TRỌNG SINH THÀNH BÀ CỐT - Chương 9
Trương Manh mở to đôi mắt ngây thơ nhìn bà nội đang mỉm cười, cô bất lực nói: “Bà nội, những gì cháu nói đều là thật. Sao bà không tin cháu nói chứ? Cháu thật sự biết bắt ma đó.”
“Được rồi. Còn nói dối nữa là bà giận đó nha.” Bà nội Trương cảnh cáo xong, mỉm cười và gõ nhẹ lên đỉnh đầu của Trương Manh.
Trương Manh sờ cái đầu bị bà ấy gõ, vẻ mặt bất lực. Những gì cô nói đều là lời thật lòng, sao bà nội lại không chịu tin chuyện cô biết bắt ma kia chứ?
Lúc đi theo Hà Kim Thành rời khỏi đó, Trương Manh mang một chiếc ô, đeo balo trên lưng và ngồi lên xe người ta rời khỏi thôn Trương Gia. Từ thôn Trương Gia đến thị trấn mất ít nhất một giờ đi bộ, nhưng nếu ngồi xe thì chưa đến nửa tiếng là đã tới nơi.
Từ trên xe bước xuống, chân Trương Manh giẫm lên sàn bê tông của thị trấn, cô cảm thán về việc có phương tiện đi lại đúng là tốt thật. Cô thề, đợi sau này có tiền thì nhất định phải mua một chiếc xe hơi để lái.
“Đồng chí Trương, nhà tôi ở tầng bốn của tòa nhà phía trước, mời.” Hà Kim Thành tỏ ra khách sáo mời Trương Manh.
“Được, phiền chú Hà đi trước dẫn đường, tôi sẽ đi theo sau.”
Hà Kim Thành cũng không nghĩ nhiều, ông ấy gật đầu và đi về phía trước. Trương Manh đi theo phía sau, quan sát một số tòa nhà, cô phát hiện nhà lầu nơi này đều là bốn tầng bao quanh nhau, tạo thành một vòng tròn. Cô quay đầu nhìn cổng lớn mà họ vừa mới bước vào rồi thở dài, nơi này không thu hút ma mới lạ.
Nghĩ đến mấy chuyện này, Trương Manh chợt dừng bước. Lúc nãy hình như cô nhìn ra được phong thuỷ nơi này, không ngờ cô chỉ xem nửa quyển sách mà đã lợi hại như vậy. Nghĩ thế, trong lòng Trương Manh trở nên kích động, hận không thể chạy về nhà đọc nốt phần còn lại của cuốn sách ngay bây giờ.
“Đừng có đứng ngây ra đó, nhìn đường cho tử tế vào. Tôi cảm thấy tòa nhà phía trước không được tốt lắm, thứ ở bên trong có sức mạnh rất lớn, cô nhớ cẩn thận đấy.” Chính ngay lúc này, giọng của Trương Vũ bay vào tai cô.
Trương Manh ngẩng đầu, mới phát hiện họ đã dừng lại dưới tòa nhà nơi Hà Kim Thành sinh sống.
“Đây…” Cô lại nhìn thấy một đám khí đen lơ lửng trên đỉnh tòa nhà.
Hà Kim Thành đi phía trước nghe giọng của cô, ông ấy lập tức dừng lại, vẻ mặt bất an nhìn cô rồi hỏi: “Đồng chí Trương, có phải cô đã nhìn thấy được gì rồi không?”
Trương Manh chỉ vào mái nhà: “Chú có nhìn thấy không? Có đám khí đen bao phủ trên đỉnh tòa nhà của chú, những người sống trong đó nhẹ thì bệnh nặng, nặng thì tổn thương đến tính mạng.”
Gương mặt của Hà Kim Thành tái nhợt: “Chẳng trách, chẳng trách người sống ở đây chưa được bao lâu thì mắc bệnh nặng, sau đó lại đã vội vàng chuyển đi.”
Trương Manh nhìn ông ấy, tò mò hỏi: “Nếu hàng xóm của chú đã nhanh chóng chuyển đi, sao chú không dọn đi mà còn tiếp tục ở đây?”
Hà Kim Thành cười gượng: “Cô tưởng tôi không muốn dọn đi ư? Tôi cũng hết cách rồi. Nơi này là nhà mẹ tôi sống lúc bà ấy kết hôn, bà ấy có nhiều tình cảm với ngôi nhà này. Dù cho tôi khuyên bà dọn đi cỡ nào thì bà ấy không cũng không chịu. Tôi không thể bỏ lại mẹ già mà dọn đi nơi khác nên đành dẫn theo đứa nhóc tiếp tục ở đây thôi.”
Trương Manh nghe xong thì lộ vẻ kính phục: “Không ngờ chú Hà lại là người con có hiếu.”
