Từ Bi Thành - Chương 67: Ngoại Truyện 2: Tầm
“Chị…” Tầm ôm chặt thân hình mềm mại của một cô gái mặt trẻ: “Chị có muốn không? Muốn em không?”
Cô gái thở hổn hển, mười đầu ngón tay khóa chặt trên lưng Tầm: “Tầm…”
Tầm năm nay mười lăm tuổi, là con nuôi một gia đình người Hoa ở Tam giác vàng. Bố mẹ hắn chết sớm, hắn được gia đình hàng xóm tốt bụng nhận về nuôi. Lúc này Tầm chợt có ý nghĩ, nếu bố mẹ hắn biết, cô con gái độc nhất của họ đang bị cậu con nuôi đè xuống dưới thân, không biết họ có hối hận đã thu nhận hắn?
Thế nhưng Tầm không hề hối hận. Đó là Hải của hắn, là thiên thần của hắn. Hải mười tám tuổi, trong mắt Tầm, cô là thiếu nữ xinh đẹp nhất khu vực Tam giác vàng.
Một khi dục vọng của chàng trai trẻ bùng phát, người phụ nữ ở bất cứ độ tuổi nào cũng không thể kháng cự. Hai người đã ái ân hơn một tiếng đồng hồ, Hải vừa kéo váy che đùi, Tầm liền thò tay vào trong. Bọn họ lại lăn lộn vài vòng, họ chìm đắm trong niềm vui hoan lạc và kích thích nên không hề hay biết có người đang tiến lại gần.
“Anh bạn nhỏ, chúng ta cùng chơi đi!” Một binh sỹ vừa đen vừa cao lớn đột ngột xuất hiện, hắn cất giọng đầy dâm đãng.
Hải kêu thất thanh một tiếng. Dù lớn hơn Tầm ba tuổi, nhưng theo phản xạ cô vẫn trốn ra sau lưng Tầm. Tầm giận run người, tuy nhiên hắn vẫn mỉm cười: “Chơi gì cơ? Chơi mày?” Vừa nói hắn vừa bất ngờ tung một cú đấm cực mạnh đốn ngã tên lính.
Tầm phục vụ trong quân đội của gia tộc họ Quân hai năm nay. Hắn là người thông minh nhanh nhẹn, chỉ sau hai năm đã vượt qua binh sỹ bình thường. Lúc này, hắn dễ dàng cướp súng của tên lính. Tên lính sợ đến mức đầu gối run cầm cập, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, trong khi Tầm vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Thả anh ta đi đi.” Thấy mặt mũi tên lính sưng vù, Hải động lòng trắc ẩn.
“Được.” Tầm chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Hải. Hắn trói chặt toàn thân tên lính, sau đó cầm tay Hải rời khỏi nơi đó.
Kể từ lúc gia nhập quân đội Quốc dân đảng, Tầm sống trong doanh trại, mỗi tháng chỉ có hai ngày phép. Hai người về đến nhà, bố mẹ đang thái thịt nấu cơm khao Tầm. Hải vừa vào cổng lập tức xuống bếp giúp mẹ. Tầm ở trong phòng tìm một con dao nhỏ rồi lặng lẽ chuồn khỏi nhà.
Hắn quay lại cánh đồng hoa anh túc, tên lính quả nhiên vẫn nằm ở chỗ cũ. Tầm cười hì hì, rút con dao cắt một nhát đứt cổ họng tên lính. Sau đó hắn đào một cái hố rồi ném xác tên lính xuống. Tuy đây là lần đầu tiên giết người nhưng Tầm vô cùng bình tĩnh. Bởi vì hắn không quên lời dạy của một lão tướng quân, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Hải là người lương thiện, cô không biết đắc tội với quân lính của Thủ lĩnh sẽ gặp phiền phức đến mức nào. Hơn nữa cô lại rất xinh đẹp, Tầm không thể để cô gặp nguy hiểm.
