánh gục đè lên giường.
Vải vóc hơi lạnh của đối phương sượt qua gò má hắn, Bạch Bỉnh Thần vừa định mở miệng kêu cứu, đã bị che miệng lại.
Người kia ép sát đè hắn cực kỳ chặt, khiến cho Bạch Bỉnh Thần muốn ngạt thở không cảm giác được chút không khí nào, chỉ đành dựa vào kẽ hở bàn tay kêu ra những thanh âm vụn vặt, thế nhưng cũng không thấy người kia phản ứng lại.
Thấy suy nghĩ của bóng đen kia dường như không đặt tại chỗ mình, đối phương giơ tay lục lọi gì cuối giường, đại não trống rỗng của Bạch Bỉnh Thần cũng dần tỉnh táo lại, hắn giả vờ giãy dụa, sau đó lấy ra cây ngọc trâm dưới gối nhanh chóng đâm về phía bóng người kia.
Thanh trâm không những đâm vào da thịt, còn có ý định muốn cắm thật sâu vào.
Đối phương đau đớn rên một tiếng, sau đó dứt khoát bẻ tay Bạch Bỉnh Thần đoạt lấy cây trâm trong tay hắn.
Một giây sau, Bạch Bỉnh Thần liền cảm nhận được cây trâm kia đang lẳng lặng kề sát ngay cổ ngầm uy hiếp mình, hắn không dám tiếp tục manh động, mà thôi không phản kháng nữa.
Đầu giường truyền đến tiếng va chạm của hai vật bằng sắt, Bạch Bỉnh Thần đang định quay đầu nhìn, nhưng lại bị hung bạo cố định lại không thể động đậy.
Hắn có thể cảm nhận được trên người người trọng lượng cùng hơi thở ấm nóng lượn lờ bên tai khiến bên vành tai cũng không nhịn được đỏ bừng.
Chất vải bộ y phục căn bản hơi lạnh sau một hồi giằng co cũng trở nên có chút nhiệt độ, Bạch Bỉnh Thần có thể cảm nhận được nhiệt độ của người kia dường như muốn khiến thân thể lạnh lẽo của hắn trở thành một viên ngọc đang được mài.
Đối phương tựa như mới tắm rửa, mùi xà phòng nhàn nhàn cứ quanh quẩn đầu chóp mũi hắn.
Bạch Bỉnh Thần vốn đang căng thẳng thoáng thở phào nhẹ nhõm, có tên sát thủ nào trước khi giết người còn tắm rửa một phen, huống hồ sau khi thấy mình phối hợp, cây trâm kề ngay cổ cũng không tiếp tục động đậy nữa.
Thế nhưng chỉ một giây sau, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua cổ của hắn, sau đó từng chút một lần theo xuống sóng lưng dò vào lên hông, thậm chí hành động kia hệt như muốn cởi quần áo trêu đùa hắn.
Bàn tay kia vô cùng ấm áp vuốt ve tới lui nhiều lần vô cùng kiên nhẫn, hệt như đang thưởng thức một viên ngọc lạnh lẽo.
Bên hông bị kích thích đến run rẩy khiến cho toàn bộ da đầu Bạch Bỉnh Thần tê rần, hắn theo bản năng đưa tay đè xuống bàn tay đang rục rà rục rịch bên hông mình, một giây sau, cây trâm kia liền đâm xuyên da hắn.
Hành động này hệt như đang ảnh cáo, chỉ là cây trâm kia chỉ nhẹ nhàng đâm sượt qua cổ hắn, khiến hắn cảm thấy hơi nhói nhói, sau đó lại trượt xuống dưới đặt tại phần xương quai xanh, cứ như chỉ cần hắn phản kháng thêm chút nào, thì cây trâm cùng người kia sẽ không tiếp tục nhẹ tay nữa.
Cảm giác nhục nhã lập tức xông lên đầu, Bạch Bỉnh Thần biết mình buông bỏ sẽ có kết cục gì, nhưng hắn đã hết cách, hắn muốn tiếp tục sống, cho dù sống với dáng vẻ thấp hèn như thế nào, hắn cũng phải sống sót.
Vòng người thế gia quyền quý tại Bình Đô cũng không hiếm những người yêu thích chơi đùa, đám công tử phong lưu bọn họ thường hay sa vào chốn vui thanh lâu hay thuyền hoa ăn chơi trác táng, lâu lâu cũng sẽ đến thanh quan thay đổi khẩu vị.
Mấy chuyện chơi đùa này, từ trước đều giờ chẳng qua chỉ là những món ăn nhắm rượu khoác lác vui đùa trên bàn rượu mà thôi, hiếm có ai đem mấy chuyện đó nói ra ngoài, chớ nói chi sẽ có công tử nhà nào một khóc hai nháo ba thắt cổ muốn cưới một nam nhân về phủ cả.
Trong chốn thanh sắc thế gia này, gặp dịp thì chơi là chuyện tầm thường, mà chân tâm chính là thứ bị xem thường nhất.
