TRỜI KHÔNG TÁC HỢP - Chương 48
Chương 48: Biếи ŧɦái
Ngoại trừ mấy trang kịch bản hôm đó Thịnh Cẩn Thư đưa cho Mạnh Vãn Tế đọc với mục đích trêu đùa, trước giờ Mạnh Vãn Tế chưa từng chính thức tiếp xúc với kịch bản kịch truyền thanh. Cô không xác định được loại kịch bản được biểu diễn bằng âm thanh có khác biệt quá nhiều với kịch bản được biểu diễn diễn xuất thông thường hay không.
“Chị muốn chế tác câu chuyện thế nào?” Mạnh Vãn Tế không lập tức trả lời.
Thịnh Cẩn Thư cười híp mắt: “Câu chuyện do em viết.”
Mạnh Vãn Tế nhìn Thịnh Cẩn Thư đôi giây, thu ánh mắt về, khóe môi thấp thoáng độ cong. Rất lâu sau, cô không kiên trì: “Chị đưa kịch bản của kịch truyền thanh cho em xem thử được không?”
Thịnh Cẩn Thư biết có triển vọng, mặt mày vui vẻ: “Được chứ.” Cô ấy giải đáp cho Mạnh Vãn Tế: “Thật ra cũng không khác kịch bản bình thường lắm, chỉ là phương pháp tư duy xây dựng tình tiết có chút khác biệt, chú trọng tới ngôn ngữ đối thoại nhiều hơn.”
Mạnh Vãn Tế không thích hứa hẹn chuyện bản thân không nắm chắc: “Đợi em đọc thử đã.”
Thịnh Cẩn Thư biết tiến biết lùi, không tiếp tục miễn cưỡng: “Được.” Cô ấy chuyển chủ đề, trò chuyện với Mạnh Vãn Tế về sự phát triển của ngành kịch truyền thanh, sự phát triển của lồng tiếng trong mấy năm qua, sau đó nhắc tới sự phát triển của cả ngành công nghiệp văn hóa.
Cô ấy không nói về những quan điểm chính thống, chỉ chia sẻ những câu chuyện mà bạn bè lâu năm trong giới chia sẻ cho bản thân giống như hóng hớt. Mỗi một người đều vô cùng nhỏ bé, nhưng mỗi một người cũng đều tỏa sáng vô cùng. Mạnh Vãn Tế nghe thấy những mạch đập thuộc về mơ ước mà đã lâu bản thân chưa thấy trong câu chuyện của bọn họ.
Cô đáp lại không toát lên bất kì thái độ nào, nhưng dòng máu trong cơ thể dường như đang chầm chậm sục sôi.
Có thứ gì đó đang rục rịch động đậy.
Tương đối may mắn, ngồi câu thêm một tiếng đồng hồ nữa, Mạnh Vãn Tế cũng câu được một con cá nhỏ, hai người không tham lam, thu cần về nhà. Thịnh Cẩn Thư muốn ăn cá rán nguyên con, Mạnh Vãn Tế liền tìm nguyên liệu có sẵn trong tủ lạnh, thỏa mãn tâm nguyện của cô ấy, một con nướng, một con hầm canh.
Cho dù là nướng hay hầm, đợi tới khi cá chín đều cần thời gian, Thịnh Cẩn Thư liền mời Mạnh Vãn Tế tới phòng sách đọc kịch bản trước.
Mạnh Vãn Tế không có ý kiến.
Hai người lên tầng, trong phòng sách chỉ có một chiếc ghế ngồi máy tính, Thịnh Cẩn Thư bảo Mạnh Vãn Tế ngồi xuống, Mạnh Vãn Tế không ngồi. Vì hai ngày trước vừa lồng tiếng, thiết bị thu âm bày trên giá của Thịnh Cẩn Thư vẫn chưa thu dọn hết, thậm chí giao diện phần mềm ghi âm vẫn chưa tắt.
Đường màu xanh trập trùng gấp khúc nhìn có vẻ sâu xa khó hiểu, Mạnh Vãn Tế vô thức nhìn nhiều thêm đôi cái.
Thịnh Cẩn Thư tìm kịch bản kịch truyền thanh mấy kì trước đưa cho cô, phát hiện tầm mắt của Mạnh Vãn Tế, trêu đùa: “Có lẽ, em không chỉ muốn làm biên kịch, còn muốn lồng tiếng nữa đúng không?”
Mạnh Vãn Tế cười khẽ một tiếng, rút cuốn kịch bản trong tay Thịnh Cẩn Thư, không để ý tới cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư nửa đùa nửa thật: “Cũng không phải không được mà.”
Âm thanh của Mạnh Vãn Tế trong trẻo sạch sẽ giống hệt con người cô, là âm thanh ngự tỷ lạnh lùng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, tự thân mang theo cảm giác cấm dục cùng quyến rũ.
Mạnh Vãn Tế không hứng thú: “Em chỉ hiếu kì về trạng thái lúc ghi âm của chị thôi.”
“Ừm?”
