TRỌNG SINH MẠT THẾ VƯƠNG TRIỀU CỦA TA - Chương 47: Chương 47
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH MẠT THẾ VƯƠNG TRIỀU CỦA TA
- Chương 47: Chương 47
Trong sảnh lớn hoa lệ của biệt thự, Mạc Dịch cùng Lý Tinh mắt to trừng mắt nhỏ, qua một lúc cô có chút bất đắc dĩ nói “Tiểu Dịch à, em biết làm như vậy rất không tốt hay không hả?! Nhanh đem chị trở về đội ngũ đi.”
Mặt nhăn lại, Mạc Dịch phình má kiên quyết nói “Không.
Ở đó có nhiều tiểu tam, A Tinh sẽ bị dụ đi mất!”
Trong phút chóc Lý Tinh nghệt mặt ra, cô không rõ hỏi “Tiểu tam ở đâu ra? Mà ai dụ dỗ chị cơ!”
Là ai dám dụ dỗ cô?! Như thế nào cô lại không biết?!
Mạc Dịch nghiêng đầu chớp chớp mắt, nói “Cái người cùng chị nói chuyện kia không phải tiểu tam muốn dụ dỗ chị sao?”
Nhìn ánh mắt đơn thuần như một đứa trẻ tò mò mọi chuyện của cậu nhóc, Lý Tinh thở dài nói “Là ai nói bậy vậy?”
Mạc Dịch thành thật bán đứng đồng bọn nhỏ “Là A Hồng nói nha.”
Mặc dù không biết A Hồng là ai, nhưng Lý Tinh cảm thấy mình cần nói chuyện với đối phương, không thể để đối phương tiếp tục lừa gạt dạy hư trẻ nhỏ được.
Cô đột nhiên hỏi “Anh Sở đâu?”
Mạc Dịch chỉ lên phòng ngủ chính, nói “Ở trên phòng nha.”
Lúc Lý Tinh chuẩn bị đi lên tìm Sở Nhiên thì đột nhiên trước cửa có một bóng người xuất hiện, Lý Tinh ngạc nhiên hỏi “Anh Thẩm! Làm thế nào anh đến được đây?!”
Mạc Dịch dùng dị năng dịch chuyển đến đây, Thẩm Dục làm như nào tìm đến được đây nhanh như thế.
Thẩm Dục không để ý đến hai người bọn họ, y vội vàng chạy lên tầng tìm Sở Nhiên.
Lúc tìm đến căn phòng rộng mở cuối hành lang thì y hơi đắn đo thả chậm bước chân, liệu A Nhiên có muốn nhìn thấy y hay không.
Toàn thân y đều căng thẳng, y từng bước tiến đến gần căn phòng, đột nhiên giọng nói của bé gái lanh lảnh vang lên trong phòng làm cho y toàn thân cứng đờ.
“Vương, ngài nhất định phải đổi Vương Hậu! Ngài không biết đâu, lúc ngài không có ở đó vậy mà y lại dám cùng tiểu tam thân mật! Phải đổi!”
Tiếp đó là giọng bé trai “Y còn thật ôn nhu nhìn tiểu tam, tiểu tam đưa cháo đến còn vui vẻ nhận lấy ăn.”
Sau khi hết sức bêu xấu Vương Hậu họ Thẩm thì Thái Lục Thái Hồng nghiêm túc đưa ra một số nhân tuyển “Vương, ngài thấy Đội trưởng đội dị năng trực thuộc quân đội của căn cứ X thì sao? Người này nhìn từ năng lực, hay thân hình, gương mặt đều hạng nhất, chắc chắn khiến ngài hài lòng!”
Thái Hồng vuốt cằm suy nghĩ, nói “Hoa khôi của Tinh Giai Quán ở căn cứ Z cũng rất được, mặc dù không còn trong sạch nhưng đem về làm bình hoa đặt trong biệt thự cũng rất tốt.
Vậy liền để người này làm Vương Phi đi!”
Hai đứa nhóc này còn cực lực đẩy mạnh tiêu thụ cho một số nhân tài ở các căn cứ khác, hi vọng Vương của chúng nó tìm một Vương Hậu mới.
Sở Nhiên nghe chúng nó ríu rít mà không khỏi thở dài, sao mới có nửa ngày mà có đủ thứ chuyện rồi vậy a.
Hắn hờ hững nói “Nói đủ rồi thì đi đem đám động vật kia ra khỏi vườn hoa đi.”
