TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU - Chương 14: Mẹ con
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI TƯỚNG MÔN ĐỘC HẬU
- Chương 14: Mẹ con
Quế ma ma đi rồi, Thẩm Thanh từ sau bức bình phong đi ra.
Nàng đến bên người Nhị phu nhân, tựa sát vào mẫu thân, trong giọng nói không che giấu được phẫn nộ:
“Nương, Thẩm Diệu không chịu buông tha cho Định vương điện hạ, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Trong Thẩm gia, Đại phòng có chức quan lớn nhất, nếu Thẩm Diệu cầu phụ thân nàng xin hoàng thượng tứ hôn, có khả năng thành công rất lớn. Nhưng Thẩm Thanh cũng ái mộ Định vương, nếu hôn sự Thẩm Diệu thành, nàng (Thẩm Thanh) biết phải làm sao?
Định vương khôi ngô anh tuấn như vậy không thể để cho người ngu ngốc vụng về như Thẩm Diệu chiếm được. Mỗi lần nghĩ đến, Thẩm Thanh đều không cam lòng.
“Yên tâm, trong Thẩm phủ này, không ai có thể sống tốt hơn con đâu.”
Nhiệm Uyển Vân nói:
“Thẩm Diệu tính tình ngu xuẩn, không đủ để gây sóng gió. Nương tự nhiên có biện pháp khiến nàng ta không thể gả cho Định vương, nhưng mà con…”
Nàng thở dài nói tiếp:
“Sao con không để ý người của Thu Thủy uyển, con cho rằng Nhị tiểu thư là người tốt ư? Con thích Định vương, Nhị tiểu thư chưa chắc là không có ý nghĩ đó.”
“Thẩm Nguyệt?”
Thẩm Thanh nhíu nhíu mày:
“Nàng cũng yêu Định vương điện hạ? Làm sao có khả năng?”
Thẩm Thanh nói:
“Nếu nàng thật sự thích Định vương điện hạ, Tam thúc cũng không thể so với Đại bá, cũng không thể nói ra rõ ràng. Xem ra cũng không đủ gây sợ hãi.”
“Ngươi nha”
Nhiệm Uyển Vân oán trách gõ gõ trán Thẩm Thanh.
“Bảo ta làm sao yên tâm được. Tam thẩm ngươi là một người lợi hại, lúc trước cùng Tam thúc ngươi…”
Tựa hồ ý thức được lời này không nên nói ở trước mặt đứa nhỏ, Nhiệm Uyển Vân liền im lặng. Lúc sau nàng lại nói:
“Tóm lại, chuyện Ngũ tiểu thư ngươi đừng để trong lòng, nương tự nhiên có biện pháp.”
“Đa tạ nương.”
Thẩm Thanh ngọt ngào nói. Hai mẹ con nhìn nhau cười rất vui vẻ.
————————————
Thu Thủy uyển, Trần Nhược Thu đang ngồi ở trước bàn viết chữ.
Nàng xuất thân từ dòng dõi có học, tài hoa vô hạn, mặc dù đã là phu nhân, nàng vẫn thường thường thích viết chữ xem sách. Thẩm Nguyệt đứng phía sau nàng, một thân tơ lụa váy dài vàng nhạt, dáng người nhỏ nhắn, yếu đuối lại thon thả, vừa nhìn qua, chính là phiên bản tiểu Trần Nhược Thu.
“Nương, vừa rồi sao người lại nói vậy với Quế ma ma?”
Hồi lâu, Thẩm Nguyệt vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi.
Quế ma ma đã tới đây một lần, nhưng vượt ra ngoài dự kiến của Thẩm Nguyệt, mẫu thân mình chẳng những không cho Quế ma ma ngăn cản Thẩm Diệu thích Định vương điện hạ, ngược lại còn bảo bà ta khuyên Thẩm Diệu, nói Định vương phủ là chỗ tốt để gả vào.
“Nói vậy không phải khiến nàng càng hạ quyết tâm gả cho Định vương điện hạ sao.”
Thẩm Nguyệt có chút thầm oán.
Trần Nhược Thu buông xuống bút lông đang cầm trong tay, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lôi kéo tay Thẩm Nguyệt đến tháp thượng ngồi xuống, ôn nhu nói:
“Nguyệt Nhi, nương không phải đã nói, làm bất cứ chuyện gì, nhất là trong hậu viện này, đều phải đi đường vòng, ngó trước ngó sau, chừa đường lui cho mình. Như vậy ngày sau dù xảy ra chuyện gì, mặc kệ liên quan tới ai, cũng không tới nơi này.”
Thẩm Nguyệt lắc lắc đầu:
“Nương, ta không rõ.”
Trần Nhược Thu cười cười. Nữ nhi của nàng, có mỹ mạo lại có tài hoa, đầu óc cũng không ngu ngốc, nhưng còn chút trẻ người non dạ. Ước chừng là do Tam lão gia quá mức yêu thương Thẩm Nguyệt, khiến nàng không hiểu hung hiểm trong hậu viện này. Giống như Trần Nhược Thu nàng lúc trước, khi còn ở Thượng thư phủ, một đống tỷ tỷ muội muội di nương thị thiếp, không người nào là đèn đã cạn dầu. Cho nên khi nàng xuất giá, chặt chẽ nắm chắc Thẩm Tam lão gia trong lòng bàn tay.
Nhưng vẫn chưa thể sinh hạ con trai, đây chính là chuyện nàng còn nuối tiếc. Tuy hiện giờ Tam lão gia vẫn yêu thương nàng, nhưng không có con trai là không có chỗ dựa sau này. Sớm hay muộn Tam lão gia cũng sẽ nạp thiếp thất, đến lúc đó… sẽ là cảnh tượng gì?
