TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU - Chương 4: Thẩm lão phu nhân
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU
- Chương 4: Thẩm lão phu nhân
Đầu thu, bầy chim nhạn xếp thành một hàng, từ phương Bắc xa xôi bay về nơi phương Nam ấm áp. Trong viện, cành lá sum xuê vào những ngày hè nay đã bắt đầu điêu linh (tàn lụi), những con cá đầy màu sắc trong hồ tuy vẫn trong trẻo như xưa lại mang theo vài phần lạnh lùng.
Một nữ tử có mái tóc dài đen sẫm được búi thành kiểu Lũ lộc kế, trên đầu cắm một cây trâm san hô vô cùng tinh xảo, y phục đỏ thẫm được làm từ sợi tơ tằm cùng thắt lưng thêu hình những đôi nhạn nhỏ màu trắng, buộc vòng quanh khiến dáng người càng thêm yểu điệu lung linh.
Bạch Lộ nhẹ nhàng khoác áo choàng lên người Thẩm Diệu, nói:
“Tiểu thư vẫn chưa khỏi bệnh, cẩn thận đừng để cảm lạnh.”
Thẩm Diệu lắc lắc đầu.
Vóc dáng nàng còn nhỏ, không giống Thẩm Nguyệt Thẩm Thanh cao cao gầy gầy, khuôn mặt hơi tròn, cộng thêm tính cách thường ngày nhát gan, nên so với tuổi thực còn nhỏ hơn vài tuổi, là bộ dáng của nữ tử mười hai.
Nhưng hôm nay lại có chút không giống.
Tiết Sương Giáng ở một bên nhìn nàng, trong lòng cảm thấy chút khác thường.
Làn da tiểu thư trắng ngần, dáng người nho nhỏ mềm mại, trên mặt mỉm cười như có như không, không thể nói rõ là lạnh lùng, cũng không phải ngốc nghếch, tựa như một chút lãnh đạm, lại tựa như có chút gì đó hoài niệm nhìn trời cao. Vẫn là dáng đứng như trước kia, có thêm chút trang nghiêm, không biết từ đâu có thêm khí chất đặc biệt, thêm vài phần ung dung, đại khí.
Tiết Sương Giáng lắc lắc đầu, dường như muốn xua tan ý nghĩ hoang đường ấy, nàng cười nhìn về phía Thẩm Diệu:
“Tiểu thư đang nhìn gì vậy?”
Nghĩ thời gian còn sớm, sau khi ăn xong, Thẩm Diệu đứng ở trong sân nhìn lên bầu trời đến xuất thần.
“Ta đang suy nghĩ, chim nhạn bay từ bắc đến miền nam, có phải bay qua hoang mạc tây bắc.”
Thẩm Dụng nhẹ giọng nói.
Hoang mạc tây bắc, là vùng nơi Thẩm Tín đang trấn thủ, Thẩm phu nhân cùng Thẩm Đại thiếu gia cũng ở đây. Tháng trước lão gia gửi thư về, kinh thành mới se se lạnh, cây cối ở tây bắc đều đã khô cằn xơ xác, tuyết cũng bắt đầu rơi.
“Tiểu thư là nhớ lão gia cùng phu nhân”
Tiết Sương Giáng cười nói:
“Chờ tới cuối năm lão gia trở về, tới khi nhìn thấy tiểu thư lại cao thêm một chút, sẽ vui mừng biết bao.”
Thẩm Diệu khóe miệng cười cười, có chút khổ sở.
Mỗi năm Đại tướng quân chỉ có thể thể hồi kinh một lần, sau khi trở về chuyện đầu tiên phải đối mặt là nữ nhi nhà mình không biết liêm sỉ, tự làm bậy khiến người khác chê cười, thậm chí còn lấy cái chết ép gả, có thể vui mừng sao?
Huống chi nàng tâm tâm niệm niệm phải gả cho Định vương, chẳng qua bị tiểu nhân lợi dụng binh quyền Thẩm gia đoạt người. Vàng thau lẫn lộn, Thẩm gia vốn không muốn bị cuốn vào vòng xoáy đó, nàng lại cố tình bị tình yêu làm cho mù quáng kéo cả Thẩm gia xuống nước, kết cục một nhà bị gϊếŧ thê thảm.
Thẩm Diệu nhắm mắt.
