TRỌNG SINH CHI NGỐC NỮ THÀNH PHI - Chương 20: Truyền thụ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI NGỐC NỮ THÀNH PHI
- Chương 20: Truyền thụ
Edit: Hạ Nhi Liên Y
Beta: Hạ Nhi Liên Y
——————————
Tiêu Sắt Sắt giả vờ nói chuyện cùng với Lục Ý, ánh mắt lại chằm chằm nhìn trộm, từ cửa sổ có thể thấy bóng đen lén lút ở ngoài kia.
Người này giống như người mấy hôm trước….
Tiêu Sắt Sắt vội rời cửa sổ, nói với Tiêu Túy: “Tam tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài một chút đi.”
Tiêu Túy đáp ứng, hai người đẩy cửa ra, đứng ở cánh cửa, nhìn thấy đóa hồng mai như tuyết, mùi thơm tự tại.
Tiêu Sắt Sắt thấy rõ ràng, cái bóng đen kia thay đổi vị trí, nhìn chằm chằm các nàng.
Tiêu Túy đột nhiên phát hiện ra.
“Ngươi!” Tiêu Túy cả kinh nói, “Là ngươi! Là ngươi!”
Quả nhiên chính là người này, chính hắn là người làm vấy bẩn sự trong sạch của tam tỷ tỷ.
Tiêu Sắt Sắt sẽ gọi người kia theo bản năng, trong trường hợp đó, người nọ nhẹ nhàng nhảy, liền leo lên được đầu tường, ẩn nấp vào bóng tối.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Tiêu Sắt Sắt nghĩ nghĩ, gọi mấy thị vệ canh gác bên ngoài tiến vào, chọn ra hai người, dặn bọn họ canh giữ sân Tiêu Túy, lúc này mới cáo biệt Tiêu Túy trở về Thu Sắt viện.
Đêm tối như mực.
Bóng đen ở trong bóng đêm thấp thoáng hạ xuống, thần không hay quỷ không biết, nhảy ra khỏi tường viện Tiêu phủ, dọc theo một cái đường nhỏ bay nhanh.
Trên đường nhỏ có người gõ mõ cầm canh, thân thủ của hắn cơ hồ không thấy năm ngón tay.
Đột nhiên ở giữa, phía trước xuất hiện ngọn đèn dầu, có người cầm theo đèn, liền đứng ở cuối đường, chặn đường đi của hắc y nhân.
“Các ngươi là ai?” Hắc y nhân đè thấp tiếng nói hỏi.
Người cầm đèn cười khẽ: “Sơn Tông.”
Hắc y nhân thở dốc vì kinh ngạc, lập tức ý thức được cái gì, hướng tới phía sau Sơn Tông.
Theo ngọn đèn dầu, hắn thấy một bóng người thân thể cao ngạo. Ngọc Vong Ngôn là đứng lưng về phía hắn, hai tay chắp ở sau, khẽ nhếch áo bào để vài bụi tuyết cuồn cuộn nổi lên.
Hắn chỉ để lộ một nửa khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Bổn vương biết ngươi là ai, cũng đoán được, là ai sai người gây trở ngại hôn sự của bổn vương.”
“Cẩn vương…” Hắc y nhân thân thể cứng ngắc.
“Không cần khẩn trương, bổn vương biết ngươi khó xử. Ngươi nếu không hổ thẹn với Tiêu tam tiểu thư, cũng sẽ không thừa dịp đêm khuya mạo hiểm ra khỏi phủ, chỉ vì muốn liếc nhìn Tiêu tam tiểu thư.”
Hắc y nhân trầm mặc trả lời: “Cẩn vương thủ đoạn thâm hiểm.”
“Thủ đoạn thâm hiểm có gì dùng…. Chung quy là tận mắt âu yếm người chết dưới loạn côn, bi thống vạn phần thôi.”
Ngọc Vong Ngôn xoay người, đem một ánh mắt lạnh lẽo như bão tuyết, dừng ở trên mặt hắc y nhân.
“So với thủ đoạn thâm hiểm, cũng vẫn kém một tay che trời.”
Hắc y nhân mãnh liệt run rẩy, chỉ cảm thấy một lãnh ý sắc bén chạy quanh thân. Cẩn vương, thì ra người này nghĩ là muốn….
