TỬ XUYÊN TAM KIỆT - Chương 33: Chương 4 Anh hùng mạt lộ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TỬ XUYÊN TAM KIỆT
- Chương 33: Chương 4 Anh hùng mạt lộ
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 6: Lạc Thảo Vi Vương
—–oo0oo—–
Chương 4: Anh hùng mạt lộ
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 — 4vn.eu
Tử Xuyên Tú thống khổ nhắm mắt lại, gã không thể ngờ, ma tộc báo phục lại cay độc như thế, bọn chúng không những muốn tiêu diệt nhục thể của gã, còm muốn hủy diệt linh hồn và danh dự của gã. Hậu lộ của gã đã bị cắt đứt hoàn toàn, không những ma tộc truy sát gã, Tử Xuyên gia cũng truy sát gã, thiên hạ tuy lớn nhưng không có đất cho gã dung thân.
Kế mưu này quá thâm độc tiểu nhân, là ai nghĩ ra chứ? Hoàng thái tử Tạp Đốn? Vân Thiển Tuyết? Hay là quân sư Hắc sa thần bí? Chắc phải là một trong những người bên cạnh Ma thần hoàng. Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Tử Xuyên Tú biết, ma tộc tuy thiện chiến nhưng đám tướng lĩnh bọn chúng đều quen hành sự ngay thẳng, không thiện về quyền mưu, có thể nghĩ được kế mưu âm độc như thế, chắc không ngoài số người đó.
“Đại nhân, đại nhân, ngài không sao chứ?” Tử Xuyên Tú sực tỉnh, nhìn thấy nhãn thần quan tâm của Bạch Xuyên. Gã máy động tâm niệm, cho dù dưới tình huống muôn người đều khẳng định, bọn họ vẫn xưng hô gã là “Đại nhân”, đây là điều rất hiếm có. Gã cũng minh bạch, bọn La Kiệt không thể về nhà mà phải lưu lạc làm cường đạo, nhất định cũng có liên quan đến gã.
Gã thở dài, hỏi: “Các người nghĩ thế nào? Cũng tin ta đầu hàng ma tộc sao?”
Mấy quân quan nhìn nhau, có chút ngượng ngùng. Cuối cùng vẫn là Bạch Xuyên hồi đáp: “Chúng tôi không tin, thế nhưng mọi người đều nói như thế…” Nàng bối rối không nói tiếp, lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào? Đại nhân, ngài có thể nói cho chúng tôi nghe không?”
Tử Xuyên Tú gật đầu: “Ta giết thủ lĩnh phản quân là Bình Tĩnh hầu rồi, cũng là phản đồ của nhân loại, Lôi Hồng”.
“Cái gì?” Mấy cái họng đồng thời há ra.
Tử Xuyên Tú gật đầu khẳng định, đem những chuyện xảy ra trong hai tháng nay kể cho bọn họ nghe, nhưng lúc miêu tả đêm yến tiệc nhuốm máu đó, gã chỉ thuật sơ sài: “Sau khi giết Lôi Hồng, ta giao thủ với cao thủ bọn chúng, bị trúng thương. Ta cướp công chúa ma tộc Tạp Đan, bọn chúng không dám ngăn cản phải để ta thoát thân”.
Chúng nhân nghe đến nhập thần, đều biết tuy Tử Xuyên Tú nói nhẹ nhàng như thế nhưng quá trình thực tế nhất định vô cùng kinh hiểm. Nghĩ đến đương thời cao thủ ma tộc như mây, mấy vạn quân tinh duệ lại ở bên, có thể trong trường hợp đó giết chết Lôi Hồng, còn cướp lấy công chúa ma tộc, hung hiểm và gian nan trong đó, tự nhiên không thể tưởng nổi.
Cố sự này cả các Bán thú nhân cũng là lần đầu tiên nghe, Đức Luân tỏ vẻ minh bạch: “Chẳng trách Ma thần hoàng bệ hạ tự thân phát bố lệnh truy bắt ngài…” Lão lật lật xấp da thú đeo bên mình, lục ra một tấm da dê còn mới, bên trên dùng ngôn ngữ ma tộc viết “Bắt được kẻ này, vô luận sống chết, lập tức phong hầu, bên dưới còn có họa tượng của Tử Xuyên Tú. Ở bên mép tấm da dê có viền vàng và ngự ấn chứng thực đúng là Ma thần hoàng tự thân ban phát mệnh lệnh.
“Khi còn ở trong quân đội, lệnh truy nã kèm họa tượng này phát cho chúng tôi rất nhiều”. Đức Luân cười khổ nói: “Mọi người đều nói, phải kinh động đến Ma thần hoàng tự thân thảo lệnh bắt, không biết người này đã gây nên sự tình kinh thiên động địa gì? Đương thời chúng tôi cũng lấy làm lạ, vì sao phải bắt người mà lại không cho biết danh tính? Thì ra bọn họ đã có tính toán, nếu như công bố danh tự ra bên ngoài thì chẳng cách nào hãm hại được Quang minh tú”.
Đức Luân đưa tờ lệnh truy bắt cho La Kiệt và đám quân quan Tú tự doanh chuyền tay xem, ai nấy đều chép miệng cảm thán, ồn ào nghị luận: “Thì ra là như thế!”
“Xem ra bọn chúng cố ý vu oan cho đại nhân chúng ta”.
“Ma tộc thật là hiểm độc a!”
Minh Vũ kéo nhẹ chéo áo của La Kiệt và Bạch Xuyên, hai người hiểu ý theo hắn ra chỗ khác. Ba Kì bổn trốn sau một gốc đại thụ thì thầm thương nghị đối sách.
La Kiệt hỏi: “Thế nào?”
Minh Vũ nói nhanh: “Các người tin lời của gã không? Một người tiến vào đại doanh Ma tộc, giết Lôi Hồng, sau đó vỗ mông bỏ đi đơn giản vậy sao?”
“Vì sao không thể tin?”
“Ý của ta là lời của gã không có gì chứng minh cả. Gã nói giết Lôi Hồng, chuyện này căn bản không thể đối chứng, chẳng lẽ các người có thể chạy đến hỏi Ma thần hoàng sao?”
La Kiệt phân tích: “Thế nhưng Đức Luân có lệnh truy nã của Ma thần hoàng, cái này chứng minh gã không liên quan đến…”
“Thứ nhất, Đức Luân là người của phản quân, lời của lão không thể coi là chứng cứ. Thứ hai, lão đưa ra tờ lệnh đó, nói là ngự lệnh của Ma thần hoàng, chúng ta ai biết là thật hay giả? Thứ ba, ngoài Tử Xuyên Tú ra, chúng ta chẳng ai đọc được văn tự của Ma tộc, muốn nói gì không phải là tùy bọn họ hay sao. Còn nữa, nếu như gã đúng là gian tế của Ma tộc trà trộn vào Tử Xuyên gia chúng ta, chuẩn bị một màn kịch nhỏ không phải là quá dễ sao?”
Bạch Xuyên mất kiên nhẫn nói: “Minh Vũ, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng đi”.
