TỬ XUYÊN TAM KIỆT - Chương 38: Chương 4
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 7: Quang minh thánh vực
—–oo0oo—–
Chương 4
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
Giữa trưa, những dân binh từ các thôn trang gần bên kéo tới Ca Đạt thôn từng tốp, những tuyến đường chính trong thôn đầy nông dân bán thú nhân vác gậy gộc và chỉa ba. Để tránh cái nắng giữa trưa, bọn họ phân tán ra những mái hiện và dưới rừng để hóng mát. Phụ nữ của Ca Đạt thôn chạy đi chạy lại tiếp nước trà mát. Khi thấy kỵ binh của nhân loại đi qua trên đường lớn trong thôn, các bán thú nhân hét lên giận dữ, đua nhau cầm vũ khí đứng phắt dậy chạy tới định động thủ. Lúc này Bố Sâm thôn trưởng đi theo Tử Xuyên Tú cất giọng quát mắng: “Không được vô lễ, đây đều là quy khách do Bố Đan trưởng lão thỉnh về!”
Nghe đến Bố Đan trưởng lão, những bán thú nhân khí thế hung hung này lập tức xìu xuống, tên nào tên nấy lè lưỡi lùi lại. Bố Sâm xin lỗi và giải thích với Tử Xuyên Tú: “Nơi này rất ít có kỵ binh, bọn chúng cứ nghĩ mọi người là đội đến trước của ma tộc.”
Tử Xuyên Tú mỉm cười, coi như tiếp thụ lời giải thích của Bố Sâm. Gã biết đây căn bản không phải là nguyên nhân. Trên đường tới đây bọn gã đã cảm giác được điều này, rằng bán thú nhân vùng này vốn có địch ý cực kỳ sâu sắc với Tử Xuyên gia và nhân loại. Giống như Bố Đan trưởng lão đã từng nói, trong trận chiến ở bến Xích Thủy tại vân tỉnh, liên hợp quân sĩ Viễn Đông chiến tử hết ba mươi mốt vạn người. Dường như mọi nhà đều có nam đinh chết trong chiến tranh với nhân loại. Tử Xuyên Tú chú ý được là những bán thú nhân tập kết tới đây đều là những thiếu niên chưa thoát hết vẻ con nít, ngoài ra con có lão nhân giả cả. Tỷ lệ nam tử tráng niên trong số họ không cao, trong đó hầu hết là mang thương tật trên người.
Tử Xuyên Tú cảm nhận và ưu tư sâu sắc, những người già cả tàn tật như thế nào làm sao đánh giết với ma tộc như sói như hổ? Trong đầu gã ẩn ước cảm thấy mình thật ti bỉ, định lợi dụng dân tộc đã kinh qua nhiều khổ nạn như thể này để đạt thành mục đích của gã sao? Tiếp đó gã lại tự an ủi chính mình, ma tộc khinh khi đàn áp các tộc, đến xâm nhiễu thánh miếu, các tộc Viễn Đông đã không còn nhẫn nhịn được nữa. Cho dù gã không xuất hiện, chiến tranh giữa bán thú nhân và ma tộc vẫn phải diễn ra, bản thân gã chẳng qua là đẩy thêm một cú trong quá trình hai bên xung đột nhau mà thôi. Tuy nhiên, lương tri của gã chẳng đạt được sự an ủi bao nhiêu.
Lúc đi ngang cây lớn ngay cửa thôn, gã thấy đám bán thú nhân đó đang quây quần dưới bóng cây, một lão bán thú nhân đang giao nhiệm vụ cho đội ngũ đã tập kết xong. Lão bán thú nhân mặc bố y thô kệch đó nói lời vừa quả đoán vừa hung ngoan: “… đến lúc đó theo ta xông lên, ngàn vạn lần đừng dừng lại, đừng nghĩ cái gì hết, cứ xông lên tiêu diệt bọn chúng! Hiểu rõ nhiệm vụ chưa?”
“Hiểu rõ rồi!” Các chiến sĩ trẻ tuổi vừa rời vú mẹ hồi đáp với tinh thần rất sung túc.
“Nhưng mà dùng cái gì để tiêu diệt đây?” Một binh sĩ trẻ tuổi mặt bún ra sữa khác nhíu chặt đôi mày hỏi. Hắn không giống với những kẻ khác chỉ tùy tiện khoác lên người một tấm da thú. Trên thân hắn có một cái áo khoác da được làm bằng tay rất tinh tế. Tử Xuyên Tú đoán rất có khả năng là do một mẫu thân từ ái nào đó đã làm tặng cho con khi ra trận: “trên tay tôi chỉ có chiếc gậy gỗ này, ngay cả một mũi sắt nhọn cũng không có. Nếu không, tôi có thể làm một cây thương đâm rồi! Chỉ có điều thôn trưởng không chịu cấp cho tôi khúc sắt…” Hắn tiếc rẻ lắc đầu.
“Dùng răng cắn!” Lão chiến sĩ lớn tiếng nói: “Chẳng phải hay sao? Cầm một cục đá lên! Vì sao lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy? Ai trong tay không có vũ khí thì dùng mộc côn, đá, miếng ngói bén… tùy tiện cái gì vũ trang cũng được, dùng lực đập vào đầu chúng thì vẫn có thể đập nát sọ não ma tộc! Đánh xong một trận, vũ khí gì chúng ta cũng có hết…”
Tử Xuyên Tú cùng mọi người đã đi xa, nghe được lời nói của bán thú nhân chiến sĩ ở phía sau, gã tưởng một chút, rút thanh chủy thủ của mình ra đưa cho Bố Sâm: “Thôn trưởng, làm phiền ông giao cái này cho cậu nhóc vừa nói lúc nãy, nói với cậu ta rằng, ta chúc cậu ta chiếm được thắng lợi.”
Bố Sâm kinh ngạc nhìn Tử Xuyên Tú. Thanh chủy thủ này được làm rất tinh xảo, lưỡi đao rất bén, ẩn ước lộ lam quan, hiển nhiên là một món vũ khí không tệ. Trong ánh mắt của y lộ vẻ tán thưởng, không nói gì thêm, chạy ngược trở lại đến đội ngũ bán thú nhân đó. Một lúc sau, trong đội ngũ của bán thú nhân vang lên một tràng tiếng hoan hô kinh ngạc. Bố Sâm quay trở lại, theo sao là binh sĩ trẻ tuổi tay cầm chủy thủ.
Bố Sâm nói với Tử Xuyên Tú: “Quang Minh đại nhân, cậu bé này cao hứng phi thường và vô cùng cảm tạ. Nó nói, nó nhất định sẽ chiến đấu dũng cảm, tuyệt phông cô phụ kỳ vọng của Quang Minh đại nhân ngài! Đại nhân, nó rất muốn ngài tận miệng nói với nó điều gì đó.”
Nhìn binh sĩ trẻ tuổi ửng hồng gương mặt vô cùng kích động đó, nhìn vào ánh mắt đầy vẻ trẻ con của cậu ta, Tử Xuyên Tú trầm mặc rất lâu, cuối cùng từ từ nói, giọng rất trầm và thấp: “Hãy cố sống!”
—–o0o—–
Chiến đấu bắt đầu từ sáng ngày 21. Trước khi đó, khi đại biểu của bán thú nhân tiến tới doanh địa của ma tộc đang đóng thỉnh cầu quân đội ma tộc đình chỉ tiến về phía thánh miếu, thì quan chỉ huy Mã Khắc đoàn đội trưởng của đoàn đội thứ 73 của ma tộc đã ngạo mạn cự tuyệt. Kỳ thật ma tộc tiến phạm thánh miếu lần này không phải là mệnh lệnh của Viễn Đông tổng đốc phủ, mà hoàn toàn là hành vi cá nhân của Mã khắc đoàn đội trưởng. Thông qua một cơ hội ngẫu nhiên, y biết thánh miếu có cất giấu vô số kỳ trân dị bảo.
Nửa giờ sau, ba tên ma tộc binh đang đi tản bộ trong đám cỏ lùm đột nhiên bị những cây thương gỗ nhọn bắn tới xuyên thủng ngực. Khi đồng bạn của chúng chạy tới, hung thủ đã tiêu thất trong khu rừng dày đặc. Nửa giờ sau nữa, lại có một binh sĩ trực gác bị người dùng chủy thủ giết chết. Hung thủ lưu lại dấu máu hướng về phía rừng sâu. Một trung đội Tắc Nội Á bộ binh theo dấu máu truy theo, nhưng khi vượt quá thời gian tập hợp, bọn chúng chưa quay trở về. Rừng rậm xanh đen phảng phất như cái miệng há rộng không lộ rõ, nuốt gọn chúng luôn rồi vậy. Lúc đó trời đã về đêm, ma tộc không dám mạo hiểm tiến vào rừng, cho đến sáng ngày hôm sau, năm trung đội vũ trang tổ thành đội tìm kiếm đi vào rừng tìm kiếm đồng bọn của chúng. Và cách chỗ cắm trại khoảng năm dặm, bọn chúng tìm được toàn bộ đồng bạn của chúng: giữa khu đất trống rộng rãi giữa rừng, thi thể nam mươi quan binh Tắc Nội Á nằm ngổn ngang. Ma tộc quân quan có kinh nghiệm ở đương trường xác nhận, từ hiện trường đầy dấu chân lăng loạn và dấu lang nha bổng và vết đâm đáng sợ trên tuyệt đại bộ phận thi thể mà xét, thì hung thủ tuyệt đối là cư dân bán thú nhân trong vùng phụ cận.
