TƯỚNG KHANH - Chương 22: 22 Sóng Gió
Chu Mậu kia hệt như con chim cút rúc đầu, một mực cung kinh đứng chờ ở cửa Cần Chính điện, chờ được Triệu Trinh truyền kiến.
Nay đại hỉ của trưởng công chúa Cảnh Hòa sắp tới, mấy ngày nay Chu Mậu bận bịu tới mức chân không chạm đất, đã thế bảy tám ngày trời gã còn chưa được về lại phủ ôm kiều thê mỹ thiếp của mình, quanh quẩn nghỉ ngơi trong gian phòng nhỏ trong công môn, suốt ngày mang người chạy đôn chạy đáo từ phủ công chúa qua phủ tướng quân.
Nếu so trong lục bộ thì số lượng người trong lễ bộ là ít nhất, ngày thường Chu Mậu lại không chịu ủy quyền nhờ ai, bất chợt đụng phải việc gấp như vậy cũng rối tinh rối mù cả lên, đành không thể làm gì khác hơn vvác bộ mặt giả lả đi khắp nơi từ hộ bộ, công bộ mượn thêm người.
Triệu Trinh cực kỳ coi trọng chuyện hôn sự lần này, lúc nào hắn cũng hỏi, còn để hoàng hậu Bạch Tử Khâm xử lý chuyện xuất giá cho Cảnh Hòa, vừa nhìn liền biết được vinh hạnh cưng chiều một cách đặc biệt.
Chỉ là hai người sắp đến tân hôn này có chút kỳ quặc, mặc dù phò mã kiệm lời ít nói, nhưng mỗi lần Chu Mậu đưa cho hắn sách ghi chép lễ nghi hôn sự, hắn đều trưng ra vẻ mặt lạnh như băng.
Thế nhưng hôm nay khi gã đưa hỉ phục ngày đại hôn cho Lăng Triệt, thì đối phương lại bắt đầu nôn nóng, không thèm mặc lễ phục này mà lập tức liền tiến cung.
Chu Mậu thấy vậy liền sợ thầm nghĩ không biết bản thân gã không làm chu đáo chỗ nào chọc giận vị phò mã gia này, thành thử ra cũng nơm nớp lo sợ vào cung đứng chờ ở ngoài Cần Chính điện.
Trong lúc gã đang soạn sẵn một bài văn xin lỗi trong bụng mình, thì thanh âm nát vụn của chung trà khiến tim gã lập tức treo lên cuống họng.
Cơn giận của thiên tử, chức quan nhị phẩm lễ bộ thượng thư của gã e không gánh nổi.
Cả bài văn nãy giờ nghĩ trong đầu của Chu Mậu chỉ vì thanh âm kia mà mất sạch sành sanh.
Gã rụt cổ lại chờ nửa ngày trời, thế nhưng vẫn chưa thấy Lăng Triệt đi ra, mà chỉ nhìn thấy tiểu thái giám Cần Chính điện dẫn Mai Thiều vào trong.
Hiện tại vẫn chưa vào hạ, đang trong khoảng thời gian ấm áp xem là thoải mái nhất của mùa xuân, thế nhưng Chu Mậu cảm giác sau lưng mình đã ứa ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nếu không vì cố kỵ lễ nghi trong cung, gã thật sự muốn đi vài vòng để cố kìm lại sự bất an trong lòng mình.
Thời gian uống cạn nửa chén trà giờ đây đặc biệt lâu, Lăng Triệt cùng Mai Thiều lúc này mới người trước người sau ra khỏi điện.
Chu Mậu vừa nhìn thấy liền trưng gương mặt tươi cười vội vàng tiến lên nghênh tiếp, gã còn chưa kịp nói gì, đã bị một cái hành lễ của Lăng Triệt chặn họng.
“Làm phiền Chu thượng sách tốn công đi một chuyến đưa hỉ phục, ta trở về sẽ mặc thử.” Lăng Triệt khách khí nói một hai câu đuổi Chu Mậu đi, sau đó nhanh chóng cất bước rời khỏi.
Chu Mậu trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng vội vã của Lăng Triệt, gã còn chưa kịp hoàn hồn đã bị một bàn tay không chút khách khí đè lên vai.
“Mai…” Chu Mậu vừa mới bật ra một từ, đột nhiên nghĩ tới bây giờ Mai Thiều cũng không còn chức quan gì, giờ lỡ nôn ra cái họ cũng không biết nên xưng hô tiếp ra làm sao, chỉ đành lúng túng xoa xoa tay.
Đối phương dường như không để ý chút nào, y ỷ vào mình cao chặn lại Chu Mậu di chuyển về hướng Cần Chính điện, rồi lại nhìn thị vệ giữ cửa cúi đầu mở miệng: “Chu thượng sách tới đây là vì chuyện của Lăng tướng quân?”
