TRỜI SINH CỐT PHÚ QUÝ - Chương 13: 13 Tấm Lòng Đại Bảo
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TRỜI SINH CỐT PHÚ QUÝ
- Chương 13: 13 Tấm Lòng Đại Bảo
Lạc mẫu nghi ngờ nhìn Lạc Bạch: ” Con lấy đâu ra tiền?”
Lạc Bạch: “Mẹ có giận không nếu con nói là ông ngoại để lại cho con?”
Lạc mẫu trầm mặc một lát, mới thở dài nói: ” Mẹ tại sao phải tức giận như vậy? Ta cùng ông ngoại con bình thường cùng nói chuyện không đến ba câu, mẹ lại lập gia đình sớm, tuổi còn trẻ rất ít khi đi về nhà.
Sau khi sinh ra con, ta đã gửi con lại với ông ngoại vội vã rời đi, việc để lại tài sản cho con là chuyện bình thường, ngoài ra, việc tặng cho con và cho con tài sản cũng không có gì khác biệt nhiều.
“
Đái Khải Nguyên cả đời lam lũ ruộng vườn, không mấy quan tâm đến vợ con.
Kết quả là vợ và con của ông có quan hệ lạnh nhạt với ông, nhưng lại có quan hệ mật thiết với cháu ông cách xa cả một thế hệ.
Lạc Bạch ôm lấy Lạc mẫu: “Thật ra con cũng không có tiền, bất động sản giá trị và vốn lưu động cơ bản đều giao cho cô và chú.
Còn lại là tiền nhuận bút sản phẩm do ông ngoại nghiên cứu ra trước khi chết.
“
Lạc mẫu cau mày: “Phí nhuận bút? Không nhiều lắm.”
Lạc Bạch: “Đủ rồi.”
Lạc mẫu vẫn không tin, làm sao có thể tin được thứ mà phụ thân nhi tử mày mò của mình sẽ kiếm ra tiền?
Thứ còn thiếu bây giờ là 200 nghìn tệ chứ không phải 1, 2 nghìn tệ.
Cha cô ấy nói làm Viện sĩ Nông Khoa Viện thì nghe có vẻ hoa mỹ hơn, không phải là làm ruộng sao?
Lạc Bạch là cho dù giải thích rõ ràng như thế nào, Lạc mẫu không có khái niệm bảo hộ sở hữu trí tuệ vẫn là không hiểu.
Hoa Quốc chính thức thực hiện Luật Sáng chế năm 1985, mở rộng bảo hộ sở hữu trí tuệ đối với độc quyền sáng chế.
Đái Khải Nguyên của Phòng thí nghiệm nghiên cứu ngâm mình không có việc gì làm lúc rảnh rỗi, mày mò mua một vài nông cụ rồi cấp phép cho các nhà sản xuất.
Tất cả số tiền kiếm được trong những ngày đầu đều để lại cho con cái và người thân trước khi ông qua đời., vội vàng nộp đơn xin bảo hộ bằng sáng chế, trao quyền thừa kế cho Lạc Bạch và đích thân chỉ định người đại diện.
Trong những ngày đầu, việc bảo hộ bằng sáng chế không được coi trọng.
Trong khoảng thời gian này, một số người cảm thấy Đái Khai Nguyên đã qua đời,liền muốn thừa nước đục thả câu họ muốn giành lấy bản quyền bằng sáng chế.
Sau đó bị đưa ra tòa bởi đại diện do Đái Khai Nguyên chỉ định và nhận được một khoản tiền bồi thường.
Kể từ đó, nông cụ do Đái Khai Nguyên sáng chế bắt đầu thành công.
Hoa Quốc nhất là gì?
– Nông dân.
Tiếp theo là những người lao động.
Vì vậy lợi nhuận từ nông nghiệp là rất lớn.
Lãi nhất trong vòng hai năm trở lại đây, khoảng nửa triệu.
Lạc Bạch với tư cách là người được hưởng lợi trực tiếp tương đương với sự giàu có tức thì.
