TỰA NHƯ SƯƠNG SỚM - Chương 32: Chương 32
Vừa mới làm xong bài thi mô phỏng kỳ thi đại học vài hôm thì đến kỳ nghỉ đông, hầu hết các học sinh đều không có tinh thần học hành nữa.
Trước giờ tự học buổi tối, ngay cả phòng học của lớp A7 cũng hiếm khi mà trống rỗng, nhiều học sinh ra sân chơi thư giãn.
Kiều Minh Hạ nằm dài trên bàn học một lúc, có bạn học đến truyền lời rằng thầy Tô gọi cậu đến văn phòng.
Lớp của họ không có lớp trưởng môn tiếng Anh, vì Tô Hà cảm thấy không cần thiết phải có một cái loa ở giữa để truyền thông tin.
Nhưng lâu dần, dù sao cũng là lớp mười hai, bài thi và kiểm tra rất nhiều, có nhiều việc bận quá anh không làm xuể sẽ bảo Kiều Minh Hạ đi làm giúp, dần dần mọi người cũng tự cho Kiều Minh Hạ là lớp trưởng môn tiếng anh.
Gần đến giờ ăn cơm, hành lang cũng ít người, bầu trời dần tối, cuối cùng cũng có không khí mùa đông.
Kiều Minh Hạ quá chóng mặt vì bài kiểm tra khoa học, cậu đứng ngoài văn phòng hóng gió một lúc đến khi cảm thấy tỉnh táo hơn mới bước vào.
Tại chỗ làm việc của Tô Hà có một thanh niên mảnh khảnh đang đứng thẳng, cầm một vài cuốn sổ đứng đợi – đôi mắt đen, khóe mắt hơi rủ xuống, lộ ra vẻ ngây thơ, đôi môi mỏng, không hiểu sao lại có chút lạnh lùng và xa cách.
Kiều Minh Hạ đột nhiên căng thẳng – đó là Bùi Gia Ngôn.
“Kiều Minh Hạ lớp A7?” Cậu ta hỏi: “Xin chào.”
Kiều Minh Hạ gật đầu, cậu ta nói thêm mục đích khi đến đây: “Thầy Tô yêu cầu cậu và tôi đến sửa bài viết văn của tuần này.”
Kiều Minh Hạ căng thẳng nói “được”, tránh ánh nhìn của Bùi Gia Ngôn.
Nhưng thiếu niên trước mặt hòa thuận hơn nhiều so với trong lời đồn đại, cũng rất giỏi về mặt nhìn mặt đoán ý, thấy cậu có chút rụt rè, đầu tiên cậu ta phân chồng bài tập trước mặt ra làm hai phần, phần ít hơn thì đẩy đến trước mặt Kiều Minh Hạ.
Bùi Gia Ngôn chớp chớp mắt: “Tôi sửa phần này nhanh lắm, chia cho tôi thêm 1/3 phần của lớp cậu, được không?”
“A, vậy làm phiền cậu rồi…” Kiều Minh Hạ nói, nhéo nhéo đôi tai bắt đầu nóng lên.
Thỉnh thoảng có học sinh xuất hiện ở vị trí của các giáo viên khác trong văn phòng, một số học sinh đến đây để sửa bài tập về nhà, một số bạn thì có việc cần hỏi, càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, những học sinh mà gia cảnh, xuất thân tốt cũng không dám chểnh mảng.
Hai người bọn họ không ai ngồi vào chiếc ghế của Tô Hà, mà đứng rất gần bàn.
Lần đầu tiên Kiều Minh Hạ tiếp xúc với Bùi Gia Ngôn trong huyền thoại – một học sinh từ khi vào trường đến nay chưa có ai vượt qua được, cũng là một bộ đồng phục học sinh, cậu ta mặc lên trông rất thẳng thớm, cổ áo phẳng phiu, khi lại gần có thể ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ của bột giặt.
Nhưng ánh mắt của Bùi Gia Ngôn trong sáng, nhìn ai cũng giống nhau, cũng không làm cho người nào xuất hiện mấy suy nghĩ vớ vẩn cả.
Dường như những ồn áo nhốn nháo đã bị ngăn cách bên ngoài khu làm việc, hai người họ vùi đầu tự làm việc, bầu không khí lập tức trở nên rất xấu hổ.
May mắn thay, Bùi Gia Ngôn nhanh chóng bắt chuyện với Kiều Minh Hạ.
“Hôm nay, cái câu tiểu cầu kia cậu ra đáp số bao nhiêu thế?” Bùi Gia Ngôn cúi đầu và phác thảo nó trên nhật ký hàng tuần, nói với tất cả sự chú ý của mình: “So đánh án với vài bạn, nhưng đều không ra kết quả giống tôi.”
