TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT - Chương 39: Chương XXXVIII Đường vào Ovilmad
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT
- Chương 39: Chương XXXVIII Đường vào Ovilmad
Chương 38
Đường vào Ovilmad
– Cháu có thêm một điều muốn hỏi! – Nó nói.
– Vậy thì nhanh lên nào! – Feety giục nó.
– Lúc đó… Ở trong rừng, lúc ông cứu bọn cháu…- Nó dừng lại để xem thái độ của Feety nhưng ông không tỏ ra điều gì khác lạ. – Cháu tin rằng cháu đã nhìn thấy một Magistry!
– Ta không thấy điều đó có gì khác thường cả! – Feety bình thản nói. – Bởi ta vẫn còn đang mang theo một nguồn phép thuật bên mình lúc này!
– Không! Ý cháu không phải vậy! Nếu ông nhìn cách bạn ấy sử dụng pháp thuật trước đó… – Nó bối rối. – Làm sao bạn ấy có thể làm điều đó khi mà chưa kết hợp với Magistry?
– Ta có thể nói thế này… – Feety cố gắng giải thích – Một Magistry được sinh ra khi chúng cảm nhận được dòng máu của một vị thần mới và nó chỉ trở về với dòng chảy phép thuật khi vị thần kết hợp với nó chết đi. Một Magistry có thể đợi cả đời cho đến khi nó có cơ hội tốt nhất để có thể được kết hợp, không nhất thiết là phải vào đúng Ngày Lễ Trưởng Thành.
Nhưng nó phản đối ngay, cố gắng diễn đạt mọi thứ một cách ngắn gọn nhất:
– Nhưng ý cháu muốn hỏi là bạn ấy chưa có Magistry thì làm cách nào bạn ấy có thể sử dụng phép thuật? Bạn ấy đã sử dụng phép thuật nhiều lần trước đây, cháu cũng đã từng nói với ông về điều đó! – Nó nhấn mạnh lại câu nói.
Mất một lúc lâu trước khi Feety trả lời, mặc dù đó không phải là lời giải trực tiếp cho vấn đề của nó:
– Đó cũng là lý do vì sao ta cần cô bé cho cuộc hành trình trở về Fisifa… Tuy thế, vào lúc này, ta chỉ có thể nói với cháu rằng, Ellen vừa là người mang lại cơ hội giúp ta chiến thắng nhưng cũng vừa là người mà kẻ địch khao khát có được nhất trong cuộc chiến sắp diễn ra… Và ta cũng mong rằng, cháu hãy đợi đến lúc Ellen tự mình nói ra lý do khiến cô bé trở nên đặc biệt! Như vậy sẽ hay hơn cho cả cháu lẫn Ellen!
– Bạn ấy biết điều đó sao? – Nó hỏi, cảm thấy như chưa từng quen biết con người này. Cô ta có quá nhiều bí mật và dù nó đã là một bạn đồng hành của cô hơn nửa tuần lễ vừa qua, mọi thứ nó biết đều chỉ là một con số không tròn trĩnh.
– Ta tin là cô bé có những lý do rất chính đáng để cất giấu những bí mật! – Feety nói. – Còn giờ thì phù thuỷ Grin đang đợi ta!
***
Nó thức dậy khá muộn vào buổi sáng hôm sau với cái đầu đau buốt và sống lưng cứng đờ do phải ngủ trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong căn chòi. Nhưng có điều may mắn là nó đã không phải chịu đựng một đêm giá buốt ở bên ngoài rừng. Đó là một cảm giác tuyệt vời khi được gặp lại một người quen cũ mà nó yêu mến, cũng như được giải đáp phần nào những băn khoăn và thắc mắc.
Tuy nhiên, cái cảm giác tuyệt vời ấy nhanh chóng bị xua tan khi nó nhìn lại chiếc dây chuyền gỗ được đặt ngay ngắn trên mặt bàn. Mọi thứ đêm qua là thật và trước mặt nó lúc này là cả một trọng trách nặng nề cũng như một hành trình gian nan.
