TỰA NHƯ SƯƠNG SỚM - Chương 27: Chương 27
Trên vai Tô Hà in một hàng dấu răng, khi cơn đau truyền tới, anh vẫn bị dục vọng nóng bỏng bao trùm nên không hề phát hiện ra.
Ban đầu là nóng, sau đó lại đỏ lên.
Công cuộc làm tình của Tô Hạ làm động tác của Kiều Minh Hạ hơi khựng lại, dương v*t vùi vào huyệt của cậu, không vì vậy mà có bất kỳ phản ứng gì, chỉ đơn thuần là dừng lại.
Anh đưa tay lên, chạm vào nơi Kiều Minh Hạ đã cắn, trên da anh có một hàng dấu răng không rõ ràng.
Cơn đau qua đi rất nhanh, anh còn chưa kịp nói gì, nơi nối liền kia lại bắt đầu nóng lên.
Kiều Minh Hạ ngậm lấy những ngón tay đang đè trên những dấu hôn của anh, ngậm cả dấu răng và đầu ngón tay vào khoang miệng, siết chặt cơ gò má đang siết chặt, nuốt lấy như hút nước sâu bên trong trái dừa khi đi uống nước.
Ngón tay không phải điểm nhạy cảm của Tô Hà, nhưng khi bị cậu làm vậy, trái tim Tô Hà lại cảm thấy bủn rủn.
Anh chầm chậm ‘làm’ Kiều Minh Hạ, rút ra một đoạn rồi lại đâm vào, Kiều Minh Hạ bị ngón tay của anh lấp chặn miệng, sau khi nhả ngón tay ra rồi lại hôn lên cái dấu răng kia.
Bờ mông ướt nhẹp, ghế sofa cũng bị bọn họ làm cho lộn xộn, Tô Hà lại không hề quan tâm, vẫn đè Kiều Minh Hạ lại, ôm cậu sang bên cạnh tiếp tục ‘làm việc’.
“Ưm…” Thè đầu lưỡi ướt sũng liếm lên dấu răng, như thể để lại dấu vết cuối cùng.
Kiều Minh Hạ rên nhẹ vài tiếng, trán cậu và Tô Hà chạm vào nhau, rũ mắt xuống, đuôi mắt đỏ thẫm khiến người ta nghĩ đến bông hoa đào cuối cùng nở rộ độ cuối tháng Tư.
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh Hạ thử để lại dấu vết trên người anh.
Tô Hà ôm lấy cậu, ôm chặt vào lòng rồi đè lên sofa, thân dưới rung lên mà ra ra vào vào.
Tần suất không nhanh, giống như một sự kết hợp giữa tinh thần và xác thịt hơn là phát tiết dục vọng.
Kiều Minh Hạ ậm ừ thở hổn hển, không kêu la gì, ngoài tiếng thở và những âm thanh vụn vặt vô nghĩa, cậu thích hôn Tô Hà, cắn Tô Hà hơn.
Mỗi lần đều nhẹ nhàng cắn một miếng, khiến Tô Hà đau đớn một lúc, lại tự liếm dấu răng đến không trông thấy đâu nữa, không biết hành động này nên gọi là gì, nhưng Tô Hà rất thích.
Anh vuốt tóc Kiều Minh Hạ, hôn lên xương tai cậu, nơi đó mềm mại uốn thành một đường cong mềm mại.
Kiều Minh Hạ cố ý kẹp lấy anh, cậu chủ động mở chân ra quấn lấy eo Tô Hà.
Nhưng như thế này thì không dùng lực được, sau khi cọ xát một lúc trong hoa huy*t đã ẩm ướt nóng rực, cả hai người đều bắt đầu đổ mồ hôi, dần dần không thỏa mãn.
“Nhanh lên…” Kiều Minh Hạ ghé sát vào tai Tô Hà, lẩm nhẩm nói, cố ý xen lẫn vài tiếng thở dốc: “Thầy ơi, nhanh lên, nhanh chút nữa…”
Đưa ra yêu cầu hay để lại dấu vết đều không khiến Tô Hà ghét bỏ, anh cho rằng đây là một loại “nhu cầu”, ngậm lấy đôi môi không ngừng lặp lại hai chữ kia của Kiều Minh Hạ, một cánh tay giữ lấy đùi trong của cậu, nâng lên, gấp lại ở giữa hai người, sau đó rút dương v*t ra, cọ xát vài lần ở cửa huyệt ẩm ướt nhầy nhụa.