“Cẩn vương không sợ ta sẽ nói ra ngoài?” Hắc y nhân hỏi.
Ngọc Vong Ngôn lạnh nhạt nói: “Nói không chừng sau này, người cùng bổn vương còn có thể liên hợp, làm gì tự chặt con đường phía trước? Ngươi đối với Tiêu tiểu thư làm ra chuyện đó, bổn vương cũng thay ngươi giữ bí mật.”
“Xem ra ta không có quyền lựa chọn quyền lợi.”
Ngọc Vong Ngôn đáy mắt hiện lên sự tàn nhẫn, “Ngươi có thể cự tuyệt, nhưng kết cục, nhất định so với tưởng tượng của ngươi còn thảm hại hơn.”
Hắc y nhân tự giễu buông tiếng thở dài, chắp tay, “Đa tạ Cẩn vương, tối nay, ta cái gì cũng không có nghe đến.”
“Bổn vương cái gì cũng chưa nhìn đến.”
Đang nói, hắc y nhân nhanh chóng lướt qua Ngọc Vong Ngôn.
Hai người thoáng gặp qua, trên đường tuyết bay yên tĩnh. Gió bắc thổi qua Ngọc Vong Ngôn, hạ xuống tầng tuyết mỏng, trong suốt vô cùng…
Tháng chạp đã qua nhiều ngày, tuyết ở kinh thành cũng chưa ngừng lại.
Trên mặt đất Thu Sắt viện, một mảng tuyết đã tích đầy.
Lục Ý cầm theo cái chổi, đem tuyết ở vườn hoa quét đi.
Tiêu Sắt Sắt đứng ở cánh cửa, địa phương ở phía xa không thể thấy được. Bầu không khí tân niên tới gần, nơi đó có âm thanh pháo hoa truyền đến.
Trải qua nhiều ngày cố gắng, bức thêu chuồn chuồn lá sen của nàng cũng hoàn thành, Tiêu Sắt Sắt cùng Lục Ý đã ghi tên lên bức thêu thượng hạng, vào nhà uống chút trà nóng, lúc này bị tỳ nữ tìm tới, nói quản gia cho mời, đi nghiệm xét lại đồ cưới lần cuối.
Tiêu Sắt Sắt mang theo hai thị về cùng đi.
Trừ Tiêu Khác, cả Tiêu phủ cùng quản gia đều bận rộn, nhất là vì đặt mua đồ cưới cho Tiêu Sắt Sắt, quản gia tinh thần đã muốn mệt mỏi.
Hắn dẫn Tiêu Sắt Sắt, tới cái thùng đỏ hoa lệ, tùy ý mở ra một cái.
“Thỉnh tứ tiểu thư xem đồ trang sức.”
“Ừ.” Tiêu Sắt Sắt đáp ứng, gặp một cái vòng thủy tinh rất được, tiện thể cầm lấy.
Nhưng đột nhiên, có một mùi hương tiến thẳng vào lỗ mũi nàng. Hương vị này từ trong rương tản ra có chút mát, Tiêu Sắt Sắt thân thể cứng đờ, nhanh chóng thu về.
Trong rương này có độc con rết!
Hơn nữa rất nhiều!
Nhất thời “độc hại” này hai chữ xuất hiện trong đầu Tiêu Sắt Sắt, là ai động tay chân trong đồ cưới của nàng?
Là quản gia, hay là ai?
“Tứ tiểu thư, ngài làm sao vậy?”
Tiêu Sắt Sắt chỉ vào cửa sổ nói: “Điểu điểu! Ta muốn đi bắt điểu điểu! Quản gia ngươi trước tiên giúp ta kiểm kê lại!” Nói xong bỏ chạy ra ngoài.
Chạy ra khỏi kho, hung hăng hít một ngụm không khí, Tiêu Sắt Sắt lén tránh ở bên cửa sổ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của quản gia.
Nàng xem quản gia có đúng là thay nàng kiểm kê thùng đồ không.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quản gia bị độc con rết cắn.
Hắn hét ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi hô: “Người tới! Người mau tới!”