Cho đến lúc này, bên phía ma tộc mới bắt đầu xác nhận một loạt sự kiện này không phải phát xuất từ xung đột ngoài ý muốn hay nóng giận tức thời, mà là một tràng mưu sát máu lạnh có tổ chức, có kế hoạch hẳn hoi. Hay nói khác đi, đây đã là một vụ phản loạn đã có chuẩn bị.
Đoàn đội trưởng Mã Khắc lập tức đưa ra quyết định: Lấy răng đền răng, lấy máu đền máu.
Trưa ngày hôm đó, ma tộc quân đội xông vào Đa Mã thôn nơi tụ cư của bán thú nhân và xà tộc. Trong thôn đã sớm không còn một người, thôn dân không biết đi đâu. Điều này càng làm tăng thêm sự hoài nghi của ma tộc, đích xác là một vụ phản loạn có tổ chức. Ma tộc quân đội càn quét tìm kiếm, không tìm được người sống nào, không có cách nào khác, chúng thảy một mồi lửa thiếu rụi cả thôn trang.
Nhưng khi khói lửa bốc lên đen kịt trên không của Đa Mã thôn, một quân nhu binh của ma tộc toàn thân đầy máu chạy tới báo cáo với Mã Khắc đoàn đội trưởng: “Đại nhân! Đội xe lương thảo của chúng ta đã bị thiêu rồi!”
Trong cơn kinh hãi, Mã Khắc đoàn đội trưởng lập tức soái lãnh quân đội quay về. Hiện trường hỗn loạn và đầy máu, chỉ thấy lửa lớn ngút trời, hơn một trăm xe chất đầy lương thực và quân nhu của ma tộc bị cháy thành than, trên đất nằm đầy thi thể ma tộc áp giải binh, máu chảy đầy đất, bốc mùi tanh nồng nặc.
Mã Khắc gào lên cuồng bạo: “Tìm Cổ Bác Lâm (đội trưởng đội áp giải của hậu cần quân ma tộc) cho ta! Hắn ở đâu? Ta muốn tự tay bằm hắn!”
Không ai dám tiếp cận Mã Khắc đoàn đội trưởng trong cơn thịnh nộ. Cuối cùng thì tên ma tộc áp giải binh thân hình đầy máu đó run rẩy rụt rè dẫn y tới, dùng mũi chân chỉ vào một thi thể nằm cạnh đống lửa đã tắt: “Đại nhân, Cổ Bác Lâm mà ngài muốn gặp… đang ở đây.”
Hậu não của thi thể bị người dùng binh khí nặng đập gây một vết hở lớn. Nhìn thấy thảm trạng của vết thưởng chảy đầy máu đỏ bầm pha não tương trắng hếu đó, Mã Khắc không nhịn được sự ghớm ghiếc buồn nuôn, buộc phải ói ra một bụm. Y không thể nào tin là hơn một trăm bộ hạ dũng cảm của mình, tuy chỉ là áp giải binh, nhưng dù sao cũng là chiến sĩ chính quy của ma tộc vương quốc, thế mà bị đám nhà quê bán thú nhân đánh bại, gần như diệt sạch.
Sau khi trả hỏi những kẻ may mắn còn sống sót, ma tộc đại khái hiểu tình hình phát sinh lúc đó. Giữa trưa, đại đội hậu cần đi phía sau khoảng năm dặm vì tránh vầng thái dương rực nóng vào chính ngọ, đã dừng lại dưới bóng cây nghỉ một chút. Địch nhân đột nhiên xuất hiện tập kích ngay lúc đó. Không biết bọn chúng từ đâu mà ra, bốn phương tám hướng đều có người của chúng, khắp trời đều là tên và thương ném bén nhọn của bán thú nhân!
Rồi một đội kỵ binh mãnh liệt đột kích, phá ta phòng tuyến mỏng manh vừa được các lính canh vội vã kết thành, thuận theo kẻ hở đó, một lượng lớn bán thú nhân tiến vào. Rất nhiều binh sĩ ma tộc thậm chí còn chưa tỉnh lại trong lúc chợp mắt giữa trưa thì đã bị một cú đánh thật mạnh táng mạng. Những binh sĩ còn lại cố sức chống cự, muốn kết trận đề kháng, nhưng đã quá trễ. Bán thú nhân chiến sị đã xông vào đội xe bao vây phân cắt chúng. Binh sĩ ma tộc chỉ còn biết mạnh ai nấy đánh, kết quả đều rơi vào tình cảnh ít không thể địch nhiều. Có mấy ma tộc binh cơ linh thấy tình hình không ổn, len lén nấp vào rừng cây chạy trốn, nếu không ngay cả báo tin cũng không còn ai nữa.
Kết lại, đây là một báo cáo sơ hở trăm bề. mã Khắc cho rằng rất có khả năng những binh sĩ tàn dư vì để tránh bị trừng phạt mà biên tạo ra. trước hết về phía bán thú nhân, họ làm sao tập kết nhiều chiến sĩ như vậy chứ? và chưa nói là làm sao họ có được thông tin tình báo chuẩn xác như vậy, có thể xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở hậu phương của quân đội ma tộc, sau khi tác chiến rồi có thể chạy thoát mà không lộ tung tích. Và chỉ đề cập tới một chi tiết trong lời kể của bọn tàn binh: “Một đội kỵ binh mãnh nhiên đột phá phòng tuyến người do lính gác gấp rút tạo thành.” thì căn cứ vào thường thức, bán thú nhân giỏi nhất và thích nhất đánh theo lối bộ binh. Trong quân đội của họ rất hiếm khi có kỵ binh, nhân vì nuổi dưỡng một kỵ binh phải phí tổn gấp hai lần nuôi dưỡng một bộ binh, trong khi bán thú nhân thường rất nghèo, trong chốn sơn cùng thủy tận xa xôi hẻo lánh này làm gì có năng lực huấn luyện một đội kỵ binh đầy đủ chứ?
Nhưng lời giải thích của bọn tàn binh ma tộc khiến chúng cảm thấy không còn điều gì thuyết phục hơn: “Số kỵ binh này không phải là bán thú nhân kỵ binh, mà đều là nhân loại!”
Bọn chúng thậm chí còn lập lời thề độc là bọn chúng tận mắt nhìn thấy nhân loại kỵ binh mặc áo choàng toàn đen, trên vai còn mang cầu vai màu hồng của Tử Xuyên gia tộc, vũ khí sử dụng đều là mã đao được chế tạo bén ngót, lại còn nhìn thấy một nữ kỵ binh quân quan đánh giết ở ngay phía trước đội ngũ. Còn có một ma tộc lão binh đã từng tham dự chiến tranh với nhân loại đoán định rất chắc chắn rằng, từ tư thế cưỡi ngựa và kỹ thuật điều khiển ngựa của họ, thì đám nhân loại kỵ binh này đã từng chịu sự huấn luyện chính thống của Tử Xuyên gia!
Những báo cáo này đều bị Mã Khắc đoàn đội trưởng nhất mực trách mắng là hoàng đường không thực. Nhân loại đã chiến bại ở Viển Đông. Quân đội chính quy của Tử Xuyên gia đang rút co cụm về Ngõa Luân không dám ra mặt. Cho dù là bọn chúng có gan dám đến đây, tây nam đại doanh và quân của Lăng Bộ Hư đại nhân trú đóng phía trước Ngõa Luân không phải là ăn không ngồi rồi, bọn chúng nhất định không thể qua lọt.
Cuối cùng không còn biện pháp nào khác, ma tộc chỉ còn có thể lấy cái gọi là “ảo giác tập thể” để giải thích hiện tượng này. Và để tránh binh sĩ sản sinh khủng hoảng không cần thiết, Mã Khắc thiết lập phong tỏa tin tức nghiêm mật trong quân đội, và cấm chỉ mọi người đàm luận. Còn về đội hậu cần bất hạnh, thì Mã Khắc dùng lý do “Đội xe khi qua sườn núi thì bị thác bùn đổ xuống, chôn vùi toàn bộ, toàn thể nhân viên đã bất hạnh hi sinh!” để công bố với mọi người.
