TƯỚNG CÔNG CÒN KHÔNG NGOAN NGOÃN NẰM XUỐNG CHO TA - Chương 1
Một cô gái nhỏ mặt đỏ bừng vẻ bất an, đang không ngừng chà sát góc áo, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, rồi lại thẹn thùng cúi đầu:” Mong chị có thể hẹn hò với em.”
Tịch Phi Nghiêu buồn cười nhìn thiếu nữ trước mặt, lần này là lần thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Cô năm nay là sinh viên năm ba. Người hướng về cô thổ lộ nhiều không đếm xuể, nam nữ đều có. Cho dù trước sau cô đều một mực từ chối nhưng hoàn toàn vô dụng chỉ cần người này ngã xuống là y như rằng có người khác tiến lên.
Thế nhưng, vì danh nghĩa Hội trưởng Hội sinh viên cô không thể quát mắng bọn họ, chỉ có thể giữ hình tượng bản thân…
” Học muội, xin lỗi, chị đã có người yêu…” Nhìn viền mắt học muội rưng rưng, Tịch Phi Nghiêu trên mặt hơi lộ vẻ hổ thẹn, nhưng trong lòng thì không khỏi vì mình giơ lên ngón tay cái, rất tốt, đánh bại thêm một người nữa đi!
” Chị quyết định sẽ chờ anh ấy, chờ bọn chị tốt nghiệp đại học sẽ đến với nhau. Xin lỗi chị không thể nhận tình cảm của em.” Đối với anh chàng trong lời nói, Tịch Phi Nghiêu cũng không biết kiếm đâu ra, nhưng giờ phút này câu nói đó luôn trở thành lệnh bài cứu mạng.
” Đúng vậy sao? Em hiểu rồi. Em xin lỗi đã làm phiền hội trưởng.” Cô bé tựa hồ bị sự ” Si tình” trong câu nói của Tịch hội trưởng làm cho cảm động không thôi, tuy nước mắt vẫn chảy nhưng tuyệt không có một tia oán hận, ngược lại còn ánh lên cảm giác sùng bái.
” Được rồi, chúng ta trở về thôi!”
Tịch Phi Nghiêu nhìn một chút rừng cây âm u trước mắt. Thật là không còn nơi nào tốt để thổ lộ tình cảm hay sao? Vì cái gì nhất định phải là rừng cây trên núi khỉ ho cò gáy thế này, những địa phương đẹp đẽ biến đâu mất rồi? Đám người trong Hội sinh viên quả nhiên rảnh rỗi quá hoá “buồn”. Chính mình là hội trưởng nên không thể nào cự tuyệt các cấp dưới thân yêu của cô giới thiệu đối tượng, thật là, cô rõ ràng một chút cũng không thích nha!
” Không phiền chị, em nghĩ mình đi một mình là được.” Ai kia lắc đầu một cái,cô sợ lại sa vào vòng tay hội trưởng, như vậy cũng thật là không biết xấu hổ.
” Được rồi, chúng ta sẽ sớm gặp lại!” Tịch Phi Nghiêu ôn nhu cười, nhìn theo bóng dáng học muội xa dần, nụ cười mới chậm rãi tiêu tán.
Cau mày, nghe âm thanh xào xạc của gió thổi qua lá cây, đột nhiên có cảm giác nổi da gà.
Chết tiệt, thổ lộ cũng chọn địa điểm tốt chút đi, tôi đáp ứng cô mới lạ!
Tịch Phi Nghiêu điển hình cho loại người trong ngoài không đồng nhất, cho dù bên trong hết sức không thích cũng không đem cảm giác chán ghét nói ra ngoài miệng.
Làm Hội trưởng Hội sinh viên, lại chuẩn bị là sinh viên năm tư, đã bước một chân vào xã hội, cô vẫn luôn giữ hình tượng một cô gái tốt,dịu dàng lương thiện.
Cũng chính vì thế, lên đại học số người thổ lộ với cô nhiều không đếm xuể, hơn một nửa số người trong trường đều yêu mến Tịch Phi Nghiêu.
Bạn có thể không biết hiệu trưởng là ai, nhưng không thể không biết Hội Trưởng Hội sinh viên Tịch Phi Nghiêu.
Vô số ánh mắt ngưỡng mộ, khao khát, là đối tượng quyến rũ của các công tử đẹp trai con nhà giàu.
Liên tiếp giành ngôi vị quán quân cho vị trí người vợ lí tưởng do cả ba giới lựa chọn.
Cô chính là nữ thần, đại hoa khôi của đại học Lý Công XX.
Tịch Phi Nghiêu!
Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chín giờ mười lăm, đã qua một phút, hẳn có thể trở về.
Tịch Phi Nghiêu vừa xoay người bước đi, dường như phía sau truyền đến tiếng:” Khè…Khè…”
Theo bản năng quay đầu lại, côbèn thấy một đôi mắt xám ngắt, lè lưỡi, lộ hai răng nanh nhọn trắng, quấn quanh cành cây trước mắt, nhìn chòng chọc vào mình.
Má nó chứ! Rắn!
Tịch Phi Nghiêu bị doạ sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám động một bước chân.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng giờ khắc này một chữ cũng không tài nào phun ra được.
Ở trong lòng không ngừng chửi rủa đàn em khoá dưới kia, nếu không phải vì cô ta thì mình làm sao xui xẻo như vậy!?
Tôi cùng cô về là tốt rồi, còn không muốn, má cô chứ!
Một người một rắn cứ thế đối diện, không ai nhúc nhích.
