Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 138: Tổng kết biểu dương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Trùng Sinh Chi Nha Nội
- Chương 138: Tổng kết biểu dương
Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh
Chương 139: Tổng kết biểu dương
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
May mà Hồ Gia Huy tuy cũng đang ngồi, nhưng lần này lại không kiên trì muốn
tiếp “rượu Ngũ Phong”, nếu không có lẽ Trình Tân Kiến đã buồn bực đến phun ra
máu mất. Hồ Gia Huy lần đầu tiên được uống rượu cùng với mấy cục trưởng có
thực quyền như Lương Quốc Cường, Trần Lập Hữu, ít nhiều cũng có sự câu nệ,
đồng thời cũng kinh ngạc phát hiện ra trên bàn rượu có một “nhân vật số một”.
Không phải là Lương Quốc Thành trong tay có súng, cũng không phải là Trần Lập
Hữu với tư cách trưởng bối, mà tôi, một đứa nhóc 10 tuổi. Trình Tân Kiến li
rượu đầu tiên không phải là rót cho người có chức cao nhất.
Ngoài Hồ Gia Huy là lần đầu tiên tham gia tụ hội nội các ảnh tử thì cậu nhỏ
cũng là lần đầu tiên.
Nói ra thì cậu nhỏ bây giờ cũng rất có tiền đồ. Lần trước ở cục nông nghiệp đã
giúp xác định vị trí địa điểm cho công xã Hồng Kì. Cục nông nghiệp đã phái mấy
cán bộ có liên quan và nhân viên kĩ thuật xuống vùng nông thôn của công xã
Hồng Kì, hướng dẫn xã viên sản xuất. Cậu nhỏ đã coi đây là một cơ hội. Trong
“Bảo Châu nhật báo” đã viết một loạt các báo cáo, không những giúp rất nhiều
cho Trần Lập Hữu và cục nông nghiệp huyện Hướng Dương được vang danh mà chính
mình cũng nhận được không ít lợi ích. Nếu đã được “Bảo Châu nhật báo” gọi là
“phóng viên đặc biệt”, phát cho chứng nhận phóng viên có in chữ vàng.
Bí thư của công xã Hồng Kì Trương Mộc Lâm trên mặt như có ánh sáng, vui mừng
vô cùng, còn kiến nghị cậu nhỏ đảm nhận làm uỷ viên đảng uỷ chuyên lo công tác
tuyên truyền của công xã Hồng Kì. Cấp bậc tạm thời vẫn còn nhỏ nhưng đã là
thành viên chính thức của đảng uỷ. Anh ta tham gia công tác chưa tới thời gian
một năm, khi tuổi vừa đủ 20 đã có thể có được tiến bộ này thì huyện Hướng
Dương thậm chí cả khi Bảo Châu cũng ít thấy.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền thường uỷ huyện uỷ Lý Thừa Ngạn thậm chí còn đưa ra
ý định muốn điều cậu nhỏ đến huyện uỷ làm công chức bộ tuyên truyền, nhưng bị
Trương Mộc Lâm sống chết ngăn lại. Thực ra chuyện này Trương Mộc Lâm đã từng
xin chỉ thị của cha. Ý cha là cậu nhỏ còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm nếu
không sẽ hỏng việc.
Thường bị Trình Tân Kiến rót cho mấy ly rượu, bổn thiếu gia bây giờ tửu lượng
cũng đã tăng nhiều rồi, có thể trụ được hai lạng rượu Mao Đài, nếu cứ phát
triển như thế này thì thêm bốn tuổi nữa không dám nói là hải lượng mà ba bình
bia cũng chẳng đáng là gì.
Trần Lập Hữu tâm tư không để ở rượu và thức ăn. Uống sau ba chén liền nhấc văn
kiện của Đảng của huyện uỷ lên.
Vấn đề này thực ra cũng là vấn đề những người khác quan tâm.
