TRỌNG SINH THÀNH BÀ CỐT - Chương 1
Đèn xanh bên phía đối diện vừa bật, Trương Manh lập tức đuổi theo ba người đang đi ở phía trước, cô kéo mạnh cánh tay người đàn ông rồi tát một cái trời giáng vào mặt anh ta.
Người đàn ông bị đánh choáng váng, gương mặt hoảng hốt: “Tiểu Manh, em… sao em lại ở đây?”
Trương Manh bật cười, tiếng cười đầy châm biếm: “Tại sao tôi lại ở đây à? Lý Hạo, anh là kẻ vô ơn phụ nghĩa, tôi chăm sóc ba mẹ anh, để bây giờ tôi trở thành người phụ nữ cằn cỗi, anh lại quay ra trả ơn tôi kiểu này đây hả?” Trương Manh tức giận chỉ tay về phía hai mẹ con đang đứng sau Lý Hạo.
Lý Hạo đang định mở miệng giải thích, đột nhiên người phụ nữ sau lưng anh ta bước lên nói: “Cô là vợ của Lý Hạo phải không, tôi là mẹ của con trai anh ấy đây. Tôi ở bên anh ấy đã tám năm rồi, anh ấy nói với tôi là anh ấy không còn chút tình cảm gì với cô nữa, nếu cô còn biết xấu hổ thì mau rời khỏi anh ấy đi.”
“Cô là cọng hành héo ở đâu trồi lên vậy? Tôi đang nói chuyện với anh ta, có chỗ cho cô chõ mõm vào à? Cút sang một bên cho tôi.” Trương Manh vốn đã điên càng điên hơn, cô đẩy mạnh con mụ tuesday chướng mắt sang một bên.
Tuesday đi giày cao gót, suýt chút ngã nhào xuống đất. Sau khi đứng vững, Tuesday giận tím mặt nhìn Trương Manh, cô ta xắn tay áo hùng hổ nhào về phía Trương Manh, quát lớn: “Cô dám đẩy tôi à, tôi quyết sống chết với cô.”
Hai người phụ nữ cứ thế giằng co ở trên đường, cô đẩy tôi, tôi đẩy cô.
Không ai để ý đèn xanh đang dần chuyển sang đèn đỏ.
Trương Manh đột nhiên bị trẹo chân, không đứng vững, thế là bị tuesday đẩy ra lòng đường.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì đã nghe thấy một tiếng ầm, cả người bay ra xa, mọi thứ trước mắt cô đều nhuốm màu đỏ.
“Trời đất, đụng chết người rồi.” Trong mơ hồ, cô nghe thấy bên đường có người la lên đụng chết người.
Nằm trên mặt đường, Trương Manh chậm rãi quay đầu nhìn gia đình ba người đang bỏ đi trong sự hoảng loạn giữa đám đông, một nụ cười chế giễu thoáng qua trên miệng cô.
Cũng tốt, ít nhất bây giờ chết đi, cô có thể mãi mãi thoát khỏi cái tên vong ơn phụ nghĩa Lý Hạo kia.
Cô buồn ngủ quá, đôi mắt cứ muốn nhắm nghiền lại thôi.
…
Khi Trương Manh một lần nữa mở mắt ra, trong tiềm thức cô nghĩ mình đã được cứu. Đang thất thần và buồn bã, đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói của một cậu bé: “Chị, chị tỉnh rồi à! Đầu còn đau không ạ?”
Trương Manh sững sờ, chị á, em trai cô mất lâu rồi mà, sao lại có người gọi cô là chị nhỉ?
Quay đầu sang trái, Trương Manh nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo, non nớt nhưng hơi gầy. Khuôn mặt này chẳng phải là em trai đã mất từ lâu của cô sao? Lẽ nào cô đã chết rồi? Và nơi cô ở bây giờ là âm phủ?
“Chị, Đào Nhi năn nỉ chị mà chị, chị đừng kết hôn với tên xấu xa Lý Hạo đó có được không? Anh ta là người xấu, anh ta luôn canh lúc chị không có mặt mà bắt nạt em.” Trương Đào khóc đến đỏ cả mắt.
“Đào Nhi, lẽ ra chị nên nghe lời em sớm hơn, có thể bây giờ đã không bị anh ta hại chết thế này.” Vừa nói, Trương Manh vừa hối hận vừa khóc.
Trước khi cô kết hôn với Lý Hạo, em trai cô liên tục nói với cô rằng mình bị Lý Hạo bắt nạt. Thời điểm đó cô luôn cho rằng em trai mình đang nói dối, cứ nghĩ em trai không muốn mình lấy chồng nên mới nói vậy.
Trương Đào sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ra: “Chị, chị đang nói gì thế, chị đâu có chết đâu?”
Trương Manh đang khóc, nghe Trương Đào nói vậy thì sửng sốt, nhanh chóng đưa tay nhéo nhéo mặt mình, vừa nâng cánh tay lên, cô mới nhận ra cánh tay của mình bây giờ hơi gầy, khác hẳn dáng vẻ lúc chết.
