TRƯƠNG DƯƠNG BẤT HẠ - Chương 8: 8 Chương 7
Trong phòng họp trống trải, có Lý Cường, Trương Tẫn Án và hai trợ lý đang ngồi.
“Trời đậu?” Lý Cường la to một tiếng, trừ Trương Tẫn Án ra thì hai trợ lý đều ngẩng đầu nhìn anh.
Lý Cường chìa điện thoại đến trước mắt Trương Tẫn Án: “Em theo dõi Giang Tự Dương à Trương Tẫn Án?”
Trương Tẫn Án nhìn một cái rồi cúi đầu chơi Anipop tiếp: “Ừm, đúng, em theo dõi rồi, sao vậy?”
“Lên hot search rồi đấy em biết chưa?” Lý Cường hết sức ngạc nhiên, “Thì ra vừa nãy em hỏi anh về chuyện của Giang Tự Dương là bấm cái này hả?
Nếu anh không xem hot search thì còn lâu mới biết cậu đã theo dõi Giang Tự Dương.
Chẳng trách tiểu Lưu cứ tìm anh mãi, chắc hẳn là để nói về việc này.
“Lên hot search rồi à? Vậy chắc Giang Tự Dương đã thấy rồi.” Trương Tẫn Án bấm tạm dừng Anipop rồi thoát ra, “Em nhìn xem cậu ấy trả lời thế nào.”
“Em đừng nhìn Giang Tự Dương trước, nhìn anh trước này.” Một bàn tay của Lý Cường che khuất màn hình điện thoại, để Trương Tẫn Án phải nhìn anh, “Vì sao đột nhiên em lại theo dõi Giang Tự Dương?”
Trái lại Tương Tẫn Án chỉ thản nhiên, một tay chống cằm nói: “Thấy cậu ấy diễn khá tốt, sao vậy? Không phải anh hay bảo em quan tâm người mới à?”
“…!Anh có nói hả?” Lý Cường nhìn về phía hai trợ lý kia, hai người lập tức gật đầu, trăm miệng một lời: “Có nói.”
Lý Cường: “…”
Trương Tẫn Án cầm tay Lý Cường lên đặt sang bên cạnh, lại vỗ vai anh: “Lái xe vừa hao tâm vừa tổn trí, vất vả cho anh rồi anh Cường.”
Lý Cường vui vẻ: “Xem như em còn chút lương tâm.
Có điều lần này theo dõi của em cũng đang biến thành PR cậu ấy, lần này cậu ấy nổi một đợt, sau đó nhất định sẽ có nhiều tác phẩm phim ảnh đến tìm cậu ấy quay, đến lúc đó độ nổi tiếng chắc chắn sẽ tăng lên, sắp hot rồi.”
Trương Tẫn Án lắc đầu: “Cảm ơn em làm gì, em chỉ bấm nút theo dõi thôi, số fans của cậu ấy cũng không ít.”
Trương Tẫn Án đã xem qua, Giang Tự Dương dù là bài Weibo công ty đăng thì chia sẻ cũng hơn mấy nghìn lượt, có thể có nhiều người hâm mộ thật lòng như vậy cũng đã rất được rồi.
“Tương lai thế nào vẫn phải xem cậu ấy, nếu bây giờ đắc ý, vậy thì không quá mấy tháng nữa sẽ bị cộng đồng mạng dạy cách làm người, nếu cẩn thận nắm chắc cơ hội,” Trương Tẫn Án hơi mỉm cười, “Vậy thì không chừng tương lai cậu ấy còn nổi hơn cậu ấy nghĩ.”
“Trương Tẫn Án, anh thấy những lời này của em, xem ra có kỳ vọng rất lớn với cậu ấy nhỉ.” Lý Cường nói.
Trương Tẫn Án cười mà không nói, mở Weibo lên.
Giá trị kỳ vọng? Quả thực là anh có giá trị kỳ vọng với Giang Tự Dương.
Ngoài nguyên nhân đọc truyện, sự uyển chuyển và tính cách của Giang Tự Dương cũng là điểm khiến anh muốn theo dõi, nếu không anh đọc nhiều truyện đồng nhân như vậy, sao lại chỉ theo dõi mình Giang Tự Dương.
Anh cũng đâu phải người thích theo dõi lung tung đâu.
