TƯỚNG KHANH - Chương 23: 23 Tiếng Ve Kêu
Miệng lưỡi khô khốc theo sau thủ lĩnh kiểm tra các người dân cả một buổi trời, ngay cả ngụm nước cũng không có mà uống, Trần Bình ngồi xổm dưới một cây đại thụ nghỉ ngơi, thì bất ngờ có một giọt nước không biết từ đâu đến rơi xuống gáy của hắn.
Hắn còn tưởng rằng là chính mình chắc là vừa đói vừa khát, thầm chửi mình hoa mắt nhìn nhầm, dưới cây lớn như vậy thì giọt mưa ở đâu ra? Ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đã sớm không còn thấy đen, chỉ còn lại mấy tòa mây đen, bắt đầu nổi lên trận mưa phùn nghiêng nghiêng rơi xuống.
Liếc nhìn lão đại cạnh mình, câu chửi thề kia cũng ráng nuốt lại vào trong bụng.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn đảm nhiệm nhiệm vụ tuần tra này, thành ra chưa thạo việc không dám làm càn, đành không thể làm gì khác hơn là ở trong lòng thầm mắng vài tiếng cho hả giận.
Hắn đã sớm nghe nói việc tuần tra này khá là nhàn, mỗi ngày chỉ cần đi theo thủ lĩnh giả vờ giả vịt dò xét, sau đó qua loa báo cáo kết quả là được, đã vậy lương tháng còn nhiều hơn so với hắn khi còn làm nha dịch ở nha môn Kinh Triệu.
Mấy chuyện đường hoàng như thổ phỉ hay gặp cướp cũng chẳng tới phiên bọn họ, trong lúc làm việc nếu gặp đúng mấy ngày mưa còn thích hơn, chỉ cần tùy ý tìm một quán rượu nghỉ chân, dù cho lớn nhỏ gì cũng là chức quan trong tiều, những ông chủ trong quán đều là mấy kẻ thức thời tinh mắt nhìn thấy bọn họ sẽ hầu hạ ăn uống no say.
Hắn nhìn mấy tên con trai nhà họ Vương sát vanh, chỉ mới ở trong doanh tuần tra đã trắng trẽo mập mạp lên nhiều.
Đây cũng chính là một chuyện tốt, những kỹ quán xướng ca, quán rượu tiệm cơm, ngay cả mấy người bán hàng rong cũng phải nể mặt mũi bọn họ, mười ngày nửa tháng sẽ đưa chút ngân lượng hiếu kính, mà quan trọng là những đồng tiền này không cần đưa lại cho cấp trên, mà sẽ rơi vào rong túi tiền bọn họ.
Chuyện tốt như vậy có ai mà không vào.
Trần gia không phải nhà giàu có gì, thế nhưng Trần Binh là con một được Trần lão gia nuôi thành một vị công tử bột tứ chi không phát triển, không tuân phép tắc.
Hắn không có bản lãnh gì, thế nhưng Trần lão gia tử là một người cha giàu có lão luyện, lúc trước nhờ bám víu lấy quan doãn gia Chu Thúc ở phủ Kinh Triệu, hai người còn kết nghĩa huynh đệ, hôm nay ngươi tới Trần gia uống rượu, ngày mai ta qua Chu gia xem hí khúc, thân thiệt như anh em ruột.
Trần Bình còn nhận Chu thúc làm phụ thân nuôi, lúc trước khi hắn một tên bất tài vào được nha môn Kinh Triệu đều nhờ vị phụ thân nuôi này hỗ trợ lấy cho, nếu không phải như vậy thì Trần gia dân thường như bọn họ, sao có thể được chuyện tốt như vậy.
Vốn là trong nhà cũng không hi vọng Trần Bình làm nên chuyện lớn gì, để hắn cứ như vậy mà sống qua ngày cũng tốt, mãi đến khi có một lần hắn cùng huynh đệ khoe khoang sau đó bỏ ra hai tháng lương đi đến Lãm Vị các tiêu sái.
Khi đó bà chủ Lãm Vị các Lâm Như Vi mỉm cười nhìn về phía đó, gọi hắn một tiếng “Trần công tử”, hắn lập tức như người cõi hồn phách tán, cảm thấy những vũ cơ hoa khôi của tần lâu sở quán khác đều chẳng là gì nữa, một lòng muốn làm “công tử quyền quý” thành ra cứ hai ba ngày liền chạy tới Lãm Vị các, thử hỏi tiền trong túi sao không cạn, chút lương bổng cũng bỏ ra sạch sành sanh, cuối cùng đến khi không còn cách nào, hắn đành không thể làm gì khác hơn là quay về thẳng thắn mọi chuyện với phụ thân mình.
