TRỜI KHÔNG TÁC HỢP - Chương 45
Chương 45: Hôm nay Ninh Thành có mưa
Mạnh Sơ Dương nhìn nét mặt của Mạnh Vãn Tế, chậm nửa nhịp sinh ra một loại cảm giác thất vọng rằng chị gái không chỉ thuộc về bản thân nữa. Nhưng Mạnh Vãn Tế không có ý định nói gì thêm, Mạnh Sơ Dương liền hiểu chuyện không hỏi tiếp, chỉ chần chừ: “Thế… người ta có tốt với chị không?”
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra giây lát, sau đó cong môi, nụ cười trong trẻo.
Mạnh Sơ Dương đọc hiểu câu trả lời vô thanh của cô.
Cô ấy thả lỏng cổ tay của Mạnh Vãn Tế ra, bình tĩnh lại, nói: “Nếu chị vui vẻ, em sẽ luôn ủng hộ chị.” Mạnh Sơ Dương tin tưởng ánh mắt của Mạnh Vãn Tế, cũng tin tưởng lí trí của Mạnh Vãn Tế.
Trái tim Mạnh Vãn Tế trở nên ấm áp. Dường như không biết từ khi nào, tiểu ma vương này đã lặng lẽ trưởng thành, cái đuôi từ nhỏ đã bám lấy cô biến thành một sự tồn tại có thể khiến cô cảm thấy yên tâm trong gia đình này.
Mạnh Vãn Tế đưa tay ra xoa đầu Mạnh Sơ Dương, Mạnh Sơ Dương như động vật nhỏ được vuốt ve tới thoải mái, chủ động cọ vào lòng bàn tay của Mạnh Vãn Tế, sau đó níu lấy cánh tay của Mạnh Vãn Tế, làm như không có chuyện gì chuyển chủ đề, dẫn cô đi vào cửa chính nhà họ Mạnh.
“Chị Thịnh về nhà chưa chị?” Mạnh Sơ Dương tiện miệng quan tâm.
Mạnh Vãn Tế đáp: “Về rồi.”
Bị hỏi như thế, cô nhớ ra ban nãy khi xuống xe, dường như quên nhắc nhở Thịnh Cẩn Thư khi nào về tới nhà thì nói với mình một tiếng.
Cô bước vào cửa lớn nhà chính, chào hỏi Lý Nguyên Thục đang ở phòng khách, sau đó cùng Mạnh Sơ Dương lên tầng, vào phòng xem hộp bí mật mà bản thân mới mua.
Tâm tư không tập trung mở hộp ra, Mạnh Vãn Tế nghĩ lát nữa cũng vừa khớp thời gian có nên gửi tin nhắn xác nhận với Thịnh Cẩn Thư hay không, nhưng bất ngờ thay, trước khi cô gửi tin nhắn, Thịnh Cẩn Thư đã chủ động báo bình an.
“Chị tới rồi.” Đính kèm một mặt cười.
Mạnh Vãn Tế nhìn màn hình, ánh mắt gợn sóng.
“Ừm.” Cô trả lời ngắn gọn.
Thịnh Cẩn Thư không nhắn tin lại nữa, Mạnh Vãn Tế yên tâm ở cùng Mạnh Sơ Dương.
Cũng coi như là lần xa nhau đầu tiên lâu tới thế kể từ khi chính thức yêu nhau, Mạnh Vãn Tế không có tính dính người, càng không phải là người thích quản lí, cho nên gần như rất ít khi chủ động nhắn tin cho Thịnh Cẩn Thư.
Thịnh Cẩn Thư cũng không cho cô cơ hội ấy.
So với khí chất phóng túng bên ngoài, trên thực tế Thịnh Cẩn Thư đáng tin cậy hơn nhiều. Bắt đầu từ ngày đầu tiên, ban ngày Mạnh Vãn Tế ít nhất sẽ nhận được vài tin nhắn, buổi tối ít nhất cũng sẽ gọi cuộc gọi thoại cho Mạnh Vãn Tế.
Thật ra cũng không có chuyện gì quan trọng, có lúc chẳng qua chỉ là một bức ảnh, chia sẻ hình ảnh chó mèo của nhà người thân, có lúc là một bài chia sẻ, chia sẻ về bình luận chất lượng mà bản thân đọc được, cũng có khi sẽ là một tấm ảnh chụp màn hình chuyển khoản, đắc ý nói bản thân và bà ngoại chơi mạt chược thắng tiền, có tiền mua máy chiếu màn chiếu rồi.
