TRỐN THOÁT KHỎI ÁC MA - Chương 39: 39 Mộ Duật
Kiều Kiều vội vàng chạy đến nhà hàng thì cũng đã một giờ kém mười phút rồi.
Cô lại không kết bạn với anh ta, cho nên chỉ có thể dựa theo lời mẹ nói mà tìm người, “bên tay phải cậu ấy có ôm một đoá hoa Bách Hợp mà con thích.”
Kiều Kiều vừa liếc mắt đã nhìn thấy chàng trai ngồi bên cửa sổ, trên bàn còn có một đoá hoa Bách Hợp.
Chắc hẳn đây là người mẹ cô nói!
Kiều Kiều chưa vội qua đó mà đứng đấy đánh giá chàng trai này.
Trên người hắn mặc áo thun trắng kết hợp với quần jean, thoạt nhìn rất trẻ trung tươi mát.
Chàng trai đó cũng không vì cô đến trễ mà tỏ ra cáu kỉnh, một mình ngồi ngồi đó đeo tai nghe, hai mắt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi Kiều Kiều đi đến trước bàn thì hắn mới vội vàng đứng dậy, tháo ra tai nghe, cẩn thận dò hỏi:
– Cho hỏi, có phải Kiều tiểu thư đó không?
Kiều Kiều gật gật đầu.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó chàng trai vươn tay ra, cười nói:
– Tôi tên Mộ Duật, ngưỡng mộ Kiều tiểu thư đã lâu, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt.
Mộ Duật cười rộ lên, hai mắt cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, tạo cho người khác một cảm giác rất ấm áp.
Chàng trai trước mắt này khác hẳn so với hình tượng nam sinh IT trong trí tưởng tượng của cô.
Ngược lại cô cảm thấy hắn giống như nam sinh vừa mới tốt nghiệp, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Sau khi ngồi xuống, Kiều Kiều xin lỗi nói:
– Ngại quá, công ty có việc đột xuất nên tôi mới đến trễ.
Mộ Duật đưa thực đơn cho Kiều Kiều, ôn nhu nói:
– Không sao, tôi cũng đang nghe nhạc nên không sốt ruột, coi như giành chút thời gian cho mình nghỉ ngơi đôi chút.
– Anh nghe bài hát gì vậy?
Kiều Kiều theo bản năng dò hỏi.
Mộ Duật trực tiếp duỗi tay cầm tai nghe Bluetooth nhét vào tai Kiều Kiều.
Giai điệu đẹp đẽ êm du vang lên làm trong lòng Kiều Kiều bình tĩnh trở lại.
[ Muốn cả thế giới biết anh yêu em ].
Bài hát này cô cũng rất thích.
Kiều Kiều nhìn thực đơn trong tay, khoé miệng như có như không cong lên, nhẹ nhàng nói:
– Rất êm tai.
Mộ Duật nhìn Kiều Kiều, khoé miệng cũng nhịn không được mà cười rộ theo.
Hắn nghĩ đối phương không muốn kết bạn, chỉ lấy hoa Bách Hợp làm tín vật, làm vậy để giả bộ mình là người thanh nhã.
Không ngờ, đối phương lại là cô gái thanh thuần tốt đẹp y như đoá hoa Bách Hợp vậy!
Sau khi dùng cơm xong, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Kiều Kiều nghĩ rằng sẽ rất nhàm chán, nên cũng chuẩn bị tìm cớ rời đi.
Ai ngờ cô và Mộ Duật nói chuyện lại rất hợp nhau, hắn nhiệt tình hào phóng, hài hước nhưng kiến thức rất rộng rãi làm Kiều Kiều liên tiếp che miệng cười.
– Lúc tôi đi phỏng vấn xin việc liền mua thêm tóc giả nữ, quả nhiên tiền lương được tăng thêm, lại còn được nhận vào làm nhân viên chính thức.
Sau khi vào làm, mỗi lần chạm mặt tên phỏng vấn kia, hắn đều nói tôi là đồ lừa đảo.
Mộ Duật vẻ mặt hài hước kể lại chuyện phỏng vấn năm đó cho Kiều Kiều nghe.
Kiều Kiều không ngừng cười khanh khách.
Mộ Duật mở ra điện thoại di động nói:
– Lúc đó tôi có chụp lại ảnh làm kỉ niệm, em có muốn xem không?
– Có~.
Kiều Kiều gật đầu nói.
Mộ Duật ngồi xuống bên cạnh, đưa bức ảnh chụp kia cho Kiều Kiều xem.
Hai người thân mình sát lại, đầu chụm vào nhau nhìn cực kỳ thân mật.
Kiều Kiều nhìn ảnh chụp che miệng cười, Mộ Duật ở trong ảnh đeo tóc giả nhìn cực kỳ hài hước.
Cô không nhịn được liền trêu ghẹo:
– Sao nhìn khác nhau nhiều vậy? Xấu chết đi được ~
– Tóc giả vẫn còn để trong nhà, em có muốn thử không, bảo đảm biến em từ mỹ nữ thành xấu nữ ~
– Không cần đâu, xấu lắm, em không đeo đâu.
Hai người ở bên nhau cười cười nói nói rất vui vẻ.
Nhưng Kiều Kiều lại không hề phát hiện Diệp Mặc Hàn đang đứng ở trên tầng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người.
Điện thoạt đột nhiên vang lên, Kiều Kiều vừa nhìn liền biết Diệp Mặc Hàn gọi.
Cô vội dựa gần cửa sổ, nhấn nút nghe.
– Diệp tổng, có chuyện gì sao?
– Có lịch trình đột xuất yêu cầu em lập tức trở về công ty.
– Ồ…!được, tôi lập tức trở về.
Kiều Kiều cúp điện thoại, vẻ mặt áy náy nói:
– Ngại quá, bữa cơm hôm nay chắc đến đây thôi, công ty tôi có việc đột xuất nên phải lập tức trở về.
– Không sao đâu, chờ em tan làm thì chúng ta lại đi nhà hàng em thích, à kết bạn với tôi đi.
Mộ Duật chủ động mở ra mã QR để Kiều Kiều quét.
Kiều Kiều suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mở ra điện thoại, quét mã QR thêm bạn bè.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Kiêu Kiều vội vã chạy về công ty, chỉ sợ đi chậm sẽ làm trì hoãn công tác.
Đến trước thang máy, Kiều Kiều vội duỗi tay ấn nút nhưng người phía sau lại nhanh tay hơn, mà bàn tay này lại cực kỳ giống của Diệp Mặc Hàn, trắng nõn thon dài.
Dù đã bốn năm, nhưng cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra bàn tay này.
Kiều Kiều kinh ngạc xoay đầu lại, ngước mắt nhìn Diệp Mặc Hàn kề sát lưng cô, nghi hoặc hỏi.
– Diệp tổng? Sao anh lại ở chỗ này?
– —————.