TƯỚNG KHANH - Chương 27: 27 Không Tìm Được
Khi nhận ra thanh âm được người đang nói là ai, Bạch Bỉnh Thần chợt ngưng lại, miễn cưỡng ngồi trên xe lăn hành lễ:”Thịnh Thân Vương.”
Những người khác cũng hành lễ theo, duy chỉ có Lý An mắt lóe lên đứng vỗ quạt, sau đó liên tiếp nhích về bên cạnh Triệu Nguyên Thịnh, núp hơn nửa người ra sau lưng đối phương, điệu bộ oan ức hệt như đứa nhỏ về nhà kể tội vậy.
Hắn tỏ ra tội nghiệp bám lấy tay áo Triệu Nguyên Thịnh: “Huynh trưởng sao lại đến đây?”
Lý An là người thức thời biết tiến cũng biết lùi, hắn thấy mình thiệt thòi trước mặt Bạch Bỉnh Thần, bèn muốn nhân cơ hội ôm đùi Triều Nguyên Thịnh, ngay cả xưng hô thân thiết khi còn ở phủ Thịnh Thân vương cũng nói ra nhằm tỏ ý thấy sang bắt quàng làm họ.
Liếc mắt nhìn người kia nắm lấy tay áo mình, đáy mắt Triệu Nguyên Thịnh hiện ra chút ý cười, hắn nhìn sang Bạch Bỉnh Thần nói: “Bản vương đứng ở đây, chứng tỏ Hiệp Ân vương nói không ngoa.
Vương Chấn truy tra kẻ trộm đến Bạch phỉ, liền biết không thể vào trong, cho nên mới nhờ bản vương tiến cung gặp vua nói rõ nguyên do, bệ hạ đã đồng ý.”
Ngón tay đan chặt vào nhau của Bạch Bỉnh Thần dần trở nên trắng bệch, thế nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Nếu Thịnh Thân vương đã vào cung, nói vậy đã cầu được chiến thư, thần cũng xin được nhìn thử.”
“Chiếu thư không có, thế nhưng có một thứ, chỉ cần nhìn liền hiểu được.” Triệu Nguyên Thịnh bước lên trước lấy một mảnh ngọc bội từ trong tay áo ra đưa cho hắn.
Ngọc bội chỉ có một nửa, nó lấp lánh tỏa sáng, trên đó chạm trổ hoạ tiết rồng bay, chỉ qua một lúc, Bạch Bỉnh Thần liền nhận ra được đây là món đồ thiếp thân của Triệu Trinh.
Đôi ngọc bội long phượng này là thái hậu đời trước để lại, Triệu Trinh và Bạch Tử Khâm mỗi người giữ nửa miếng, ngụ ý long phượng trình tường, chính là dấu hiệu chuyện vui vẻ may mắn.
Hoàng gia chính là chốn không lưu tình, nhưng Triệu Trinh cùng Bạch Tử Khâm chính là đôi giai ngẫu hiếm thấy, cho nên hai miếng ngọc bội long phụng minh chứng đoạn tình nồng của đế vương bắt đầu thêu gấm dệt hoa, lưu truyền rộng rãi dân gian.
Mỗi khi Bạch Bỉnh Thần vào cung, trang phục của hai người đều thay đổi, duy chỉ có ngọc bội ấy vẫn luôn đeo trên người, có thể thấy được tình chàng ý thiếp nồng nàn đến dường nào.
Nếu như là lúc trước, Bạch Bỉnh Thần cũng sẽ cố gắng tự trấn an tỷ tỷ của mình có tấm lang quân tốt.
Thế nhưng hiện tại, khung cảnh Triệu Trinh dùng Bạch Tử Khâm uy hiếp chính mình vẫn còn rõ ràng trước mắt, khiến hắn không thôi suy nghĩ.
Nếu Triệu Trinh gợi ý hai người vương gia này tra soát phủ mình, cũng không viết chiếu thư, mà chỉ dùng ngọc bội mập mờ này rốt cuộc có ẩn tình gì?
Dường như nhìn ra Bạch Bỉnh Thần đang suy tư, Triệu Nguyên Thịnh khom lưng khẽ nói vào tai Bạch Bỉnh Thần:”Có người muốn trút giận lên Bạch tướng, bệ hạ biết Bạch tướng có chút oan ức, thế nhưng vì đại nghiệp quốc gia, thật sự là không có cách nào.”
