TỬ XUYÊN TAM KIỆT - Chương 40: Chương 1
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 8: Phong hỏa liệu nguyên
—–oo0oo—–
Chương 1
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
“Cảnh báo!” Lính canh ở phía sau chạy ầm ầm đuổi theo đội ngũ trên đại lộ. Có thể nghe rõ tiếng khịt khịt hít không khí vào phế quản của hắn. Hắn lớn tiếng hô: “Ma tộc kỵ binh đến rồi!”
Đội ngũ hành quân của bán thú nhân tức thời hỗn loạn, trên trời mưa tuyết mông lung, phủ lên một tầng bạch vụ. Trên bình tuyến ở phía sau, xuất hiện hắc tuyến mới đầu mơ hồ rồi nhanh chóng khuyếch đại. Bên tai họ bắt đầu nghe được thanh âm của tiếng vó ngựa dẫm mạnh trên đường.
Đây là một phân đội bán thú nhân bị lạc hàng ngũ. Nhìn đám ma tộc kỵ binh đang đến gần, bọn họ hoảng loạn hẳn lên. Các sĩ binh đưa nhau run giọng hỏi lẫn nhau: “Nên làm thế nào đây?” “Chúng ta sẽ không còn mạng rồi!”
Quan chỉ huy của đội ngũ là một bán thú nhân quân quan già cả. Ông ta do dự không quyết, không có chủ ý là nên làm thế nào: lập tức đề kháng hay là nhanh chóng tan hàng rã ngủ, chia nhau bỏ chạy? Vậy bản thân sao có thể ăn nói được với trưởng quan đây? Một phân đội 100 người thế là không còn nữa hay sao? Ông ta ho khan một tiếng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Các con, cầm vũ khí lên, bảo vệ thánh miếu của chúng ta!”
“Bảo vệ thánh miếu của chúng ta!” Các binh sĩ cố lấy hết dũng khí hồi âm hưởng ứng lời ông ta. Bọn họ chiếm cứ hai bên đạo lộ, giương cung liệt trận chuẩn bị nghênh đánh ma tộc kỵ binh truy kích.
Kỵ binh của địch càng lúc càng đến gần, trong mưa tuyết mông lung, binh mã kéo ào ạt tới hàng nghìn. Chúng giống như ma linh từ địa ngục xuất hiện trên mặt đất, đến để chém giết, tiêu diệt mọi thứ. Không biết là do tác dụng tâm lý, mọi người phảng phất như nhìn thấy miệng mũi nanh ác của ma tộc binh cùng tiếng gầm gào đầy khủng bố.
Lúc này đội trưởng đã cải biến chủ ý. Địch nhân quá nhiều, không cần để các tiểu tử này hi sinh vô vị! Ông ta phát xuất một tiếng quát thật lớn: “Lui! Chúng ta mau lui! Mau, chúng ta đi!”
Đội ngũ ảo một cái tản mát, sự khủng khiếp khống chế tâm linh của sĩ binh, mọi người cố tộc lực chạy về phía trước đại lộ, toan tính tránh đi đám tử thần đáng sợ phía sau. Ma tộc kỵ binh ở đầu trận bạo phát một tràng cười cuồng dại điếc tai, có kẻ quát lớn: “Ngõa cách lạp! (giết!)”
“Ngõa cách lạp!” Các kỵ binh hò hét kinh thiên động địa, bọn chúng chẳng phí lực đuổi kịp đội ngũ bán thú nhân, vừa cười điên cuồng vừa dùng mã đao chém từ sau lưng đám binh sĩ bán thú nhân đang chạy. Tiếng gào thảm liên tục phát ra, máu tươi đỏ làm nhuộm hồng tuyết trắng. Đội trưởng thấy bỏ chạy vô ích, liền mang theo các binh sĩ trung thành nhất ngăn ở trung ương đại lộ, toan tính ngăn ma tộc kỵ binh yểm hộ cho những người khác triệt thối. Nhưng chỉ sau một đợt xung phong, mấy bán thú nhân đó đã bị luồng thủy triều đen nuốt gọn. Vó ngựa ngợp trời giẫm đạp lên thân thể họ, họ phát ra những tiếng kêu thảm thê lệ, nhưng thanh âm càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng nhỏ không còn nghe thấy gì nữa. Kỵ binh tiếp tục truy kích, đua nhau khoe khoang những đao thức độc đáo, chém cho các bán thú nhân tán loạn đó máu chảy thành sông.
Có lúc bọn chúng cố ý chậm tốc độ lại, nhìn bán thú nhân do bị khiếp sợ điều khiển, cố hết sức lực toàn thân chạy như điên lần cuối cùng, không ngừng ngã chỏng gọng trên đại lộ đầy bùn, quay đầu nhìn với gương mặt rúp ró khiếp sợ… Những điều này khiến cho các ma tộc kỵ binh giết người như ma cảm thấy khoái lạc vô cùng. Chúng cứ nhìn cho đến khi bán thú nhân không thể chạy được nữa chỉ còn nằm mẹp trên đất hoặc lếch từng chút một, hoặc ma tộc binh cảm thấy chán “món đồ chơi” này rồi, nên thẳng thừng xông lên chém đứt tứ chi của đối phương, sau đó phóng ngựa giẫm đạp họ thành đám thịt vụn.
Các bán thú nhân chạy vào thảo nguyên hai bên đại lộ cũng không thể thoát ách vạn. Trong tơời tiết mùa đông, cỏ cây xơ xác căn bản khôn ggiúp họ che giấu được gì. Ma tộc phân binh thành các tiểu đội đuổi theo, bắt từng người họ dùng dây trói lại kéo về, rồi chẳng tiếc thương gì dùng ngựa kéo họ qua những con đường đầy đá và gai nhọn, phóng tới các tòa thành thị và hương thôn.
truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Ma tộc binh xuyên qua từng hộ trong thôn tuyên cáo: “Những tên phản loạn này cô phụ trọng ân của thần hoàng bệ hạ, bối bạn thần tộc vĩ đại, đây chính là kết cục của chúng!” Bọn chúng chỉ vào những đám máu thịt bầy nhầy sau ngựa, tuyên xưng đó là tù binh bắt từ khởi nghĩa quân.
Người bình dân các tộc cố mở mắt nhìn, phụ nữ thì mắt nhòe lệ, nhưng không dám để cho rơi xuống, nắm đấm của nam nhân thì xiết kêu răng rắc, mắt phún lửa giận. Vào cuối nam 780 này, nhiệt huyết đỏ hồng của chí sĩ đã tràn khắp cả Viễn đông. Khởi nghĩa do thánh miếu phát động dưới sự trấn áp tàn khốc của ma tộc đã bị đả kích thảm trọng.
Ngay từ tháng sáu năm 780, sự thống trị của ma tộc ở Viễn Đông đã xuất hiện xu thế bất ổn. Nhân vì bọn chúng vô cùng bạo ngược, dân chúng các tộc oán than khắp nơi. Do xảy ra nạn đói, các vùng đất đua nhau bạo phát những vụ ao động và dân biến quy mô to nhỏ khác nhau, nhưng nhanh chóng bị quân đội ma tộc cường đại nhanh chóng bình định. Tuy nhiên, đao kiếm của ma tộc không thể bình định sự phẫn nộ trong lòng họ, đặc biệt là sau vụ đồ sát ở Sa La hành tỉnh vào tháng mười, dân chúng các vùng đã buông bỏ chút ảo tưởng cuối cùng đối với những kẻ thống trị ma tộc này.
Mọi người bắt đầu hoài niệm về nền thống trị năm xưa của Tử Xuyên gia, phát hiện những ngày tháng lúc đó không có xấu như tưởng tượng. Những lão nhân đi buôn bán qua các thôn xóm bắt đầu hát những ca khúc ca tụng Tư Đặc Lâm đại tướng quân, ca ngợi chiến công vĩ đại của y đại chiến với ma tộcở Mạt y thành. Mọi người đều nhớ ra rằng, vị Tử xuyên danh tướng trẻ tuổi ấy không những chiến tích như thần, mà kỹ luật nghiêm minh, tuy Viễn đông quân lội các lộ năm xưa bị y đánh kêu ngao ngao chạy trối chết, nhưng quân đội mà y thông ngự chẳng mạo phạm với bình dân các tộc chút gì.
Một câu dự ngôn thần bí tại các tộc ngầm lưu hành: “Vương giả khu trừ hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ, vương của chúng ta sẽ hàng lâm đại địa…” Không ai hiểu câu nói đó có ý tứ gì, chỉ biết nó đến từ Vân Tỉnh thánh miếu. Như vậy thì đủ rồi, mọi người đều thì thào bàn tán, đem câu nói đó truyền khắp nơi, nhanh chóng lan tràn khắp Viễn Đông. Trong quán nước, quán cơm, bóng mát ven đường… những kẻ không nhận thức tụ lại với nhau đàm luận sướng khoái, than cho sự tàn khốc của ma tộc và sự gian nan trước mắt. Khi những lời đàm thoại sắp kết thúc, nhất định sẽ có người hạ giọng nói câu dự ngôn trứ danh này: “Vương giả khu trừ hắc ám, quang minh phổ chiếu thiên hạ, vương của chúng ta sẽ hàng lâm đại địa…” Lúc này, biểu tình của y biến thành vô cùng kỳ vọng, mong chờ.
Mọi người đều tâm lĩnh thần hội gật đầu: Khi vương của chúng ta hàng lâm!” Họ trao nhau ánh mắt, rồi phân tán.
Không có bất kỳ căn cứ gì, nhưng mọi người đều tin chắc rằng, những ngày tháng như vậy không còn xa nữa, mọi sự sẽ nhanh chóng biến hóa. Các thôn trang, điền xá, thành trấn xuất hiện những tổ chức thần bí. Các làng các trấn trước kia đã giải tán đội tự vệ bây giờ tự phát tổ chức lại. Mọi ngừơi đào vũ khí đã chôn giấu trước kia đi, mài giũa sáng ngời.
Thành thị, hương trấn, thôn xá tràn đầy những khí phần bất thường. Ở những buổi sáng sớm hay hoàn hôn bình thường nơi ấy, mọi người vẫn ra ngoài làm việc rồi về nha nghỉ ngơi như thường, nhưng nội tâm như sóng cồn, xao động bất an.. Nhưng ngày đêm bình thường đó chính là những ngày mà mọi ngươi chờ đợi một cách sốt ruột. Họ chờ những không biết mình chờ cái gì, chỉ chờ sự kiện gì đó có thể phá vỡ sự bình thường này. Trong quá trình chờ đợi, luồng mây đen khẩn trương phủ trùm cả bầu trời Viễn Đông, càng lúc càng dày, càng lúc càng đen. Gió thu từ các hành tỉnh ở trung bộ đã bắt đầu có vị đạo chiến tranh.
