TRƯƠNG DƯƠNG BẤT HẠ - Chương 7: 7 Chương 6
Chiếc điện thoại với ốp lưng màu đen nằm trên bàn trà vừa rung vừa đổ chuông, âm thanh cực kỳ quỷ quái, giống một bầy gà la hét đang kêu thét sau khi bị người ta bóp, có điều tiếng gà đã biến thành “Điện thoại”.
“Điện thoại kìa…!Tới nghe điện thoại kìa…”
Thời gian tiếng chuông vang không dài, năm giây sau đã dừng lại.
Nhưng phòng khách khôi phục yên tĩnh chưa được bao lâu thì tiếng chuông lại vang lên, mà đáp lại nó là tiếng nước ào ào truyền đến từ phòng tắm bên cạnh.
Khi vang lên lần thứ tư, đúng lúc Giang Tự Dương tắt đèn sưởi nhà tắm, lúc này mới nghe thấy tiếng chuông, cũng mới phản ứng được rằng những lần trước đó không phải ảo giác của cậu.
Giang Tự Dương không kịp nghĩ ngợi, lấy khăn tắm lau người lung tung, mặc quần lót vào rồi chạy ra ngoài với một đống dầu gội trên đầu.
May là từ phòng tắm đến phòng khách chỉ có vài bước, Giang Tự Dương chạy đến bàn trà cầm điện thoại lên, nhìn tên người gọi đến, trong lòng lập tức sửng sốt, nuốt chút nước bọt rồi mới nhận điện thoại: “Alo? Chị Lưu à có ch…”
Giang Tự Dương còn chưa nói xong từ “chuyện”, đã bị câu nói tiếng phổ thông xen lẫn vài câu tiếng Hà Nam của đối phương chen ngang.
“Tự Dương sao lâu vậy em mới nghe máy? Em xem Weibo chưa? Em được lắm, còn giấu chị cơ đấy, mau khai ra nhanh có chuyện gì thế này!?”
Mấy câu đó cộng với tốc độ nói của cô, cứ như viên đạn bùm bùm bùm bắn thẳng về phía Giang Tự Dương, làm cậu mù mờ luôn.
Giang Tự Dương gãi gáy, giọng điệu vô cùng kính cẩn: “Chị Lưu, sao vậy ạ?…!Em đang tắm.”
“Em tắm…” Lưu Văn Bình nghẹn lại trong chốc lát, “Giờ này mà em tắm cái gì hả?”
Nước nhỏ từ tóc xuống gáy làm Giang Tự Dương thấy hơi ngứa, cậu nghe điện thoại, trở lại phòng tắm, tiện thể kiểm tra xem còn chỗ nào cậu chưa xử lý đợi lát nữa xử lý cho sạch.
Nhà của Giang Tự Dương tổng cộng hơn 40m2, phòng khách chiếm khoảng 16m2, vừa làm phòng khách vừa làm phòng ngủ, chủ yếu là phong cách Bắc Âu.
Hễ dùng được gỗ là dùng, kệ sách cạnh tivi và giá dép ở cửa đều là màu trắng, đây là hai tác phẩm Giang Tự Dương rất tâm đắc, năm ngoái cậu lên mạng mua cái kệ này về tự mình lắp đặt, tuy hơi xiêu vẹo nhưng để đồ lên đó không có vấn đề gì.
Bên cạnh sô pha là kệ sách đựng đồ hình bậc thang, cạnh kệ sách là một chiếc nệm đôi sát tường, chăn bông màu xám tro được trải cực kỳ ngăn nắp.
Đi qua tiếp là phòng tắm, đối diện phòng tắm là phòng bếp, tuy một người ở thì có vẻ không nhỏ, nhưng dù sao Giang Tự Dương cũng là diễn viên, sách vở kịch bản rất nhiều, nên hễ có thời gian cậu sẽ sắp xếp lại để trông không bị chật chội.
Giang Tự Dương rất vừa lòng với thành quả thu dọn một tiếng trước, lát nữa chỉ cần lau vệt nước dưới đất là được.
Giang Tự Dương đóng cửa, nghi hoặc nói: “Không phải chị bảo em về nhà xong tắm một cái à?”
Một tiếng trước cậu vừa kết thúc chương trình ghi hình từ rạng sáng, lúc về nhà Lưu Văn Bình đặc biệt nhắc nhở cậu tắm một cái kỹ càng cho đỡ mệt mỏi.
Sao tự dưng lại quên rồi?
“Chị?” Lưu Văn Bình yên lặng vài giây, “Ờ, đúng, là chị, tin tức làm chị rối quá, vậy em tắm xong chưa?”
“Chưa ạ.” Giang Tự Dương thành thật trả lời.
Bây giờ nước vẫn còn trượt trên người cậu, ngứa hết cả người.