Sau khi rút ra, cảm giác trống rỗng trong cơ thể đã lên đến cực điểm, cái lỗ tham lam chủ động muốn nuốt anh vào trong.
Nhưng Tô Hà không để cậu thành công, hôn Kiều Minh Hạ, ngậm đầu lưỡi cậu, thưởng thức nó như một thứ cao lương mỹ vị, dựa vào cảm giác, lắc eo đặt dương v*t vào đáy chậu Kiều Minh Hạ, theo túi tinh hoàn trượt đến cửa huyệt, hời hợt đi vào một chút rồi lại rút ra, tiếp tục đâm chọc ở bên ngoài.
Suýt nữa thì mắt Kiều Minh Hạ đã đỏ hết cả lên, cậu nhìn Tô Hà, ánh nước lấp loáng từ khóe miệng đã lan đến cả khóe mắt, cậu bị Tô Hà hôn đến rối loạn, mặt dính đầy vệt nước giống như vừa mới rửa mặt xong.
“Xấu quá!” Cậu dùng giọng điệu mềm mại mà mắng Tô Hà: “Không được đùa em như thế…”
Tô Hà bật cười, hôn lên mắt cậu, ấn chặt môi không buông khiến tầm nhìn của Kiều Minh Hạ đen đi một nửa.
Anh liếm liếm đuôi mắt hẹp màu hồng đào: “Thế phải làm sao? Em nói đi.”
Kiều Minh Hạ ậm ừ trong cuống họng, kéo rất dài, ép cơn giận tan đi ở âm cuối.
Cậu không nói gì, ngón tay quấn một lọn tóc bên thái dương Tô Hà, quấn quanh mấy ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình chơi đùa một lúc, rồi chẳng ngó ngàng đến cái gì mà nhấc mình, cố gắng mổ lên chóp mũi Tô Hà một cái rồi hôn lên cằm và yết hầu anh.
Khi cắn yết hầu, Tô Hà giống như bị điện giật toàn thân, không đau, nhưng có hơi tê.
Trong đầu anh lập tức trống rỗng, không tự chủ được mà đút vào mông Kiều Minh Hạ.
Anh vào sâu đến như vậy, nhiệt độ và cảm giác sung sướng chất chồng như một mồi lửa cắn nuốt cả hai người.
Mèo con hét lên, túm chặt lấy Tô Hà như sắp chết đuối, cả tay lẫn chân đều quấn chặt trên người anh, nâng eo cao hơn để Tô Hà đi vào càng sâu.
Ham muốn bùng cháy khiến Tô Hà phải làm cậu thật mạnh, những nụ hôn rơi xuống môi cậu như mưa.
Tần suất đút vào và hôn dày đặc, còn cả bàn tay ấn lấy từ phía sau ép cậu không thể né tránh được, giọng nói của Tô Hà nặng nề truyền từ tai vào thẳng trái tim cậu, gọi cậu, muốn cậu đáp lại.
“Nói mấy câu hay hay gì đi…” Tô Hà thở hổn hển, dương v*t theo hô hấp của anh mà đẩy sâu vào trong.
Kiều Minh Hạ sững sờ nhìn lên, ánh mắt cậu mờ mịt, chăm chăm nhìn lên trần nhà một lúc lại nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi bên thái dương của Tô Hà.
Không thể nhìn thấy ánh sáng qua các kẽ hở của rèm cửa, nhưng cậu sắp phát sốt mất rồi.
“Thầy ơi, thoải mái lắm, sâu…!hơn một chút, được không?…”
Tô Hà nghe xong, nhấp vào mấy lần, lại lắc đầu: “Thế này không hay, đổi đi.”
Kiều Minh Hạ không biết anh muốn cái gì, do dự không biết có nên gọi anh không thì đã bị Tô Hà từ chối.
Thắt lưng cậu đã bắt đầu đau nhức, rất khó giữ được độ cong như vậy trong thời gian dài, huống hồ trong mông còn có dương v*t vừa cứng vừa nóng, cứ liên tục ra ra vào vào như muốn đâm lủng cậu vậy.