Thái Lục và Thái Hồng nhất loạt im lặng, hai đứa nhóc phụng phịu chu mỏ nắm tay nhau rời đi, lúc đi vẫn đáp lại hắn “Bọn em biết rồi.”
Hi vọng đám đàn em của mình chưa ăn hết hoa trong vườn.
Lúc chúng đi ngang qua Thẩm Dục thì kiêu ngạo hất cằm làm như không thấy y, nam nhân có tiểu tam là nam nhân tệ, không thể cho mặt mũi.
Sở Nhiên một thân đồ ngủ rộng rãi màu xanh thẫm, hắn thoải mái tựa vào ghế sofa mềm mại, giọng nói lạnh nhạt vang lên “Muốn đứng đến bao giờ?”
Thẩm Dục biết hắn đang nói y, hít sâu một hơi cố gắng thả lỏng cơ thể, y mím chặt môi từng bước tiến vào căn phòng.
Đến khi nhìn đến người thanh niên vẫn bộ dáng lười nhác y lại cảm thấy hơn hai năm qua lại giống như chưa đến hai giờ vậy, bước chân y sải rộng đến trước mặt hắn, y không nói lời nào mà ôm chặt lấy hắn vào lòng.
Mọi chuyện giống như chưa có xảy ra.
Sở Nhiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai y, nhưng không như mọi lần là đáp lại cái ôm của đối phương, hắn dùng sức đẩy y ra.
Tròn mắt ngẩn ngơ nhìn hắn, y cẩn thận hỏi “A Nhiên, em còn giận anh sao?”
Hắn rũ mắt không đáp lại y, hơn hai năm, một đoạn thời gian đủ để hắn nhận ra ý nghĩ ban đầu của mình dần biến chất.
Hắn không biết gọi đó là cảm giác gì, nhưng đó không phải cảm giác của hắn đối với tang thi Thẩm Dục.
Bởi người trước mắt hắn là một nhân loại có tên Thẩm Dục, người này cùng người đời trước là một nhưng lại không phải một.
Thế nhưng hành động im lặng này của Sở Nhiên trong mắt Thẩm Dục lại khiến y có bao nhiêu khó chịu, trong lòng ứ nghẹn hơn hai năm bộc phát thành sự nóng nảy và thô bạo.
Đột nhiên Thẩm Dục nhào đến đè ngã Sở Nhiên từ trên sofa xuống sán nhà lót thảm lông dày dặn, y kìm chặt hắn, gương mặt luôn ôn hòa phút chốc trở nên hung hăng giận dữ.
Y rít qua kẽ răng “Tôi có thể mặc kệ em nhìn thấy ai qua tôi! Nhưng tôi không chấp nhận em rời bỏ tôi!”
Sở Nhiên chóng váng nhìn người trước mắt, đến khi hắn thanh tỉnh thì lập tức thả ra tinh thần lực muốn đánh ngất y để thoát khỏi kìm hãm, thế nhưng tinh thần lực vừa thả ra thì bị một luồng tinh thần lực khác mạnh mẽ đánh ngược trở về.
Tinh thần lực là thứ sức mạnh có thể mạnh mẽ phá hủy thái sơn, nhưng nó cũng là thứ sức mạnh mỏng manh dễ vỡ.
Hắn không ngờ đến Thẩm Dục lại có tinh thần lực ngang với mình, nhưng tinh thần lực của y dùng chủ yếu để khống chế dị năng của bản thân, y không có học qua cách sử dụng tinh thần lực, lại trong trạng thái không bình tĩnh, một đòn ngăn cản kia của Thẩm Dục trực tiếp làm bị thương Sở Nhiên, thậm chí một phần nhỏ tinh thần lực còn có dấu hiệu bị đánh tan.
Cơ thể Sở Nhiên bị kiềm giữ run lên nhè nhẹ, sắc mặt hắn vốn nhợt nhạt lại cành thêm khó xem, mồ hôi do cơn đau đớn tinh thần lực bị thương chảy ra thấm ướt một mảnh quần áo.
Thế nhưng sự đau đớn của hắn trong mắt y lúc này lại là sự chán ghét.
Tại sao lại chán ghét y chứ?! Vì y không còn giống người đó nữa sao?! A Nhiên không còn thấy y giống người đó, vậy nên chán ghét y đụng vào sao?!
Trong đôi mắt đỏ au vì giận giữ của Thẩm Dục hiện ra một tầng hơi nước mỏng manh đầy đau sót, một giọt nước mắt rơi xuống hòa với mồ hôi của hắn..