TỬ XUYÊN TAM KIỆT - Chương 43: Chương 4 Nhất biệt như vũ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TỬ XUYÊN TAM KIỆT
- Chương 43: Chương 4 Nhất biệt như vũ
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 9: Đế đô kỳ ngộ
—–oo0oo—–
Chương 4:Nhất biệt như vũ
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
Tử xuyên Tú biết có biến mở mắt ra nh́n, chỉ thấy mấy tên sát thủ c̣n lại đang bỏ chạy tứ tán, Hắc hổ lăo đại nằm bất động ngửa mặt lên trời cách gă mấy bước chân, cũng không biết là sống hay chết. Tử Xuyên Tú cẩn thận đề pḥng bước đến xem, phát hiện mắt phải trên mặt hắn biến thành một lỗ máu, máu đen bên trong không ngừng trào ra, miệng hắn mở to, mắt trái c̣n nguyên th́ lồi hẳn ra, sắc mặt đen sạm, cơ mặt méo mó, biểu t́nh rất đáng sợ.
Ám khí! Tử Xuyên Tú lập tức minh bạch, có người dùng ám khí cực độc đánh trúng mắt phải Hắc hổ lăo đại cứu mạng gă. Nhớ lại khoảng khắc vừa rồi, gă vẫn cảm thấy rợn người: quá nguy hiểm! Gần như chỉ trong nháy mắt đó, sự nghiệp và lư tưởng của bản thân, sứ mạng giải phóng mấy ngàn vạn dân chúng Viễn Đông đều sém chút tan thành hư ảo. Nếu như bản thân bị tên cường đạo tam lưu này ám toán mất mạng, ma tộc chắc cười đến rụng răng.
Gă quay đầu nh́n nữ tử đang tựa người vào khung cửa, ôm tay chào rồi tiến vào trong căn nhà, nữ tử đó theo sau gă.
Tử Xuyên Tú cao giọng: “Vị nữ tử này, ân t́nh cứu mạng thật không biết lấy ǵ báo đáp, mạo muội cho hỏi phương danh cô nương?”
Nữ tử đó lịch sự hoàn lễ: “Ngài quá khách khí rồi, tôi họ Lâm tên Vũ. Phải là tôi cảm tạ ơn cứu mạng của ngài mới đúng, nếu như không có ngài, hôm nay tôi khó tránh gặp phải độc thủ. Ngài vơ nghệ cao cường, thu thập đám mao tặc này chẳng phí chút sức lực, chỉ là ngài quá nhân từ, không pḥng bị tiểu nhân gian trá”.
Giọng điệu nữ tử ôn nhu dễ nghe, nếu không phải chính mắt chứng kiến, Tử Xuyên Tú thật không dám tin bốn tên đại hán bưu hăn đều mất mạng dưới ám khí vô ảnh vô tung của nàng. Nữ tử thập phần hiểu rơ tâm lư nam nhân, mấy câu cảm ơn khiến Tử Xuyên Tú nghe đến mê tai, nhưng câu tiếp theo lại khiến gă mém chút cắm đầu xuống đất: “Đại thúc, xin hỏi tôn tính đại danh của ngài?”
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, tự trách bản thân nhiều ngày không cạo râu, hiện tại râu dưới cằm rậm rạp. Không đính chính với đối phương, chỉ lên tiếng: “Ngồi xuống đây”. Gă cười khổ: đại thúc? Mộng tưởng anh hùng cứu mỹ nhân tan tành, bản thân c̣n chưa kịp diễn.
Lâm Vũ cười nói: “Đa tạ”, chuyển thân đến cạnh bếp lửa t́m một chỗ ngồi xuống, không biết là vô ư hay là do thiên tính cảnh giác của nữ tử, chỗ nàng ngồi lại đối diện với Tử Xuyên Tú, bếp lửa ngăn cách giữa song phương.
Hai người đều không nói chuyện, tuyết bám thành lớp trên áo choàng Lâm Vũ khi gần bếp lửa đă dần tan thành từng giọt nước nhỏ xuống đất, phát ra những tiếng tịch tịch đều đều.
Tử Xuyên Tú không nhịn được, lên tiếng: “Mau cởi áo khoác ra, chớ để nước tuyết thấm vào áo trong sẽ sinh bệnh đấy”.
Lâm Vũ “A” một tiếng, phảng phất như là lần đầu tiên biết được c̣n có chuyện như thế. Tử Xuyên Tú phỏng đoán thân phận nàng khả năng là thiên kim của một nhà phú quư, cả sinh hoạt thường thức căn bản cũng không hiểu, nhưng nữ tử thiên kim thế gia, làm sao có thể sử dụng ám khí kịch độc như thế?
Nàng do dự một chút, vẫn theo lời của Tử Xuyên Tú cởi lấy áo khoác và mũ trùm đầu ra.
Không khí trong pḥng phảng phất như ngừng chuyển động, Tử Xuyên Tú kinh ngốc: trên thế gian lại có nữ tử xinh đẹp thế này!
Da mặt trắng sáng như bạch ngọc, chân mày thanh mảnh, mi dài cong vút, mũi cao thẳng tắp, hai g̣ má cùng bờ cằm tạo đường nét hết sức nhu ḥa cho khuôn mặt. Tử Xuyên Tú càng nh́n càng thấy đẹp, càng nh́n càng thấy bị cuốn hút, gă đặc biệt chú ý đến đôi mắt của nữ tử này, sóng mắt mênh mông như sương khói, phảng phất ẩn tàng tâm sự vô cùng bên trong.
Nh́n thấy dung nhan nữ tử này, Tử Xuyên Tú mới coi như minh bạch, cái ǵ là khuynh thành khuynh quốc, cái ǵ là hồng nhan họa thủy. Bản thân gă đă gặp không ít mỹ nữ, như Bạch Xuyên anh thư hào sảng, Phó thống lĩnh Lâm Băng phong tư trác việt, Tạp Đan công chúa cao quý điển nhă, Lâm Tú Giai tươi tắn sức sống, c̣n có bóng h́nh trong ḷng gă là Tử Xuyên Trữ cũng là hạng tuyệt sắc khó kiếm, nhưng nếu so với nữ tử trước mặt, bọn họ đều phải xếp dưới một bậc. Nữ nữ này không những xinh đẹp tự nhiên, ở nàng c̣n có một vận vị rất đặc biệt, một khí chất mông lung khó nắm bắt, giống như một đóa hồng vừa hé nở, đang tỏa ra mùi hương cùng sự e ấp dụ người. Nàng có dung mạo của một nữ hài mười tám cùng vận vị nữ tính thành thục, nếu so sánh, Phó thống lĩnh Lâm Băng th́ quá thành thục, c̣n Tử Xuyên Trữ th́ chỉ là một nữ hài mười tám chưa hiểu chuyện đời.
Tử Xuyên Tú nghĩ, nếu như cô gái này đi trên đường, rất có thể sẽ dẫn đến nghẽn đường. Mỹ nữ thế này, có thể khiến đám hỏa tử nhiệt huyết cam tâm t́nh nguyện trèo lên tường thành Đế đô nhảy xuống. Bất quá, Tử Xuyên Tú đă qua thời tuổi trẻ máu nóng, gă rút ra một kết luận về nữ tử này: “Rất xinh đẹp, bất quá, cũng chỉ là xinh đẹp mà thôi”.
Đối với nữ tử mĩ lệ này. gă cũng chỉ đơn giản dùng ánh mắt tán thưởng một phen mà thôi, tán thán tạo vật thần ḱ, cảm giác cũng giống như tán thán cảnh mặt trời lặn trên đại mạc, hoặc giả như sao băng lướt trên dạ không, trong ḷng không hề gợn sóng.
Bản thân gă cũng ḱ quái, mỹ sắc trước mặt mà bản thân chẳng chút động tâm, là thế gian chẳng c̣n khái niệm nhất kiến chung t́nh hay là bản thân đă qua tuổi nhất kiến chung t́nh rồi? Đại thúc?