Vốn tưởng rằng mình sẽ bị lão gia tử ra sức chửi một trận, ai ngờ rằng này Trần gia lão gia biết được đứa con trai hai mươi mấy tuổi vô dụng của mình, rốt cục có thứ để theo đuổi, dù cho thứ hẳn theo đuổi là một cô nương, nhưng cũng khiến gã kích động đến mức nước mắt tuôn trào, quyết định ra sức giúp đứa con bảo bối của mình cưới Lâm Như Vi vào cửa.
Nếu tính về độ của cải tài sản, thì Trần gia tính ra cũng không có bao nhiêu, đành chỉ còn cách là dùng chút quyền nhỏ của mình.
Cũng may có nghĩa phụ của Trần Bình quan hệ rộng rãi, cho Trần gia chút để bám víu, cho nên để Trần Binh tiến vào quân tuần tra mấy tháng, sau đó để hắn làm ra chút công lao, sau đó nâng đỡ nói tốt vài câu, chẳng bao lâu có thể thăng thành phó tướng quân tuần.
Tuy rằng chức vị không coi cũng tính là quan, chỉ với gia tài Lâm Như Vi, sao dám đối chọi với quan trong triều, hơn nữa với tầng tầng quan hệ của phủ Kinh Triệu, còn nàng chỉ là phận nữ nhi bình thường, ngay cả nơi kêu oan còn không có, lúc bấy giờ còn không ngoan ngoãn trở thành Trần phu nhân chứ.
Đạt được mong muốn, tảng đá trong lòng của Trần Bình cũng dàn biến mất, người cũng trở nên nề nếp hơn.
Ai có ngờ, ngày ngày đầu tiên hắn làm việc lại đụng phải chuyện lớn như vậy, bận bịu đến mức nước cũng chưa uống giọt nào, khổ cái hắn còn là người vai không thể khiêng tay không thể nâng(*).
— Ám chỉ người ít lao động yếu ớt.
Mưa rơi dần nặng hạt, mưa bụi dày đặc rồi xuống khôi giáp bọn họ, từ từ đọng lại thành một vũng nước chảy xuôi xuống đất.
Trần Bình ngẩng đầu nhìn phía đối diện, ở lầu hai Lãm Vị các chính là bóng hình xinh đẹp hắn mong ngày nhớ đêm.
Nàng vẫn sáng rực rỡ chói mắt như vậy, cho dù cách một màn mưa nhỏ vụn, vẫn có thể trông thấy nụ cười cùng cái nhíu mày của nàng.
Phía sau cửa sổ đăng đóng kia phác họa ra tay áo của nàng, mơ hồ có thể thấy được nàng đang bắt chuyện với vị khách bên cửa sổ.
Có thể khiến cho bà chủ Lãm Vị các tự mình chiêu đãi, thì vị khách kia không giàu sang thì cũng cao quý, trong lòng hắn bỗng dưng có chút cảm giác khó chịu, không biết người công tử bên cửa sổ kia nói gì Lâm Như Vi, chọc cho nàng che miệng nở nụ cười.
Trần Bình thấy vậy càng thêm tức giận, hắn hung bạo theo dõi đối phương, nhìn đến mức muốn chọc thủng luôn cái cửa sổ.
Mở quạt che mặt mình, Lý An cười liếc Lâm Như Vi một chút, lại liếc nhìn tên lính đang ngồi xổm dưới kia cười trêu nói: “Mị lực bà chủ Lâm của chúng ta thực sự là không nhỏ, nhìn tên nhóc kia hận không thể nhai nuốt ta luôn kìa.”
Lâm Như Vi không nói lời nào, chỉ cầm hai chén hoành thánh được nha đầu bưng tới tự tay đưa cho hắn: “Thiếp thân nào có được phong thái như vương gia, năm đó vương gia còn chưa nhược quán, tất cả cô nương thành lâu Bình Đô này có ai mà chẳng muốn được gặp vương gia một lần.”
Lý An mặt lộ vẻ ghét bỏ, khuấy khuấy chén hoành thánh trong tay, sau khi liếc mắt nhìn cửa sổ đối diện cũng không thấy lộ hoàng người bèn hỏi: “Ngươi kêu ta khi không tới đây chỉ để ăn cái này?”
Hắn nhìn về phía Lâm Như Vi trách cứ: “Ngươi cũng là, trang chủ đến đây không bày ra chút thức ăn ngon, chỉ ăn mỗi cái này sao?”
“Ta kêu nàng làm đó, ầm ĩ cái gì?” Mai Thiều liếc mắt nhìn qua, một bên thưởng thức hoành thánh, một bên lơ đãng nói “Đây chính là công thức gia truyền của Lâm lão bản, người bình thường chưa chắc được ăn, Ta nhớ ngươi đã từng nói với ta, nhà ngươi trước khi mở quán rượu chính là làm giàu nhờ bán hoành thánh?”