Mạnh Vãn Tế buồn cười, lừa tiền của người già còn có thể yên tâm hưởng thụ.
Nhưng nói thì nói như vậy, Mạnh Vãn Tế nhìn thấy hai chữ “máy chiếu”, trái tim như thể bị thứ gì đó nhẹ nhàng lại lâu dài làm rung động.
Rất khó không để tâm.
Sau khi yêu nhau, hai người vẫn chia phòng ngủ. Trừ phi lau súng cướp cò, nếu không Mạnh Vãn Tế sẽ không ở lại trong phòng của Thịnh Cẩn Thư, Thịnh Cẩn Thư cũng chưa từng đề nghị muốn chuyển vào phòng của Mạnh Vãn Tế.
Chỉ là trước khi nghỉ, khi hai người ôm nhau cùng xem phim ngoài phòng khách, Thịnh Cẩn Thư ghét bỏ nói: “Giờ mới phát hiện ngồi lâu trên cái sô-pha này khó chịu tới vậy.”
Cả hai đều là người tay dài chân dài, quả thật cuộn trên sô-pha không hề thoải mái chút nào.
Mạnh Vãn Tế đề nghị: “Lần sau nằm trên giường xem bằng máy tính?” Như thế chân tay có thể thoải mái duỗi ra.
Thịnh Cẩn Thư không vừa ý: “Màn hình bé quá.”
Mạnh Vãn Tế liền suy nghĩ: “Mua máy chiếu được không?”
Thịnh Cẩn Thư hài lòng đồng tình: “Được chứ.”
Nhưng, lắp ở đâu?
Bố cục phòng ngủ của Thịnh Cẩn Thư không thích hợp, nơi thích hợp nhất chính là phòng ngủ của Mạnh Vãn Tế, bức tường đối diện với giường ngủ vừa hay vẫn đang để trống.
Nhưng ý nghĩa của việc lắp đặt thiết bị thường dùng như thế vào phòng ngủ của Mạnh Vãn Tế là gì, trong lòng hai người đều sáng như gương.
Mạnh Vãn Tế không nói tiếp, Thịnh Cẩn Thư cũng không. Mạnh Vãn Tế còn tưởng rằng cô ấy vẫn chưa nghĩ tới.
Không ngờ, thật ra chị ấy đã để trong lòng rồi đúng không?
Suy nghĩ của Mạnh Vãn Tế chuyển động. Do dự hai ngày, cô quyết định cho Thịnh Cẩn Thư một bất ngờ. Xuất tiền mua máy chiếu và màn chiếu, liên lạc với nhân viên lắp đặt, thợ điện cùng thợ mộc, sau đó dành ra thời gian quay về kí túc xá, lặng lẽ lắp đặt máy chiếu.
Khi lắp đặt xong ra về, sắc đêm đã sâu. Mạnh Vãn Tế ngồi xe của Mạnh Sơ Dương về nhà, không nghĩ sẽ lập tức thông báo tin tức cho Thịnh Cẩn Thư, nhưng vẫn vô thức mở giao diện trò chuyện với Thịnh Cẩn Thư lên.
Vô tri vô giác, cô phản ứng ra hôm nay lúc ban ngày Thịnh Cẩn Thư không gửi cho bản thân lấy một tin nhắn, cuộc trò chuyện dừng ở thông báo cuộc gọi thoại từ tối hôm qua.
Mày nhíu lại, đầu ngón tay Mạnh Vãn Tế nhấp lên khung, con trỏ hiện ra, cô lại lưỡng lự thoát ra ngoài, nhấp vào trang cá nhân.
Trong số bạn bè chung, ba mươi phút trước Sài Mộng mới đăng một bức ảnh tự sướng, Thịnh Cẩn Thư còn nhấn like.
Mạnh Vãn Tế: “…”
Không còn lời nào để nói? Hay là mất đi nhiệt tình? Hoặc chăng… chị ấy cố ý?
Mạnh Vãn Tế nghĩ tới sự giảo hoạt của Thịnh Cẩn Thư, cảm thấy cũng không phải không có khả năng.
Cô đè xuống khát vọng chủ động, kiên nhẫn chờ đợi màn đêm buông xuống.
Quả nhiên, hơn mười giờ, Thịnh Cẩn Thư không kiên nhẫn được nữa.