“Chị vẫn còn sống… chị… chị…” Nói đến đây, Trương Manh xúc động đến mức bật khóc.
Trương Đào đứng bên cạnh thấy vậy sợ hãi chạy ra ngoài gọi bà nội.
Một lúc sau, bà nội Trương bị cậu cháu nhỏ kéo chạy vào, bà nội Trương nhìn cháu gái đang ngồi trên giường khóc hu hu thì thở dài nói: “Manh Nhi, nếu con thật sự muốn gả cho nhà họ Lý, bà nội sẽ không ngăn cản con. Con muốn cưới thì cứ cưới đi vậy.”
Trương Manh ngẩng đầu nhìn bà nội vẫn còn sống trước mặt, lập tức kêu lên: “Bà nội.”
Bà nội Trương thấy cháu gái khóc thương tâm quá, bà vội đi tới và ôm lấy cô.
Nép mình vào vòng tay quen thuộc của bà nội, lúc này Trương Manh mới biết cô đã được sống một lần nữa, cô trùng sinh về thời điểm khi chưa kết hôn với tên cặn bã Lý Hạo.
“Bà nội, cháu nghe lời bà, cháu sẽ không gả cho Lý Hạo nữa, cháu muốn ở nhà, không gả đi đâu hết.” Trương Manh ôm chặt bà nội Trương, nũng nịu nói.
Bà nội Trương lập tức kéo cô ra khỏi vòng tay, nghiêm túc nhìn cô: “Mạnh Nhi, cháu nói nghiêm túc sao? Cháu thật sự không muốn gả cho cái thằng Lý Hạo ấy nữa à?”
Trương Manh gật đầu thật mạnh, sau khi trải qua chuyện kiếp trước, giờ cô đã biết tại sao em trai và bà cô lại không đồng ý để cô kết hôn với Lý Hạo rồi. Hóa ra từ lâu bà và em đã nhìn ra Lý Hạo không phải là tên đàn ông xứng đáng để cô nương tựa cả đời.
Bà nội Trương vui vẻ vỗ đầu Trương Manh nói: “Được rồi, tốt quá rồi, cháu nghe lời bà là đúng. Thật ra không phải là bà nội không muốn cho cháu kết hôn, mà là cái thằng Lý Hạo đó không phải là người đàn ông tốt, cháu mà cưới nó sau này sẽ không có hạnh phúc đâu.”
“Bà nội, cháu hiểu những gì bà nói. Bà đừng lo, cháu sẽ không cưới anh ta nữa đâu.” Kiếp này cô phải bái bai cái tên cặn bã Lý Hạo đó mới được.
Trương Đào đứng bên cạnh nghe thấy vậy, nhảy cẫng lên suиɠ sướиɠ: “Tốt quá, tốt quá rồi, chị không kết hôn với tên xấu xa Lý Hạo nữa! Thật tốt quá.”
Trương Manh nhìn em trai đang tung tăng chạy nhảy, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
Đồng thời cô cũng sực nhớ ra cô đã trùng sinh về năm 1970.
Nhà Trương Manh chỉ còn lại ba người là Trương Manh, bà nội Trương và Trương Đào.
Ba Trương và mẹ Trương đều mất từ sớm, để lại ba bà cháu nương tựa vào nhau mà sống.
Trương Manh nằm trên giường nghỉ ngơi hết nửa ngày, tinh thần cũng hồi phục lại rất nhanh. Buổi trưa ăn qua loa bát cháo ngũ cốc xong, cô định xuống làng làm việc.
Bây giờ cái nhà này phụ thuộc hết vào cô kiếm tiền về nuôi, nếu cô không đi làm thì tháng sau cả nhà không biết lấy gì mà ăn.
Sau khi thưa với bà nội Trương một tiếng, Trương Manh đi đến nhà kho của nhà mình.
Vừa mở cửa ra, Trương Manh đi thẳng về phía góc có dựng mấy cây cuốc. Khi bước đến chỗ cây cuốc, Trương Manh bất chợt nghe một tiếng khóc vang lên từ góc phòng.
“Ai đang khóc trong nhà tôi vậy?” Trương Manh quay đầu tìm kiếm xung quanh phòng.
Tiếng khóc ngừng lại một chút, sau đó lại khóc tiếp, lần này tiếng khóc phát ra từ phía sau Trương Manh: “Cô nghe thấy tôi khóc à?”
Một giọng nói cùng với tiếng khóc vang lên sau lưng Trương Manh.
Trương Manh hoảng hốt quay lại thì nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám đang lơ lửng, nghi hoặc nhìn mình.
Trương Manh nhìn xuống, hai chân của người phụ nữ xinh đẹp này hoàn toàn không chạm đất: “Cô… cô là ma à!”
“Ý, cô nhìn thấy tôi thật này, tuyệt vời, bấy lâu nay không ai có thể nhìn thấy tôi được, giờ thì vui rồi.”
Người phụ nữ nín khóc, cực kỳ hào hứng vỗ tay.
