TRUY ĐUỔI (BỤI TRONG NGỰC 2) - Chương 19
Qủy máu: chuyện này…
mochi: đưa tất cả bọn phản động xuống hầm
Aran: vâng..
mochi: lễ cưới của mày có lẽ sẽ tổ chức tiệc vui vào hôm khác
Các lão trong tộc vội vã hoảng hốt nói với
Lão: cô gái đó ngài sẽ xử ra sao ạ,tội sát hại người gia tộc hoa quỷ hơn nữa cô Kazu còn đang mang thai,sự ghen tuông của cô ta thể hiện sự độc ác thật sự là k chấp nhận dc ạ
Qủy máu: còn phải điều tra nữa mà các lão làm gì mà đã lo sốt sắng lên như thế
lão: chuyện này k thể đùa được đâu ạ,hy vọng ngài mochi xử cho rõ vụ này
mochi: ta nhất định cho tộc 1 câu trả lời xứng đáng và rõ ràng
lão; chúng tôi tin ở mọi quyết định của ngài
Mochi lầm lỳ quay trở về cấm phủ…
Tôi được đưa về phủ nơi tôi sống…hai cô hầu gái không dc phép đến gần tôi,tôi bị giam lỏng..nhìn 4 bức tường tôi bật khóc,…rốt cuộc mình làm gì sai cơ chứ…cánh tay tôi khi bị chém trượt vẫn còn đang rỉ máu…
Gìa ngồi ở y phòng bác sỹ đi ra thở phào
bác sỹ: có thể nói mọi chuyện đã qua,cả cô ấy và cái thai đều không sao
– cô ta tỉnh chưa
– tỉnh rồi ạ
Gìa đi vội vàng vào trong,thấy già kazu khóc nức nở…già hỏi dồn dập
Gìa: khi đó kp là Hạnh đâm đúng không,hãy nói với các lão như vậy
– già không hỏi thăm tôi hay sao
– cô mọi thứ đều ổn cả mà
– đúng là Hạnh đã đâm tôi,ổn thế nào dc
– Hạnh là cô gái hiền lành cô ấy sẽ k làm vậy
– già nhìn tôi đi,thương tích đầy mình,không lẽ cái hiền của cô ta là như vậy hay sao
Gìa buông thõng tay khi thấy lời nói của Kazu thật đáng sợ nếu chuyện này để cô ta nói ra Hạnh chắc chắn bị treo cổ..
Trong phòng đấu kiếm Mochi đấu kiếm vs Qủy máu đến mất hồn…Chém đều trượt …
Qủy máu: tôi nghĩ hôm nay đến đây được rồi ạ,thấy ngài không có tâm trạng lắm…
Mochi và quỷ máu cúi chào nhau theo nghi thức…chiếc mũ giáp bỏ ra,mồ hôi nhễ nhại mochi hỏi Aran
mochi: có thuốc lá ở đây k
Aran: có ạ
Aran đưa thuốc cho Mochi rồi châm lửa,mochi hít hơi sâu rồi thở vẻ mệt mỏi
Aran: bọn phản loạn khai do bên bạch hổ làm,các lão cũng dã biết là bạch hổ làm nên đang rất tức giận
mochi: bạch hổ (mochi bật cười) nó ngu đến mức thế à,tao nghĩ kp rồi
Qủy máu: chắc chắn k phải,chúng đang lép vế vậy thì sao có thể…
Mochi: vậy hẳn là kẻ thông minh nào đó để chúng ta tàn sát bạch hổ sạch sẽ….
