TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU - Chương 25: Cười nhạo
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU
- Chương 25: Cười nhạo
Cúc yến được tổ chức tại phủ Cung Thân Vương, nơi đây lúc trước Đế Hậu Minh Tề khai quốc tự mình bố trí tại phủ. Phủ đệ này, vốn là hoa viên tiền triều đã được tu bổ, chiếm mấy ngàn mẫu, kiến trúc to mà tinh xảo. Nếu không phải vì cách cung quá xa, Đế Hậu đã sớm đem nó cải tạo thành góc trong cung.
Tuy rằng nơi đây được bao bọc bởi sông và núi xung quanh, mặc dù có hơi xa nhưng lại là chỗ thưởng ngoạn phong cảnh rất đẹp. Nhất là vào tháng mười hàng năm, các cây hoa cúc đủ màu sắc thi nhau nở rộ, bởi vì có người gieo trồng và chăm sóc cúc hoa nên một khi mở cửa phủ, cảnh sắc giống như tiên cảnh. Nơi đây làm khảo nghiệm, cũng coi như thập phần phong nhã.
Phu xe Thẩm phủ mất một canh giờ đánh xe ngựa đến đây, vì vậy một ít đồ ăn vặt được chuẩn bị đề phòng lúc đói.
Cốc Vũ mở ra giỏ mà Quế ma ma đưa cho, hỏi Thẩm Diệu:
“Tiểu thư, không bằng người ăn một chút đi, đường xá xa xôi, ăn vào mới có sức lực.”
Thẩm Diệu nhìn những thứ trong giỏ.
Băng sữa dê lạc (giống như váng sữa), thông cuốn nhi (mì hấp cuộn hành), lạt du chân nhi (chân giò tẩm cay)… Chỉ cần liếc mắt qua một cái cũng khiến người ta thèm thuồng, màu sắc tươi tắn, mùi thơm ngào ngạt.
Đáng tiếc những thứ này hương vị quá nồng, như váng sữa, chân giò cay càng dễ bị dính mỡ trên miệng hoặc lưu lại mùi, hơn nữa nếu không cẩn thận có thể làm bẩn y phục của chính mình, Quế ma ma cũng thật sự “tỉ mỉ” chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
Nữ nhân tranh đấu nơi hậu trạch, chỉ là một chút ngáng chân cản đường, nhưng lúc trước Thẩm Diệu đã từng tranh đấu nơi hậu cung Minh Tề, đối mặt với các phi tần tranh sủng, thủ đoạn rất cao tay. Những tiểu xảo nhỏ như này căn bản không có tác dụng. Nàng lắc đầu, nói Cốc Vũ đem giỏ cất đi, rồi nói Kinh Trập:
“Không cần, Kinh Trập cũng có.”
Kinh Trập thận trọng lấy ra một túi vải nhỏ từ phía sau, bên trong đều là điểm tâm được làm tinh xảo, Thẩm Diệu không tin phòng bếp của Thẩm phủ, sai Kinh Trập theo quản sự ra ngoài đi mua một chút đồ ăn. Quản sự chỉ nghĩ Kinh Trập thèm ăn đồ bên ngoài, không thể đụng tay đụng chân, chỉ kinh ngạc Kinh Trập là một nha hoàn nhỏ mà có thể mua được điểm tâm ở Quảng Phúc trai.
Quảng Phúc trai là một trong những cửa hàng điểm tâm số một ở Định kinh, các phi tần trong cung đều yêu thích điểm tâm ở đây. Kiếp trước Thẩm Diệu cũng không hứng thú với nơi này lắm, nhưng Uyển Du lại vô cùng thích, một ngày không ăn liền cảm thấy không thoải mái.
Giờ phút này Thẩm Diệu đang cầm cái bánh chỉ lớn bằng ngón tay của nàng, được làm thành hình một đóa hoa, nhỏ nhỏ đáng yêu, Thẩm Diệu chia cho Cốc Vũ cùng Kinh Trập cùng ăn, ban đầu hai nha đầu không dám, lúc sau vì sự kiên trì của Thẩm Diệu, không thể từ chối, mới cẩn thận nhận điểm tâm, ăn một miếng liền vui vẻ nói:
“Tiểu thư, điểm tâm này thật là ngon.”
Thẩm Diệu mỉm cười, kỳ thật mỹ vị của điểm tâm có ngon đến đâu thì chỉ cần có hình dạng đáng yêu tinh xảo liền được nữ nhi gia yêu thích. Khi Uyển Du hòa thân, thậm chí nàng còn bỏ ra một số tiền lớn để mua đầu bếp ở Quảng Phúc trai, chỉ hy vọng ở nơi giá lạnh như Hung Nô, Uyển Du vẫn có thể ăn điểm tâm mà nàng yêu thích.
Ai biết… ai biết rằng đi được nửa đường, Uyển Du đã hương tiêu ngọc vẫn, ngay cả thi thể Thẩm Diệu cũng không được nhìn thấy.
Thẩm Diệu nhắm mắt.
Chuyện Uyển Du hòa thân đều là do Mi phu nhân xúi giục, cấu kết cùng Nhị phòng và Tam phòng, người hạ lệnh là Phó Tu Nghi. Kiếp này nàng trùng sinh trở lại, những người này đừng hòng sống yên ổn, ngày đó bọn họ hại chết Uyển Du, nàng muốn bọn họ hoàn trả gấp trăm ngàn lần!