Cuối cùng bạn rắn kia cũng di chuyển trước, lạnh lùng nhìn một chút Tịch Phi Nghiêu, sau đó trườn lên cành cây, bò đi chỗ khác.
Phù, Tịch Phi Nghiêu tê liệt ngã trên mặt đất. Lúc này nàng cũng không có tâm trí quản đến vấn đề hình tượng.
Mười cô nàng hết chín cô sợ rắn. Tịch nữ vương đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong lòng gào thét đem mười tám đời tổ tông học muội kia ân cần hỏi thăm, cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này đều do nàng ta ban tặng!
Đợi một thời gian nữa, sẽ lấy cớ đem nàng đuổi ra khỏi Hội Sinh Viên, mới xoa dịu được nỗi tức giận trong lòng ta.
Tiểu học muội đáng thương đều ngây thơ vô tội không biết người mình thích tột cùng là loại người gì, đều bị bề ngoài của nàng che mắt, bằng không làm gì có chuyện ngày hôm nay.
Tịch Phi Nghiêu đứng lên, phủi mông một chút. Mặc dù hai chân có chút mềm nhũn run rẩy, nhưng nàng một khắc cũng không muốn ở lại đây.
Ai biết con rắn kia sau một hồi dạo chơi có hay không trở lại chỗ này?
Chết tiệt, đám khốn nạn này, Hội trưởng lâu như vậy không trở về, cũng không biết đi tìm xem.
Các ngươi chết chắc rồi.
Tịch Phi Nghiêu không nơi trút giận, chỉ có thể đem cơn giận đổ lên đầu đám người hội sinh viên vô nhân tính nào đó.
Sau khi trở về liền biết tay ta!
Trong đầu Tịch Phi Nghiêu vang lên tiếng đinh đinh của bàn tính, nàng không ngừng nghĩ đến biện pháp dằn vặt đám khốn kiếp kia.
Thế nhưng, rõ ràng là con đường này, vì sao càng đi lại thấy càng không giống?
Đi nửa giờ, Tịch hội trưởng vẫn không tìm được đường ra. Con đường rộng rãi là thế song không hiểu sao càng về sau càng hẹp.
Thật lạc đường!
Buổi tối, ở trong rừng cây, một cô gái không có bạn đi cùng, nàng thật không dám xuống tiếp.
Nếu không phải phim kinh dị thì chính là phim ma, tuyệt nhiên không phải phim tình yêu mà.
Đi tới đi tới,ngay lúc Tịch Phi Nghiêu buông bỏ mọi hi vọng, cuối cùng cũng nhìn thấy một ánh lửa giữa rừng cây mịt mù.
Tự nhiên nàng nắm được một cọng cỏ cứu mạng. Tuy không biết đối phương là người như thế nào nhưng nàng không có lựa chọn nào khác.
Lựa chọn duy nhất của nàng là lặng lẽ lại gần, lựa chỗ đối phương không phát hiện đánh giá người đó.
Nếu là một người xấu thì lặng lẽ trốn đi.
Tịch Phi Nghiêu lên kế hoạch hoàn hảo, nhưng thời điểm nàng nhìn thấy đối phương thì cả người giật bén như bị sét đánh.
Ông trời ơi, nàng nhìn thấy gì?
Một thân nữ trang, không phân biệt rõ là nam hay nữ, chính là đang ngồi dưới đất, miệng gặm một con gà nướng!?!
Nhìn qua sườn mặt đối phương, có thể nhận ra đây là một người thanh tú. Thế nhưng nàng vẫn không thể nhận ra người đó là nam hay nữ.
Có điều căn cứ vào phim truyền hình cổ trang, mặc trường bào hẳn là nam tử phải không?
Không đúng, không đúng, vấn đề lớn nhất bây giờ không phải người kia là nam hay nữ, mà quan trọng là đang quay phim đúng không?
Tuy rằng chen ngang cảnh quay rất vô lý, nhưng bọn họ không rào chắn xung quanh cũng không phải là lỗi của ta chứ?
Tịch Phi Nghiêu trong lòng nghĩ vậy, cũng không mang theo chút cảm giác áy náy, trực tiếp đi ra ngoài.
Vệ Linh Tê trốn từ trong phủ ra ngoài, liền đến cứ điểm bí mật của nàng. Nhớ tới hôm nay bị mẫu thân mắng cho một trận, lòng nàng lại khó chịu.
Ai bảo mình ngu đây? Ai bảo mình ngốc đây? Ai bảo mình không bằng đại tỷ?
Nghĩ đến thế, mắt nàng ươn ướt.
Vì từ từ vượt qua một đêm dài đằng đẵng, nàng cố ý săn một con chim trĩ, chỉ có đồ ăn mới giảm bớt khó chịu trong lòng nàng.
Cho tới bây giờ nàng đều làm thế.
Lúc từng ngụm từng ngụm gặm gà rừng, thì bụi cây ngoài rừng vang lên tiếng xột xoạt. Mặc dù biết ngoài kia có người, nhưng thấy đối phương không có động tĩnh gì nàng cũng không để ý.
Có điều, người kia tựa hồ không nhịn được nữa?
Ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh, Vê Linh Tê đột nhiên choáng váng.
Một miếng thịt gà trong miệng rơi xuống đất.
Trong giây lát nàng đã gặp tiên nữ.
Mặt ai đó phút chốc đỏ bừng.
Edittor: Đại từ xưng hô mình sẽ thay đổi tuỳ theo tính cách và hoàn cảnh nên các bạn cứ xem như bình thường nhé. Rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của các bạn.
Thân ái!:))