Lâm Vũ yên tâm, nam tử này chẳng giống những nam nhân cạnh nàng, gă có năng lực kiềm chế siêu phàm. Khi vừa thấy dung mạo nàng, trong thoáng chốc gă cũng như các nam nhân khác, trong mắt lộ ra biểu t́nh mê hoặc tán thưởng, nhưng chỉ trong nháy mắt, nhăn thần đă lập tức rơ ràng trong trẻo, tâm t́nh rất b́nh tĩnh, chẳng giống như đang cố kiềm nén giả đ̣ chờ lúc nàng không chú ư th́ lén lút nh́n trộm. Nam tử này đúng là dùng ánh mắt rất b́nh thường nh́n nàng.
Nàng thầm cảm thấy may mắn, xem ra đêm nay chắc chắn an toàn rồi. Nàng chủ động lên tiếng: “Đại thúc, ngài gọi là ǵ? Ngài ở chỗ này sao?”
Tử Xuyên Tú đang định đáp: “Không phải” nhưng lập tức cải biến chủ ý, đáp: “Ta gọi là Trương A Tam, là một kẻ lưu lạc, tạm đang ở chỗ này”.
Nữ tử nh́n vách tường xung quanh mục nát, lộ ra biểu t́nh kinh ngạc, nàng không dám tin có người lại có thể sống ở một nơi tồi tàn thế này. Tử Xuyên Tú cũng cảm thấy căn nhà nát này thật khiến người ta khó tin, giải thích: “Gian tiểu ốc này là ta tạm thời t́m được trước đây, đă lâu không đến nên có chút dơ bẩn rách nát”.
Tử Xuyên Tú thầm đoán thân phận của người đối diện, nữ hài tử này dung mạo tú lệ, khí chất cao quư, chắc là khuê tú nhà quan lớn, nhưng ḱ quái đó là, gă có thể cảm thụ được cảm giác thương tâm vốn không thể có ở dạng tiểu thư quyền quý.
Sự ṭ ṃ trong đầu gă rất lớn, nhưng gă vẫn kiềm chế được, nàng ta có xinh đẹp hơn nữa cũng không liên quan đến gă, sự t́nh chính đang khẩn trương, bọn Bạch Xuyên đang chờ gă mang lương thực trở về.
Nước trà đă sôi réo rắc, Tử Xuyên Tú nhấc ấm trà xuống, từ trong cái túi vải mang theo bên ḿnh lấy ra một cái chén nhỏ. Gă rót trà ra chén rồi đưa chén qua trước mặt nữ tử. Nữ tử khẽ lắc đầu, nhỏ giọng đa tạ nhưng không nhận. Tử Xuyên Tú do dự một chút, vẫn đặt chén trà xuống trước mặt nàng. Bản thân gă cầm nguyên ấm trà, vừa thổi hơi nóng vừa nhấp từng ngụm, gă cảm giác được phía đối diện có một đôi mắt rất đẹp đang quan sát gă, điều này khiến gă cảm thấy mất tự nhiên. Cắm đầu uống nhanh hết ấm trà, nh́n thấy thiếu nữ vẫn không đụng vào chén trà gă đưa, Tử Xuyên Tú càng lúng túng. Bất quá gă cũng chẳng nghĩ nhiều, tḥ tay lấy ra một tấm thảm lông dùng trong hành quân đưa cho đối phương. Không đợi đối phương từ chối, gă đă ngả người ra tấm bạt trải sẵn, nói: “Bếp lửa giao cho cô, nhớ cho củi vào”. Gă duỗi người thoải mái, không bao lâu đă có tiếng thở nhẹ đều đều vang lên, gă đă ngủ rồi.
Nữ tử bỗng mắc cười, nàng chưa từng gặp qua người thú vị thế này, hành sự giống như một tiểu hài tử, nhưng may mà gă c̣n là một quân tử, không có hỏi han đủ chuyện về nàng, thậm chí chỉ nói có vài câu. Trong ấn tượng của nàng, đây là nam nhân đầu tiên không động tâm trước nàng, điều này khiến nàng sản sinh hảo cảm lẫn ṭ ṃ đối với Tử Xuyên Tú.
Gió bên ngoài thê lệ theo cửa trống lùa vào, thổi những bông hoa lửa bay tí tách, lưỡi lửa nhảy múa không yên, tiếng củi cháy vang lên những tiếng bụp bụp nho nhỏ. Tử Xuyên Tú nằm ngửa ngủ kh́, nửa khuôn mặt bị ánh lửa chiếu hồng, gă ngủ rất an tường, biểu t́nh điềm tĩnh.
Nữ tử đó nh́n kỹ Tử Xuyên Tú, nàng lúc này là lần đầu tiên tử tế quan sát dạng mạo của Tử Xuyên Tú. Tóc đen nhanh, ngoại h́nh tuấn lăng, khóe miệng c̣n dính mấy lá trà đen. Nàng đột nhiên phát hiện, cái người bị nàng phán đoán gọi là “Đại thúc”, ḱ thật khi nh́n kỹ, người này vẫn là một tiểu hỏa tử trẻ tuổi.
Thật là thất lễ quá, nàng nghĩ, đợi gă tỉnh lại th́ cần phải xin lỗi gă, nhưng người này cũng thật quái lạ khiến người ta không nh́n thấu. Vừa tiến vào nàng đă phát hiện, người này luôn cố ẩn tàng thân phận của gă nhưng lại lộ ra đủ chỗ sơ hở. Y phục của gă rất bẩn, đẫm gió bụi đường xa nhưng trong mắt hành gia th́ vẫn nh́n ra chất liệu y phục này là da thú quư, giá tiền không rẻ. Da của gă trắng trẻo, ngón tay dài linh hoạt, bàn tay này căn bản không phải là của hán tử lưu lăng mà giống như là quư tộc hoặc nghệ thuật gia. C̣n nữa, bếp ḷ do gă dựng lên đơn giản nhưng hiệu dụng, thủ pháp này không phải người thường nào cũng biết làm, đây chính là thủ pháp của lăo binh kinh nghiệm trong quân đội.
Thân thể đỉnh đạc của gă là kết quả của quá tŕnh huấn luyện lâu dài, cử động vô ý lộ ra tác phong nghiêm nghị, khí chất khỏe mạnh, ánh mắt sắc bén, đao luôn đặt ở nơi mà tay dễ tiếp cận nhất, c̣n có thân thủ của gă, đây chắc chắn không phải là thân thủ của người giang hồ, đương nhiên càng không thể là thân thủ của người đi săn.
Nàng nhớ lại động tác lúc đánh nhau của gă, không có chiêu số ǵ, động tác rơ ràng mà hiệu quả, không hề có động tác dư thừa, một kích liền khiến địch nhân hoàn toàn mất đi chiến đấu lực, điều này chỉ có thể là kết quả của một quá tŕnh chiến đấu chém giết trên chiến trường mà đúc luyện thành.
Có thể khẳng định, người này nhất định đă trải qua quá tŕnh huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, hơn nữa c̣n có chức quan không thấp. Một người như vậy, v́ sao lại ở nơi tồi tàn hoang vắng trong đêm tuyết như thế?
Lâm Vũ đột nhiên sinh hứng thú đặc biệt với nam tử này, gă rốt cuộc có thân phận ǵ? Cường đạo? Không thể, trong nhăn thần của gă không có chút tà khí nào, không giống những kẻ liều mạng hung ác, hơn nữa không có kinh nghiệm giang hồ, ḷng cũng quá mềm yếu, dễ dàng bị đánh lén, nếu như hành tẩu giang hồ, không đến ba ngày là mất mạng. Quân quan của Tử Xuyên gia? Có khả năng, nhưng gă v́ sao không có đội ngũ xe ngựa tùy ṭng? Nếu như nói là quân quan, gă quá trẻ, vẫn c̣n giống một đại hài tử, nhưng giữa chân mày gă lại có nét phong sương già dặn. Bộ dạng tinh thần đó, lại trốn ở một gian nhà nát, nhưng cử chỉ, ứng đáp tự nhiên gây cho người ta cảm giác b́nh ḥa, đây chính là khí chất của thế gia tử đệ. Gă cũng rất hiểu lễ tiết, nếu là nam tử phổ thông, nếu cứu được mĩ nữ sớm đă xông lên hỏi không ngừng nghỉ kiểu: “Quư tính phương danh của tiểu thư? Nhà ở đâu? V́ sao bị người ta truy sát? Cha mẹ là ai? Một nữ tử sao lại đi đêm một ḿnh? Đám người kia v́ sao truy sát tiểu thư? V́ tài? V́ sắc? Bọn họ là cường đạo à? Ái chà chà, may mà hôm nay có tôi, bằng không tiểu thư gặp chuyện không hay rồi…”
V́ ứng phó gặng hỏi, lúc tiến vào nhà nàng đă chuẩn bị cả đống câu trả lời. Nào ngờ người này sau khi cứu nàng lại chẳng hỏi câu ǵ, mĩ sắc trước mặt gă cũng chẳng có biểu hiện động tâm, chỉ chủ động cảm ơn nàng một câu, sau đó nốc nước ấm bụng rồi lăn ra ngủ.