Tuy nhiên, trong vài năm tới, việc thay thế nông cụ sẽ quá nhanh, và nông cụ do Đái Khải Nguyên sáng chế sẽ bị loại bỏ, vì vậy phí sáng chế chỉ thu được nhiều nhất là hai năm.
Trong nguyên tác, Đái Khải Nguyên đã giao tài sản bằng sáng chế cho Lạc Bạch, nhưng Lạc Bạch trong nguyên tác đã bỏ qua.
Khi nhà sản xuất vi phạm bồi thường, anh ta trực tiếp bán độc quyền nông cụ với giá chỉ 40.000 nhân dân tệ.
Trong thời kỳ bùng nổ kinh tế năm 1993, 40.000 nhân dân tệ đã được đưa vào hoạt động cứu sống, nhưng vẫn không cứu được chân của Lạc Bạch.
Lạc mẫu nghe xong, chợt hiểu ra: “Chẳng trách con đã chạy tới thành phố Trường Kinh rồi.”
Nàng và Lạc phụ cho rằng Lạc Bạch không chịu nổi ông ngoại, không quen sống ở Tây Lĩnh thôn.
Được một lúc, sợ con chọc tức, cảm thấy có lỗi nên đã chuốc lấy nó mà không hỏi một câu nào.
Lạc Bạch bắt máy: “Mẹ, nếu con tham gia cổ phần nhà máy đường của Chu thúc, mẹ có giúp con không?”
Lạc mẫu chưa từng đụng tới những thứ này, nhưng cũng không ngốc.
Bà ngập ngừng bày tỏ quan điểm: “Nếu giá đường tăng vọt, hai năm nay có thể có lãi.
Nhưng khi đợt này qua đi, giá đường có khả năng lại giảm mạnh…!có thể rút kinh nghiệm., nhưng theo mẹ, nhà máy đường có thể không tồn tại được ”.
Lạc mẫu chỉ bày tỏ ý kiến của mình dựa trên kinh nghiệm nhiều năm làm ruộng, nhưng không thể tách rời.
Thôn Tây Lĩnh không thực sự kiếm sống bằng nghề trồng mía.
Phía Nam có tỉnh Quảng Hữu, có chuỗi sản xuất đường quy mô lớn và trở thành dự án phát triển chỉ tiêu quốc gia, phía Bắc có Đường Đô Ngoại Hà thành.
Khi giá đường ổn định, nó là một trò chơi giữa hai người khổng lồ, và Tây Lĩnh thôn trong số họ không là gì cả.
Nông nghiệp lâu dài được coi là chỉ tiêu phát triển kinh tế của tỉnh chắc chắn sẽ hình thành một chuỗi sản xuất hoàn chỉnh, trong tương lai gần như độc chiếm một nửa thị trường Hoa Quốc, thậm chí xuất khẩu ra nước ngoài.
Và Tây Lĩnh thôn, không thể là một tỉnh lớn được nhà nước hậu thuẫn.
Lạc Bạch mỉm cười, ánh mắt ranh mãnh, trong lòng dã tâm dần dần lộ ra.
“Vì vậy, mục tiêu của con không chỉ là một nhà máy đường.”
Nhưng toàn bộ Tây Lĩnh thôn – không!
Nó phải là toàn bộ thành phố Trường Kinh, tỉnh Nam Việt, hay thậm chí là toàn bộ chuỗi sản xuất nông nghiệp của Hoa Quốc.
Lạc mẫu dịu dàng: “Nếu con có chuyện muốn làm, cứ thuyết phục mẹ, mẹ nhất định sẽ giúp con.”
Đây là một tình yêu hợp lý và vị tha với tư cách của một người mẹ.
Lạc Bạch trong lòng khẽ động, cười rạng rỡ như cừu non nhìn Lạc mẫu.
Lạc mẫu không kìm lòng được, tình mẫu tử bộc phát, liền túm lấy mặt Lạc Bạch khen tấm lòng Đại Bảo.
Đứng thẳng người, không dám nhúc nhích, để mẹ nằm trên sàn một lúc lâu, thiên tài Bảo ca với đôi má ửng hồng và mái tóc rối bù gọi điện thoại cho tạp chí Nông Nghiệp với đôi mắt mơ màng.