Trương Tẫn Án đọc xong truyện “Tổng tài bá đạo ngu ngốc và đồ ngáo ngơ”, bèn tìm đến siêu chủ đề của Giang Tự Dương để rửa mắt.
Mỗi siêu chủ đề đều có bài ghim giống nhau, bài ghim cơ bản đều là bài giới thiệu do Weibo chính thức đăng.
Bài giới thiệu là gì, là văn bản bày ra tất cả những điểm có thể thu hút người hâm mộ của một người.
Trương Tẫn Án lướt xuống, cuối cùng cũng tìm được Giang Tự Dương, tuy cậu này không quá nổi nhưng lại có rất nhiều người hâm mộ thật lòng thật dạ, thậm chí còn sẽ có những lý do vô tình khiến người qua đường trở thành người hâm mộ.
Trong bài giới thiệu có không dưới mười câu chuyện người hâm mộ viết sau khi vô tình gặp được cậu, từ lúc mới ra mắt đến nay đều có, ảnh chụp cũng không thiếu.
Người này giống hệt như Lý Cường kể, thật sự là một đứa nhóc ngoan ngoãn, nghiêm túc và cố gắng.
Gia đình truyền thống làm quân nhân, căn chính miêu hồng không cần nhiều lời, mà lại nghiêm túc chăm chỉ.
Ngoài dự kiến của Trương Tẫn Án là đại học mà Giang Tự Dương thi không phải là chuyên ngành điện ảnh.
Không phải chuyên ngành mà có thể diễn được như vậy đã là không tồi, nếu như trau dồi thêm, nếu như tính cách là thật mà không phải thiết lập, vậy thì tương lai chỉ cần không đi những con đường không chính đáng, nhất định có thể trở thành một diễn viên xuất sắc, nổi tiếng chỉ là chuyện sớm muộn.
Trương Tẫn Án tìm được cái hot search kia, thuận tiện nhìn mấy cái bình luận trước mắt, trong lòng hơi kinh ngạc: “Giang Tự Dương từng xem phim của mình?”
“Chỉ cần là diễn viên mới thì chắc sẽ xem nhỉ?” Trợ lý Tiểu Chu nói, “Mà hình như Giang Tự Dương coi anh như tấm gương để noi theo ấy, em thấy ở chuyên mục phỏng vấn của tạp chí anh ấy có nói vậy.”
Lời Tiểu Chu nói có độ tin cậy cao, dù sao thì cậu thật sự rất thích mua tạp chí về đọc, mà đặc biệt là chuyên mục phỏng vấn, nội dung phỏng vấn của minh tinh nào cũng được cậu cắt ra dán vào sổ tay, để khi người đó và Trương Tẫn Án có giao lưu, cậu có thể báo trước thông tin liên quan cho anh, sẽ không xảy ra trường hợp nào xấu hổ.
“Tấm gương? Đừng học theo em thích lên mạng tám chuyện là được.” Lý Cường ở bên cạnh nói.
Trương Tẫn Án cười cười, từ danh sách theo dõi của mình bấm vào tài khoản Giang Bốn Con Dương.
Quả nhiên, số bài viết đã tăng thêm một bài, bài đầu tiên được đăng vào mười bảy phút trước.
[@Giang Bốn Con Cừu]: Tôi ngốc luôn rồi, là thật à?
Trương Tẫn Án cười khúc khích.
Lại đọc bình luận bên dưới, xem như đây là số bình luận nhiều nhất dạo này của cậu, khoảng chừng hơn tám nghìn lượt.
[@Áo Bông Nhỏ Của Tự Dương – Mì Cắt Sợi]: Bây giờ tui cũng phản ứng y hệt Bốn Cừu vậy á: Là thật hả?
[@Hoa Rơi Ai Không Biết Quân]: Ha ha ha ha ha ha ha em đoán là anh sẽ ngốc mà!!! Em cũng ngốc! [Khóc to]
[@Mắt Mù Mới Tin Tôi]: Fan của anh cả bày tỏ rằng Bốn Cừu đáng yêu quá ha ha ha ha! Là thật là thật đó! Cảm ơn vì đã thích anh cả của bọn tui! Chúc mừng cậu nha theo đuổi thần tượng thành công rồi!!!
