TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU - Chương 3: Châm ngòi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU
- Chương 3: Châm ngòi
“Tiểu thư, Nhị tiểu thư đến thăm người.”
Kinh Trập có chút lo lắng:
“Cố tình đến vào lúc này, thân thể tiểu thư chưa tốt, chẳng lẽ Nhị tiểu thư muốn người tiếp tục phong hàn.”
Cốc Vũ khẽ đẩy cánh tay Kinh Trập, vẻ mặt vô cùng lo âu.
Thẩm Diệu thấy rõ tất cả, trong lòng thở phào một hơi.
Bên người nàng có bốn nha hoàn, đều do Thẩm Tín cùng Thẩm phu nhân đích thân chọn lựa và dạy dỗ, nhanh nhẹn thông minh trung thành đều có. Đến tột cùng Thẩm gia là loại tình huống gì, chi thứ hai và chi thứ ba giấu diếm dã tâm, nàng vì tuổi nhỏ không thể nhìn ra, không ngờ nha đầu kia lại có thể nhìn ra manh mối.
Còn chưa kịp nói chuyện, bên ngoài đã nghe thấy tiếng khách khí của một nữ tử. Thiếu nữ này dù sao chỉ mới 15, 16 tuổi, mặc kiện áo hồng nhạt thêu hoa văn hoa cúc xinh đẹp, phối hợp với chiếc váy viền bạc thêu trăm ngàn cánh bướm đầy đủ màu sắc, mái tóc được búi theo kiểu Lưu tô kế. Làn da trắng nõn không tì vết, gương mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt trần, cả người toát ra một loại sức hút, khéo léo mà đoan trang. Nhìn thấy Thẩm Diệu, Nhị tiểu thư liền bước nhanh đến trước giường, lo lắng nói:
“Ngũ muội muội, thân thể đã đỡ hơn chưa? Biết ngươi rơi xuống hồ, lòng ta lo lắng rất lâu, Khả Ngọc và Kiều Uyển nói ngươi muốn nghỉ ngơi nên ta không dám quấy rầy, hôm nay nghe tin ngươi tỉnh mới dám qua đây.”
Thẩm Diệu nhìn nữ tử trước mặt, là đích nữ nhi của Tam phòng – Thẩm Nguyệt.
Thẩm gia có ba đích nữ, Thẩm Thanh băng thanh ngọc khiết, Thẩm Nguyệt tài danh vang xa, riêng chỉ có Thẩm Diệu tính cách mộc mạc, nhu nhược nhát gan, lại không có tài, người ngoài khen nàng là “Trinh tĩnh hiền thục” (thanh tĩnh, mờ nhạt, thùy mị), kỳ thật mọi người đều biết nàng không có sở trường, là nữ nhi không đáng nhắc tới của Thẩm gia.
Kiếp trước, lúc Thẩm Diệu chưa xuất giá, có quan hệ thân thiết nhất với Thẩm Nguyệt. Thẩm Nguyệt tính tình ôn nhu dịu dàng, nhiều lần đưa ra chủ ý giúp Thẩm Diệu. Chỉ là lúc trước Thẩm Diệu không thể nhìn ra được những chủ ý này là tốt hay xấu, vẫn luôn cảm kích vị đường tỷ này luôn tận tâm giúp đỡ nàng.
Bây giờ Thẩm Nguyệt đến đây, có lẽ là muốn cầu tình giúp Thẩm Thanh.
Quả nhiên, Thẩm Nguyệt mở miệng liền nói:
“Ngũ muội muội, Đại tỷ hôm đó không may phạm sai lầm, việc đã đến nước này, mong rằng Ngũ muội muội có thể tha thứ cho Đại tỷ một lần. Nghe nói Ngũ muội muội bị sốt, Đại tỷ vô cùng ăn năn, tự trách. Hiện giờ Ngũ muội cũng đã tốt lên, có thể bỏ qua cho Đại tỷ lần này? Nàng cũng không phải cố ý khiến ngươi xấu mặt trước Định vương điện hạ.”