Lời vừa nói ra, con ngươi Bạch Bỉnh Thần chợt co rút, hắn tự xưng là cùng Triệu Trinh quân thần ba năm qua chưa từng hiềm khích, không nghĩ tới chỉ vì quân quyền, chính mình cũng trở thành quân cờ giao dịch của Triệu Trinh.
Hai bàn tay nắm chặt chợt buông lỏng ra, Bạch Bỉnh Thần nhắm mắt bình tĩnh lại, hồi lâu mới nói: “Quý thúc, để hai vị vương gia vào trong đi.”
Triệu Nguyên Thịnh thấy hắn rốt cuộc chịu mở miệng, bèn nhìn Lý An gật đầu ra hiệu mang binh vào phủ lục soát.
Quý thúc vội vã theo tới hướng dẫn, còn Bạch Bỉnh Thần dẫn Triệu Nguyên Thịnh đi tới chính đường chờ đợi.
Trong đầu Bạch Bỉnh Thần dần nhớ qua sơ sơ vài chuyện xảy ra gần đây ở Bình Đô, sau đó hắn chợt phát hiện thứ Lý An muốn tìm ở quý phủ mình chính là lệnh bài mấy ngày trước Lăng Triệt làm thất lạc.
Hắn không nhịn được tự giễu trong lòng, mới mấy ngày trước hắn còn nói, lệnh bài của Lăng Triệt nhất định sẽ xuất hiện trước đại hôn, chỉ là có làm sao cũng không nghĩ tới khối lệnh bài này sẽ xuất hiện trong phủ mình.
Lý An dẫn người lục soát phủ vô cùng kỹ càng, qua nửa ngày trời mới tìm ra một hộp gỗ.
Triệu Nguyên Thịnh thăm dò thử sắc mặt Bạch Bỉnh Thần, sau đó quay đầu hỏi Lý An: “Tìm tới kẻ trộm chưa?”
“Kẻ trộm thì không bắt được, có điều ở mật thất trong thư phòng tìm được tang vật, cũng xem như miên cưỡng báo cáo kết quả.” Lý An mở hộp gỗ, để cho Bạch Bỉnh Thần cùng Triệu Nguyên Thịnh xem qua.
Bạch Bỉnh Thần nhìn sang, vật bên trong thực sự chính là khối lệnh bài có khắc ba chữ “Tấn tây quân”.
“Trên hộp còn khắc chữ nữa.” Lý An chỉ vào hai chữ “nghiễn phương” nói: “Vừa nãy ta nghe Vương tướng quân bẩm báo lại liền cảm thấy kinh ngạc, trên đời này sao lại có kẻ ngu trộm xong đồ lại chạy vào trong phủ quan, tên trộm này hẳn sẽ không phải là khoác một thân quan phục nhỉ.”
“Ngươi…Ngậm máu phun người!” Gương mặt già nua của Quý thúc chợt hiện ra vẻ giận dữ,đang định đứng lên tranh luận liền bị Bạch Bỉnh Thần ra hiệu ngăn cản.
Trong lời nói của Lý An ẩn giấu sự châm chọc, không hề có chút nào giống với phong cách thường ngày của hắn, khiến cho Triệu Nguyên Thịnh cũng không khỏi mở hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Theo lý thuyết, Lý An đã toại nguyện tìm được nhược điểm của mình, hẳn là nên khoái chí mới phải, có lẽ là vì muốn cho Mai Thiều hả giận nên mới trào phúng nói móc, thế nhưng thái độ vội vã quy tội như vậy, đúng là khiến người ta nghi ngờ.
“Hiệp Ân vương đây là quy tội cho ta sao?” Bạch Bỉnh Thần hất cằm nghi ngờ nói: “Vừa rồi không phải Vương tướng quân tận mắt nhìn thấy tên trộm chạy vào Bạch phủ ta sao, có thể kẻ đó thấy tình hình không ổn, nên mới bỏ lệnh bài ở quý phụ vu oan cho ta, chuyện này nghe có vẻ thuận tai hợp lý hơn đúng không?”
Lý An lên tiếng phản bác: “Một kẻ trộm không có quan hệ gì với Bạch tướng, làm sao biết trong phòng ngươi có mật thất?”
“Vậy tại sao Hiệp Ân vương biết trong phòng bản tướng có mật thất? Ta nhớ mình chưa bao giờ mời Hiệp Ân vương đến phủ mình trò chuyện cả.” Bạch Bỉnh Thần dựa theo câu chuyện nói tiếp: “Hay là Hiệp Ân vương phái người thăm dò phủ của ta? Ta nhớ lúc Hiệp Ân vương vừa tới Bình Đô, một tên nam sủng trong viện liền dịch dung đến quý phủ ta, không biết có phải muốn tìm gì đó cho Hiệp Ân vương hay không.”