“Chị không gửi tin nhắn cho em, em cũng không gửi tin nhắn cho chị luôn hả?” Vừa nghe điện thoại, âm thanh trêu đùa mang theo ý cười của Thịnh Cẩn Thư liền truyền tới.
Mạnh Vãn Tế dùng máy tính dạo quanh topic về Thịnh Cẩn Thư, khóe miệng cong lên trong vô thức.
“Cho nên chị đang đợi à?” Cô hỏi rất bình tĩnh.
Thịnh Cẩn Thư cười: “Cho nên em biết?”
“Cho nên chị đang cố ý?”
“Cho nên em cũng cố ý, thật ra ban ngày cũng nhớ tới chị đúng không?”
Mạnh Vãn Tế khẽ cười.
Thịnh Cẩn Thư sáng tỏ. Cô ấy nghe thấy tiếng cười rất khẽ của Mạnh Vãn Tế trong loa thoại, tưởng tượng lúc này Mạnh Vãn Tế sẽ có dáng vẻ động lòng người thế nào, bị sự minh mẫn của Mạnh Vãn Tế làm khuất phục, lại không có cách nào với vẻ kiên cường dè dặt của người kia.
“Muốn nghe một câu nhớ chị từ miệng em thật sự khó quá đi mất.” Thịnh Cẩn Thư nửa cảm khái nửa nũng nịu.
Trái tim Mạnh Vãn Tế nhanh chóng mềm nhũn, hé miệng muốn thỏa mãn cô ấy, đôi môi động đậy, nhưng làm cách nào cũng không thể thốt lên lời.
Thịnh Cẩn Thư cũng không để tâm, cô ấy chỉ muốn trêu đùa Mạnh Vãn Tế, biết Mạnh Vãn Tế nhớ nhung bản thân như bản thân nhớ nhung cô là đủ rồi.
Thịnh Cẩn Thư chuyển chủ đề nói chuyện với Mạnh Vãn Tế, tâm tư của Mạnh Vãn Tế vẫn đang dừng ở câu nũng nịu của Thịnh Cẩn Thư.
Chỉ là, mãi tới cuối cùng khi chúc ngủ ngon cúp máy, Mạnh Vãn Tế cũng không tìm được cơ hội thích hợp để nói ra.
Thật ra cô không giỏi biểu đạt những tình cảm thế này.
Bù đắp một kì kịch truyền thanh mà Thịnh Cẩn Thư lồng tiếng, Mạnh Vãn Tế tiến vào giấc ngủ trong sự lặp liên tục của ca khúc cuối kịch do Thịnh Cẩn Thư trình bày.
Trong mơ mơ màng màng, tiếng mưa tí ta tí tách, không biết có phải nhạc nền trong bài hát hay là âm thanh bên ngoài cửa sổ.
Mạnh Vãn Tế đi vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, đã là sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Kéo rèm cửa ra, bầu trời bên ngoài cửa sổ xám xịt, trên cửa kính toàn là hơi sương sinh ra từ giá lạnh.
Dường như đêm qua thật sự có mưa.
Lúc này cũng chưa dừng lại.
Trên con đường phía xa, có một chú chó nhỏ mặc áo mưa màu vàng kéo chủ nhân tản bộ trên mặt đường ướt nhẹp.
Mạnh Vãn Tế nghĩ tới đám chó mèo mà Thịnh Cẩn Thư gửi cho mình.
Cô giơ ngón tay viết một chữ “Miss” lên cửa kính, cúi đầu nở nụ cười gửi tin nhắn cho Thịnh Cẩn Thư:
“Hôm nay Giang Thành có mưa.”
Đêm 30 Tết, là bữa đơm đoàn viên thật sự đầu tiên của nhà họ Mạnh sau khi tìm được Trì Diệp. Gần đây Mạnh Sơ Dương theo học một lớp nấu ăn, học được mấy món, nổi ý định muốn làm Mạnh Sĩ Bồi vui vẻ, biểu thị muốn thể hiện tay nghề trong bữa cơm giao thừa. Trì Diệp không cam tâm yếu thế, muốn để bố nếm thử tay nghề của cô nàng. Mạnh Vãn Tế không có ý định tham gia, nhưng bị Mạnh Sĩ Bồi điểm danh nói muốn ăn tôm hầm trà, không thể không thể hiện.
Ba người chia nhau hai phòng bếp chuẩn bị nửa mâm cơm tất niên, bận rộn tới khi trời tối, đúng lúc cô giúp việc cũng chuẩn bị xong đồ ăn nửa còn lại, bưng lên bàn ăn của nhà họ Mạnh.