Khi Tầm hoàn tất việc chôn xác tên lính, trời đã tối mịt. Hắn nhanh chóng quay về nhà bố mẹ nuôi. Bốn người cùng ăn cơm vui vẻ. Bố mẹ không hề hay biết dưới gầm bàn, Tầm nắm chặt tay chị gái, bàn tay thiếu nữ mềm mại khiến hắn thấy rất ngọt ngào. Nhân lúc bố quay đầu xem tivi, mẹ đi xúc cơm, Hải quay sang trừng mắt với Tầm. Tầm tỏ ra vô tội, bàn tay thô ráp của hắn thừa dịp lần vào trong váy chị gái. Hải kêu “a” một tiếng, làm bố mẹ quay đầu nhìn. Ngón tay Tầm không dừng lại, hắn nhìn chị gái bằng ánh mắt đầy quan tâm: “Chị sao thế? Đau ở đâu phải không?”
Hải đỏ bừng mặt: “Không có gì…”
Mẹ nuôi quay sang Tầm: “Đi rót cho chị con cốc nước.”
“Vâng ạ.” Tâm rút tay về. Trong lúc đứng dậy đi lấy nước, liếc thấy ánh mắt oán trách của Hải, Tầm đưa ngón tay lên miệng liếm láp, làm mặt Hải càng đỏ như quả cà chua chín. Bố nuôi ở bên cạnh cau mày: “Lớn vậy rồi còn mút ngón tay.”
Tầm cười: “Món cà ri mẹ làm ngon quá.”
Điều kiện gia đình Tầm không phải sung túc. Buổi tối, hai chị em nằm ngủ ở trên gác như lúc nhỏ. Trên gác chỉ dùng vách ngăn thành hai phòng nhỏ. Tầng dưới vọng lên tiếng động đậm mùi hoan lạc của bố mẹ, Tầm lặng lẽ mò lên giường Hải.
Con gái ban đêm thường hơi nhạy cảm, Hải cũng không ngoại lệ. Cô ôm cổ Tầm, nói nghiêm túc: “Tầm, sau này chúng ta…không thể làm vậy. Bố mẹ sẽ không đồng ý đâu…”
“Chị đừng nghĩ ngợi nhiều.” Tầm ôm chặt người Hải: “Em rất thích chị. Hải, chị xinh hơn bất cứ người con gái nào em từng gặp. Đợi đến khi em có sự nghiệp, em sẽ cưới chị. Đến lúc đó chắc bố mẹ sẽ đồng ý thôi.”
Mặc dù lớn hơn Tầm ba tuổi nhưng Hải biết rõ, cậu em nuôi lúc nào cũng tươi cười hỉ hả của cô có chính kiến và mạnh mẽ hơn bất kỳ người nào. Nghe Tầm nói vậy, cô chỉ có thể thở dài: “Tầm, Phật tổ sẽ không tha thứ cho chúng ta.”
Tầm vuốt ve thân thể hắn mê đắm, miệng lẩm bẩm: “Chị, thế thì chúng ta cùng xuống địa ngục.”
Bọn họ không thể ngờ, địa ngục chờ đón bọn họ vào một ngày không xa trong tương lai.
Kể từ năm mười hai tuổi, Tầm coi hạnh phúc của chị gái là mục tiêu lớn nhất cuộc đời hắn. Kỳ nghỉ phép này, Tầm vô cùng vui vẻ vì tình ý của Hải đối với hắn vẫn như ngày nào. Do đó khi trở lại doanh trại, Tầm càng cố gắng phấn đấu. Một năm nhanh chóng trôi qua, Tầm được chọn vào bộ phận bảo vệ người nhà tướng quân dù hắn mới chỉ mười sáu tuổi. Hắn được chọn làm cảnh vệ vì thân thủ của hắn đứng thứ năm toàn quân. Hơn nữa tiểu tướng quân Quân Mục Lăng hơn Tầm vài tuổi, coi hắn như người anh em thân thiết.
Tuy chưa có thành tựu đáng kể nhưng chuyến về nhà lần này, Tầm có cảm giác “áo gấm về làng”. Trong doanh trại quân đội hắn đang phục vụ có rất nhiều cô gái thích hắn, nhưng hắn không chịu trao cho ai một nụ hôn, dù là con gái sỹ quan cao cấp. Hắn sốt ruột muốn gặp chị gái ngay lập tức. Tầm nghĩ, chị gái đã mười chín tuổi, nếu lần này chị mang thai con của hắn, hắn sẽ cưới chị rồi đưa chị về doanh trại. Hắn đã có nơi ở riêng, sau này có thể ngày ngày bên nhau.
Ngày ngày bên nhau, chỉ nghĩ thôi hắn đã đủ vui mừng đến mức phát điên.
Tầm về nhà trước kế hoạch ba ngày.