Biểu hiện của Lý An ban nãy thu vào tầm mắt Bạch Bỉnh Thần, hắn liền biết nếu như Triệu Trinh và Mai Thiều giao dịch với nhau, thì chuyện phiền toái như vậy khó có thể nào khước từ, thế nhưng hắn không thể cứ như vậy bị ép vào sự chi phối, Vừa nãy khi Lý An lục soát, thời gian đó đủ để cho Bạch Bỉnh Thần phân tích rõ ràng tổng thể sự việc này.
Bây giờ kẻ dân thường như Mai Thiều đúng là dễ dàng hành động, vì để giữ chân Lăng Triệt ở lại đại hôn sau đó mới về lại Tấn tây, Triệu Trinh nhất định từng ám chỉ cho mai Thiều bảo y dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản Lăng Triệt, mà Mai Thiều cũng muốn mượn cơ hội này làm khó dê mình.
Bạch Bỉnh Thần vốn cho là thân phận của Mai Thiều không tiện lục soát Bạch phủ, mới để cho Lý An dẫn theo binh lính tuần tra đến đây, bây giờ ngẫm lại, hẳn là Hiệp Ân vương muốn tìm thư gì đó ở quý phủ của mình.
Thấy thái độ hùng hổ của Lý An dần dần quéo lại, Triệu Nguyên Thịnh cúi đầu hắng giọng một cái ngắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai.
“Chuyện hệ trọng như vậy, không phải tranh luận có thể ra kết quả, Nếu như lệnh bài tìm được trong thư phòng Bạch tướng, theo lệ cần dò hỏi thêm một chút chi tiết nhỏ.
Bệ hạ coi trọng Bạch tướng, sợ phá hủy danh dự Bạch tướng, vụ việc này hẳn sẽ không bàn giao cho hình bộ xử lý, thế nhưng chuyện ở chỗ Lăng tướng quân vẫn phải bàn giao lại, phiền Bạch tướng đi một chuyền cùng bản vương.”Triệu Nguyên Thịnh lên tiếng kết thúc câu chuyện.
Chính đường bên trong nhất thời yên tĩnh lại, mọi người đều chờ đợi phản ứng của Bạch Bỉnh Thần.
Hắn nhìn một lượt những người trong phòng, chợt nhẹ nhàng xoay xoay nhẫn trên tay, trong lòng đã vạch ra mưu tính.
Dù sao bản thân mình cũng nắm quyền cao chức trọng, nếu như tối nay hắn gióng trống khua chiêng bị tống vào ngục, giao cho hình bộ xử trí, e sợ tối nay ngoài cửa cung sẽ không có ít đại thần quỳ gối, làm phiền giấc ngủ bệ hạ.
Hiện tại tốt nhất là lén lút thẩm vấn, vừa bảo toàn thanh danh của chính mình, còn có thể làm thỏa mãn khiến cho Mai Thiều hả hê cơn giận, đây mới là làm một lợi hai.
Chỉ sợ Triệu Trinh cung biết mình sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn phép vâng lệnh, cho nên mới phái Thịnh Thân vương đến ép bản thân hắn chịu ngậm bò hòn(*)
— chỉ có thể âm thầm chiu đựng nghe theo
Trôi nổi trong chốn triều đình nhiều năm, Bạch Bỉnh Thần sớm có thói quen mỗi khi gặp chuyện trước tiên sẽ phân tích mặt lợi và hại, lại nhìn chiều hướng phát triển, còn về phần an nguy của mình, có hay không cũng không quan trọng.
Nếu bệ hạ một lòng muốn hoàn thành giao dịch này, bản thân hắn không phối hợp, sau đó lại bắt đầu tỏ lòng thành lại, e là cũng đã muộn.
Chuyện này người sau lưng quá nửa là Mai Thiều, nếu như chính mình đi theo, khó tránh khỏi sẽ được chút da thịt nỗi khổ, có thể Mai Thiều vào đều tới nay trên người bí ẩn không ít, chính mình nếu không đi chính diện đọ sức một trận, làm sao có thể thăm dò nội tình của hắn đây?
Huống chi…
Bạch Bỉnh Thần liếc mắt nhìn Quý Bồ đứng ở một bên, chính mình nói bóng gió nhiều ngày như vậy, thế mà hắn không có dấu hiệu đáp lại nào.
