TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT - Chương 38: Chương XXXVII Nhiệm vụ của Carl
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRƯỜNG HỌC CÁC VỊ THẦN: NGUỒN GỐC PHÉP THUẬT
- Chương 38: Chương XXXVII Nhiệm vụ của Carl
Chương 37
Nhiệm vụ của Carl
– Không lẽ là cảnh báo về chiến tranh? – Nó hỏi, đúng hơn là nó nghĩ thế nhưng lời nói bị bật ra một cách vô thức trước khi nó kịp ngăn lại.
Feety nhìn nó. Carl không biết trong đôi mắt của ông có ẩn chứa phép thuật gì không nhưng nó có cảm tưởng như ánh mắt ấy nhìn xoáy vào tận tâm khản. Rồi ông khẽ gật đầu.
Đến lúc này thì nó mới kịp nhận ra những điều khá quan trọng mà nó đã bỏ qua từ lúc nãy tới giờ. Nó đã lãng quên ý muốn có thêm những thông tin về cuộc chiến nào đang xảy ra ngoài kia. Cuộc gặp gỡ với phù thuỷ Grin làm đầu óc tràn ngập hết với những ý thức về bà. Nó phải tận dụng cơ hội này.
– Ông biết gì về cuộc chiến ở ngoài kia không?
– Ta tưởng cháu đã biết? – Feety nói, giọng ông có phần ngờ vực.
– Cháu chỉ thấy dấu hiệu cảnh báo ở Sawtin. – Nó thành thật. – Tình hình đã trở nên nghiêm trọng chưa ông? Ai là những kẻ đã bắt đầu chiến tranh vậy? – Trong đầu nó lúc này là rất nhiều hình dung về những xác chết nằm la liệt khắp nơi. Đó luôn là dấu hiệu sớm nhất và rõ nhất khi chiến tranh xảy ra.
– Là Tiên. Chúng muốn thông qua Opesa để đến Lithendu, vì đó là con đường thông quan duy nhất còn lại giữa Fisifa và Deconxy. Hiện giờ, ta tin rằng những người Coak đang chiến đấu để bảo vệ vùng đất của họ. – Feety nói. – Nhưng sẽ không được lâu nữa đâu…có thể là sẽ không quá một tuần. Chúng ta đều biết lý do để tin điều đó.
Carl không bất ngờ khi biết đó là Tiên, nó hỏi chỉ để chắc chắn ọi chuyện. Nhưng có điều nó không hiểu, theo nó nghĩ thì Ellen là kẻ đã dẫn đường cho chúng vào Lithendu, vậy thì tại sao chúng lại phải đi qua Opesa trong khi những kẻ áo choàng đen đêm đó lại có thể có mặt ngay tại trường của nó. Vẫn còn nhiều ẩn số còn chưa được lý giải về Ellen. Có thể nó đã quá vội vàng khi quyết định nhìn nhận Ellen như một kẻ tội đồ.
– Ông có biết ai đã giúp họ vào được Opesa không? – Nó hỏi.
– Một phù thuỷ! – Feety nói thêm. – Ở Opesa có một màng bảo vệ bao bọc khắp vùng đất, không ai có thể vào hay ra mà không có sự cho phép của Onmid. Tuy nhiên, nhiều năm qua, một phù thuỷ có tên là Cinda đã được cho phép đến đây, bà mang thuốc men cho các bộ tộc Coak, giúp họ chữa bệnh, xây nhà và tìm kiếm những nguồn thức ăn. Cũng vì thế mà Onmid đã coi bà ta như là một người bạn của Opesa. Và bạn bè thì luôn tin tưởng lẫn nhau.
– Bà ta đã phản bội lại niềm tin đó? – Carl rạo rực. Nó luôn căm tức những kẻ phản bội. Và nó càng cảm thấy sai lầm khi quy chụp cho Ellen là một kẻ phản bội mà chưa dành cơ hội để lắng nghe một lời giải thích.
– Đó là sai lầm lớn nhất trong đời bạn ta. Cinda đã đầu độc Onmid để phá bỏ màng bảo vệ, giúp Tiên giới có thể vào Opesa.
– Thật không công bằng với ông ấy! – Nó nói. – Ông ấy đã chết sao?
– Luôn có những niềm tin được đặt nhầm chỗ! – Feety nói. – Còn về Tasscal, chúng ta không bao giờ chết, chỉ là chúng ta vỡ ra thành hàng trăm các cây con khác và mất đi ý thức thôi!
Nó hiểu cảm giác của sự phản bội. Đó là lúc mà nó phát hiện ra chiếc huy hiệu, nó biết nó đã nghĩ ra đủ những điều tồi tệ khiến nó căm tức và điên loạn đến thế nào. Lại một phút im lặng trước khi nó hỏi:
– Vậy Hội Đồng sẽ giúp họ chứ ạ?