“Thật giống một con heo!” Lâm Vũ bất măn lẩm bẩm.
Nữ hài tử đều là như thế, đụng phải một nam nhân liến thoắng th́ hết sức che giấu, nhưng gặp phải người trầm mặc ít nói không quan tâm đến ḿnh th́ liền cảm thấy giống như bị khinh thường. Lâm Vũ bất măn lẩm nhẩm vài tiếng th́ đột nhiên cảm thấy miệng khát bụng lạnh, nàng do dự một chút, rốt cuộc mỉm cười cầm lấy chén trà lên, nhẹ nhàng uống hết. Không biết có phải do mỏi mệt hay do hương trà thơm dễ chịu, sau khi uống xong chén trà, nàng tựa vào góc tường, lấy tấm thảm lông phủ lên người, từ từ cũng ch́m vào giấc ngủ.
Sáng sớm, Tử Xuyên Tú tỉnh giấc, gă lồm cồm ngồi dậy, phát hiện bếp lửa không biết đă tắt tự lúc nào, nữ tử đó vẫn c̣n giữ nguyên tư thế tựa vào góc tường, vẫn chưa tỉnh giấc. Tử Xuyên Tú bước tới cửa, chỉ thấy trước mắt tuyết quang sáng rỡ, đất trời mênh mông tuyết trắng.
Hôm nay là một ngày nắng a! Nghĩ đến khoảng cách với Đế đô chỉ c̣n có hai mươi cây số, Tử Xuyên Tú tâm t́nh đại hảo, bắt đầu thu thập hành trang chuẩn bị lên đường. Sau khi chuẩn bị xong, gă nh́n nữ tử vẫn c̣n đang tựa vào góc tường ngủ, gọi nàng: “Lâm Vũ tiểu thư, trời sáng rồi!”
Lâm Vũ khẽ rên một tiếng, thanh âm rất thống khổ. Tử Xuyên Tú sinh tâm nghi hoặc, đi đến vỗ vỗ vai nàng: “Lâm Vũ tiểu thư, tỉnh dậy đi”.
Nữ tử đó rên một tiếng, giọng mệt nhọc: “Tôi…tôi đau đầu quá…khát quá…”
Tử Xuyên Tú do dự một chút, đưa tay sờ trán nàng, hơi nóng từ trán truyền vào tay, nữ hài tử này bị sốt rồi!
Bất quá Tử Xuyên Tú nghĩ, chuyện này cũng là b́nh thường: một tiểu cô nương quen sống sung sướng, nửa đêm lại bị truy đuổi trong gió tuyết, không sinh bệnh mới lạ!
Tử Xuyên Tú lay lay nàng: “Tiểu thư, tỉnh tỉnh, cô bị sốt rồi, chúng ta phải mau đi t́m thầy thuốc”.
Nữ tử đó mở mắt, đôi mắt sáng rỡ hồi đêm lúc này ảm đạm sưng lên, nàng lại nhắm mắt: “Không cần lo cho tôi, tôi muốn ngủ…”
Tử Xuyên Tú than, đúng là gă chẳng cần phải lo cho nữ tử này, nhưng nói ǵ th́ nói, bản thân không làm được như thế, bỏ một cô nương xinh đẹp bị bệnh không cử động nổi ở giữa hoang sơn dă ngoại, vạn nhất bản thân đi rồi, đám sát thủ hồi đêm quay trở lại, vậy th́ nàng nhất định mất mạng. Tử Xuyên Tú đột nhiên phát hiện làm nữ nhân quả thật chiếm tiện nghi, thế giới này xử tệ với rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không xử tệ với mỹ nữ. Ví dụ như t́nh h́nh hôm nay, nếu đổi thành một xú nam nhân, bản thân có lẽ chẳng thèm nh́n đến, nói không chừng c̣n nhân cơ hội kiếm chác túi tiền của hắn.
Tử Xuyên Tú bỏ hành lư xuống, gă lại ra ngoài lấy củi về nhóm lại bếp lửa, bắt ấm nấu nước. Dạng người bôn tẩu bên ngoài liên tục như gă lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc trị phong hàn. Đợi thuốc sắc xong, gă nhẹ nhàng đỡ nữ tử dậy, đưa chén thuốc đến miệng nàng: “Uống thuốc đi”.
Nữ hài tử sốt cao đến mức thần trí mơ hồ, lúc Tử Xuyên Tú cho nàng uống thuốc, nàng đột nhiên đưa tay ôm cổ Tử Xuyên Tú, kéo gă tới sát mặt nàng, kêu: “Ba ba, ba ba!”
Trong nhất thời, hô hấp Tử Xuyên Tú gấp rút, gương mặt trắng mịn như ngọc kề cận trước mắt, tay ôm thân h́nh mềm mại, u hương như lan thoảng vào mũi, mắt gă bất chợt mê ly. Gă dù sao cũng là một nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh, tiểu ốc nơi hoang sơn dă lâm, cô nam quả nữ, nữ hài tử này lại sốt ê man, nếu như bản thân gă có ư đồ xấu, nàng tuyệt đối không có năng lực kháng cự.
Tử Xuyên Tú gỡ tay ngọc trên cổ ḿnh ra, đút nàng uống từng ngụm thuốc, sau đó lủi vào một góc nhà khác, đưa tay chùi mồ hôi trên trán. Nữ hài tử này thật quá xinh đẹp, nếu để xảy ra t́nh huống dụ hoặc lần nữa, bản thân thật không có tự tin kiềm chế nổi. Nghe tiếng Lâm Vũ rên khẽ trong giấc ngủ, gă không nhịn được chạy ra cửa, vùi đầu xuống đống tuyết hệt như đà điểu, mượn băng tuyết giúp tâm t́nh b́nh tĩnh trở lại, mắng thầm: “Gặp quỷ rồi!” Nữ hài tử xinh đẹp như thế, phàm là nam nhân đều sẽ động tâm, Thần a, ngài biết con không phải là chính nhân quân tử à, hà tất dùng dụ hoặc như thế khảo nghiệm con chứ?
Qua hồi lâu, đợi tâm t́nh nhộn nhạo khôi phục b́nh tĩnh trở lại gă mới tiến vào tiểu ốc, trốn trong một góc nhà cách xa chỗ Lâm Vũ, ngồi xếp bằng luyện công, nỗ lực b́nh tâm tĩnh khí, chỉ là tâm thần vẫn chưa b́nh tĩnh, măi một lúc sau mới tiến nhập cảnh giới.
Lúc gă bất tri bất giác, bên ngoài lại đổ tuyết.
Khi Lâm Vũ tỉnh lại th́ đă là hoàng hôn. Nàng ngớ ngẩn nh́n mọi thứ trước mắt: vách tường dơ dáy, ván gỗ hủ nát, bếp ḷ hôn ám, thảm lông đắp trên người, đầu óc mơ mơ hồ hồ.
“Cô tỉnh rồi? Tốt hơn chưa?” Bên tai có tiếng người nói, Lâm Vũ ngẩng đầu nh́n thấy một đôi mắt sáng, một hán tử râu ria xồm xoàm đang đứng trước mặt nàng, h́nh dáng có chút quen thuộc. Nàng cố sức hỏi nhỏ: “Ông là ai?”
Tử Xuyên Tú phát ngốc, tùy miệng đáp: “Ta là Lư A Ngũ, cô bị sốt, không nên nói nhiều”.
Lâm Vũ im lặng, qua một lúc nàng mới nhận ra, người này chính là hán tử lưu lăng cứu nàng đêm qua.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
Tử Xuyên Tú nh́n bên ngoài đă sẫm tối, gă cười đáp: “Một ngày một đêm”.
