TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU - Chương 24: Ngột ngạt
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU
- Chương 24: Ngột ngạt
Xuân Đào nhìn thấy Thẩm Diệu, liền ghé sát vào cửa sổ xe ngựa nói gì đó với người trong xe, ngay sau đó, mành xe ngựa được một người xốc lên.
Bên trong đúng là Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, còn có Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu. Bốn người này nhìn thấy Thẩm Diệu không khỏi ngẩn người. Ánh mắt Tam thẩm lóe lóe, Nhị thẩm cũng nhíu mày:
“Tiểu Ngũ, sao con ăn mặc đơn giản như vậy?”
“Đúng vậy”
Thẩm Thanh cũng khẩn trương mở miệng.
“Nhìn qua thật sự khó coi, vẫn nên mặc y phục sáng màu mới đẹp. Trong phòng tỷ có một bộ y phục màu vàng tươi đẹp rất mới, Xuân Đào, ngươi dẫn Ngũ muội đi thay trang phục, còn có trang sức, sao muội không mang một thứ gì thế? Người khác không biết, lại tưởng phủ tướng quân bạc đãi muội.”
Nàng ta âm thầm đè nén sự đố kỵ trong lòng.
Kỳ thật Thẩm Thanh cũng được coi là thanh tú giai nhân, hơn nữa ngày thường nàng phóng khoáng hào sảng, nhìn qua chính là một tiểu thư quy củ. Nhưng có một thứ Thẩm Thanh để ý nhất, chính là làn da nàng không được trắng nõn, có chút tối màu. Nữ nhi gia ai không mong da dẻ trắng sáng mịn màng, da Thẩm Nguyệt trắng mịn, nàng không dám nói gì, nhưng ngay cả Thẩm Diệu cũng có làn da trắng nõn, hôm nay lại mặc y phục xanh liên, càng tôn lên làn da của nàng. Cứ như vậy, ba đích nữ của Thẩm phủ, chỉ có màu da của Thẩm Thanh ảm đạm nhất, nàng ta tự nhiên mất hứng.
Thẩm Nguyệt tỉ mỉ đánh giá Thẩm Diệu, thấy nàng búi tóc Thùy Vân kế khéo léo tinh xảo, một thân quần áo xanh liên, thập phần đoan trang. Hôm nay Thẩm Diệu không đeo nhiều trang sức, tuy rằng có chút mộc mạc, nhưng khí chất lại tự nhiên, cao quý. Thẩm Nguyệt mỉm cười nói:
“Ngũ muội, tạm thời không nhắc đến y phục, trang sức nhất định phải đeo, dù sao cũng là thể diện của quý phủ chúng ta, tổ mẫu mà thấy muội như vậy chắc chắn sẽ không vui. Còn nữa, sao muội lại búi kiểu tóc này? Tuổi muội còn nhỏ, Song Hoàn kế trước kia cũng đẹp hơn.”
Cốc Vũ tức giận đến mức sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng thân là hạ nhân, không có cách nào chống đối chủ tử. Chỉ hận nghiến răng nghiến lợi, Nhị Phòng cùng Tam phòng đều mang lòng nham hiểm, không chút do dự mà hại chất nữ (cháu gái) nhà mình. Lúc nào cũng mong Thẩm diệu ăn mặc quê mùa càng tốt.
Trong lòng Thẩm Diệu cười lạnh, Thẩm Nguyệt thậm chí dám mang cả lão phu nhân nói vào, cũng vì biết rằng Thẩm Diệu nàng trước giờ vẫn sợ uy nghiêm của lão phu nhân. Về phần tóc, dù sao Thẩm Nguyệt chỉ hơn nàng một tuổi, làm sao trưởng thành hơn nàng được. Chính nàng ta vấn Phi Tiên kế, sa y hồng nhạt giống như tiên nữ, muốn làm tuyệt sắc tài nữ, sao có thể để Thẩm Diệu chiếm phần được?