Câu chữ vô cùng hoàn hảo, như vô tình nhắc tới hai chữ Định vương trước mặt Thẩm Diệu. Ai cũng biết Định vương chính là người trong lòng Thẩm Diệu, mọi việc thường ngày Thẩm Diệu đều có thể cho qua, nhưng nếu liên quan đến Định vương, nàng nhất định không nhường nửa phần. Nếu như không nhắc đến Định vương, nói không chừng Thẩm Diệu liền có thể bỏ qua, lần này Thẩm Nguyệt cố tình chạm đến nghịch lân trong lòng Thẩm Diệu, không phải muốn khơi mào tranh chấp giữa nàng và Thẩm Thanh sao?
Kiếp trước cũng vậy, nàng vừa tỉnh lại không lâu, Thẩm Nguyệt liền tới thay Thẩm Thanh “cầu tình”, làm cho Thẩm Diệu giận tím mặt. Thường ngày tính cách nàng rất tốt, vì người trong lòng, Thẩm Diệu chạy tới trước mặt lão phu nhân chỉ trích Thẩm Thanh đẩy nàng xuống nước. Thẩm Thanh không chịu thừa nhận, người xung quanh cũng nói không thấy Thẩm Thanh đẩy Thẩm Diệu, lão phu nhân vốn thiên vị Nhị phòng cùng Tam phòng, liền lấy cớ để giáo huấn nàng:
“Tuổi còn nhỏ mà không biết tự ái, dám mưu toan nói xấu đích tỷ!”
Nói xong liền phạt nàng cấm túc.
Sau đó việc này bị truyền đến Quốc Tử Giám, nàng trở thành trò cười cho đám bạn học, vì xấu hổ và giận dữ, Thẩm Diệu không tới Quốc Tử Giám đi học nữa. Cũng chính vì vậy, trong những cuộc giao lưu giữa các quý nữ kinh thành, nàng cũng dần phai nhạt ít tụ tập đi cùng.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của nàng vẫn luôn bị hạn chế ở phủ Tướng quân. Những người này vì nàng mà tạo ra một thế giới tách biệt, nàng luôn nghĩ mình hiền lương thục đức, lại không biết rằng trong mắt người ngoài nàng yếu đuối vô dụng, nàng cho rằng bản thân mến mộ Định vương là dũng cảm thẳng thắn, người khác lại cho rằng nàng không biết liêm sỉ.
Cố tình dạy dỗ nàng đến mức này, khiến nàng trong mắt hắn có ấn tượng rối tinh rối mù. Tuy rằng sau đó nàng thành công gả cho Phó Tu Nghi nhưng vẫn bị người trong thiên hạ xem là mặt dày vô sỉ, thậm chí có người còn so sánh nàng cùng Mi Phu nhân, nói nàng vụng về cùng ngu xuẩn!
Thẩm Nguyệt vỗ nhẹ đầu vai Thẩm Diệu, khóe môi nở nụ cười thản nhiên.
Nàng ta biết rõ tính tình của Thẩm Diệu, chỉ cần nhắc đến Định vương, chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng đợi nửa ngày vẫn chưa thấy Thẩm Diệu phản ứng, Thẩm Nguyệt hoài nghi nhìn qua, liền bắt gặp Thẩm Diệu mỉm cười bình tĩnh nhìn nàng.
Sắc mặt nữ tử còn tái nhợt, môi cũng khô khốc, chỉ có đôi con ngươi tối như mực ánh lên ánh sáng lung linh trong trẻo. Thẩm Diệu có đôi mắt rất đẹp, mắt hạnh to, nửa tỉnh nửa mê, giống như con cún nhỏ đang sợ hãi. Vẫn là khuôn mặt chất phác đáng yêu như ngày thường, nhưng đôi mắt có thêm vài phần linh khí. Đôi mắt hạnh đào to tròn như trước, ánh mắt lại không giống như trước. Lộ ra chút lãnh ý, không mang theo tia cảm tình, không có sự ngây ngô trước đó, giống như là… giống như thể từ trên cao nhìn xuống.
Thẩm Nguyệt giật mình một cái, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra một cảm giác sợ hãi không rõ. Giống như đối mặt nàng không phải là nha đầu ngu ngốc trước kia mà là người có địa vị cao.
Sao lại có cảm giác kỳ lạ này?