Trán Kiều Minh Hạ chống trán lên vai Tô Hà, bị anh nắm lấy tóc sau đầu nhè nhẹ kéo lên.
Cậu thuận theo ghé môi vào sát tai Tô Hà, Kiều Minh Hạ rất thông minh, biết rõ Tô Hà muốn gì.
Những thứ mà cậu có rất ít, nếu Tô Hà muốn, cậu sẽ cho anh.
“Chồng à, làm em nhanh hơn chút…” âm thanh của Kiều Minh Hạ không lớn, đè nặng cuống họng như thể lần đầu tiên làm tình, vô cùng thẹn thùng mà gọi Tô Hà.
“Câu này có hay không, chồng ơi, em muốn ưm, ư ư…”
Tô Hà quay đầu lại, cắn môi dưới của Kiều Minh Hạ.
Anh lập tức sạch hết lý trí, cứ như thể Tô Hà thật sự xem xưng hô bông đùa trên giường của bọn họ là thật vậy.
Sự nhã nhặn của anh sụp đổ, phong thái quý ông cũng bị ném đi đâu mất, rút dương v*t ra, vỗ lên bờ mông Kiều Minh Hạ, bảo cậu nhếch chân lên, lộ ra cửa huyệt bị làm đến đỏ lên.
Nơi đó mềm thành một bãi nước, dịch tuyến trong suốt xen lẫn với vài sợi tinh dịch thưa thớt để lại dưới đáy chậu của Kiều Minh Hạ, bị Tô Hà quệt đi, đút ngón giữa vào hậu huyệt của cậu, như cảm thấy chưa đủ, lại rút ra đổi thứ khác.
Lúc này không phải làm chơi cho có, cũng không có bất cứ thủ thuật kéo dài thời gian nào, Tô Hà làm cậu ở tư thế truyền thống, lực cũng vừa đủ, Kiều Minh Hạ bị anh ôm lấy, cơ thể vùi vào trong ngực anh, chóp mũi là hô hấp của Tô Hà, bên tai là thanh âm rên rỉ bị bóp nghẹt của Tô Hà, cảm giác anh càng ngày càng thở gấp, sắp sửa muốn bắn rồi, cậu cũng muốn đưa tay ra mà an ủi dương v*t.
Tô Hà phát hiện động tác của cậu, đè tay Kiều Minh Hạ lại trên ngực, con ngươi màu nâu nhìn cậu chăm chú, nghiêm túc uốn nắn: “Khi bị chồng làm, không được phép tự sờ.”
“Vâng…” Kiều Minh Hạ ngoan ngoãn nắm chặt ngón tay Tô Hà, đôi mắt ẩm ướt, yết hầu cũng khàn đi: “Vậy chồng làm em đến bắn ra đi, ưm…”
Bên trong cậu cảm nhận được dương v*t của Tô Hà rạo rực vì những lời này, Kiều Minh Hạ cảm thấy lúc làm tình bọn họ thật sự sẽ rơi vào mộng cảnh không giống người khác.
Trong phòng thiết bị, cảm giác này trôi qua quá nhanh, không thể nắm bắt, mà ở căn phòng lạ lẫm này, căn phòng lần đầu tiên cậu tới, cậu lại chắc chắn vô cùng.
Khi Tô Hà làm tình, thực sự sẽ cho cậu một chút tình yêu.
Toàn thân Kiều Minh Hạ đều bị Tô Hà khống chế, lúc này cậu đã quên mất mối quan hệ này lúc đầu đã được bắt đầu như thế nào, chỉ muốn vĩnh viễn cũng không bị Tô Hà buông ra…
Từ “vĩnh viễn” rất ít khi xuất hiện trong tâm trí Kiều Minh Hạ, nhất là khi nó gắn liền với những từ ngữ tốt đẹp.
Cậu nghĩ đến vĩnh viễn, thế nên có một tháng Bảy ngọt ngào đậm sâu cũng đang réo rắt.
Đừng tách ra, đừng chia xa.
Giữ anh ấy lại, và cũng ở bên cạnh anh ấy.