[@Vì Sao Ngoéo Tay Phải Treo Cổ]: Fan cả hai bày tỏ rằng bọn tui cũng ngốc thiệt rồi, hôm nay đúng là giao thừa!!! [Khóc to] [Rớt nước mắt]
[@Ăn Mập Mạp Mũm Mĩm]: Tui đã tưởng tượng ra lúc Bốn Cừu biết tin này thì mặt mũi ngây ngốc đến mức nào rồi ha ha ha ha ha
Trương Tẫn Án thấy thú vị, bèn bình luận dưới bình luận thứ nhất.
[@Trương Tẫn Án] trả lời [@Áo Bông Nhỏ Của Tự Dương – Mì Cắt Sợi]: ltđ.
Chỉ vài giây sau, đã có rất nhiều người thấy được anh.
[@Noãn Noãn Đang Kết Bạn] trả lời [@Trương Tẫn Án]:?? Trời đậu? Là thật ư? Thế mà không phải tài khoản ngụy trang?
[@Mất Tín Hiệu] trả lời [@Trương Tẫn Án]: Xin anh cả hãy rời xa cuộc sống của fans một chút ok????
[@Áo Bông Nhỏ Của Tự Dương – Mì Cắt Sợi] trả lời [@Trương Tẫn Án]: A a a a a là anh cả thật này!! Xác nhận là theo dõi nhau thật rồi!!! Tui là ai tui đang ở đâu!!!?
Trương Tẫn Án thấy thú vị quá thể, vốn định bình luận thêm mấy cái, nhưng nhớ ra lúc trước mình đã nói sẽ bớt đăng Weibo lại nên không trả lời nữa.
Sau đó Trương Tẫn Án thoát ra, tìm đến Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên, trong khoảng thời gian rất ngắn người này đã đăng hai bài viết.
Sáu phút trước.
[@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên]: Tin nhắn làm tui sốc quá, cứ nghĩ là lại chửi tui, hóa ra là bảo tui đi xem hot search, xảy ra chuyện gì vậy? Tui đi xem ngay đây.
Một phút sau.
[@Giới Hạn Hệ Thống Đoàn Viên]: Tui về rồi.
Tui cũng ngốc rồi.
Bình luận bên dưới vô cùng thống nhất, toàn bộ đều là: “Trùng hợp quá, tui cùng ngốc rồi.”
Trong lòng Trương Tẫn Án vui không chịu nổi, nếu không phải không thể trả lời tài khoản này, thì anh đã sớm tiếp một câu: “Trùng hợp quá, tui cũng ngốc rồi.”
“Đạo diễn Đường tới.” Tiểu Chu nói.
Trương Tẫn Án tắt điện thoại để lên bàn, cả bốn người đứng lên.
Một người đàn ông đội mũ từ ngoài cửa bước vào, mặc áo sơ mi trắng, trên miệng có bộ râu nhìn qua như đang nhe răng, trông lớn hơn Trương Tẫn Án mười mấy tuổi.
Vị này là Đường Thượng, theo chân phía sau là một trợ lý xách theo túi đựng máy tính.
“Thầy Đường, lâu quá không gặp.” Trương Tẫn Án đi lên trước vươn tay chào hỏi.
Đặc trưng tiêu biểu nhất của Đường Thượng là răng cửa của ông, thiếu mất một cái, nhưng ông để ý, cứ thích cười.
Nhìn thấy Trương Tẫn Án, Đường Thượng lại càng vui vẻ mà căng miệng, vỗ vai anh, nói chuyện hơi lọt gió nhưng không phải vấn đề gì lớn: “Thật ra mỗi ngày chú đều thấy cháu ở trên Weibo, thằng nhóc này đúng là càng ngày càng nổi tiếng, hôm trước nói chuyện với trợ lý của cháu, chú còn sợ cháu ghét bỏ chú rồi không tới nữa.”
Trương Tẫn Án lập tức lắc đầu: “Nói gì vậy, phim của chú dù có là vai quần chúng cháu cũng nguyện tới.”
“Đạo diễn Đường, chúng ta ngồi xuống rồi nói.” Lý Cường nói.