Cho dù mọi người vẫn nhất mực chuyên tâm chờ đợi, nhưng khi sự vật mà họ chờ đến trước ngay mắt họ, lại bị họ không chú ý nhận ra được. Tháng 11, thánh miếu phát động và chỉ huy các đoàn đội viễn đông binh biến, mới đầu không gây sự chú ý của mọi người. Ma tộc còn rất cường đại, bọn chúng có 100 vạn đại quân, không ai dám hi vọng Viễn Đông có thể từ trạng thái ngộp thở dưới ma trảo của chúng nhanh chóng được giải phóng. Trong mắt của dân chúng, ma tộc là không thể đánh bại bằng nhân lực, chỉ có dựa vào thần lực siêu hiện thực hay là chúa cứu thế mình mặc giáp vàng tay câm kiếm bén từ trên trời xuống mới có thể cứu họ, giống như câu ca dao truyền tụng: “Khi vương của chúng ta hàng lâm…”
Ngày 17 tháng 11 năm 780, quân đoàn số 1 và số 3 viễn đông quân trấn thủ ở Minh Tư khắc hành tỉnh biết được tin ma tộc xâm nhiễu thánh miếu. Các bán thú nhân phẫn nộ đã phát động binh biến ngay trong đêm, đem đoàn đội trưởng do ma tộc ủy phái và các quân quan ma tộc vốn không nhiều trong quân giết sạch, đề cử lên quân quan mới. Đoàn đội trưởng mới của Viễn đông đệ nhất đoàn là Duy Lạp có danh vọng nhất định trong quân. Đoàn đội trưởng mới của đệ tam quân đoàn là Bối Đặc La. Y vốn là một thông trưởng kiêm chủ quán rượu ở một thôn lớn của Vân tỉnh. Y sở dĩ được tuyển cử thành đoàn đội trưởng là vì binh sĩ trong quân toàn là những tửu quỷ không thể cứu.
Những quân đoàn khởi nghĩa xuất phát ngay trong đêm, hướng về phía thánh miếu ở Vân Tỉnh.
Ngày hôm sau, Quân đoàn Gia Lăng Sa trú ở Ba Cách Lạp thành tại Đắc Á hành tỉnh cũng làm binh biến. Đội ngũ binh biến chém chết một phân đội ma tộc bộ binh thủ thành, xông ra khỏi Ba Cách Lạp thành, trực tiếp kéo về Vân tỉnh.
Chiều cùng ngày, ở Ngõa Lâm thành thuộc Minh Tư Khắc, quân đoàn 7 tá y tộc Viễn Đông binh biến. Bán thú nhân quân quan là Bố Lan chỉ huy đội ngũ binh biến phát động tiến công đối với ma tộc trú quân ở Ngõa Lâm thành, đánh bại một đại đội bộ binh ma tộc, chiếm lĩnh Ngõa Lâm thành. Trước khi quân đội ma tộc nghe tin kéo đến tăng viện, thì quân đội binh biến đã trật tự triệt khỏi thành khu, chuyển di về Vân tỉnh.
Tình tự trong dân gian vô cùng kích động. Tại các vách tường ở thành trấn hay hương thôn, đâu đâu cũng thấy những dòng chữ đầy phẫn nộ: “Giặc lông xanh, cút khỏi thánh miếu!” “Trả lại ta thánh miếu, trả lại ta Viễn Đông!” “Đả đảo giặc da xanh!”
Tại thủ phủ của Minh Tư Khắc là Minh Tư Khắc An, trên cửa tường thành bằng đá xanh, có ngừoi dùng vôi trắng viết một hàng chữ to: “Giặc lông xanh, thời điểm bẻ nanh chặt tay các ngươi đã đến rồi!” Mỗi chữ đều to bằng cái đấu, viết rất cao, cách mặt đất bảy tám mét, ở trên cửa thành, ngay ban ngày dù cho là mù cũng có thể nhìn thấy rõ. Quan viên địa phương tại Minh Tư Khắc An hoảng vía, vội tổ chức cho người tẩy rửa sạch, nhưng câu viết đó nhanh chóng truyền khắp toàn thành.
Ngày 20 tháng 11, thủ phủ của Minh Tư Khắc hành tỉnh bạo phát cuộc du hành và hoạt động kỳ uy đại uy mô. Các bán thú nhân đốt cháy trước mọi người quốc kỳ của ma tộc vương quốc: cờ xí hoàng kim sư tử. Điều này dẫn phát sự xung đột kích liệt giữa ma tộc cảnh sát và quần chúng kỳ uy. Hai bên phát sinh ấu đả, một nghìn canh sát vũ trang bị bốn vạn quần chúng du hành đánh cho tan nát, hơn 50 tên tử vong. Tiếp theo đó, quần chúng kỳ uy phá tan bức tường người do ma tộc cảnh sát tổ thành, phá tan mọi thiết bị trong quan phủ, ma tộc tổng đốc chỉ còn biết trốn vào trong tủ sắt mới may mắn tránh khỏi cái chết.
Xung đột kéo dài suốt 5 giờ, ma tộc trú quân cách đó ba dặm không hề xuất động, cho dù tín sứ cầu cứu hết lớp này đến lớp khác chạy đến quân doanh. Quân đội lạnh lùng và im lìm quan sát toàn bộ quá trình tao động này, thủy chung án binh bất động.
So với sự kích động của quần chúng, ma tộc trú quân về mặt biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng bên trong thì hung dũng ba đào giống như kho thuốc nổ đang chờ một mồi lửa vậy. Trong quân chánh quy ma tộc, thái độ của ma tộc binh đối với bán thú nhân binh thường là vênh váo tự đắc, còn bán thú nhân binh sĩ thì im lặng nhẫn chịu. Nhưng sau sự kiện thánh miếu bạo phát, phảng phất như sau một đêm, bán thú nhân binh sĩ nhất mực thuần phục đã bắt đầu trở nên khó đoán, ánh mắt lập lòe. Bọn họ không còn răm rắp nghe lời, tính tình trở nên rất xấu, sự tình nhỏ như lông gà lông vịt họ cũng dám lớn tiếc mắng nhiếc quân quan ma tộc, khiến cho các quan binh ma tộc cực kỳ tức giận. Trong một thời gian ngắn, tranh cãi, đánh nhau, ẩu đả phát sinh không ngớt, tình tự đối lập và khẩn trương càng lúc càng cao.
Ngày 15 tháng 11, vì sự tranh cãi về sắp hàng ăn cơm trước sau, mấy ma tộc binh đã đánh nhau với bán thú nhân binh sĩ ở nhà ăn. Trong hỗn loạn, một bán thú nhân binh sĩ bị kẻ nào đó dùng đao ăn đâm chết. Những bán thú nhân còn lại hô ta: “Các đồng bạn, hãy đến đây! Các bán thú nhân đang ngủ trưa bị gọi dậy, hết lớp này đến lớp khác gia nhập chiến đoàn. Mới đầu chỉ là ba đến năm người đánh nhau, cuối cùng không ngờ có quy mô mấy vạn người. Trong cơn quần ẩu, nhà ăn quân dụng trở thành đống gạch vụn. Trên đám đổ nát này, mấy nghìn bán thú nhân binh sĩ cùng số lượng binh tướng ma tộc tương đương đối diện nhau mấy mét, miệng mũi đều bốc khí nóng, mắt trợn trừng. Tình hình như vậy nếu chỉ cần một lời không hợp thì lập tức chân chính chém giết lẫn nhau.
Rất may ma tộc tư lệnh Tạp lạp quân đoàn trưởng còn có mấy phần lý trí. Sau khi y có mặt, đã mệnh lệnh mọi ma tộc binh sĩ tại hiện trường lui về binh doanh. Còn các bán thú nhân binh sĩ được thỏa mãn lòng tự tôn cũng đã thu đội.
Cho dù Tạp Lạp tư lệnh đã ngăn được cuộc binh biến sắp xảy ra ngay tại đương trường, hình thế trong quân chẳng chuyển biến được gì, giữa ma tộc và bán thú nhân chỉ toàn là cừu hận!
Lại nói sau khi ngăn được nguy cơ xảy ra vụ binh biến, tình hình giữa ma tộc và bán thú nhân sĩ binh không khá gì hơn. Hai bên hỗ tuơng cách ly, không nói chuyện, không để ý gì với nhau. Lúc ăn uống, bọn họ không ăn chung một nhà ăn. Khi gặp nhau trên đường, phản ứng của hai bên là ánh mắt độc ác và hằn học, gằm ghè khiêu khích nhau. Ngoài ra, phàm là ma tộc binh sĩ đơn độc rời khỏi đại doanh, đều thất tung một cách khó hiểu, thi thể nổi lên ở sông cạnh doanh trại mấy ngày sau. Kẻ hiềm nghi chỉ tập trung vào bán thú nhân binh sĩ, nhưng từ đó cho dù ma tộc binh có to gan cách nào cũng không dám đi đâu một mình hay tiến vào trú địa của bán thú nhân. Ma tộc quân phát ra cấm lệnh nghiêm cấm binh sĩ bán thú nhân tiến vào quân doanh của ma tộc. Binh mã hai bên đóng doanh trại cạnh nhau, nhưng như thù địch không đội chung trời, gần như chờ cơ hội thẳng tay đánh nhau một trận.
Tình hình đã quá rõ ràng, các quân đoàn bán thú nhân tuy còn đình lưu trong quân doanh của ma tộc quân, nhưng bọn họ đã không còn chịu sự khống chế của ma tộc. Đối với họ, Tạp Lạp hiện giờ cẩn thận đáp ứng mọi chuyện. Y hạ lệnh tăng quân lương cho bán thú nhân binh sĩ và quân quan, cải thiện thức ăn cho họ, phát cho họ y phục và trang bị mới… Bọn họ đòi cái gì thì Tạp Lạp đáp ứng cái này. Để tránh kích nộ họ, y thậm chí còn không dám hạ lệnh ma tộc trú quân đi trấn ám tao động của dân chúng trong thành Minh Tư Khắc An. An phủ bọn họ còn không kịp, sao dám họ lệnh cho họ xuất động đi trấn áp đồng bào huynh đệ của họ? Quân đội vốn đã bất ổn như vậy, nếu bị quần chúng kỳ uy tuyện truyền hoặc lôi kéo, nói không chừng sẽ nghiêng hẳn về phía dân chúng ngay tại đương trường.
Tư lệnh quân khu Tạp Lạp một mặt tiến hành công tác an phủ, một mặt khẩn cấp báo cáo Viễn Đông đại tổng đốc phủ ở Đỗ Toa hành tỉnh báo cáo hình thế khẩn cấp hiện thời, hi vọng có thể được tăng viện. Y vô cùng lo lắng vì trong đội ngũ của y, quân đội ma tộc thuần túy không nhiều, phần lớn đều là quân địa phương và nhân loại đầu hàng ma tộc tổ thành.
Khi tình tự phản kháng của Viễn Đông dân tộc ngày một dâng cao, những vụ phản loạn và binh biến liên tục xuất hiện. Điều này chứng minh quân đội bổn thổ Viễn Đông đã không còn đáng tín nhiệm nữa. Còn quân đội do nhân loại tổ thành, tuy luôn bị đánh giá thấp, nhưng hiện giờ cũng càng khó có thể dựa vào. Bọn họ sẽ không vì “Truyền thống vĩ đại và tự do của Thánh miếu và Tá y tộc” hay là những điều quỷ quái kỳ quái làm cảm động nữa. Trường bạo động này căn bản không liên quan gì đến họ.