Minh Vũ có chút khó nói: “Ta là nói gã không có chứng cứ, có khả năng gã đang gạt chúng ta”.
Sự trầm mặc khó chịu xuất hiện.
Một lúc sau, Bạch Xuyên lên tiếng: “Ta cảm thấy, đây không phải giả, gã thụ trọng thương như thế, hư nhược như thế, không thể nào ngụy trang được. Hà huống gã căn bản không thể dự liệu hôm nay đụng phải chúng ta, làm sao có thể chuẩn bị khéo như thế để gạt chúng ta?”
Minh Vũ nhíu mày: “Bạch Xuyên, cô chớ nên dễ tin người như thế”.
Bạch Xuyên nhẹ nhàng đáp: “Ta không phải là tùy tiện tin người, chỉ là, ta tin đại nhân”.
Bạch Xuyên giống như đang thuyết phục Minh Vũ, lại giống đang tự thuyết phục bản thân, không cần phải phân tích tùm lum, chỉ bằng vào cảm tính và trực giác thuần túy của nữ nhân, nàng tin Tử Xuyên Tú là thật, tin vào đôi mắt sâu trong của gã, tin vào diện mạo sáng láng của gã.
La Kiệt cũng lên tiếng: “Ta cũng cảm thấy, đại nhân không phải là loại người đó, ta tin đại nhân”.
Thấy hai đồng bạn đều nói như thế, Minh Vũ trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên bật cười nói: “Là trợ lý tham mưu của quân đoàn, phải lường được tất cả khả năng xấu để trưởng quan tham khảo khi ra quyết sách, nhắc nhở các ngươi là chức trách và nhiệm vụ của ta. Hiện tại, ta đã tận chức trách rồi. Kì thật, từ phương diện cá nhân ta mà nói, ta cũng tin gã”.
“Chỉ là, bây giờ chúng ta nên đối đãi với gã thế nào?” Minh Vũ định nói lại thôi, mọi người hiểu hắn ngại không muốn nói thẳng Tử Xuyên Tú dù sao cũng đã là phản đồ bị gia tộc truy nã.
La Kiệt cũng định nói gì đấy nhưng lại ngưng, cuối cùng lên tiếng: “Bạch Xuyên, chủ ý của cô luôn tốt, ta nghe cô”.
Bạch Xuyên thầm cảm thán, kì thật mọi người đều có suy nghĩ tương tự nhau, nhưng ai cũng ngại không nói ra, ai cũng muốn người khác nói trước.
Nàng lắc đầu: “Ta cũng không có chủ ý gì tốt, chỉ là có mấy suy nghĩ, thứ nhất, ta thủy chung tin đại nhân là người thanh bạch”.
La Kiệt và Minh Vũ gật đầu.
Bạch Xuyên nhịn cười nói tiếp: “Thứ nhì, mọi người đều cử ta cầm đầu, nhưng ta cảm thấy, tài năng và sức lực của ta đều có hạn, thật không đảm đương nổi, con đường đi sau này thế nào, ta vẫn chưa tìm được…”
Minh Vũ hỏi dò: “Ý của cô là muốn trả lại vị trí đó cho gã?”
“Kì thật vị trí đó vốn là của gã, chỉ bất quá lúc không có gã, ta tiếp nhận tạm thời mà thôi. Hiện tại gã đã trở lại, ta theo lý phải thối vị, hà huống, tính tình của ta thế nào, các người không phải không biết”.
Bạch Xuyên nói những lời thật lòng, nàng hiểu rõ tài năng của bản thân, nếu có ai giao việc cụ thể cho nàng thì nàng sẽ thực hiện rất tốt, nhưng nếu bắt nàng một mình trù tính phương kế, đặc biệt trong hoàn cảnh nguy cơ bốn bề như hiện này, vô luận là trên phương diện kinh nghiệm, thực lực hay uy thế, bản thân đều không đủ để thống lĩnh toàn quân.
La Kiệt gật đầu tán đồng: “Đúng thế! Ta cũng cảm thấy trước giờ là bộ hạ cho đại nhân thật là sướng, còn hiện tại, cơm ngày ba bữa cũng không đủ, ngày mai phải làm gì cũng không biết, lòng dạ lúc nào cũng lơ lửng mất tập trung”.
Bạch Xuyên hỏi Minh Vũ: “Ngươi thấy thế nào? Nếu như ngươi không bằng lòng thì chúng ta cũng không ép”.
Minh Vũ ra vẻ rất miễn cưỡng: “Vốn ta không đồng ý như thế, nhưng hai người các ngươi đã nói vậy thì ta còn cách gì khác chứ? Cứ làm như thế đi”.
Bạch Xuyên chửi thầm một câu: Tên gian hoạt đáng ghét! Tên khốn này rõ ràng là cũng nghĩ như nàng nhưng sợ sau này Tử Xuyên gia truy cứu vì sao lại để một phản đồ đảm đương chức vụ thủ lĩnh nên cố ý tạo vẻ bất tình nguyện, đẩy trách nhiệm cho người khác: Tôi không có biện pháp à, đều là Bạch Xuyên và La Kiệt chủ trương, một mình tôi phản đối cũng vô dụng…”
“Chúng ta quyết định như thế đúng không?”
“Đúng, cứ làm như thế!”
Căn cứ chính sử ghi chép, cuối tháng 4 năm 780 Đế quốc lịch, dưới sự giúp đỡ của ma tộc công chúa Tạp Đan và Bán thú nhân Bố lô thôn, Quang minh vương kết thúc những ngày bị ma tộc truy sát phải thảm khốc đào vong. Ở ngoài rừng rậm Đỗ Lạp, ngài tình cờ gặp lại những bộ hạ cũ, cũng là những trọng tướng khai quốc sau này, đang lén lén lút lút làm cướp kiếm sống. Đám lịch sử học gia đều viết chỗ này hàm hồ, nhưng căn cứ Hồi ức lục của trọng thần đế quốc Bạch Xuyên thống lĩnh các hạ Những tháng ngày bên cạnh đại nhân viết: “La Kiệt kì bổn ở trên Viễn Đông đại công lộ bên ngoài rừng để tuyên truyến pháp chế, chủ yếu tuyên giảng Quốc gia đạo lộ pháp và Toàn dân nghĩa vụ thực thi pháp, tuyên giảng của y thường bắt đầu như sau: Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, ai đi qua đây để lại tiền phí…. Minh Vũ kì bổn thì đưa người qua sông ở bến đò Lam Hà, bảng hiệu treo Miễn phí tiền đò, thường khi đò ra giữa xong hắn lại thuyết giảng Quốc gia đạo thủy pháp, trăm người thu đủ phí cả trăm, không sót người nào, kẻ nào cự lại lập tức được hỏi: Ngươi muốn ăn đao hay uống nước sông?”