Kiều Minh Hạ được hỏi, phản xạ có điều kiện trả lời: “Tốc độ cầu hả? Góc gia tốc mà tôi tính ra góc tăng tốc là 45 độ.”
“Vậy sao, tôi cũng tính ra 45 độ.”
Kiều Minh Hạ: “Vậy chắc tốc độ là 11…!đúng không…”
Bùi Gia Ngôn đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng kia nở nụ cười rạng rỡ: “Đúng rồi! Chắc chắn 11, vậy thì tôi tính không sai.
Tốt quá, đúng là phải hỏi một học sinh giỏi chân chính.”
Kiều Minh Hạ nhanh chóng nói: “Tôi cũng không xem là…”
“Sao lại không chứ?” Bùi Gia Ngôn hỏi lại bằng một giọng điệu khác: “Từ hồi giữa học kỳ một đến giờ cậu đều đứng hạng hai, tôi đều thấy rõ đấy.
Như vậy chưa đủ tốt sao? Đừng nghe người khác ăn nói bậy bạ.”
Đột nhiên lại được khen, Kiều Minh Hạ cảm thấy xấu hổ, đưa tay lên xoa xoa chóp mũi.
Có mở đầu cũng rất dễ dàng để tiếp tục cuộc trò chuyện.
Chủ đề học sinh cấp 3 rất đơn giản và dễ dàng, chỉ với một đề vật lý khó thôi cũng có thể nói cả ngày, chẳng hạn như câu cửa miệng của cùng một giáo viên trong lớp, những người mà họ quen biết với nhau, kể cả những lời đồn đại về cậu hay cậu ta có phải là sự thật hay không…
“Bọn họ nói có người thích cậu.” Kiều Minh Hạ nhìn Bùi Gia Ngôn, nói một cái tên, cô ấy là một nữ sinh rất xinh đẹp học lớp mười một: “Hai người đã trải qua Giáng sinh cùng nhau.”
Bùi Gia Ngôn phủ nhận: “Tôi không nhận thiệp chúc mừng mà.”
Vậy là tin đồn này cũng chấm hết, Kiều Minh Hạ ngậm miệng lại, để các bài tập đã sửa sang một bên.
Cậu nhìn thấy quyển tập tóm tắt nội dung chính của Bùi Gia Ngôn, tên môn học được viết bằng đầu bút lông sắc bén, đột nhiên cậu nhớ đến cơ hội đầu tiên mà cậu muốn gặp cậu ta.
“Ừm, quyển tóm tắt nội dung môn Sinh của cậu.” Kiều Minh Hạ nói: “Tôi nghe người khác nói rằng tranh của cậu vẽ rất chuẩn, còn có một số tổng kết… có thể cho tôi xem chút không?”
Bùi Gia Ngôn sửng sốt trong giây lát, sau đó cầm một quyển trong giá sách cứng lật qua, chỉ vào sơ đồ cấu trúc vi mô và sơ đồ cây được vẽ bằng bút màu để cho Kiều Minh Hạ xem: “Mấy cái này hả?”
“Ừ, cậu có thể cho tôi photo một bản được không?” Kiều Minh Hạ nói thêm: “Tôi sẽ trả lại cho cậu trước giờ tự học buổi tối!”
Mượn quyển ghi chép của người vừa mới quen, nếu Bùi Gia Ngôn không hào phóng như vậy, cậu có thể bị từ chối ngay lập tức.
Nhịp tim của Kiều Minh Hạ tăng nhanh, đây là lần đầu tiên cậu chủ động làm quen với một ai đó, nhưng cậu cũng không thể bớt lo lắng chỉ vì người đó có hòa đồng hay không.
Bùi Gia Ngôn suy nghĩ một chút, đưa cho cậu: “Cậu cầm lấy đi.”
Kiều Minh Hạ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, không vội vàng cầm lấy rồi hứa: “Vậy tôi sẽ đến phòng photo ngay, tôi gọi điện thoại cho thầy đã…”
“Không có gì đâu.” Bùi Gia Ngôn khẽ lắc đầu: “Tặng cho cậu đấy.”
Kiều Minh Hạ lúc đó không biết mình có thể nhận hay không: “Không, vẫn chưa đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cậu phải dựa vào đó để ôn tập vào học kỳ hai mà.”
Bùi Gia Ngôn mỉm cười ôn hòa: “Không sao, tặng cho cậu.