Chỉ trong vòng nửa năm, đủ để phát sinh nhiều sự tình. Từ sau khi nàng cập kê đến lúc hôn sự, liền trở thành cái cớ để Nhị phòng cùng Tam phòng soi mói nhược điểm. Tựa hồ từ khi nàng cập kê, hai phòng cùng nhau bỏ xuống lớp ngụy trang giả tạo, dần bộc lộ dã tâm, từng bước đẩy nàng vào ngõ cụt, không thể quay đầu.
“Tiểu thư, tiểu thư?”
Bạch Lộc thấy vẻ mặt tiểu thư khác thường, đầu ngón tay cầm lấy áo choàng trở nên trắng bệch, không khỏi nhẹ giọng kêu.
Thẩm Diệu phục hồi lại tinh thần, thấy Cốc Vũ đi lại đây nói:
“Tiểu Thư, người bên Vinh Cảnh đường qua đây thúc giục.”
Vinh Cảnh đường, là nơi ở của Thẩm lão phu nhân, sáng sớm lão phu nhân sai nha hoàn đến xem Thẩm Diệu, thấy Thẩm Diệu không còn gì đáng ngại, chỉ nói nếu thân thể đã tốt có thể đi thỉnh an lão phu nhân. Trên thực tế là muốn khởi binh vấn tội nàng, trong lòng ai chẳng biết rõ ràng?
Thẩm Diệu mỉm cười, nắm thật chặt áo choàng, nói:
“Đi thôi.”
Thẩm phủ, Đông viện cùng Tây viện phân biệt rõ ràng.
Lúc Thẩm lão tướng quân còn sống, thường đến Tây viện trống vắng để múa kiếm đánh quyền, sau khi Thẩm lão tướng quân qua đời, Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn đều chọn làm quan văn, chỉ có Thẩm Tín tiếp tục sự nghiệp của lão tướng quân, liền gộp khoảng sân trống và Tây viện cho Đại phòng. Còn Đông viện rộng lớn đều cho Nhị phòng, Tam phòng cùng Thẩm lão phu nhân ở đó.
Sự thật thì so với Tây viện, Đông viện có vị trí rất tốt, ánh nắng chan hòa, sung túc, không như Tây viện nắng chỉ chiếu tới một nửa. Thật sự không phải nơi tốt. Chỉ là Thẩm Tín cả ngày vui vẻ, được khoảng sân trống kia liền cảm thấy vô cùng tiện nghi. Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đều là tướng môn thế gia, tính cách đơn giản, tường trắng ngói đen, mộc mạc đến cực điểm. Không thể so với Đông viện được tu sửa tinh xảo, lung linh tinh tế.
Thẩm Diệu từng hết sức bất mãn khi phải ở trong Tây viện, nàng hâm mộ Đông viện thanh lịch lại đáng yêu, vì thế mà còn thầm oán hận phụ thân. Giờ xem ra nàng tự cười nhạo bản thân mình ngu ngốc.
Sân nhà mình tuy rằng mộc mạc đơn sơ nhưng bù lại khiến tâm tình thoải mái, không như Đông viện đầy ngưu quỷ xà thần (yêu ma quỷ quái), bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Đi qua hành lang thật dài, rồi lại qua hoa viên được tu sửa vô cùng đẹp đẽ, mới đến cửa Vinh Cảnh đường.
Có lẽ muốn lộ ra khí chất thư hương, Vinh Cảnh đường được bố trí cực kì phong nhã. Bảng hiệu ở cửa làm bằng trúc lộ vẻ nhã ý, tùng hạc làm bằng đồng được làm đến tinh xảo linh động.
“Ngũ tiểu thư đến.”
Hỉ Nhi bên người lão phu nhân thông báo.
Thẩm Diệu bước vào Vinh Cảnh đường. Bên trong là cảnh tượng vô cùng hòa thuận vui vẻ, mọi người đều đã đến đông đủ. Thẩm gia Nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân và Thẩm gia Tam phu nhân Trần Nhược Thu đang đứng bên cạnh lão phu nhân xoa bóp. Thẩm Thanh cầm một đĩa điểm tâm ngồi bên người lão phu nhân, bên kia là Thẩm gia chi thứ hai, đệ đệ Thẩm Nguyên Bách. Thẩm Nguyên Bách mới 5 tuổi, trên tay đang cầm miếng điểm tâm, nghiêng ngả hướng tới miệng lão phu nhân đút làm bà cười hiền hậu, một hình ảnh gia đình ấm áp.