“Không biết Mai tiên sinh có cao kiến gì?” Chu Mậu cũng liếc mắt nhìn Cần Chính Điện, “Bệ hạ tức giận là vì chuyện hôn sự của trưởng công chúa Cảnh Hòa sao?”
“Chu thượng sách không cần bận tâm, chuyện bệ hạ lo lắng không liên quan đến hôn sự công chúa.”
Vừa nghe thấy Mai Thiều khẳng định, Chu Mậu thoáng yên lòng, thế nhưng vẫn còn có chút thấp thỏm: “Vậy…”
“Chuyện kia bệ hạ sẽ tự xử lý, chuyện Chu thượng sách nên lo bây giờ không phải là chuyện phủ công chúa hay sao?”
Chu Mậu thấy thế vội ngẩng đầu cảnh giác liếc mắt nhìn Mai Thiều.
Về phần trưởng công chúa, nàng cực kỳ không vừa lòng chuyện hôn sự này.
tuy bề ngoài nàng không nói năng gì, thế nhưng những món đồ Chu Mậu đưa tới đều từ chố không nhận, quy trình của hồi môn tự có hàng hậu xử lý, lễ nghi trình tự cũng do một tay lễ quan sắp xếp, chỉ có hỉ phục là muốn nàng tự mình mặc thử.
Thế nhưng hiện tại Triệu Cảnh Hoa đóng cửa không chịu ra, thăm hỏi không tiếp, đồ vật không nhận, ngày diễn ra hôn sự lại sắp đến gần, Chu Mậu ngồi trên đống lứa này mấy ngày lo đến mức tóc cũng sắp bạc thêm một hàng.
Vào lúc này, gã thấy Mai Thiều lập tức đã chỉ ra tâm bệnh của mình, bị đạp trúng đuôi như vậy chỉ biết giậm chân theo bản năng mà phủ định.
Thấy bộ dạng chột dạ kia, Mai Thiều cũng không vạch trần mà chỉ điểm thêm một câu: “Chuyện trong phủ trưởng công chúa, suy cho cùng vẫn là chuyện hoàng hậu nương nương.”
Ý của y, dùng cách gián tiếp một chút, không cần bản thân ra mặt, đưa hỉ phục cho hoàng hậu Bạch Tử Khâm để hoàng hậu giúp mình?
Tuy cách này tính ra có chút phí sức, thế nhưng cũng là phương pháp hay.
Bạch hoàng hậu dịu dàng hiền lương, lên ngôi ba năm, luôn đối đãi ân cần mọi người, tình cảm với bệ hạ như keo sơn, nếu người đích thân làm hẳn sẽ không bị chối từ.
Ở trong triều lăn lộn gần nửa đời người, Chu Mậu đã sớm rèn bản tính tinh khôn như loài khỉ, gã cũng lập tức hiểu câu chỉ điểm này không phải khi không mà giúp mình bèn hỏi: “Mai tiên sinh giúp ta, không biết nên lấy gì báo đáp?”
“Chu thượng sách khách khí cái gì,nếu xét theo vai vế, ngài vẫn là trưởng bối của ta, kêu một tiếng thúc cũng không quá đáng.
Tương lai nhờ Chu thúc chỉ dạy nhiều hơn.” Mai Thiều nói ra câu từ khách sáo kia đến là trôi chảy, một đôi mắt đẹp đẽ cười rộ, thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn được lòng của một vị hậu bối.
Thế gia bên trong Bình Đô, nhất định phải luôn xem trọng gia phả mà xếp, hầu như ai cũng nhờ đến họ hàng thân thích của mình, mà con thỏ như y đã ngã một lần nay lại tiếp tục trèo lên bằng sức mình.
Chu Mậu thầm mắng trong lòng, thế nhưng trên mặt vẫn treo lấy nụ cười đáp lấy lệ: “Không dám không dám.”
Mặt mày Mai Thiều tươi cười hệt như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nghĩ, đoạn ghét sát lỗ tai nhẹ giọng nói: “Mai mỗ một kẻ tầm thường, hiện tại không có một chức quan nào, thế nhưng dù sao cũng làm việc dưới trướng Trương tướng giống đại nhân, tính ra miễn cưỡng có thể xem là nửa đồng nghiệp, đương nhiên là chỉ dẫn lẫn nhau, Chu thúc nói xem có đúng không?”
Tên tội thần trước mắt này khi quay về nơi đây, chỉ mới có chút thời gian, đã âm thầm bấu víu lấy cành cây to Trương tướng này rồi.