Trương Manh lui về phía sau hai bước: “Mình không nhìn thấy gì hết, mình không nhìn thấy gì hết. Nhất định là do mình bị hoa mắt rồi, chắc chắn là do hôm qua bị đập đầu giờ vẫn chưa khỏi hẳn, chắc chắn là như vậy, chắc chắn là như vậy.” Nói xong Trương Manh tức tốc cầm cuốc quay người chạy khỏi nhà kho.
Ma nữ đứng ở phía sau nhìn thấy cô bỏ chạy, khóe miệng cong lên, khinh bỉ nói: “Đồ nhát gan.”
Trong sân, bà nội Trương đang cho con gà mái duy nhất còn lại trong nhà ăn, thấy cháu gái chạy vụt ra ngoài, sắc mặt trắng bệch thì bước đến, quan tâm hỏi: “Manh Nhi, mặt cháu bị sao vậy? Sao trắng bệch thế này? Đau ở chỗ nào hả cháu?”
Trương Manh từ từ hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bà nội Trương, cô muốn nói với bà Trương rằng cô đã nhìn thấy ma, nhưng ngay cả bản thân cô còn không thể tin được chuyện này, liệu bà cô có tin không? Nghĩ đến đây, Trương Manh ngay lập tức xóa bỏ ý nghĩ đó đi.
“Bà nội, cháu không sao, thôi cháu xuống ruộng đây.” Trương Manh cầm cuốc xoay người rời khỏi nhà.
Trên đường vác cuốc ra đồng, Trương Manh không ngừng nghĩ đến chuyện vừa nãy, kết quả vì mải nghĩ quên mất phải nhìn đường, suýt chút nữa đụng phải một bóng dáng cao lớn cố ý để cô đụng trúng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Nhìn một Lý Hạo trẻ hơn nhiều, lúc này Trương Manh rất muốn vác cuốc xông vào đánh chết anh ta.
Lý Hạo lạnh người, rõ ràng hôm nay thời tiết rất đẹp, nhưng sao anh ta cứ có cảm giác lành lạnh.
“Tiểu Manh, em đã nói với gia đình về chuyện của chúng ta chưa? Bà nội em có đồng ý không?” Lý Hạo nở một nụ cười mà bản thân anh ta cho là có thể đốn đổ mọi phụ nữ với Trương Manh.
Trương Manh nhìn nụ cười ghê tởm của anh ta mà lòng ớn lạnh, cô không thể hình dung ra được tại sao mình lại có thể bị nụ cười ghê tởm của anh ta mê hoặc được.
Kìm nén nỗi hận trong lòng, Trương Manh nhàn nhạt đáp: “Nói rồi, bà nội không đồng ý. Mà tôi nghĩ chuyện của chúng ta cũng nên thôi đi, dù sao anh cũng có ưng tôi lắm đâu, anh vẫn nên tìm người mình ưng rồi kết hôn với cô ta thì hơn.”
Đúng vậy, kiếp trước cô luôn biết trong lòng người đàn ông này không quá thích cô, anh ta cưới cô chỉ vì muốn có một người phụ nữ có thể nuôi được anh ta mà thôi, ai bảo cô nổi tiếng là siêng năng tháo vát trong cái làng này làm gì.
Lông mày của Lý Hạo nhíu lại: “Tiểu Manh, sao em lại nói như vậy? Uổng công anh xem em là một cô gái ngoan hiền, không ngờ em lại là loại người như vậy, coi như anh đã nghĩ sai về em rồi.”
Trương Manh cười lạnh nhìn anh ta: “Tôi là loại người như vậy đấy, giờ anh nhìn rõ rồi chứ gì, sau này đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta chia tay, anh nghe rõ chưa?” Nói xong, Trương Manh đẩy anh ta ra, vác cuốc đi ra đám ruộng nhà mình.
Lý Hạo sững sờ một lúc lâu, sau đó xoay người quát theo bóng lưng Trương Manh: “Được, đây là cô nói đấy nhé, cô đừng có mà hối hận, đến lúc đó đừng cầu xin tôi để ý đến cô.”
Trương Manh đã đi được một quãng xa, nghe Lý Hạo quát, cô chỉ nhếch mép cười lạnh. Với những chuyện như vậy, nếu là cô của kiếp trước thì còn có thể, nhưng bây giờ dù có bị đánh chết, cô cũng không bao giờ làm đâu.
Ra đến ruộng, Trương Manh thấy có không ít người đã đến làm việc rồi.
“Tiểu Manh đến rồi à, đã khỏe hơn chưa cháu?”
Ngay lập tức, Trương Manh nhận được rất nhiều lời thăm hỏi quan tâm của các chú các thím.
Thôn Trương Gia là một nơi không quá nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, trong thôn có hơn hai mươi hộ, mỗi lần nhà nào có việc gì thì hai mươi mấy nhà còn lại sẽ biết ngay.
Việc hôm qua Trương Manh bị đụng đầu, hôm nay cả làng đều biết.