Nữ tử động dung: “Lâu vậy?” Tú mi khẽ nhíu, một biểu t́nh đơn giản đặt trên gương mặt nàng lại trở thành một nét đẹp khó thể diễn tả khiến tim Tử Xuyên Tú bất giác đập dồn.
Nữ tử ngọ ngoạy ngồi lên, nh́n chén thuốc dưới đất, nhớ trong lúc mơ hồ có người cho ḿnh uống thuốc. Nàng minh bạch sự t́nh, là hán tử lạc phách không quen biết này đă cố t́nh lưu lại chăm sóc cho nàng một ngày một đêm. Nghĩ đến nơi này hoang vắng, lại đang gió tuyết, nếu như không có người chiếu cố, hậu quả…
Nàng thở nhẹ một hơi, yếu ớt nói: “Tiên sinh, ngài hai lần cứu mạng, đại ơn đại đức tiểu nữ thật không biết lấy ǵ báo đáp”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Thuận tay mà thôi, Lâm tiểu thư bất tất quá khách khí. Cô đỡ chút nào chưa?” Miệng nói rất dễ nghe nhưng trong ḷng th́ đang lải nhải: bản thân đang có trọng nhiệm, mấy chục vạn quân đội Viễn Đông như quần long vô thủ đang nôn nóng đợi gă về chỉ huy, bản thân lại không gấp lên đường c̣n có thời gian chăm lo ột cô nương không quen biết. Tử Xuyên Tú, ngươi thật là thằng ngốc.
Cảm sốt do mưa gió lúc phát th́ rất mệt mỏi nhưng cũng rất nhanh khỏi, thân thể chỉ cần thoát mồ hôi là đỡ liền. Qua một ngày được Tử Xuyên Tú điều trị, Lâm Vũ cảm thấy đầu không c̣n đau, cũng không c̣n sốt, chỉ là sau khi cảm thân thể gần như vô lực.
Đầu óc nàng đă tỉnh táo lại, tuy Tử Xuyên Tú nói rất b́nh thường nhưng Lâm Vũ quan sát sắc mặt gă, nhận thấy giữa hai mày gă nỗ lực ẩn giấu một tia nôn nóng. Tâm niệm nàng chợt động: người này cũng giống như ḿnh bôn ba trong gió tuyết, khẳng định là có chuyện cần làm, nhưng v́ ḿnh mà gă phải lưu lại cả một ngày. Nàng cảm thấy rất áy náy, cảm thấy dấu giếm lai lịch của ḿnh giống như rất không đúng với gă. “Vị đại ca này, tôi là người Đế đô, gia phụ là thương nhân Đế đô, đêm qua cùng người nhà đi Đạt mă hành tỉnh ở đông bộ thăm bằng hữu, không ngờ trên đường gặp phải đạo tặc. Trong khi hoảng hốt tôi bị thất lạc người nhà, may mà được đại ca viện thủ, bằng không một nữ tử cô độc như tôi lạc trong hoang lâm, kết quả thật là…” Lâm Vũ vừa nói vừa biểu hiện cảm xúc, khóe mắt ẩm ướt, đưa tay chùi lệ: “Đại ca hai lần cứu mạng, bảo tiểu nữ làm thế nào hồi báo đây?”
Tử Xuyên Tú chú ư lắng nghe, miệng “à à” đầu gật gật, găi găi mũi: hồi báo thế nào? Cô mau khỏi bệnh coi như là báo đáp ta rồi. Gă đột nhiên phát hiện xưng hô của Lâm Vũ với ḿnh đă đổi từ đại thúc sang đại ca, dù giảm phần tôn trọng nhưng lại tăng phần thân mật, đây coi như là tiến bộ hay là thối bộ đây?
Nghe Lâm Vũ nói xong, Tử Xuyên Tú chầm chậm nói: “Lâm tiểu thư, về thân phận lai lịch của cô, c̣n có ân oán với những người đêm qua, ta không hề quan tâm. Nếu như không tiện, cô không cần giải thích với ta”.
Lâm Vũ mở to mắt: “Vậy sao được? Đại ca là ân nhân cứu mạng tôi, tôi sao có thể ẩn giấu trước mặt đại ca chứ?”
Tử Xuyên Tú không hảo khí nh́n nàng chăm chăm, cái ǵ mà “Ân nhân cứu mạng”, mấy câu vừa rồi không có một câu thật. Đầu tiên nàng tuyệt đối không phải là người Đế đô, khẩu âm của nàng cũng khá giống khẩu âm của người Đế đô, nhưng đối với kẻ lăn lộn ở Đế đô như Tử Xuyên Tú th́ nghe một chút là phân biệt được. Đây tuyệt đối không phải là khẩu âm Đế đô mà là bắt chước, xoang giọng là của người tây bộ. Hà huống, nếu như Đế đô có dạng mỹ nữ thế này th́ nhất định là nhân vật rất nổi tiếng, bản thân không thể không biết, c̣n nữa, một đại tiểu thư nhà thương nhân sao có thể có ám khí tẩm tuyệt độc cùng thủ pháp ám khí inh như thế?
Gă vẫn nhớ đoạn đối thoại giữa nàng và đám sát thủ đêm qua, vừa nhớ vừa ngẫm nghĩ: “Giết cô ta, thưởng mười vạn lượng vàng!”
“Các ngươi dám đối với ta như thế, không muốn mạng ư?”
“Đại nhân, ngài quyền cao thế lớn…”
“Thả cho cô ta sống trở về, chúng ta đừng mong có người c̣n mạng!”
Những kẻ tối qua tuyệt đối không phải cường đạo b́nh thường, thân thủ bọn chúng rất khá, sở dĩ không chịu nổi một đ̣n là bởi v́ đụng phải siêu cấp cao thủ như gă. Nàng tuyệt đối không phải là b́nh dân phổ thông, nàng được treo thưởng mười vạn, ngang hàng với ḿnh.
Tử Xuyên Tú vẫn nhớ, đêm qua nàng nói: “Các ngươi dám đối với ta như thế, không muốn mạng ư?” Đây tịnh không phải là uy hiếp b́nh thường, trong thoại ngữ toát ra uy thế lẫm nhiên, tự tin lạnh lùng, cả gă ở bên nghe trộm cũng cảm thấy lạnh gan. Nếu như không phải là người quen nắm đại quyền trong tay, quyết định sống chết của người khác, tuyệt đối không có uy thế và tự tin như vậy, phong thái này không thể nào giả trang được.
Gă đă cố ư nhắc nhở nàng, về thân phận lai lịch, nếu như không thể nói thật th́ không cần nói, không nên dùng lời giả gạt người, thế nhưng nàng vẫn không tỉnh ngộ.
Tử Xuyên Tú nh́n chăm chăm một lúc, Lâm Vũ cũng chột dạ, ngưng nói lè lưỡi, gương mặt hơi đỏ. Không biết sao, Tử Xuyên Tú cảm thấy động tác của tiểu nữ hài này nếu là người khác thể hiện th́ rất đáng ghét, thế nhưng do Lâm Vũ thể hiện th́ rất khả ái. Một lúc sau, Lâm Vũ nói khẽ: “Xin lỗi”.
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp: “Không có gì”.
Lâm Vũ v́ che giấu thân phận mà xin lỗi, Tử Xuyên Tú cũng thông cảm nỗi khổ của nàng, một câu “Xin lỗi” và “Không có ǵ” đă giúp cả hai hiểu ḷng nhau. Lâm Vũ kinh ngạc trước sự tinh minh của Tử Xuyên Tú, lại càng cảm kích với sự đại lượng của gă, nàng nghĩ thầm:
Người này rất có tự tôn, vạch trần bản thân nàng là v́ để biểu minh gă không phải là kẻ ngu ngốc bị người lừa gạt, nhưng gă cũng rất có chừng mực, hành sự, ngôn ngữ đều hết sức thích hợp hoàn cảnh, không đẩy người khác vào thế khó xử, không chất vấn lai lịch nàng đến cùng, phương thức xử sự thành thục khoan dung đó khiến nàng rất có hảo cảm với gă.
“Vị đại ca này, xin hỏi tính danh chân thật của huynh?”
“A? Ta không phải đă nói ta là Lư A Ngũ sao?”
“Nhưng đêm qua huynh lại nói huynh là Trương A Tam!”
