TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU - Chương 36: Giấc mộng xưa (1)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU
- Chương 36: Giấc mộng xưa (1)
Hai người đi dạo trong thành cả ngày, Khanh Vân thật sự có chút mệt mỏi, như thường ngày tắm gội xong mới đến Phong Hàn vào.
Mặc Khanh Vân ngồi tựa trên giường, trong lòng có chút chờ mong. Phong Hàn đến bây giờ còn chưa chạm qua y, những ngày gần đây mối quan hệ của hai người đã thân cận hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, gương mặt Mặc Khanh Vân hơi hơi phiếm hồng, lắc đầu vứt bỏ ý tưởng đó
Phong Hàn trở về phòng, nhìn thấy Mặc Khanh Vân đã nằm xuống liền đứng ở mép giường ngắm nhìn một lát mới nằm bên cạnh.
Nghĩ nghĩ một lúc, hắn đưa tay ôm Mặc Khanh Vân vào lòng: “Ngủ đi”.
Mặc Khanh Vân nghe lời này của Phong Hàn, tâm tình thấp thỏm mới rơi xuống, trong lòng có chút tiếc nuối cười dựa vào người Phong Hàn yên lặng ngủ.
Phong Hàn mở mắt ra, trong ngực không có một bóng người. Hắn cảnh giác cau mày nhìn bốn phía, bày trí trong phòng làm cho hắn chau mày, nếu không lầm thì đây là phòng của hắn ở kiếp trước.
Phong Hàn đứng dậy đi đến gian ngoài, trong viện im ắng, bố trí cũng khác xa. Trong lòng Phong Hàn biết rõ mình đang trong mơ, nhưng muốn xem một chút vì sao mình lại mơ thấy cảnh này.
Âm thanh bên ngoài hấp dẫn lực chú ý của Phong Hàn.
Hắn đến chỗ cổng vòm nhìn hai người bên ngoài, Mặc Khanh Vân đứng trước mặt quản gia An Hoài: “Đại quản gia, xin giúp một chút đi, ta thật sự cần phải ra ngoài một chuyến”.
“Này…”. Lão An Hoài có chút khó xử, nhưng thấy vẻ mặt gấp gáp của Mặc Khanh Vân, trước khi Vương gia rời phủ cũng không dặn dò không thể cho Mặc Khanh Vân ra cửa.
“Vậy, xin Vương phi tận lực đi nhanh về nhanh, chớ để lão nô khó xử”.
Mặc Khanh Vân thấy quản gia An Hoài đồng ý thì trên mặt lộ vẻ vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ với ông ta: “Đa tạ quản gia, Khanh Vân chắc chắn tranh thủ hồi phủ”.
Phong Hàn đi theo Mặc Khanh Vân ra khỏi Vương phủ, trong phủ trên người không ai an bài ngựa xe cho Mặc Khanh Vân, chỉ có mình y bước nhanh trên người, cảnh sắc đường phố xung quanh căn bản không thể hấp dẫn sự chú ý của Mặc Khanh Vân.
Đi chừng một canh giờ, Mặc Khanh Vân đi vào một ngôi miếu hoang ở ngoại thành thành Đông. Phong Hàn nhìn thấy nơi này, liền biết Mặc Khanh Vân tới tìm ai, theo chân y dồn dập nện bước đi vào. Khắp nơi trong miếu là bá tánh chạy nạn, còn có vài khất cái.
Mặc Khanh Vân vừa vào cửa đã bị rất nhiều người ngăn cản bước chân, nhưng trên người y không có ngân lượng, chỉ có thể ôn tồn giải thích với những người kia mới được cho đi tiếp.
Dịch Tư Nguyên từ sâu bên trong miếu đi ra, ăn mặc cũng cũ nát bất kham, Mặc Khanh Vân vội vàng lên đón:
“Nguyên nhi”
Dịch Tư Nguyên bổ nhào vào người Mặc Khanh Vân: “Khanh Vân ca ca, huynh không sao chứ?”
Mặc Khanh Vân cười lắc đầu, lôi kéo Dịch Tư Nguyên tới nơi sáng sủa hơn, không khí bên này có vẻ không tốt, Mặc Khanh Vân nhíu nhíu mày nhịn xuống: “Nguyên nhi, đệ thế nào, có đói bụng không, huynh mang theo chút bánh tới”.
Dịch Tư Nguyên nhận bánh liền gặm, có lẽ cậu nhóc đúng thật đã quá đói.
Mặc Khanh Vân chờ nó ăn xong mới sờ sờ tóc: “Nguyên nhi, hiện tại huynh ở trong Vương phủ, mỗi lần ra ngoài có lẽ không dễ dàng như vậy. Đệ… tự đệ phải cẩn thận”.
Dịch Tư Nguyên gật đầu, bắt lấy tay Mặc Khanh Vân: “Khanh Vân ca ca, huynh sống có tốt không?”
Trên mặt Mặc Khanh Vân không có vẻ gì là đau khổ, y cũng không có gì không được làm, trong Vương phủ cũng không bạc đãi y. Chỉ là có nhiều việc không tiện làm y bây giờ cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể từ từ nghĩ cách.
“Huynh rất tốt, đệ không cần lo lắng cho huynh”.
Phong Hàn nhìn hai người bọn họ trò chuyện chút việc lặt vặt, Mặc Khanh Vân vẫn luôn dặn dò Dịch Tư Nguyên phải tự mình cẩn thận, cuối cùng trộm nhìn nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý bọn họ, vội vàng đưa cho Dịch Tư Nguyên vài đồng tiền, nhỏ giọng dặn dò Dịch Tư Nguyên tự mua đồ ăn cho mình.