“Mao chủ biên? Tôi muốn hỏi có báo cáo nào về tình hình sản xuất mía đường ở miền Bắc và miền Nam, việc cắt giảm sản lượng và chính sách của Nhà nước nhằm điều chỉnh ngành mía đường không? Báo miền Bắc đã đưa tin…!OK, ngài có thể gửi cho tôi một bản sao được không? Vâng, fax Chuyển máy, ngay bây giờ.
Cảm ơn ngài, Mao chủ biên.
“
Sau đó, gọi điện thông báo cho đại lý.
“Anh có thể ước lượng tài sản hiện có được không…!Tôi cần khoảng 400.000.
Thôi, anh về Tây Lĩnh thôn đi.”
Cúp điện thoại, máy fax đổ chuông.
Lạc Bạch lấy ra mấy tờ báo, ngày là hôm nay.
Không có tin tức xác định ở phía nam, đó là nhược điểm của độ trễ nãi của thông tin địa lý.
Thời đại thông tin đã đến, nhưng phải vài năm nữa thông tin mới có thể phủ sóng toàn bộ Hoa Quốc.
Hiện nay, mức độ bao phủ thông tin chưa toàn diện, và đối với một số ít người có khả năng tiếp cận thông tin, đây là cơ hội tốt để kiếm tiền.
Lạc Bạch thu dọn mấy tờ báo, đi về phía công xã
Gặp phải Chu Hạo Hải trên đường, cùng đi trên đường đi.
……
Cùng lúc đó, Từ Đông nhận thấy Chu Vĩnh Lợi thực sự quyết tâm, cũng có chút luống cuống.
Gã ta lấy cớ ra ngoài đi vệ sinh nhưng thực chất là gọi điện thoại cho Đường Trăn và thông báo tình hình hiện tại.
“Chu Vĩnh Lợi làm thật! Trước mặt nông dân trồng mía yêu cầu ngân hàng thành phố thanh lý hết tài sản, ông ta tỏ thái độ cứng rắn, không chịu lùi bước, còn đưa ra mức giá cao hơn 10% so với giá thị trường người mua.! Bí thư thôn được mời làm chứng kiến, Lạc Tòng Thư cũng tham gia hỗ trợ Chu Vĩnh Lợi.
Nông dân trồng mía điêu đứng, làm sao bây giờ? “
Kế hoạch xảo quyệt đã bị phá vỡ bởi canh bạc liều mạng của Chu Vĩnh Lợi và Lạc Tòng Thư, việc này làm Đường Trấn tức thì nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng khi biết tài sản của Chu Vĩnh Lợi chỉ khoảng một trăm vạn, hắn lập tức trấn tĩnh.
Lạc Tòng Thi: “Lạc Tòng Thư chỉ có thể lấy ra 4 vạn kim tệ.
Nhưng toàn bộ mía đường của Tây Lĩnh thôn, còn thiếu nợ của Chu Vĩnh Lợi, ít nhất cũng phải 40 vạn kim tệ.
Bọn họ nhất định sẽ không trả, còn chúng ta thì có thể.”
Chu Vĩnh Lợi bị vỡ thuyền phải không?
Hơn nữa, Chu Vĩnh Lợi không thể lấy ra 40 vạn, nhưng bọn họ có thể trả ngay trong một lần!
Đường Trấn: “Ý của em là, ta so với Chu Vĩnh Lợi ai nhiều tài sản hơn?”
Lạc Tòng Thi đắc ý: “Một đám nông dân chỉ cảm thấy an nhàn với số tiền nắm trong tay, không thể mở rộng tầm nhìn.
Dù có hứa hẹn bao nhiêu cũng chỉ là lời nói suông.
Anh Chu.” Vĩnh Lợi lấy ra nhiều nhất là 15 vạn, còn lại 20 vạn hay 30 vann thì sao? Trả lại một ít, nợ một ít? Ai vui lòng nợ mà không trả? “
Đường Trấn suy nghĩ một chút cũng đồng ý với cách làm của Lạc Tòng Thi.