Nếu như nhân cơ hội này bày ra khổ nhục kế, chờ đến khi hắn quay về, có lẽ sẽ được như ý nguyện.
“Được, vậy ta sẽ theo vương gia đi một chuyến, chỉ là đêm lạnh, xin chờ tại hạ mặc thêm y phục.” Y cười trong mắt Bạch Bỉnh Thần dần sâu, sau đó được Qu ý thúc đẩy về phòng thay quần áo.
Triệu Nguyên Thịnh cùng nhưng người còn lại chờ ờ phòng chính, khi nhìn hắn quay ra lần hai, đối phương nở một nụ cười thoải mái nói: “Đi thôi.”
Bạch Bỉnh Thần không có chút khó chịu hoang mang nào, thậm chí còn vô tư chỉnh chu lại y phục trước mặt Triệu Nguyên Thịnh, cứ như chuyến đi này không phải đi hỏi cung, mà là làm khách gặp gỡ bằng hữu, không những lễ nghi chu đáo, còn cười ôn hòa.
Có lẽ hắn đã nói gì đó với Quý thúc, sau khi ra ngoài, mặc dù sắc mặt của ông vẫn còn khó coi, thế nhưng cũng không lên tiếng can ngăn gì, chỉ tùy ý ra lệnh cho một tên lính đẩy Bạch Bỉnh Thần đi.
Bận rộn tới hơn nửa đêm, lúc ra khỏi Bạch phủ, Lý An mới phát hiện cơn buồn ngủ đang ập đến.
Sau khi giao Bạch Bỉnh Thần cho quân tuần, giờ khắc này chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Lý An liếc mắt nhìn bóng lưng Triệu Nguyên Thịnh ngáp một cái, thầm tính nên chạy trốn thế nào.
Trong lúc đang suy nghĩ, không chú ý tới Triệu Nguyên Thịnh đột nhiên dừng lại, khiến cho toàn bộ đầu của Lý An đâm sầm và lưng đối phương, cơn buồn ngủ cũng bay đi hết nửa.
Lúc Lý An còn đang ôm đầu choáng váng mặt mày, chợt nghe Triệu Nguyên Thịnh hỏi một câu.
“Ngươi muốn tìm gì ở Bạch phủ?”
Lý An làm bộ nghe không hiểu: “Đương nhiên là tìm lệnh bài của Lăng tướng quân rồi, nếu không thì tìm gì chứ.”
“Thật sao?”
Lý An ngẩng đầu lên liền đụng trúng đôi mắt ngập ý cười của đối phương, đôi mắt này dường như nhìn thấu lời nói dối vụng về của hắn.
“Đương nhiên là thật! Bệ hạ có ơn với ta, Lê quốc cũng có ơn với ta, ta đương nhiên phải nắm lấy cơ hội báo đáp, nếu không thì đêm hôm khuya khoắt như vậy, ta không trong vòng tay mỹ nhân, chạy ra dây cực khổ làm gì?” Lý An đảo mắt khen ngợi mình thành một người tốt biết có ân báo đáp.
Triệu Nguyên Thịnh không thèm nhìn hắn nữa, chỉ cười nhạo nói: “Là vì bệ hạ, vì là Lê quốc, chứ không phải muốn báo thù cho tên mỹ nhân hồ ly kia à?”
Không chờ cho hắn trả lời lại, Triệu Nguyên Thịnh lại nói: “Tên hồ ly họ Mai kia dung mạo động lòng người, tâm tư mưu hiểm, hắn về Bình Đô vì mục đích gì, là người sáng suốt đều hiểu ra được, Chút năng lực của ngươi, cũng chưa đến mức khom người vì mỹ nhân để cho mình chịu thiệt.”
Hắn nhìn quan binh tuần tra biến mất ở góc đường, bất chợt xoay người nhìn Lý An nhẹ giọng nói: “Hắn yên ổn trong phủ chờ con mồi dâng tới cửa, còn ngươi chạy đôn đáo tới lui, ngươi có bị đần không?”
Lý An lo lắng nghe hết lời đối phương nói, mới phản ứng thì ra “hồ ly” hắn nhắc đến là Mai Thiều, có chút dở khóc dở cười, ngượng ngùng nói: “Tạ ơn vương gia chỉ dạy.
Mỹ nhân mà, đều phải dỗ dành.
Bản lãnh khác ta không có, chỉ có chút tài mọn dỗ dành mỹ nhân, không cần tiếc cho ta.”.