“Ừ đúng rồi, gặp được ngôi sao lớn kích động quá nên quên mất.” Đường Thượng lại trêu ghẹo Trương Tẫn Án một chút rồi mới đi đến ngồi xuống vị trí đầu, “Nói vậy, chúng ta đã bao lâu rồi không gặp hả Tẫn Án?”
Trương Tẫn Án cũng ngồi xuống: “Khoảng nửa năm rồi, lần trước gặp là lúc ở liên hoan phim.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, liên hoan phim đã là nửa năm trước.” Đường thượng cảm thán một câu, nói tiếp, “Bộ phim gần đây của cháu chú cũng đã xem rồi, được lắm, không hổ là cháu, diễn xuất đã tiến bộ rất nhiều.” Ông giơ ngón cái lên.
“Hầy, không giấu gì chú, từ lúc chú vào cháu đã lo chú nói đến chuyện này, sợ chú nói cháu thụt lùi.” Trương Tẫn Án vỗ vỗ ngực, “Giờ nghe được là khen, cháu nhẹ nhõm hơn rồi.”
Đường Thượng vui hớn hở, chỉ Trương Tẫn Án rồi nói với mọi người: “Mọi người nghe đi, thằng nhóc này lại làm bộ làm tịch rồi.
Nhưng diễn ở đây cũng vô dụng thôi, ở đây có ai không rõ cháu? Cháu là kiểu người sợ bị chú nói à?”
Trương Tẫn Án gật đầu: “Gan cháu nhỏ.”
Đường Thượng vẫy tay: “Được, đợi lát nữa xem cháu có bị chú nói cho khóc hay không, nếu cháu khóc, hôm nay phải mời mọi người ăn cơm đấy nhé.”
Trương Tẫn Án: “Được thôi, thật ra gan cháu cũng không nhỏ như vậy.”
Đường Thượng vui không chịu nổi, cười ha ha ha vài tiếng rồi mới bắt đầu việc chính.
Ông vỗ tay, trợ lý đáp ừm ngay tắp lự, mở máy tính ra.
Ngay lập tức Trương Tẫn Án nhận được bản thảo kịch bản điện tử, tổng cộng có ba trăm trang.
Anh đọc từng trang một, đợi đến khi đọc xong đã qua hơn mười phút.
“Thấy thế nào?” Đường Thượng hỏi.
“Rất sát nguyên tác, có điều…” Trương Tẫn Án nhíu mày, “Nếu thật sự quay theo cái này, lượng hiệu ứng đặc biệt ở đoạn sau là rất lớn.”
Tuy nói “Ám ẩn” là truyện ma cà rồng sinh sống với con người, hơi hiện đại, nhưng đoạn sau đa phần là cảnh đánh nhau, tác giả viết vô cùng hoa lệ lại gợi hình.
Kịch bản cũng không lược bớt những cảnh này, khá tương đối, còn ghi chú tất cả, ý là tất cả đều phải quay.
Đây là chuyện tốt, nhưng cũng là điều khiến Trương Tẫn Án lo lắng.
Nguyên tắc đầu tiên của điện ảnh hóa là hoàn nguyên nguyên tác, đặc biệt là cảnh chiến đấu, đương nhiên là càng hoàn nguyên thì càng tốt, song có rất nhiều phim truyền hình ngoài miệng nói là hoàn nguyên nguyên tác, nhưng lại toàn đổ tiền mời sao trẻ đang được quan tâm về đóng, trước tiên không nói phim thế nào, dù sao thì cũng chẳng dám tâng bốc về hiệu ứng đặc biệt.
Nếu đến lúc đó “Ám ẩn” thành như vậy, không phải ai khác mà chắc chắn anh sẽ là người đầu tiên nhảy dựng lên.
“Chú biết cháu lo lắng điều gì, yên tâm đi, biết vì sao lần này thù lao đóng phim thấp không? Chính là bớt tiền ra để tìm công ty làm hiệu ứng tốt đó.” Đường Thượng nói.
Trương Tẫn Án bừng tỉnh: “Thì ra là thế, vậy cháu yên tâm rồi.”
Ban đầu anh đã thấy kì lạ về mức thù lao lần này “Ám ẩn” đưa ra.
Đạo diễn Đường Thượng cũng không phải là người tiếc tiền, nhưng thù lao lần này thấp hơn rất nhiều so với những lần trước của Trương Tẫn Án.