Tại bạch hổ…
Kama cầm kiếm đâm chết bạch hổ trước sự chứng kiến của các đệ của hắn… vơi sự hỗ trợ đắc lực của em rể bạch hổ
Kama: đứa nào không phục tao cho đi theo hắn luôn,bạch hổ sớm muộn cũng sẽ bị hoa quỷ gϊếŧ sạch,chúng mày có muốn vợ con chúng mày chết theo lão hay k
Bạch hổ: con rắn độc mới chinh là mày,mày tưởng tao kb hay sao mày làm thế để lập công cho hoa quỷ,để gia tộc đó chấp nhận mày,mày đừng mơ rằng có thể vượt qua được mochi,mày chỉ bằng vẩy tay của nó thôi
Kama: cuộc sống còn dài,ai là vẩy của ai còn chưa biết…
Các đệ của bạch hổ kẻ theo quỳ xuống chân Kama còn những kẻ k theo thì đều bị đâm gϊếŧ tại chỗ,con cháu bạch hổ bị sát hại không bỏ xót 1 ai…tiếng cười của kama như kẻ khát máu,hắn đã thay đổi…
Mochi tắm dưới bể tắm mặt buồn bã,,,
Gìa: chúng ta đành chấp nhận mất cô ấy,thật sự là kazu cứ khẳng định là Hạnh làm cô hầu cũng vậy k có lợi chút nào cho Hạnh…
– già nghĩ ta sẽ để cô ta chết không
– vậy còn cách gì sao ạ
– ta đã dùng bông hoa ngải cuối cùng để cứu ta thì sao có thể để cô ta chết được
– vậy ý ngài là
– thông báo cô ta có thai,chỉ có vậy mới có thể thoát tội
– nhưng cô ấy chưa có
– ta nhất định sẽ làm cho có,đưa cô ta đến đây
– vâng
Tôi thấy hầu gái được vào đưa tôi đi tắm rửa sạch sẽ
hầu: cô sẽ qua được chuyện này cố lên,kazu đã khẳng định là cô làm cô sẽ bi treo cổ
tôi: tôi k có làm thật mà
– chúng tôi biết nhưng nhìn vào thực tế và những gì họ thấy thì cô đúng là đã đâm cô ta,cô ta thật độc ác và xảo trá…
– cô ta làm vậy để làm gì,tôi đâu có tranh chồng vs cô ta
– vậy mới là lòng dạ TruyenHD …giờ chỉ có ngài mochi mới có thể cứu cô dc
– tôi k cần anh ta cứu
– cô đừng có ngang nữa,nếu phạm tội thì chúng tôi cũng bị xử chết y như chủ của mình vậy
– sao lại như vậy đươc ai làm người đó chịu chứ
– luật ở đây là vậy đó ạ,họ gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ xót tôi cũng sợ cô Hạnh ạ
Tôi nhìn hai cô hầu gái run sợ mà lòng buồn chẳng thế nói ra,tôi ôm lấy hai cô hầu như những người bạn …chúng tôi cùng khóc vì sự oan ức của chính bản thân mình…
Cánh cửa cấm phủ mở ra tôi thấy mochi ngồi uống trà gương mặt rất thản nhiên…
Tôi: tôi k có làm đâu,tôi k có hại kazu,anh phải tin tôi
– cởi đồ ra đi
– gì…tôi đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy
– cô muốn giữ mạng sống cho họ thì phải giữ mạng sống cho chính bản thân cô trước đi…
– nhưng bằng cách nào
– cô và tôi bắt buộc chúng ta phải có con với nhau
– anh điên à
– cô và tôi đã kết hôn,có con là chuyện bình thường
– nhưng tôi không yêu anh
Nghe Hạnh nói vậy Mochi đổi sắc mặt,anh ta đứng dậy đi gần tới chô Hạnh …
mochi: đàn ông có thể ngủ vs bất kì người phụ nữ nào mà anh ta muốn…
– anh coi phụ nữ là đồ chơi vậy à,vậy anh có bao giờ hiểu cảm giác của việc ngủ với người mình yêu nó khác hẳn với người mà anh k yêu không,đã bao giờ anh thử chưa