Nàng ta đương nhiên không biết rằng Thẩm Diểu trước mặt nàng đã không phải là Thẩm Diệu của ngày xưa. Trước mặt Thẩm Nguyệt giờ đây là Thẩm Diệu đã trải qua tranh đoạt, chiến loạn, tranh đấu thâm sâu, sinh tử, vong tộc. Đã từng chưởng quản hậu cung, có được quyền lực cao nhất trong lục cung, Minh Tề Hoàng Hậu – Thẩm Hoàng Hậu.
Thẩm Diệu sững sờ một lúc lâu, đến lúc nữ tử trước mặt nhăn trán mới nhẹ giọng nói:
“Nhị tỷ tỷ nói quá rồi, việc này không liên quan đến Đại tỷ, là tự ta ngã xuống.”
“Ngũ muội muội…”
Thẩm Nguyệt không dự đoán được Thẩm Diệu nói như vậy, ngây người một chút mới phản ứng lại, lắc đầu nói:
“Ngũ muội muội đừng tự ủy khuất chính mình.”
“Ta làm sao tự ủy khuất bản thân”
Thẩm Diệu cười đánh gãy lời của nàng:
“Dù sao đây chỉ là việc nhỏ, đầu ta hơi đau, cần phải nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì hãy để ngày mai thỉnh an tổ mẫu nói đi.”
Thẩm Diệu đã nói như vậy, Thẩm Nguyệt cũng không thể nói gì thêm. Tuy rằng hôm nay Thẩm Diệu có chút kì quái, cũng không thân thiện như trước nhưng Thẩm Nguyệt chỉ cho rằng Thẩm Diệu bị mất mặt trước mặt Định vương, nên tâm tình mới không được vui vẻ. Nói thêm vài câu, Thẩm Nguyệt mới chịu rời đi.
Chờ Thẩm Nguyệt đi rồi, Cốc Vũ mới nói:
“Tiểu thư chúng ta bị người khác đẩy xuống nước, thiếu chút nữa mất cả mạng, Nhị tiểu thư lại thay Đại tiểu thư cầu tình, nói tới nói lui, vẫn giống như đổ thêm dầu vào lửa.”
Cốc Vũ kín đáo nhắc nhở Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt không có ý tốt.
“Trai cò đánh nhau, Ngư ông đắc lợi, nàng ta ước chừng muốn làm ‘Ngư ông’ đi.”
Thẩm Diệu thản nhiên nói.
Cốc Vũ kinh hỉ nhìn Thẩm Diệu, rốt cuộc tiểu thư có thể thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Nguyệt, nhưng có chút không rõ ý tứ của nàng, ngẩng đầu thấy dung nhan tiểu thư một mảng lạnh lẽo, cảm giác nghiêm nghị, làm cho người khác không tự chủ được sinh ra ngưỡng mộ.
Thẩm Diệu nhìn đầu ngón tay của chính mình.
Vì sao Thẩm Thanh lại đẩy nàng xuống nước? Có phải vì lúc ấy nàng nói một câu:
“Đợi đến cuối năm, phụ thân chiến thắng trở về, ta liền nói cha làm chủ, cầu cha đem ta gả cho Định vương điện hạ.”
Nàng nói một cách hồn nhiên, bởi vì là người trong nhà, nên nàng không hề cố kỵ. Thẩm Tín là đại tướng trong triều, nữ nhi lớn nên gả chồng, không phải không có khả năng.
Thẩm Nguyệt vì cớ gì muốn châm ngòi giữa nàng và Thẩm Thanh?
Tất nhiên là vì Thẩm Nguyệt cũng ái mộ Định vương.
Kiếp trước lúc mình sắp chết, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh mới nói cho nàng biết bọn họ cũng yêu thích Phó Tu Nghi từ lâu. Hiện giờ xem ra đây chính là manh mối.
Nếu hai tỷ muội các nàng đều mê luyến cuồng dại Phó Tu Nghi, kiếp này không giúp các nàng đền bù như mong muốn, chẳng phải rất đáng tiếc?
Nàng nhất định sẽ làm các nàng nghĩ rằng mọi việc đã thành công, Nhị phòng cùng Tam phòng kiếp trước đã khiến Thẩm gia một nhà nợ máu, giờ liền hoàn trả tất cả lại đi.