Tử Xuyên Tú găi găi mũi, phát hiện bản thân để lộ chỗ hở, gă cường biện: “Ta buổi sáng gọi là Lư A Ngũ, trưa là Vương A Tứ, chiều là Trương A Tam…”
Lâm Vũ bật cưởi kh́: “Nói xàm!” Trong ḷng minh bạch: người này không chịu nói thật thân phân chân chính với nàng. Vốn bản thân nàng cũng ẩn giấu thân phận, đối phương làm vậy cũng là công b́nh nhưng không biết v́ sao, trong ḷng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Vậy hiện tại xưng hô với huynh thế nào?”
“À, hiện tại là tối, ta gọi là Trương A Tam!”
“Trương tiên sinh, huynh đến Đế đô à?”
Tử Xuyên Tú khẽ cười: “Lâm tiểu thư, gọi ta là A Tam đi! Tiên sinh cái ǵ khó nghe quá”.
Lâm Vũ lại bật cười: “Vậy huynh cũng đừng gọi tôi là Lâm tiểu thư”. Nàng nhẹ giọng nói: :”Bằng hữu của tôi đều gọi tôi là A Vũ”.
“A Vũ…” Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm, không biết v́ sao khi nghe đến cái tên này, trong đầu gă lại xuất hiện bóng h́nh Tử Xuyên Trữ.
“Tam ca, huynh là người Đế đô à? Huynh đang trở về Đế đô? Huynh về làm ǵ vậy?”
Tử Xuyên Tú ngẩn người, nha đầu này thật biết làm thân với người khác, giờ đă gọi gă là “Tam ca” rồi. Gă không nghĩ nhiều, điềm đạm đáp: “Đúng”. Ngừng một chút. cảm thấy trả lời có chút lạnh nhạt, lại bổ sung: “Ta về Đế đô thăm nhà”.
“Thăm nhà? Huynh thăm ai?”
Tử Xuyên Tú cười không nói, Lâm Vũ bỗng hiểu ra: “Tam ca, huynh là về thăm chị dâu?”
Tử Xuyên Tú cười lắc đầu: “Chúng ta chưa có kết hôn”.
“Vậy th́ gọi là bạn gái – à không, phải gọi là hôn thê?” Lâm Vũ cười vui vẻ, nhưng không biết sao khi nghe Tử Xuyên Tú đă có hôn thê, trong ḷng nàng h́nh như bị thứ ǵ đâm trúng. Tử Xuyên Tú không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ là tươi cười: “Chúng ta chưa có hôn ước, hai năm chưa gặp, cũng không biết liệu nàng ấy có người khác hay không”.
Lâm Vũ chăm chú nh́n Tử Xuyên Tú, đây là lần thứ hai nàng nh́n kỹ nam nhân xa lạ này trong hai ngày qua. Đây là một nam nhân anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thần t́nh tuấn lăng, râu ria xồm xoàm lại khiến cho gương mặt anh tuấn của gă thêm phần rắn rỏi. Nhưng làm cho nàng động tâm nhất không phải là tướng mạo của gă mà là khí chất của gă, khí chất người này tuyệt đối không giống kẻ b́nh thường, khí chất sái thoát bất kinh tâm chỉ có ở dạng người thường xuyên vào sinh ra tử, rèn luyện trong sát lục, hơn nữa c̣n có sự thành thục và khoan dung ở dạng trung niên nam tử nếm trải phong sương, các nét trộn lẫn tạo thành mị lực nam nhân đặc biệt nơi gă. Không biết v́ sao ở bên gă, nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, khi biết gă đă có hôn thê, bản thân nàng lại sinh ra cảm giác thất lạc không rơ nguồn cơn.
“Không đâu”. Thanh âm Lâm Vũ rất chân thành: “Nam nhân ưu tú giống như Tam ca, không có nữ tử nào ngu ngốc buông bỏ, bạn gái của huynh nhất định đang chờ huynh”.
Tử Xuyên Tú nói khẽ: “Đa tạ”.
“Tam ca làm nghề ǵ vậy?”
Tử Xuyên Tú cười cười: “Cô đoán xem?”
Lâm Vũ do dự một chút: “Tôi thấy thân thủ Tam ca cao cường, huynh chắc là quân nhân?” Suy nghĩ một chút, nàng lại cười láu cá bổ sung: “Nếu không th́ là cường đạo?”
Tử Xuyên Tú không cảm thấy ngạc nhiên, đặc điểm quân nhân trên người quá nhiều, nữ hài tử này lại quá thông minh, thật sự cũng không che giấu nàng được. Sắc mặt gă trầm xuống, biểu t́nh nặng nề: “Đă bị cô nh́n ra, chuyện đến nước này, ta chỉ đành nói lời thật…” Nếu đổi là Bạch Xuyên ở đây, lập tức biết cả mớ tiếp theo gă nói không đáng tin một chữ.
Lâm Vũ mở to mắt, ṭ ṃ chờ đợi.
“Ḱ thật Trương A Tam là một cường đạo rất nổi danh, biệt hiệu Thảo thượng phi, độc lai độc văng, cướp tiền cướp sắc, tung hành thất tỉnh không địch thủ. Hôm nay c̣n chưa mở hàng, may mắn gặp được một cô nương xinh đẹp, hắc hắc hắc….” Phối hợp với ngữ điệu khủng bố, Tử Xuyên Tú hung ác tḥ “Ma chưởng” về phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ vội vă hai tay ôm lấy ngực, giả ra bộ dáng rất hăi sợ: “Thảo thượng phi đại hiệp, đừng! Cứu mạng…”
Trong mắt đầy nét cười.
“Đến đây tiểu cô nương, ngoan ngoăn theo ta về làm áp trại phu nhân. Nơi này hoang sơn dă lĩnh, cô có kêu cũng vô dụng, không có ai đến đâu…”
Lời nói vừa dứt, thần sắc Tử Xuyên Tú chợt sắt lại, thu liễm tiếu dung, gă nghe bên ngoài có nhiều tiếng vó ngựa đang chạy rất nhanh đến tiểu ốc.
Lâm Vũ thấy thần sắc gă đột nhiên nghiêm túc, vội hỏi: “Sao vậy?”
Tử Xuyên Tú nh́n xung quanh cũng không t́m được chỗ nào có thể ẩn nấp. Gă điềm nhiên như không nói với Lâm Vũ: “Cô vào nhà bếp đi, ta không gọi cô chớ có ra”.
Đám nhân mă kia tám chín phần là đến v́ nữ hài tử này, Tử Xuyên Tú thầm hối hận, đêm qua đáng lẽ nên hung độc một chút, không để tên sát thủ nào trốn thoát. Hiện tại bọn chúng dẫn trợ thủ đến, hơn nữa nghe tiếng vó ngựa th́ kẻ đến không ít, e rằng trên trăm người, lần này ứng phó có lẽ phiền phức rồi.
Lâm Vũ đang định hỏi “V́ sao”, mặt đột nhiên biến sắc, nàng cũng nghe được có tiếng vó ngựa, lúc này tiếng vó ngựa đă nghe rất rơ, hiển nhiên là đám kỵ thủ đó đă sắp tới.
Sắc mặt nàng trắng bệch, vội nói: “Tam ca, chuyện này không liên quan đến huynh, chị dâu c̣n đợi huynh trở về, chút nữa huynh đừng nhúng tay vào, cứ để tôi ứng phó”.
Tử Xuyên Tú lắc đầu: “Đêm qua ta đă đánh người của bọn chúng, như thế có liên quan đến ta. Cô mau vào nhà bếp đi”.
Lâm Vũ cảm động nh́n gă, trong thoáng chốc thiên ngôn vạn ngữ cảm kích đă thông qua nhăn thần truyền đi. Đêm qua xuất thủ c̣n có thể nói là nhất thời lộ kiến bất b́nh nghĩa phẫn ra tay, hiện tại cường địch tụ tập đông đảo kéo đến, người này vẫn kiên định bảo vệ nàng. Gă không biết thân phận của nàng, cũng không v́ mỹ sắc của nàng, bất kể hung hiểm, mục đích chỉ v́ bảo vệ một nữ tử yếu ớt không bị khinh khi. Trong nhất thời, Lâm Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực nóng lên: dù trăm ngàn kẻ đến, chỉ một ḿnh ta tiếp! Đây mới là khí khái anh hùng hiệp nghĩa, đây mới là nam nhân chân chính!