– giờ thử cũng đâu có muộn…
Anh ta nhấc bổng tôi lên nhẹ nhàng rồi ném tôi vào giường…tôi lắc đầu
Mochi: cô phải thấy may mắn
Anh ta cởϊ áσ ra khắp người đầy hình xăm,tôi sợ lấy tay che mặt rồi ngồi nép vào góc giường…
Tôi: tôi k muốn chung chồng,vì anh ép tôi nên mới phải lấy anh thôi
Mochi ấn tắt hết đèn rồi tiến gần đến tôi…bàn tay anh ta nắm lấy tay tôi,tôi giật lại anh ta lại tóm lại rồi ôm lấy tôi,má tôi áp lên ngực trần của anh ta …
mochi: đến lúc nào đó cô sẽ biết tôi làm những điều này không phải chỉ vì tôi…
Anh ta cúi xuống hôn lên môi tôi,tôi càng lùi thì anh ta càng giữ chặt…và tôi biết tôi đêm nay chẳng thể thoát được …lần đầu của cuộc đời đau đớn thế nhưng tôi cảm nhận anh ta rất nhẹ nhàng nâng niu tôi một cách thuần thục…
1 tuần ở cấm phủ chúng tôi quan hệ liên tục,anh ta cứ đi về là lại ép tôi quan hệ,ngay cả khi tôi đang tắm…chỉ có thể yên bình khi ăn cơm
Tôi: khi nào tôi dc đi
mochi: sắp rồi
– tôi cảm thấy mệt,rất mệt
– già k đưa thuốc cho cô uống à
– có…
– vậy sao có thể mệt được
– hôm nay tôi có thể chỉ ngủ thôi được không
– được…
Tôi cười nhẹ khi nghe thấy câu trả lời đó,tôi sợ khi đối diện vs anh ta…
Khi tôi đi ngủ anh ta vẫn còn ngồi ở bàn làm việc,tôi nằm rồi cứ vậy nhìn anh ta làm việc một cách say xưa…lúc này trông anh ta không đáng sợ như mọi lần…đúng lúc anh ta ngẩng lên nhìn…
mochi: sao khó ngủ à,hay cần có người ngủ cùng
– không tôi ngủ luôn đây
Mochi thấy Hạnh nhắm vội mắt anh ta cúi đầu cười nhẹ …Mochi nhắn mail đến Aran ” chuẩn bị cho Hạnh qua Mỹ”
Tại nơi Kazu sống
Kazu: k thể nào nó k thể có thai được
hầu: lại còn hêt sức được cưng chiều 1 tuần nay chỉ ở trong cấm phủ
kazu: im đi (cô ta gạt bỏ mâm cơm) những đau đớn tao phải trải qua không lẽ là con số 0,ngày mai tao nhất định phải xem nó có thai hay là không,con khốn kiếp…
Mochi thấy Hạnh ngủ ngon lành,anh ta vuốt nhẹ tóc chợt bên ngoài tiếng Gìa cất lên
Gìa: người ngủ chưa già có chuyện muốn thưa
Mochi mở cửa nhìn già
gÌA: Aran báo ngay ngày mai phải đưa cô Hạnh qua Mỹ ạ
– đúng thế tránh cho bô lão cho người xác nhận cô ấy có thai,cứ nói sang đó an thai hơn nữa sang đó sẽ an toàn hơn
– ngài có chắc cô ấy sẽ mang thai k ạ
– chắc …
câu nói chắc nịch của Mochi khiến già cười …
Gìa: vạy già yên tâm rồi…
Mochi tiến tời giường lên giường nằm ôm chặt lấy Hạnh rồi hít tóc…thơm lên môi…
Tôi mở mắt rồi thấy hương thơm của anh ta,tôi nhắm vội
mochi: ta nói k làm gì sẽ k làm gì k cần phải gồng lên thế
Thấy Hạnh thở phào anh ta ôm lấy Hạnh rồi cười nhẹ
Mochi: ngủ đi chặng đường phía trước sẽ mệt mỏi lắm…
Hôn lên trán tôi rất nhẹ nhàng,tôi lúc này lại có chút rung động thật sự chứ k chỉ là thoáng qua…có lẽ lòng tôi có anh ta thế nhưng lại chẳng dám thừa nhận…