Các nàng sau khi nói xong không thấy Thẩm Diệu trả lời nhưng lại mỉm cười nhìn các nàng, không biết suy nghĩ cái gì. Rốt cuộc Thẩm Thanh bị Thẩm Diệu nhìn đến mức không được tự nhiên, đứng trên xe ngựa quát lớn về phía nha hoàn:
“Xuân Đào, còn thất thần làm gì? Không nhanh đưa Ngũ muội đi thay y phục đi?”
“Không cần”
Thẩm Diệu cắt ngang lời của nàng ta, trên mặt làm ra một bộ dáng ưu thương nói:
“Hôm nay ăn mặc như vậy cũng là có nguyên nhân. Nhị thẩm ban cho muội trang sức, muội rất thích, không phải là cố ý không đeo.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Thẩm Diệu. Cốc Vũ cùng Kinh Trập nhìn lẫn nhau, có chút hoang mang nhìn Thẩm Diệu.
“Phụ thân nay ở Tây Bắc xa xôi, dẫn dắt chúng tướng sĩ đang chiến đấu hăng hái. Hung Nô chưa lui, tướng sĩ vẫn phải mang áo giáp lạnh lẽo, tay cầm thiết y, muội thân ở kinh thành, cẩm y ngọc thực, nhàn hạ thoải mái, ngắm hoa ngâm thơ, thật sự hổ thẹn.”
Thẩm Diệu hơi cúi đầu, thanh âm cũng nhẹ đi:
“Đêm qua có một vị Bồ Tát đi vào giấc mộng, Người muốn ta thành kính cầu nguyện. Ta liền hạ quyết tâm, mặc y phục đậm màu, trước khi phụ thân khải hoàn trở về, muội sẽ không đeo trang sức, không mặc trang phục sáng màu.”
Ai cũng không sự đoán được Thẩm Diệu sẽ đột nhiên nói như vậy, ngày thường nàng đều nhát gan, không dám nói nhiều, huống chi là một lời dài dòng như vậy. Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đều giật mình nói không nên lời, Trần Nhược Thu xoa xoa thái dương, có vẻ đăm chiêu. Nhưng thật ra Nhiệm Uyển Vân trên mặt lại có chút xấu hổ, Thẩm Diệu nói ra lời này rằng nàng đã vì phụ thân thành kính cầu nguyện, vậy bọn họ tính là cái gì? Nhưng để cho Thanh Nhi của nàng ăn mặc mộc mạc như vậy đi dự Cúc yến, nàng nhất quyết không chịu. Nhiệm Uyển Vân cắn chặt răng, từ ái khuyên nhủ:
“Mặc dù như thế, con vẫn là cô nương trẻ tuổi, sao tâm tư lại nặng như thế, ở Cúc yến cứ thả lỏng…”
Thẩm Diệu lại đột nhiên hướng Nhiệm Uyển Vân làm một đại lễ:
“Xin Nhị thẩm thành toàn cho Thẩm Diệu một lòng hiếu tâm.”
Bọn họ đang đứng trước cửa Thẩm phủ, người qua đường lui tới không ít, Thẩm Diệu làm như vậy, dân chúng đi ngang qua không khỏi nhìn với ánh mắt tò mò.
Nhiệm Uyển Vân có thể bắt Thẩm Diệu phải mặc trang phục diễm lệ để duy trì thể diện của Thẩm phủ nhưng bà ta không dám thành toàn cho Thẩm Diệu làm tròn chữ hiếu sao?
Đại ca nhà mình ở Tây Bắc đánh giặc, bà ta không cầu nguyện cũng không sao, nhưng ngay cả nữ nhi người ta hiếu tâm cũng không thành toàn, đó là có ý gì?