Người lái buôn giàu có ở phương bắc từ thành phố Bát Bình nghe vậy liền không hài lòng: “ Các người vỗ ngực cam đoan rằng dân trồng mía Tây Lĩnh thôn ngu xuẩn, và hứa sẽ lấy hết đường Tây Lĩnh thôn cho ta, ta mới thay các ngươi đền đáp tạo dựngquan hệ.
Sao bây giờ lại hỗn loạn như vậy? Ngay cả một nhà máy đường nhỏ, các người cũng không giải quyết được!! “
Lạc Tòng Thị thông báo đề nghị, vị thương nhân phương bắc cũng không vui.
“Ba mươi vạn vốn lưu động! Cô cho rằng là hai, ba vạn? Tùy tiện lấy được ra tới!”
Bấy giờ hai, ba vạn tương đương với hậu thế lúc sau là cả trăm vạn, mà ba mươi vạn đó chính là ngàn vạn trở lên.
Ở các thế hệ sau, để rút 1000 vạn trở lên từ ngân hàng, bạn phải đặt lịch hẹn trước, và ngân hàng tầng tầng báo cáo
Huống chi bây giờ nói lấy liền lấy?
Thương gia giàu có ở miền Bắc đó ban đầu hứa với nông dân trồng mía sẽ thanh toán ngay tại chỗ, nhưng những gì họ thực sự đưa ra là một tấm séc trắng.
Tất cả những gì họ cần làm là đợi thêm một thời gian nữa để bán hết lượng đường khi giá đường tăng cao, gã sẽ có đủ thanh khoản để trả cho nông dân.
Lạc Tòng Thi vội vàng nói: “Ngài không cần lấy ra, chỉ cần chứng minh ta có đủ vốn…!Có thể nhờ người thanh lý vốn lưu động, yêu cầu ngân hàng cấp một số chứng chỉ có liên quan, cứ như vậy tạo dựng hình ảnh chúng tôi có đủ vốn và sẽ không vỡ nợ đối với nông dân trồng mía, để lấy lòng tin của bà con trồng mía, chúng tôi có thể ký hợp đồng ngay và đưa trước một phần tiền đặt cọc, đến lúc đó coi như bọn hắn muốn đổi ý cũng không được.
“
Phú thương miền Bắc suy nghĩ một lúc rồi miễn cưỡng đồng ý.
Ông tích trữ đường khắp nơi, nhắm vào miền Nam trước bất kỳ ai khác.
Bây giờ chính sách điều tiết ngành mía đường được đưa ra, tỉnh Quảng Hữu cũng nhận được tin, giá đường bắt đầu tăng.
Ngày càng có nhiều người tập trung về tỉnh Quảng Hữu, nơi được mệnh danh là thành phố đường, chỉ có hắn là nhanh tay thu mua được những loại đường, mía chất lượng cao với giá rẻ tại các làng quê của tỉnh Nam Việt.
Tây Lĩnh thôn ngàn tấn đường là cục mỡ béo thơm, nếu nhai nát thì có thể kiếm được hàng trăm triệu.
Hoàn toàn không có chuyện hắn ta chịu thua!
Phải ăn nó xuống!
Thương gia phương Bắc: “Tôi sẽ liên hệ với ngân hàng để lấy vốn hiện có.
Nhưng các người phải chiếm hết đường ăn tại Tây Lĩnh thôn! Bằng không, các người đảm đương không nổi hậu quả của việc lừa tôi.”
Lạc Tòng Thi và Đường Trấn tự tin nhìn nhau: “Đừng lo lắng, chúng ta dù có ngu xuẩn đến đâu cũng sẽ không gặp khó khăn về tiền bạc.”
“Tôi đảm bảo rằng Chu Vĩnh Lợi và Lạc Tòng Thư sẽ không bao giờ có được 30 vạn tệ bằng tất cả tài sản của họ cộng lại!!”
Chắc có hơi khó hiểu.
Khi nào rảnh tui sẽ beta lại từ c1 luôn….