Tạp Lạp đang suy tính cải biên đám quân của Viễn Đông không đáng tin này, hoặc là dùng một chi quân đội này kiên cường, mạnh bao vây cách li họ với thế giới bên ngoài. Nhưng mệnh lệnh này còn chưa được chấp hành, đã bị các trợ tá của y phản đối. Bọn họ nói, trong thời khắc nguy cấp, nên tập kết ma tộc quân vốn không nhiều lại, nắm chặt trong tay, chứ không nên như tướng quân đại nhân ngài phân tán họ vào trong đám quân không ổn định kia. Một khí xảy ra xung động, chẳng khác nào tự tìm kiếm sự diệt vong. Đối với ý kiến phản đối chí thành và có lý đó, Tạp Lạp tư lệnh không thể hạ quyết tâm, do dự không quyết.
Nhưng ở một phương diện khác, y lại tương đối cương quýêt: những cánh quân đã tham gia phản loạn và binh biến, y nhất định lập tức tiêu diệt! Rất may là vào lúc này, mười ba đoàn đội quân chánh quy của ma tộc hoàn thành nhiệm vụ trấn áp ở Sa La hành tỉnh đã trở về, tập kết ở Mạt La bình nguyên tại Minh Tư Khắc hành tỉnh. Viễn Đông đại tổng đốc báo rõ cho Tạp Lạp, rằng quân tăng viện sẽ không đến, nhân vì bản thân tổng đốc phủ cũng bị Bì Tác quân đoàn ở Đỗ Toa hành tỉnh gây bạo loạn khiến cho đầu óc rối bời. Nhưng Tạp Lạp có thể vận động được cánh quân đầy sinh lực này về là quá lắm rồi.
Sau khi được cho quyền tự chủ, Tạp Lạp nhanh chóng hành động ngay. Ở cạnh bờ Lam bà tại Minh Tư Khắc hành tỉnh, ma tộc khinh kỵ binh đuổi theo được quân đoàn 3 bàn thú nhân phản quân, dùng mã đạo chém loạn các binh sĩ bán thú nhân này, khiến thi thể trải dài cả một bến cảng và ven sông. Sau khi bị nước triều dâng kéo đi, từng thi thể đua nhau nổi trên mặt nước. Bán thú nhân đội ngũ đã hoàn toàn không thành quân, binh sĩ đua nhau chạy trốn, nhưng hai chân chẳng chạy nhanh hơn được bốn chân ngựa, mã đao màu lam chiếu diệu dưới ánh mặt trời, toàn quân sắp sửa bị diệt. Chính lúc nguy cấp quan đầu đó, quân đoàn 1 bán thú nhân quay lại tăng viện, dùng đội ngũ dày đặt ngăn chặn ma tộc kỵ binh, đánh lui đợt tấn công thứ nhất của ma tộc.
Ma tộc kỵ binh cả kinh, để truy đuổi theo các đoàn đội phản loạn bán thú nhân này, bọn chúng đã cưỡi ngựa ròng rã suốt một ngày một đêm, người ngựa đều mỏi mệt, trong khi đó chủ lực vẫn chưa đến. Khi thấy địch nhân bày ra thế trận tử chiến, bọn chúng không dám ham chiến, quay đầu bỏ chạy, lui về sau ba dặm chờ tăng viện đến.
Trong quá trình chiến đấu kịch liệt, hai bên đều không phát hiện ở một ngọn núi nhỏ cạnh Lam hà có mấy vị khách không mời mà tới đang đứng quan sát.
“Đáng tiếc quá.” Tử Xuyên Tú khẽ buông tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Vừa rồi cả bọn đứng ở xa nhìn toàn quá trình kịch chiến, chứng kiến bán thú nhân để vuột một cơ hội vô cùng hiếm có. Khi ma tộc đánh tan quân đoàn 3, đội ngũ của chúng cũng phân tán và hỗn loạn. Thể lực của kỵ binh và chiến mã không thể chịu nổi nữa, nên tốc độ truy kích từ từ chậm dần. Nếu như quân đoàn 1 trở lại tăng viện đánh ở phía chính diện, lại phân binh lực ra từ phía phải sông vu hồi bao vây, thì sẽ hình thành một vòng phục kích bao vây hoàn hảo phi thường: một là vì phía bên kia là Lam hà, hai là ma tộc kỵ binh người ngựa mệt mỏi không thể chạy đi đâu.
Nhưng quân đoàn 1 không làm như vậy, bọn họ triển hai thế trận hình chữ nhất, lấy những số quân dày đặc và kiên cường ngăn ma tộc kỵ binh tiền tiến, cứu quân đoàn 3 chuẩn bị diệt vong, có vẻ như quan chỉ huy của họ chỉ thỏa mãn ở chỗ đuổi ma tộc kỵ binh như như thế là đủ rồi vậy.
Tử Xuyên Tú nhớ lại lời bình của Bố Đan trưởng lão đối với trưởng quan Duy Lạp: “Hắn là một quân quan hạ cấp ưu tú, nhưng thiếu đầu óc của chính mình.” Tử Xuyên Tú nghĩ, hắn còn thiếu luôn tính tích cực chủ động tiến thủ nữa.
Bán thú nhân Bố Sâm theo sau lưng Tử Xuyên Tú khẽ ho khan, nói: “Quang Minh điện hạ, tình huống không ổn, chúng ta cần phải tranh thủ thời gian.”
Tử Xuyên Tú hồi đáp: “Được thôi.”
Gã lấy từ trong túi ra một cái mặt nạ quỷ quái được làm bằng đồng, mang lên mặt phủ trùm cả đầu, cả người lập tức mặt xanh răng nhọn ghớm ghiếc vô cùng. Cái mặt này được Bố Đan trưởng lão tặng trước lúc lên đường, được làm rất tinh xảo, mang vào rất thoải mái, hô hấp không bị ngăn trở gì. Theo lời kể, thì nó là tác phẩm của một ải nhân tộc đại sư rất có danh, chỉ là Tử Xuyên Tú không thể hiểu ải nhân tộc đại sư làm cái mặt nạ này để làm gì? Chẳng lẽ kẻ thù của y có khắp thiên hạ, bị ma tộc truy sát, bị Tử Xuyên gia treo giải để bắt hay sao?
Mang mặt nạ này vào, Tử Xuyên Tú lại mặc thêm một áo bào đen rất rộng, và thế là gã khiến cho cảm giác của người ta về gã biến hẳn: Mặt mày quỷ quái ghớm ghiếc, áo bào đen lay động, nhe nanh múa vuốt đầy khí tức thần bí, khiến Bạch Xuyên và La Kiệt suýt cười vỡ cả bụng.
Tại chiến trường dưới chân núi, hai quân đã lui binh, thu thập chiến trường xong bán thú nhân tiếp tục hướng về phía đông, thẳng tiến đến Vân tỉnh. Đuổi theo phương hướng đội ngũ của họ, đám người của Tử Xuyên Tú giục ngựa chạy nhanh. Đến đêm, bọn họ đuổi theo kịp cánh quân phía sau của quân đoàn 1. Quan binh của bộ đội hậu vệ này đột nhiên nghe tiếng vó ngựa vang lừng, cho là ma tộc kỵ binh lại đuổi tới, nên cung tên đều sẳn sàng, đao kiếm rút ra khỏi vỏ, chuẩn bị chiến đấu giống như lâm đại địch vậy.
Bán thú nhân Bố Sâm đưa cho quan binh của hậu vệ đội tiểu ký của thánh miếu và lệnh bài, binh sĩ bán thú nhân lập tức phát ra một loạt tiếng hoan hô kinh ngạc: “Người của thánh miếu đến rồi!”
Các binh sĩ từ bốn phương tám hướng kéo rốc lên vây lấy, hỏi về tình hình an nguy của thánh miếu, hỏi xem ma tộc có phải là đã tiến vào thánh miếu rồi…. Bố Sâm lớn tiếng kiên quyết phủ định: “Thánh miếu an nhiên vô dạng, ma tộc đã bị đánh lui!”
Ngay lập tức, tiếng hoan hô vang vọng cả núi rừng, truyền đi không ngừng trong đêm. Bố Sâm hỏi sở chỉ huy của quân đoàn, các binh sĩ tranh nhau dẫn đường, thuận theo đạo lộ đi đại khái khoảng 500 mét, ở giữa khu rừng thưa thớt bày đầy những lều chỏng trướng bồng xây dựng bằng gỗ và vải bố.
Một trung niên bán thú nhân mặc quân phục màu xám của ma tộc, đầu trọc lóc có vẻ quân quan đứng ở giữa trướng bồng nhìn về đám người đang đi đến từ trong hắc ám: “Là ai?”
Binh sĩ dẫn đường tranh nhau đáp: “Sứ giả của thánh miếu tới rồi!”
Bố Sâm đi trước một bước, đưa lệnh bài ra trước: “Ta là do Bố Đan trưởng lão phái đến, ta gọi là Bố Sâm.”
Lời của quân quan có vẻ mệt mỏi, mắt hiện một quầng thâm: “Đúng a, ta nhận ra ngươi, Bố Sâm đoàn đội trưởng.”
“Ta muốn tìm đoàn đội trưởng Duy Lạp của các ngươi.”
“Là ta đây.” Quân quan dùng giọng thấp trầm hồi đáp, vén rèm cửa trướng bồng: “Thỉnh tiến vào đi, các vị.”
Giống như các quân trướng hành quân, không khí bên trong đầy mùi vị rất khó hình dung. Thứ mùi vị đó hỗn tạp của mồ hôi chua chua cùng đất cát khiến người ta ngửi mà chẳng thấy thoải mái chút nào. Mọi người ngồi quanh một cây nến vàng vọt. Duy Lạp đoàn đội trưởng cảnh giác nhìn Tử Xuyên Tú đeo mặt nạ mặc áo bào đen, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhưng không lên tiếng hỏi. Y truớc hết hỏi Bố Sâm tình hình của thánh miếu: “Thánh miếu có phải là an toàn không có sao?”
Bố Sâm gật đầu khẳng định: “Dựa vào sự che chở của Áo Địch đại thần, chúng ta đã đánh lui ma tộc.”
Duy Lạp thở phào một hơi dài, hạ giọng nói: “Cảm tạ Áo Địch đại thần, tuyệt không để a tộc dày xéo thánh địa của chúng ta!” Miệng của y lầm rầm nói giống như cầu nguyện hay đọc điếu văn, Tử Xuyên Tú nhìn thấy khó chịu vô cùng, thầm nghĩ lúc giết địch thì ta không có thấy một tên gia hỏa tên là Áo Địch nào ra đối địch với mã đao của ma tộc hết.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng gã, Bố Sâm lập tức giới thiệu gã với Duy Lạp: “Đoàn đội trưởng, đây chính là Quang Minh Vương điện hạ của chúng ta. Người ở trong trận chiến hãn vệ thánh miếu đã lập công lao to lớn nhất!”