Mấy hôm trước thủ tục đề cử đi học đại học của tôi cũng đã xong rồi, nếu không có bất ngờ gì thì có lẽ học kỳ sau tôi sẽ không đến trường nữa, cũng sẽ không thi đại học.”
Kiều Minh Hạ sực nhớ đến chuyện này, lúc trước Tô Hà đã hỏi cậu ấy có suy nghĩ gì về đề cử đi học đại học không, một số trường tuyển sinh ở rất xa.
Mong muốn ban đầu của cậu là sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ đi thật xa, nhưng Tô Hà lại ở Tây Thành, Kiều Minh Hạ đã ở bên anh, nên không có lý do gì để đi xa.
Cũng sợ mình đi xa, Tô Hà không nhìn thấy thì sẽ không thích cậu nữa.
Có một điều đáng lo ngại, từ đầu đến cuối Kiều Minh Hạ đều nghĩ rằng bây giờ cậu không có lý do gì để giữ lại Tô Hà.
Có lẽ là đợi cậu học đại học, dần dần có tương lai tươi sáng hơn, biết thích làm gì rồi…
Tô Hà thích cậu, cũng sẽ càng thích cậu độc lập hơn.
Hóa ra suất đề cử học đại học cuối cùng được trao cho Bùi Gia Ngôn.
Kiều Minh Hạ nói “Ồ”, không tiện từ chối ý tốt của Bùi Gia Ngôn nên đã nhận lấy quyển vở tóm tắt, nói đùa để cắt ngang: “Tôi tưởng rằng cậu đang đi nước ngoài, lớp cậu có nhiều bạn trực tiếp ra nước ngoài học đại học.”
“Tôi không đi.” Bùi Gia Ngôn trả lời một cách chắc chắn: “Tôi có một số việc riêng cần hoàn thành.”
Sau khi họ sửa xong bài kiểm tra, Bùi Gia Ngôn không ăn uống gì đã ra về.
Nhìn giấy, bút và máy tính của Tô Hà lộn xộn một đống trên bàn, Kiều Minh Hạ nghĩ đến bệnh sạch sẽ của người đó, thầm càm ràm”giả vờ cái gì chứ”, rồi vất vả chăm chỉ dọn dẹp gọn lại giúp anh.
Tô Hà treo áo khoác của trong góc, hương thơm của gỗ có mùi cà phê nhẹ nhàng bao quanh Kiều Minh Hạ.
Sau khi dọn dẹp xong, suy nghĩ một hồi, trong văn phòng không còn ai hết, giữa các chỗ ngồi có một vách ngăn, cậu ngồi lên ghế của Tô Hà, vùi đầu trên bàn nhìn màn hình máy tính phát ngốc.
Tô Hà vừa quay về đã nhìn thấy cảnh Kiều Minh Hạ gối đầu lên một quyển vở tóm tắt ngẩn ngơ, anh đã đặt bữa tối lên bàn, gõ đầu Kiều Minh Hạ: “Dậy nào.”
“Em không ngủ.” Kiều Minh Hạ hơi giận nói.
“Vậy thì mau ăn đi, thi xong rồi thì tối vẫn phải tự học.” Tô Hà nói, xêp mấy hộp đựng đồ ăn ra bàn, tất cả đều là món Kiều Minh Hạ thích ăn, vừa mang đến đây, chưa hề bị nguội đi.
Kiều Minh Hạ không khách sáo với anh, cầm lấy đũa cắm đầu ăn ngon lành.
Tô Hà cũng không vội ăn cơm, kéo tấm vách ngăn lên, treo tấm biển “đang nghỉ ngơi” bên ngoài lên để tránh tí nữa lại có thầy cô cùng tổ đến gọi, sau đó bước vòng ra sau ghế, lấy ra một thùng chuyển phát nhanh trong ngăn tủ cuối cùng.
Trong thùng giấy còn có một cái hộp nhỏ hơn, Tô Hà lấy nó ra, thong thả lấy một miếng bông tẩm cồn để khử trùng.
Kiều Minh Hạ phớt lờ anh suốt thời gian đó, như thể không quan tâm đến những gì anh đang làm.
Sau khi khử trùng xong, Tô Hà rửa lại bằng nước sạch thêm lần nữa.
Anh liếc nhìn Kiều Minh Hạ vẫn đang ăn, miệng dính đầy nước sốt mỳ Ý mà cũng không thèm đi lau, có thể nói là hoàn toàn tập trung tinh thần, ấn vào vai cậu.
“Dạ?” Kiều Minh Hạ ngẩng đầu lên, trước khi cậu kịp phản ứng, Tô Hà đã xoay ghế cậu đối mặt với anh.