Tôi gắp một miếng thịt kho tàu lên ăn, cười nói: “Văn kiện của Đảng này xem ra
là việc mà cục trưởng Trần không phải lo lắng nhất. Tấm gương tiên tiến mà đại
hội tổng kết năm nay biểu dương nhất định sẽ là đại danh của chú.”
Tôn Hữu Đạo nói bồi vào: “Đúng vậy. Bây giờ tên tuổi của cục trưởng Trần đã
vang danh ra ngoài rồi, ngay cả “Bảo Châu nhật báo” cũng có báo cáo của anh,
không phải anh là tấm gương điển hình thì còn ai nữa?”
Tôi chỉ tay vào Tôn Hữu Đạo nói: “Anh Tôn. Anh cũng không tồi, không chừng tới
cuối năm cái chữ “phó” của anh sẽ được bỏ đi đấy.”
Tôn Hữu Đạo lập tức mặt đầy hào quang, mọi người đều là người một nhà, cũng
không cần phải giả vờ khiêm tốn làm gì.
“Được rồi. Hôm nay chủ yếu là uống rượu nói chuyện. Việc công đển đấy đã. Cục
nông nghiệp, xã cung tiêu và xưởng rượu cứ làm theo hướng phát triển như năm
nay để hoàn thành tốt kế hoạch cho năm sau. Tôi nghĩ những huyện khác rất muốn
đuổi kịp chúng ta, nhưng còn phải đợi một, hai năm nữa đã, nhưng đến lúc đó
thì chúng ta đã lại có chiêu thức mới rồi.”
Đám người Trần Lập Hữu liền tỏ ra vui mừng, quả nhiên không nhắc đến việc công
nữa, tiếp tục uống rượu nói chuyện, hết hứng thì giải tán.
Trung tuần tháng chạp. Đại hội biểu dương công tác hàng năm của huyện Hướng
Dương đã được triệu tập. Chín vị thường uỷ huyện uỷ và chính phó chủ nhiệm uỷ
ban cách mạng huyện đều đã đến.
Bên ngoài cửa hội trường đại lễ Hướng Dương những lá cớ nhiều màu sắc đã được
treo lên.
Đại hội này có điểm khác với đại hội toàn huyện được triệu tập những năm
trước, đó là xe đạp tuy vẫn rất nhiều, xe Jeep và mô tô ba bánh lại tăng lên
không ít, đến mức chỗ đậu xe trước cửa đại lễ đường không đủ nên rất nhiều ô
tô đã phải dừng ở một mảnh đất trống gần đó. Từ mặt này có thể thấy tình hình
huyện Hướng Dương đang dần dần biến đổi.
Trước cửa đại lễ đường Hướng Dương là một sân vận động rất lớn, thường được
gọi là đại thao trường Hướng Dương. Bình thường khi có những hội thể thao nào
hay đại hội vận động viên toàn huyện đều được tổ chức ở đây. Giờ dùng để dừng
xe cũng rất thích hợp.
Đại hội biểu dương lần này do phó bí thư uỷ ban cách mạng huyện, chủ nhiệm
Liễu Tấn Tài đích thân chủ trì. Hội nghị tổng cộng có hai để tài thảo luận:
Một là tổng kết biểu dương, hai là triển vọng năm sau.
Trần Lập Hữu Hữu, Tôn Hữu Đạo và Hồ Gia Huy đều lộ ra một vẻ mặt mạnh mẽ, họ
được coi là thành phần được biểu dương điển hình.
Trần Lập Hữu Hữu đại biểu của cục nông nghiệp huyện lên khán đài phát biểu đầu
tiên, đã làm một loạt các phát ngôn về “Thay đổi tư suy, làm những việc thực
sự cho sản xuất nông nghiệp”. Bản phát ngôn này là do tôi đã gợi ý cho, lại
được trải qua ba lần sửa chữa do cậu nhỏ Nguyễn Thành Lâm và Giang Hữu Tín đảm
nhiệm, rực rỡ như gấm hoa, vừa có nội dung thực tế lại văn hoa đẹp đẽ.