Duy Lạp nhìn nhìn Tử Xuyên Tú, nhìn mặt nạ bằng đồng xanh phát quang và hắc bào quỷ bí của gã, do dự chào: “Quang minh vương điện hạ?” Sau đó bình tĩnh nói với Tử Xuyên Tú: “Nguyện vinh quang của Áo Địch đại thần bảo vệ cho ngươi, chiến sĩ nhân loại dũng cảm.”
Tử Xuyên Tú gật đầu tỏ ý hiểu, nhưng không lên tiếng. Trong mắt La Kiệt và Bạch Xuyên hiện giờ, dáng vẻ cố tỏ ra thần bí này của Tử Xuyên Tú rất tức cười. Gã dường như hận không ghi được một dòng chữ to tướng như sau trên ngực: “Ta là một nam nhân che mặt thần bí.”
“Tình huống quân nhà trước mắt thế nào?”
“Không tốt lắm, hôm nay chúng ta vừa giao chiến với ma tộc một lần…”
La Kiệt chen lời nói: “Chúng ta nhìn thấy rồi.”
Duy Lạp lạnh lùng liếc La Kiệt một cái, tự nói tiếp: “Quân đoàn 3 gần như bị đánh ta. Đoàn đội trưởng Bối Đặc La của họ đã thất tung, rất có thể không chiến tử thì cũng bị bắt rồi. Số còn lại trong quân đoàn của họ đã gia nhập quân đoàn của chúng tôi, quân lính đang kiểm tra nhân số.”
Bố Sâm nghiêm túc gật đầu: “Chúng ta nhìn toàn bộ quá trình giao chiến, Bội Đặc La và bộ đội của hắn quả là không gặp may, dường như bị chém sạch.”
Duy Lạp cúi đầu, ngẩn ngơ lập lại: “Đúng vậy, bọn họ quả là không may, nhưng rất may là chủ lực của quân đoàn 1 vẫn còn giữ được hoàn hảo.”
Tử Xuyên Tú quan sát vị đoàn đội trưởng mới quen nà có vẻ mệt mỏi, bi quan, cả người như bị khuất trong tầng âm ảnh, tâm sự trùng trùng.
Bố Sâm ho khan một tiếng: “Đoàn đội truởng, ta mang theo mệnh lệnh của Bố Đan trưởng lão, về phía thánh miếu đã xác định được người làm tư lệnh của khởi nghĩa quân.”
Mắt Duy Lạp sáng lên, khiêm tốn cúi đầu: “Ta phục tòng mệnh lệnh của thánh miếu, xin hỏi, tư lệnh trưởng quan mới là ai?”
Ngữ điệu của y bình đạm, nhưng mặt đột nhiên lộ vẻ hồng hào, lộ ra tâm tình không bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong mắt thậm chí còn lấp lánh ánh sáng của hi vọng.
“Trưởng lão đã chỉ định Quang Minh Vương điện hạ làm thống soái quân sự của chiến khu trung bộ. Sau này, ngươi và Bố Lan, Bối Đặc La – à, không, hắn đã chết rồi – sau này, bộ đội của ngươi và Bố Lan cùng mọi cánh quân tá y tộc ở Minh Tư Khắc địa khu sẽ quy về cho Quang Minh Vương thống quản. Người là thượng ti của các ngươi.” Bố Sâm từ từ nói: “Bố Đan trưởng lão nhận định, người chính là vị vương giả khu trừ hắc ám, Quang Minh vương.”
Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn y. Danh từ Quang Minh Vương là do Bố Đan căn cứ vào ngoại hiệu “Quang Minh tú” của gã mà cải biên ra, có liên quan gì đến “vương giả trong lời dự ngôn” đó? Gã ẩn ước cảm giác, bán thú nhân trưởng lão Bố Đan dường như có rất nhiều sự tình còn giấu gã. Gã như có cảm giác rơi vào cái bẫy, một chân giẫm phải bãi *** trâu vậy.
Duy Lạp đưa con mắt thâm quầng mệt mỏi mở to nhìn Tử Xuyên Tú, rồi nhìn về phía Bố Sâm, miệng há rồi rồi hợp lại, nhưng không nói được lời nào. Sự im lặng khẩn trương trong trướng bồng dường như là triệu chứng của một chuyện bất tường nào đó. Ánh nến hôn ám vàng ệch không ngừng lay động, bất an.
Thanh âm bình tĩnh của Duy Lạp phá tan sự tĩnh lặng: “Bố Sâm đoàn đội trưởng, ta có lời muốn nói với ngươi.” Ngọn lửa hi vọng đã biến mất trong mắt y, hiện giờ sắc mặt y chỉ toàn màu xám đen.
Bố Sâm hiểu rõ ý tứ của y: “Xin cứ nói, Duy Lạp đoàn đội trưởng.”
Duy Lạp nhìn mặt nạ không biểu tình của Tử Xuyên Tú cũng hai nhân loại lạnh lùng, do dự một chút nói: “Ta muốn đơn độc nói chuyện với ngươi, đàon đội trưởng.”
Bố Sâm lập tức cự tuyệt: “Không được.”
Duy Lạp hít sâu một hơi, chuyển sáng Tử Xuyên Tú: “Xin hỏi Quang Minh điện hạ, thân phận chân thật của ngài là gì?”
Tử Xuyên Tú còn chưa lên tiếng, Bố Sâm đã thẳng thừng hồi đáp: “Thân phận của điện hạ thập phần cơ mật, ngươi không thể biết.”
Duy Lạp đỏ ửng mặt: “Nhưng sao ta có thể để một nhân loại có thân phận bất minh đảm nhiệm thống soái của quân đội? Cho dù là ta đáp ứng đi chăng nữa, thì các chiến sĩ dũng cảm của Tá y tộc chúng ta có đáp ứng không? Bố Sâm, ngươi quên rồi sao? Trưởng lão đã nói qua, mọi nhân loại đều là đồ lừa gạt và phản bội! Bọn chúng sẽ bán đứng chúng ta lần nữa!”
Bố Sâm nhíu mày: “Duy Lạp, ngươi quá vô lễ rồi! Lúc trước cũng là các ngươi nói các ngươi cần một trưởng quan thống soái cho toàn cục, hiện giờ trưởng lão đã chỉ định cho các ngươi một người, ngươi lại.. ngươi định chống lại mệnh lệnh của trưởng lão hay sao?”
“Nhưng mà Bố Sâm đoàn đội trưởng, hắn rõ ràng là nhân loại a! Nhân loại sao có thể làm thủ lĩnh quân đội Tá y tộc của chúng ta chứ? Hơn nữa hắn còn thậm thò thậm thụt như vậy nữa…”
“To gan!” Bố Sấm cất giọng trầm thấp rống lên.
“Quỷ quỷ túy túy, không dám công bố thân phận, thậm chí không dám lấy mặt thật nhìn người! Ai biết hắn từ ổ chuột nào chui ra? Bố Sâm, ngươi làm sao khiến ta yên tâm đem quân đội cấp cho hắn?”
“Duy Lạp, ngươi cần phải hiểu, Quang Minh điện hạ là thống soái quân sự do trưởng lão nhậm mẹnh. Và mệnh lệnh của trưởng lão là đại biểu cho liên hợp thủ lĩnh mười ba bộ tộc…”
“Ta không hề có ác ý, ta cũng không muốn chống lại trưởng lão, chỉ có điều…”
“Dưới mà phạm trên, ngươi đã thực hiện hành vi phản nghịch!”
“Mọi ý nghĩ của ta đều là vì đại cuộc của Tá y tộc….”
“Hai vị, an tĩnh chút được không?” Âm thanh an tường và đầy sức hút của Tử Xuyên Tú cất lên khá đột ngột giữa hai giọng cãi càng lúc càng cao. Hai người lập tức nín họng, kinh ngạc nhìn vị mặt đồng nhất mực không nói chuyện này.
“La Kiệt, lấy địa đồ hành quân ra đây.” Trước con mắt chú thị của mọi người, Tử Xuyên Tú từ từ trải địa đồ hành quân lên bàn. Gã ngẩn đầu, ánh mắt lộ ra dưới mắt nạ giống như quỷ hỏa phát quang: “Đêm nay ma tộc sẽ phát động tập kích đột nhiên vào chúng ta.”
Thanh âm của gã không cao, nhưng mọi người đều kinh hãi không nói thành lời. Duy Lạp buột miệng hỏi: “Ngươi… ngươi sao biết được?”
Tử Xuyên Tú không hồi đáp, mặt nạ bằng đồng xanh lạnh lẽo không thể có biểu tình gì, một nửa lộ ra dưới ánh nến, một nửa nằm trong bóng tối u ám. Thứ gương mặt nanh vuốt nửa mờ nửa tỏ ấy lộ ra khí phần vô cùng quỷ dị. Và thế là mọi người đều rõ, vị “hắc y mông diện nhân thần bí” này không thèm hồi đáp câu hỏi quá rõ ràng đó. Loại khí thế tự tin vô cùng đó đã áp đảo ngay Duy Lạp.
Duy Lạp lập tức cảm thấy xấu hổ, phảng phất như câu hỏi vừa rồi của y quá ấu trĩ. Y không dám hỏi nữa, lầm bầm nói: “Nửa đêm đánh úp chính là những đòn mà ma tộc quân hay dùng. Hôm nay chúng không thể đánh tan chúng ta, tối đến chúng xác thật có khả năng kéo đến.”
“Chúng ta cần phải lập tức chuẩn bị, ngăn chặn ma tộc không thể đạt được âm mưu!” Bố Sâm kiên quyết nói với Duy Lạp. Ba nhân loại đều nhủ thầm trong bụng: “Lời thừa.” Bố Sâm phảng phất như quên mất tranh cãi vừa rồi, trong số nhiều người ở đâ là người còn lòng tin với Tử Xuyên Tú nhất. Trong cuộc chiến bảo vệ thánh miếu, y đã lãnh giáo sự lợi hại của vị nhân loại tên Tử Xuyên Tú này. Gã chỉ dẫn đầu hơn hai trăm dân chúng mà đánh bại một nghìn ma tộc chánh quy quân, đúng như lời Bố Đan trưởng lão khen ngợi đối với gã: “Đó là một nam nhân có thể sáng tạo ra kỳ tích.” Vì thế, vô luận là Tử Xuyên Tú làm chuyện gì, y cũng không cảm thấy kinh ngạc và kỳ lạ.
“Ta ra ngoài chuẩn bị một chút.” Duy Lạp đứng dậy vừa sắp rồi khỏi cửa lều, Tử Xuyên Tú lại bổ sung thêm một câu: “Điểm công kích đầu tiên là ở phía tây của doanh trại.”
Duy Lạp đột nhiên quay lại, mắt trừng to: “Ngươi….” Y nuốt một ngụm nước bọt, trái cổ chạy lên chạy xuống một hồi, nhưng không phát ra thanh âm. Y nhìn sâu vào Tử Xuyên Tú, xong quay lại vén rèm đi ra.