Nhưng hắn không nhìn thấy Hải.
Bố nuôi không có nhà, một mình mẹ nuôi ngồi lặng lẽ trước cửa sổ rơi nước mắt. Thấy cậu con trai cao lớn trở về, mẹ nuôi túm tay Tầm nghẹn ngào: “Tầm! Mau đi tìm chị gái con! Mau đi tìm nó!”
Lúc này Tầm thật sự lên cơn điên.
Thôn làng nằm ở tận cùng sơn cốc, đất đai cằn cỗi. Tuy trên danh nghĩa thuộc quyền sở hữu của Thủ lĩnh nhưng đây là vùng đất quân đội các bên ngầm thỏa thuận không thò chân vào. Tuy nghèo khó nhưng người dân trong làng được sống yên ổn. Đây cũng là nguyên nhân khiến Tầm yên tâm để bố mẹ và chị gái sống ở nơi này. Thế nhưng mười ngày trước, một toán lính của Thủ lĩnh đến chiếm cứ ngôi làng.
Hôm qua, bố nuôi Tầm bị sốt cao, mẹ nuôi cầu Phật suốt một ngày, chị gái đi vào làng tìm bác sỹ.
Có điều cả nhà đợi mãi cũng không thấy Hải trở về. Có người nhìn thấy cô bị mấy binh sỹ bắt đi, nhưng không ai biết họ đi đâu. Mẹ nuôi đã tìm cô cả buổi tối, bố nuôi hôm nay tỉnh táo hơn một chút, lập tức đi ra ngoài tìm con gái.
Không đợi mẹ nuôi nói hết, Tầm rút khẩu súng trong túi xách xông ra ngoài.
Trời sáng rồi lại tối, hết tối đến sáng, chị gái đã bị bắt tròn bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Tầm mặt hốc hác, cằm mọc đầy râu, viền mắt đỏ sọc. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy Hải.
Đó là một cánh đồng hoa anh túc cách ngôi làng rất xa. Tầm không biết tại sao đám binh lính lại lôi Hải đến đây, cũng không rõ ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại có thể tìm ra nơi này.
Trên đất trải một tấm vải bạt màu xanh rách nát, Hải trần truồng nằm trên đó. Toàn thân cô đều có vết bầm tím, vừa bẩn thỉu vừa xấu xí. Hai tên lính cởi truồng đứng hút thuốc cách chỗ cô nằm vài mét, một tên lính khác tụt quần rồi quỳ xuống giữa hai đùi Hải. Hắn nhấc một chân Hải, cúi đầu ngắm nghía rồi xách ấm nước ở bên cạnh tưới xuống nơi bí ẩn của Hải.
“Đẹp quá.” Tên lính quay đầu nói với hai tên đứng đằng sau.
Khi tên lính làm những việc này, Hải phảng phất như chết rồi, đôi mắt đẹp của cô đờ đẫn nhìn lên không trung. Chỉ có bộ ngực phập phồng, chứng tỏ cô còn cảm giác giận dữ.
Tầm nhắm mắt rồi mở mắt, hai tay hắn run rẩy nắm chặt khẩu súng đồng thời hắn vượt qua biển hoa anh túc tiến lại gần.
Với tuổi tác của Tầm, giải quyết ba tên lính không phải dễ dàng. Nhưng hắn ra tay nhanh gọn tàn nhẫn, cả người như một con thú dữ nổi cơn điên. Sau khi giải quyết bọn chúng, hắn cẩn thận ôm Hải vào lòng, hoàn toàn không chú ý đến hai tên lính còn lại ở đằng sau lưng.
Lúc bị một phát đạn bắn trúng lưng ngã gục xuống, Tầm nghĩ, thật ra được ôm Hải trong lòng, có chết cũng chẳng sao. Thế là hắn run run nhấc khẩu súng nhằm thẳng vào trán Hải. Tầm nhìn thấy đôi mắt Hải dường như khôi phục sinh khí, khóe miệng cô để lộ nụ cười hạnh phúc. Bắt gặp dáng vẻ đó của cô, tim hắn vô cùng đau đớn, ngón tay đã đặt sẵn trên nóng súng của hắn sống chết cũng không thể bóp cò.
Thế là Tầm bỏ lỡ cơ hội giết Hải.