Trên bục phát biểu, ngữ điệu của Trần Lập Hữu Hữu rất kiên quyết, trầm bổng du
dương. Vì lần phát biểu này mà ông ta đã bỏ ra không ít thời gian, theo như
ông ấy nói thì ít nhất cũng đã đọc mấy trăm lần rồi, sắp có thể đọc thuộc lưu
loát rồi. Việc này đương nhiên là có chút phóng đại, mấy trăm lần không có
nhưng không ít hơn mấy chục lần. Nếu không cục trưởng Trần cũng sẽ không đọc
được hùng hồn và sức cuốn hút như thế.
Mấy nghìn cán bộ trong đại lễ đường Hướng Dương nào có ai không phải là người
từng trải lão luyện nhiều năm chứ? Có đủ các loại báo cáo, nghe đến ngấy cả
tai. Nhưng những lời phát ngôn này của Trần Lập Hữu Hữu lại làm cho tất cả mọi
người bất giác dựng hết cả tai lên.
Phát ngôn này của Trần Lập Hữu Hữu tuy không quá dài, tư duy rõ ràng, rõ ràng
từng điều một, nội dung mới mẻ, bớt đi một số những lời nói khoác nói suông,
đúng là một đại cương về thi hành biện pháp chính trị đặc sắc tuyệt luân.
Lãnh đạo huyện ngồi trên ghế chủ tịch đều gật đầu lia lịa.
Ngay cả bí thư huyện uỷ Nghiêm Ngọc Thành cũng không khỏi nhẹ nhàng thì thâm
vào tai cha tôi mấy câu, xem ra có vẻ đang rất tán thưởng Trần Lập Hữu Hữu.
Không ngờ trong cục nông nghiệp nát đó lại có một nhân tài như Trần Lập Hữu
Hữu.
Trần Lập Hữu Hữu phát ngôn xong thì Nghiêm Ngọc Thành là người vỗ tay đầu
tiên, lập tức hàng tràng vỗ tay rộ lên. Một người có kinh nghiệm sóng gió đã
lâu như Trần Lập Hữu Hữu cũng có chút lộ ra vẻ kích động.
Quang vinh quá!
Ông ta đã làm chính trị 20 năm nhưng chưa từng được quang vinh như thế này.
Người thứ hai lên bục phát biểu chính là Hồ Gia Huy, xưởng rượu chỉnh hợp
huyện, thành tích xuất sắc nổi trội. Chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã
có thể vực dậy một công xưởng phá sản thua lỗ nhiều năm, sản phẩm phủ khắp các
vùng của Bảo Châu, còn tiêu thụ đến thành thị lớn nhỏ trong nội tỉnh Đại Ninh,
quả thật là một tấm gương điển hình.
Khi Hồ Gia Huy nói xong việc mở rộng con đường sản xuất xưởng rượu Ngũ Phong,
đưa loại rượu mới vào sản xuất, dự tính khoảng hai năm sẽ chiếm lĩnh được thị
trường rượu trắng thượng hạng trong tỉnh thì Nghiêm Ngọc Thành chưa đợi xong
đã vỗ tay nhiệt liệt.
Người thứ ba lên phát biểu là Tôn Hữu Đạo, sản phẩm chủ đạo của xã công tiêu
bây giờ đã mở rộng đến tất cả các công xã trong toàn huyện, đặc biệt là mười
thôn của ngoại ô trấn Hướng Dương, xây dựng lên một cơ sở trồng trọt rau có
quy mô. Xã cung tiêu huyện đã thành lập mạng lưới với bảy thành phố lớn nhỏ
của Đại Ninh, kí kết hàng trăm hợp đồng cung cấp hàng hoá lâu năm.
Nghiêm Ngọc Thành mặt mày hớn hở, cảm giác như lúc đó phá cách đặt Tôn Hữu Đạo
lên vị trí này là một quyết sách vô cùng thông minh.
Người thứ tư lên bục lại là bác năm, bí thư chi bộ đại đội Liễu Gia Sơn Liễu
Tấn Văn. Bác ấy được cho làm tấm đứng đầu của tập thể xí nghiệp. Là tấm gương
của các bí thư cơ sở.