Còn về vị công chính liêm minh Bạch Xuyên thống lĩnh luôn được dân chúng yêu quý, được người người xưng tụng là “Vô miện tể tướng”, đương thời rốt cuộc làm gì thì trong Hồi ức lục không đề cập, nhưng có một sự tình rất có ý vị, mỗi lần Quang minh vương tìm Bạch Xuyên thống lĩnh mượn tiền, một khi gặp phải sự cự tuyệt, ngài thường lẩm nhẩm như đọc chú ngữ: “Năm 780, tháng 4…Ở bên rừng Đỗ lạp…tìm một hắc điếm…bánh bao nhân thịt người…”
“Ngài muốn mượn bao nhiêu?” Bạch Xuyên thống lĩnh đã lấy ra túi tiền.
Ngày 2 tháng 5 năm 780 Đế quốc lịch, trải qua mười mấy ngày bôn tẩu, một đoàn người đã đến Bố lô thôn thuộc Ngõa Cách hành tỉnh, cũng là gia hương của bọn Bán thú nhân Đức Luân. Trên đường nhiều lần đụng phải Thủ bị bộ đội và Tuần la sĩ binh của Ma tộc xét hỏi, nhưng đều do Đức Luân ra mặt ứng đối, tự xưng là “Phân đội Viễn Đông liên hợp quân đang thi hành mệnh lệnh”. Đương thời trong Viễn Đông liên hợp quân xác thật có rất nhiều sĩ binh nhân loại theo Lôi Hồng làm phản, dạng quân đội hỗn hợp cả Bán thú nhân và nhân loại cũng rất phổ biến.
Bọn họ có thể thuận lợi quá quan còn có một nguyên nhân quan trọng khác là bởi vì hiện tại chiến dịch hành động truy bắt quy mô không tiền khoáng hậu đã đến giai đoạn cuối, cơn sóng lớn đã cuốn qua, bộ đội tiến hành truy bắt đã nới lỏng hành động. Hiện tại Viễn Đông vừa mới bình định, trật tự còn chưa được kiến lập, nhiều việc rắc rối, rất nhiều chuyện cần phải làm, Tuần la đội của ma tộc không rảnh để mà kiểm tra toàn bộ một đội ngũ chỉnh tề có bề ngoài không chút sơ hở.
Bố lô thôn nằm ở vùng đất hoang vu phía đông nam Ngõa Cách hành tỉnh, lưng dựa lạch núi Cổ kì sơn, rừng núi hiểm trở cách xa thủ phủ hành tỉnh, đường đi gập ghềnh khó bước.
Do ở nơi hoang vu nên đất đai không được phì nhiêu, sản vật cũng không phong phú, lại thêm cách xa con đường huyết mạch Viễn Đông đại công lộ, không có giá trị về mặt chiến lược quân sự, thường bị những kẻ thống trị bỏ qua, từ xưa đến giờ, những kẻ đến thống trị Viễn Đông đều chỉ phái một đội quân nhỏ đến trấn giữ hoặc có khi cũng chẳng cần. Như Viễn Đông quân trước đây, sai tên nhóc con Tử Xuyên Tú đầu còn để chỏm mới hơn 10 tuổi chẳng chút kinh nghiệm đến đóng quân ở đây, như thế có thể thấy trình độ của những kẻ thống trị đối với vùng đất này.
Nhưng cũng vì nguyên nhân này mà trong trường chiến tranh Viễn Đông kéo dài cả năm, vô số thôn làng sung túc, thành thị trù phú bị chiến tranh tàn phá biến thành những vùng hoang vu, phế khu thì khu vực kề bên Ngõa Cách này lại may mắn tồn tại an bình. Ba tháng trước, vì để giải cứu Mạt Y, Hủy diệt tướng quân khủng khiếp của Tử Xuyên gia là Đế Lâm từng qua Ngõa Cách hành tỉnh, mấy chục thôn làng nằm trong phạm vi lộ tuyến hành quân của hắn đều bị san thành bình địa, quân đội của hắn đi qua chỉ để lại phía sau biển máu và hoang tàn, nơi duy nhất tránh khỏi thảm cảnh cũng chỉ là Bố lô thôn nằm nơi rừng núi hiểm trở.
Sau khi đạt được thắng lợi, vì củng cố lãnh thổ vừa chiếm đóng, một lượng lớn quân đội ma tộc đã tiến vào chiếm đóng những vị trí chiến lược ở Viễn Đông. Hầu như tất cả thành lớn và các hương trấn trọng yếu đều có Thủ bị bộ đội ma tộc, nhưng Bố lô thôn xa xôi không những tránh thoát hành động đồ sát của Đế Lâm mà cũng đồng dạng bị Viễn Đông chỉ huy bộ của ma tộc bỏ sót.
Đường núi quá gập ghềnh, mọi người chỉ đành dắt ngựa đi bộ trên sơn lộ khúc khuỷu, đi hết một ngày một đêm, cho dù là thân thể cường kiện như Bán thú nhân cũng cảm giác mệt mỏi, đám sĩ binh công tử Tú tự doanh thì khỏi phải nói đến.
La Kiệt thở khì khì như trâu kéo Đức Luân hỏi: “Lão đại, rốt cuôc còn bao xa nữa mới đến? Chân của tôi đi muốn không nổi rồi!”
Đức Luân cười hà hà: “Nhanh thôi, qua khỏi đầu núi đó!”
“Không phải chứ? Hôm qua hỏi ông câu này ông cũng đáp như thế? Rốt cuộc là còn bao nhiêu ngọn núi như thế!”
“Rất nhanh thôi…Qua khỏi đầu núi đó, lại qua một đầu núi nữa, sau đó sẽ…”
“Sẽ đến?” La Kiệt đầy hy vọng.
“Sẽ còn một trăm dặm nữa thôi!”
La Kiệt nhổ một bãi nước miếng, đầu óc quay cuồng muốn ngã lăn ra đất.
Tử Xuyên Tú ở bên nhân cơ hội dạy dỗ đám bộ hạ: “Đám lưu manh công tử các ngươi đó, bình thường không chú ý rèn luyện thân thể, đi mới có một chút đã kêu than không thôi, ca1c ngươi xem ta có chút mệt mỏi gì không?”
Bạch Xuyên chửi thầm: “Nói thừa! Giống như ngươi mà còn kêu mệt thì thiên hạ còn chuyện gì dễ dàng hơn nữa đây!”
Lúc này nàng tự dưng ham muốn bị thương như Tử Xuyên Tú, bởi vì đường núi gập ghềnh xe ngựa không thể lên được, một đội Bán thú nhân đã làm một cái cáng để khiêng gã. Khi người khác đi đến vã mồ hôi thì tên gian hoạt này lại thư thản uống nước mát ngắm cảnh núi đẹp như đang đi du ngoạn, đã vậy còn lên giọng dạy đời, thật khiến người ta nghiến răng căm hận mà.
Bán thú nhân Đức Côn dẫn đầu đội ngũ giơ tay cao ra hiệu nghỉ ngơi, quan binh nhân loại như được đại xá, thả mông ngồi phịch phịch xuống đất, khác xa với đám Bán thú nhân vẫn còn dư sức nhảy loạn khắp nơi hái quả rừng ăn giải khát.