Hà Kim Thành lại nở nụ cười gượng gạo: “Không dám nói là con có hiếu, người làm mẹ trên đời này cũng không dễ dàng, phận làm con cái nhân lúc ba mẹ còn sống đương nhiên phải hiếu kính đàng hoàng với họ mới đúng.”
Trương Manh gật đầu: “Chú Hà, chúng ta tiếp tục đi lên đi.”
Hà Kim Thành hoàn hồn, lập tức đáp lại: “Chậc, được thôi, đi tiếp nào.” Ông ấy sống trong ngôi nhà thứ hai bên trái trên tầng bốn.
Hà Kim Thành lấy chìa khoá mở cửa, một luồng hơi lạnh ập đến chỗ Trương Manh, lạnh đến mức cô phải rùng mình.
“Về rồi à.” Một người phụ nữ từ trong phòng đi ra.
Hà Kim Thành lập tức kéo tay bà ấy giới thiệu: “Đây là đồng chí Trương mà tôi mời đến xem cho con gái chúng ta.”
Lý Đại Phượng quan sát Trương Manh, sau đó mỉm cười với cô. Bà ấy lập tức kéo tay của Hà Kim Thành sang một bên và nói nhỏ: “Sao ông lại tìm một bà đồng trẻ tuổi thế này về, người ta có thể chữa khỏi cho con gái chúng ta không?”
“Bà yên tâm. Đồng chí Trương này là do bạn tôi giới thiệu. Hơn nữa, lúc nãy chúng tôi ở dưới lầu, đồng chí Trương còn thể hiện tài năng. Bây giờ tôi chắc chắn người ta thật sự có bản lĩnh, bà để cô ấy khám cho con gái chúng ta đi. Con gái chúng ta cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách tốt, bà thấy đúng không?”
Lý Đại Phượng nghe ông ấy giải thích xong, cuối cùng đành im lặng, mấy phút sau bà ấy lại ngẩng đầu lên lần nữa: “Vậy được, nghe ông trước đã, để cô ấy khám thử xem.”
Lúc hai vợ chồng đi ra thì thấy cô gái mà họ thảo luận lúc nãy đang quan sát gian nhà của họ.
“Sao vậy đồng chí Trương? Có nhìn ra nhà tôi có chỗ nào không ổn không?” Hà Kim Thành đi tới trước mặt Trương Manh hỏi nhỏ.
Trương Manh lắc đầu: “Căn nhà này của chú không có gì bất ổn, chú dẫn tôi đi xem người đang gặp vấn đề đi.”
Hà Kim Thành lập tức nháy mắt với vợ mình, Lý Đại Phượng đứng phía sau.
Bà ấy lập tức nói: “Ở trong này, tôi dẫn cô đi.”
Trương Manh gật đầu và đi theo bà ấy vào căn phòng thứ hai bên trái. Lúc có người mở của phòng, cô gái đang nằm bên trong đột nhiên ngồi bật dậy, vẻ mặt như hung thần ác sát nhìn hai người đi vào.
“Ai kêu bà vào đây? Có phải bà không cần mạng của con gái mình nữa không?” Cô gái nghiến răng hỏi Lý Đại Phượng.
Bà ấy sợ đến nỗi mặt mày tái mét, lập tức dập đầu quỳ lạy cô gái: “Đại tiên, xin cậu đừng hại con gái tôi, tôi không làm gì cả.”
Sau khi cầu xin cái thứ đang bám vào người con gái mình, Lý Đại Phượng lập tức dùng ánh mắt cầu cứu Trương Manh.
Lúc nãy khi bà ấy đang nói với cái thứ kia, Trương Manh đang nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường. Cái nhìn này khiến cô phát hiện một bí mật lớn ẩn chứa trên người cô ta. Chỉ nhìn thoáng qua là cô có thể nhìn thấy thứ bám vào trên người cô gái. Lẽ nào đây lại là lợi ích của việc thực hành cuốn sách đó?
“Thím Hà, thím có thể ra ngoài trước được không? Chuyện trong này thím giao cho tôi, tôi hứa với thím, nhất định sẽ giúp đưa con gái thím quay về.” Trương Manh nói với Lý Đại Phượng.
Bà ấy khó xử nhìn cô gái trên giường, cắn răng, đành phải đi tới trước mặt Trương Manh và kéo tay cô nhờ vả: “Đồng chí Trương, con gái tôi đành trông cậy vào cô. Xin cô nhất định phải cứu con gái tôi. Tôi chỉ có một đứa con gái, tôi không thể để con bé có chuyện được.”
“Được, tôi hứa với thím.” Tội nghiệp tấm lòng của người làm ba mẹ trên đời, trong lòng Trương Manh ngưỡng mộ cô gái trên giường có ba mẹ yêu thương cô ta như thế.
Chính vì vậy, cô cũng cần phải giúp cả nhà ba người đoàn tụ.