Cực khoái đến gần như cùng lúc, Kiều Minh Hạ ngây ra một chốc, cảm giác phần bụng kề sát của hai người đồng thời bị tinh dịch làm ướt.
Bên trong mông cậu ướt đến mức không lau đi được, Tô Hà không những không rút ra mà còn đẩy vào thêm mấy lần nữa.
Mãi cho đến khi anh bình tĩnh lại sau cơn dư vị tình dục mới rút ra khỏi hoa huy*t của Kiều Minh Hạ, dương v*t được bọc trong tinh dịch và tuyến dịch trắng đục của vách trong, trông thực sự dâm đãng.
Tô Hà tự mò xuống dưới, lấy chúng bôi lên môi Kiều Minh Hạ, bảo cậu dùng đầu lưỡi liếm sạch, Kiều Minh Hạ cau mày, động tác từ chối, nhưng ánh mắt vẫn ngoan ngoãn dịu dàng.
Cậu ngậm lấy dương v*t Tô Hà mà bú liếm, nuốt vào trong cuống họng.
Tô Hà nhanh chóng cứng lên lần nữa, bị cậu làm cho bắn lần thứ hai, không nỡ để Kiểu Minh Hạ lại nuốt vào, nên đã bắn trên mặt cậu.
Tinh dịch đọng trên lông mi, Kiều Minh Hạ khép nửa mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng cậu không đưa tay gạt đi.
“Lau cho em đi…” Nói rồi bắt đầu làm nũng.
Cậu nhắm mắt lại, nghe thấy Tô Hà cười vui vẻ, sau đó có một bàn tay cầm khăn giấy mềm duỗi đến, lau sạch tinh dịch tràn đầy trên gương mặt của cậu.
Tô Hà dùng đốt thứ hai của ngón trỏ nâng cằm Kiều Minh Hạ, hôn lên đôi môi bị anh cắn rách.
Sau khi dọn dẹp xong, sắc đêm đã buông xuống.
Cả buổi chiều đã làm chuyện dâm dục, bây giờ chút đồ ăn kia đều đã bị tiêu hóa hết rồi.
“Cục cưng muốn ăn gì nào?” Tô Hà nói, quay đầu dán mặt vào cậu.
Kiều Minh Hạ tròn mắt hỏi: “Cái gì cũng được sao?”
“Đúng vậy, muốn đến Tân Cảng ăn Michelin cũng được.” Tô Hà cười nói.
Tai Kiều Minh Hạ nóng lên, nhỏ giọng nói lời thật lòng: “Em muốn…!ừm, McDonald’s.”
Tô Hà: “…”
Kiều Minh Hạ: “Có được không?”
Nhà hàng McDonald’s cách Đường Hồ gần nhất cũng 6km, Tô Hà dứt khoát đưa Kiều Minh Hạ đến khu thương mại ở trung tâm thành phố, còn có thể liếc qua màn trình diễn ánh sáng trong đêm nổi tiếng của Đông Giang ở bên kia sông.
Nhưng ngồi trong nhà hàng không thể nhìn thấy màn trình diễn ánh sáng này được, Tô Hà cũng không muốn ăn ở trong nhà hàng.
Đóng gói thức ăn lại, anh đưa Kiều Minh Hạ đến Park Hyatt thuê một phòng có thể nhìn thấy cảnh sông.
Kiều Minh Hạ liếc nhìn đồ cách bày trí ở quầy lễ tân bèn nói rằng thật lãng phí, không muốn ở.
Tô Hà giải thích: “Buổi tối ngủ ở đây đi, anh giám sát em làm xong hai bài kiểm tra rồi ngủ, ngày mai ở bên này cũng gần trường hơn.
Em muốn quay về, có phải là muốn làm bài tập đến sáng không?”
Kiều Minh Hạ chép miệng, trong chốc lát đã bị tâm tình ghét học hành chiến thắng, không tỏ thái độ nữa.
Gần đây có một combo thức ăn liên kết với Pokemon, Tô Hà mua cho cậu một món đồ chơi Jigglypuff, trong đó có một quả bóng hồng hồng mềm mềm bằng silicon, bóp vào sẽ có tiếng kêu.