Tiếp theo đó một loạt những con số về lợi nhuận phát ra từ mồm bác năm làm cho
những cán bộ phía dưới há mồm trợn mặt.
Mười vạn đấy!
Một thôn sao
Cần phải biết số tiền tập thể dành dụm bình quân của các đại đội toàn huyện
năm ngoái cũng chỉ ở con số vài trăm mà thôi. Vậy mà giờ lại đưa ra con số “10
vạn”, bảo làm sao mà người ta có thể không kinh ngạc cơ chứ!
Thực ra con số này là tôi bảo bác năm làm một “sự mai phục”, chỉ báo cáo ra có
một chút lợi nhuận.
Dù sao công xưởng này tôi có một nửa cổ phần, báo nhiều chưa chắc đã phải là
một chuyện tốt, sợ người ta đỏ mắt đố kị, dù gì thì 10 vạn cũng đã đủ làm cho
toàn huyện phải ngưỡng mộ bác năm rồi.
Sau khi bác năm phát biểu xong thì lại có mấy nhân vật đại biểu gương mẫu tiếp
tục lên bục báo cáo. Sau đó có một điều mà không ai ngờ tới, đó là ngoài được
tuyên dương tặng thưởng những phần quà truyền thống thì còn có tiền mặt, từ
mấy nghìn đến mấy vạn. Trần Lập Hữu Hữu được nhận hồng bao hai vạn. Cho dù số
tiền đó không thể đút vào túi riêng nhưng cũng đủ để làm cho các cán bộ khác
tức chảy máu mắt.
Bất kể như thế nào thì đó là một khoản tiền được liệt vào tiền không thể dùng
phung phí của phí công sở.
Đầu năm nay cái gì cũng thiếu, đặc biệt là thiếu tiền!
Đám chết tiệt này thật là giàu to rồi.
Cũng có một số người làm công tác đảng uỷ đặc biệt lão luyện cho rằng việc này
là không đúng. Từ trước đến nay cấp trên biểu dương chủ yếu đều là trên tinh
thần, bây giờ lại dùng đến tiền bạc để thưởng, không phải là nghiêng về “nắm
giữ kinh tế sao”? Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài gan cũng thật lớn, không
hề sợ mắc phải “con đường sai lầm”. Ha ha, hai người này đúng là người khởi
xướng cho “con đường sai lầm”.
Có điều bĩu miệng thì vẫn chỉ bĩu miệng thôi. Những lão đảng vụ “tinh thần chí
thượng” này cũng phải thấy thèm thuồng với hồng bao lớn trong tay những người
ở trên bục.
Đặc biệt, điều mà càng làm người ta trông thấy mà thèm chính là bộ trưởng tổ
chức thường uỷ huyện Ngô Thu Dương đã tuyên bố bổ nhiệm Tôn Hữu Đạo làm chủ
nhiệm xã cung tiêu huyện Hướng Dương. Trưởng xưởng xửong rượu Ngũ Phong Hồ Gia
Huy từ cấp bậc hành chính điều chỉnh thành chính khoa.
Sao cơ?
Hai người này trong năm nay mới nhậm chức vậy mà đã nhanh chóng leo lên chính
khoa ư?
Đại lễ đường Hướng Dương lập tức xôn xao lên.
Tiếp theo đó là lời của bí thư huyện uỷ Nghiêm Ngọc Thành càng làm cho một số
cán bộ cơ sở đang ôm ấp một hi vọng lớn phải kinh ngạc vô cùng. Bí thư Nghiêm
Ngọc Thành đã làm cho mọi người phải hiểu rõ rằng nếu nhiệm vụ công việc năm
sau không thể hoàn thành thì người đứng đầu sẽ phải rời khỏi vị trí của mình.
Đây không phải là nói đùa.
Không vi phạm nguyên tắc mang tính chất sai lầm thì hạ chức là không được,
điều này mọi người đều hiểu. Nhưng bí thư Nghiêm như người ta đã đặt một gánh
nặng rất lớn lên vai họ, nếu không làm được thì không dễ thoát tội.