Đến tận giờ này nó cũng chưa rõ lý do vì sao nó sẽ phải làm mọi chuyện mà Feety mong muốn là nhận mang theo tấm bản đồ chỉ dẫn đến nơi cất giấu những nguồn phép thuật của Lithendu cho đến khi chiến tranh kết thúc. Rồi nó còn phải cùng Ellen tìm đường tới Ovilmad và từ đó đến Fisifa. Nó tự cười một mình khi nghĩ lại mọi chuyện nó đã trải qua vài tiếng trước. Đã có lúc nó nghĩ đó chỉ là một trò đùa ác ý mà Ellen đã cùng Feety bịa đặt ra để gây bất ngờ cho nó bởi thậm chí nó còn chả biết cổng đến Ovilmad nằm ở đâu nữa là. “Nhưng vì điều gì cơ chứ? Nó không hề quen họ và nếu như họ muốn làm cuộc sống của nó trở lên sôi động thì điều đó mới chính là thứ lực cười và ngớ ngẩn hơn nhiều!” – Rồi nó lại tự phản bác lại những suy nghĩ của chính mình.
Nó nhớ là nó đã bị cuốn vào vô số chuyện kinh khủng kể từ khi nó gặp Ellen, nó đã bỏ lại nhiều thứ quan trọng mà nó có thể sẽ không được gặp lại những điều đó nếu nó còn tiếp tục với Ellen và chấp nhận cuộc hành trình này, chấp nhận trọng trách đầu tiên trong cuộc đời một người đàn ông – bởi nó là “hy vọng cuối cùng” của Feety, ông đã nói như vậy mà.
Nó ghét việc người ta cứ tự ý đặt lên vai nó những mong mỏi của riêng họ, nhưng nó còn căm ghét bản thân mình hơn khi đã không thể thẳng thừng từ chối mọi chuyện để nói rằng là “nó không hề muốn làm chút nào đâu!”. Tính cả nể đã vượt rất xa trong khi lý trí của nó vẫn còn phải lê bước chậm chạp để đến vạch xuất phát. Và cũng chính vì điều đó mà khi lý trí về được đến đích thì cũng là lúc mà nó không còn cơ hội để nói lời từ chối.
Nó giũ nhẹ đầu trước khi quyết định tạm gạt mọi chuyện sang một bên để đứng dậy.
Ellen vẫn còn mê man. Cô nàng vẫn nằm ngay ngắn trên giường với lớp áo choàng phủ lên người. Trông cô đã có vẻ khá hơn, không còn nhợt nhạt và xanh lét vì mất máu do mũi tên của Strigost trên vai mà giờ đã trở lên hồng hào và nhiều sức sống hơn hẳn.
Nó dừng lại trên gương mặt đó chừng nửa phút trước khi đi loanh quanh để tìm kiếm phù thuỷ Grin.
Nó tìm thấy bà ở bên ngoài căn chòi, ngay dưới chân những bậc thang bằng gỗ dẫn lên lầu trên. Dưới đó có một vùng đất trống, được bao quanh bởi những hàng rào cắm bằng những cành cây đơn giản. Bên trong là nhiều ô đất được vun xới một cách cẩn thận, dùng để trồng những loại cây mà Carl hầu như không nhận ra được bất cứ một loại nào trong số chúng.
– Đó là cây gì vậy ạ? – Carl hỏi khi thấy phù thuỷ Grin đang thu hoạch kha khá lá từ một loại cây.
– Người ta gọi nó là Aloe Vera, rất công hiệu trong việc làm lành vết thương! – Grin trả lời.
– Cháu có thể giúp một tay không? – Nó đề xuất.
– Được chứ! – Phù thuỷ Grin nói, không quên cảnh báo nó – Nhưng hãy cẩn thận những bước chân!
Nó giúp Grin thu hoạch thêm vài lá cây Aloe Vera và một ít thảo dược khác trước khi quay trở lại những bậc thang để trèo lên căn chòi.
Phù thuỷ Grin đặt lên lò sưởi một chiếc vạc đồng và đổ vào đó một ít nước trước khi quay trở về bàn để bào chế những thảo mộc. Loài Aloe Vera sinh ra khá nhiều nhớt khi bị lột lớp vỏ bên ngoài, để lộ một lớp ruột trong suốt và mềm nhũn.
Phù thuỷ Grin tuy đã già nhưng vẫn còn khá tinh tường trong vấn đề bào chế thảo dược. Bà luôn tay với những bát sành, chày giã, lọ thuỷ tinh hay lưới lọc…
– Bà vẫn là một phù thuỷ tuyệt vời! – Nó bắt đầu câu chuyện bằng một lời khen.
