TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT - Chương 41: Chương XXXX Lòng can đảm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT
- Chương 41: Chương XXXX Lòng can đảm
Chương 40
Lòng cam đảm
– Người mặc áo đen là ai vậy ạ? – Nó hỏi.
– Cinda! – Phù thuỷ Grin bình thản nhắc ra cái tên đó.
– Ý bà là phù thuỷ Cinda, kẻ đã đầu độc Onmid? – Nó nhớ lại những gì Feety đã nói.
Phù thuỷ Grin khẽ gật đầu xác nhận làm nó càng thêm lo lắng. Nó hỏi:
– Nhưng sao bà ấy đến đây?
– Ta cũng đang tự hỏi điều đó! – Grin nói – Điều ngạc nhiên là làm cách nào mà cô ta biết đến chỗ này!
Im lặng một thoáng trước khi phù thuỷ Grin hỏi nó:
– Cháu có thấy ai lúc vào nhà không?
– Bà cũng nghĩ là có người sao? – Nó hỏi lại.
– Ta tin là vậy! – Grin nói.
– Cháu cũng nghĩ thế! – Nó nói – Nhưng khi cháu vào thì hắn như đã biến mất!
– Không ai có thể biến mất trong căn chòi này, kể cả khi hắn là phù thuỷ… trừ khi – Grin hướng mắt về phía bức tranh – Hắn ta đã đi đến chỗ cổng vào Ovilmad!
Nó cũng nhìn theo. Bức tranh vẫn nằm ngay ngắn trên vách tường, hình ảnh cũng không có nhiều khác biệt so với lúc nó nhìn sáng nay.
– Bà nói bức tranh đó? – Nó hỏi.
– Đúng thế! Bức tranh là đường dẫn nhanh nhất và an toàn nhất đến cánh cổng. Ta tin là hắn đã khám phá… hoặc vô tình khám phá ra nó!
– Vậy là hắn muốn đến đây để tìm đường tới Ovilmad? – Nó lại đưa ra thêm một giả thiết.
– Cũng có thể vì thứ khác!… Ở nơi này, có hai điều còn quan trọng hơn cả bức tranh đó… là Ellen và mặt dây chuyền của Feety.
Nó bật ngay dậy khỏi ghế, ngực nó như bị ép xuống bởi cả ngàn cân nặng. Nó biết là nó là gây ra một sai lầm khủng khiếp khi không mang theo cái mặt dây chuyền đó khi đi ra ngoài để tìm kiếm bức ăn cho bữa trưa.
Nó phóng ngay tới chỗ kệ đặt những chiếc bình sứt mẻ. Nó tìm nơi mà nó đã để lại chiếc mặt dây chuyền trước lúc ra ngoài cùng phù thuỷ Grin sáng nay.
Chiếc dây chuyền vẫn nằm đó, Carl cảm thấy nhẹ nhõm khi nhấc nó ra và mang trở lại bàn.
– Ta nghĩ cháu nên mang nó theo người. – Grin nói, gương mặt bà cũng vừa giãn ra khi nhìn thấy chiếc mặt dây chuyền bằng gỗ trên tay nó.
– Bà có nghĩ chúng đến vì chiếc dây chuyền không? – Nó hỏi.
Nhưng phù thuỷ Grin chưa kịp trả lời thì câu chuyện của nó và phù thuỷ Grin bị ngắt ngang bởi tiếng ho nhẹ của Ellen. Cô nàng vừa thức dậy và xem xét xung quanh với cái nhìn khó có thể mệt mỏi hơn.
Nó lập tức bước đến bên giường, phù thuỷ Grin cũng lối ngay sau. Bà Grin hỏi:
– Cháu thấy sao?
– Bà là ai? Tôi đang ở đâu? – Giọng Ellen thều thào và khản đặc.
– Cậu bị thương mà nhớ không? Phù thuỷ Grin đã chữa cho cậu! – Nó nói, tuy nhiên Ellen phớt lờ nó. Cô nàng tránh ánh nhìn vào nó như thể chính nó đã gây ra mọi chuyện. Cô quay sang nói với Grin:
– Cảm ơn bà!
– Vết thương của cháu sao rồi? – Grin tiếp tục quay lại với vấn đề sức khoẻ của Ellen.