“Vậy em tắm trước đi, tắm xong thì xem Weibo, xem cẩn thận rồi tụi mình nói bên WeChat.”
“Vâng.” Giang Tự Dương trả lời.
Vì đã tắm sạch một nửa nên không quá năm phút Giang Tự Dương đã tắm xong, cả người cũng lau khô hoàn toàn, chỉ có tóc vẫn ướt nhẹp.
Giang Tự Dương mặc đồ ngủ hình ngôi sao màu xanh của mình, ngồi khoanh chân trên giường, bật máy sấy bắt đầu sấy tóc.
Cậu để điện thoại lên đầu gối, tay trái cầm máy sấy, tay phải bấm mở Weibo.
Trong ấn tượng của Giang Tự Dương, thường ngày chị Lưu là một người vô cùng vững vàng, bình tĩnh, làm việc không chút luống cuống hay vội vàng.
Lần trước có anti bôi xấu cậu, chị cũng cực kỳ bình tĩnh mà xử lý xong sự việc, đến tận phút cuối cũng không hề hoảng loạn.
“Rốt cuộc bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến chị Lưu sốt ruột như vậy…” giọng Giang Tự Dương đột nhiên im bặt ngay khi cậu nhìn thấy hot search Weibo, đồng tử của cậu giãn ra ngay tắp lự.
“Thật hay giả vậy!?” Giang Tự Dương tắt máy sấy đặt xuống bên cạnh, sau đó bật dậy đứng trên giường.
Giờ phút này ai còn quan tâm chân dơ hay không, Giang Tự Dương chỉ biết, lúc này tim cậu sợ là đã lỡ mất vài nhịp rồi.
Có một ngọn lửa mãnh liệt đang thiêu đốt cơ thể cậu, từ gót chân cháy đến đỉnh đầu, làm cậu vô cùng tỉnh táo, nhưng rồi lại bị thiêu mơ mơ màng màng.
Giang Tự Dương nâng điện thoại đến mức sắp dính vào mặt, xem đi xem lại dòng chữ viết ở hot search thứ bảy kia, sợ mình gội đầu làm nước vào não nên xuất hiện ảo giác.
Giang Tự Dương đọc từng chữ một: “Trương, Tẫn, Án, theo, dõi, Giang, Tự, Dương!?”
Trương Tẫn Án theo dõi cậu!?
Giang Tự Dương vội vàng bấm mở hot search này, bài viết đứng đầu đã có hơn mười nghìn lượt chia sẻ.
[@Hết Thảy Chỉ Cần Một Đồng Tiền]: Hôm nay tui qua Weibo anh cả check in hàng ngày, phát hiện anh cả theo dõi thêm một người, tui cứ nghĩ là blogger giải trí nào đó, kết quả vừa bấm vào xem, thế mà lại là Giang Tự Dương!!! Tui thật sự jeuefjhf, đây là chuyện tui mong đợi nhiều năm nay đó! Có phải là báo hiệu hai vị thần tiên này cuối cùng cũng có tương tác với nhau không!? Lúc Bốn Cừu nói có xem phim của anh cả tui đã nghĩ nếu hai người tương tác thì tốt rồi! [Khóc to] Tui thật sự rơi lệ vì hai người họ đó! [Hình ảnh]
Hình ảnh là cắt từ danh sách theo dõi của Trương Tẫn Án, ở trên cùng chính là ID [Giang Bốn Con Cừu] mà anh vô cùng quen thuộc.
[@Thái Thái Bật Điều Hòa Chùm Chăn]:!? Tui vừa xem lại một lần, không phải bug! Là theo dõi thật rồi á á á á bây giờ chắc Bốn Cừu vẫn chưa nhìn thấy, nếu không thì cậu ấy chắc chắn sẽ đăng Weibo đó!!!!
[@Nhóm Trẻ Của Hội Ngoạn[1]]:!? Ôi mẹ ơi đây là tương tác thần tiên gì vậy!?! Có phải sắp có phim truyền hình không?
[1] Ứng dụng trò chơi 会玩
[@— Máy bay không người lái của anh cả]: Trương Tẫn Án, người đàn ông này tuyệt lắm, đáng ghét, toàn cho tui ngạc nhiên vui mừng ngoài ý muốn thôi!
[@Hôm Nay Tôi Có Ngủ Muộn không]:!!? Tui sợ hôm nay tui sắp phiêu rồi, hôm qua là phỏng vấn của anh cả, hôm nay là theo dõi thần tiên, tui sống rồi
[@Trái Tim Phiền Muộn]: Không nói nữa, năm nay hai người đều phải nổi cho em! Xông lên!
Giang Tự Dương thoát ra, đăng nhập tài khoản Weibo, tìm được Trương tẫn Án, [Đã theo dõi] ban đầu đã trở thành [Theo dõi lẫn nhau].