Qua một ngọn núi lại một ngọn núi, sắc trời dần dần xám lại, La Kiệt đã mệt đến mức không còn hơi để hỏi Đức Luân còn bao xa nữa. Đức Luân tự động chạy đến nói với y: “Nhìn thấy không? Phía trước chính là Bố lô thôn”.
Mọi người phấn chấn tinh thần ngẩng đầu ngóng về phía trước, từ trong không gian tối mờ mờ ở xa xuất hiện rất nhiềm điểm sáng, Bán thú nhân giới thiệu với bọn họ: “Đó là đèn thắp trong nhà của thôn chúng tôi!”
Nửa đêm, khi chi đội bộ đội đầu tiên tiến vào thôn thì tiếng chó sủa lập tức cất lên kéo dài khắp thôn, hợp thành một chủng âm thanh hỗn loạn nhức óc.
Người trong thôn bị kinh động đẩy cửa nhìn ra ngoài dò xét, ngay sau đó lập tức cao hứng khi phát hiện đám con cháu của thôn đã trở về, thoáng chốc cả thôn đều bừng tỉnh, người người ào ra đón tiếp thân nhân của mình.
Bán thú nhân Bố lô thôn lúc đầu vì phản kháng sự cai trị tàn bạo của Tử Xuyên gia mà rời nhà đi chinh chiến, đại đa số đã hơn cả năm chưa trở về, cả tin tức cũng chẳng có, người trong thôn chỉ biết trông ngóng. Có nhiều gia đình gặp được người thân trở về, không khí tràn ngập sự vui mừng phấn khích. Nhưng cũng có nhiều gia đình đau khổ thất vọng, chỉ lẩm nhẩm một câu: “Nó đã chết dưới Ngõa luân thành…”, không khí bi thương tuyệt vọng bao phủ lấy gia đình bọn họ, người già âm thầm rơi lệ, phụ nữ gào khóc thảm thiết, còn các tiểu Bán thú nhân thì mở to đôi mắt tròn xoe, không hiểu có chuyện gì mà mẹ nó lại khóc lóc ầm ĩ như thế?
Nó không biết, bản thân nó đã mất đi người cha.
Quan binh Tú tự doanh ở xa nhìn tình cảnh đoàn tụ và biệt li đó, trong lòng đầy ưu cảm. Chiến tranh khốc liệt, vô luận là chủng tộc nào cũng thế. không phải chỉ có nhân loại mới biết bi thương và vui sướng.
Thôn trưởng Đức Luân sau khi đoàn tụ với người nhà thì nhanh chóng quay lại chỗ đội ngũ Tú tự doanh, nói với Tử Xuyên Tú: “Quang minh tú, các người sao không tiến vào thôn? Cũng phải đi ăn cái gì chứ, các huynh đệ đều quá mệt rồi”.
Mấy tướng lĩnh đưa mắt nhìn nhau, Tử Xuyên Tú cười nói: “Ta thấy chúng ta không cần vào đâu, chúng ta hạ doanh trại nghỉ ngơi ở trong khu rừng ngoài thôn là được rồi”.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi không vào đâu”. Bạch Xuyên, La Kiệt và đám tướng lĩnh đều nhao nhao tán đồng. Bọn họ tuy đã đánh lô tô trong bụng nhưng nghe tiếng than khóc và tiếng thóa mạ của đám phụ nữ Bán thú nhân đối vối Tử Xuyên gia thì bọn họ hận không thể độn thổ trốn đi, tránh xa nơi khiến bọn họ hổ thẹn.
“Như thế…” Đức Luân có chút không hiểu, tại sao lặn lội một quãng đường dài, Quang minh tú lại không muốn vào thôn của lão?
“Được rồi. Tôi đưa các người đi”.
Trong khu rừng ngoài thôn, đoàn người Tú tự doanh bắt đầu chặt cây hạ trại, đám sĩ binh túm tụm mà làm, do đã quá mệt nên cả cảnh vệ và trinh sát đều chẳng phái đi, chỉ làm qua loa để có chỗ nghỉ, gom củi khô nhóm thành từng đống lửa lớn, một số thì theo Bán thú nhân đi đến nguồn để lấy nước. Có thể cảm nhận được bọn họ đều có tâm trạng không tốt, ai nấy đều cắm cúi làm, chẳng có khung cảnh cười đùa tuế táo như thường ngày.
Nhìn thấy thôn trang nghèo nàn nơi hoang vu này, đám quân quan đều cảm thấy có chút thất vọng. Bọn họ tập trung đến chỗ Tử Xuyên Tú, La Kiệt hỏi vấn đề mà mọi người đều đang canh cánh trong lòng: “Đại nhân, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”
“Bắt đầu ngày mai, chúng ta phải dựng căn cứ tạm thời ở nơi này, tìm một nơi địa thế vững vàng mà đóng quân”.
Bạch Xuyên hỏi: “Đại nhân, thế nhưng vừa rồi tôi có quan sát một chút, nhân khẩu của thôn này tổng số không quá một ngàn người. Với kinh tế như thế phải cung dưỡng ột đội quân lớn đến hơn tám ngàn người thì e là không thể kham nổi. Kì thật nếu như phải so sánh, rừng rậm Đỗ Lạp không phải vẫn tốt hơn nơi này sao? Ở đó, chúng ta còn có thể đánh cướp lương thảo của ma tộc để duy trì sinh hoạt”.
“Rừng rậm Đỗ Lạp không phải là đất lâu dài, vị trí nơi đó quá trọng yếu, cũng quá nguy hiểm, nằm bên cạnh Viễn Đông đại công lộ, hơn nữa còn tựa sát bến đò Lam Hà. Hiện tại ma tộc chỉ vì vừa đánh trận xong nên có nhiều sự tình phải giải quyết, tạm thời chưa đá động đến các ngươi. Một khi bọn chúng có thể xuất thủ, bọn chúng tuyệt đối không để một đội quân nhân loại tồn tại trong lòng bọn chúng, uy hiếp đại động mạch Viễn Đông của bọn chúng. Nếu như các ngươi cứ đánh cướp phô trương như thế, không đến một tháng, ma tộc sẽ cho quân đội đến thảo phạt trấn áp. Một khi bọn chúng phong tỏa công lộ, lại bố phòng dọc sông, đến khi đó, các ngươi có muốn chạy cũng chẳng còn đường chạy. Lúc đầu là ai đưa ra chủ ý đóng quân ở nơi đó vậy?”
Ba Kì bổn mặt đỏ đến tai không dám lên tiếng. Bạch Xuyên tập trung nghe dạy, thầm tự trách, cũng cảm thấy kì quái: “Tử Xuyên Tú giải thích như thế, sự tình giống như trở nên hết sức đơn giản, thế nhưng lúc đó sao ta không thể nghĩ ra vấn đề như thế? Hai tên La Kiệt và Minh Vũ cũng hùa cái mỏ Tán thành tán thành!, đúng, là chủ ý hay! “
Ngữ khí Tử Xuyên Tú hòa hoãn: “Đương nhiên, vị trí của rừng rậm Đỗ Lạp đúng là không tệ, là nơi rất thích hợp triển khai du kích chiến, nếu như lực lượng chúng ta lớn hay là lực lượng của ma tộc nhỏ lại thì chủ ý lập căn cứ ở đó là ý kiến hay. Thế nhưng hiện tại, thế lực ma tộc đang như mặt trời giữa ngọ, chúng ta không thể chính diện đối kháng với bọn chúng.