Cho nên nữ nhi này, nàng phải giáo dưỡng thật tốt.
“Nguyệt Nhi, con thấy Tiểu Ngũ như thế nào?”
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Nguyệt nghĩ nghĩ, liền đáp:
“Thư tính sách luận không biết, cầm kỳ thư họa không thông, tính tình nhát gan vụng về, lời nói lại càng không khéo. Nếu không có danh tiếng của Đại bá, chỉ sợ người ngoài còn không thèm nể mặt nàng ta. Tùy tiện lấy một thứ nữ ra xem, càng có khí chất hơn nàng ta.”
Nếu người khác nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ chấn động. Một đường tỷ lúc nào cũng ôn ôn nhu nhu, dịu dàng như vậy lại nói ra những lời hạ thấp Thẩm Diệu không bằng một đồng. Mọi người đều biết Thẩm Nguyệt chính là bằng hữu tốt nhất của Thẩm Diệu.
“Có lẽ trước kia là như vậy,”
Trần Nhược Thu lắc đầu:
“Nhưng từ khi nàng rơi xuống nước, đã thay đổi không ít.”
“Vì sao nương nói như vậy?”
Thẩm Nguyệt có chút khó hiểu.
Trần Nhược Thu cũng không biết vì sao nàng lại có cảm giác như thế, có thể nói rằng tiểu cô nương bị đả kích nhất thời mà giận dỗi, nhưng Trần Nhược Thu gặp qua không ít người, so với Nhị tẩu khôn khéo mà nói, nàng nhìn rõ lòng người hơn. Thẩm Diệu đã trở nên thông minh.
Thẩm Diệu ở Vinh Cảnh đường cùng lão phu nhân nói chuyện, cùng với biểu hiện bên ngoài, vô cùng bất đồng với trước kia. Chẳng lẽ do chuyện của Định vương khiến nàng ta bị đả kích thật lớn, hay là bên người Thẩm Diệu có cao nhân chỉ điểm?
Bất luận như thế nào, cũng không thể khinh thường.
“Có lẽ là bị Định vương đả kích đi. Nhưng Nguyệt Nhi, nương nói con biết, nữ nhân thông minh không đối phó nữ nhân, người các nàng đối phó là nam nhân.”
Trần Nhược Thu thanh âm nhẹ nhàng mềm mỏng, như đang ca hát:
“Nếu con cũng thích Định vương điện hạ, cần gì phải để tâm đến Thẩm Diệu. Đại bá ngươi cho dù có quyền thế, nhưng nam tử trong thiên hạ này, tất nhiên không ngu ngốc đi ái mộ một nữ tử ngu xuẩn nhu nhược, nói không ra lời. Định vương điện hạ là Hoàng tử, nếu thật sự cưới nữ tử như vậy, chẳng phải là bị người trong thiên hạ chê cười?”
“Nhưng mà…”
Thẩm Nguyệt có chút ủy khuất.
“Nghe lời của nương, con không cần vì chuyện này mà bất hòa với Tiểu Ngũ, cứ giống như trước cùng nàng làm bằng hữu. Con chỉ cần chăm chỉ hơn, làm cho mọi người thấy được tài hoa cùng diện mạo xinh đẹp của mình. Con càng xuất chúng, nàng ta mới càng có vẻ vụng về.”
Trần Nhược Thu cười, giống như đang nhàn thoại việc nhà, trong lời nói cũng là phát ra từ nội tâm:
“Ta làm cho Quế ma ma khuyên nàng ta tiếp tục ái mộ Định vương, bị một nữ tử như vậy yêu thích, càng phát hiện ra nàng không biết liêm sỉ. Định vương điện hạ sẽ chán ghét nàng gấp bội.”
“Cứ như vậy…”
Thẩm Nguyệt dường như có chút hiểu được.
Trần Nhược Thu sờ sờ đầu của nàng:
“Con là đứa nhỏ thông minh, phải hiểu được ý tứ của nương. Cho nên, muốn khuyên nàng tiếp tục ái mộ Định vương, khiến nàng xấu mặt trước hắn. Chỉ có như vậy, tài năng xuất chúng hơn người của con sẽ càng làm cho Định vương điện hạ chú ý. Cho dù thiên hạ nói Định vương phải cưới Ngũ tiểu thư, nếu con có thể làm người trong lòng của hắn, con liền thắng.”
“Nương…”
Lời lớn mật như vậy cứ thế nói ra, Thẩm Nguyệt có chút xấu hổ vùi đầu trong lòng Trần Nhược Thu:
“Con biết rồi.”
Trần Nhược Thu cười cười, lúc trước nàng cùng Tam lão gia bàn việc cưới gả, cũng có rất nhiều cản trở, khi đó Tam lão gia coi như thanh niên tài tuấn (vừa có tài vừa anh tuấn), rất nhiều bà mối đến đạp cổng nhà hắn.
Vậy mà vì sao hắn lại lựa chọn nàng? Chẳng qua là vì, lúc ở chùa miếu vô tình gặp được, nàng mặc một thân cẩm y màu trắng ngồi dưới tàng cây đánh đàn, bị Thẩm Tam lão gia nghe được. Tam lão gia đối với nàng vừa gặp đã yêu, sau khi trở về liền muốn thú nàng làm vợ.
Tam lão gia thích nghe nhất là cầm, màu sắc yêu thích chính là màu trắng.
Nhìn xem, nhiều nữ tử như vậy tranh tranh đoạt đoạt, mà cuối cùng nàng lại là người thắng, có điều ngay từ đầu nàng biết, chỉ cần đối phó với một người nam nhân mà thôi.
Thẩm gia có ba đích nữ thì như thế nào? Chỉ có Nguyệt Nhi của nàng có thể đối phó với Định vương điện hạ.