Những điều bất hạnh chính là, thứ bất hạnh bất ngờ kia cứ lập đi lập lại, càng lúc càng nhiều: mười hai trinh sát binh Tắc Nội Á ở trong rừng gặp phải “đất đá trôi”, “Đất đá trôi” phi thường “tấu xảo” cuốn mất đầu của chúng, chỉ để lại thân người đầy máu và thịt nát. Một tên ma tộc binh đang hành quân không biết điều, dùng đầu ngăn một mũi tên vô tình bay ngang đường, kết quả một mạng ô hô; Một tiểu phân đội trong tình huống rất bình thường, không hành quân theo lối rẻ, đột nhiên vô cùng bất ngờ “lạc đường mất tích”, các đồng bạn không bao giờ gặp lại họ nữa…
Những lý do “bất ngờ” diễn ra không ngớt, trong vòng ba ngày đã có 70 tên chết vì “Đất đá trôi”, 40 chết chết vì “Sụp hố trên đường đang theo dõi lún”, 53 lính chết do “Trượt chân té ngã trên công lộ”, 25 lính bị “bùn đầm lầy” nuốt mất…. Vị tham mưu về văn thư trong đoàn đội thống khổ rên rĩ như chó bị xà mâu: y đã vắt kiệt hết đầu óc, mọi lý do có thể dùng đều dùng hết rồi, thế mà tình trạng cứ tiếp diễn. Y cuối cùng tuyên bố mấy chục binh sĩ ma tộc bị đầy lổ tên chết vì “bị cảm mạo lây từ gia cầm” (quên ghi….từ lông chim trên đuôi tên)!
Sự tình quả thật càng lúc càng khó giấu giếm, ma tộc quân đội bắt đầu kinh hoảng bất an, các loại lời đồn đoán bắt đầu lưu truyền trong quân. Vô luân là quân quan hay là binh sĩ, bọn chúng đều ý thức được trong rừng sâu hắc ám Duy Tư Đỗ có ẩn tàng một địch nhân đáng sợ.
Những địch nhân này không chính diện giao thủ với ma tộc quân, cũng không ra mặt ngăn cản, nhưng càng đến gần thần miếu thì nhân số càng nhiều, số lớn công kích càng nhiều, không phân ngày đêm, không quản khí trời tốt xấu. Tình huống trước mặt quân đội ma tộc là cầu bị phá, lương thảo bị cướp sạch, mọi thôn trang đều vườn không nhà trống.
Thái độ của bán thú nhân kiên quyết phi thường. Họ không cần ma tộc quân đội động thủ, họ tự thiêu đốt hết nhà cửa vườn tược của mình, để cho chúng không có cách gì tìm được một chổ nghỉ lưng che gió đục mưa. Suốt mấy trăm dặm đường núi, ma tộc quân ngay cả bóng bán thú nhân cũng không thấy, giống như tiến vào hoang mạc vậy: không nơi nghỉ ngơi, không có vật gì bổ sung thức ăn, không biện pháp bố trí chỉnh sửa đội hình, không có cách gì khôi phục thể lực.
Nhưng cũng vì tuyệt vọng như thế, ma tộc càng lúc càng tàn bạo, càng gần thần miếu, các thôn trang có sự sống càng nhiều. Mỗi khi tìm được thôn trang nào còn sót lại bán thú nhân, bọn chúng đốt giết, bọn chúng cướp đoạt, cùng hung cực ác, khiến cho bình dân các tộc máu chảy thành sông. Một khi bắt được tù binh, bọn chúng dù sao cũng phải sự dụng khố hình, dùng dậy xuyên từ đít lên tới đầu tù binh treo lên cây đốt lửa nướng, không ai có thể sống sót được.
Bọn chúng chiến đấu cũng hung hãn hơn, nhân vì biết đối phương tuyệt đối không khoan dung ình. Dù gặp phải một loạt đả kích, sĩ khí của quân đội ma tộc bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng quân đội chủ lực của chúng vẫn còn bảo toàn hoàn hảo. Điều này cấp cho chúng niềm tin. Chúng tin rằng thực lực của địch nhân có hạn, không dám chính diện giao thủ với chúng. Để đối phó đội du kích quỷ xuất nhập thần, chúng thủ tiêu việc cử các nhóm quân nhỏ đơn độc xuất kích, mà lấy đại đội có cơ số 500 tên làm đơn vị cơ bản, nhận định rằng làm như vậy sẽ khiến các nhóm du kích đó bó tay chịu phép. Cho dù chịu đả kích rất lớn, nhưng được lòng tham chống đỡ, quân đội ma tộc vẫn ngoan cường tiến lên bấp chấp mọi thứ.
—-o0o—-
Đêm khuya, đội ngũ đã tiến vào trận địa. Ở phía trên rừng rậm, gió cuốn từng bừng, từng làn sương lạnh lan tràn khắp nơi. Những thớt ngựa đã được thả trong rừng sâu, các binh sĩ đi bộ dọc theo triền núi đầy cây lá. Gió cuốn từng trận xào xạt cuốn lên từng đợt lá thu. Cho dù là thời tiết mới vào giữa thu, khí hậu ở trong rừng rậm này đã bắt đầu lạnh từng trận, xâm nhập vào cốt tủy.
Bố Sâm dẫn đầu các chiến sĩ bán thú nhân xuất hiện ở rừng phía đối diện. Khi quân của Tử Xuyên Tú đến, bọn họ đang tản ra hoặc nằm hoặc ngồi nghỉ ngơi. Nhìn các binh sĩ nhân loại gia nhập hàng ngủ của mình, mắt của những bán thú nhân này lộ vẻ chán ghét và miệt thị, nhưng không ai lên tiếng nói gì, xem ra là đã được Bố Sâm cảnh cáo trước.
Trong bóng tối mù mịt, một bán thú nhân dơ bẩn ngăn bọn họ lại, phí một phen cố gắng nhận diện Tử Xuyên Tú mới ngớ người, thì ra con người dơ bẩn này chính là Bố Sâm mà bọn gã đang tìm. Trên đầu y bao một cái băng bằng vải bố đầy dấu máu, trên người tán phát một mùi máu tanh và vị đạo chua chua ngay ngáy hỗn tạp. Bạch Xuyên bị bệnh khiết phích (bệnh ở sạch) lùi một bước, cố nhịn thở.
“Là Quang Minh Tú à?” Bố Sâm vố có giọng sang sảng, không ngờ hiện giờ trở nân khàn khàn mệt mỏi.
Tử Xuyên Tú bước tới: “Ta ở đây, ngài thụ thương rồi sao?”
“Ta nhìn không thấy nữa!” Bố Sâm gào với giọng nghiêm lệ và đầy ủy khuất: “Ta vì sao không nhìn thấy gì nữa? Vì sao? Ma tộc binh chẳng qua là đập lên đầu ta một cái, không có đánh trúng mắt ta, kết quả ta không còn nhìn thấy gì cả, vì sao?”
Dưới ánh sao le lói chiếu xuống rừng, Tử xuyên Tú ngẩn người nhìn đôi mắt mở tròn của đối phương, thấy không có gì dị dạng, chỉ là hai con ngươi trơ ra. Tuy Tử Xuyên Tú không phải là chuyên gia về phương diện y học, nhưng cũng hiểu rất có thể đó là vì sọ não bị đánh mạnh gây chấn động mô não, dẫn tới ảnh hưởng thị giác. Gã khẽ an ủi Bố Sâm: “Không cần gấp, không cần gấp đâu, chỉ là tạm thời thôi, ngài sẽ khỏi thôi.”
Bố Sâm thờ ơ gật đầu: “Quang Minh Tú, chúng tôi tận lực rồi, nhưng không thể cản trở ma tộc. Bọn chúng vẫn tiến về phía trước, chúng ta thương vong thảm trọng.”
Không cần Bố Sâm nói, Tử Xuyên Tú cũng có thể nhìn ra. Bọn họ xác thật là thương vong thảm trọng. Trong đám cỏ trong rừng, có các thương viên đang nằm thoi thóp sắp chết, bụng bị thương của ma tộc binh đâm lòi cả ruột ra ngoài, số bị cụt tay đứt chân, đầu bị đập toát ra cũng không ít… Những tiếng rên rĩ thét gào rưng rứt truyền vào tai hắn không ngớt. Vài bán thú nhân phụ nữ ốm o đang bận rộn chạy đi chạy lại giữa những kẻ bị thương, dùng rượu nóng tẩy rửa sát trùng cho họ khiến các thương binh rống la dễ sợ hơn, sau đó dùng vải bố làm bó những thứ thuốc của bán thú nhân quen dùng băng cho họ. Xa hơn, có những người nằm im lìm không rên rĩ gì, thi thể chỉnh chỉnh tề tề bài thành một hàng dài, mặt được từng cái chiếu bố trắng đắp kín lại.