Nàng nhẹ nhàng nói: “Tôi không đi”. Bất tri bất giác, bàn tay mềm mại của nàng đă nắm chặt tay Tử Xuyên Tú, trong ḷng có một câu không dám nói ra: “Tôi cùng huynh đồng sinh cộng tử”.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nh́n qua nàng, liền đó lại thấy thoải mái, cũng không dục nàng nữa. Nhà bếp không phải là chỗ ẩn nấp bí mật ǵ, nấp ở đó th́ chẳng khác ǵ không nấp, c̣n nàng nắm lấy tay gă, gă không có rút lại, gă biết tâm lư nữ nhân sợ hăi phải t́m một chỗ nương tựa.
Không khí trong nhà tĩnh lặng, hai người đều không nói chuyện, đều tập trung lắng nghe bên ngoài. Tiếng vó ngựa từ nhỏ thành lớn, càng lúc càng tiếp cận, trong tiếng ngựa hí ẩn ước có lẫn cả tiếng chó tru. Tử Xuyên Tú ḷng chùng xuống: địch nhân có mang theo chó săn, lần này chủ ư mang theo Lâm Vũ nhân hỗn loạn đột vây rất khó thực hiện rồi.
Phải xuất ra bản lĩnh thật rồi! Tử Xuyên Tú cười lạnh, tâm lạnh như đao, tay phải đặt khẽ lên chuôi Tẩy nguyệt đao trên bàn.
Tiếng vó ngựa ngừng bên ngoài, có tiếng người truyền vào: “Nơi này có thi thể!”
“Kẻ này đă chết, là người của Hắc hổ bang!”
“Mọi người tản ra t́m!”
“Đại nhân, nơi này có nhà”.
“Mấy người các ngươi vào kiểm tra xem!”
Tử Xuyên Tú nghe giọng nói nhận ra mấy người này nói giọng tây bộ, ai nấy trung khí sung túc, nội lực không tệ, so ra mạnh hơn bọn người đêm qua nhiều. Gă càng nghĩ càng thấy ḱ quái. Lâm Vũ tuổi c̣n nhỏ vậy, sao có thể chọc đến không ít cừu gia như thế?
“B́nh, b́nh, b́nh!” Bên ngoài truyền vào tiếng đập lên vách, Tử Xuyên Tú không quan tâm, chỉ yên tĩnh đứng lên, tay cầm đao, thân h́nh đứng thẳng trong bóng tối, khí khái nam nhân ngạo nghễ khiến Lâm Vũ ở bên không khỏi xao động.
“B́nh, b́nh!” mắt thấy không có người ra, tiếng đập càng lớn, sau đó liền có người xông vào. Nhưng cùng lúc, Tẩy nguyệt đao thoát khỏi vỏ vẽ trong khoảng không một đường sáng đẹp rực rỡ, đao phong lăng lệ, thế đến như chớp, đao khí trùm lên cả ba người vừa tiến vào nhà. Cho dù ba kẻ này đều không phải kẻ yếu nhưng trong chớp mắt đó không ai kịp phản ứng. Bọn họ cả né tránh, bạt đao đều không kịp làm, chỉ mở mắt nh́n đao quang sáng rỡ như vầng trăng lướt đến, trong đầu chỉ có một chữ: chết!
“Ngừng tay!”
Đao quang đột nhiên ngưng, đột nhiên tiêu thất, “Xoạt” một tiếng đă chui vào trong vỏ đao. Tử Xuyên Tú thu đao kinh ngạc nh́n Lâm Vũ, không hiểu nàng v́ sao hô ngừng tay.
Lâm Vũ ngại ngùng nói: “Bọn họ là người của tôi”. Nàng ho khúc khắc mấy cái, hô hấp có chút không đều, chiêu đao vừa rồi gây cho nàng ấn tượng cường liệt, nàng bị chấn hám không nói tiếp được.
“A!” Lúc này ba người tiến vào mới có phản ứng, bản thân từ quỷ môn quan về rồi! Bọn họ hốt hoảng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gào lên: “Người đâu! Đại nhân ở trong nhà! Có người bắt giữ đại nhân!”
Tiếng bước chân từ khắp nơi nhanh chóng chạy qua bao vây căn nhà, đâu đâu cũng nghe tiếng kinh hô: “T́m được tiểu thư rồi! T́m được tiểu thư rồi!”
Có một thanh âm già nua uy nghiêm hạ lệnh: “Phá tường! Tấn công!”
Đám người đó hô to đáp ứng, tiếp đó vách tường vang lên tiếng đập mạnh, cả căn nhà cũng rung lên.
Tử Xuyên Tú bất động, b́nh tĩnh nh́n Lâm Vũ: “Bọn họ là người của cô?”
Lâm Vũ gật đầu, nói: “Người hạ lệnh phá tường là thúc thúc của tôi”.
Tử Xuyên Tú chăm chú nh́n gương mặt xinh đẹp của Lâm Vũ, không biết v́ sao gă cảm thấy một chút buồn bă. Trong nhất thời không biết nói ǵ, gă găi găi đầu: “Đáng tiếc, căn nhà này cũng không tệ”.
Lời nói vừa dứt, tiếng ầm ầm đă vang lên, một vách tường bị kéo ngă ra phía ngoài. Nh́n thấy rơ một đám người vũ trang đứng dưới ánh trăng lạnh, đuốc chiếu sáng loáng trên mặt tuyết, mười mấy cây cung chĩa vào Tử Xuyên Tú, một thanh âm uy mănh hét lên: “Cuồng đồ to gan dám mạo phạm tiểu thư nhà ta! Mau thả tiểu thư ra, bằng không cho ngươi chết không có đất chôn!”
Tử Xuyên Tú ngẩn ra, Lâm Vũ cười nói: “Nhà này cũng tốt, mái ngói vẫn c̣n, không phải sao?” Nh́n vào mắt Tử Xuyên Tú, nét cười của nàng có chút gượng gạo, khẽ nắm lấy tay Tử Xuyên Tú, đặt một thứ ǵ đó h́nh tṛn vào ḷng tay gă. Tử Xuyên Tú cúi đầu nh́n, là một ngọc bội tṛn rất đẹp. Tử Xuyên Tú nh́n ra, ngọc thạch này ấm áp ôn nhuận, ngọc sắc thanh thúy, là cực phẩm khó kiếm, giá trị chắc chắn rất lớn. Gă đang định từ chối th́ Lâm Vũ đă kiên quyết bóp lấy tay gă, bắt gă phải nắm lấy ngọc bội.
“Vật này không phải tặng huynh, là tặng cho chị dâu, Tam ca. Ngày sau nếu có lúc rảnh, nhớ đến Thính Vũ cà phê quán ở Hà Khâu t́m tiểu muội!” Lâm Vũ nói xong đang định rời đi, Tử Xuyên Tú kêu lên sau lưng nàng: “Xin dừng bước”.
Lâm Vũ giật ḿnh quay người lại. Tử Xuyên Tú nh́n khắp người gă cũng không thấy có ǵ đáng giá, cuối cùng cầm Vỏ Tẩy nguyệt đao đưa qua (Cung nỏ bên ngoài lập tức khẩn trương): “Đao này là tổ tông ta truyền đời, thủ công không tệ, trên đao c̣n khảm bảo thạch chắc cũng đáng giá, giữ làm kỉ niệm đi”.
Lâm Vũ khẽ cười, cũng không từ chối đưa tay nhận.
“Chúc cô thuận buồm xuôi gió, A Vũ tiểu muội!”
“Chúc huynh sớm đoàn tụ với chị dâu, Tam ca!”
Lâm Vũ cúi người chào, chuyển thân đi ra ngoài, người bên ngoài thấy nàng đi ra nhất loạt cúi người, đồng thanh: “Tiểu thư khỏe!”
Lâm Vũ chỉ gật đầu hồi lễ, nàng nhỏ giọng nói với lăo giả mấy câu, lăo giả đó không ngừng gật đầu, sau đó đi qua chỗ Tử Xuyên Tú: “Trương tiên sinh phải không?” Lăo dắt qua một thớt ngựa: “Đường tuyết không có vật cỡi rất bất tiện, tiên sinh nếu như không chê, xin nhận thớt ngựa này?”