Sắc mặt của Nhiệm Uyển Vân nhất thời tái xanh, nàng cũng không dự đoán được Thẩm Diệu cư nhiên trả lời như vậy, càng làm cho nàng tức giận là nàng không thể cự tuyệt. Nhiệm Uyển Vân vội vàng cho Xuân Đào nâng Thẩm Diệu đứng dậy, nói:
“Đứa nhỏ này, Nhị thẩm làm sao lại không thành toàn cho con làm tròn đạo hiếu cơ chứ? Làm khó con rồi, tuổi còn nhỏ mà tâm tư lại nhiều như vậy, thôi, muốn mộc mạc thì cứ mộc mạc thế đi.”
Thẩm Thanh còn có chút không phục, cũng không thể phản bác lại mẫu thân của mình. Hai mẹ con Thẩm Nguyệt tựa hồ cũng nhìn ra điểm gì đó, ánh mắt khi nhìn Thẩm Diệu rất khác.
“Tuy nhiên,”
Nhiệm Uyển Vân cười nói:
“Chúng ta nhiều người vậy, không thể ngồi cùng một xe, nên Nhị thẩm đã bảo quản gia chuẩn bị một chiếc nữa cho Tiểu Ngũ. Chỗ ngồi rộng rãi, Tiểu Ngũ ngồi xe sau, đợi đến nơi, chúng ta cùng nhau đi vào.”
Cúc yến hàng năm Thẩm Diệu đều cùng hai phòng đi chung một chiếc xe ngựa, tuy nhiều người nhưng vẫn có thể ngồi chung. Hôm nay làm vẻ ta đây như vậy, chắc chắn là cố ý.
Nhiệm Uyển Vân có cân nhắc của chính mình, Thẩm Thanh cũng đã đến tuổi phải gả, nhưng chức quan của Thẩm Tín cao hơn nhiều so với Nhị thúc Thẩm Quý, nếu có gia tộc khác để ý, không chừng sẽ cân nhắc Thẩm Diệu trước tiên. Thẩm Diệu tính tình vụng về, chỉ cần không có người dẫn dắt nàng, nàng sẽ gây ra nhiều ồn ào đáng chê cười, chỉ có như vậy mới trợ giúp Thẩm Thanh hào phóng, khéo léo.
Nhị thẩm cố ý chuẩn bị hai cỗ xe ngựa. Mẫu tử Trần Nhược Thu cũng có cùng suy nghĩ với Nhị phòng, đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
“Được, vậy do Nhị thẩm phân phó.”
Thẩm Diệu mỉm cười.
Nhiệm Uyển Vân còn có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Thẩm Diệu dễ dàng đáp ứng như vậy. Trước giờ Thẩm Diệu nhát gan, luôn đi theo Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh, còn tưởng rằng muốn nàng ngồi một mình một xe rất khó, không nghĩ tới Thẩm Diệu lại không cự tuyệt.
Cứ như vậy, những lời mà Nhiệm Uyển Vân chuẩn bị trước có vẻ dư thừa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, Thẩm Diệu xin phép lên xe ngựa trước.”
Nàng hướng bốn người trước mặt làm lễ, rồi đi thẳng đến xe ngựa của mình.
Xe ngựa của Thẩm Diệu cũng coi như rộng rãi, nhưng không được tinh xảo bằng chiếc của Nhiệm Uyển Vân.
Cốc Vũ tức giận nói:
“Để tiểu thư ngồi một mình một xe cũng không sao. Nhưng sao lại để người đi đằng sau? Đây mà là an tâm cái gì?”
Kinh Trập có chút lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Diệu, trong lòng than nhẹ.
Ánh mắt Thẩm Diệu thâm trầm nhìn đĩa mứt hoa quả bên cạnh, tay dần dần nắm chặt.
Muốn quét sạch mặt mũi Đại phòng, cố ý tạo khoảng cách cùng nàng, làm cho nàng bị người khác chê cười, phụ thân bị bêu danh?
Nàng càng muốn nhìn xem, cuối cùng là ai sẽ mất mặt mũi.