“Ma tộc vẫn tiến lên…” Bố Sâm phều phào nói. Y đưa tay ra trước mặt múa may, giống như muốn chụp giữ cái gì vốn không tồn tại đó. Tử Xuyên Tú vội chụp giữ đôi tay đang run rẫy hoảng loạn của y, cảm thấy sự lo lắng bất an của đối phương. Bố Sâm dùng lực nắm ngược lại tay Tử Xuyên Tú, đột nhiên bình tĩnh trở lại: “Tuyệt đối không thể để chúng đến được thánh miếu! Tuyệt đối không thể!”
“Đúng vậy, bọn chúng không thể đến được thánh miếu.” Tử Xuyên Tú an ủi Bố Sâm: “Mấy ngày nay, chúng ta đã cấp cho chúng đả kích rất lớn. Chúng ta đã thiêu đội xe lương của chúng, chúng ta đã giết 173 binh sĩ của chúng, bọn chúng hiện giờ càng tiến càng chậm, càng lúc càng cẩn thận. Bọn chúng đã sợ sệt rồi! chỉ cần chúng ta kiên trì, viện quân sẽ nhanh chóng đến.”
Bố Sâm nghiêng đầu nghe, thở phào một hơi dài: “Các người làm rất đẹp, Quang Minh Tú, so với tổ của ta tốt hơn nhiều. Chúng ta chỉ giết không đến một trăm ma tộc binh, nhưng chết hết hơn sáu chục huynh đệ, bị thương hơn bảy chục người. Quanh Minh Tú, hiện giờ ta nhìn không thấy nữa, ngài hãy dẫn người của ta tiếp tục làm đi.”
Tử Xuyên Tú theo tập quán gật gật đầu, nhưng lập tức nhớ tới đối phương hiện giờ đã không còn nhìn thấy gì nữa, nên gã dùng lực bóp chặt tay đối phương, biểu kỳ sự đồng ý. Bố Sâm như trút được gánh nặng, một binh sĩ bán thú nhân ở bên cạnh đỡ y ra sau nghỉ.
“Chuẩn bị nghe lời chỉ kỳ của ngài, Quang Minh đại nhân.”
Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn lại, một binh sĩ bán thú nhân trẻ tuổi đứng ở phía sau gã. Tử Xuyên Tú nhận ra, đấy chính là người dẫn đường cho Tử Xuyên Tú khi từ thánh miếu ra. Tử Xuyên Tú gật gật đầu, hỏi: “Độ ngũ các ngươi còn bao nhiêu người?”
“Báo cáo đại nhân, đội ngũ chúng tôi có hai trăm mười bảy người còn bảo trì khả năng chiến đấu.”
“Gọi bọn họ theo chúng ta, dưới Long nha sơn cách đây ba chục dặm có một đại đội ma tộc, chúng ta đi diệt gọn chúng. Người của các ngươi biên nhập vào đội ngũ của ta.”
“Dạ vâng, đại nhân.” Vị thanh niên bán thú nhân đó chẳng hề do dự gì chấp hành mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, gọi các binh sĩ đang ngủ dưới bóng cây dậy hết. Những binh sĩ bán thú nhân này đều trầm mặc gia nhập đội ngũ của Tử Xuyên Tú. Nếu so với đội ngũ toàn mang mã đao của Tử Xuyên Tú, vũ khí của họ rõ ràng là lòe loẹt đủ cả mẫu mã: có mã đao đã gỉ sét lốp đốm, có lao làm bằng tay, có lang nha bổng, có người chỉ có một cây thiết côn. Nhưng vô luận là ai đều không dám xem thường họ.
Thân hình khôi ngô và chiến ý sôi sụt của bán thú nhân thế ặt kém cõi về binh khí của họ. Có thể nhận ra rằng, bọn họ đối với chuyện tự nhiên quan chỉ huy của mình đổi thành nhân loại không tình không nguyện như thế nào, rất may là không ai nói thành lời kháng nghị.
Bạch Xuyên nhỏ giọng đếm kiểm điểm nhân số, qua một lúc, nàng nhỏ giọng nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, chúng ta tổng cộng có 270 người, trong đó có 53 nhân loại, còn lại là bán thú nhân.”
Tử Xuyên Tú gật đầu, có thể nói, một nhóm quân mạnh nhất trong lực lượng vũ trang bảo vệ cho thánh miếu đã nằm trong tay gã, vì thế trách nhiệm cũng dồn nặng lên người gã. Gã tính toán nên dùng một cánh quân không nhỏ không lớn để làm cái gì. Ma tộc đã tăng cường cảnh giới, hiện giờ bọn chúng hành động gì cũng lấy đại đội làm đơn vị, muốn hạ thủ với những trung đội đi riêng lẻ như mấy ngày trước nữa là không thể nào. Nhưng mà, đối với cả một đại đội 500 tên như vậy mà hạ thủ, bên gã có chắc thắng không?
Tử Xuyên Tú không nám chắc, nhưng hiện giờ ma tộc còn cách phòng tuyến cuối cùng là Thiên Xích nhai không quá một ngày lộ trình. Nếu như tối hôm nay không cấp a tộc quân một vố lớn thiệt hại nặng, thì án chiếu theo sự an bài ban đầu của Bố Đan, toàn bộ đội du kích sẽ rút về phòng thủ nghiêm mật ở Thiên Xích nhai, không còn cơ hội xuất kích nữa.
Gã bước đến trước đội ngũ, lớn tiếng hỏi: “Có ai quen thuộc địa hình vùng này không?”
Những cánh tay dài ngắn không thẳng hàng cùng giơ lên, vài binh sĩ bán thú nhân ở vùng này bước ra, mặt không biểu tình nhìn Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú gọi bọn họ lại, mở địa đồ chỉ cho họ xem: “Ngoài ba dặm, một đại đội của ma tộc quân đang dựa lưng vào Long Nha sơn nghỉ ngơi. Bọn chúng phòng ở chính diện thì nghiêm mật, nhưng ở lưng – dựa vào vách núi thì căn bản chẳng phòng bị gì. Các ngươi ai biết đường lên Long nha sơn không?”
Các bán thú nhân đều không lên tiếng, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng một bán thú nhân mặc áo da sói che ngực giơ tay: “Quanh Minh đại nhân, tôi là người hái thuốc ở Đa Mã thôn. Tôi biết có một đường nhỏ có thể đi lên, nhưng con lộ này nguy hiểm phi thường.”
“Có nguy hiểm nữa chúng ta cũng không sợ!” Tên tiểu tử bán thú nhân dẫn đường cho Tử Xuyên Tú trước đó giành nói: “Đại nhân, ngài để chúng tôi đi đi!” Những binh sĩ khác đua nhau bày tỏ thái độ: “Để bảo vệ thánh miếu, chúng tôi không sợ nguy hiểm!”
Tử Xuyên Tú im lìm nhìn thái độ kích động của những binh sĩ này, ai ai cũng hùng dũng sục sôi. Gã chợt cảm thấy Bố Đan thật đáng ghét, vì sao phải ngu xuẩn nhu vậy, hi sinh sinh mệnh đi thủ hộ một tòa miếu chết? Trong ý nghĩ vốn có của gã, binh lực quý giá không nên lãng phí trong trường hợp như vậy, nên phải vận động tác chiến trong một phạm vi rộng hơn với ma tộc, thừa cơ tiêu diệt sinh lực địch, chứ không phải liều mạng đánh vật với ma tộc ở cái nơi không có dư địa nào thế này. Sự sai biệt về chiến lược hạn chế khả năng tuyển chọn không gian chiến thuật của phe mình. Hiện giờ, gã chỉ còn biết dựa vào một trận đập búa phá thuyền để ngăn trở ma tộc tiền tiến thôi.
“Vậy thì tốt, chúng ta xuất phát.”
Ánh sao lấp lóe trên trời, một hàng dài người leo treo trên con đường núi nhỏ hẹp. Con đường nhỏ vô cùng hiểm trở này có một bên dựa sát vào vách núi, chỉ có mấy thốn đất có thể đặt chân, nếu như đạp hụt thì bên kia là vực sâu vạn trượng.
Sợ gây ra sự chú ý ở ma tộc, đội ngũ không hề đốt lửa soi, chỉ có dựa vào ánh sao mơ hồ đó mà bước. Các binh sĩ dựa vào vách núi, căng thẳng tiến bước, sợ trọng tâm không ổn sẽ trượt chân. Trước đó đã có một bán thú nhân binh sĩ nhân vì đạp chân trên mặt đất lỏng lẽo mà mất đi thăng bằng, thân hình đột nhiên nghiêng ra ngoài. Tay của hắn vô lực múa may trong không trung một hồi, nhưng chẳng thể chụp được gì có thể giữ vững. Các binh sĩ phía sau không dám đưa tay cứu hắn, nhân vì sợ sẽ bị hắn kéo theo. Toàn bộ đội ngũ đều nhìn thấy biểu tình tuyệt vọng như thế nào khi binh sĩ này nghiên người rơi xuống dưới. Nhưng điều khiến Tử Xuyên Tú bội phục chính là, trong suốt quá trình đó, từ đầu tới cuối hắn không phát xuất một lời, cứ như vậy im lặng rơi xuống dưới, trầm mặc như một khối đá.