Cốc Vũ đang thưởng thức điểm tâm, vừa nhìn sang liền thấy Thẩm Diệu ánh mắt lạnh lùng, giống như một quý nhân cao cao tại thượng sát phạt quyết đoán, trong nháy mắt, Cốc Vũ như nhìn thấy được bóng dáng của lão gia Thẩm Tín. Lão gia chiến đấu trên chiến trường, gϊếŧ qua địch nhân, từng thấy máu tươi, khi ngọn lửa giận dữ sực sôi được bùng lên, trong mắt đều mang theo hung lệ, dữ tợn đến tận xương. Mà thời khắc này, ánh mắt của tiểu thư cùng lão gia giống nhau y đúc.
Nàng suýt chút nữa bị nghẹn, cố gắng nuốt miếng điểm tâm xuống, cẩn thận hỏi:
“Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái?”
“Không sao,”
Thẩm Diệu chớp mắt:
“Chỉ là ta nghĩ đến một số chuyện.”
—————————————
Hôm nay diễn ra khảo nghiệm cùng Cúc yến, Phó Tu Nghi cũng sẽ đến đây. Không chỉ có Phó Tu Nghi, còn có huynh đệ của hắn đến tham dự. Chín vị Hoàng tử, mỗi người một vẻ, tự nhiên sẽ chia thành những phe khác nhau. Mà Phó Tu Nghi biểu hiện vô hại nhất, cùng một phe với Thái Tử.
Ai ngờ cuối cùng Thái Tử bị phế, Phó Tu Nghi trở thành Tân Thái Tử? Thẩm Diệu không có ý định giúp Thái Tử, Hoàng Thất Minh Tề, đều là những người vô tình, bọn họ nhìn những trâm anh thế gia đã giúp tổ tiên khai quốc như những con chó già không hơn không kém. Rõ ràng trước đó chó săn đã giúp bọn họ bắt được thỏ, nay có được giang sơn trong tay, lại lo lắng chó săn sẽ cắn chết chính mình, vì thế mà tàn nhẫn ép chết từng đại gia tộc không còn một giọt máu, cuối cùng xẻ thây làm thịt.
Thiên hạ bất nhân, Thái Tử bất nghĩa, dựa vào cái gì mà muốn mọi người sẽ trung thành?
Không bằng nàng ngồi xem chó cắn chó sẽ như thế nào? Khóe môi Thẩm Diệu hơi nhếch.
—————————————
Giờ này tại phủ Cung Thân Vương đã có nhiều quý phủ đã đến.
Tuy nói khảo nghiệm hôm nay không phân biệt nam nữ, nhưng yến đường vẫn đem khách nhân chia ra nam tử một bên, nữ tử một bên. Bên khu nam tử, các nhóm thiếu niên cùng phụ thân nhanh chóng bắt chuyện với nhau, kết thân để nâng đỡ lẫn nhau cũng là lẽ đương nhiên. Huống chi những thiếu niên sau này sẽ tiếp quản phụ thân mình, gánh vác vận mệnh toàn bộ gia tộc, kết giao nhiều bằng hữu cũng tốt.
Nữ tử lại không giống như nam tử bên kia, nhóm phu nhân thường xuyên ngồi cùng một chỗ nhàn thoại việc trong phủ, cũng giúp cho các tiểu thư có hảo hữu cố định. Mọi người đều đứng thành một chỗ nói chuyện phiếm, đối với Cúc yến hôm nay vừa có chút khẩn trương lại vừa chờ mong. Thỉnh thoảng chúng quý nữ lại nhìn trộm sang khu nam tử, tìm hình ảnh quen thuộc của thiếu niên lang mình yêu thích.
Dịch Bội Lan vừa tinh nghịch những bông hoa tươi vừa nói:
“Hôm nay khảo nghiệm, các ngươi có nắm chắc không?”
“Ta không chắc,”
Nữ tử bên cạnh cười nói:
“Nhiều người tài năng như vậy, tư chất của ta chỉ bình thường, thật sự sợ hãi. Chỉ hy vọng lát nữa trăm ngàn lần đừng ai để ý đến ta, không chọn ta lên đài. Ta không cầu lộ diện, chỉ cần không bị xấu mặt là được.”
Dịch Bội Lan bĩu môi:
“Ít nhất ngươi phải thử một lần mới được, phải biết rằng hôm nay Định vương điện hạ sẽ tới, Lý thiếu gia mà ngươi để ý cũng ở đây. Lý thiếu gia văn từ xuất chúng, chắc chắn sẽ lên đài, ngươi còn không nắm chặt cơ hội này biểu diễn thật tốt?”
Nữ tử kia đẩy nhẹ Dịch Bội Lan, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói:
“Ngươi đừng nói bậy.”
Giang Thải Huyên nghe vậy cười nói:
“Đúng vậy, Bạch Vi ngươi đừng nên sợ hãi, nói đến trò cười, không phải còn có Thẩm gia đích nữ Thẩm Diệu đi đầu sao. Dù thế nào, ngươi cũng giỏi hơn nàng ta.”
“Không sai.”
Dịch Bội Lan cũng cười run rẩy hết người:
“Khảo nghiệm hàng năm, Thẩm Diệu đều phụ trách chọc người mọi người. Không cười nàng cũng khó, bởi mỗi lần nàng đến, dung mạo đều rất khó đỡ. Không biết năm nay nàng ta mặc dạng y phục gì, hay lại giống năm trước mặc y phục đỏ tươi cùng hồng trâm khủng bố?”
Vài nữ tử gần đó “khanh khách” cười rộ lên.
“Đủ rồi.”
Đột nhiên Phùng An Ninh mở miệng nói.
“Cười vui lắm sao?”
Dịch Bội Lan sửng sốt, sau đó nói:
“Phùng An Ninh, ngươi gần đây tựa hồ rất kỳ quái a, chẳng lẽ ngươi cùng ngốc tử kia giao hảo?”
Phùng An Ninh sắc mặt giận dữ, đang muốn nói chuyện, liền nghe được có người nói:
“A, Thẩm gia phu nhân đã tới.”