Trương Tẫn Án là nam chính mà thù lao thấp như vậy, có thể tưởng tượng được những người khác sẽ thấp đến mức nào.
Trương Tẫn Án tưởng sẽ làm phim kinh phí thấp, loại mà mỗi tập chỉ có mười phút hơn, thì ra không có chuyện đó, mà là tiết kiệm tiền để làm hiệu ứng đặc biệt.
Vậy đó là chuyện tốt rồi.
“Cháu nói rồi, không lương cháu cũng đóng, thù lao cứ để dành cho hiệu ứng là được.” Trương Tẫn Án nói.
Đường Thượng lắc đầu nguây nguẩy: “Vậy không được, cháu bỏ thời gian lại bỏ công sức, chú cho cháu có chút tiền vậy bản thân chú cũng băn khoăn, nếu làm không công thì há chẳng phải là chú đang lừa cháu à?
“Dạ, vậy nghe đạo diễn Đường.
Đúng rồi, các vai diễn khác đã chọn được người chưa chú?” Trương Tẫn Án lại hỏi.
“À phải, nhắc đến cái này, lần này vất vả cháu rồi.” Đường Thượng nói.
“Sao lại nói thế ạ?” Trương Tẫn Án nghi hoặc hỏi.
“Cháu cũng biết đấy, thù lao lần này…” Đường Thượng nói đến đây thì ngừng lại, cho Trương Tẫn Án một ánh mắt.
Trương Tẫn Án lập tức hiểu được: “Thù lao đóng phim thấp, không có bao nhiêu người bằng lòng đến?”
“Diễn viên gạo cội muốn đến nhưng thời gian không khớp, tìm tiếp thì toàn là diễn viên mới.” Đường Thượng nói, “Lần này nữ chính và nữ phụ đều là người mới, một người là Cát Tiêm Tự, một người là Viên Viện.”
Trương Tẫn Án: “Viên Viện?”
Đường Thượng: “Sao, cháu quen con bé à?”
Trương Tẫn Án lắc đầu: “Không quen, cháu thấy trên Weibo, hình như là thành viên nhóm nhạc thần tượng, tên là j gì đó…”
“Juc2.” Lý Cường đột nhiên nói.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía anh.
Lý Cường bị dọa giật nảy: “Nhìn, nhìn tôi làm gì?”
Đường Thượng thở dài: “Lý Cường cậu…!Không ngờ cậu là người như vậy.”
Lý Cường: “?”
Trương Tẫn Án còn vỗ vai Lý Cường: “Hóa ra anh lại là người như vậy anh Cường ạ.”
Lý Cường: “Anh làm sao?”
“Anh Cường anh đã có vợ rồi! Anh bảo chị dâu phải làm sao đây! Chị ấy có biết chuyện này không?” Tiểu Chu nói với vẻ mặt ai oán.
Lúc này Lý Cường mới hiểu bọn họ có ý gì.
“Hừ, mọi người nói cái gì vậy?” Lý Cường lập tức giải thích, “Đây là nhóm nhạc dạo này Trung Diệp đang nâng đỡ, tốt xấu gì Trung Diệp cũng có chút hợp tác với chúng ta, sao anh có thể không biết họ được?”
“Hầy, ra là vậy, cậu xem cậu, giải thích sớm không phải là tốt rồi à, làm chúng tôi đều hiểu lầm.” Đường Thượng nói.
“Đúng đó.” Tiểu Chu gật đầu phụ họa.
Lý Cường: “?”
Trêu Lý Cường xong, không khí nhẹ nhõm hơn nhiều, Trương Tẫn Án thu lại nụ cười, quay đầu hỏi đạo diễn Đường tiếp: “Vậy họ diễn thế nào?”
Mặc kệ là nhóm nhạc thần tượng gì, điều quan trọng vẫn là diễn xuất.
Bộ phim lần này là tác phẩm anh trông chờ đã lâu, đừng để đến lúc đó hiệu ứng đẹp còn tổng thể lại kém.
“Cháu đúng là vừa nói đến đóng phim là nghiêm túc ngay.
Họ đương nhiên không so được với cháu, nhưng diễn vẫn ổn, đặc biệt là Viên Viện, ngoài dự đoán của chú cô bé diễn rất có năng lực.” Đường Thượng nói.