Nhìn theo vực sâu mà vị bán thú nhân vừa rơi xuống, Tử Xuyên Tú im lặng tỏ lòng kính trọng. Vị bán thú nhân vô danh này đã biểu hiện khí khái anh hùng mà y từng lý giải.
Khi leo trèo trên sơn lộ nguy hiểm đó được hai giờ, đến được khu vực bằng phẳng và khá an toàn thì trời đã vào khoảng 3 giờ sáng rồi. Tử Xuyên Tú lo lắng nhìn bầu trời ở phía đông, sợ bình minh tới sẽ khiến một đêm cực khổ của mọi người thành công không. Không biết vì sao, đến trên đỉnh núi mới phát giác, sao trên trời có vẻ cao hơn khi nhìn ở bình địa.
Bán thú nhân dẫn đường bước lại gần nói: “Từ nơi này đi xuống có một tiểu lộ có thể thông tới vách núi phía sau lưng ma tộc.”
Y trước hết đi trước dẫn đường, mang mọi người từ một phương hướng khác xuống núi. Trong hắc ám, xuống núi còn khó hơn lên núi, rất may là vận khí hôm nay không tệ, trên đường xuống núi không có người nào té ngã.
Đến đỉnh vách núi cheo leo của Long Nha sơn, bán thú nhân dẫn đường đầu tiên giơ tay. Các binh sĩ lần lượt giơ tay, đưa tín hiệu cấm thanh truyền xuống. Kỳ thật, không cần dùng tiến hiệu, mọi người cũng có thể nhìn thấy rừng rậm ở dưới vách núi có quần sáng hực lên, đó chính là đống lửa trong doanh trại ma tộc đang đốt trong khi nghỉ ngơi.
Tử Xuyên Tú nhìn sắc trời, đầy mây đen kịt, sà xuống rất thấp khiến hắc ám càng dày hơn. Gã tính toàn khoản 4 giờ sáng, đang là thời điểm đánh lén đêm tuyện vời. Gã lẩm bẩm: “Đúng lúc rồi!” Rồi phất tay, binh sĩ Tú Tự Doanh bắt đầu tháo dây dài quấn ngang eo xuống, cột một đầu vào đá lớn ở đỉnh núi, mấy chục sợi dây lập tức bỏ thòng xuống vách, đầu kia rơi phía sau doanh trại của ma tộc, trong cánh rừng tối đen.
Mấy bán thú nhân trong vùng bước tới thỉnh chiến với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, để chúng tôi xuống trước cho!”
Tử Xuyên Tú lắc đầu. Loại tác chiến đặc chủng này là sở trường của Tú Tự doanh, vừa để kiểm tra thành quả huấn luyện của họ. Gã nhỏ giọng hỏi: “La Kiệt, Bạch Xuyên, hai ngươi ai xuống trước?”
“Để tôi!” Hai người dường như đồng thời hồi đáp.
Tử Xuyên Tú gật đầu: “Là Bạch Xuyên nói trước, Bạch Xuyên, ngươi mà tiểu đội của ngươi đi.”
“Hiểu rõ, đại nhân!” Bạch Xuyên hưng phấn phi thường. Nàng khẽ gọi mười mấy binh sĩ Tú Tự Doanh, mang họ thuận theo dây thừng tuột xuống. Động tác nhẹ nhàng và tốc độ nhanh nhẹn đó khiến binh sĩ bán thú nhân cả kinh. Động tác của họ linh hoạt và mẫn tiệp như khỉ vậy, vách đá mấy chục mét mà chẳng mấy chốc họ đã xuống tới rồi, lại không phát ra tiếng động nào.
Binh sĩ Tú Tự doanh xuống tới đất lập tức rút cung tên tùy thân ra rùn người xuống bố trí thành vòng bảo hộ địa điểm tiếp đất, đôi mắt cảnh giác nhìn vào bóng tối chẳng chớp cái nào.
“Tổ thứ hai!” Tiếp theo mệnh lệnh nho nhỏ của Tử Xuyên Tú, La Kiệt nhanh chóng mang theo nhóm chiến sĩ nhân loại thứ hai cũng nhanh nhẹn tuột xuống dưới giống như tổ 1. Sau khi hội hợp với tổ một xong, các binh sĩ tản ra tứ hướng, phục sau những cây lá dầy, lẻn tới vậy quanh doanh trước lấp lánh hỏa quang và bóng ảnh.
Tiếp đó là tổ thứ ba của Tú Tự Doanh, Tử Xuyên Tú cũng ở trong số này. Gã vừa xuống, Bạch Xuyên đã ra dấu với hắn, ý tứ là: “Tổ thứ nhất trinh sát hoàn tất, không phát hiện trạm gác tiềm phục của địch nhân.”
Tử Xuyên Tú gật gật đầu, khẽ chặt tay, ý tứ là: “Động thủ thôi!”
Bạch Xuyên hơi kinh ngạc, dùng tay ra dấu hiểu dò hỏi, ý tứ là: “Không chờ bán thú nhân xuống hay sao?”
Tử Xuyên Tú kiên quyết lắc đầu, chờ bán thú nhân xuống tuy có nhiều người, nhưng mà họ không chịu sự huấn luyện chuyên môn thế này, khẳng định sẽ gây ra tiếng động. Nếu như để ma tộc cảnh giác, thì sẽ mất đi tính đột nhiên chiến thuật lần này. Gã lập lại động tác lúc nãy lần nữa: “Giết!”
Mắt của Bạch Xuyên chớp chớp, kỳ ý: “Đã nhận lệnh!” Xong phất tay, đội ngũ tán thành hình rẻ quạt, cúi người tiến nhanh về phía trước, không ngừng vẹt cây cỏ cản đường trước mắt. Sau khi ra khỏi rừng, đội ngũ biến thành chạy lúp xúp, chỉ có đạp trên cỏ những tiếng sa sa rất nhanh và nhẹ. Do La Kiệt dẫn đầu, tuyến tản binh thứ nhất đã như u linh lẻn vào trong trướng bồng. Hành động của họ nhẹ phi thường, một điểm cũng không kinh động binh sĩ ma tộc đang ngủ vùi.
Tuy là doanh trại lâm thời, nhưng quân doanh của ma tộc quân bố trí rất quy phạm, trướng bồng bày chỉnh chỉnh tề tề, giữa hàng với hàng đều cách nhau một mét. Điều này cấp cho kế hỏa công của Tử Xuyên Tú vô cùng khốn khó, vì cự ly quá xa, thế lửa khó bắt mạnh, và không cần lửa lan qua, thì binh sĩ ma tộc đã tỉnh rồi. La Kiệt nhất thời có điểm khó quyết đoán, hắn từ trướng bồng thò đầu ra làm dấu thỉnh chỉ kỳ của Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú tiếp tục phất tay, ra ý án chiếu theo kế hoạch. Trong lòng gã tin chắc, tuy không thể dựa vào lửa để sát thương một lượng lớn địch nhân, nhưng lửa nóng hừng hực sẽ cấp a tộc vừa giật mình tỉnh giấc sự khủng hoảng cực lớn. Kế hoạch của gã chính là ma tộc quân từ khi tỉnh giấc cho tới khi khôi phục trật tự phải mất một thời gian ngắn, cấp dư cho bọn gã gây một lượng lớn đả kích và sát thương a tộc, tận khả năng tước bớt thực lực và ý chí đề kháng của chúng, rồi xua quân bán thú nhân vào tác chiến, mong một trận sẽ đánh tan địch nhân.
Đây là một quyết định khá mạo hiểm. Số lượng địch nhân gấp đôi bên hắn, trong khi đó quân chánh quy của ma tộc có lực chiến đấu hơn hẳn dân làng mới tập hợp vội vàng lại với nhau chưa qua huấn luyện gì. Nếu như gã không thể ngay đợt đầu này đánh tan địch nhân, nếu để địch nhân ổn định thế trận chuyển sang chiến đấu giáp lá cà, thì sẽ đến lượt bên gã bị đánh bầm dập. Huống chi các cánh quân ma tộc ở gần nghe tin tức sẽ lập tức kéo đến tăng viện, nếu như vậy thì bên gã có muốn chạy cũng không biết chỗ nào mà chạy.