Đây là thật!
Lần này Giang Tự Dương hoàn toàn bùng nổ đến nở hoa, khóe miệng không kìm nén được mà giương lên, lập tức đăng Weibo, suýt chút nữa là gõ sai chính tả.
Đăng Weibo xong, Giang Tự Dương mềm oặt mà ngồi xuống, tâm trạng thật lâu không thể bình phục, thậm chí còn hơi ngốc.
Trương Tẫn Án, là Trương Tẫn Án đó!!
Người vào giới giải trí có ai là không biết anh!? Có diễn viên mới nào không muốn trở thành anh!?
Đây giống như đi chợ mua nước tương, kết quả trên đường nhặt được vé số trúng 5 triệu vậy.
Trương Tẫn Án là 5 triệu đó, cậu là nước tương kia…!Không phải, cậu là người mua nước tương kia.
Giang Tự Dương xem “Thế giới đẹp nhất” không dưới ba lần, mỗi lần xem đều sẽ bị thuyết phục bởi diễn xuất của Trương Tẫn Án, mỗi lần đều cảm thán thật sự có người sinh ra để dành cho màn ảnh.
Mỗi một ánh mắt, động tác, biểu cảm nhỏ nhặt đều có trong nhân vật.
Cậu đã làm gì? Vì sao Trương Tẫn Án lại theo dõi một nam diễn viên ngoài tuyến 32 như cậu?
Giang Tự Dương trực tiếp loại bỏ khả năng là Lưu Văn Bình.
Nếu là chị Lưu, lúc đó chị ấy sẽ không kinh ngạc như vậy, cho nên không phải chị ấy.
Huống hồ chị Lưu cũng không phải người như vậy, tuy chị từng dẫn dắt Trương Tẫn Án, cũng có phương thức liên lạc, nhưng chị Lưu và anh ấy đều không thích lôi kéo quan hệ, vậy nên vẫn không làm việc này, nếu không thì làm gì có chuyện hôm nay họ mới theo dõi nhau.
Lẽ nào thật sự có phim truyền hình muốn đóng cùng nhau ư? Nhưng cậu không có nhận được thông báo, xét tiếng tăm hiện giờ và diễn xuất của cậu, còn lâu mới được cùng sân khấu với Trương Tẫn Án.
Vậy thì là vì điều gì?
Giang Tự Dương mở WeChat, dựa theo lời hẹn mà tìm chị Lưu.
[Giang Tự Dương]: Chị Lưu, em thấy rồi, là thật ạ?
[Lưu Văn Bình]: Là thật đó
[Lưu Văn Bình: Em ngẫm lại xem dạo này em làm gì? Vì sao cậu ấy lại theo dõi em?
Thật sự là Giang Tự Dương không biết mình đã làm điều gì, hai tháng nay cậu bận rộn chạy theo đoàn phim làm hoạt động offline, tuần trước có trang mạng phỏng vấn tìm cậu, hôm nay lại ghi hình chương trình, thời gian đâu mà làm những việc khác?
[Giang Tự Dương]: Em không biết, dạo này em đều làm việc mà công ty sắp xếp, phỏng vấn của anh ấy em còn chưa xem, còn làm được gì đây?
[Lưu Văn Bình]: Cũng phải…!
[Lưu Văn Bình]: Lúc nhìn thấy có phải em vui xỉu luôn không?
[Giang Tự Dương]: Dạ, có hơi ngơ.
[Lưu Văn Bình]: Chị vừa nghĩ rồi, theo như hiểu biết của chị về Trương Tẫn Án, cậu ấy làm như vậy thực ra không kỳ quái, người này thích gì làm đấy quen rồi.
Hôm nay cậu ấy theo dõi em, ngày mai không chừng còn theo dõi bách khoa thú cưng dễ thương ấy chứ.
Cậu ấy là người như vậy, nhìn thấy cái gì thú vị cũng sẽ theo dõi.
[Lưu Văn Bình]: Nhưng mà không sao, cậu ấy xem như là một trong số ít người chị thấy ngồi thẳng lưng trong giới giải trí này, cậu ấy và em quan hệ thân thiết, đối với em chỉ có lợi chứ không có hại.
Có điều chị phải nhắc một câu, hiện giờ cậu ấy theo dõi em chắc cũng là nghe người khác nói hoặc anh Cường nói, cậu ấy vẫn chưa biết em rốt cuộc là người như thế nào, nên đợi đến lúc nào đó hai em gặp mặt thì em nhất định thể hiện cho tốt.
Đương nhiên chị cũng không bảo em giả vờ, cậu ấy cũng giống em, đều ghét kẻ hai mặt, nên em cứ làm chính em là được, tính cách của em khiến người khác rất thích, điểm này không cần lo lắng đâu.