Chu Mậu thấy y nói tới hào phóng như vây, thoạt nhìn không giống giả vờ, thì nụ cười trên mặt cũng dần thích ý, song thần thái cũng nhất thời sống động lên, đưa tay ra vỗ vỗ sau lưng Mai Thiều: “Mai chất vừa nhìn chính là trụ cột tài năng, có chỗ nào cần lão phu chỉ dạy chứ, nếu như không chê, lễ bộ đúng là có vài vị trí trống, chỉ sợ những vị trí đó không lọt vào mắt Mai chất thôi.”
Lần này gã nói đúng là lộ ra chút thật lòng, xem ra tên Chu Mậu này cũng là người của Trương Cửu Đại.
Sau khi Mai Thiều xác định chắc chắn, tiếp tục nói đôi ba câu khách sáo với đối phương, cố cầm cự đến khi người bên trong gọi gã vào mới xoay người rời đi.
Bên trong Cần Chính Điện đã sớm được dọn dẹp, không nhìn ra dấu vết làm vỡ chung trà ban nãy.
Chu Mậu hành lễ xong bèn nheo mắt nhìn sắc mặt Triệu Trinh, thế nhưng không phát hiện được gì, đành không thể làm gì khác hơn là theo quy trình bẩm báo tiến triển chuyện hôn sự.
Triệu Trinh một bên nhòm tấu chương trong tay, một bên để cho Chu Mậu nói hồi lâu, sau mới mở miệng nói: “Chu ái khanh cho rằng, vi thần quan trọng nhất là cái gì?”
Đột nhiên hỏi ra câu như vậy, khiến cho lão hồ ly như Chu Mậu cũng có hơi kinh ngạc.
Từ cổ chí kim, những thần quan thảo luận về đạo thần tử cùng hoàng thượng đều không có kết quả tốt, Chu Mậu cảm thấy sau lưng mình đã ướt hơn nửa.
Gã chần chừ máy móc trả lời: “Tất nhiên là lòng trung ạ.”
“Lòng trung của thần tử, là trung với quân hay là trung với nước?” Triệu Trinh có vẻ hứng thú với câu trả lời này, bèn không nhìn tấu chương nữa mà tiếp tục hỏi.
Càng lúc hỏi càng quái lạ, Chu Mậu không kịp ngẫm nghĩ thêm nữa mà lung tung trả lời: “Quân tức là nước, trung với quân tức là trung với nước.”
Nghe xong câu trả lời này, Triệu Trinh không nói gì, chỉ là hời hợt cười nhìn gã một lúc, cũng nhìn ra được trong lòng đối phương bắt đầu sợ hãi.
“Ngô đô thứ sử lần này về Bình Đô có thuê một đoàn hát đến chúc mừng cho đại hỉ Cảnh Hoàn, ngươi sắp xếp chỗ cho bọn họ, chờ đến ngày thì đưa họ đến náo nhiệt chút.
Nhớ sắp xếp chỗ cho Đồng Tham.”
Môi khi quan viên địa phương về cung bẩm báo chính sự đều phải ghi chép thời gian cụ thể tính toán ngày tháng, mấy ngay nay Đồng Tham đến lúc về.
Ai biết vừa hay khi về lại đúng lúc sắp đến ngày hôn sự trưởng công chúa Cảnh Hòa, Triệu Trinh nhất thời vui vẻ, cũng lệnh cho đối phương ở lại tham dự ngày vui.
“Mẫu phi Cảnh Hòa mất sớm, nàng từng được Mai quý phi nuôi dưỡng một khoảng thời gian.
Cảnh Hòa vốn là người hoài niệm chuyện xưa, vào ngày đại hỉ nhớ thông báo cho Hiệp Ân vương dẫn Mai Thiều đến tham dự.” Triệu Trinh nói thêm.
Nửa ngày hôm nay Chu Mậu liên tục nhận hết kinh hãi này đến kinh hãi khác, giờ đây thấy Triệu Trinh giao phó xong ọi chuyện, ngay cả mồ hôi cũng không kịp lau, mà cúi mình trốn đi ra.
Triệu Trinh liếc mắt nhìn bóng lưng hốt hoảng Chu Mậu khẽ bật cười, song lại nhận lấy chung trà từ tay Phúc Thuận đưa tới nhấp một miếng: “Ngươi xem Chu Mậu có thể xem là một trung thần hay không?”
Phúc Thuận cung kính khom người nhận lấy chung trà trong tay Triệu Trinh đưa cho tiểu thái giám phía sau, sau đó mới cười trả lời: “Người lão nô này không hiểu, lão nô chỉ đau lòng bệ hạ đập nát chung trà kia, đây chính là cặp chung trà đôi của người và hoàng hậu nương nương.”
Triệu Trinh thâm trầm nhìn Phúc Thuận một lú rồi cười nói: “Trẫm biết ngươi hiểu rất rõ.