– Cháu ổn! – Ellen nói. Tuy nhiên, gương mặt uể oải với đôi môi khô nẻ phần nào tố cáo tình trạng của cô nàng lúc này. – Cháu xin một chút nước… được không ạ!
– Carl, lấy nước nào! – Grin quay lại bảo nó. – Ta nghĩ là ta sẽ làm thứ gì đó cho bữa trưa! Cháu hẳn sẽ rất đói sau khi mất từng đó máu!
Tuy uống nước nó mang tới nhưng Ellen có vẻ vẫn rất giận. Cô nàng vẫn không hề nhìn vào nó. Nó không biết vì sao nó lại trở thành người đáng giận trong khi chính Ellen mới che giấu nó mọi chuyện. Ai trong hoàn cảnh của nó cũng sẽ đều hành xử như vậy thôi. Tuy thế, nó vẫn là người mở đầu trước:
– Tớ xin lỗi!
Ellen mở lớn mắt nhìn nó.
– Vì chuyện đã không nghe cậu giải thích! – Nó nói tiếp. – Tớ biết là cậu có lý do ọi chuyện!
Ellen quay đi, nhưng lần này thì cô nàng đáp lời nó:
– Đó không phải lỗi của cậu! Ai trong hoàn cảnh đó cũng sẽ nói vậy thôi! – Ellen nói đúng những gì nó nghĩ.
– Nhưng chúng ta có chuyện quan trọng cần làm. Vậy nên, hãy mong chóng khoẻ lại đi! – Nó động viên.
– Chuyện quan trọng? – Ellen thắc mắc.
Nó định trả lời nhưng phù thuỷ Grin đã chen ngang câu nói của nó:
– Mọi chuyện để sau! Hãy để Ellen nghỉ ngơi và giúp ta một tay với đống hạt dẻ này!
– Dạ! – Nó nói và quay lại với Ellen – Chúng ta sẽ nói chuyện khi cậu khỏe hơn!
***
Khi trời đã gần về chiều, Grin yêu cầu nó vào rừng và mang về ít nước để bà rửa vết thương cho Ellen. Bà cũng đưa cho nó một chiếc còi, đề phòng trường hợp Cinda trở lại và tấn công nó. Tuy nhiên thì khả năng chuyện đó khó xảy ra bởi nhiệm vụ của mụ ta có thể đã kết thúc.
Khi nó mang nước trở về căn chòi thì Ellen đã khoẻ hơn rất nhiều. Cô nàng đã có thể đứng lên đi lại mặc dù nét mặt vẫn khá mệt mỏi và luôn phải giữ một bên tay trái.
Nó đợi Grin rửa xong vết thương và thay một lớp băng mới cho Ellen trước khi nó trở lại với câu chuyện cần nói cùng cô nàng.
– Cậu thấy ổn hơn chưa?
Ellen gật đầu:
– Đỡ hơn rồi… thuốc của bà Grin rất hiệu quả!
Thấy vậy, nó cảm thấy an tâm hơn. Nhưng nó không biết phải bắt đầu mọi chuyện từ đâu:
– Ellen này… tớ có chuyện cần nói cho cậu nghe…
– Tớ biết tất cả rồi! – Ellen chen ngang lời nó.
– Cậu biết rồi? – Nó ngạc nhiên hỏi.
– Phù thuỷ Grin đã kể cho tớ nghe mọi chuyện, về Feety, về Ovilmad và nhiệm vụ của ta. – Ellen nói
Đến giờ thì nó hiểu tại sao Grin lại muốn nó đi lấy nước mặc dù nó thấy ở ngay dưới chân căn chòi có ba thùng chứa đầy nước mà bà nói là thứ nước đó chỉ dùng cho tưới cây thuốc trong hàng rào.
– Vậy cậu sẽ đi chứ? – Nó hỏi.
– Tất nhiên là tớ sẽ đi! – Ellen trả lời ngay lập tức. – Bởi vì tớ là một mấu chốt để kết thúc cuộc chiến này!
– Tớ có thể biết lý do không? – Nó hỏi.
– Tớ xin lỗi… Nhưng những điều tớ chưa kể với cậu lúc này chỉ là để giúp bảo vệ hai ta thôi! – Ellen nói giống hệt Feety khiến nó cảm thấy hơi thất vọng. Tuy thế nó vẫn giữ mọi chuyện khỏi vòng suy nghĩ. Nó nói:
– Tớ hiểu mà!… Thôi cậu nghỉ đi!