Tựa hồ không ai chú ý tới sự xuất hiện của Thẩm Diệu, đến khi Thẩm Nguyệt cười nói:
“Ngũ muội muội sao giờ mới đến, Thất đệ đã ăn xong cả đường chưng tô lạc.” (Ta search GG thì thấy đường chưng tô lạc giống món tàu hũ nước đường của bên mình, không biết có đúng không nữa hiuhiu)
Thẩm Diệu gật đầu:
“Thân thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đi vài bước đã cảm thấy chóng mặt, đành nghỉ trên đường một lúc, cho nên đến chậm.”
Mọi người trong Vinh Cảnh đường trầm mặc.
Thẩm Nguyệt ý nói Thẩm Diệu tới trễ, nhưng nàng đã nói như vậy khiến lão phu nhân không thể trách mắng nàng, không để ý tới thân thể cháu gái mình chưa được khỏe lại đây thỉnh an.
Một lát sau Nhiệm Uyển Vân cười nói:
“Ta thấy Ngũ tiểu thư thân thể yếu đuối, ba ngày hai bận mời đại phu, cũng may hiện tại đã khỏe hơn nhiều rồi.”
“Cơ thể đã tốt hơn?”
Một giọng khàn khàn nghiêm nghị vang lên, mang theo một tia không kiên nhẫn không dễ phát hiện.
Thẩm Diệu ngẩng đầu nhìn về phía lão phu nhân.
Nét tươi cười trên mặt Thẩm lão phu nhân đã sớm thu hồi, bà có chút kiêu căng ngẩng cao đầu. Lão phu nhân tuổi đã hơn 70, một thân y phục hồng đào, khoác một lớp áo ngoài mỏng nhẹ, cổ áo đính từng viên ngọc xanh biếc làm cúc áo, cùng với thắt lưng thêu hoa bạch lan. Một đầu tóc trắng được vấn theo kiểu Tường vân kế, gắn thêm vài viên ngọc châu lấp lánh.
Thẩm lão phu nhân rất biết cách đối nhân xử thế, cực kì ý tứ, kiếp trước lúc Thẩm Diệu chưa xuất giá, luôn cảm thấy bà là nữ nhân vô cùng cao quý, dù cho tuổi già vẫn giữ được khí chất tao nhã xinh đẹp, làm cho nàng nhịn không được mà mê muội. Bây giờ nhìn lại có chút buồn cười.
Vợ cả của Thẩm lão tướng quân, chính là mẫu thân Thẩm Tín, vốn là danh môn tiểu thư khuê các, đáng tiếc chết vì bệnh ở tuổi trung niên. Sau đó Thẩm lão tướng quân trên đường hành quân cứu được một đào hát trong tay lưu manh, nàng không có chỗ lưu thân nên khẩn cầu làm thiếp, vì Thẩm lão tướng quân sinh ra Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn, sau được nâng lên làm kế thất.
Từ đào hát trở thành Thẩm phu nhân, sau này lại trở thành Thẩm lão phu nhân. Thanh danh cùng địa vị thay đổi, nhưng trong xương cốt vẫn là được sinh ra nuôi dạy ngoài phố phường, bản chất tiểu nhân không thể thay đổi.
Thẩm Diệu còn nhớ rõ đời trước, Thẩm lão phu nhân bức nàng gả cho Dự Châu vương, chẳng qua muốn nàng làm đệm lót trải đường cho Thẩm Thanh.
Nàng che mặt nhìn lão phu nhân trước mặt, Thẩm lão phu nhân thời trẻ vô cùng xinh đẹp tuyệt mỹ, khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt to lung linh ánh nước, nay đã có tuổi, khuôn mặt gầy đi thành hình tam giác, hai hõm mắt sâu vào trong đen sì, thâm ngoắc. Đã già còn không biết điều, lại mặc những trang phục có màu sắc quá tươi sáng.
Quả thật là… không thể chấp nhận.
Thẩm Diệu từng làm Hoàng Hậu, tuy ánh mắt không chút để ý nhưng trong lòng thầm đánh giá, nàng khiêm tốn nói:
“Cháu gái đã uống thuốc, cơ thể cũng tốt lên nhiều, tạ tổ mẫu quan tâm.”
Vừa dứt lời liền nghe thấy lão phu nhân cao giọng quát:
“Bất hiếu, còn không mau quỳ xuống!”
————————————
Lời của editor: lần đầu edit truyện, mỗi lần tới khúc miêu tả ngoại hình hay y phục là ta muốn xỉu ngang vậy đó~~ thật là đau đầu @@