– Đến giờ thì ta mới thực sự được gọi là một phù thuỷ đấy, con trai ạ! – Bà nói làm nó khó hiểu.
– Vậy là sao ạ? – Nó hỏi.
Bà ngừng giã một thứ cây có mùi hắc gần giống bạc hà:
– Bởi đến lúc này ta mới học được cách từ bỏ!
– Cháu vẫn chưa hiểu lắm! – Nó nói ngay những gì nó nghĩ.
– Những phù thuỷ không có một ngôi nhà nhất định,- Bà kể. – chúng ta là những bé gái bị bỏ rơi hoặc mồ côi cha mẹ, được cưu mang và chọn lọc bởi một Phù Thuỷ. Chúng ta được nuôi dậy, được ban cho phép thuật và những hiểu biết thảo dược quan trọng. – Bà dừng lại để cho thêm một ít thảo mộc – Khi chúng ta đủ lớn, chúng ta sẽ sống cuộc đời như một lữ khách, tức là sẽ cần phảu đi qua nhiều vùng đất, sống nhiều thân phận khác nhau. Vào lúc đó thì chúng ta vẫn còn được gọi là một Phù-Thuỷ-Trẻ!
– Một phù thuỷ trẻ? – Nó lặp lại.
– Đúng vậy! – Bà gạn những gì vừa giã ra một tấm lưới và tiến hành lọc trước khi tiếp tục – Một Phù Thuỷ Trẻ sẽ phải sống nhiều năm với việc du hành qua các vùng đất, cảm nhận mọi biến đổi của thế giới xung quanh, cho đến khi nào họ thực sự sẵn sàng để trở thành chọn ình một nơi mà họ gọi là Nhà.
– Sẵn sàng… cho điều gì ạ? – Nó hỏi.
– Sẵn sàng để từ bỏ mọi thứ! – Bà lại tiếp tục cho thêm loại lá vừa rồi vào cối để giã – Tức là sẵn sàng chấp nhận… cái chết!
Nó giật mình, không biết đó có thực sự là điều nó vừa nghe không:
– Cái chết?
– Cái chết! – Phù thuỷ Grin lặp lại – Cám giỗ cuối cùng của cuộc đời một Phù Thuỷ Trẻ!
– Nhưng bà vẫn ngồi đây mà? – Nó hỏi đầy nghi hoặc.
Bà lọc lần hai và bước về phía lò sưởi, đổ mọi thứ vào vạc trước khi trở lại bàn gỗ để tiếp tục câu chuyện với nó:
– Cái chết không có nghĩa là phải chết ngay lập tức, mà đó còn là việc ta phải chấp nhận cuộc đời của một con người bình thường với tuổi già và sức yếu!
Nó vẫn chưa hiểu lắm. Nó tiếp tục chăm chú để nghe phù thuỷ Grin kể về thế giới phù thuỷ của bà:
– Ở ngọn núi của phù thuỷ có một loại nước đặc biệt. Nó giúp chúng ta lúc nào trông cũng trẻ trung và cuộc đời khi có nó sẽ luôn dừng lại ở tuổi 40… Ta đã dùng nó suốt hơn 60 năm để đi qua nhiều vùng đất và sống nhiều những thân phận khác nhau. – Bà dừng lại một khoảng trước khi tiếp tục, – Nhưng rồi sau những năm tháng dài đằng đẵng đó, ta đã nhận ra nhiều điều còn quý giá hơn cả tuổi trẻ và đó cũng là khi ta hiểu ra cái giá của sự cô đơn. Ta quyết định nên tập quên dần với cuộc sống mà không có những cuộc phiêu lưu, không có tuổi trẻ khi ta từ bỏ thứ nước đó và học cách đón nhận sự yếu đuối của tuổi già như một món quà quý giá…
– Và hiện giờ thì ta đã và đang sống cuộc đời của một Phù Thuỷ thật sự! – Nó tiếp nối câu nói của bà Grin.
– Đúng! Ta đã sống những tháng ngày nhàn nhã như một vị thần! – Grin nói.
– Thật đặc biệt!… Và bà bỏ đi cũng vì điều đó? – Nó tiếp tục thắc mắc!