“Lúc khóc thì thật sự phải khóc à?” Mạnh Vãn Tế hiếm khi trêu đùa.
Thịnh Cẩn Thư bật cười: “Em muốn nghe chị khóc à?”
Đôi mắt Mạnh Vãn Tế chớp chớp, cúi đầu đọc kịch bản: “Cũng không phải.”
“Ừm?”
“Cười đẹp hơn.”
Ngữ điệu của Mạnh Vãn Tế rất khẽ, nhưng vành tai lộ ra ngoài không khí đã ửng đỏ.
Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra giây lát, ánh mắt trở nên dịu dàng. Cô ấy đưa tay ra giữ lấy vai Mạnh Vãn Tế, nhẹ nhàng nâng chân cô lên, đẩy cô ngồi lên bàn học, nói: “Chị ghi âm cho em xem.”
Mạnh Vãn Tế mất tự nhiên, nào từng làm động tác ngồi lên bàn khác lạ thế này, đè tay lên mặt bàn muốn đi xuống, nhưng Thịnh Cẩn Thư lại nhanh hơn cô một bước, kéo ghế máy tính tới ngồi bên chân Mạnh Vãn Tế, giơ tay điểm lên vai cô: “Điểm huyệt.”
Mạnh Vãn Tế: “…”
Cái quỷ gì thế?
Cô muốn mắng Thịnh Cẩn Thư “trẻ con”, nhưng đôi môi mở ra chưa kịp nói, nụ cười đã cầm đèn chạy trước.
Thôi bỏ đi! Mạnh Vãn Tế nghĩ, cũng không ai có thể nhìn thấy.
Cô co ngón tay lại đè lên trên mặt bàn, dung túng Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư khởi động lại phần mềm, mở thiết bị lên, tùy liện cầm hai trang kịch bản trên bàn, hỏi Mạnh Vãn Tế: “Em muốn nghe đoạn nào?”
Mạnh Vãn Tế không kén chọn: “Đoạn nào cũng được.”
Thịnh Cẩn Thư nghĩ ngợi giây lát, đôi môi đỏ cong lên, cố ý lựa chọn đoạn bản thân có ấn tượng sâu sắc.
Cô ấy là đã lồng tiếng nhiều năm, có thể nhập vai một cách nhanh chóng. Cho dù lần đầu tiên ghi âm trong trạng thái có người bên cạnh, Thịnh Cẩn Thư cũng vẫn dư sức thành thục ghi âm lại một đoạn đã từng làm.
Mạnh Vãn Tế chưa từng đọc kịch bản, chỉ nghe một mình Thịnh Cẩn Thư diễn xuất cũng nhanh chóng hiểu được nhân vật.
Đó là cảm giác “yandera” đập thẳng vào mặt.
“Hắn ta đã hôn chỗ nào? Chỗ này? Chỗ này? Hay chỗ này?” Thịnh Cẩn Thư nói chuyện bằng âm thanh thành thục hơn tuyến âm thanh của bản ghi âm chính thức kia, sắc mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói toát lên vẻ ma mị cùng dịu dàng tới sửng sốt.
Ban đầu Mạnh Vãn Tế nhìn biểu cảm của Thịnh Cẩn Thư còn muốn cười, nhưng vô thức bị cô ấy dẫn dắt vào tình tiết của kịch bản, nghe tới nhập tâm.
Thịnh Cẩn Thư nói: “Tha cho em? Sao có thể được chứ?”
“Hắn ta có gì tốt, khiến em tuyệt vọng sụp đổ tới vậy chứ?”
“Không sao, tôi không để tâm, tôi thanh lọc sạch sẽ cho em.” Ngữ điệu của Thịnh Cẩn Thư càng ngày càng dịu dàng, nhưng càng ngày càng khiến người ta sởn gai ốc.
Mạnh Vãn Tế đang nghĩ “thanh lọc sạch sẽ” có nghĩa gì, Thịnh Cẩn Thư đã giơ tay lên, bắt đầu điên cuồng mút lấy mu bàn tay mình, tiếng mút chụt chụt rất sinh động.
Mạnh Vãn Tế: “…”
Đột nhiên cô nhớ ra ngày đầu tiên Thịnh Cẩn Thư dọn vào ở, bản thân đứng trước lối vào nhà đã nghe thấy tiếng hôn môi, âm thanh ám muội. Cũng là mút như thế mà thành chăng?
Vậy thì… vất vả quá!
Cô không nhịn được bật cười, sợ ảnh hưởng tới trạng thái của Thịnh Cẩn Thư, khó khăn lắm mới không phát ra âm thanh, nhưng không biết tại sao vẫn bị Thịnh Cẩn Thư phát hiện.
Thịnh Cẩn Thư không mút tay nữa, ngẩng cằm lên nhìn Mạnh Vãn Tế: “Em cười vui quá nhỉ.”
Mạnh Vãn Tế hắng giọng, miễn cưỡng đứng đắn: “Cảnh hôn trong kịch bản đều được ghi âm bằng cách này sao?”