đam mỹ hài
Triệu Nguyên Thịnh bắt đầu im lặng, bốn phía giờ đây chỉ còn lại thanh âm xào xạc lá cây trong cơn gió, yên lặng đến mức khiến trong lòng Lý An cũng hốt hoảng.
Ngay lúc hắn cho rằng Triệu Nguyên Thịnh không trả lời, thì bóng một người cao lớn ép hắn vào góc tường.
“Ngươi gọi ta là gì?” Triệu Nguyên Thịnh cười tiến lại gần, “Ta nhớ khi ở Bạch phủ, Hiệp Ân vương cũng không có khách khí như vậy.”
Không biết chọc vào chỗ đau nào của Triệu Nguyên Thịnh, khiến hắn cứ bám lấy xưng hô này không tha.
Lý An im lặng lùi về sau, thử thăm dò: “Huynh trưởng….!Nghĩa huynh?”
Vì muốn cuộc sống thân là một chất tử như hắn dễ chịu hơn chút, khi còn bé Ly1 An ở phủ Thịnh Thân vương giã bộ ngoan ngoãn hoạt bát một thời gian lâu, mới cho lão vương gia mềm lòng nhận hắn làm con nuôi, dựa theo vai về này, bản thân hắn quả thật phải gọi Triệu Nguyên Thịnh một tiếng”Nghĩa huynh”.
Triệu Nguyên Thịnh ép sát mỗi lúc một gần, gần đên mức Lý An có thể ngửi được mùi hương dễ chịu kia, đây là mùi hương lúc xông y phục ở phủ Thịnh Thân vương, tuy không nồng đậm, thế nhưng cứ quẩn quanh trên đầu chóp mũ Lý An, khiến cho hắn hoảng hốt tưởng rằng chính mình đang còn ở vương phủ.
“Ta nhớ có người lúc rời khỏi phủ Thịnh Thân vương, dường như muốn đoạt tuyệt quan hệ cùng vương phủ.” Triệu Nguyên Thịnh dường như không thoả mãn câu trả lời của hắn, bèn lật lại nợ cũ, “Cho nên giữa ta với ngươi không tính là huynh đệ.”
“Vậy…” Lý An không biết đáp lại làm sao.
“Gọi hoàng thúc.”
Lý An cứ tưởng mình nghe nhầm: “Cái gì?”
“Lúc bộ tộc Lý thị đầu hàng Lê quốc, phụ thân của ngươi và tiên đế đã gọi nhau là huynh đệ, mà thánh thượng kêu ta hoàng thúc, dựa theo vai vế, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng hoàng thúc.”
Triệu Nguyên Thịnh dường như rất thích nhìn dáng vẻ luống cuống của đối phương, hắn híp mắt tiến lên trước.
Nhìn hắn càng ép càng gần, gần đến mức muốn ép mình vào trong góc tường, Lý An rốt cục vẫn bất đắc dĩ hầm hừ: “Hoàng thúc…”
“Ngoan.” Triệu Nguyên Thịnh đột nhiên tốt lên, hắn liếc mắt nhìn lá cây đang rơi xuống đầu Lý An giơ tay muốn bắt lấy.
Lý An thấy hắn đưa tay, theo bản năng né tránh, lại bị hắn giữ cằm lại.
Cố định lại người lộn xộn trước mặt mình xong, Triệu Nguyên Thịnh giơ tay cầm láy chiếc lá này, sau đó quét mắt nhìn từ trán xuống đôi mắt, dời xuống mũi, sau khi nhìn chăm chú một hồi lâu, mới để sát vào lên tiếng dụ dỗ nói: “Ngươi muốn tìm gì, nói không chừng thứ ngươi cần tìm đang ở quý phủ hoàng thúc thì sao.”
Chưa kịp Lý An phản ứng lại, Triệu Nguyên Thịnh đã lui lại, tự nhiên đi rồi.
Lý An bị mùi hương kia hun đến hơi mơ hồ, hắn cứ đứng ngây ra đó nửa ngày trời, không biết sao lại nhớ tới chuyện kia.
Sau cái lần gặp nhau ở Ngọc Lan đài đã hơn tháng, khi đó mặc dù Triệu Nguyên Thịnh say rượu nói ra mấy lời kỳ quái, thế nhưng cũng xem ra khá bình thường.
Sao chỉ mới một tháng ngắn ngủi trôi qua liền thích thú xem xét vai vế như vậy, chẳng lẽ Triệu Trinh gọi hắn hoàng thúc vẫn chưa nghe đủ, cho nên mới bắt hắn gọi thêm?.