Rất nhanh có gia đinh chạy lại, thấy trong rương có mấy con rết đi ra, sợ hãi, vội vàng kéo quản gia bước đi. Có tỳ nữ vội vàng đi thông tri với Tiêu Khác, còn có đi mời lang trung Tiêu gia.
Tiêu Sắt Sắt giả vờ sợ hãi, cũng đi theo, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn. Chính mình vừa rồi nghi ngờ quản gia, nhưng nhanh như vậy hắn cũng bị cắn, cũng không biết độc của con rết, có phải là độc trí mạng hay không….
Khứu giác vừa mới ngửi ra hương vị này, Tiêu Sắt Sắt liền nghĩ đến chuyện quá khứ.
Nhớ rõ lúc mẹ đẻ Trương Cẩm Sắt còn sống, cùng nàng nói qua, nàng truyền thừa một loại thiên phú, khứu giác so với người thường khác xa, có thể ngửi ra được các loại mùi vị.
Mẹ đẻ là người phương nào, Tiêu Sắt Sắt cũng không biết, nhưng hiện tại nghĩ đến, loại dị năng năng này có điểm giống với cổ thuật Tương quốc.
Quay về Thu Sắt viện nghỉ đến gần trưa, Tiêu Sắt Sắt nghe nói quản gia bình an vô sự, cũng thấy yên lòng.
Ăn một chút trà bánh, dắt Lục Ý, ở Tiêu phủ đi dạo tiêu hóa. Đường đi trong Tiêu phủ có ao nước ở phụ cận, có thanh âm của sáo trúc truyền đến.
Âm sắc của sáo trúc này cùng huân có chút tương tự, càng là trầm thấp, lại càng như huân nghe oán mộ, như khóc như tố. Bất quá giờ phút này âm sắc sáo trúc có chút trầm thấp, làn điệu cũng thoải mái vui vẻ, ở trong thâm môn đại viện Tiêu phủ còn có thể hát ra một thanh âm nhẹ nhàng cảm xúc như vậy, thật làm cho Tiêu Sắt Sắt có chút tò mò.
Đến gần, gặp thân ảnh nhỏ tựa vào thạch hình vòm cầu, đang thổi rất vui.
Thì ra là ngũ tiểu thư.
“Tứ tỷ, là ngươi a.” Ngũ tiểu thư phát hiện ra Tiêu Sắt Sắt, ngửa đầu sáng lạn cười như hoa.
Tiêu Sắt Sắt nói: “Ngũ muội muội thổi thật hay.”
Ngũ tiểu thư khoát tay nói: “Gà mờ mà thôi, sáo trúc lại không khó học! Đối với người đã thổi nhiều năm cũng không học được trình độ của phu nhân Trương thái bộc lúc trước. Nghe nương ta nói, năm đó phu nhân thổi một khúc , không biết làm cho bao nam nữ ở kinh thành si tình.”
Tiêu Sắt Sắt mỉm cười, có chút khổ sở.
Phu nhân Trương thái bộc, đúng là mẹ đẻ Trương Cẩm Sắt. Nàng qua đời sớm, sáo trúc nàng chơi lâu năm để lại cho Trương Cẩm Sắt, lại bị Trương Cẩm Sắt không chút nào để tâm.
Tiêu Sắt Sắt cười nói: “Ngũ muội muội.” Cảm ơn ngươi nhắc nhở ta nghĩ đến chuyện này.
Tiêu Sắt Sắt quyết định, muốn quay về tìm, đó là di vật của mẹ, có thể quay trở về tìm sẽ làm lộ thân phận, những vẫn là muốn tìm về, cẩn thận bảo tồn.
Thời gian chạng vạng, Tiêu Sắt Sắt buộc Lục Ý thay đổi áo quần cùng búi tóc cho nàng thành nha hoàn, ra khỏi Thu Sắt viện, lại từ cửa nhỏ của Tiêu phủ đi ra ngoài.
Đoạn đường này thập phần thuận lợi.
Theo đường đi trong trí nhớ, Tiêu Sắt Sắt men đến một mảnh rừng trúc phía sau Trương phủ.
Nhớ rõ năm ấy, trong rừng trúc này có một gốc cây trúc tía nở hoa, ngày thứ hai đều có rất nhiều gốc trúc.