“Ta đã suy xét qua, kiến lập cơ sở ở Bố lô thôn có mấy điểm tốt: Thứ nhất, địa thế nơi này ẩn khuất, rất dễ bị ma tộc bỏ sót, nếu như chúng ta chú ý ẩn mình, trong mấy năm không bị ma tộc phát hiện là hoàn toàn có khả năng, đoạn thời gian này đủ có thể giúp chúng ta phát triển, nuôi dưỡng tráng chí.
“Thứ hai, từ góc độ quân sự mà nói, đất này nằm trên lạch núi Cổ kì sơn, phía trước là rừng tùng Khoa gia, địa hình lợi về phòng thủ. Ở sơn cốc cách nơi này không đến năm dặm không có người cư ngụ, chúng ta có thể lập căn cứ ở đó. Ma tộc nếu như muốn tấn công nơi này, bọn chúng nhất định phải mạo hiểm vượt qua khu rừng tùng Khoa gia, phải lặn lội mấy ngày mấy đêm trên sơn lộ khúc khuỷu, gian khổ đó các ngươi cũng nếm rồi. Ở dạng địa hình này, vô luận là địch nhân có lực lượng lớn hơn chúng ta gấy chục lần, chúng ta chỉ cần vận dụng chiến thuật thích hợp thì hoàn toàn có thể lấy nhàn mà thắng nhọc, đánh tan sự tấn công của chúng. Cho dù có bất lợi gì, chúng ta cũng có thể dễ dàng rút vào trong Cổ kì sơn, không sợ Ma tộc cắt đường lui.
“Thứ ba, cũng là điểm trọng yếu nhất, dân chúng nơi này có quan hệ tốt với chúng ta. Đương nhiên, tình cảnh vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, bọn họ rất ác cảm với Tử Xuyên gia, nhưng ta có quan hệ không tệ với bọn họ, lúc bình loạn Viễn Đông, Tú tự doanh đã giúp đỡ bọn họ. Bán thú nhân là người hiểu đạo lý tri ân đồ báo, vì thế, chúng ta có thể yên tâm hợp tác với bọn họ. Có bọn họ là địa đầu xà ở đây, một cái hắt hơi của ma tộc cũng không giấu được chúng ta.
“Thứ tư, trước lúc ma tộc bắt đầu tấn công, Đức Luân đã báo cáo nguy hiểm cho ta. Lúc đó ta đã đem tài sản của Tú tự doanh giao cho Đức Luân, nhờ bọn họ bảo quản dùm, bọn họ đã giấu tài phú trong mấy cái động huyệt trên Cổ kì sơn phía sau thôn, trong đó có một phần lương thảo đủ cho chúng ta dùng nửa năm.
“Các huynh đệ, thời gian nửa năm chính là để chúng ta bồi dưỡng thể chất tinh thần, phát triển tráng chí. Hiện tại, chúng ta phải biết ẩn mình tiềm phục trong lòng ma tộc, huấn luyện quân đội, khuếch trương lực lượng, đợi một ngày có thời cơ chúng ta sẽ thuận thế quật khởi, cho bọn ma tộc biết sự lợi hại của chúng ta!”
Mắt thấy trưởng quan thâm mưu viễn lự như thế, đã có chuẩn bị rất tốt cho căn cơ lâu dài, đám quân quan cảm thấy máu nóng bừng bừng, nhất thời quên hẳn mệt nhọc, ai nấy ào ào phát ngôn, biểu thị kiên quyết ủng hộ kế sách của trưởng quan Tú Xuyên, thề chết đi theo đại nhân.
Chỉ có Bạch Xuyên trầm mặc không nói, đợi khi chúng quân quan đã rời khỏi đó, nàng muốn nói gì đó nhưng lại có chút do dự. Tử Xuyên Tú ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Bạch Xuyên, cô còn chưa đi? Đêm đã rất khuya rồi, ngày mai còn phải làm nhiều đó”.
Bạch Xuyên nhoẻn miệng cười, hỏi: “Đại nhân, thương thế của ngài có tốt hơn chút nào không?”
“À, không tệ, đa tạ cô. Bạch Xuyên, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi”.
“À, không có gì, tôi chỉ là quan tâm đến thương thế của đại nhân…”
Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Có người lúc nói xạo thì trên đầu tự nhiên hiện chữ, rất dễ nhận ra”.
Bạch Xuyên cũng mỉm cười, hỏi: “Đại nhân, những gì ngài nói hôm nay, tôi có chỗ không minh bạch”.
“Cô nói đi”.
“Ẩn thân ở một sơn thôn nhỏ thì chỉ có thể tạm dừng chân hay sống chui nhủi mà thôi, khó mà phát triển được gì. Tôi nghĩ, đại nhân làm như thế, nhất định là có mục đích?”
Tử Xuyên Tú không đáp.
“Đại nhân, hôm nay trong lời ngài nói lại không đề cập đến làm thế nào để quay về gia tộc. Kì thật với giao tình giữa đại nhân và Giám sát tổng trưởng Đế Lâm, còn có quan hệ với Trữ tiểu thư, tôi nghĩ, chỉ cần ngài quay về, rửa sạch oan tình không phải là sự việc quá khó”.
Tử Xuyên Tú lẳng lặng nhìn kỹ Bạch Xuyên, nữ tử thông tuệ này có cách nhìn không giống với đám đông, kế hoạch của gã khó mà giấu được nàng. Gã trầm ngâm một chút, nhỏ giọng nói: “Thời gian nếu như có thể đảo ngược để ta có thể chọn lựa lại, ta vẫn đi giết Lôi Hồng. Có vài sự tình, là nam tử hán thì không thể chạy trốn trách nhiệm. Tuy âm mưu của ma tộc ép ta thân bại danh liệt, nhưng ta không hề hối hận. Trước khi đi giết Lôi Hồng, ta không dám nói với Tư Đặc Lâm là vì biết y nhất định sẽ ngăn cản ta. Cũng như thế, ta cũng không dám nói với các người vì sợ tiết lộ cơ mật. Không ngờ do đó mà liên lụy đến các người, liên lụy cô, chuyện này thì ta chưa nghĩ đến…” Tử Xuyên Tú chậm rãi nói, ngữ điệu trầm thấp, bộc lộ sự chân thật hiếm thấy ở gã, hiển thị rõ gã rất hổ thẹn.