Nó đứng dậy và đi ra ngoài giúp Grin thu hoạch thêm thảo dược. Tuy nhiên, khi nó vừa bước tới cửa, Ellen bất ngời nói với nó:
– Cậu có thể ở lại đây cho đến khi mọi chuyện kết thúc… tớ… tớ sẽ đi một mình!
– Cậu không muốn tớ đi cùng sao? – Nó cảm thấy ngạc nhiên.
– Tớ chỉ không muốn cậu phải gặp thêm nguy hiểm! Hãy trở về với gia đình của cậu!
Nó không biết tại sao Ellen lại nói thế. Dù gì thì nó cũng là người bị cô nàng cho vướng vào mọi chuyện khiến cho cái mặt dây chuyền của Feety choàng lên đầu nó với bao nhiêu là trách nhiệm và nghĩa vụ. Nó không nghĩ rằng Ellen lại suy xét về nó như một kẻ hàn nhát và yếu đuối, muốn chốn tránh trách nhiệm để ở bên gia đình, bỏ ngoài tai những rắc rối xung quanh. Mặc dù đôi lúc nó vẫn còn rất phân vân về khả năng của nó, nhưng tuyệt nhiên nó chưa bao giờ có ý định chốn tránh như thế. Câu nói của Ellen như giọt nước làm tràn ly và nó nói ngay:
– Tớ không sợ nguy hiểm! Bố tớ là một Vệ Thần, và ông sẽ nghĩ gì khi tớ chấp nhận bỏ cuộc chỉ vì sợ hãi nguy hiểm, để một cô gái với cái vai bị thương một mình dấn thân vào nguy hiểm? Đó không phải là thứ ông đã dạy cho tớ!
Nó hơi to tiếng. Điều đó khiến Ellen có phần sợ hãi. Cô nàng như co lại trên tấm đệm cỏ khô. Nhưng nó vẫn nói tiếp:
– Cậu nghĩ là nếu tớ ở đây thì sẽ an toàn sao? Một mụ phù thuỷ phản bội và đồng bọn của mụ ta đã đến đây lúc cậu còn chưa tỉnh lại…
Rồi nó chợt nghĩ ra rằng, rất có thể Ellen chưa biết về nhiệm vụ mà Feety đã giao cho nó. Cũng có thể Grin đã không kể để giữ thứ đó an toàn. Vậy nên, nó nói:
– Tớ không biết, bà Grin đã những gì với cậu… Nhưng không chỉ cậu, mà còn cả tớ nữa. Tớ cũng đang có một nhiệm vụ cần phải thực hiện. Vậy nên, đừng nói về chuyện tớ nên đi hay ở cho đến khi mọi thứ kết thúc!
Nó bước ra khỏi căn chòi, không muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì mà Ellen nói. Có thể nó đã bốc đồng và nông nổi, nhưng đôi khi, con người ta phải có những khoảnh khắc như thế thì họ mới có cơ hội để tìm ra mình là ai. Nó sẽ đi, sau bao ngày đắn đo thì đây chính là lúc quyết định.
Đến giờ thì nó đã phần nào hiểu lý do vì sao Feety muốn nó đi cùng với Ellen mặc dù biết việc nó và Ellen trở về Fisifa, mang theo chiếc dây chuyền chứa đựng bản đồ các nơi cất giấu những nguồn phép thuật chẳng khác gì tự mang thân mình vào trong hang cọp. Rất có thể thông qua cuộc hành trình này, ông muốn chúng tìm ra sự cam đảm và tính quyết đoán trong chính con người chúng và biết đâu được đấy, chính lòng can đảm và ý chí quyết đoán mới là thứ vũ khí đang còn thiếu để kết thúc cuộc chiến sắp diễn ra. Nhưng kết thúc bằng cách nào thì nó cần phải đợi, đợi cho đến khi nó tìm ra thứ đó.
—- Hết Phần 1—-
Hẹn gặp lại ở đầu tháng 7 tới với phần 2 của câu truyện. Trong thời gian đó, hãy gửi những ý kiến đóng góp, phản hồi của bạn thông qua hệ thống comment của câu truyện, tin nhắn trên wattpad hoặc qua email [email protected] hay truy cập facebook.com/schoolgods! Rất vui mừng và hạnh phúc khi được kết nối cùng các bạn!
Tạm biệt và hẹn gặp lại!