Tô Hà tựa vào cửa sổ thủy tinh, bóng dáng gần như che khuất cảnh vật bên ngoài.
Anh khom người muốn cởi quần của Kiều Minh Hạ, hành động này khiến Kiều Minh Hạ co người lại, thấp giọng hét: “Thầy——!”
“Nói nhỏ thôi.” Tô Hà dùng khóe mắt thon dài liếc nhìn cậu: “Tôi mua cho em một món đồ chơi mới.”
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay anh đã đưa vào trong quần lót, một thứ gì đó mềm mại nhưng đàn hồi trong đó đang chống tại lối vào hẹp của mông Kiều Minh Hạ.
Kiều Minh Hạ bị cảm giác mát lạnh làm rùng mình, hét lên một tiếng rồi bịt miệng lại.
Tô Hà rút tay ra, vật hình bầu dục kẹt ngay dưới mông Kiều Minh Hạ, bị cậu ngồi đè lên.
Anh hôn lên môi Kiều Minh Hạ như một phần thưởng, bôi trơn các ngón tay của anh, ủ ấm một lúc, xác nhận rằng tay không quá lạnh rồi mới kéo dây thắt lưng của Kiều Minh Hạ xuống, bế cậu lên.
Tư thế đột ngột thay đổi, Kiều Minh Hạ rất xấu hổ, ôm eo, úp mặt vào ngực anh.
Chiều cao của vách ngăn bàn làm việc có hạn, nếu có giáo viên hoặc bạn học cao lớn đi ngang qua là có thể thấy ngay tư thế xấu hổ này của họ ngay lập tức.
Trong hoàn cảnh bán công khai, Kiều Minh Hạ đỏ mặt nhưng không dám phát ra tiếng động.
Chất bôi trơn chui vào trong đũng quần làm ướt cái vật hình bầu dục, đầu ngón tay Tô Hà đã chui vào huyệt khẩu của cậu.
Khi họ không quan hệ, Kiều Minh Hạ cũng đã quen phải rửa sạch, anh chui vào cũng khá dễ dàng, nhưng bên trong rất chặt, hút lấy ngón tay của anh làm Tô Hà thở dài một hơi, cứ đẩy vào mãi, cho đến khi đẩy hết cái vật hình bầu dục đó vào trong huyệt khẩu của Kiều Minh Hạ.
“Cái gì vậy…” Răng Kiều Minh Hạ run lên cầm cập, cho dù trên lý trí của cậu tin rằng Tô Hà sẽ không làm gì, nhưng cậu không nhìn thấy hình dạng và kích thước của nó, bây giờ đã bị nhét đầy, nên theo bản năng mà sợ hãi.
Tô Hà hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng điệu bình tĩnh như đang trả lời câu hỏi của một học sinh: “Trứng rung.”
Một cọng dây ngắn treo lủng lẳng ở xuống giữa đùi, hầu như không có cảm giác.
Kiều Minh Hạ tự chạm vào nó, lại bị Tô Hà giữ không cho cậu chạm vào, thứ đó rất nhỏ, Kiều Minh Hạ cũng không còn cảm giác bị căng chặt nữa, cậu muốn mặc quần vào, nhưng Tô Hà lại chặn vào cửa huyệt, dùng ngón giữa đẩy trứng rung vào sâu thêm, như thể xác nhận rằng nó sẽ không bị rơi ra ngoài.
Để trấn an Kiều Minh Hạ, anh dùng ngón tay mô phỏngkích thước của nó: “Đừng lo lắng, em có thể chịu nổi nó.”
“Tại sao lại đặt cái này…” Kiều Minh Hạ nắm lấy áo sơ mi của anh: “Cũng không nói trước với em.”
Tô Hà cười khúc khích: “Một bất ngờ để thư giãn sau kỳ thi a.”
Kiều Minh Hạ bác bỏ rằng này thì thư giãn cái gì.
“Em sẽ rất thích.” Giọng nói của Tô Hà tựa như có chút mê hoặc.
Ấn vào huyệt khẩu vẫn cảm thấy Kiều Minh Hạ đang liên tục co rút, giống như đang muốn đẩy trứng rung ra, Tô Hà ôm eo dừng động tác của cậu lại, nhẹ giọng nói: “Sau khi kết thúc tự học buổi tối anh lấy ra cho em, nếu như em không ngoan muốn tự giải quyết hoặc là lén lấy ra thì thầy sẽ không vui đâu.”
Mắt của Kiều Minh Hạ rưng rưng, hàng mi dày của cậu chuyển động, khẽ đáp vâng..