Bạch Xuyên nhất thời không biết hồi đáp thế nào, suy nghĩ một lúc nàng mới nhẹ nhàng nói: “Ca đại nhân cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, giết Lôi Hồng báo cừu cho ngài không chỉ là trách nhiệm của một mình đại nhân, tôi cũng có phần. Đại nhân ngài một mình ra sống vào chết, gánh vác trách nhiệm nặng nề, chúng tôi không chia sẻ được chút nào cho ngài khiến những kẻ làm thuộc hạ như chúng tôi cảm thấy rất tự trách, vì thế, chuyện liên lụy chẳng cần phải nói tới. Còn về đám huynh đệ bên dưới, bọn họ cũng rất bội phục dũng khí của đại nhân, đều tán dương đại nhân là một nam tử hán. Đại nhân, ngài chẳng qua chỉ là làm chuyện nên làm, không ai trách gì ngài”.
Tử Xuyên Tú cảm kích nhìn Bạch Xuyên, nữ hài tử này bình thường biểu hiện rất hung dữ, không ngờ lại quan tâm và hiểu ý người như thế. Gã gục gật đầu, tiếp tục nói: “Bị gia tộc hiểu lầm đối với ta mà nói đã không phải là lần đầu. Nếu như chúng ta hiện tại im lìm trở về thì chỉ đảnh cam chịu là thân có tội tiếp nhận thẩm tra ma thôi. Dựa vào sự giúp đỡ của đại ca ta và A Trữ, cô hay ta có thể vẫn giữ được tính mạng, nhưng khuất nhục và hiềm nghị phản quốc sẽ khiến chúng ta cả đời cũng không ngẩng đầu lên được”.
Nguyên nhân chân chính mà Tử Xuyên Tú vẫn không nói ra chính là: “Không có vinh quang gì, lại im lìm chịu khuất nhục trở về, ta sao có mặt mũi nào gặp A Trữ?” Tuy gã không hiểu được quy luật từ xưa đến giờ, vô số anh hùng hảo hán cũng phạm phải sai lầm giống như gã, bọn họ đổ máu sa trường kiến công lập nghiệp, đều chỉ vì một nụ cười loáng thoáng của giai nhân, nam nhân trước giờ đều vì nữ nhân mình yêu mến mà cố sức phấn đấu. Nhưng gã suy nghĩ rất nghiêm túc, Tử Xuyên Trữ có thân phận và địa vị tôn quý, nếu có một ngày gã sánh đôi cùng Tử Xuyên Trữ, ngày đó gã phải lập được công lao rạng rỡ, kiêu ngạo xuất hiện trước mặt nàng, còn như hiện tại, trở về với bộ dạng thảm não khuất nhục, gã thà chết cũng không muốn về gặp Tử Xuyên Trữ.
“Muốn tẩy sạch hiềm nghi thì có rất nhiều phương pháp, dùng lời giải thích chỉ là một loại, cũng là phương pháp thiếu sự thuyết phục nhất. Thực lực, cũng là một phương pháp chứng minh”. Tử Xuyên Tú chậm rãi nói, trong nhất thời, nhãn thần của gã trở bên vô cùng sắc bén: “Mệnh vận của ta không phải là để người khác phán xét. Cái ta muốn, không phải chỉ là một cuộc sống lòn cúi. Dùng thời gian từ 1 đến 2 năm, huấn luyện Tú tự doanh thành một đội quân tinh duệ cường hãn, đánh tan sự thống trị của ma tộc ở Viễn Đông, quang phục toàn cương thổ Viễn Đông, kiến lập một chính quyền Viễn Đông độc lập, đây chính là kế hoạch của ta. Lúc đó, tất cả những lời vu oan cho chúng ta cũng tự khắc biến mất, chúng ta có thể đường đường chính chính quay về cố hương”.
Bạch Xuyên thất kinh mở tròn mắt, nàng không ngờ kế hoạch của Tử Xuyên Tú lại “Cao vời” như thế, hoặc nói, là hoang đường như thế. Hiện nay, ma tộc đang hùng cứ Viễn Đông, bọn chúng có lực lượng quân đội cường đại nhất trên thế giới, hơn bốn trăm đoàn đội với binh lực khổng lồ đang đóng khắp Viễn Đông, lại có danh tướng như mây, còn có đệ nhất cao thủ đương thế là Ma thần hoàng. Thực lực đáng sợ như thế, cả hai thế lực nhân loại lớn nhất là Tử Xuyên gia tộc và Lưu Phong gia tộc đều không dám chính diện giao phong, với một đám ô hợp hơn tám ngàn người Tú tự doanh mà muốn kích bại ma tộc vương quốc cường đại? Chuyện này chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày, Bạch Xuyên tối này cho dù ngủ rất ngon cũng không thể nào mơ được giấc mộng đẹp như thế.
Nàng rất muốn cười lớn nhưng cười không thành tiếng, Tử Xuyên Tú ở trước mặt nàng, gầy gò, hư nhược, sắc mặt mất máu trắng bạch nhưng lại phát tán một khí chất lẫm liệt. Bạch Xuyên chợt động tâm nhưng không biết miêu tả cảm xúc cụ thể trong lòng mình lúc này thế nào. Trong nhất thời, nàng nghĩ đến một cụm từ không thể chính xác hơn: anh khí bức nhân.
Nàng nỗ lực phản biện suy tính của Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, muốn lập nên quân đội không phải là chuyện đơn giản. Làm đạo tặc chặn đường cướp của là chuyện dễ, nhưng là một đội quân chính quy có kỷ luật nghiêm minh, trang bị tinh lương thì cần một lượng rất lớn vũ khí, trang thiết bị, lương thảo vật tư…Cần cả một hệ thống hậu cần ổn định. Chúng ta khuyết một hậu phương có thể dựa dẫm, chỉ dựa vào mỗi Bố lô thôn nhỏ nhoi của Bán thú nhân thì khó mà thành”.
Nàng tự nói với mình, ta thật là điên, chỉ có điên mới đi thảo luận với gã về một sự việc không có khả năng thực hiện.
Tử Xuyên Tú cười thần bí: “Vừa rồi ta không nói, lựa chọn nơi này làm căn cứ, còn có một nguyên nhân chủ yếu nhất. Phía sau thôn làng hoang vu này có một sơn lộ bí mật có thể thông qua Cổ kì sơn mạch. Cũng có nghĩa, không cần qua cứ điểm Ngõa Luân, từ nơi này có thể giao thông vào nội địa Tử Xuyên gia”.
“Cái gì?” Bạch Xuyên đứng phắt dậy, thần tình chấn kinh không dám tin.
Từ trước đến giờ, mọi người đều biết Cổ kì sơn mạch nổi tiếng cao ngút trời không thể vượt qua, nó phân cách gia tộc và Viễn Đông địa khu, hành lang Ngõa Luân chính là cửa ngõ duy nhất của sơn mạch, mà cứ điểm Ngõa Luân tọa lạc ngay cửa ngõ ấy. Chỉ có thông qua nó, người ta mới có thể ra vào nội địa gia tộc và Viễn Đông địa khu, điều này gần như đã định hình trong tư tưởng của mọi người. Địa hình hiểm trở này có ý nghĩa cực kì trọng yếu về mặt chiến lược quân sự, dựa vào một dãy Cổ kì sơn mạch chỉ có một lối ra vào mà Tử Xuyên gia mới có thể dựng nên cứ điểm Ngõa Luân, nhờ vào tường thành kiên cố ngăn cản đại quân ma tộc.