Kiều Minh Hạ vừa ăn khoai tây chấm sốt cà vừa chơi cái đó, dọc đường đi Jigglypuff phát ra tiếng kêu “éc éc”, “éc éc”, Tô Hà nghe mà phiền, búng nhẹ đầu cậu bảo một vừa hai phải thôi.
Kiều Minh Hạ ỷ được anh yêu thích, vẫn chưa chịu thôi, cười “he he” hai tiếng, yên lặng hai phút rồi lại bắt đầu “éc éc”.
Mấy thực phẩm rác này chưa chắc là ngon, nhưng cậu nghĩ đến mấy cái nhà hàng Tô Hà hay thường ăn, lại nghĩ đến bây giờ bọn họ cùng nhau ăn McDonald’s chỉ mấy chục tệ một người, toàn bộ các tế bào vui vẻ trên cơ thể đều sống lại.
Cậu ngồi trên ghế, đối diện với những tòa nhà chọc trời khổng lồ tấc đất tấc vàng của Đông Giang, cuối cùng cũng đã ngăn cách được những chuyện không vui.
Tô Hà ngồi bên cạnh chơi điện thoại, Kiều Minh Hạ làm xong một bài đọc hiểu, chủ đề về câu chuyện của một đôi nam nữ yêu nhau, cậu quay đầu lại, không đầu không đuôi mà nói: “Nếu có thể tạm ngừng thời gian lại thì tốt quá.”
Tô Hà không nhấc mí mắt: “Muốn tạm ngừng lúc nào?”
“Chính là bây giờ đó.” Kiều Minh Hạ cười, nằm dài lên bàn nghiêng đầu nhìn Tô Hà: “Thầy cùng em làm bài tập, thật yên tĩnh, nhưng em lại cảm thấy rất mãn nguyện.”
Tô Hà cười, khóe mắt bạc tình tràn đầy dịu dàng sâu lắng: “Vậy là rất thích như thế này?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy…” Kiều Minh Hạ lặp lại mấy lần, đột nhiên thanh âm nghẹn lại: “Chưa từng có ai nói thích với em, cũng không có ai gọi em là cục cưng.”
Tô Hà ngẩng đầu, cho rằng cậu sẽ nói ra đau khổ thầm kín, đúng là nói ra thì sẽ đỡ hơn, cho nên đi qua để Kiều Minh Hạ ôm lấy anh, mặt dán vào bụng dưới Tô Hà, chờ cậu kể tiếp những khổ sở kia.
Nhưng Kiều Minh Hạ lại không nói, cậu ngửa mặt lên, nhìn Tô Hà bằng đôi mắt đỏ quạch.
“Chỉ có thầy mới đối tốt với em.” Cậu nói: “Thầy ơi, giữ em lại nhé.”
Thầy giữ em lại, em mới có thể tìm được một chỗ dung thân trên thế giới này.
Cảm xúc trong mắt Tô Hà vẫn không thay đổi, anh cho rằng điều đó không trái với luân thường đạo lý.
Anh không cho rằng mình đang cứu rỗi một linh hồn, nhưng Kiều Minh Hạ lại quá đặc biệt, tình cảm yêu quý của anh chính là hy vọng của đối phương.
Anh không thể không cho Kiều Minh Hạ hy vọng.
“Được thôi.” Tô Hà nói, sờ sờ mặt cậu: “Hôm qua gặp phải chuyện gì, tình hình trong nhà em rốt cuộc như thế nào, khi nào muốn nói với anh thì cứ nói.
Trước khi tốt nghiệp em có thể sống cùng với anh, không có ai bắt nạt em nữa.”
Lúc này, buổi biểu diễn ánh sáng Đông Giang đã đến cao trào.
Pháo hoa điện tử bắn ra từ tòa nhà cao nhất, tản ra trên không trung, gom góp lại là trở thành một câu cầu hôn đủ để làm tiêu đề tin tức mới: Anh yêu em, gả cho anh nhé.
Ánh mắt Tô Hà thoáng trông thấy, nửa câu sau anh không nói ra, nhưng anh bảo Kiều Minh Hạ nhìn.
Ngoài cửa sổ thủy tinh, Kiều Minh Hạ bị ánh đèn thu hút, Tô Hà cúi người, hôn lên vành tai đỏ ửng của cậu:
“Anh sẽ yêu em.”.