[Giang Tự Dương]: Vâng, em hiểu rồi.
[Lưu Văn Bình]: Được, vậy em nghỉ ngơi đi, đừng quên hoạt động ở trung tâm mua sắm ngày mai nhé, bảy giờ mình xuất phát.
[Giang Tự Dương]: Vâng, tạm biệt chị Lưu.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ cũng không cần quan tâm nhiều như vậy.
Giang Tự Dương hạ quyết tâm, nhất định sẽ cố gắng tôi luyện diễn xuất, lần tiếp theo gặp được Trương Tẫn Án, nhất định không thể để mình và chị Lưu mất mặt được.
Nhưng mà…!
Giang Tự Dương lướt xem Weibo Trương Tẫn Án.
Bài đăng của Trương Tẫn Án nhiều hơn cậu rất nhiều, lại còn toàn là chia sẻ bài của dân mạng.
Giang Tự Dương không nhịn được mà thầm khen ngợi, bất kể bản thân có bận rộn đến đâu, thời gian nghỉ ngơi có ngắn thế nào, mỗi ngày anh ấy đều tương tác với người hâm mộ, không bỏ sót ngày nào, cũng không hề chê phiền phức.
Thật không hổ là tiền bối Trương, thân thiện biết bao nhiêu, lo lắng cho cảm nhận của người hâm mộ biết bao nhiêu.
Thật sự đáng để anh noi gương học tập.
“Được, mình cũng phải chăm chỉ cố gắng, không thể để mất mặt.” Giang Tự Dương sấy khô tóc xong thì đặt bàn gấp lên giường rồi mở iPad, một tay cầm bút, như thường lệ mà mở phim điện ảnh, ngồi trên giường bắt đầu nhớ lời thoại, nhớ xong thì dùng bút đỏ viết cảm nhận của mình về những lời này.
Đây là biện pháp rèn luyện diễn xuất khi ở một mình của Giang Tự Dương, khi không tìm được cảm giác thì biện pháp tốt nhất chính là mô phỏng theo.
Mô phỏng giống được bảy phần thì sẽ biết đó là cảm giác thế nào.
Lần này phim điện ảnh Giang Tự Dương xem là “33 ngày thất tình”.
“33 ngày thất tình” kể về câu chuyện nữ chính làm việc ở công ty dịch vụ đám cưới, đi giặt váy cưới vô tình gặp bạn trai đang ngoại tình với bạn thân ở trung tâm thương mại.
“Marguerite Yourcenar từng nói một câu mà tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng cay nghiệt lại vô cùng chuẩn xác: Thứ thấp hèn nhất trên đời này, không có gì hơn lòng tự trọng.
Lúc này tôi bỗng nhiên ý thức được, mặc dù thấp hèn, nhưng cả phần đời còn lại, tôi cũng cần như hình với bóng cùng lòng tự trọng này.”
Đoạn này là độc thoại của nữ chính Hoàng Tiểu Tiên sau khi uống say rồi đuổi theo xe của người yêu cũ, kết quả là bị đồng nghiệp Vương tát một bạt tai cho tỉnh ra.
Giang Tự Dương xem đến đoạn này, không khỏi tán thưởng cái tát này thật hay.
“Bây giờ có quá nhiều người rõ ràng là kẻ gây tổn thương lại giả làm kẻ bị tổn thương, thấy tính tình đối phương không tốt thì có thể trực tiếp chia tay, chứ đấy đâu phải là lý do để ngoại tình đâu.” Giang Tự Dương nhớ đến một thuật ngữ mạng “Vừa làm vừa điêu”[2] nghĩa là vừa làm chuyện buồn nôn lại vừa nói mình là người tốt.
[2] Raw là Hựu đương hựu lập又当又立
Từ này quá thích hợp.
Giang Tự Dương thấy dân mạng đúng là giỏi thật, sáng tạo từ ngắn gọn súc tích, cũng chẳng trách tiền bối Trương lại thích tương tác với họ như vậy.
Chị Lưu thường nói cậu chẳng giống thanh niên gì cả, không thích lên mạng, không thích giải trí, chỉ thích đọc sách, viết chữ, xem ra sau này cậu phải học lên mạng thật nhiều thôi.
Giang Tự Dương bấm tạm dừng phim, hắng giọng, mở điện thoại ghi âm, bắt đầu luyện tập.
“Marguerite Yourcenar từng nói một câu mà tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng cay…”
“Không đúng…!Chắc phải vững vàng hơn…”
“Thứ thấp hèn nhất trên đời này, không có gì hơn, hơn…!Ờm, không có gì hơn lòng tự trọng.
Lòng tự trọng lòng tự trọng lòng tự trọng.
Trọng rồi tới…”.