Ở trong mắt Lý An, Lâm Như Vi chỉ là một trong hằng hà vô số mỹ nhân, chỉ có điều những mỹ nhân khác kiều diễm e lệ tựa như hoa, còn nàng như một ngọn cỏ lau, dưới bề ngoài mềm mại là một sự kiên nhẫn ngoan cường.
Khi quan sát những mỹ nhân bình thường, Lý An rất có giới hạn, hắn chỉ là phóng tầm mắt nhìn, rồi người ta xa xa liếc nhìn lại hắn với phong thái yểu điệu, nhìn qua thấy vui tai vui mắt là được.
Còn nếu như tra xét mấy chuyện sau lưng mỹ nhân, thật sự là quá sát phong cảnh.
Đột nhiên nghe được câu chuyện của Lâm Như Vi, hắn có chút hậm hực nháy mắt với Mai Thiều, nhưng ai kia chẳng thèm đáp lại.
Cũng may Lâm Như Vi cũng không chú ý tới, thậm chí trong mắt của nàng có chút ôn nhu nhàn nhạt: “Tay nghề này đúng thật là nghề gia truyền gia đình ta, khi đó Nhẫn châu mất mùa, ta lên phương bắc tìm hôn phu, song có dựa vào chút tay nghề Lâm gia bày một hàng quán bên ngoài, miễn cưỡng cũng có thể giúp chút chi tiêu trong nhà.”
“Ta kế thừa sạp hoành thánh mẫu thân buôn bán cũng qua mấy năm, Sau đó phụ thân mở một quán rượu nhỏ, tuổi của ta cũng lớn, ông không muốn ta xuất đầu lộ diện bên ngoài nữa, mà muốn bắt ta ở trong nhà chờ gả, con ta thì không muốn, nên buổi tối lén ra ngoài mở bán.
Vào những ngày đẹp trời có thể ngắm nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, tta liền cho là mẫu thân đang ở nơi đó dõi theo ta, cho nên ban đêm đi đường cũng không cảm thấy sợ hãi.”
Nàng hơi ngửa đầu, lúc này Lý An có thể nhìn thấy chút ấp lánh trong mắt nàng, thoạt như đang khóc, thế nhưng không có một giọt nước nào rơi xuống.
“Sạp hàng này bày trên con đường Chiêu Hòa sao?” Mai Thiều cầm muỗng, giọng điệu có gì đó là lạ: “Cần Nguyên năm thứ ba mươi ba, có phải ngươi mở quầy sạp bán hoành thánh trên đường Chiêu Hòa? Ngươi đừng nói với ta, có một vị công tử thường hay đến vào lúc ngươi gần dọn sạp mua hoành thánh, hắn…”
Thời điểm Lâm Như Vi mới khai trương Lãm Vị các từng nhờ Mai Thiều hỗ trợ tìm người, nàng nói đây chính là người mình thiếu nợ.
Món nợ này tính ra cũng đã lâu, chính là vào đêm hè Nguyên Cần năm thứ ba mươi ba.
Kiểm kê xong tiền bạc tối nay, Lâm Như Vi thừa dịp không còn khách trời tối người yên định thu sạp về nhà, bất chợt lại nhìn thấy một công tử xa xa, cầm theo mọt chiếc đèn cứ loanh quanh mấy sạp hàng lẻ tẻ.
Đối phương đi một mình, ngay cả người làm cũng không dẫn theo, cảnh tượng này trong chợ đêm có vẻ không mấy hợp lắm, cho nên liền thu hút Lâm Như Vi theo dõi.
Qua một lúc sau, người công tử kia liền đi đến sạp hàng của nàng hỏi: “Cô nương có biết làm hoành thánh vị Giang Nam không?”
Nhìn hắn cứ tới mỗi sạp mà dừng một lúc, hóa ra là hỏi chuyện này.
Lâm Như Vi cảm thấy có chút buồn cười, ở Bình Đô tìm hoành thánh vị Giang Nam, đúng là người kỳ lạ mà.
Lúc nàng nấu nước luộc hoành thánh có lén lút đánh giá đối phương, khi nhìn trên người hắn dính không ít sương đêm, xem ra cũng hỏi không ít sạp hàng thế nhưng không có chút buồn bực nào, lúc nói chuyện cũng không có chút cau có, không giống với những vị công tử thế gia khác.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó chăm chú nhìn ánh nến đang cháy ở góc bàn, chút ánh sáng kia cứ chớp nháy chiếu lên mặt hắn lúc sáng lúc tối, nhưng không có chút nào khiến người ta sợ.
Lâm Như Vi biết hắn đang nhìn cây nến tính toán thời gian, bản thân nàng lúc mở hàng cũng thường dựa vào nến mà tính toán thời gian đóng sạp.