Feety lắc đầu, ông nói:
– Có trạm chuyển từ Opesa đến Lithendu nhưng không có cái ngược lại. Đó là cổng một chiều. Vậy nên đó cũng là mối lo lớn nhất của Hội Đồng. Chỉ mong sao cho người Coak sẽ phá huỷ trước khi Tiên giới chạm được tới nó. Nếu không thì trong trận chiến này, ta sẽ gặp vô vàn khó khăn, chẳng ai biết khi nào thì chúng sẽ tấn công.
– Họ có thể đi bằng đường biển, đúng không ạ? – Nó gợi ý.
– Nếu chúng bắt buộc phải đi bằng đường biển thì đó sẽ là cơ hội tốt hơn cho ta. – Feety nói – Ta sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị quân đội và khi chúng phải trải qua nhiều ngày trên biển, quân lính của chúng sẽ rã rời trước trận chiến.
– Vậy tại sao ông lại bỏ đi trước khi trận chiến bắt đầu? – Nó hỏi nhưng thực sự nó không có ý nghĩ rằng Feety là một kẻ trốn chạy hèn nhát.
– Ta được Hội Đồng giao nhiệm vụ đặc biệt. Một nhiệm vụ cho giống loài của Thần sau này! – Feety trả lời nó ngay lập tức.
– Ông đang bảo vệ những nguồn phép thuật đúng không ạ? – Nó hỏi.
– Ta thấy cháu biết khá nhiều thứ đấy! – Feety khen nó.
– Nhưng ông sẽ đi đâu? – Nó tiếp tục thắc mắc, bỏ qua lời khen của Feety.
Feety cúi người, nói thì thầm:
– Về nhà!
Carl hiểu ý. Nó đồng tình với quyết định của Feety khi nói:
– Không nhiều người biết về Ovilmad. Và đó sẽ là nơi cất giấu tuyệt vời!
– Ta không đến đó để giấu! – Feety phản đối ngay. Điều này làm nó ngạc nhiên. – Ta đến đó để ẩn mình, cho đến khi cuộc chiến này kết thúc!
Carl ngỡ ngàng. Nhưng rồi nó nghĩ ngay đây chỉ là một câu nói lịch sự thay cho “Đây là nhiệm vụ tối mật. Ta sẽ không bật mí cho người không có thẩm quyền như cháu!”. Nó nói:
– Cháu hiểu hai từ “bí mật – quân sự” mà!
Feety không trả lời. Điều đó càng khiến cho nó củng cố thêm về suy nghĩ của mình.
– Carl, cháu có sẵn sàng bảo vệ cho dân tộc mình không? – Feety bất ngờ hỏi sau chừng một phút im lặng nữa.
– Sao ông lại hỏi vậy ạ? – Nó hỏi lại.
– Cứ trả lời đã! – Giọng Feety trùng xuống.
– Cháu chưa bao giờ nghĩ đến điều đó! – Đúng là đến lúc này nó mới có dịp suy nghĩ nghiêm túc về chuyện đó, đối với nó trước đây, những điều như thế luôn là những thứ quá to lớn mà nó không bao giờ nghĩ là nó nên thuộc về. Nó thích cuộc sống tự tại và nó cũng chưa từng có ước mơ sẽ nối nghiệp bố để trở thành một Vệ Thần. – Nhưng nếu có cơ hội, cháu sẽ làm tất cả.
Feety ngập ngừng
– Ta có thứ muốn gửi gắm cho cháu!
Ngay sau đó, một nhành cây vươn dài ra và Feety đưa nó một vật có hình mặt dây chuyền bằng gỗ, bên trên có khắc biểu tượng của Lithendu – Biểu tượng Cây Lớn.
– Nó là gì ạ? – Carl hỏi ngay khi nó nhận lấy mặt dây chuyền.
– Bản đồ dẫn đường tới nơi ta đã cất giấu những nguồn phép thuật. – Feety nói như thì thầm.
– Ông đã định sẵn nơi cất chúng ư? – Carl không khỏi ngạc nhiên.
– Tất nhiên là ta không thể lo xa đến thế được. Ta đã cất chúng ở nhiều nơi trên đường từ Menvor đến đây. – Feety bình thản trả lời.
– Nhưng cháu tưởng ông sẽ đem chúng tới Ovilmad. – Nó cảm thấy mâu thuẫn trong những lời Feety vừa nói.
Feety cười lớn trước khi nói tiếp với nó:
– Ta đã nói với cháu là ta sẽ trở về Ovilmad đó để tưh bảo vệ mình trong trận chiến này! Bởi ta là người duy nhất biết nơi giấu những nguồn phép thuật. Nhưng đó là kế hoạch trước khi ta gặp cháu.
– Cháu tưởng ông chỉ muốn lừa cháu về nơi ông sẽ cất giấu! – Nó nói.
– Ta không bao giờ lừa dối cả!… Giờ thì ta sẽ đi cất giấu nguồn phép thuật cuối cùng, nguồn phép thuật của Moris và quay trở về, sẵn sàng cho trận chiến bảo vệ Lithendu và cũng như đánh lạc hướng những kẻ theo đuôi để mở đường cho hai đứa tới Ovilmad! – Feety bổ sung thêm với giọng rất nhỏ. – Ta cảm nhận thấy sức mạnh của kẻ thù đang ở rất gần!