Bác năm đã tạo ra danh tiếng trong đại hội biểu dương, khuôn mặt đầy niềm vui,
cầm chiếc hồng bao năm nghìn vui mừng lên chiếc xe jeep mới mua trở về Liễu
Gia Sơn.
Bác năm đã làm cả nửa đời công tác cách mạng nhưng đây cũng là lần đầu tiên
được vẻ vang như vậy. Không những vang danh trên bục phát biểu mà xuống phía
dưới cũng thấy vinh quang. Những cán bộ đến từ nông thôn thấy một bí thư chi
bộ của đại đội như bác năm lại có xe con đưa đón cũng phải trừng mắt lên ngạc
nhiên.
Thế đạo này thật sự là thay đổi rồi!
Bác năm trở về Liễu Gia Sơn liền nhận được sự chào đón như một anh hùng. Được
phát biểu trong đại hội cán bộ toàn huyện, còn được nhận hồng bao từ bí thư và
chủ nhiệm uỷ ban cách mạng huyện, đây đúng là một vinh dự lớn lần đầu tiên đại
đội Liễu Gia Sơn có được.
Tối hôm đó bác năm đã uống say.
Sáng sớm ngày thứ hai, bác năm đã lái xe vào trong huyện đón tôi đi tham gia
“hội nghị trù bị” của đại hội biểu dương tổng kết cuối năm đại đội Liễu Gia
Sơn. Người tài xế tên là Chu Hậu Quần, là người đã giải ngũ của Liễu Gia Sơn,
hơn 20 tuổi, là một người rất cường tráng, lái xe rất ổn định. Theo tôi thấy
một người có thể lái xe tốt trên đường thôn xóm vào niên đại 70, 80 đều là
những tài xế rất cừ.
Bác năm cũng không phải là người nhất thời hưng phấn mà quên khách khí, là ông
chủ đứng phía sau của xưởng sản xuất gạch và cổ đông lớn của xưởng cơ khí nên
“hội nghị trù bị” của đại hội biểu dương tổng kết này tất nhiên tôi phải tham
gia. Lẽ nào muốn người ta khi làm việc phải chạy ngược chạy xuôi, đến lúc nhận
hồng bao rồi lại phải trốn đi sao? Bề ngoài bổn thiếu gia tuy không phải là
người từ thiện có lòng yêu thương bác ái nhưng cũng tuyệt đối không phải là
nhà tư bản vô lương bản tính hẹp hòi.
Hội nghị trù bị này được tổ chức trong nhà bác năm. Xưởng sản xuất linh kiện
cơ giới quá ồn ào, hơn nữa người ở đại đội vốn đã quá ít, tham gia hội nghị
cũng chỉ có mấy người: Bác năm Liễu Tấn Văn, cậu bảy Nguyễn Thành Thắng,
trưởng xưởng sản xuất linh kiện Trương Lực, trưởng xưởng sản xuất gạch Liễu
Triệu Ngọc, “tổng giám sát kĩ thuật” xưởng gạch – Bác thất Liễu Tấn Bình, đại
cổ đông xưởng linh kiện kiêm quản lí xuất nhập hai xưởng – Liễu Triệu Thì ông
chủ xưởng sản xuất gạch – Tại hạ Liễu thiếu gia.
Mẹ tạm thời giữ chức tổng tiếp đãi, vội vàng rót trà cho mọi người.
Tôi vừa ngồi xuống liền cười nói: “Bác năm, liễu gia sơn đã trở thành hộ 10
vạn, đại đội cũng nên điều chỉnh một chút. Cháu tính năm sau sẽ có rất nhiều
đồng chí lãnh đạo tới tham quan thị sát, bác không thể chỉ tiếp đón họ đến nhà
được.”
Bác năm vỗ đùi nói: “Đúng vậy, cháu không nhắc thì bác suýt quên mất.”