“Công tử lại đến đây mua bữa khuya cho phu nhân sao?” Lúc đưa hoành thánh, nàng không nhịn được hỏi thêm một câu.
Người công tử kia chỉ mỉm cười thật nhẹ không trả lời, sau đó xoay người vội vàng cầm theo chiếc đèn long biến mất giữa màn đêm.
Có lẽ là tay nghề của nàng thật sự hợp khẩu vị của công tử kia, cho nên bình thường mỗi tối hắn mới cầm lồng đèn đến đây mua hoành thánh, cứ một người một đèn như vậy.
Mua nhiều đến mức quen, công tử cũng tích để một khoản tiền ở chỗ nàng, còn nàng cũng sẽ canh lúc hắn gần tới bỏ hoành thánh vào nồi.
Chuyện làm ăn buôn bán này kéo dài cả mùa hạ, mãi đến một lần ngẫu nhiên Lâm Như Vị bị người trong nhà phát hiện, thành ra cũng không thành công ra ngoài nữa.
Sau đó nàng đứng chờ ở con đường kia, muốn trả lại khoản tiền thừa cho công tử, nhưng không biết có phải vì mình bị người nhà cấm túc lâu quá hay không, chờ đến khi nàng được thả ra tìm lại hắn, thì đã không còn tung tích của người lẫn ánh đèn kia nữa.
“Sau đó khi ta mở Lãm Vị các này, đã từng dựa theo tướng mạo tuổi tác của vị công tử đó mà tìm kiếm, thế nhưng đều không có manh mối.
Hắn từng nói, phu nhân của hắn là người Lam Châu, cho nên nửa đêm khuya khoắt mời đến mua chút hoành thánh đậm khẩu vị Giang Nam cho nàng.
Những năm gần đây, phu nhân nhà ai cũng từng tới đây ăn uống, thế nhưng đối chiếu vẫn không tìm được người kia, ta nghĩ vị công tử kia có lẽ đã không còn ở Bình Đô, không biết nên tìm làm sao đây?”
Lâm Như Vi nhìn Lý An ăn hoành thánh mà cứ ngây ra bèn có chút khó hiểu hỏi: “Vị công tử kia có vấn đề gì sao?”
Lý An lung tung nuốt xuống một viên hoành thánh nhìn biểu hiện của Mai Thiều rồi sờ cằm của mình: “Cần Nguyên năm thứ ba mươi ba, năm nay được hai sáu tuổi, đồng môn, trong nhà còn có phu nhân là người Lam Châu…”
“Hắn nói như thế nào?” Mai Thiều ở một bên vẫn lẳng lặng nghe chợt buông muỗng trong tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy chuỗi phật châu xanh biếc trên cổ tay, dường như muốn tìm gì đó để có thể dựa dẫm vào.
“Hắn nói….”
Hôm đó chính là tiết Trung Phục, cho dù đang là đêm khuya, tiếng ve sầu cũng ầm ĩ không ngớt.
Dưới ánh trăng, tiểu công tử kia kỹ càng ôm hộp cơm vào lòng, sau đó nhìn cô nương đang hỏi mình mặt mày cũng cong cong, giọng điệu ôn hòa có chút bất đắc dĩ: “”Nàng” là người Lam Châu đến Bình Đô được ba năm vẫn chưa quen cơm canh nơi đây.
Thế nhưng bình thường rất mạnh miệng, không cho người ta chiều ý mình, cũng may “nàng” rất thích hoành thánh của ngươi, cho nên ta mới mua cho “nàng”.
Nơi này dù sao cũng chẳng bằng quê nhà, không thể khiến mọi thứ đều vừa lòng mình, nhưng có thể làm chút chuyện khiến “nàng” vui lòng, ta rất vui.”
Lâm Như Vi rất chi ước ao, nàng chống cằm cảm thán: “Ngươi đêm nào cũng mưa bữa khuya cho phu nhân, ngươi tốt như vậy, chắc là nhất định rất thích nàng lắm đúng không?”
Giống như có gì đó vẫn chôn giấu dưới đáy lòng lặng lẽ phát sinh, chút chồi non chôn sâu trong lòng bạch y công tử khẽ đâm chồi nảy lộc, chỉ dám lộ một chút nhỏ trước vị cô nương không quen biết này, đong đưa chút trong đêm gió lạnh.
Trong mắt hắn phản chiếu ánh trăng tròn sáng trong, ẩn chứa đựng dịu dàng: “Có người ở bên, cùng nhau trải qua đêm dài.
Đối với phu nhân, ta quả thật đã sớm động lòng.”
Có lẽ là do tiếng ve đêm hè quá mức ồn ã, khiến cho lòng người hoang mang rung chuyển.
Nếu không phải vậy.
Sao hắn có thể dám thừa nhận mình động lòng ngay thời khắc này..