Do đó, đợt đả kích đầu tiên phải dùng toàn lực, phải ngoan, phải mạnh, phải đánh cho địch nhân không thể tỉnh thần. Tử Xuyên Tú nghĩ ngợi một chút, đem đội cung tiễn cuối cùng bên cạnh hắn phái tới luôn. Hai vị cung tiễn thủ này chiếm cứ cao điểm và những vị trí có lợi yếu hại quanh doanh trại, mũi tên nhắm chuẩn vào từng cửa ra đen xì ở các trướng bồng, trong đó ẩn ước truyền ra tiếng ngáy khò khò của ma tộc binh.
Bộ hạ của La Kiệt bắt đầu điểm hỏa, đem những thanh củi đang cháy ở các đống lữa dúi vào các mảnh bố che trướng, vải bố bốc cháy vang lên tiếng tí tách, lưỡi lửa dần dần bắt cháy mạnh lên.
“Độ toa lạp? (có chuyện gì thế?” Bên ngoài doanh địa có tiếng quát hỏi, một lính canh ma tộc ở ngoại vi nhìn thấy khói xanh bốc lên, mạnh bước tiến lại. Cung tiễn binh mã nhảy tới sau trướng bồng ẩn đi, những binh sĩ không kịp nấp liền nằm giữa chỗ tối giữa hai trướng bồng.
Lính canh ma tộc cầm thương tiến tới, vừa đi đến gần vừa bất mãn oán trách: “Độ nặc tây! (đáng chết!)” Y còn cho rằng đồng bạn của mình bất cẩn nên để cháy trướng bồng. Đi gần lại, y đột nhiên cảnh giác dừng chân, hai tay giơ thương lên, quay về chỗ mai phục lớn tiếng quát: “Ngõa độ sa á lí?” (người nào đó?” Một cung tiễn thủ nhân loại nấp ở phía sau doanh trướng bi đống lửa phía sau y chiếu ánh rõ trên đất, tiếng quát vang lập tức truyền xa khắp trời đêm.
Chiến sĩ nhân loại mai phục giữa các doanh trướng lập tức cảm thấy không xong. Tuy bọn họ không biết ma tộc ngữ, nhưng có thể nhìn thấy địch ý cực mạnh trong tiếng quát hỏi của lính canh ma tộc. Hơn nữa y còn cầm thương với tư thế khẩn trương, toàn thân sung mãn vẻ giới bị. Không chờ Tử Xuyên Tú phát lệnh, Bạch Xuyên đã nhỏ giọng hạ lệnh: “Giết hắn đi!”
“Vút!” Một tiếng dây cung vang lên, ma tộc binh thống khổ rên lên một tiếng, gã gục xuống đất lăn qua lăn lại, thân hình đau đớn co rút lại. CỔ họng của y bị cắm một mũi tên, không kêu lên được tiếng nào nữa.
Tuy vậy, tổn thất đã xảy ra. Từ xa đã vang lên tiếng bước chân tạp loạn, những lính canh khác nghe được động tĩnh đã thành quần kết đội chạy tới. Toàn bộ kế hoạch đều bị loạn hết, Tử Xuyên Tú không còn phải bí mật gì nữa, quát lớn lên: “Mau động thủ!”
Cung tiễn thủ đua nhau phóng tên từ chỗ ẩn nấp, “sưu sưu sưu sưu!” Lượt tên thứ nhất chuẩn xác phi thường, mấy tên lính canh thi nhau ngã vật xuống đất, tiếng kêu thảm và gào rú xé nát không gian tĩnh mịch.
Binh sĩ ma tộc đang ngủ sâu nghe được tiếng động lớn như vậy, tên nào tên nấy mắt mũi kèm nhèm chui đầu ra khỏi trướng hỏi: “Độ toa lạp?” (Có chuyện gì thế) nhưng lại nhìn thấy một màn khói đặc cùng ánh lửa ngút trời, khói dày cay xè khiến chúng không mở được mắt và cũng không thể thở được. Thấy bốn phía đều có ảnh lửa, binh sĩ ma tộc lớn tiếng gào thét: “Lửa cháy rồi! Lửa cháy rồi!”
Ngay cả vũ khí và khôi giáp cũng không kịp lấy chúng bật dậy chui ra khỏi trướng bồng, và binh sĩ Tú Tự Doanh đang mai phục sẵn sàng ở gần đó xốc tới, vung cương đao đâm chém hung bạo, khiến cho binh sĩ ma tộc chưa kịp thanh tỉnh gì đã bị giết kêu thảm liên hồi, có người hô lên cả kinh: “Địch nhân cướp doanh rồi!”
“Là quân đội nhân loại! Tử Xuyên gia đến rồi!”
“Cứu mang a! Bắt lửa rồi!”
Ma tộc đại doanh ùa lên nhân ong vỡ tổ, đại đội trưởng giơ cao đuốc hô: “Các huynh đệ, các huynh đệ, không cần sợ, trấn định, hướng về phía ta mà chạy! Kéo sát về chỗ ta!”
Kết quả là đám ma tộc hoảng loạn đó đua nhau chạy về phía y, giẫm đạp y chết tươi!
Còn có một bách nhân đội trưởng của ma tộc có trách nhiệm rất cao, giơ cao đuốc ở giữa biển người lớn tiến an ủi: “Nơi này rất an toàn, các huynh đệ, không được kinh hoảng!”
Lời chưa dứt, đầy mi của y bị cắm một mũi tên, lập tức dạy ọi ma tộc rằng cái chỗ “an toàn” đó là gì.
Chờ cho đến khi mấy ma tộc giơ cao đuốc, trong đó có quan quân cũng có binh sĩ không ngừng trúng tên ngã xuống đất, ma tộc binh hiểu mục tiêu tuyên chọn của đối phương là gì. Chúng oa oa kêu quái dị giống như bị phỏng, quẳng hết đuốc đang cầm trên tay. Đuốc liên tiếp bị dập, thì sự khủng hoảng của chúng càng gia tăng.
Binh sĩ Tú Tự Doanh nắm bắt cơ hội ma tộc hoảng loạn, lớn tiếng quát tháo xung phong về phía chúng. Bọn họ mai phục lấy thế đã lâu, duệ khi đang vượng, lao mạnh về phía trước, vừa gặt vừa chém. Đụng phải họ, binh mã ma tộc nhân số tuy đông, những vẫn con ngáy ngủ ngơ ngác như con dê lạc giữa bầy sói, căn bản không biết chống cự ra làm sao, gặp đao chết dưới đao, đụng kiếm vong dưới kiếm.
Điều đáng sợ nhất là La Kiệt dẫn đầu hàng. Hắn cầm trong tay cây trảm mã đao dài hai mét, cúi gục đầu tiến tới như chẳng có gì xem, an nhàn đi lại như chốn không người. Mỗi khi có tên ma tộc nào xui xẻo tiến vào phạm vi ba mét quanh hắn, thì thanh trảm mã đao đó lập tức như có sinh mệnh tự động nhảy dựng lên, phảng phất như sét đánh từ trên trời xuống, không có cách gì tránh né, ngay vũ khí cũng cùng với địch nhân bị chém thành hai đoạn, không chết cũng trọng thương. Nhìn thanh đao đầy máu trong tay hắn, không ai dám lên cản trở. Khi thấy hắn đến gần, ma tộc binh tự động nhường đường.
Trong cơn hỗn loạn, tình tự kinh hoàn truyền nhiễm khắp nơi, không biết ai lớn tiếng hô: “Oa, chạy đi chết giờ!” Đám ma tộc lập tức chạy toán loạn. Binh sĩ ma tộc mới vừa tỉnh ngũ, đầu hôn mắt mờ, trong đầu chỉ có một ý niệm: “Chạy tới chỗ nào nhiều người, vì chỗ đó an toàn nhất!” Và thế là bọn chúng cắm đầu chạy về đông, rồi cắm đầu dạt sang tây. Những kẻ có phương hướng đối ngược nhau đụng cả vào nhau, chỗ nào cũng vang tiếng va đập lốp cốp, binh sĩ giẫm đạp lèn chặt vào nhau, khóc cha khóc mẹ.
Ở trung tâm của cuộc tao loạn này, mấy chục trướng bồng bị một lượng lớn binh sĩ chạy trốn đạp bằng. Có những binh sĩ không kịp ngủ dậy bò ra khỏi trướng bị lều bạt đè lên, rồi bị đám binh sĩ chạy qua giẫm đạp, phát xuất những tiếng thét gào như heo bị chọc tiết.
Thành quần binh sĩ ma tộc bị một nhóm nhân loại nhỏ xíu như vậy đánh cho tan rã bốn năm phần, đào tẩu tứ tán. Trong đám quân sắp tan rã đó, ma tộc quan tận lực chỉnh đội. Hắn muốn phản công, nhưng hắn thật tại không có cách gì làm được. Binh sĩ vừa tụ lại, thì đám nhân loại như hổ sư sói đó lại nhào tới ngay. Đám ma tộc bại binh không có đấu chí gì vừa bị đánh là tan, lang bái đến cực điểm. Bọn chúng loạn thành một đoàn, kinh hoàng, khiếp đạp, cố sức tránh xa nhân loại truy sát ở phía sau, nhào tới rừng hắc ám ở hai bên.