Nguyễn Thành Thắng cười, nói đùa: “Bí thư chi bộ tối qua được biểu dương chắc
vui đến lẫn cả rồi, cả đêm không ngủ phải không?”
Câu nói này làm mọi người đều cười ầm cả lên.
Quả thực là rất vui.
Mọi người cười rôm rả một trận. Tôi cười nói: “Bác năm, năm nay chia lợi nhuận
như thế nào vậy, bác hãy hãy nói theo điều lệ đi.”
Bác năm cũng không khách sáo. Cuối năm ngoái đại đội chia lợi nhuận đều để bác
ấy tính, bây giờ đương nhiên vẫn theo quy tắc này.
“Cây kim ngân năm nay thu được ba vụ, thu nhập là 4, 5 nghìn; nuôi cá hơn 3
nghìn; thu nhập tiền tập thể của đại đội là…2 vạn 4 trăm 27 đồng 3 hào. Liễu
Gia Sơn tổng cộng có 209 người tham gia lao động toàn diện, 205 người bán lao
động…”
Tôi không khách sao giơ tay ra che mồm bác năm, cười nói: “Bác năm, chuyện của
đại đội không cần nói cho cháu nghe, chúng ta nói đến chia lợi nhuận ở xưởng
sản xuất linh kiện cơ giới thôi.”
Bác năm ngẩn ra, nghĩ cũng có lí, Tiểu Tuấn người ta cũng không phải là người
làm chức gì trong đại đội, chuyện của đại đội quả thật không liên quan đến nó,
vì thế cũng không tức giận, nói với anh cả: “Triệu Thì, các khoản trong xưởng
còn bao nhiêu tiền?”
“27 vạn 1 nghìn 8 trăm 66 đồng 5 hào.”
Anh cả thuận miệng báo luôn, đúng là quen thuộc khác thường. Tôi liếc nhìn anh
ấy, thấy anh mặc bộ quần áo Trung Sơn, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo,
lại sạch sẽ vô cùng, người cũng có tinh thần hơn. So với hai năm trước thì quả
thực là hai người khác nhau. Xem ra xí nghiệp quả thật là có thể rèn luyện
người. Bác bảy cũng vậy, năm ngoái luôn mặc một bộ quần áo cũ, đến tết cũng
không thấy đổi áo mới. Mỗi ngày đều lom khom, nhìn dáng lùn mất ba phân. Nhưng
bây giờ cũng đã mặc trang phục Trung Sơn, khoác bên ngoài áo khoác quân đội,
râu cạo sạch sẽ, trông trẻ ra mấy tuổi. Bác ấy bây giờ mỗi tháng tiền lương là
hơn 300, thêm vào khoản thu nhập ổn định của chị Tiểu Thanh nên tình hình
trong gia đình cũng tốt hơn nhiều, đang trong “hành trình tiến vào giàu có”,
không còn giống như lúc đầu khi đưa chị Tiểu Thanh đi khám bệnh, cả nhà gom
góp cũng không được 20 đồng.
Bác năm nhìn tôi, có ý bảo tôi đưa ra quyết định.
Tôi mỉm cười nói với Trương Lực: “Anh họ, anh là xưởng trưởng, ý kiến của anh
thế nào?”
Trương Lực xua tay, khiêm tốn nói: “Xưởng trưởng anh chỉ quản kĩ thuật sản
xuất, những chuyện khác em và bí thư chi bộ Tấn Văn cứ đưa quyết định đi.”
“Vậy được. Bác năm, cháu thấy như thế này, mỗi nhân viên quản lí phát cho 1
nghìn đồng tiền thưởng, bác năm và anh họ 2 nghìn, cậu bảy và mấy sư phụ mỗi
người 1,5 nghìn. Những nhân viên quản kí khác đều thống nhất 1 nghìn, những
người đến làm giúp các sư phụ thì mỗi người 300 hoặc 500, căn cứ theo số ngày
giúp ngắn dài mà định. Việc này sẽ để anh họ phụ trách. Những người học viêcn
200. Bác năm, bác thấy thế có được không?”
Tôi vừa nói anh cả vừa gõ bàn tính, thật không ngờ anh ấy bây giờ cũng đã biết
gõ bàn tính rồi, các ngón tay rất linh hoạt.