Trước lúc Triệu Trinh chưa đăng cơ, Bạch Bỉnh Thần vì muốn bồi dưỡng thế lực, đã từng kết thân với đám con cháu thế gia văn dốt vũ nát kia, mục đích chính là vì muốn phụ thân bọn họ có thể dùng chút sức mình chống đỡ cho Triệu Trinh, trong bọn họ cũng không ít tên thích thú mới lạ, muốn cùng hắn trải qua một đêm xuân.
Bạch Bỉnh Thần nhìn ôn hòa, trong thâm tâm lạnh lùng cao ngao, thành ra không ít người muốn vịn cành bẻ cây một phen, muốn bẻ gãy đóa hoa cao ngạo mọc trên cao này, nếm thử tư vị.
Đọc truyện hay, truy cập ngay == trùmtruу ệЛ.
VЛ ==
Sau khi thấy hắn giả ngây giả dại tránh thoát mấy lần, nhưng tên thiếu gia kia chiếm không được lợi, dần dần cũng buông tay ra.
Đợi đến Triệu Trinh vào chỗ, địa vị của hắn như câu nước lên thuyền lên, mấy ánh mắt mơ ước kia chỉ trong một đêm đã biến mất sạch sành sanh.
Cố gắng nhịn nhục đến mức bị khinh thường, Bạch Bỉnh Thần nghĩ, chẳng lẽ lần này nghe tin mình gặp chuyện, mấy người kia vân không thay đổi tâm tư, qua mắt được đám thị vệ ngoài cửa muốn sỉ nhục chính mình?
Bàn tay kia vòng ra sau lưng thắt lưng Bạch Bỉnh Thần dùng sức nâng eo hắn lên, rồi lại rục rịch muốn cởi dây thắt lưng.
Bạch Bỉnh Thần cố kiềm chế cảm giác buồn nôn cùng bất ổn của mình, bắt đầu nghĩ thầm mấy cái tên có khả năng làm ra chuyện này nhất, sau đó ngẫm xem bản thân nên mở miệng làm sao.
Bàn tay trên eo kia đúng lúc này đã cở được dây lưng ra, thế nhưng vẫn cô ý muốn dày vò hắn, bèn nâng eo hắn chầm chậm mở ra một vòng, sau dó lại vòng ra sau lưng thắt lưng dùng sức nâng lên một cái quanh một vòng mới thả hắn nằm xuống lại.
Bạch Bỉnh Thần cứ liên tục chìm vào cơn sóng khi chìm khi nổi, bên hông đã rịn ra lớp mồ hôi.
Bạch Bỉnh Thần đang định mở miệng, chợt phát hiện thanh âm kia của mình đã bị ép chặt trong giọt lệ đọng trong khóe mắt kia, lời còn chưa kịp nói, nước mắt đã vô thức rơi xuống.
Hắn cố gắng bình tinh lại: “Ngươi thật sự nghĩ ta không có cách nào tìm ra ngươi sao? Ta và phụ thân ngươi làm quan cùng triều mấy năm, với từng ấy thủ đoạn này, ngươi cảm thấy có thể giấu giếm được ta?”
Thắt lưng đã lỏng ra hơn nửa, Bạch Bỉnh Thần cảm thấy quần áo trên người dần dần buông lơi.
Thấy đối phương không hề bị dao động, Bạch Bỉnh Thần lại nói: “Nhà ngươi ở con phố phía nam có mở một cửa hàng trang sức, là ngươi dùng danh nghĩa thê tử mình mở ra, còn dùng nó nuôi mấy thê thiếp bên ngoài.”
Bàn tay trên eo vẫn tiếp tục di chuyển xung quanh hông hắn, còn không quên xoa nắn mấy cái chiếm chút tiện nghi.
“Hai năm trước, ngươi ép buộc biểu muội của mình quan hệ bất chính, bây giờ nàng gả cho ngươi chính là ngươi tự mình chọn.”
Cánh tay trên eo chợt dừng lại, sau khi đặt hắn nằm lại xuống gì thì không làm gì tiếp nữa, Bạch Bỉnh Thần dần thả lỏng tâm tình, thế nhưng còn chưa kịp thở phào đã nghe được một trận thanh âm ma sát vải vóc vang lên.
Cái bóng đen kia giống như đang cởi y phục của hắn, tuy rằng một tay không tiện lắm, thế nhưng so với lúc mở đai lưng nhanh hơn nhiều.
“Năm nay khi phát quân lương về bắc địa, ngươi thay phụ thân tìm mấy người trong giang hồ chặn lại giữa đường, nhằm tóm thâu hơn nửa.” Dường như đã đem người cuối cùng có khả năng ám chỉ ra, trán Bạch Bỉnh Thần giờ đây bị mồ hôi lạnh thấm ướt, một ít tóc dinh dính ở thái dương, hệt như tình cảnh bây giờ của mình, buồn nôn nhưng chẳng thể nào chạy được.
Bóng đen vẫn không có phản ứng lại, giật mạnh đai lưng bên hông Bạch Bỉnh Thần, rồi cầm lấy tay trái hắn đè chặt lên đầu giường.
Hít sâu một hơi, Bạch Bỉnh Thần quay đầu qua, tàn nhẫn cắn mạnh bàn tay đang cầm lấy đai lưng của mình, mùi máu tanh thoáng chốc tràn đầy khoang miệng hắn.