Sáo trúc đã bị chôn ở dưới cây trúc tía.
Tìm hồi lâu, tìm được gốc trúc tía. Tiêu Sắt Sắt lấy tay bới bùn, một lúc sau đem được đồ vật đào ra.
Cũng may lúc trước sợ sáo trúc bị bùn đất ăn mòn, Tiêu Sắt Sắt dùng bao vải to bao lại. Mở ra, bên trong còn có một tờ giấy màu vàng, bao lấy sáo trúc.
Thẳng đến giờ phút này, Tiêu Sắt Sắt mới phát hiện, trang giấy màu vàng này có chữ viết mờ nhạt.
Lấy ra sáo trúc, mặt ngoài chất liệu gỗ mang theo vết nứt rõ ràng, chất liệu gỗ hình như là sừng trâu, nhìn có chút niên đại. Tiêu Sắt Sắt rất quý trọng ôm sáo trúc vào ngực, một tay đem trang giấy nằm trên mặt đất, nương theo ánh trăng, thấy rõ ràng văn tự trong trang giấy.
Là nhạc phổ.
Thử ngâm nga giai điệu, có chút quái dị, không giống của nước Đại Nghiêu.
Tiêu Sắt Sắt từ nhỏ có thiên phú âm nhạc vô cùng tốt, nàng dựa theo một giai điệu trong đó thổi thổi, cảm giác kinh dị đến từ rừng trúc, hướng tới nàng.
Mùa đông khắc nghiệt, côn trùng chui từ dưới đất lên, lộ ra mấy con rết. Tiêu Sắt Sắt nhớ tới trong truyền thuyết cổ thuật Tương quốc, có cổ sư dùng nhạc triệu côn trùng, xưng là “Trùng sáo”, nghĩ đến mẫu thân lưu lại cho mình cái sáo trúc này chính là vì nguyên do như vậy.
Cẩn thận cất lại, Tiêu Sắt Sắt trở về.
Bầu trời tháng chạp rất nhanh liền tối đen, trên bầu trời, tối nay không trăng sao cũng thưa.
Áo choàng thượng hạng chắn gió bấc, trong hẻm tắt nhỏ trên đường đi về không người, điều này làm cho lòng Tiêu Sắt Sắt lạnh run.
Đi vào ngõ tắt nhỏ, chung quanh là bãi tha ma tĩnh lặng, chỉ có âm thanh ở hai bên sườn đá vọng lại.
Không hề báo động trước, phía trước đi ra một người, hiển nhiên là lưu manh nửa đêm du đãng, không có hảo ý cười nói: “Tiểu muội muội đây là muốn đi nơi nào?”
Tiêu Sắt Sắt run lên, không khỏi lui về sau.
Lưu manh thân hình cao lớn, hai mắt tham lam: “Tiểu muội muội muốn chạy nơi nào? Không bằng đêm nay liền cùng đại gia ta hảo chơi đi.”
Nhìn thấy tên to con từng bước tới gần, Tiêu Sắt Sắt tâm ý lãnh khốc hít thở không thông.
Vào đêm đông, đường phố hẻo lánh, nàng biết sẽ có người không tới cứu nàng, chỉ có thể dựa vào chính mình thoát vậy!
Suy nghĩ vừa tới, Tiêu Sắt Sắt nhanh chóng xuất ra sáo trúc, dựa vào trí nhớ đem nhạc phổ thổi ra một đoạn. Vừa thổi vừa lui về sau, sự khẩn trương làm nàng ấn nhầm mấy cái nốt nhạc, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, nhìn thấy bóng đen trước mắt dần bao phủ chính mình, một đôi bàn tay dơ bẩn duỗi lại đây….
Tựa như một cái chớp mắt cuối cùng, tên lưu manh đột nhiên phát ra âm thanh thảm thiết, ngã ngồi trên mặt đất. Chỉ thấy trên tay hắn có hai con bò cạp độc, hiển nhiên là đâm hắn.
Kịch độc khuếch tán cực nhanh, cả người tên lưu manh đau đớn không nhịn được, gào khóc thảm thiết.
Tiêu Sắt Sắt chạy nhanh lướt qua hắn, chạy như điên về Tiêu phủ.