“Nếu không thì?”
“Khó quá nhỉ.”
“Ai nói không đâu?” Ý cười của Thịnh Cẩn Thư càng sâu, đột nhiên nghĩ ra gì đó. Cô ấy đứng dậy, một chân chen vào giữa hai đầu gối của Mạnh Vãn Tế, một tay chống lên mặt bàn, chăm chú nhìn vào mắt của Mạnh Vãn Tế, cất lời: “Em đã nhắc nhở chị.”
Mạnh Vãn Tế cố gắng trấn tĩnh: “Gì thế?”
Thịnh Cẩn Thư nói: “Em nợ chị một cảnh đóng cửa tắt đèn kéo rèm đấy.”
Nụ cười của Mạnh Vãn Tế lại vô thức hiện lên trong con ngươi. Cô giả ngốc: “Ý gì vậy?”
Thịnh Cẩn Thư vuốt ve cằm cô: “Ngày đầu tiên khai giảng, tại sao em lại đập cửa?”
“Em không nhớ.”
Thịnh Cẩn Thư hoàn toàn không tin tưởng: “Không sao, vậy để chị nhắc lại cho em.”
Cô ấy cười híp mắt, đột nhiên đổi thành giọng nói ngọt ngào, nhìn Mạnh Vãn Tế bắt đầu nhỏ tiếng hổn hển.
Mạnh Vãn Tế mặt đỏ tía tai, vội vàng đưa tay ra che miệng của Thịnh Cẩn Thư, “Thịnh Cẩn Thư!”
Đôi mắt Thịnh Cẩn Thư cười thành hình trăng khuyết.
Cô ấy đưa đầu lưỡi liếm lấy lòng bàn tay của Mạnh Vãn Tế, Mạnh Vãn Tế rụt tay về giống như bị lửa thiêu đốt, thẹn quá hóa giận lườm Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư trêu đùa: “Nhớ ra chưa?”
Âm thanh mang theo chút khàn khàn từ cổ họng, lười biếng gợi cảm.
Mạnh Vãn Tế quay đầu, không trả lời Thịnh Cẩn Thư, góc nghiêng thấp thoáng xuất hiện độ cong.
Sóng mắt của Thịnh Cẩn Thư dập dềnh: “Cho nên, có phải em nên đền chị một cảnh không?”
Mạnh Vãn Tế không lên tiếng, chần chừ đôi giây, đưa mu bàn tay cho cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư được nước lấn tới. Cô ấy giơ tay nắm lấy, thuận đà đè cô lên mặt bàn, khẽ cười thành tiếng: “Tại sao phải bỏ gần cầu xa?”
Mạnh Vãn Tế không ngờ tới, vội vàng rút tay về, Thịnh Cẩn Thư đè xuống không buông.
Cô ấy nhích tới gần, hôn lên cằm Mạnh Vãn Tế, trêu đùa cô: “Em ở bên chị, như thế cũng sẽ không cần ghi âm những âm thanh phối kết hợp cho cảnh diễn cặp lúc lồng tiếng nữa, hậu kì cũng bớt việc.”
Mạnh Vãn Tế: “…” Có ai lại ghi âm lại âm thanh hôn môi của bản thân rồi cho người khác nghe, “Chị là biếи ŧɦái à?”
Cô vừa phiền muộn vừa buồn cười.
Thịnh Cẩn Thư khẽ ngậm lấy vành tai cô: “Thứ chị ghi âm không phải chính là biếи ŧɦái à?”
Cô ấy lại đổi lại âm thanh thành thục ban nãy, trong thành thục lại toát lên một chút xa lạ.
Chân lông trên tai Mạnh Vãn Tế run lên, cơ thể như có dòng điện lướt qua. Cô ngăn cản: “Chị đừng nói những lời như thế.”
Âm thanh thấp thoáng chút run rẩy.
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư càng sâu: “Như thế nào?”
Vẫn là âm thanh ấy, ngập tràn đùa bỡn.
Mạnh Vãn Tế cắn môi, đẩy Thịnh Cẩn Thư ra, Thịnh Cẩn Thư bất động, hôn lên tai cô, Mạnh Vãn Tế giãy giụa, tình trong như đã mặt ngoài còn e, hai người đùa vui một lúc.
Áo quần hỗn loạn, không khí dần nóng bỏng, sắp lau súng cướp cò.
“Chị họ, bọn em tới chúc tết chị đây!” Đột nhiên ngoài cửa truyền tới một giọng nữ vang dội.
Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế không kịp phòng bị, giật mình một cái, nhìn về phía phát ra âm thanh theo phản xạ có điều kiện.
Trước cửa phòng sách, một người già cùng một cô gái trẻ tuổi đứng bên cầu thang cũng đang nhìn hai người. Cổ họng của người phụ nữ trẻ tuổi động đậy một cái, phát ra âm thanh nuốt nước bọt cực lớn.
Bốn người nhìn nhau, không khí yên lặng như chết chóc.