Mặc Khanh Vân vẫn luôn nhớ canh giờ phải trở về phủ, chỉ có thể vội vàng cáo biệt Dịch Tư Nguyên, lần nữa đi một canh giờ trở về Vương phủ.
Vừa vào chính sảnh đã bị người ngăn lại.
Thôi Phàm Mộng ngồi ở ghế chủ vị nhìn Mặc Khanh Vân, “Vương phi đây là đi đâu vậy? Tuy nói Vương phi là nam nhân, nhưng đã gả đến Vương phủ thì vẫn phải quy củ một chút, nếu để người nhìn thấy đồn đại đi nhàn thoại, chẳng phải làm cho Vương gia khó xử sao”.
“Ta trước khi ra cửa đã nói qua với quản gia, hơn nữa ta chỉ là đi ra ngoài xử lý chút việc, cũng không làm gì”. Thái độ Mặc Khanh Vân đối với Thôi Phàm Mộng không chút để ý, nhưng bộ dáng này của y làm Thôi Phàm Mộng càng nhìn càng tức giận.
“Vương phi, tuy rằng ngươi là Vương phi, trong phủ trên dưới không ai dám nói gì ngươi. Ta là người của Vương gia cũng muốn cả gan mở miệng, Vương gia bây giờ không ở Nhược Thành, chẳng lẽ Vương phi liền có thể muốn làm gì thì làm sao?”
Mặc Khanh Vân nhíu mày, “Thôi tiểu thư, ta nói, ta ra cửa vẫn không làm cái gì. Chỉ là giải quyết một ít việc vặt, về sau cũng sẽ tận lực không ra khỏi cửa, không nhọc Thôi tiểu tư phải quan tâm”.
Thôi Phàm Mộng buông chén trà đứng lên: “Vương phi nhớ kỹ lời mình nói, bởi vì liên lụy đến thanh danh Vương phi, Phàm Mộng tôi không thể ném đi mặt mũi, nếu bởi vì chuyện của Vương phi truyền ra lời đồn đài gì, để Phàm Mộng sau này ra ngoài như thế nào gặp người?”
Mặc Khanh Vân đang định trả lời, Thôi Phàm Mộng lại tiếp tục nói: “Vương phi là nam nhân, rất nhiều chuyện căn bản không tiện ra mặt, rất nhiều thời điểm Phàm Mộng phải ra ngoài liên lạc cảm tình các nhà khác, xin Vương phi đừng làm Phàm Mộng khó xử”.
Mặc Khanh Vân nghe lời này của cô ta lại không muốn dây dưa, chỉ gật đầu đồng ý: “Nếu không có việc gì, ta về nghỉ ngơi trước”.
Phong Hàn gắt gao siết chặt tay, nhìn Thôi Phàm Mộng mắt cười doanh doanh, đi theo bước chân Mặc Khanh Vân trở về hậu viện.
Trong viện Mặc Khanh Vân ngay cả một hạ nhân cũng không có, đến giờ dùng bữa tối cũng không một ai tới hỏi một tiếng. Phong Hàn biết từ lúc y ra cửa còn chưa ăn qua bất cứ thứ gì, cũng chưa uống một ngụm nước.
Phong Hàn thấy Mặc Khanh Vân cầm bình nước đã lạnh trên bàn rót mấy ly, có lẽ để giảm bớt một chút mệt mỏi, ngồi trên ghế tựa nhìn ngoài cửa sổ.
Tuy đang là ngày hè, giờ Dậu sắc trời cũng trở nên tối đen, Mặc Khanh Vân nghỉ ngơi tạm đủ rồi đứng dậy thắp đèn, ánh sàng mờ ảo, nhưng làm trong căn phòng lạnh lẽo thêm một tia ấm áp.
Giờ Tuất một khắc, trong viện mới có người mò mẫm đi vào, Phong Hàn nhận ra đó là người mẫu phi sắp xếp, tên là An Hải, xem như người cùng lửa với quản gia An Hoài.
Trên tay An Hải có một hộp đồ ăn, vào cửa hành lễ với Mặc Khanh Vân. Mặc Khanh Vân vội vàng bảo ông đứng dậy.
“Vương phi, ăn vài thứ đi”.
Mặc Khanh Vân gật đầu, nhìn An Hải bày những hộp đồ ăn giống nhau lên bàn.
“Vương phi, ngài chịu khó một chút, những ngày gần đây là lão nô mang thức ăn cho ngài. Nếu có chỗ nào không chu toàn, nói với quản gia một tiếng là được”.
Mặc Khanh Vân cười gật đầu với An Hải: “Không biết lão xưng hô như thế nào?”
An Hải vội vàng quỳ xuống đất: “Lão nô gọi là An Hải, là người cũ trong phủ. Thân thể có chút bệnh cũ, không làm được việc gì quá nặng. Cũng may Vương gia thiện tâm lưu lão nô lại nơi này”.
“Mau đứng lên đi, đừng quỳ. Ở nơi này của ta không có quy củ gì”.
An Hải nhìn Mặc Khanh Vân, đứng lên: “Vương phi dùng bữa đi, sau đó đặt ngoài cửa, lão nô sẽ thu dọn”.
An Hải nhìn Mặc Khanh Vân bắt đầu dùng bữa mới bước ra cửa, lắc đầu thở dài. Ông thấy Vương phi này rất dễ ở chung, nhưng lúc Vương gia rời phủ cũng không dặn dò gì, đêm tân hôn kia tiểu thư Thôi gia được Vương gia sủng hạnh, đám lão nô bọn họ cũng không dám làm trái sắp xếp của Thôi Phàm Mộng, chỉ có thể để Mặc Khanh Vân chịu chút đau khổ.
# Hết chương 36