“Tiền thưởng tổng cộng là 3 vạn 1 nghìn 4 trăm.”
Anh cả báo cáo con số.
Bác năm cúi đầu trầm tư một lúc, nói: “Bác thất cũng được, cứ làm như vậy đi.
Vậy còn dư ra 24 vạn, hai nhà chia đôi…Triệu Thì, một lát nữa vào trong
huyện lấy phần đó đưa cho Tiểu Tuấn, rồi chuyển vào sổ sách cho em ấy…”
“Bác năm, cháu chỉ cần 10 vạn thôi, hơn nữa bây giờ có thể ghi vào số sách chứ
chưa cần chuyển đâu, cháu vẫn còn tiền.”
“Sao cơ? Cháu chỉ cần 10 vạn?”
Bác năm ngạc nhiên, mọi người cũng không hiểu quay sang nhìn tôi.
“Tiểu Tuấn, việc này không được. Đại đội chúng ta không thể chiếm lợi của cháu
được.”
Cậu bẩy nói. Cậu ấy là đại đội trưởng, nói lời càng được coi trọng.
“Bác năm, cậu bảy, mọi người nghe cháu nói…”
Tôi xua xua tay, cười.
“Cháu không phải là học Lôi Phong, cũng không phải muốn cầm tiền của mình đưa
không cho đại đội dùng. Ý của cháu là muốn làm tiền thưởng cho đại đội Liễu
Gia Sơn.”
Tiền thưởng? Thưởng cho ai chứ?”
Bác năm không hiểu hỏi.
“Tiền thưởng cho người đi học!”
Tôi nói một cách dưt khoát.
“Phàm là người của đại đội Liễu Gia Sơn, chỉ cần có thể thi đỗ cấp 3 thì tiền
sách vở, học phí, sinh hoạt đều được chúng ta bao cấp. Sau này nếu có thể thi
đỗ đại học cũng sẽ do chúgn ta phụ trách. Nếu như 4 vạn không đủ thì thêm vào,
cháu cho dù một đồng tiền hoa hồng không có cũng không sao.”
“Tiểu Tuấn, việc này…việc này không thích hợp lắm…”
Bác năm do dự nói.
Tôi thở dài, nói: “Bác năm, cậu bẩy, mọi người cũng thấy rồi, xưởng cơ giới
muốn mời một người có kĩ thuật khó khăn đến mức nào, sau này xí nghiệp phát
triển lớn hơn, nhân tài là quan trọng nhất, chúng ta cần phải bồi dưỡng nhân
tài cho mình, tăng cường hiệu quả.”
“Anh năm, Tiểu Tuấn nói cũng có lí. Con cháu chúng ta cũng cần phải học tập
nhiều hơn, giống như Tiểu Tuấn vậy. Đi học rất tốt, có tiền đồ hơn!”
Bác bảy luôn ngồi im không nói gì đột nhiên mở lời.
Bác năm gật đầu nói: “Anh biết Tiểu Tuấn nói có lí, nhưng đây là chuyện của
công của cả đại đội chúng ta, sao có thể rút tiền riêng của nó ra được?”
Tôi cười nói: “Bác năm, bác đừng quên cháu cũng là người của Liễu Gia Sơn.
Theo ý của bác thì cháu đã bị đuổi ra khỏi dòng tộc Liễu gia rồi sao?”
Bác năm ngẩn ra, đột nhiên cười lớn.
“Có nói như vậy thì bác vẫn không thể đồng ý…”
Thấy Liễu Triệu ng luôn nhìn về phía tôi, tôi cười nói: “Anh Triệu Ngọc, anh
đừng nhìn chằm chằm vào em như thế, xưởng sản xuất gạch là chuyện của nhà
riêng chúng ta. Anh yên tâm, sẽ không bạc đãi mọi người đâu.”
Liễu Triệu Ngọc lắc đầu, cười ngượng.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!