Nhân lúc hỗn loạn này, nhân loại cung tiễn thủ ẩn tàng trong hắc ám thừa cơ hội phóng tên đánh lén. Những binh sĩ ma tộc đang chạy thường đột nhiên kêu thảm một cái ngã lăn ra đất, trong cơn hoảng loạn không ai biết là nguyên nhân gì, và ma tộc binh ở phía sau chẳng hề do dự giẫm đạp cho chết tốt luôn.
Bộ phận giữa doanh trướng, nhân số ma tộc binh tuy nhiều, nhưng vì trở tay không kịp và kinh hoàng thất thố, nên đã để ấy chục binh sĩ của Tú Tự Doanh đánh tan nát cả. Tuy nhiên, phía bên trái của binh doanh không bị tập kích. Quân quan và binh sĩ của chúng bị những tiếng huyên náo ở giữa làm cho tỉnh dậy. Sau khi ngơ ngẩn một hồi, lập tức tỉnh thần, phát hiện địch nhân tập kích doanh trại không nhiều. Bọn chúng nhanh chóng vũ trang, được quân quan chỉ huy, đã tránh thế đối chọi với đám người hỗn loạn, đã vòng sang phía trái tiến lên, vừa khéo gặp ngay bộ đội Tú Tự doanh đang truy sát tới.
Trong quá trình xung sát hỗn loạn, hai bên đều không hình thành trận hình có tổ chức. Lúc này, hỏa thế trong quân doanh đã lan tỏa khắp nơi, ánh lửa sáng bừng. Giữa các doanh trướng cháy phừng phừng, hai bên triển khai chém giết kịch liệt, tiếng mắng chửi, tiếng binh khí chạm nhau chát chúa, tiếng chiến mã hí rền liên tục. Mọi người đều đuổi giết lẫn nhau, tiến hành một trận chiến trực diện và sáp lá cà. Đây chính là điều mà ma tộc kỳ vọng, vì năng lực tác chiến riêng rẻ của nhân loại ýêu hơn ma tộc, đặc biệt là đánh rát áp vào nhau, thường thì nhân loại sẽ thua thiệt.
Có ma tộc binh muốn chiếm tiện nghi, đã xông về phía cung tiễn thủ. Cung tiễn thủ chẳng có bộ binh bảo hộ ở gần đó quả là mục tiêu quá tốt rồi.
Nhưng ma tộc nhanh chóng phát hiện, đám nhân loại trước mặt này mạnh hơn nhiều so với số mà trước đây chúng gặp. Những đao thủ chiến đấu cận thân đó có thân pháp linh hoạt, đao kỹ thành thục, lực đạo mạnh bất thường. Binh khí hai bên vừa chạm nhau, tay của ma tộc lập tức chấn động, cả cánh tay tê dại. Ngay cả những cung tiễn thủ bình thường bị cho là sợ chiến đấu cận thân cũng không dễ đối phó gì. Họ đơn giản cất cung vào lưng, tay không nghênh chiến.
Trong quá trình kình chiến, binh sĩ Tú Tự doanh sử dụng tuyệt kỳ kỳ môn của mình: Một chưởng vận mười hai thành công lực Hàng long thập bát chưởng đánh tới, mười tên ma tộc binh ngã rạp xuống, nội thương ói máu không ngừng;
Có binh sĩ sử dụng Hóa cốt miên chưởng đánh cho xương toàn thân của địch nhân nát hết, ngay giáp mặc trên người và thuẫn bài dày cộm cũng không ngăn được chưởng lực đáng sợ này;
Có binh sĩ tu luyện Cửu âm bạch cốt trảo cộng thêm đại lực kim cương chỉ, thò mấy ngón tay nhọn hoắc phá hủy mọi thử ra chọc xuyên qua giáup và thuẫn bài của đối phương, móc thẳng vào tim của ma tộc binh moi ra ngoài;
Có mấy binh sĩ tu luyện kim cương tráo và thiết bố sam thuộc công phu ngoại gia, cứ để a tộc dùng đao chém kiếm đâm, họ chỉ coi giống như đang gãi ngứa…
Từng đôi từng đôi giao thủ với nhau, ma tộc binh hoàn toàn không phải là đối thủ. Không tới ba hiệp, mấy chục ma tộc binh đã thất khiếu lưu huyết mà chết. Có kẻ đứt hết xương cốt toàn thân mà chết, cũng có kẻ ói máu liên tục mà chết, có kẻ bị móc tim chết, có kẻ sọ não bị người ta chọc vài cái lổ chơi rồi chết… Nguyên nhân chết quái đản phi thường, và thảm không thể tả.
Lần đầu tiên kiến thức vũ học cao thâm của nhân loại như vậy, ma tộc binh sợ đến nỗi phải rú lên kinh sợ: “Có quỷ!”
Bọn chúng là chiến sĩ trải biết bao chiến trận, không phải là chưa bao giờ thếy qua chiến đấu và người chết, nhưng những gì phát sinh trước mắt vượt quá phạm vi nhân thức của họ. Nhân loại bị coi là nhược tiểu đó không ngờ lại có bản lãnh đáng sợ, lấy thân máu thịt cản trở đao kiếm, đao thương không nhập. Tùy tiện đánh một quyền mà phá nát cả sắt thép. Một chưởng có thể đánh nát xương toàn thân của kẻ bị đánh, khiến cho kẻ xấu số này mềm rục lụn dần xuống đất, thế mà lại không chết, cứ hét dài như gặp phải cọp sắp cắn cổ đến nơi.
Có những ma tộc binh bị móc tim, toàn thân đau đớn rúc thành một cục lăn lộn dưới đất, nhưng không thể phát tiếng gào nào. Những tên bị cửu âm bạch cốt trảo cắm 5 cái lỗ trên sọ thì lấy tay bịt đầu như không muốn cho não chảy ra vậy…
Cảnh tượng này quả thật là quá quỷ dị. Trong mắt ma tộc binh, đám nhân loại xuất hiện trong đêm tới này phảng phất như đám ác linh trong truyền thuyết đột nhiên hàng thế, không thể nào đối kháng bằng nhân lực. Ma tộc binh còn lại không dám luyến chiến, vội vã lùi vào trong hắc ám.
Ma tộc quân quan lớn tiếng quát nạt đám binh sĩ bại lui: “Sợ cái gì, bọn chúng chỉ có chút người như vậy, chúng ta đánh tiếp!”
Bọn binh sĩ ai ai cũng run giọng như khóc như than: “Trưởng quan, bọn chúng không phải là nhân loại! Nhân loại không thể nào đáng sợ như vậy!”
“Bọn chúng là ma! Bọn chúng là yêu! Chúng ta làm sao mà đánh lại yêu ma được a?”
Ma tộc quân quan đột nhiên phừng giận, huy đao chém chết tên nhát gan xui xẻo này: “Khốn nạn! Bọn chúng rõ ràng là nhân loại, yêu ma cái chỗ nào? Cho dù bọn chúng là yêu ma, duới sự bảo hộ của thần hoàng bệ hạ vô bỉ anh minh duệ trí của chúng ta, có chánh khí hộ thân, không sợ bất kỳ ác linh nào! Còn dám hồ ngôn loạn ngữ làm dao động quân tâm, lâm trận bỏ trốn như vậy nữa thì giống tên này!”
Nhớ lại thần hoàng bệ hạ tôn kính, binh sĩ ma tộc dũng khí đại tăng, vừa khéo vào lúc này, trung đội ma tộc không bị tổn thương ở cánh phải đã tập kết hoàn thành kéo tới. Bọn chúng lớn tiếng la hét, xông tới bộ đội nhân loại đã chiếm cứ phần giữa của đại doanh, tiếng gào giết vang trời. Nhìn tình hình như vậy, bọn ma tộc binh cánh trái được cổ vũ lập tức quên đi kinh lịch tàn bại vừa rồi, quân quan nhân cơ hội đó lớn tiếng hô vang: “Ngõa cách lạp! Giết sạch nhân loại!”
“Ngõa cách lạp! Giết sạch nhân loại!” Ma tộc binh hô ứng cho nhau, có người phát ra tiếng đầu thì có người tiếp nói. Nhanh chóng sao đó, ma tộc binh đem toàn bộ lực lượng đánh quạt trở lại. Lần này chúng hập thụ bài học kinh nghiệm, không mạo hiểm tiến nhanh nữa. Trong hắc ám, ma tộc quân quan thành thạo phát ra những khẩu lệnh khác nhau:
“Thứ thương thủ, hàng thứ nhất!
“Thuẩn bài thủ, hàng thứ hai!”