Bên ngoài vang lên tiếng quát khàn khàn của Duy Lạp: “Truyền lệnh binh, thông tri các bộ đội lập tức tập họp, cảnh giới!” Tiếp đó là một trận huýt dài có thể phá màng nhĩ, ở xa xa có người kêu lớn: “Truyền lệnh binh! Truyền lệnh binh! Mau đến đây!” Một loạt tiếng bước chân chạy loạn, các bán thú nhân binh sĩ giật mình thức giấc càu nhàu oán trách giống như muỗi đang vo ve hợp thành một tràng âm thanh kỳ dị. Không biết ở đâu đó có tiếng dùi sắt chạm vào nhau nghe “kinh cong kinh cong” vang lừng, rồi có người “ai yêu ai yêu” rên rĩ….
Trong trướng bồng yên lặng như tờ, ánh nến lắc lưu khiến cho cái mặt nạ đồng xanh của Tử Xuyên Tú ánh lên nửa sáng nửa tối, cao thâm khó lường. Tiếng gió đêm thổi động vào lều kêu phanh phanh khiến cho Bố Sấm chịu không nổi thứ áp lực trầm mặc này, đứng lên hỏi: “Quang Minh điện hạ, ta ra ngoài xem coi có giúp ích được gì không.” Tử Xuyên Tú gật đầu, Bố Sâm ra ngoài ngay.
La Kiệt và Bạch Xuyên đưa mắt nhìn nhau, La Kiệt cấp thiết hỏi: “Đại nhân, ngài sao có thể khẳng định là ma tộc sẽ đáp úp đêm nay?”
Dưới mặt nạ, Tử Xuyên Tú lười nhác đáp: “Ta đoán đấy!”
Hai người suýt té ngữa ra khỏi ghế, Bạch Xuyên tức khí nhảy dựng lên: “Đại nhân, ngài không phải đang đùa chứ? Ngài dám chắc là ma tộc đêm nay sẽ đánh lén chúng ta, thậm chí còn từ phía tây doanh địa đánh tới… Những cái này chẳng lẽ đều là do ngài tự đoán ra?”
Tử Xuyên Tú thật thà thừa nhận: “Toàn bộ đều là ta tưởng tượng ra.”
“Đại nhân! Hiện giờ là lúc nào rồi mà ngài còn giởn trò đó! Ngài hoang báo quân tình như vậy, nếu khiến cho bọn Duy Lạp cực khổ suốt cả đêm mà chẳng ích gì, thì chờ khi trời sáng, những bán thú nhân đó chờ không cả đêm, cho rằng chúng ta cố ý đùa bỡn chúng…”
La Kiệt nói: “Hắn căn bản là cố ý đùa bỡn bọn họ!”
Bạch Xuyên: “Bọn họ vừa mệt vừa tức, sẽ một cước đá chúng ta bay qua Cổ Kỳ sơn đấy!”
Tử Xuyên Tú sảng khoái cười “ha ha”: “Không thể nào đâu, ta là thống soái của bọn họ mà! Bộ hạ mà sao lại đánh thượng ti chứ?”
“Người là đồ điên!” La Kiệt và Bạch Xuyên dị khẩu đồng thanh mắng át đi: “Hiện giờ có ai thừa nhận ngươi là thượng ti đâu a? Ngươi thấy rồi đó, tên bán thú nhân Duy Lạp ấy vốn chẳng hề tín nhiệm ngươi, ngươi làm loạn đoán loạn như vậy…”
Hai người bắt đầu nhanh tay nhanh chân thu thập hành lý: “Mau lên, chậm chút nữa chạy không thoát đâu. Hoang báo quân
tình đó là đại tội!”
“Thật đó, sớm muộn gì cũng bị tên khùng điên này hại chết.”
“Ài, chúng ta có nên đi nói với Duy Lạp rằng vừa rồi đại nhân nói đùa không, bảo y đừng coi là thật?”
“Đúng a! Hiện giờ đi ngay còn kịp, bộ đội còn chưa tập kết xong, cho binh sĩ trở về ngủ là được rồi. La Kiệt, nhiệm vụ quang vinh này giao cho ngươi đó! Ngươi đi xin lỗi bọn họ, nói là tên tiểu bạch si ba tuổi này đã từng bị bệnh tê liệt và phong đòn gánh, đầu óc đôi lúc có vấn đề…”
“Vì sao ta phải đi xin lỗi chúng? Những bán thú nhân đó tính tình nóng nảy bạo lực cùng cực, đi xin lỗi chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao?”
“Chính là như vậy mới bảo ngươi đi!” Bạch Xuyên thẳng thừng hồi đáp.
Không chờ hai người thảo luận xong giải pháp, thì xung quanh chợt an tĩnh hẳn lại. Không biết từ lúc nào, sự ồn ào do tập hợp ở ngoài lúc nãy chợt dừng hẳn lại. Cửa rèm chợt mở, thân khi thô tráng của Duy Lạp đã xuất hiện ở cửa lều: “Quang Minh điện hạ, đội ngũ đã tập kết hoàn tất, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi!”
“Cách bụp” một tiếng, cái tách trong tay La Kiệt rớt xuống đất vỡ tan tành.
Theo ý kiến của Tử Xuyên Tú, toàn bộ đội ngũ bán thú nhân triệt li khỏi doanh địa, ở trong chỉ lưu lại số ít binh lực để mê hoặc địch nhân, trong khi chủ lực của quân đoàn mai phục ở rừng xung quanh doanh địa, đặc biệt là đạo lộ ở phía tây – Đó là nơi Tử Xuyên Tú dự đoán địch nhân sẽ tiến công. Bán thú nhân đem bốn đại đội bảo tồn hoàn hảo nhất mai phục ở đó, chuẩn bị đánh tan chủ lực của ma tộc. Còn về thời cơ công kích thì Duy Lạp chủ trương chờ chủ lực của địch nhân vừa đến thì nhân lúc bọn chúng chưa ổn định đội hình phát xuất xung kích. Trong khi đó, Bố Sâm chủ trương địch nhân vừa đến, nhuệ khí đang thịnh, chi bằng chờ địch nhân tiến vào doanh địa phát hiện đã mắc mưu, trở nên hoảng hốt thì mới là thời cơ tiến công tốt nhất. Hai người dậy lên đợt tranh cãi nho nhỏ, cuối cùng Bố Sâm thuyết phục Duy Lạp đem thời gian công kích lùi về sau.
“Quang Minh Vương điện hạ” chẳng nói chẳng rằng, mắt dưới mặt nạ chớp chớp xoay chuyển liên tục, không biết vị khách nhân thần bí mạc trắc này đang nghĩ gì. Mọi người nhìn về gã, ánh mắt toàn là sự kính úy.
—-o0o—-
Đội ngũ mai phục trong rừng trong cỏ, không biết vì sao, ngoại trừ La Kiệt và Bạch Xuyên, dường như mọi người đều đối với lời tiên đoán của Tử Xuyên Tú tin chắc không nghi ngờ. Binh sĩ bán thú nhân lười nhạc tản ra các nơi, hoặc nằm hoạc ngồi, có người đã phát ra tiếng ngáy khẽ, có người dùng giọng trầm thấp hát lên một bài ngắn: “Ta rời khỏi cố hương, ta không còn gặp lại em nữa… Mã Lệ ơi Mã Lệ, cô nương mỹ lệ thiện lương…”
La Kiệt và Bạch Xuyên rúc vào một góc, tận lực không gây sự chú ý ở người khác, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nghĩ đến đám bán thú nhân huyết khí phương cương này thủ trắng suốt một đêm biết là mắc mưu rồi phẫn nộ, hai người không khỏi rùn mình ớn lạnh.
Tử Xuyên Tú khẽ cười, gã đột nhiên phát hiện nhìn từ phía sau lưng, bán thú nhân rất thô kệch tráng kiện, và với thân hình đầy lông đó, nhìn một người đứng dây ngẩng đầu nhìn trời sao cực kỳ giống với gấu.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, âm thanh hí hí tốc tốc của cỏ cây bị đạp vang lên, một bán thú nhân trinh sát chạy nhanh bước xuất hiện ngoài đám cỏ cây thẳng tiến tới cạnh Duy Lạp đoàn đội trưởng báo cáo: “Bọn chúng tới rồi!”
Tiếng nói tuy không cao, nhưng lại giống như một luồng sét xẹt qua bầu trời, chớp mắt truyền khắp tai của mọi người. Các binh sĩ đều trở nên khẩn trương, ai ai cũng nằm phục xuống, các binh sĩ đã ngủ không biết dậy từ khi nào, đang giương những cặp mắt sáng màu xanh lục chớp chớp nhìn giữa đáp cỏ bụi.
“Bọn chúng đến rồi!” La Kiệt và Bạch Xuyên kinh ngạc không dám tin vào tai mình, vội đứng phắt dậy. Một bán thú nhân binh sĩ cao to ở phía sau cố hạ giọng, nhưng vô cùng hung hăng quát mắng hai người: “Làm cái gì? Làm cái gì vậy! Nằm xuống ẩn nấp, mau! Mau, đáng chết mà, ngươi sẽ làm lộ chúng ta mất!”
Hai người lại phục xuống, nằm giữa đám cỏ mềm mịn, ngọn cỏ nhọn chui qua y phục chọc vào người họ, khiến toàn thân ngứa ngáy.
La Kiệt giống như đang mộng du, khù khờ nhìn Bạch Xuyên hỏi: “Bọn chúng đến rồi?”
“Bọn chúng đến rồi…” Bạch Xuyên không hiểu lập lại câu hỏi, rồi đột nhiên hỏi ngược lại: “Ai đến?”
“Xì!” Một bán thú nhân binh sĩ phục cạnh đó cười thành tiếng: “Đương nhiên là ma tộc đến rồi!” Rồi y cả cười: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng bà già của ngươi tới hay sao?”
“Ma tộc đến thật rồi!” Lòng hai người vô cùng chấn hám, sao có thể vậy chứ? Tử Xuyên Tú sao lại có bản lĩnh tiên tri bói toán như vậy cà? Hay đây hoàn toàn chỉ là trùng hợp? Gã sao có thể nắm chắc như vậy, giống như là chỉ huy hành động của ma tộc lần này vậy?
Đại khái từ đạo lộ cách đó bốn trăm mét đã xuất hiện tên khinh kỵ binh đầu tiên của ma tộc. Trong hắc ám, họ không thể nhìn rõ, hoàn toàn không nghe được tiếng vó ngựa, chỉ nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của hắn càng lúc càng đến gần.
Bây giờ thì có thể nhìn rõ rồi, tên đó không cao, mang đầu khôi nhọn hoắc, mặc một áo choàng lớn màu tối không biết làm từ chất gì bao kín cả khôi giáp trên người, có thể là vì sợ ánh phản quang của kim loại khiến đối phương phát giác. Ở eo của hắn mang một mã đao chưa hề rút khỏi vỏ, thân người phục sát trên lưng ngựa, lắc lắc lư lư.