Carl cảm thấy mọi chuyện đang cự kỳ rối ren. Nó chẳng hiểu gì về những điều Feety vừa nói với nó. Nó hỏi:
– Ông muốn cháu và Ellen tới Ovilmad sao?
– Ta muốn hai đứa sẽ kết thúc trận chiến này! – Feety nói chắc nịch.
Nó phải suy nghĩ một lúc mới nảy ra một ý tưởng khả thi để giải đáp những gì Feety vừa nói:
– Ở Ovilmad có thứ có thể giúp ta đánh bại các Tiên và ông muốn tụi cháu lấy nó phải không ạ?
– Ở Ovilmad có một cánh cổng tới Thung lũng Tiên. – Feety lại trả lời theo phong cách của những triết gia cổ đại.
Một lần nữa nó bị Feety đưa vào trò ô chữ trong khi những gợi ý thì quá ít ỏi và hóc búa. Nó hỏi:
– Ông muốn chúng cháu tới Fisifa sao?
Feety gật đầu đồng ý.
– Nhưng đến chỗ của kẻ thù khác gì tự đi nộp mạng? – Nó hỏi. Lúc này nó đã đứng lên, dù đã cố gắng nhưng giọng nó cũng không đủ để kiềm chế.
– Ta đã được nghe một câu nói rất hay thế này: nếu muốn thay đổi một cậu bé hư, hãy tìm hiểu cha mẹ của nó trước. Chiến tranh bắt nguồn từ Fisifa, và ta tin rằng ở đó cũng sẽ có thứ giúp ta kết thúc nó một cách êm đẹp nhất!
Carl cố gắng tự xâu chuỗi lại mọi chuyện khi nó đi vòng lòng trên sàn gỗ với mặt dây chuyền nắm chắc trong tay:
– Tức là ông muốn cháu và Ellen tới Fisifa để tìm kiếm sự một trợ giúp nào đó có thể kết thúc trận chiến này một cách ít thương vong nhất, trong khi cháu sẽ luôn phải luôn giữ cái mặt chuyền có chứa bí mật về nơi cất giấu những nguồn phép thuật của Lithendu cho đến khi mọi việc kết thúc?
Nó nhận được một cái gật đầu đồng tình từ Feety khiến nó phải hỏi ngay:
– Nhưng tại sao lại là cháu và Ellen?
– Ta xin lỗi vì đã đặt lên vai cháu một trọng trách nặng nề và nguy hiểm… nhưng vì hai đứa là hy vọng duy nhất của ta lúc này! – Feety nói – Và cũng vì ta tin cháu.
– Nhưng cháu có thể bán đứng những bí mật này cho các Tiên? – Nó giả thiết.
– Một kẻ lừa đảo chính hạng sẽ không bao giờ nói ra điều đó! – Feety lại cười – Một Tasscal có thể đặt nhầm niềm tin ở một phù thuỷ, nhưng sẽ không bao giờ nhầm khi đó là một vị thần.
Nó không biết phải nói gì. Nó không sợ phải đối mặt với nguy hiểm, mà là nó sợ phải gánh vác một trách nhiệm quá nặng nề. Nó biết mặt chuyện này có giá trị đến đâu và những kẻ nào muốn có nó bằng mọi giá. Nó không tin vào bản thân nó trước những cám giỗ của nguy hiểm, của xấu xa và có thể là cả của những ngọt ngào.
– Mặt chuyền này có thể tách ra làm nhiều phần. – Feety nói, cắt ngang dòng suy nghĩ mung lung của nó – Nếu cháu không đủ vững tin vào bản thân mình, hãy san sẻ nó với những người mà cháu thật sự tin tưởng. Đó cũng là một cách giúp nó thêm phần an toàn.
Nó thử tách nhưng không được, cả mặt chuyền là một khối gỗ rắn chắc:
– Làm sao… thứ này…?
– Chỉ khi nào có người làm cháu đủ tin tưởng, cái mặt chuyền đó mới tách ra! – Feety nhấn mạnh – Và giờ thì ta muốn nói đôi lời với phù thuỷ Grin trước khi đi!
Nó nhận ra phù thuỷ Grin đã đứng ở ngay cửa chính của căn chòi từ lúc nào, tấm rèm đã được kéo lại và phía sau bà, Carl có thể nhìn thấy Ellen vẫn đang nằm bất động trên chiếc giường đệm cỏ khô. Nó không biết bà đứng đó bao lâu, có thể bà đã nghe được kha khá câu chuyện giữa nó và Feety. Nhưng điều đó không đáng lo lắm. Nó toan đứng dậy để vào trong nhà nhưng rồi nó chợt nhớ ra thêm một chuyện còn làm nó băn khoăn rất nhiều mà nó cần phải hỏi ngay.