Phù thuỷ Grin lắc đầu, bà nói:
– Không hẳn vậy!… – Grin như nhớ lại. – Đó là lần ta đến Rosenwith để tìm kiếm loại thảo dược có thể chữa bệnh đậu mùa. Trong lúc đang say xưa với thành quả của mình, ta đã không để ý tới lũ Strigost đã âm thầm bao vây ta. Chúng tấn công và ta bị thương khá nặng. Trong thời khắc đó, ta tưởng như mình sẽ phải chết trước khi những vui thú của tuổi già chưa kịp đến, nhưng rồi Feety xuất hiện và cứu thoát ta trong gang tấc. Ông ấy mang ta đến đây và giao ột người đã rất già, có tên là Kastil cứu chữa. Khi ta tỉnh lại thì cũng là những giây phút cuối cùng của ông. Trước khi mất, ông ấy có để lại một mong mỏi cuối cùng cho ta, đó là hãy thay ông trông giữ cánh cổng vào Ovilmad… Kể từ đó ta ở lại đây và hoàn thành lời hứa đó cho đến bây giờ!
– Bà ở đây để canh giữ cổng vào Ovilmad? – Nó hỏi ngay, lại thêm một điều bất ngờ làm nó sửng sốt.
– Nó ở chính giữa vùng lòng chảo dưới kia. – Bà chỉ ra ngoài cửa sổ rồi lại chỉ về tấm tranh treo trên vách tường – Từ đây, cháu có thể nhìn thấy nó qua bức tranh kia.
Nó đứng dậy để đến gần bức tranh mà nó đã không có dịp quan sát một cách kỹ càng hồi tối hôm qua.
Một khung cảnh rộng rãi hiện ra với nhiều tảng đá lớn, nằm lăn lóc giữa những bụi dây leo gai dày đặc. Ngay chính giữa bức tranh là hình ảnh một cổng vòm bằng đá đã cũ với hàng dài rêu mốc mọc xen vào những khe nứt trên từng phiến. Một con chim nhỏ từ đâu bay tới đậu lên phía trên bức tranh làm nó giật mình và lùi lại.
Phù thuỷ Grin nói thêm ngay khi vừa thấy phản ứng của nó:
– Mọi sự việc xảy ra ở đường vào Ovilmad sẽ ngay lập tức xuất hiện tại đây và nhờ đó ta có thể quan sát nó dễ hơn.
Nó định đưa tay chạm vào bức tranh nhưng bị phù thuỷ Grin ngăn lại. Bà nói:
– Đừng chạm vào nó khi chưa đến thời điểm cần thiết!
Và rồi bà quay trở lại với vạc thuốc đang sôi, nhấc nó ra khỏi lò sưởi và đặt ngay nó vào một thau nước lạnh. Cái vạc ngay lập tức phát ra những tiếng xì xèo và bốc khói nghi ngút.
Bà hỏi khi cố gắng phết thứ thuốc dẻo kẹo và có màu xanh lá lên trên một tấm vải trắng:
– Cháu nghĩ sao về chuyến hành trình?
Nó không ngạc nhiên vì sao bà biết chuyện cuộc hành trình, bởi hồi tối qua bà đã ở ngay sau nó trong cuộc trò chuyện, có thể là bà đã nghe được kha khá nội dung. Nó mệt mỏi khi lại phải nghĩ về thứ đó:
– Cháu vẫn đang suy nghĩ!
– Cháu sợ nguy hiểm sao? – Grin hỏi, trong giọng bà có cái gì trêu trọc.
– Bà biết là không phải vậy mà! – Nó trả lời ngay. – Nhiệm vụ này thật…thật sự quá sức với cháu!
– Cháu còn chưa thử mà! – Grin nháy mắt với nó làm cho cuộc trò chuyện trở lên bớt căng thẳng.
Nó không trả lời khi nhìn phù thuỷ Grin thay băng cho Ellen. Bà hoàn thành việc đó nhanh chóng trước khi quay trở lại với cuộc trò chuyện:
– Carl này… đôi khi, người ta chỉ thực sự nhận ra mình là ai và mình có thể làm được những gì khi chúng ta dám chấp nhận những thử thách. Ta tin rằng Feety có lý do để chọn cháu. Cháu là một chàng trai đặc biệt! – Grin nói, bà cố gắng nhấn mạnh hai từ cuối.
– Cháu cũng mong vậy! – Nó nói, gắng không biểu lộ những điều đang rối ren trong lòng.