Phía sau của trinh sát binh đó, những thân ảnh mô hồ dần dần xuất hiện, từng nhóm ba đếnnăm tên ma tộc khinh kỵ binh hiện thân từ trong hắc ám, tạo thành một đội. Đây hiển nhiên là một đội ngũ trinh sát đi đầu. Lực chú ý của chúng tập trung toàn bộ vào doanh trại bán thú nhân vẫn còn sáng lửa ở giữa rừng đối diện, không hề có chút hứng thú gì với người ở hai bên cánh rừng đen tối này, để rồi chạy vượt qua cạnh trận địa mai phục của bán thú nhân.
Nhóm trinh sát tiền tiêu đi qua, khoảng sáu bảy phút sau, từ phương vị xuất hiện của đám trinh sát đó, đại đội binh mã đột nhiên hiện thân. Ma tộc khinh kỵ binh lén lén lút lút tiếp cận, đao ngập trên miệng, vai vác trường thương, đội này đi qua xong thì đến đội khác, dài dằng dặc không nhìn thấy tận đầu, đi suốt mười mấy phút sau mới hết. Đám ma tộc kỵ binh này là chủ lực rồi, và điều khiến Duy Lạp cả kinh chính là, đám kỵ binh này đi qua không để lại thanh âm gì, ngựa cũng dùng bao bố cột lại.
Toàn bộ đội ngũ của chúng quả thực như một u linh không có thực thể đang tiến lên, chỉ có chiến mã là nhai nhóp nhép, phát xuất ra tiếng sắt thép cọ sát nhè nhẹ.
Bán thú nhân đoàn đội trưởng Duy Lạp ứa đầy mồ hôi lạnh trên trán. Nếu như không có vị nhân loại che mặt thần bí đó đề tỉnh, thì bán thú nhân đang ngủ vùi bị địch nhân với ưu thế binh lực đột nhiên tập kích, đội ngũ của y đêm nay không bị diệt sạch không xong.
Tiền phong của ma tộc binh cách doanh trại đại khái ba trăm mét thì dừng lại ở một khu đất rộng rãi. Các bộ đội phía sau nhìn theo sau kỵ binh phía trước mà xếp hàng, sắp bày thế trận đối diện với doanh trại của bán thú nhân. Đến lúc này, quân lưu thủ bán thú nhân ở doanh trại đã phát hiện ma tộc quân đến, có người kinh khủng thét gào cái gì đó, thanh âm truyền thật xa giữa đêm đen vắng lặng. Ở những chỗ có ánh lửa trong doanh trại, vố số bóng người hoảng hốt chạy tới chạy lui, thét gào liên tục, giống như kinh hoảng thất thố chuẩn bị phòng ngự. Và thế là ma tộc quân càng tin hơn là bán thú nhân không hề chuẩn bị gì để đối phó với sự tập kích của chúng.
Giọng quát the thé của quan chỉ huy đâm nát trời đêm: “Tắc mục hắc lâm! (Ngô hoàng vạn tuế!)”
Ma tộc kỵ binh hô to: “Tắc mục hắc lâm!” Tiếng quát to lớn khiến rừng cây đen tối run bần bật, làm cho đám chim giật mình tỉnh giấc, kêu “nha nha” vỗ cánh bay rợp trời.
Ma tộc kỵ binh giục chiến mã, thúc ngựa ra roi, một loạt người ngựa bài thành tán binh tuyến dày đặt mắt đầu xung kích. Hàng nghìn hàng vạn khối bố bao vó ngựa đạp trên mặt đất, tạo thành những tiếng động trầm buồn, giống như địa chấn phát xuất từ dưới lòng đất. Tốc độ của ngựa cực nhanh, giống như bay là là trên mặt đất vậy. Bọn chúng muốn dùng lực lượng trùng kích đáng sợ như vậy đạp bằng đại doanh của bán thú nhân. Ba trăm mét ngắn ngủi đối với chúng chớp mắt là qua, nhưng trong cái chớp mắt này, khi tiền phong kỵ binh đánh giết vào tới rừng, thì có người lắc lư mã đao trong không trung, hưng phấn quát: “Ngõa cách lạp! Ngõa cách lạp! (Giết! Giết!)”
Đột nhiên, mấy chục kỵ binh ở hàng phía trước đồng thời “Ai yêu” một tiếng quái dị, cả người và ngựa cùng ngã lăn vài vòng nằm rạp hết xuống đất.
Có người gào thảm: “Cẩn thận! Có dây gạt ngựa!” Trong lúc nói, mấy chục tiếng phịch phịch đồng thời cất lên, mấy chục kỵ sĩ ngã rụi. Chiến mã gãy chân trước hí lên thảm khốc, kỵ thủ bị ngã toạt đầu chảy máu, đầu óc choáng váng không thể đứng dậy. Điều đáng sợ chính là, các kỵ binh phía sau đã không còn ngừng ngựa lại được. Bọn chúng kéo đến theo từng đợt đầy người, thế như lôi đình xung phong chém giết vào trong rừng, kết quả là tên nào cũng bị dây gạt ngựa chặn ngã, bị đồng bạn ở dưới đất đụng ngã, bị những cái móc câu trong cỏ rậm gạt chém chết, bị những cây thương dài ngán ngang thân cây bay khỏi mình ngựa, bị cây và gỗ dọc ngang đánh té… Mọi điều kiện tự nhiên trong rừng đều đối nghịch với chúng, khiến chúng người chết ngựa đổ, hoảng loạn hết cả.
Một loạt ma tộc binh thụ thương nằm rên la không ngừng, vừa rên vừa bò tránh, nhưng đồng bạn phía sáu chúng không hề dung tình, sự thật là không có cách gì lưu tình – tốcđộ quá nhanh, rừng lại quá tối, chúng chỉ còn cố lách ngựa vọt qua người chúng. Những binh sĩ bị vó ngựa của đồng bạn đạp phải cất tiếng thét khủng khiếp liên hồi, khiến người nghe mà lạnh lòng. Người ngã ngựa đổ liên tục, dây gạt ngựa của bán thú nhân bố trí quá dày, từ ngoài bìa rừng dẫn đến tận doanh địa, cả năm trăm mét đầy cả dây thừng, khiến a tộc không thể nào phòng, kỵ binh kêu khổ luôn miệng.
Quan chỉ huy của ma tộc bấy giờ mới phát hiện mình đã phạm phải một sai lầm chết người: ở trong rừng hắc ám mà sử dụng kỵ binh xung phong dày đặc, chẳng khác nào đem quân đi tự sát. Quân quan hò hét vang lừng: “Xuống ngựa! Mau, xuống ngựa! Đi bộ tiến lên!”
Các kỵ binh kéo ghì cương ngựa, chiến mã hí vang lừng, vó ngựa giậm mạnh trên đất, bắn nên những phiến đất bụi thật cao. Bọn chúng đua nhau xuống ngựa, rút mã đao ra, xốc lại trường thường xông vào trong rừng hướng tới chỗ bán thú nhân đang đặt doanh trại. Bán thú nhân ở lại thủ trại đã giao thủ với chúng, tiếp đó phục binh hai bên cũng đã giao thủ với ma tộc, chiến đấu được diễn ra toàn lực trong khu rừng tối đen.
Nhìn tình cảnh kinh tâm động phách vừa rồi, Duy Lạp khẩn trương đến hô hấp không nổi. Lúc này, ở bênh cạnh có người chọc chọc vào cánh tay vụt quay đầu, nhìn thấy mặt nạ bằng đồng xanh phát quang, liền nuốt một ngụm nước bọt: “Quang Minh điện hạ…” Thanh âm được áp xuống rất thấp.
“Nên xuất kích rồi.” Dưới mặt nạ truyền đến mấy từ rất mơ hồ.
Duy Lạp lập tức tỉnh ngộ, hiện giờ xuất kích có thể cắt luôn đường lui của chủ lực ma tộc, bức chúng tiến vào rừng đánh giáp lá cà. Nếu để cho chúng hiệu chỉnh lại và lui ra khỏi rừng, giao thủ ở chỗ trống, thì bán thú nhân là bộ binh sẽ chịu thua thiệt rất nhiều so với kỵ binh của chúng.
Y lập tức hạ lệnh cho các quân quan bên mình: “Kêu mọi người chuẩn bị sẵn sàng!” Binh sĩ đua nhau hạ giọng truyền lệnh xuống dưới. Không chờ mệnh lệnh truyền đi xong, vị đeo mặt nạ đồng đó mấy lần dùng tay chọc loạn vào Duy Lạp, giục y mau hơn một chút.
Duy Lạp đứng vụt dậy từ trong đám cỏ: “Các huynh đệ, vì thánh miếu, vì Viễn Đông! Xông lên!”
“Vì Viễn đông!” Binh sĩ Bán thú nhân hét lên từng tiếng quát giận dữ như lôi đình: “Hô – trác – lạp…” Chớp mắt, cả phiến cỏ cây yên ắng đó chợt xuất hiện vô số binh sĩ. Bọn họ cầm ngang đao thương, mạnh bước tiền tiến, xông đến chỗ ma tộc binh tập trung ở chỗ rộng đó phát động công kích, đó là nơi ma tộc binh để ngựa lại. Một tiểu đội chiến sĩ ma tộc ở lại coi ngựa bị đại quân bán thú nhân đánh tới, lập tức co giò bỏ chạy. Binh sĩ bán thú nhân không lý gì đám chiến mã vô chủ, phóng thẳng vào rừng, đánh rát vào ma tộc quân. Hậu vệ của ma tộc quân trở tay không kịp, bị đánh giết lùi lia lịa. Bọn chúng hô lên cả kinh: “Chúng ta mắc mưu rồi!”
Đồng thời, những bộ đội mai phục bốn phía cũng bắt đầu phát động công kích, từ bốn phương tám hướng đánh mạnh vào quân đội ma tộc ở giữa.
Ma tộc quân khủng khiếp gào thét: “Chúng ta bị bao vây rồi!” Bọn chúng hoàn toàn tĩnh mộng, địch nhân kéo từng cánh quân đánh ùa tới, không ngừng xuất hiện, rốt cuộc không biết là có bao nhiêu binh lực?
Bán thú nhân Bố Sâm dẫn đầu một đội ngũ tinh nhuệ, bất chấp tất cả liều mạng thọc thẳng vào giữa đội ngũ của ma tộc. Đội ngũ ma tộc loạn thành một đoàn, chỗ nào cũng có những tiếng gào thét và sự nhốn nháo tán loạn. Tiếng người ồn ào, tiếng la giết điếc tay, rừng thì tối đen không nhìn thấy người.
Trong trạng thái hỗn loạn như vậy, quan chỉ huy của ma tộc không có cách gì nắm bắt tình hình, không thể kịp thời tập trung lại đội ngũ của mình lập đội cảm tử triển khai phản trùng phong. Trong khi đó, đội cảm tử của đối phương thì tung hoành giữa ma tộc, đánh cho đội ngũ đã hổn loạn của chúng càng lúc càng loạn hơn. Binh sĩ không nhìn thấy trưởng quan của mình, trưởng quan không tìm được bộ hạ của mình, hai bên hỗn chiến thành đoàn giữa rừng rậm tối đen.
