Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Chương 206: Phong quốc đình chiến
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!
- Chương 206: Phong quốc đình chiến
Khải Lạc nhìn thấy tình thế không ổn, không còn hình thức nào hỗ trợ nên nhanh chóng hạ lệnh rút lui. Dù ra lệnh rút lui nhanh tuy nhiên trận này quân Phong Quốc thiệt hại hơn nửa đội quân.
Phong Quốc rút lui, trận chiến dừng lại thì chân trời phía đông đã có vệt nắng. Trong rừng, có vài thân cây ngã gãy do chấn động của trận pháp giam giữ, chiến trường hỗn loạn nằm rải rác thi thể quân ta lẫn quân địch, vũ khí rơi đầy đất.
Phong Nguyệt Vô Thần ra lệnh binh sĩ kiểm tra xung quanh một lượt cùng kiểm tra xem còn binh sĩ nào sống sót, trói gô quân địch lại đem về thành.
Đợi quan sát được xung quanh không còn quân Phong Quốc, không có chướng ngại nguy hiểm Phong Nguyệt Vô Thần liền ra lệnh đội quân chỉnh đốn lại vào thành.
Phong Nguyệt Vô Thần cùng nhánh quân Tiêu lão trên đường trở về thành Nam Cương không gặp một chút rắc rối, binh sĩ bao vây thành cũng đã rút lui khi tựa khi nào. Khi bọn họ an ổn vào được thành cũng là lúc nghe người trong thành báo lại quân Phong Quốc đột nhiên rút lui tập thể. Quân sĩ bao vây trước thành Nam Cương đều rút lui, phần lớn quân sĩ đã trở về đại doanh bản trong đêm. Tuy nhiên quân sĩ canh giữ biên cương giữa Phong Nguyệt với Ngụy Quốc, Mông cổ lại chưa rút đi hoàn toàn.
Biến cố này khiến Phong Nguyệt Vô Thần và phần lớn mọi người đều hoài nghi, rốt cuộc trong hồ lô Phong Quốc bán thuốc gì?!
Phong Nguyệt Vô Thần phái Huyền cùng Hủy đi điều tra sự tình bên phía Phong Quốc.
Nhưng chưa đến trưa hôm sau bên Phong Quốc đã đưa một lá thư cùng “thành ý” đến
Rừng rậm phía đông ngoại thành Nam Cương.
Phía đông đã hiện lên nhiều vệt nắng màu hổ phách nhưng chưa thể chiếu sáng khu rừng. Khung cảnh nửa sáng nửa tối lúc rạng sáng có chút khiến người ta đau mắt.
Hắc Kết một thân hắc y đen tuyền du tẩu trong rừng, y đi vào nơi sâu nhất của khu rừng, bóng tối nơi này còn chưa xua đi hẳn, tán cây của những đại thụ như che khuất cả bầu trời.
Trong khung cảnh vắng lặng, dù cho một âm thanh nhỏ như kim rơi đều có thể nghe thấy. Phía trước không xa vang lên tiếng giẫm phải cành cây thật nhỏ.
Hắc Kết nhíu mày thả chậm cước bộ, thu liễm khí tức đi tới, vạch một nhánh cây ra, ngây lập tức trước mặt y xuất hiện cục bông màu trắng tròn xoe.
“Cục bông” trắng thoáng ngẩn đầu lên, đôi con ngươi trong bóng tối không nhìn ra rõ màu đen hay màu xanh đậm nhìn chằm chằm y. Qua một lúc lâu, có lẽ cũng chỉ qua cái chớp mắt “Cục bông” vẫy cái đuôi ngắn ngủn của nó kêu một tiếng “Mweo~”
Hắc Kết ngẩn ra vốn tưởng là binh sĩ nào còn ở lại hay là người bắn mũi tên kia lại không ngờ tới lại là một con mèo. Y ngồi xuống, ôm cục bông trắng muốt lên “Ngươi tại sao lại ở đây? Là mèo hoang sao?”
Lúc này y mới quan sát kĩ cục bông nhỏ kia, toàn bộ thân mèo trắng muốt không có lấy một chút tạp sắc, con ngươi màu xanh đậm lại giống đen tuyền, cái mũi hồng hồng rất khả ái. Tiểu bạch miêu tròn vo như cục bông, lông nó rất mền mại, dưới cổ còn đeo một cái vòng bằng bạc tinh sảo, chính giữa vòng cổ khắc một hình bông tuyết.
Nhìn có vẻ là sủng vật của người khác.
Hắc Kết nhìn nó, cảm xúc mềm mại trong tay khiến tâm tình y mền mại theo “Ngươi đi lạc sao? Lăn lộn trong chiến tranh mà trên người không có lấy một chút bụi bậm, lại còn mập như vậy!”
Cục bông dường như bất mãn “Mweo” một tiếng.
Hắc Kết khẽ cười nhấc bỗng nó lên ôm vào trong ngực “Ngươi ở lại rừng sâu cũng không quá tốt, thôi thì ta chăm sóc ngươi một thời gian, đợi tìm được chủ nhân ngươi ta sẽ trả lại họ.”
Cục bông dụi dụi cái đầu mềm mại vào tay y đang vuốt ve, trong đôi con ngươi sâu thẳm nổi lên gợn sóng nhỏ.
Hắc Kết sờ sờ vòng cổ lạnh băng của tiểu bạch miêu, chạm đến hình bông tuyết ở giữa “Ta không biết nên gọi ngươi thế nào, chi bằng gọi là A Tuyết đi, được không?”