Tử Xuyên Tú vội từ chối: “Không dám!”
“Tiên sinh không cần khách khí, tiên sinh là ân nhân cứu mạng tiểu thư chúng tôi, một thớt ngựa đâu đáng là ǵ!”
Tử Xuyên Tú đang định từ chối tiếp th́ thấy Lâm Vũ đang chăm chú nh́n ḿnh, thần t́nh ai oán. Tử Xuyên Tú ḷng run lên: Nhăn thần bi thương này sao quen quá? Là từng gặp ở đâu chứ?
Lăo nhân thấy Tử Xuyên Tú không lên tiếng, mỉm cười nói: “Chúc tiên sinh thuận lộ b́nh an!”
Lâm Vũ thấy Tử Xuyên Tú nhận ngựa, hoa dung tươi cười, nàng sâu sắc nh́n gă lần nữa, phảng phất như muốn tạc lấy h́nh ảnh của gă vào trong ḷng, sau đó chuyển thân lên ngựa dục đi, đám nhân mă vội vàng theo sau nàng, dần dần biến mất trong tuyết trắng dưới ánh trăng. Vó ngựa rền rền rồi dần tiêu thất, cuối cùng chỉ c̣n tiếng gió đêm.
Ngày 15 tháng 2 năm 782, Đế đô, hôm nay là ngày sinh của người khai quốc Tử Xuyên gia Tử Xuyên Vân, cũng là ngày quốc khánh của gia tộc. Tuyết từ trời lả tả rơi, quân đội diễu binh đứng chật ních quảng trường, người ngựa chỉnh tề, các chiến sĩ trẻ tuổi mặt đỏ bừng nhiệt huyết vận chế phục, đeo huy chương nghiêm trang. Sĩ binh cấm vệ quân mặc chế phục viền vàng đứng trong hàng ngũ, cao hơn sĩ binh b́nh thường cả cái đầu, hệt như hạc giữa đàn gà.
Bên ngoài giới tuyến do Hiến binh lập ra, quần chúng đến xem đông nghịt, bọn họ đội tuyết đến xem duyệt binh đại quy mô hôm nay.
Nh́n quân dung bộ đội chỉnh tề, quần chúng ai nấy đều cảm thán: “Trời a!” Kẻ nào có thị lực tốt th́ có thể nh́n thấy trên đài cao phía sau bộ đội duyệt binh có đủ mặt các quan viên đầu sỏ của Tử Xuyên gia.
Hôm nay là ngày quốc khánh của gia tộc, chiếu theo lệ thường, gia tộc vào ngày này phải kiểm duyệt quân đội. Những năm trước kia chỉ là điều động mấy sư đoàn bộ đội cảnh vệ đi qua đi lại trên quảng trường cho xong việc, nhưng h́nh thức kiểm duyệt năm nay đặc biệt long trọng, không những toàn bộ Trung ương quân và Cấm vệ quân trong Đế đô thành bị điều động, cả cứ điểm Ngơa Luân và chiến tuyến Tây bộ đều phải đưa bộ đội về dự. Nguyên nhân rất rơ ràng là do gia tộc vừa chiến bại, cường địch vẫn đang ŕnh rập, theo lời của Tử Xuyên Tham Tinh: “Hôm nay phải biểu hiện lực lượng cường đại của chúng ta, khôi phục tín tâm của dân chúng đối với quân đội, cũng là phát ra cảnh cáo đối với ngoại địch. Nhất định phải làm long trọng, không thể đơn giản!”
“Giống như bệnh nhân đă bệnh t́nh nội tạng nguy kịch nhưng vẫn muốn biểu hiện ḿnh khỏe mạnh cơ bắp bên ngoài”. Đế Lâm nghĩ thầm: “Dựa vào duyệt binh để khôi phục tín tâm của dân chúng đối với quân đội? Quân đội gia tộc mất đi tôn nghiêm trên chiến trường lại muốn qua duyệt binh văn hồi? Đây đúng là chuyện mắc cười, trên thế gian làm ǵ có chuyện đơn giản thế chứ”.
Bất quá nh́n thấy đầu người đen nghịt bên dưới, quần chúng th́ ḥ hét tán thán, biểu t́nh ai nấy đầy vẻ khâm phục, tự hào, Đế Lâm đột nhiên phát hiện, cách thức của Tử Xuyên Tham Tinh vẫn rất có hiệu quả, trên thế gian dù sao kẻ ngu ngốc cũng nhiều hơn rất nhiều so với người thông minh. Chỉ là không biết “Ngoại địch” của Tử Xuyên gia như Lưu Phong Sương hoặc Ma thần hoàng liệu có bị sự “Cảnh cáo” này mà sợ hăi hay không, cái này th́ rất khó nói.
Trong đám đông bên dưới vang lên tiếng tung hô: “Vạn tuế! Vạn tuế!” Đội ngũ Cấm vệ quân diễu binh qua, một sư đoàn xếp thành ba phương trận, đội ngũ thẳng hàng chỉnh tề như dùng dao gọt, động tác sĩ binh dứt khoát đồng loạt, cất chân vung tay tiến lên, tiếng bước chân rầm rập vang dội cả quảng trường rộng lớn. Dưới bước chân rầm rập của bọn họ, mặt đất phảng phất như trầm xuống, khi bọn họ đi đến trước đài chính, quân quan đi trước hét vang rơ ràng: “Kính-lễ!”
“Xoát” một tiếng, đám sĩ binh nhất tề cất tay, đầu xoay về hướng đài chính, chân bước đều không loạn, động tác vô cùng đẹp mắt, trong quần chúng lại bạo phát tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.
Lấy Tử Xuyên Tham Tinh làm chủ, toàn bộ cao cấp quân quan trên đài chính đều đứng dậy hoàn lễ, cả văn quan Mạc liêu trưởng Ca San không mặc chế phục cũng đứng lên kính chào. Sau khi đội ngũ đi qua, mọi người lại ngồi xuống. Nh́n đám dân chúng há miệng tán thán, Đế Lâm đột nhiên cảm thấy bọn chúng đúng là một đám không năo, chỉ v́ một kết cấu phương trận được tập luyện chỉnh tề mà đă tán thán không thôi. Cho dù Đế Lâm cố gắng tận dụng hết đầu óc, hắn cũng không thể tưởng tượng được cái đội ngũ chỉnh tề này có tác dụng ǵ trên chiến trường. Đế Lâm nghĩ: thiệt là ngu ngốc mà!
Lúc Tư Đặc Lâm quay đầu lại th́ vừa thấy nụ cười đểu trên mặt Đế Lâm, y tḥ đầu qua nói nhỏ: “Cười cái ǵ? Nói nghe coi”.
“Ta đang nghĩ, cái đội ngũ này trong thực chiến rốt cuộc có tác dụng ǵ? Bọn họ cố sức thao luyện, kiệt hết sức lực làm cái chuyện mà chẳng ai có lợi”.
Tư Đặc Lâm lộ nét cười: “Chớ cho là thật, đây chỉ là nghi thức cần có thôi. Có xem Đế đô nhật báo hôm qua chưa?”
“Ngươi nói thiên văn chương đó?”
“Đề mục ǵ đấy ta quên mất rồi do một tên điên gọi là Ca Tư Lạp viết, nói chúng ta thua mất hai mươi ba tỉnh Viễn Đông ngược lại về mặt chiến lược lại càng có lợi, trận tuyến càng củng cố. Đúng là hồ thuyết bát đạo, cho dù là vỗ mông ngựa cũng không thể nói xằng như thế a!”
Đế Lâm bơ mặt ra: “Bút danh Ca Tư Lạp là ta”. Nh́n biểu t́nh kinh ngạc của Tư Đặc Lâm, hắn cười nói: “Đáng cười đấy chứ!”
Bài văn này là bộ hạ ta viết, bất quá ta xác thật rất tán đồng quan điểm với gă, Viễn Đông đối với chúng ta giống như một cái nhọt lớn, đối với chúng ta mà nói, có hại không lợi”.
“Đại ca, huynh trêu cợt à?”
“Hà hà, ta là nói thật, ta…” Đế Lâm đột nhiên ngừng nói. Mục quang bất măn của Tử Xuyên Tham Tinh đang chiếu vào chỗ hai người đang x́ xầm, hai người lập tức ngừng tán dóc, Đế Lâm nhỏ giọng: “Sau khi nghi thức kết thúc, ngươi có thời gian không? Đi uống cà phê đi?”