Ma tộc binh không nhìn thấy động bạn, cũng không nhìn thấy trưởng quan, không biết địch nhân ở đâu, không biết bọn họ có nhiều ít, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng có tiếng hô giết của địch nhân, chỗ nào cũng có thân ảnh của họ. Bọn chúng cảm giác như cả khu rừng này đều bị ken chặt, tiếng kêu thảm vang lên chỉ cách mấy xích bên người – lại có một đồng bạn tiêu đời rồi, bán thú nhân đã đánh đến sát rồi!
Kẻ đánh úp cuối cùng lại bị đánh úp, từ lòng tin sung mãn tít tận đỉnh cao bỗng chốc như rơi vùi tận đáy cốc. Không chịu nổi sự đối nghịch cực lớn này, ma tộc binh rụng rời hoảng sợ, chiến ý mất sạch.
So với sự hỗn loạn và kinh khủng của phía ma tộc, bán thú nhân do nghỉ ngơi sung túc, chuẩn bị sẵn sàng, nên khí thế rõ ràng là khác hẳn.
Duy Lạp tập trung binh lực, đánh mạnh đánh rát vào ma tộc đã hỗn loạn, triệt để bao vây chúng, sau đó phóng lên dùng cương đao chém giết, dùng trường mâu đâm, đánh ta từng cánh quân của chúng. Đối diện với khi thế chém giết ngất trời của quân đội bán thú nhân, một bộ phận ma tộc bắt đầu dao động. Bọn chúng thấy đã lọt vào ổ phục kích, đêm nay không có hi vọng thủ thắng gì. Sự sợ hãi do tử vong áp bức lên người chúng, khiến a tộc binh phát điên ném bỏ vũ khí, xô ngã cả cây to, lăn bò ra ngoài rừng hướng về chỗ rộng bỏ chạy, hoặc chui nằm cạnh thi thể của đồng bạn, lấy máu bôi lên mặt, nằm im giả vờ làm tử thi.
Cũng có tên thấy mình đã bị bao vây rồi, chỉ còn biết giơ tay, đưa vũ khi lên đầu, miệng không ngừng gào inh ỏi: “Ta đầu hàng! Ta đầu hàng!” Bán thú nhân khệnh khạng bước tới, tước vũ khí của hắn, vung chân đạp ngã, ma tộc binh không phản kháng gì thuận thế quỳ rạp xuống đất…
Từ phương hướng rất gần, trong đám cây cối rậm rạp truyền ra tiếng đánh giết đinhtai điếc óc cùng một loạt tiếng kêu gào thảm thiết cùng tiếng binh khí va chạm nhau kinh ỏi. Các chiến mã ở chỗ trống không người quản bị tiếng động cực lớn truyền đến từ chiến trường khiến chúng sợ sệt bất an, không ngừng hí những tiếng dài, mũi khịt khịt liên hồi, nhưng vì bị dây thừng cột chặt nên không thể đào tẩu. Cách chiến trường năm trăm mét một chi bán thú nhân đang tiến hành đánh sống đánh chết với ma tộc quân đội, trong đám cỏ cây, có mấy nhân loại phục sát đất đưa mắt nhìn không chớp, nhỏ to nghị luận:
“Dường như là bán thú nhân chiếm thượng phong rồi?”
“Bọn chúng đang tiến công đó! Bắt đầu đánh xáp lá cà rồi!”
“Duy Lạp là tên ngu ngốc. Hắn không nên vây chặt như vậy, nên cấp a tộc một con đường chạy – ngươi coi kìa, bên trái nên cố ý bỏ một khuyết khẩu! Ma tộc bắt đầu chạy vào rừng rồi!”
“Ừ, bọn chúng bắt đầu tiêu tùng rồi, sắp sữa tan rã rồi…”
Lúc này đám ma tộc binh bỏ chạy với đầu trần, toàn thân là máu, tiếng thở phì phò khình khịch từ con đường đầy cỏ phía trước lướt qua. Những thanh âm nghị luận trong lùm cỏ liền dừng lại, chờ đám ma tộc binh này chạy rồi, lại bắt đầu vang lên lại: “Trận này đánh thắng rồi a!”
“Đại nhân, ngài làm sao biết ma tộc đêm nay nhất định sẽ đến?”
“Ta đoán mà…. ái ái, Bạch Xuyên, ngươi đừng có thô lỗ như vậy chứ, ta nói ta nói – ta thật chỉ đoán thôi mà, không lừa các ngươi đâu… ai da, cứu mạng!”
Tử Xuyên Tú cười khổ. Gã có một chuyện không hề nói với Bạch Xuyên và La Kiệt, là sau khi kinh qua cuộc chiến sinh tử ở trong rừng với tên ma tộc binh ở Vân tỉnh, rồi đột nhiên ngủ mê đi trong một thời gian dài, gã phát hiện võ công của mình bắt đầu khôi phục. Đan điền và kinh mạch tổn thương bắt đầu xuất hiện những chân khí lưu chuyển. Kinh mạch bị tổn hại hồi phục từng cái một, và tốc độ hồi phục vô cùng kinh người.
Võ nghệ của gã đang khôi phục dần dần, gã vô cùng ngạc nhiên. Án chiếu theo tốc độ này, không quá hai năm nưa, võ công của gã không những hoàn toàn khôi phục, mà có thể sẽ có sự tăng tiến rất lớn! Còn về vì sao lại như vậy, thì ngay cả gã cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Hơn nữa, gã phát hiện sự biến hóa của thân thể không chỉ đơn giản là khôi phục võ công như thế thôi. Cảm giác của gã càng lúc càng linh mẫn. Vừa rồi dọc đường đi tới, gã cảm giác sau lưng như có cây châm đâm vào, mũi phảng phất như được mùi chua tanh đặc trưng của ma tộc binh cấp thấp kết hợp với mùi mồ hôi ngựa. Không cần quay đầu lại gã cũng biết là có ma tộc kỵ binh đang ngầm theo dõi. Để rồi linh quang chợt lóe, gã đột nhiên biết, đêm nay ma tộc sẽ phát động dạ tập.
Bản thân rốt cuộc vì sao mà biết vậy?… Tử Xuyên Tú thống khổ gãi đầu, có thể là loại trực giác hay cơ linh nào đó chăng? Đánh lén và tập kích đêm là sở trường của ma tộc. Hôm nay ban ngày chúng không đánh tan đội ngũ của bán thú nhân, nếu như gã là quan chỉ huy của ma tộc, thì ban đêm nhất định sẽ lại kéo đến. Nếu như muốn đến đánh, doanh trại của bán thú nhân có ba mặt là rừng rậm, chỉ có phía tây là có khối đất trống, có lợi cho vận động kỵ binh, như vậy bọn chúng khẳng định là từ đó mà tiến vào – Nhưng đó chỉ là lý do sau này mới nghĩ ra, giống như học sinh tiểu học sao chép được đáp án chính sát rồi ngồi vẽ ra lời giải vậy. Lúc đó, ý niệm ấy của gã đến rất đột nhiên, giống như điện lóe lên giữa bầu trời, chẳng có dấu hiệu gì: “Đêm nay ma tộc sẽ đến đánh, hơn nữa chúng sẽ đến từ phía tây.” Tuy không có căn cứ nào chi trì, nhưng gã đã tin tưởng chắc chắn giống như tin vào người nhà của mình vậy.
Chuyện đã đến nước ấy, nhìn biểu tình kinh ngạc đến trợn mắt há mồm của mọi người, Tử Xuyên Tú không có cách gì nói khác đi. Gã chỉ còn biết ra vẻ tự tin muôn phần, nắm chắc như trong lòng bàn tay. Dù gì thì không ai nhìn được biểu tình dưới mặt nạ của gã. Nếu như sau này lời tiên đoán của gã sai, thì vị “Quang Minh Vương điện hạ” gã đây không còn mặt mũi nào nhìn người nữa. Cách giải quyết duy nhất là cúp đuôi đào tẩu ngay trong đêm, cụ diện rối rắm còn lại chỉ để dành cho Bố Sâm giải quyết.
Sự ồn ào cực lớn ở phương hướng chiến trường đã dừng lại. Bán thú nhân đã xác định thắng cục, ma tộc quân thổi còi triệt quân, nhưng bọn chúng đã mất đi thời cơ triệt thối có tổ chức. Ma tộc đội ngũ do vội vã đào sanh đã được quân quan dẫn đầu đột phá một vòng vây, bỏ chạy thục mạng từ đó, đội ngũ tán loạn không thành hàng. Khi đến, chúng là ma tộc kỵ binh đoàn đội với quân dung chỉnh tề, uy phong lẫm lẫm. Chớp mắt, chúng đã hóa thành đám quân ô hợp. Tất cả đều bỏ lại chiến mã, bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, hoảng sợ lủi cả vào rừng hoặc vào bụi cỏ mà luồn lách đi.
Những cuộc đề kháng có tổ chức đã tuyên cáo kết thúc. Còn có những ma tộc binh chạy không được tụm năm tụm ba phân tán các nơi thực hiện chiến đấu như con thú khốn cùng. Nhưng mốt số lớn hơn thì buông vũ khi giơ tay đầu hàng. Dù sao thì không phải ma tộc binh sĩ nào cũng có tinh thần bất khuất. Nếu như trưởng quan đã có thể bỏ lại thuộc hạ mà chạy, thì để sống còn, đầu hàng chẳng phải là một sự tình đáng sỉ nhục gì.
Bán thú nhân vui mừng như điên. Bọn họ tịch thu được một lượng lớn các chiến mã hoàn hảo. Điều này đối với quân khởi nghĩa là một món tài phú cực lớn.
Tử Xuyên Tú ngồi dựa vào một cây lớn nhắm mắt dưỡng thần. Duy Lạp mạnh bước tiến tới, huyết tích long lỗ, thần thái dồi dào. Thắng lợi khiến ọi sự mệt nhọc của y tan biến hết. Bố Sâm đi theo sua y, hai bán thú nhân quân quan này đi thẳng tới trước mặt Tử Xuyên Tú. Bố Sâm dùng giọng nói cực to oang oang thưa: “Quang Minh điện hạ, chúng ta thắng rồi!”
“Ừ, ta thấy rồi.” Tử Xuyên Tú không ngẩn đầu, lòng nghĩ tến Bố Sâm này không biết vì sao mà cứ nói lời thừa, rõ ràng là sự thật ai ai cũng biết, thế mà y lại nghiêm trọng hóa vấn đề nói đi nói lại không ít mấy lần.
“Đại nhân, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Bố Sâm cười “hắc hắc”, ngồi xếp bằn xuống đất.
Duy Lạp do dự một chút, cũng ngồi theo.
Tử Xuyên Tú cũng cười “hắc hắc”, nhưng gã không lên tiếng. Gã không phải là người tâm tư hẹp hòi gì, nhưng mà thái độ của Duy Lạp đối với gã quả thật là làm tổn thương lòng tự tôn quá.
Bán thú nhân tuy nhiên thẳng thắn, nhưng không ngu. Hai quân quan đều minh bạch ý tứ của Tử Xuyên Tú. Bố Sâm nhìn về phía Duy Lạp, ánh mắt có vẻ thúc giục. Duy Lạp lắc lư thân người một chút, do dự nói: “Quang Minh điện hạ, lần này rất mày là nhờ ngài đề tỉnh, nếu không thì bộ đội của chúng tôi đã chịu thua thiệt lớn rồi. Tôi thập phần cảm tạ.”