Đối phương lần này mạnh mẽ kìm nén cơn đau lại, song dùng cánh tay khác bóp chằm cằm Bạch Bỉnh Thần ép hắn mở miệng.
Dường như không chút tiếc thương nào, sức mạnh của người kia hung tàn như muốn bóp nát hắn.
Cảm giác đau đớn kích thích nước mắt chảy xuống, hòa lẫn vào máu tươi trong miệng, Bạch Bỉnh Thần rốt cuộc không nhịn được, vào thời khắc khi tay đối phương buông cằm hắn ra, thì tay phải đã mạnh mẽ bị nắm chép ép lên đỉnh đầu.
Sau một trận giãy dụa, quần áo ban đầu bị cởi phân nửa, bóng đen thay đổi tư thế trực tiếp dạng chân ngồi trên người hắn.
Nhìn thấy bóng người đối phương cúi xuống chôn vào cổ mình, rồi lại thong thả tỉ mỉ gặm nuốt hôn lên vết thương bên khóe miệng rồi trượt xuống, còn bàn tay đang ở bên hong cũng vuốt ve tiến vào trong vạt áo.
Cuối cùng Bạch Bỉnh Thần cũng chịu hết nổi, bật ra tiếng thẹn thào trong màn đêm.
Đột nhiên nghe được tiếng khóc, người kia bất ngờ dừng lại, chôn sâu vào cổ hắn bật cười, khiến cho thân thể cả hai cùng run lên.
Bạch Bỉnh Thần nghe được tiếng nói của đối phương vang lên không trung, trong giọng nói đó hoàn toàn tỉnh táo, không có chút động tình nào, cứ như những hành động ám muội vừa nãy chỉ là muốn đùa giỡn hắn.
“Con thứ Tống gia, lão nhị Nghiêm gia, còn có con trai độc nhất Trịnh gia.” Y kể ra mấy cái tên nãy giờ bị Bạch Bỉnh Thần đang liệt kê uy hiếp cười nhạo: “Xem ra ngươi cũng thân mật không ít kẻ ở Bình Đô, nói hết mấy người, cũng không nghĩ tới ta, phải chăng do bên ngoài nói ta là phu nhân của Lý gia, hay là nhân tình nhiều quá không nghĩ tới ta?”
Nghe giọng nói của Mai Thiều vang bên tai mình, trong đầu Bạch Bỉnh Thần cảm giác ong ong, mấy dấu bị y cắn cũng lập tức trở nên khó chịu, từng dấu cắn kia đâm nhói qua khiến lòng người run rẩy tê dại.
Mai Thiều vùi đầu vào xương quai xanh cắn một cái: “Bạch tướng vừa mới được hầu hạ dường như không tình nguyện lắm, chẳng lẽ ở trên quen rồi, không cam lòng chịu làm kẻ dưới?”
Lời nói kia vô cùng ngả ngớn, đã thế âm cuối còn nâng tông giọng, như muốn ôm lấy người khẽ thưởng thức nếm thử.
Sau khi nhận ra người nãy giờ vô cùng thành thạo điêu luyện chinh phạt trên người mình chính là Mai Thiệu, một cơn giận dữ xông thẳng vào đầu Bạch Bỉnh Thần.
Người nằm ở trên hắn uyển chuyển mê hoặc, dường như phải lưu luyến trải qua trăm ngàn lần chuyện giường chiếu mới có thể rành rẽ đến như vậy.
Có phải chính là lúc ở phương Nam, ở trong phủ Hiệp Ân vương, y cùng Lý An sáu năm chung giường cọ xát ra sao? Hắn nhớ tới câu Chu Việt nói trước khi chết kia: Mai Thiều quả là một người tuyệt diệu, ở trên giường Hiệp Ân vương lại mê người đến như vậy…
Nghĩ đến việc đối phương đã từng nằm trên người đàn ồng khác nói qua mấy câu khiêu khí dâm mị như vậy, Bạch Bỉnh Thần hận không thể lập tức bóp chết người đang nằm phía trên mình.
Bạch Bỉnh Thần cố đè nén cơn tức giận muốn lật đổ núi cùng tâm tư hỗn loạn của mình, lạnh giọng mở miệng: “Lăn xuống mau!”
Mai Thiều khẽ cười ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, dụ dỗ nói: “Ta thấy phía dưới thật ra cũng đang cực kỳ thoải mái, thật sự không muốn tiếp tục nữa sao, Bỉnh Thần?”
Cái tên mà y luôn căm thù, gông xiềng bản thân suốt bao năm qua, thế nhưng khi bật thành lời thì cực kỳ kiều diễm, dưỡng như còn muốn thiêu đốt chút lý trí còn lại của bản thân.
Chút tâm tình luôn được vững vàng chôn kín dưới tận đáy lòng suýt chút nữa đã vụn vỡ ngay trong câu nói này.
Y ngừng thở, cảm giác như bản thân vẫn như khi xưa, chấp nhận cam tâm tình nguyện trầm luân lần nữa..