Biểu cảm của Trương Tẫn Án cũng tốt hơn: “Đạo diễn Đường đã thấy thì cháu yên tâm rồi.”
“Đừng khen chú mãi, đến lúc đó cháu hỗ trợ dẫn dắt họ nhiều một chút, xét về diễn xuất thì cháu có quyền lên tiếng ở đây.” Đường Thượng nói.
“Đạo diễn Đường ra lệnh, cháu đương nhiên phải nghe theo rồi.” Trương Tẫn Án nghĩ đến lời Đường Thượng vừa nói, “Vậy nam phụ thì sao? Chọn được chưa chú?”
Đường Thượng lắc đầu: “Chưa.”
“Vì sao? Không có người à?” Trương Tẫn Án hỏi.
Đường Thượng: “Người thì đương nhiên là có, nhưng chú không dám chọn bừa, nên để đó chờ cháu đến xem.”
Trương Tẫn Án hơi ngạc nhiên: “Cháu? Cháu đến xem?”
“Đúng vậy, không phải cháu đọc nguyên tác rồi à? Hẳn là biết nam phụ quan trọng thế nào với bộ phim này đúng không?” Đường Thượng lại rất đương nhiên, “Nên chỉ có chú chọn thì chọn không tốt đâu, còn phải có người vừa thích nguyên tác, vừa chuyên nghiệp đi chọn mới được.”
Lời này, có vài phần đạo lý.
Quả thực, chọn diễn viên cho phim phục chế là một việc quan trọng, nếu không đọc nguyên tác cẩn thận, chắc chắn sẽ chọn ra người bị sai lệch, không giống nguyên tác.
Hơn nữa nam phụ trong “Ám ẩn”, nói là nam phụ nhưng suất diễn không kém gì nam chính.
Có thể coi như phim hai nam chính cũng được.
Nam chính là người thường, nam phụ mới là ma cà rồng, hơn nữa tác giả cũng miêu tả rất đầy đủ về vẻ ngoài và hành động của nam phụ.
Càng hình dung cụ thể càng khó tìm người, nam phụ quả thực phải thận trọng xem xét.
“Vậy sao tác giả không thể chọn?” Trương Tẫn Án hỏi tiếp.
Anh cũng chưa từng đóng phim phục chế, không hiểu phương hướng bên trong, nhưng nếu nói để người đã đọc nguyên tác đi chọn, thì chắc chắn là tác giả chọn sẽ tốt hơn.
Dù sao cũng là nhân vật do họ viết ra, sẽ có cái nhìn rõ nét về nhân vật.
“Chú cũng từng dò hỏi cô bé.” Đường Thượng nói, “Nhưng cháu ấy nói mình không chuyên nghiệp bằng chúng ta, nên không đi chọn.
Có điều cô bé có đưa ra một yêu cầu.”
Trương Tẫn Án: “Yêu cầu gì?”
Đường Thượng: “Muốn trai xinh gái đẹp”
Mọi người nghe xong thì im lặng.
“Đây cũng xem như hoàn nguyên nguyên tác, dù sao thì quyển sách này cũng toàn viết về trai xinh gái đẹp mà.” Trương Tẫn Án nói, “Vậy có những ai ứng tuyển nam phụ vậy chú?
“Chú chọn rồi, một người là Bình Dương, một người là Tạ Phó Kiệt, còn có một người là Khổng Tiêu Vân.” Đường Thượng bẻ cong ba ngón tay.
“Được đấy, mấy người này tuy mới ra mắt gần đây nhưng cũng có chút tiếng vang.” Lý Cường nói, “Thế mà họ đều tới, vẫn khá tốt.”
Đường Thượng cười, nhìn về phía Trương Tẫn Án: “Gì nhờ, mấy diễn viên này cơ bản đều là nghe tên Trương Tấn Án mà tới đấy.
Trương Tẫn Án, mấy người này cháu quen hết sao?”
Trương Tẫn Án: “…!Quen, nhưng không quen.”
Đường Thượng nghe xong cười lớn ha ha: “Nói gì vậy?”
Đây là nói thật.
Mấy người này quả thực Trương Tẫn Án không quen một ai cả, trông thế nào anh cũng không biết.
Nhưng những cái tên này, anh đều đã thấy ở trong truyện đồng nhân..