Có điều chung trà này rơi cũng đáng, trẫm cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ đi thứ mình yêu thích thôi.”
Suốt mấy ngày trời còn chưa hồi phủ, đã vậy từ sáng đến giờ chịu biết bao kinh sợ, Chu Mậu hiện tại co chút nhớ nhà, sau khi ra khỏi cung lập tức lệnh về lại phủ dự định nghỉ ngơi thoải mái chút.
Kiệu đi vô cùng vững vàng, cứ đng đưa nhè nhẹ khiến Chu Mậu hơi buồn ngủ, đột nhiên một tiếng ngựa rít lên, cổ kiệu bất ngờ khựng lại khiến Chu Mậu suýt chút nữa bay ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì, có lái xe cũng làm không xong!” Hôm nay thực sự là xui xẻo, chuyện gì cũng không thuận lợi, Chu Mậu nín nhịn từ sáng đến giờ không chỗ phát tiết, hiện tại liền vén mành lên mắng mỏ.
“Đại nhân, chuyện là…” Gã người làm lái xe có chút khó xử nhìn đám quan binh chặn đường mình, không biết làm sao mới phải.
Nhìn thấy Chu Mậu lộ mặt ra, thủ lĩnh đội tuần phòng Vương Chấn tự mình tiến lên thăm hỏi: “Chu thượng sách đi đâu vậy?”
“Mới vừa vào cung gặp bệ hạ.” Chu Mậu nhìn quanh một vòng, hiện tại số lượng quân binh tuần tra nhiều hơn ngày thường gấp mấy lần, bọn họ đang tra soát từng nhà, phía xa còn có cấm quân chặn rào, vặn hỏi những người dân qua lại.
Mình mới tiến cung nửa ngày, bên ngoài đã nổ ra trận chiến gì rồi, Chu Mậu nghi ngờ nói: “Vương thống lĩnh,….”
“Chu thượng thư vừa vào cũng mà không biết xảy ra chuyện gì hay sao?” Vương Chấn khá bất ngờ, giọng điệu ồm ồm vang vọng, khiến cho mấy người dân đi đường cũng nhìn sang.
Dường như cấp trên bàn giao gì đó, chỉ thấy Vương Chấn thúc ngựa tới gần nhỏ giọng nói: “Phủ tướng quân gặp trộm! Lệnh bài của Lăng Triệt tướng quân bị kẻ nào đó trộm mất!”
Như lo vị quan văn trước mặt này không biết được tầm quan trọng của ín vật bị mất kia, Vương Chấn giải thích: “Lệnh bài của Lăng tướng quân chính là hổ phù(*) của Tấn tây quân! Bệ hạ vô cùng thịnh nộ, lệnh cho quân tuần phòng tra soát từng nhà, ngay cả cấm quân cung được phái ra trông coi cửa thành kiểm tra người dân qa lại.
Bình Đô mấy ngày này e là chỉ có vào không có ra, coi như phải lật hết toàn bộ kinh thành cũng phải bắt ra người, bằng không đám thủ hạ huynh đệ của ta e là vác không nổi.”
(*) lệnh bài khắc hình hổ, dùng để để điều binh thời xưa.
Vương Chấn nói đến nước bọt văng tứ tung, oán trách chuyện này quá mức khó khăn, còn tâm tư Chu Mậu sớm đã không biết bay đến phương trời nào, gã nhớ lại nhưng chuyện mình gặp hôm này, thầm nghĩ hèn gì Lăng Triệt lo lắng, bệ hạ tức giận, thì ra đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thế nhưng bệ hạ triệu kiến Mai Thiều để làm gì, chẳng lẽ thật sự muốn trọng dụng y, Trương tướng cũng vừa ý y nên mới nhét vào dưới trướng mình?
“Hiện tại cũng là thời điểm quan trọng đại hỉ Lăng tướng quân, đúng là khiến người ta nhọc lòng.” Câu than trách của Vương Chấn như kéo Chu Mậu về với thực tại.
“Cực cho Vương thống lĩnh rồi.” Chu Mậu lấy lại tinh thần, an ủi hắn vài câu.
Vương Chấn cũng là người thi hành công vụ, sau khi tra soát kiệu của Chu Mậu xong liền dẫn binh rời đi chỗ khác.
Còn chưa tới giữa trưa, ánh mặt trời cũng lười nhác trốn đi, không chói chang nắng gắt.
Chu Mậu ngửa đầu nhìn bầu trời, thấy khoảng không xanh lam trong vắt hệt như gột rửa, thế nhưng trong lòng gã giờ đây như có mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang rền.
“Sắp biến thiên(*) rồi.” Hắn lẩm bẩm nói.
(*) Ý chỉ chuyện chính sự sắp có biến hóa thay đổi lớn..