Giây phút do dự đó khiến Tầm hối hận cả đời. Kể từ lúc đó, hắn giết người không bao giờ chần chừ lưỡng lự. Dù giết nhầm người, hắn cũng không mềm lòng.
Hải bị hai tên lính lôi khỏi vòng tay của Tầm. Chúng đạp mạnh vào người hắn vài phát, làm hắn lịm đi. Bọn chúng tưởng Tầm đã chết nên không bồi thêm mấy phát đạn. Đến khi hắn tỉnh lại, xung quanh không còn thi thể của ba tên lính, Hải cũng biến mất.
Hai tháng sau, đến khi vết thương tạm ổn, Tầm mới quay về doanh trại. Do quá thời hạn đã định, Tầm bị cấp trên trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng hắn không có bất cứ lời giải thích nào.
Vào tháng thứ ba, Tầm dùng toàn bộ số tiền tích góp được trong mấy năm để cưới Hải mua một tin tức, đám lính đã tặng Hải cho Thủ lĩnh. Thủ lĩnh cùng cô ở trong phòng suốt mười ngày liền, đồng thời ông ta biếu bố mẹ nuôi Tầm một món tiền lớn.
Khi nghe tin này, Tầm uống rượu say khướt ở quán bar cả buổi tối. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, hắn tự ý rời khỏi doanh trại, tiến về nơi ở của Thủ lĩnh.
Thế nhưng Tầm mới chỉ mười sáu tuổi, bất luận thân thủ hay kinh nghiệm chống địch đều quá non trẻ. Kể cả mười năm sau đầy kinh nghiệm đi chăng nữa, Tầm cũng chưa chắc một mình có thể đột nhập vào doanh trại canh gác cẩn mật của Thủ lĩnh. Hai ngày sau, hắn gục ngã trong khu rừng nhiệt đới với nhiều vết thương trên người.
Đây là nơi gần bộ chỉ huy của Thủ lĩnh nhất, nhưng Tầm biết hắn không thể tiến thêm một bước. Hắn nằm trên dốc núi nửa ngày, đến lúc trời tối, hắn mới có thể lén lút mò xuống núi. Xuống đến sơn cốc, Tầm phát hiện dưới chân có rất nhiều hòn đá hình thù kỳ dị. Do sơ ý trượt chân ngã xuống đất, tay hắn chạm phải một hòn đá. Tầm lập tức nhận ra, đây là xương sọ người.
Đến lúc này Tầm mới phát hiện, xung quanh toàn là xương người trắng mờ mờ dưới ánh trăng. Tầm từng nghe nói đến sơn cốc này. Nhiều năm trước, quân đội chính phủ Thái Lan tiêu diệt tàn quân Quốc dân đảng, hơn năm mươi ngàn người bị chôn xác ở nơi đây. Bây giờ trong doanh trại của Thủ lĩnh mỗi khi có người chết cũng đều bị ném xác vào sơn cốc này.
Tầm sờ tay dưới đất, đột nhiên nắm phải một cánh tay người. Tầm giơ lên định ném đi, hắn lập tức hóa đá trong giây lát.
Tầm sờ đúng chuỗi hạt trên cổ tay, cảm giác…rất quen thuộc.
Tầm nhớ đến chuỗi hạt đeo tay rẻ tiền, hắn tặng chị gái năm hắn mười bốn tuổi.
Lần đầu tiên trong đời Tầm toát mồ hôi lạnh, hắn cuống quýt ném cánh tay xuống đất, chạy thục mạng khỏi khu rừng.
Về đến doanh trại, Tầm liền cầu kiến tướng quân nhỏ Quân Mục Lăng. Quỳ trước mặt Quân Mục Lăng, Tầm bất chấp gương mặt tối sầm của tướng quân vì hành vi tự ý rời khỏi doanh trại của hắn, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Tướng quân muốn giết chết Thủ lĩnh đúng không? Hãy để tôi đi làm việc đó.”
Vài ngày sau, một người lính Quân Mục Lăng cử đi do thám quay về báo cáo tình hình.
“Vì chị gái cậu ấy.”
“Nói đi!”
“Chị gái cậu ấy bị Thủ lĩnh bắt được. Tháng trước cô gái tự sát, nghe nói Thủ lĩnh vô cùng tức giận, cho người phanh thây cô ấy.”
“Được, tôi biết rồi. Thông báo cho cậu ta biết, tôi đồng ý với đề nghị của cậu ta.”
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!