TƯ THIẾU ĐỘC SỦNG VỢ MỚI - Chương 17
Căn biệt thự lớn hai tầng rưỡi màu trắng sáng đèn, phía sau cánh cửa sắt là vườn hoa sân cỏ, có cây cầu nhỏ bắc qua kênh nhỏ, có hồ bơi, còn có một bãi đậu xe đậu đầy xe sang.
Biệt thự của Diệp gia cũng được coi là xa xỉ rồi, nhưng nếu so với nơi này thì lại kém hơn rất nhiều, mà chỉ có một mình Tư Dận Diễn ở nơi này, còn chưa tính đến Tư gia.
Quả nhiên người có tiền không giống với người thường, khó trách Diệp Thế Khang lại tức giận đến vậy.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục nhìn có vẻ hiền hòa đường hoàng đứng chờ ở cửa mở cửa, Tư Dận Diễn dừng xe lại, tỏ ý bảo Diệp An Cửu xuống xe, cô vừa bước chân đứng vững trên đất, người đàn ông trung niên kia đã đi tới hơi khom người cúi chào: “Hoan nghênh phu nhân tới đây! Tôi là lính gác cửa ở đây, phu nhân gọi tôi là lão Tống là được!”
Diệp An Cửu hơi cứng đờ mặt lại, khẽ gật đầu: “Xin chào!”
Tư Dận Diễn đi vào trong, Diệp An Cửu đành phải đi theo, đi vòng qua đài nước phun có bức tượng hoa sen ở giữa, hai người bước trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội, hai bên trồng đầy các loại hoa cỏ: Tường vi, đinh hương, đỗ quyên… ở giữa vườn trồng một cây ngân hạnh lớn, tán cây to xòe rộng ra giống hình chiếc ô, bây giờ là cuối mùa thu, lá ngân hạnh đã ngả sang màu vàng chói mắt, lúc này sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, cộng thêm có ánh đèn tô điểm,nhìn khung cảnh cực kỳ đẹp.
Lá cây rơi đầy trên đất chưa được quét dọn, để mặc cho đám lá kết một tầng lại một tầng lá khô trên đất, đạp chân lên mềm mại, mang đến cảm giác thư thích không nói ra được thành lời.
Diệp An Cửu thật sự rất thích nơi này, cô nhìn đến mê mẩn, kết quả không cẩn thận bước hụt giày cao gót, cả người bất ngờ nhào về phía trước.
Diệp An Cửu biết võ, muốn để mình không ngã xuống rất đơn giản, nhưng bây giờ cô đang mặc váy và đi giày cao gót, nếu xoay mấy động tác, đoán sẽ mất hết tất cả hình tượng.
Cũng may, trong khoảng khắc đó, Tư Dận Diễn ở bên cạnh cô nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô, tuy nhiên một giây sau cảm giác đau nhức đột ngột truyền từ trên bả vai xuống, Diệp An Cửu cắn răng, còn không bằng ngã xuống.
Tư Dận Diễn là người nhạy cảm, sau khi đỡ cô xong thì nhanh chóng buông tay ra, anh đưa mắt nhìn vào đầu vai của cô, anh chỉ dùng đủ lực để đỡ lấy người cô, không thể nào làm cô bị đau đến vậy: “Em bị thương?”
“Chắc mà bị bầm tím!” Sau khi bị Diệp Thế Khang đập xong cô trở về nhà trọ luôn, trò chuyện với Lục tiểu Bạch xong lại gặp phải Tư Dận Diễn, nên chưa kịp cởi áo nhìn vết thương thế nào.
Đoạn đường sau, Tư Dận Diễn có ý thức đi sau Diệp An Cửu nửa bước, nhìn cô đi giày cao gót khổ cực, suy xét có nên thay con đường sỏi đá này không.
Biệt thự nằm ở phía cuối con đường nhỏ, bên cạnh là hồ cá xây hòn giả sơn ở giữa, có bốn người đang đứng xếp hàng chờ ở đó, nhìn thấy người tới, bọn họ cùng khom người: “Xin chào phu nhân!”