Tử Xuyên Tú ừ một tiếng, thanh âm dường như là từ lổ mũi phát ra.
Duy Lạp càng ra vẻ cục xúc bất an hơn: “Quang Minh đại nhân, tôi vì thái độ trước đó cảm thấy vô cùng có lỗi, tôi quá vô lễ rồi…” Y vừa nói vừa theo tập quán nhìn dò xét sắc mặt của đối phương, nhưng những gì y nhìn thấy là cái mặt nạ phát quang, hoàn toàn không biết gì tâm tư của Tử Xuyên Tú, nên càng nói càng hoảng, đầu óc cúi thấp gần như đụng cả ngực.
Bố Sâm ở bên cạnh cứu viện: “Được rồi được rồi, Duy Lạp, Quang Minh điện hạ sẽ không tính toán với ngươi đâu.”
“Bố Sâm đoàn đội trưởng, ta xin lỗi là vì thái độ của ta, chứ không phải vì cách nhìn của ta.” Duy Lạp ngẩng đầu, nói nhỏ nhưng rất kiên quyết: “Quang Minh điện hạ, ta không biết tình huống của các bộ đội làm binh biến khác như thế nào, nhưng chiếu theo tình hình của chúng tôi bên phía này mà xét, thì đoàn đội của Bối Đặc La đã bị đánh tan rồi, đoàn đội của Bố Lan đã mất đi sự liên hệ với chúng tôi, hung nhiều may thì ít rồi. Như vậy, bộ đội trong tay tôi có khả năng là lực lượng vũ trang cuối cùng của thánh miếu. Tôi không thể không thận trọng hành sự.
“Bố Sâm đoàn đội trưởng, ta không phải vì tham luyến quyền vị. Chúng ta cần một vì thống soái để nắm toàn cục, soái lĩnh toàn quân. Nếu như trưởng lão tính nhậm mệnh cho Bố Lan hay là tên tử quỷ Bối Đặc La – nguyện Áo Địch đại thầnbảo hữu cho linh hồn của hắn – hay là người nào đó trong Tá y tộc đảm nhiệm thống soái của chúng ta chẳng hạn, nói thật ra, là tướng tài, ta không nhận thấy bản thân thua kém gì bọn họ, nhưng ta sẽ tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của trưởng lão, chẳng oán lời nào.
“Nhưng mà, trưởng lão lại để cho ta đem quân đội giao cấp ột kẻ- Y do dự một chút – một nhân loại có lai lịch không rõ ràng, ta thật tế không thể nào thụ mệnh. Quang Minh điện hạ, ta không phải là vũ nhục ngài, đối với tài hoa quân sự của ngài, ta phi thường kính phục. Ngài đoán là ma tộc sẽ tập kích, chỉ định kế hoạch tác chiến, thắng lợi đêm nay ngài là công thần lớn nhất…
“Nhưng mà, trước khi ta chưa biết rõ thân phận chân thật của ngài, hay là nói, xác nhận ngài là người mà chúng ta có thể tính nhiệm… thì xin hãy tha lỗi, ta không thể thừa nhân ngài là quan chỉ huy. Nếu không, ta không thể nào ăn nói với chiến sĩ, không thể nào ăn nói với phụ lão ở quên nhà.”
Mới đầu Tử Xuyên Tú nghe mà còn có chút tức giận, nhưng càng lúc gã càng hoảng sợ, cuối cùng có điểm kính phục vị bán thú nhân trước mặt này. Gã bắt đầu lý giải, Duy Lạp không phải là quyến luyến quyền vị. Y kháng lệnh là hoàn toàn xuất phát từ công tâm, xuất phát từ thái độ chịu trách nhiệm cực cao đáng kính đối với chủng tộc.
Tử Xuyên Tú ngẫm nghĩ một chút, từ từ lột mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú. Duy Lạp a một tiếng cả kinh, y không ngờ gã lại trẻ tuổi như vậy. Bạch Xuyên ở bên cạnh rất hiểu tâm lý, đưa qua một cái khăn ướt. Tử Xuyên Tú lau lau mặt, vừa ý thở phào một hơi, đeo mặt nạ ráng chịu lâu như vậy, tư vị quả thật là khó chịu.
“Duy Lạp đoàn đội trưởng, ngươi nói đúng đấy. Thân phận chân thật của ta xác thật là phải để cho ngươi biết.”
Bố Sâm chen lời nói: “Quang Minh điện hạ, ngài….”
“Không cần lo lắng, ta tin là Duy Lạp đoàn đội trưởng sẽ không tiết lộ đâu. Ta tên là Lâm Hà, vốn là quân quan của Tử Xuyên gia tộc, sau đó vì ột số sự tình mà trở mặt với gia tộc, lưu vong Viễn Đông. Trong cuộc chiến bảo vệ thánh miếu, ta và Bố Đan trưởng lão của các ngừơi quen nhau. Ông ta đối với ta rất tín nhiệm, thỉnh ta thế ông ta lãnh binh tác chiến. Bố Sâm có thể làm chứng cho ta, những lời ta nói đây là thật.”
Duy Lạp ngạc nhiên ngơ ngẩn, hiện giờ tuy y biết “tính danh” và mặt mũi chân thật của Tử Xuyên Tú, nhưng đối với cái tên “Lâm Hà” đó chẳng biết chút gì. Tử Xuyên Tú nhìn thấy chỗ khó của y, cười cười: “Ta còn có một cái tên khác, nhưng hiện giờ Tử Xuyên gia tộc cấm chỉ ta sử dụng rồi, do đó ta vừa rồi không nói. Ta còn gọi là Tử Xuyên Tú.”
“Nha!” Một tiếng hô cả kinh, Duy Lạp đứng phắt dậy: “Tử Xuyên Tú! Là Tử Xuyên Tú giết Bình tĩnh hầu? Là Tử Xuyên Tú sát cánh cùng Tư Đặc Lâm đại tướng quân cùng thủ Mạt y thành? Là Tử Xuyên Tú bị Tử Xuyên gia thông tập?”
Bạch Xuyên nhỏ giọng làu bàu: “Cuộc đời đầy màu sắc quá a!”
La Kiệt cũng chua như giấm: “Là Tử Xuyên Tú thiếu nợ đánh bạc của chúng ta nửa năm chưa trả.”
Tử Xuyên Tú cười khổ sờ mũi của mình: “Dương như đều là ta đó a? Nhưng mà ngươi có thể ngồi xuống được không?”
Duy Lạp từ từ ngồi xuống, mặt mang biểu tình không dám tin, kính úy nhìn gã, đột nhiên nói: “Ta hiểu ngươi vì sao không thể dùng mặt thật nhìn người rồi. Biết ngươi còn sống, ma tộc sẽ điên cuồng. Chúng hận ngươi tận cốt tủy, sợ ngươi còn hơn sợ tử thần.”
“Rất nhiều chuyện của ngươi chúng ta đều nghe nói rồi. Trong thời nội chiến, ngươi đối đãi với tù binh chúng ta thật tốt, chu cấp cho nạn dân, mọi người đều nói ngươi là bằng hữu của tá y tộc chúng ta, hèn gì trưởng lão lại tín nhiệm một nhân loại.” Duy Lạp cứ nói cứ nói, đột nhiên phát cười, thần tình thanh thản sáng lạn hẳn lên: “Nếu như là ngài, Tử Xuyên các hạ, đừng nói gì ngài với ma tộc ở thế bất lượng lập- cái này tôi lo ngại vu vơ rồi – tôi chỉ muốn hỏi ngài một câu.”
“Xin cứ nói.”
“Ngài đã từng là tướng quân của Tử Xuyên gia, hiện giờ dẫn đầu quân đội Tá y tộc chúng tôi, nhưng nếu có một ngày nào đó, tá y tộc chúng tôi với Tử Xuyên khai chiến, ngài sẽ đứng về bên nào?”
Sắc mặt của mọi người đều biến, câu hỏi này thật tế quá bén nhọn, Bố Sâm muốn ngăn trở, do dự một chút lại thôi, vì ông ta cũng muốn biết đáp án của câu hỏi này.
Tử Xuyên Tú tỏ ra không bận tâm, cười cười: “Đây là chuyện không thể xảy ra. Tử Xuyên gia và tá y tộc đều có địch nhân cộng đồng là ma tộc, là minh hữu, không thể khai chiến.”
Duy Lạp hỏi dồn: “Tôi chỉ hỏi là “nếu như! Nếu như khai chiến, thì ngài sẽ làm sao?”
Tử Xuyên Tú trầm ngâm, hồi đáp: “Ta sẽ tận mọi nỗ lực không để sự tình này phát sinh. Nếu như thật sự có ngài đó… Tử Xuyên gia là nơi ta xuất thân, Tá y tộc có ân cứu mạng, ta nhiều lắm là không giúp bên nào cả.”
Duy Lạp thẳng thừng vỗ tay một cái đốp lớn, vừa ý nói: “Đây là lời thật.”
Tử Xuyên Tú rất lý giải tính cách của bán thú nhân: họ hào sảng, thẳng thắn, nhiệt tình, ghét nhất là phản bội và gian trá. Nếu như vừa rồi gã đáp là giúp tá y tộc đánh nhân loại, nói không chừng đối phương sẽ không tin. Chỉ có chuyện bản thân gã là nhân loại mà quay đầu đánh lại nhân loại, phản lại chủng tộc của mình, bán thú nhân tuyệt đối sẽ không hân thưởng cách làm như vậy. Đương nhiên, nếu đứng về phía nhân loại đánh bán thú nhân thì càng chọc giận đối phương hơn.
“Tử Xuyên các hạ, ngài có thể bảo chứng, trừ khi đụng phải chiến tranh với nhân loại, ngài đều trung với tá y tộc chúng tôi, không phản bội hay không?”
“Không thể!” Tử Xuyên Tú thẳng thắn trả lời, mọi người đều ngẩn ra, nhưng gã cười mỉm nói tiếp: “Ta xin thề sẽ trung với sự nghiệp giải phóng Viễn Đông, cho đến khi trục xuất quân đội ma tộc khỏi Viễn Đông, kiến lập một vùng đất Viễn đông bình đẳng ọi chủng tộc!”
Bán thú nhân đều đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ hoan hỉ. Duy Lạp đứng thẳng dậy, đưa tay đặt lên ngực: “Tử Xuyên đại nhân – a, không, Quang Minh Vương điện hạ! Tôi xin nghe theo sự chỉ huy của ngài! Trong quá trình đấu tranh giải phóng Viễn Đông, xin cho phép chúng tôi, toàn thể quan binh của Viễn Đông đệ nhất đoàn, đi theo chân ngài! Dưới sự lãnh đạo của ngài, chúng tôi nhất định hết sức tác chiến, tuyệt không lùi bước!”
Tử Xuyên Tú cũng đứng dậy, cũng đưa tay lên ngực nói: “Đa tạ! Ta xin thề tuyệt đối không cô phụ sự tính nhiệm của các vị.”
-o0o-