Hiện tại, bố cục tưởng là bất biến đó đã biến đổi, một khi ma tộc biết được bí mật này…
Bạch Xuyên tưởng tượng nên một tình cảnh đáng sợ trong đầu: Thông qua tiểu lộ bí mật, đại quân chủ lực của ma tộc đột nhiên xuất hiện phía sau phòng tuyến Ngõa Luân, bọn chúng ào ào tiến vào phúc địa gia tộc đang không chút phòng bị, từ Ngõa Luân đến Đế Đô, mỗi tấc đất đều nhuộm máu tươi của nhân loại, thôn làng, thành thị chìm trong biển lửa…
Nhìn sắc mặt Bạch Xuyên đột nhiên trắng nhợt, Tử Xuyên Tú nhìn nàng không nói, mục quang vô thanh phảng phất như đang hỏi: “Hiện tại cô biết vấn đề nghiêm trọng cỡ nào rồi chứ?”
Bạch Xuyên ngồi xuống, lại nôn nóng hỏi: “Có bao nhiêu người biết con đường đó? Bán thú nhân trong thôn có biết không?”
Tử Xuyên Tú bộc lộ sắc thái tán thưởng nàng, Bạch Xuyên xác thật là một nhân tài ưu tú hiếm có. Khi biết được có con đường thứ nhì, phản ứng đầu tiên của nàng không phải cảm thấy may mắn vì bản thân cuối cùng có thể hồi hương, mà là lo lắng cho cả mệnh vận của gia tộc.
Tử Xuyên Tú lắc lắc đầu: “Người trong thôn không biết. Cô không cần lo lắng, trên thế giới này biết được con đường bí mật này chỉ có ba người, một là ta, một là cô, còn một người nữa là…” Gã do dự một chút, nói: “Là một người tuyệt đối không bao giờ tiết lộ bí mật”.
“Không có dạng người đó!” Bạch Xuyên sâu sắc: “Chỉ có người chết mới tuyệt đối không lộ bí mật. Khốc hình của ma tộc đủ khiến hảo hán kiên trinh bất khuất biến thành một con trùn nhuyễn!”
“Vấn đề là,” Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: “Đó là người mà cả ma tộc cũng không có cách nào bắt được”.
“Sao có dạng người như thế…” Bạch Xuyên đột nhiên ngừng nói, thần tình biến thành kinh hoảng: “Chẳng lẽ là Ngài ấy?”
Tử Xuyên Tú gật đầu khẳng định.
“Thật đúng là ngài ấy?”
“Đúng là ông ấy, ông ấy ẩn cư trong rừng núi gần đây, luôn thủ hộ con đường bí mật đó”.
Bạch Xuyên thở một hơi dài, lẩm nhẩm: “Tôi hiểu rồi”.
Lúc này cuối cùng nàng cũng hiểu được dụng ý của Tử Xuyên Tú, đưa Tú tự doanh đến ẩn thân nơi này là tuyệt đối an toàn, có “Ngài ấy” ở đây, cho dù cả đại quân ma tộc ào ào kéo đến cũng không có gì phải lo lắng. Lúc này nàng mới minh bạch, vì sao Tử Xuyên Tú dọc đường hết sức khẩn trương cảnh giới, nhưng khi đến Bố lô thôn thì lập tức nhẹ nhõm ngắm cảnh, cả trinh sát đội cũng không phái canh gác cho cả doanh trại nghỉ ngơi, thì ra bởi vì cường viện đang ở gần đây.
Chấn hám vừa qua đi, lòng tò mò của Bạch Xuyên lại trỗi lên, nghĩ đến “Ngài ấy” trong truyền thuyết, nàng kích động đến tim đập thình thịch. Nàng không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ngàu giống như đã nhiều năm không đến Bố lô thôn, ngài vì sao biết Ngài ấy vẫn còn ở đây? Ngài ấy trông như thế nào? Anh tuấn không? Nhất định rất lợi hại phải không?”
Tử Xuyên Tú điềm đạm đáp: “Ông ấy đã đến rồi”.
Trong lúc chấn kinh, Bạch Xuyên cũng chẳng quan tâm đến hình tượng thục nữ, nhảy dựng lên la: “Ở đâu? Ở đâu?”, xoay đầu nhìn bốn bên nhưng chẳng thấy nhân ảnh nào.
Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Cô bình tĩnh lại đi, chú ý dùng tai lắng nghe”.
Xung quanh yên tĩnh bình thường, không khí phảng phất như cô đặc lại, gây cho người ta cảm giác ngộp thở.
Tiếng côn trùng mùa hè nãy giờ rền rĩ, không biết từ lúc nào đã ngoan ngoãn câm miệng, trong thôn không nghe thấy tiếng động nào, cả tiếng chó đêm của im luôn, tiếng gió lùa qua rừng rào rào cũng ngưng bặt.
Đêm mùa hè tháng 5 nóng bức, nhưng một cổ âm hàn từ đâu ập lại khiến Bạch Xuyên không khỏi phát run mấy cái, nàng lén nhìn về phía Tử Xuyên Tú. Lúc này nàng tuy đang ở trong doanh trại gần cả ngàn người nhưng lại cảm thấy bản thân không có gì che chắn, trong đầu sinh cảm giác vô lực không thể xóa bỏ.
Giống như có một bàn tay vô hình từ phía sau đẩy tới, rèm cửa trướng bồng không gió mà động, chầm chầm phất vào bên trong, bên ngoài không thấy có nhân ảnh nào, nếu không phải bàn tay ấm áp của Tử Xuyên Tú kịp thời nắm lấy vai nàng thì Bạch Xuyên đã hô hoán: “Có quỷ!” rồi. Nàng xoay người đánh Tử Xuyên Tú một chưởng, mắng: “Lưu manh!”
“Phựt” một tiếng khẽ, ngọn đuốc đang rọi sáng tứ bề đột nhiên tắt ngúm, nhất thời, trong trướng bồng trở thành một vùng tối đen.
Bạch Xuyên rút mã đao, “Đang” một tiếng vang khẽ, đao quang lóe lên trong đêm tối.
“Bạch Xuyên, chớ loạn!” Tử Xuyên Tú hét nhỏ.
Kiềm chế không vung đao chém ra, Bạch Xuyên cầm đao yên lặng đứng trong bóng tối, cố gắng nhìn vào vùng không gian tối đen trước mặt.
Cả quá trình từ sáng rỡ đến tối đen diễn ra rất nhanh, nhãn thần của nàng hoàn toàn chưa thể thích ứng, trước mắt là một màn tối nghịt. Nàng đưa tay dụi mắt, muốn mục quang nhanh chóng thích hợp với không gian hiện tại nhưng vẫn không thể được, chỉ là ẩn ước cảm giác ở vị trí Tử Xuyên Tú đang ngồi giống như có một thứ gì đấy. Trong bóng tối không có thanh âm gì, không khí trầm tịch như chết.