Tiếp theo từng khẩu lệnh cấp xúc, ma tộc binh vừa rồi còn chạy loạn đột nhiên im bặt, chỉ nghe theo lệnh mà chạy chỗ sắp xếp đội hình. Trong khoảnh khắc, từng đội ngũ được sắp bày xong. Các loại vũ khí nhanh chóng tổ hợp, hiện ra sự khác biệt giữa ma tộc chánh quy quân được huấn luyện đầy đủ và dân quân trưng dụng. Từng cây thương nhọn được đưa đi trước mở đường, ma tộc đã phát hiện trước đây dùng cách đánh sáp là cà là ngu xuẩn thế nào. Bọn chúng cải dùng giáo nhọn, mục đích là dùng độ dài của thương khắc chế võ công của nhân loại. Trong khi đó, các chiến đao thủ cận thân đi sát theo, từng hàng từng hàng, giữa các hàng với nhau không hề loạn, tíep ứng cho nhau, phối hợp rất bài bản.
Binh sĩ của Tú Tự doanh thấy ma tộc quay lại, liền cười lớn: “Đám phế vật này trở lại rồi!”
Thắng lợi vừa rồi đã khiến đầu óc họ hôn ám đi. Để biểu kỳ sự dũng cảm của bản thân, bọn họ đua nhau xông tới, miệng rú rít cười đùa:
“Coi lão tử này!”
“Thì coi, đến đây, ha ha!”
Cho dù Bạch Xuyên cố sức lớn tiếng ra lệnh: “Trở về! Ta mệnh lệnh cho ngươi quay lại!” Nhưng các binh sĩ coi như không nghe thấy.
Bọn họ nhanh chóng hối hận: Chờ cho họ chạy tới, đội ngũ của ma tộc đột biến, ma tộc binh chính diện vừa đánh vừa lui, hấp dẫn binh sĩ nhân loại thâm nhập. Đến lúc này, quân quan ma tộc quát lớn: “Bao vây!” Lập tức, ma tộc nhanh chóng phân ra mấy tiểu đội xuyên tới từ hai cánh, bao vây phân cắt nhân loại vào giữa.
Lập tức, tình hình của binh sĩ Tú Tự doanh vô cùng nguy hiểm. Bốn phương tám hướng quanh họ đều là địch nhân. Cho dù đấu đánh một đối một, ma tộc không thể là đối thủ của Tú Tự doanh, nhưng bọn ma tộc hiếm ưu thế về số lượng, mấy tên thậm chí hơn chục tên ma tộc binh vây đánh một nhân loại.
Nhất thời, vô số rừng thương mưa tên trút xuống binh sĩ nhân loại bị bao vây ở giữa.
Mọi người lúc này mới minh bạch, cho dù có võ công tuyệt thế cũng không phải là vô địch trên chiến trường. Đánh giết trên chiến trường so với tranh đấu trên giang hồ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Việc trước chú trọng hiệu suất, chiêu số phải nhanh chóng lợi lạc, hung ngoan, một chiêu lấy mạng, không thể có chút kéo dài hay màu mè gì. So sánh ra, võ công mà họ tu luyện có quá nhiều hư chiêu, chiêu thức quá phức tạp và nhiều.
Một binh sĩ Tú tự doanh vừa sử dụng một hư chiêu “Bạch hạc lượng sí”, hỏa hậu đầy đủ, lập tức thành công đạt được mục đích dụ đích, đó là mấy chục thanh đao cùng vù vù bay tới, chém vị vũ học đại sư tương lại này thành đống thịt bầy nhầy. Mắt của hắn trừng lớn, chết không cam tâm: “Không phải ta học võ nghệ chưa tinh, mà địch nhân không án chiếu cách đánh theo bí kiếp, ta còn biết làm sao đây?”
Hơn nữa, đánh giết trên chiến trường rất cần sự phối hợp đồng đội: ngươi tiến thì ta lui, hô ứng cùng nhau, nếu không dù là hảo thủ nhất lưu mà đơn thân giữa loạn quân thì cuối cùng cũng chỉ có kiệt lực mà chết.
Những điều này quan binh Tú Tự Doanh thiếu kinh nghiệm thật chiến đều không hiểu. Tử Xuyên Tú, La Kiệt cùng các quân quan có kinh nghiệm sa trường thì quên nói cho họ, vì thế, họ đã trả một cái giá rất đắc.
Bốn phương tám hướng đều là địch nhân, chỗ nào cũng là vũ khí, binh sĩ nhân loại bị vây ở giữa bằng thân thủ hơn người dù cho né được một đao chém tới thì cũng không ngăn đường trườn gmâu đâm sau lưng, né được mấy mũi tên thì trúng luôn mấy chục mũi thương đâm đao chém kiếm phóng từ đủ hướng tới. Hơn nữa, trong tình huống bị vây công này, chỉ cần bị chút thương tích thì chẳng khác nào tử vong.
Một binh sĩ nhân loại bị bao vây kêu lên: “La Kiệt đại nhân, cứu tôi!”
Nhưng La Kiệt đang bị thương thủ của ma tộc bám chặt, mấy lần xông ra đều bị đối phương bức lại. Đối diện với rừng thương phối hợp chặt chẽ như vậy, La Kiệt có một thân võ công mà chẳng có chỗ nào phát huy, chỉ còn biết trơ mặt nhìn binh sĩ thụ thương đó bị ma tộc dùng thương đâm chi chít như con nhím, rồi bị bọn đao thủ nhảy tới chém nát thành tương.
La Kiệt nhìn mà máu huyết căng phồng, tức giận không thể át, và tuyệt vọng vì bất lực. Trải qua không được mấy phút, mà nhân loại thương vong thảm trọng, đội ngũ bị ép dần lại, chia cắt, nhân số không ngừng giảm thiếu. Ma tộc sau khi đắc thủ càng chiến càng dũng, đã chiếm cứ thượng phong toàn diện. Bạch Xuyên thấy thế không ổn, vừa tự bảo vệ vừa hô lớn:
“Hướng về ta tập hợp! Đánh đến đây, tập hợp với ta!”
La Kiệt đột xông tới trơớc, vù vù vút vút, bốn cây thương đồng thời đâm tới. La Kiệt gầm một tiếng, đột nhiên nghiên người, hai thương đâm vào mặt và ngực đi trật, thương đâm vào bụng dưới sượt eo, cây đâm vào vai trái trúng đích, máu phún ra. Nhưng ráng chịu vết thương đó, La Kiệt đã bức gần đối thủ, rống lên: “Chết đi!” Rồi phất mạnh trảm mã đao, chém đứt eo hai tên ma tộc cầm thương đó, khiến chúng rú thảm, máu văng đầy mặt La Kiệt. Những tên ma tộc kêu lên một tiếng quái dị, bị khí thế chết người của La Kiệt chấn động, và vì muốn mở rộng cự ly để phát huy uy lực của binh khí dài, chúng đua nhau lùi mấy bước.
Đạt được tự do La Kiệt lập tức thoát thân, chuyển thân chạy về hướng Bạch Xuyên. Nhìn thấy hắn toàn thân đầymáu, sát khí đằng đằng, ma tộc không dám cản trở, cứ để hắn xông qua.
Hai người đấu lưng kề vai tác chiến, có La Kiệt bảo vệ hậu phương, tinh thần của Bạch Xuyên đại chến, đao quang chớp lóe, ma tộc binh cảm thấy tay nhẹ tưng, bốn cây thương đồng thời bị chém rụng đầu. Không chờ chúng hồi lại thần, Bạch Xuyên đã lắc người tới tước, áp gần bọn thứ thương thủ của ma tộc đánh giá lá cà. Động tác của nàng không lớn, nhưng lại như thủy ngân, đao quang trên tay uyển chuyển như sóng cồn trong thương trận không có lổ hổng nào của ma tộc tức thời bị toát ra. Khi thế lôi đình đó khiến mấy chục ma tộc không thể ngăn nổi một nữ tử nhu nhược! Chẳng mấy chốc, 5 tên đã bị chém ngã, và những tên khác không nhìn ra chúng bị giết như thế nào! Tuy nhiều người vậy công, nhưng mỗi kẻ đều cảm thấy bản thân là mục tiêu bị công kích chủ yếu, mỗi chiêu mỗi thức của đối phương dường như đều phát về chính bản thân chúng, nguy hiểm vạn phần, cho nên đua nhau lùi vì loại đao pháp sắc bén này.
Hai người gian nan tiến từng bước, tụ hợp lại các binh sĩ nhân loại đang chiến đấu tản mát khắp nơi. Mọi ngừơi đâu lưng vây lại thành một vòng tròn nhỏ, bảo hộ thương binh ở giữa. Nhưng vì nhân loại đã tập kết lại, phía ma tộc công kích tập trung hơn, dồn chặt họ vào giữa.
-o0o-