Tiểu bạch miêu không chút kháng nghị, tìm chỗ thoải mái trong lòng Hắc Kết đánh giấc.
Hắc Kết khẽ cười, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay vơi đi không ít.
Y nhìn cục bông trong tay khẽ lẩm bẩm “A Tuyết, A Tuyết…”
Giữa trưa hôm sau, Phong Nguyệt Vô Thần nhận được một phong thư của Phong Quốc, trong thư ghi rõ ý định hoãn lại chiến tranh giữa hai nước, không phải cầu hòa, không phải chấm dứt mà là đình chiến. Phong Quốc muốn Phong Nguyệt tin tưởng, chấp thuận còn đưa theo “thành ý” sang. Thành ý của Phong Quốc chính là đưa quân cờ tốt quốc sư Vương Quân đến thành Nam Cương làm con tin.
Người trong thành khi nhận được tin tức này biểu thị rất sợ hãi, bọn họ nhận lấy con tin này không phải rước sói vào nhà sao? Nếu hai bên nội ngoại hợp chiến ai sẽ cản lại nổi ah?!
Phong Nguyệt Vô Thần đứng trên tường thành cao nhìn bạch y nam tử tuấn mĩ xõa tóc dài sau lưng bên ngoài cổng thành cũng biểu hiện rất đau đầu.
Không biết Phong Quốc đưa người này tới là thật sự có chuyện gì gấp rút phải đình chiến hay là có mưu đồ gì khác?! Huống hồ, Khanh Khanh đang ở trong thành!
“Vương gia, chuyện này phải làm thế nào?”
Phong Nguyệt Vô Thần nén tức giận hít hơi thật sâu “Còn cách nào khác sao?” Không nhẽ đóng gói “con tin” này ném về đại doanh Phong Quốc? Chưa nói chiến tranh hai nước bùm nổ, ngươi có thể trói được nam tử kia?
“Chuyện này…” Các vị tướng quân khác tỏ vẻ rất chi là khó xử. Không thể dẫn sói vào nhà lại không đủ quân chống đối cơn thịnh nộ từ Phong Quốc! Làm tướng quân thật sự rất khó nha!
Phong Nguyệt Vô Thần khoát tay “Để hắn vào thành, sắp xếp một căn phòng cách xa một chút, cho người canh giữ hắn!”
“Rõ!”
Hắc Kết đi tìm cục bông nhỏ chạy loạn, vô tình đi đến phía căn phòng mà Phong Nguyệt Vô Thần chuẩn bị cho Vương Quân, cùng lúc quân sĩ dẫn hắn tới. Y thoáng ngẩn ra không hiểu vì sao Vương Quân lại xuất hiện ở chỗ này.
Vương Quân ngược lại nhìn thấy Hắc Kết khẽ câu lên nụ cười yêu nghiệt “Tứ đệ, gặp lại!”
Hắc Kết dừng chân, Vương Quân đã mở lời y cũng không thể không khách khí rời đi được “Đại sư huynh… À không Vương quốc sư, lại gặp nhau rồi.”
Vương Quân cười nhạt không mấy để ý cách gọi của Hắc Kết. Mặt trời nắng gắt dường như cũng không mấy ảnh hưởng đến hắn, tóc dài xõa sau lưng không cảm thấy vướng víu.
Hắc Kết nhìn qua khóa sắt trên cổ tay trắng nõn của Vương Quân “Không phải huynh bị bắt chứ?”
“So với bị bắt cũng không khác là bao đi.” Vương Quân tà tứ nhếch môi.
Một vị quân sĩ dẫn đường nhiệt tình giải thích, nói lại cho Hắc Kết nghe chuyện khi nảy.
Hắc Kết nghe có chút giật mình “Vị Phong nữ vương kia lại giao con át chủ bài của mình ra?”
Vương Quân cười nhạt “Con át chủ bài sớm đã không phải ta, ta cũng chỉ là dự bị huống chi lại gây ra lỗi.”
Hắc Kết nhíu mày.
Vương Quân nhúng vai nhìn ra sau lưng Hắc Kết khẽ cười “Hôm nay tốt số như vậy, gặp lại được tam đệ cùng tứ đệ một lúc?!”
Hắc Kết ngoảnh đầu đã thấy Phong Nguyệt Vô Thần đi đến, hắn thần sắc lãnh đạm đối với nam tử yêu nghiệt trước mặt không quá biến hóa “Vương quốc sư nhận sai người rồi, ta đã sớm rời khỏi Xích Hà cung, ngươi cũng vậy, chúng ta không có quan hệ gì ngoài kẻ địch hai nước.”
Vương Quân khẽ cười “Đúng vậy nha.” Đột nhiên hắn nhớ tới gì đó ngẩn đầu nhìn Hắc Kết có chút thận trọng hỏi “Ta từng nghe Hạ Huyền nói qua nữ tử đi bên cạnh đệ ở Liêu Quốc bị trúng Huyết Thạch. Là huyết y nữ tử ngoài chiến trường lần trước phải không?”
Hắc Kết thoáng nhíu mày “Huynh hỏi làm gì?”
“Nếu đúng là nàng ta chỉ muốn gặp nàng một lát, ta có thể trị Huyết Thạch cho nàng ấy!”
Hắc Kết nhìn thoáng qua Phong Nguyệt Vô Thần, khuôn mặt khó xử “Chuyện này…”
Đương lúc không khí ba nam tử bên này có chút gượng ép, khó xử đột nhiên phía sau vang lên tiếng nữ tử thanh lãnh.
“Các ngươi làm gì ở đó?”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!