Bạch Xuyên cũng không biết đã qua bao lâu, năm phút, mười phút…Khi nhãn tình của nàng dần bắt đầu thích ứng với không gian đó thì trước mắt đột nhiên sáng bừng, nàng vô thức nhắm chặt đôi mắt để tránh luồng sáng chói lòa đó.
Nàng nhanh chóng mở mắt, ngọn đuốc không biết từ lúc nào đã sáng trở lại, tiếng lửa nổ lép bép ở góc trướng, không khí thoang thoảng mùi dầu cây nhiên liệu. Trong trướng vẫn là Tử Xuyên Tú và nàng, vừa rồi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Rất nhanh, Bạch Xuyên lao đến vén rèm trướng lên nhìn ra ngoài, bên ngoài trống không chẳng có ai, chỉ toàn những nóc lều liên miên.
Trong đêm đã lại vẳng tiếng trùng kêu, tiếng chó sủa từ trong thôn vọng lại, có thể nghe thất tiếng bước chân của binh sĩ trong doanh trại, tiếng vũ khí va chạm cùng tiếng lào thào chuyện trò của đám lính. Cổ áp lực kì dị khi nãy đã biến mất, mọi thứ đều trở lại như thường, bầu trời trên đầu chi chít sao sáng.
Mấy sĩ binh giơ đuốc đi vòng vòng khắp doanh trại để kiểm tra, lúc đi ngang trướng bồng chủ soái thì chào nàng theo quân lễ. Bạch Xuyên ngơ ngẩn trong đầu, biết Ngài ấy đã đi rồi, nàng quay trở vào trong, lẩm nhẩm tự hỏi: “Ngài ấy…đi rồi?”
Tử Xuyên Tú vẫn ở tư thế nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế tựa, mỉm cười nhìn Bạch Xuyên. Bạch Xuyên lúc này phát hiện trên tay vẫn còn cầm mã đao, mặt liền đỏ bừng, đương thời xuất đao thuần túy chỉ là phản ứng tự vệ, không hề có ý gì, chẳng lẽ là muốn giao thủ với cao thủ kiệt xuất nhất trong lịch sử nhân loại sao? Nàng vội đút đao vào vỏ, lúc này mới phát hiện, trên bàn trước mặt mình xuất hiện một cuốn sách mỏng. Bạch Xuyên cầm lên xem thì thấy trên bìa sách viết mấy chữ: “Huyền thiên đao”.
Tử Xuyên Tú mỉm cười: “Ông ấy nói, mấy trăm năm nay chỉ có cô dám bạt đao trước mặt ông ấy, cô là tiểu cô nương rất thú vị, vì thế đặc biệt tặng sách này cho cô. Cô không cần xem tỉ mỉ vậy đâu, sách này đúng là do ông ấy tự soạn”.
Bạch Xuyên mừng muốn phát cuống, võ công do Ngài ấy soạn ra nhất định là không thể tầm thường, đây đúng là đại thu hoạch ngoài ý à. Nàng nhẹ nhàng lật sách ra, bút tích đĩnh bạt thẳng từng hàng một, nàng cảm thụ có một anh khí tiềm ẩn trong từng con chữ, như có một con người cô độc cuồng ngạo đang múa đao khắc chữ.
“Đao là vua của các loại binh khí, dùng lực sử đao là kẻ tầm thường, dùng khí sử đao là kẻ trung bình, dùng ý sử đao mới là kẻ thượng thừa. Lấy trời làm đao là đạt đến cảnh giới tối cao…”
Nàng cảm thấy chóng mặt, vội khép sách lại. Nét chữ, khoảng cách giữa từng chữ từng hàng trong sách phảng phất như chứa một loại ma lực thần bí, không nhìn thấy chữ nhưng chân khí trong đan điền lại bắt đầu manh động, giống như nước lũ đang công phá không thể khống chế, không nghe theo sự điều khiển của bản thân. Nàng biết loại võ công cao thâm thế này phải lắng tâm từ từ tu luyện, không nên nôn nóng gấp gáp. Lòng nàng tràn ngập sự vui mừng, chỉ cần kiên nhẫn tu luyện thì có ngày, giấc mộng cao thủ của nàng sẽ thành hiện thực!
Nàng lại có chút buồn bã, bởi vì tuyệt đại cao thủ trong truyền thuyết vừa ở trước mặt nàng nhưng nàng lại không thể chiêm ngưỡng phong thái của “Ngài ấy”, đây quả thật là chuyện khiến nàng hối hận cả đời.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Quá đáng tiếc, tôi không thể nhìn thấy ngài ấy”.
Hiểu rõ tâm tư của nàng, Tử Xuyên Tú lắc đầu: “Cô không hiểu, chỉ là…” Gã không biết nói tiếp thế nào, chỉ than dài một tiếng, nghĩ thầm: “Kì thật ông ấy là một người rất bất hạnh”.
“Sự tình vừa rồi cô không nên kể lại với ai. Hiện tại, cô còn nghĩ ta hoang đường hay không? Vừa rồi ông ấy đã đáp ứng, ông ấy không hỗ trợ chúng ta đánh nhau với bên ngoài, nhưng trong khoảng thời gian này, ông ấy sẽ tận lực giúp chúng ta huấn luyện quân đội”.
Bạch Xuyên gật đầu liên tục, đã có “Ngài ấy” tham dự thì có sự tình gì không thể giải quyết chứ. Không cần Tử Xuyên Tú căn dặn, nàng cũng biết những lời nghe được khi nãy là bí mật liên quan đến cả mệnh vận đại lục, tuyệt đối phải thủ khẩu như bình. Nàng hết sức cao hứng, lại vẫn có chút hoảng loạn, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, tôi không hiểu, ngài vì sao lại nói với tôi, mấy chuyện này đều là bí mật hết sức trọng yếu?”
Tử Xuyên Tú yên lặng nhìn nàng một lúc mới đáp: “Ta tin tưởng cô. Đây là con đường hết sức nguy hiểm, trước khi cô đi thì cô có quyền được biết có gì đang đợi cô ở phía trước”.
Nghe hai chữ “Tin tưởng”, không biết làm sao, Bạch Xuyên lại cảm thấy muốn rơi lệ, nàng nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, tôi đi theo ngài!”
Tử Xuyên Tú hài lòng gật đầu, gã biết Bạch Xuyên rất có uy vọng trong quân, được nàng ủng hộ thì càng có được lòng quân.
“Hiện tại, vấn đề lớn nhất trong đội ngũ chúng ta không phải là không đủ lương thực, cũng không phải là sự uy hiếp của ma tộc mà là quân tâm của các binh sĩ. Mọi người đều cảm thấy không có tín tâm, không kích thích được tinh thần của bộ đội thì không thể nâng cao sức chiến đấu được”.
Bạch Xuyên gật đầu đồng ý, lời của Tử Xuyên Tú hoàn toàn chính xác, nàng cũng cảm thấy tinh thần của binh sĩ hiện tại quả thật rất đáng khiến chỉ huy phải lo lắng: “Đại nhân, ngài có biện pháp gì không?”
Tử Xuyên Tú chậm rãi đáp: “Cho bọn họ hy vọng”.
-o0o-