* * *
“Trời, không ngờ cái nghi thức rắm chó này lại kéo dài như thế!” Màn đêm buông xuống, trong quán cà phê trang trọng ấm áp, ngắm hoa tuyết lăng đăng rơi trên đường, Đế Lâm mệt mỏi phát biểu.
Tư Đặc Lâm điềm đạm cười, không có phụ họa lời của Đế Lâm, nếu như để Đế Lâm tiếp tục nói, tám chín phần nhất định sẽ đem tội danh xả hết lên đầu La Minh Hải. Tư Đặc Lâm đă phát hiện ra, trong mắt Đế Lâm, chỉ sợ cho dù có tiếng gào bên kia đường, hắn cũng nhất định đổ là La Minh Hải sai khiến. La Minh Hải là căn nguyên của mọi tội ác trên thế gian, nếu như không có lăo, ma tộc tuyệt đối không xâm lược, Lưu Phong gia cũng đă sớm bị tảo trừ, Viễn Đông không thể xảy ra bạo loạn, quân đội cũng không thể bại trận, vật giá cũng chẳng tăng cao…
Tư Đặc Lâm không thể không nhắc nhở Đế Lâm quay lại chính đề: “Đại ca, quan điểm của huynh là mất đi Viễn Đông lại có lợi cho chúng ta hay sao?”
“Không sai”, Đế Lâm biểu lộ biểu t́nh đương nhiên: “Ta luôn cho rằng như thế. Lúc phản loạn mới bắt đầu ta đă nói với ngươi, phải vứt bỏ Viễn Đông, nhưng lúc đó Thống lĩnh xứ không tiếp nhận đề nghị của ta, cuối cũng vẫn là bỏ, c̣n phải bồi theo Hắc ḱ quân và Viễn Đông quân, xém chút nữa cả Trung ương quân của ngươi cũng bồi táng theo. May mà hiện tại c̣n không phải quá trễ, chúng ta cuối cùng cũng thoát khỏi vũng lầy đó”.
Tư Đặc Lâm nghe đến ù năo: “Đại ca, huynh nói ǵ thế? Vũng lầy ǵ?”
“Tư Đặc Lâm, ngươi liệu có nghĩ qua, tổng thể thực lực chúng ta mạnh hơn Lưu Phong gia, nhưng hơn hai trăm năm giao chiến, chúng ta thua nhiều thắng ít, đánh mười trận chúng ta thua đến bảy trận, thậm chí c̣n xuất hiện sự t́nh Lưu Phong quân xông thẳng đến dưới Đế đô thành, v́ sao chứ? Ngươi chớ có chen lời, chuyện này chẳng liên quan đến Lưu Phong Sương, ḱ thật trước thời đại của Lưu Phong Sương, cục diện này đă có rồi”.
Tư Đặc Lâm suy nghĩ một lúc, hồi đáp: “Cái này e là do binh lực bọn chúng mạnh hơn chúng ta?”
“V́ sao binh lực bọn chúng mạnh hơn chúng ta? Luận tổng thể thực lực, chúng ta chỉ có mạnh hơn Lưu Phong gia!”
Không đợi Tư Đặc Lâm hồi đáp, Đế Lâm vung tay nói nhanh: “Vấn đề ở chỗ này, chính là Viễn Đông! Ḱ thật khi xưa Tử Xuyên Vân tiến quân Viễn Đông, đây căn bản là sai lầm! V́ bảo vệ hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông bên miệng ma tộc, tuyệt đại bộ phận quân sự của gia tộc đều bị chôn chân ở đó!
“Mười năm trước, Lưu Phong Tây Sơn vây công Đế đô, mắt thấy chúng ta sắp tiêu rồi, Ca Ứng Tinh chỉ có thể phái A Tú dẫn mấy trăm Đồng tử quân quay về cứu viện. Lúc đó, nếu như quân đội trú ở các hành tỉnh Viễn Đông tập hợp toàn bộ, chúng ta có đến hơn cả trăm sư đoàn, đừng nói đánh lui Lưu Phong Tây Sơn, cho dù là diệt Lưu Phong gia, tung hoành cả đại lục th́ cũng đủ.
“Mỗi lần cùng Lưu Phong gia tác chiến, người ta là động viên quân đội toàn quốc đến đánh, chúng ta th́ đem trăm vạn đại quân để chơi ở Viễn Đông, lấy ǵ đánh với người ta, sao có thể thắng trận được chứ? Mà đồng dạng, bên phía Viễn Đông, chúng ta cũng ở thế bị động trước ma tộc. Chúng ta hai mặt tác chiến, hai mặt đều bị đánh.
“Ta ḱ quái là bao nhiêu đời tổng trưởng sao lại không nghĩ đến vấn đề này chứ? Buông bỏ các tỉnh Viễn Đông, chỉ dùng một số ít quân đội, chẳng hạn mười vạn bộ binh thủ chắc cứ điểm Ngơa Luân, không a tộc lấn tới, sau đó chúng ta điều hết quân đội Viễn Đông, Biên pḥng quân, Trung ương quân, Hắc ḱ quân, ào ào đánh về phía tây, ta không tin Lưu Phong Sương có ba đầu sáu tay!”
Đế Lâm nói đến khúc sau th́ ngữ điệu đă có sự trào phúng, Tư Đặc Lâm nghe mà kinh sợ: từ góc độ quân sự đơn thuần mà nói, kế hoạch của Đế Lâm xác thật là có khả năng đánh bại Lưu Phong gia. Thế nhưng nhiều đời tổng trưởng, trong đó có không ít nhân vật hùng tài đại lược túc trí đa mưu, v́ sao lại không có ai nghĩ ra biện pháp nà lập tức hiểu ra: Bước đầu tiên để thực thi kế hoạch này là phải chủ động buông bỏ vùng đất Viễn Đông trù phú, thế nhưng có tổng trưởng nào lại muốn bỏ đi lănh thổ của ḿnh chứ? Suy nghĩ duy nhất trong đầu bọn họ chính là làm sao giữ vẹn cương thổ, căn bản không có suy nghĩ buông bỏ. Đế Lâm có thể nghĩ ra biện pháp này, là v́ hắn là kẻ bàng quan thấy rơ mà thôi.
Tư Đặc Lâm gật đầu tán thành: “Huynh nói có đạo lý”. Y có chút buồn bă: “Nhưng hiện tại, Viễn Đông đă mất rồi, nói chuyện này cũng chẳng có ư nghĩa nữa”.
“Chớ có nản chí!” Nh́n con đường trắng xóa tuyết bên ngoài, Đế Lâm có chút cảm khái: “Lịch sử sớm đă chứng minh, một dân tộc nếu như bị kích bại, chỉ cần không phải bị hủy hoại triệt để, sau vài đời dân tộc đó lại mạnh mẽ hơn xưa. Chúng ta sẽ mau chóng khôi phục lại sức mạnh, ta vô cùng tin tưởng điều đó”.
Tư Đặc Lâm mỉm cười nói: “Vài đời? Hy vọng chúng ta có thể nh́n thấy cảnh đó”. Y cầm ly cà phê, cả người đột nhiên chấn động, cà phê trong ly sánh đổ ra ngoài, mục quang đóng đinh vào con đường tuyết trắng phía trước. Đế Lâm lập tức cảnh giác nh́n theo phương hướng Tư Đặc Lâm đang nh́n, trên đường không một bóng người.
“Chuyện ǵ?”
Tư Đặc Lâm quay đầu lại, sắc mặt cổ quái: “Vừa rồi tôi nh́n thấy có một người ở góc đường”.
“Là ai?”
“Là ai tôi không biết, nhưng cô ta cầm Tẩy nguyệt đao của tam đệ!”
Đế Lâm đứng phắc lên: “Đuổi!” Hai người nhanh như gió vọt khỏi quán cà phê, lăo bản vội vàng đuổi theo nhưng chỉ kịp thấy có hai nhân ảnh biến mất ở cuối đường, mặt tuyết lưu lại dấu chân mờ mờ. Lăo bất đồ cảm thán: “Ai! Hiện tại đám ăn quỵt càng lúc càng có tŕnh độ a!”
-o0o-