Vì món ăn để lẫn vào nhau, Mạnh Sĩ Bồi không biết món ăn nào là do ai làm.
Lý Nguyên Thục giúp Trì Diệp và Mạnh Sơ Dương bưng đồ ăn lên, Mạnh Sơ Dương làm trò quái gở: “Mẹ, mẹ đừng nói, bố đoán đi ạ. Nếu bố có thể đoán đúng một nửa, con sẽ bớt cho bố một nửa tiền mừng tuổi năm nay của con. Nếu bố đoán không đúng, phải tăng tiền mừng tuổi cho bọn con lên gấp đôi, được không ạ?”
Con gái cả hiểu chuyện, con gái thứ hai mất đi lại tìm được, con gái thứ ba nhanh nhẹn, vợ khỏe mạnh, cả nhà vui vẻ, Mạnh Sĩ Bồi cảm thấy viên mãn, tâm trạng sảng khoái, đương nhiên không từ chối.
Chỉ là, vị giác của ông quả thật không đủ nhạy bén.
Liên tiếp hai món của Trì Diệp, ông đều đoán thành Mạnh Vãn Tế nấu. Trước khi nếm thường khen rất nhiều lời vui tai, khi nghe tới hai chữ “Tiểu Tế”, sắc mặt Trì Diệp cứng nhắc lại.
Mạnh Vãn Tế sợ Trì Diệp lúng túng, chủ động chỉ ra ba món ăn ngoài tôm hầm trà của bản thân, Mạnh Sĩ Bồi cũng thuận đà xuống nước, nói không đoán nữa, bụng đói meo cả rồi.
Mạnh Sơ Dương còn muốn nghịch, nhưng Mạnh Vãn Tế đã cho em gái một ánh mắt.
Mạnh Sơ Dương an phận, cả gia đình cầm đũa ăn cơm.
Dù sao ở chung nhiều năm, Mạnh Vãn Tế hiểu rõ khẩu vị của Mạnh Sĩ Bồi cùng Mạnh Sơ Dương, thậm chí là Lý Nguyên Thục, tần suất món ăn được gắp đương nhiên tương đối cao.
Thỉnh thoảng Mạnh Sơ Dương còn khen đôi câu: “Chị, tay nghề nấu nướng của chị đúng là càng ngày càng tốt, em cảm thấy em có thể ăn nhiều thêm một bát cơm nữa.”
Trì Diệp ăn đồ ăn giống như nhai sáp nến, nhìn mấy món của bản thân bị ghẻ lạnh, giống hệt như nhìn thấy chính mình. Tâm trạng rơi xuống đáy vực, oán khí tích tụ nhiều tháng qua đã tới giới hạn, đột nhiên Trì Diệp cảm thấy tức giận cùng buồn nôn, như thể cho dù cô nàng cố gắng thế nào cũng không thể thay thế vị trí của Mạnh Vãn Tế trong lòng Mạnh Sĩ Bồi cùng Mạnh Sơ Dương.
Rõ ràng bản thân mới là người thân máu mủ ruột rà của bọn họ, bản thân mới là người phải chịu tủi hổ ở ngoài kia, khó khăn lắm mới có thể quay về được cơ mà?
Tại sao bọn họ không thể cho cô nàng thêm một chút thiên vị, tại sao cứ muốn khiến cô nàng cảm thấy bản thân không hòa nhập được với gia đình này, là kẻ quấy nhiễu không được chào đón?
Trì Diệp không ăn nổi nữa, dừng đũa nói: “Con ăn no rồi, không ăn nữa, con lên nhà trước đây.”
Không khí trên bàn ăn đột nhiên ngưng trệ.
Lý Nguyên Thục căng thẳng: “A, Diệp Diệp, con mới ăn được bao nhiêu chứ? Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
Trì Diệp giận dỗi, lần đầu tiên ngả bài, nói một cách rõ ràng: “Trong lòng.” Nói xong cô nàng quay người rời đi.
Mạnh Sĩ Bồi đang yên đang lành bị ném cho sắc mặt tệ hại, cũng trầm mặt không vui: “Tính khí của con lớn vậy à?”
Bước chân của Trì Diệp thoáng khựng lại, nước mắt không khống chế được lăn xuống, cộp cộp cộp chạy lên cầu thang.
Lý Nguyên Thục không gọi được Trì Diệp, thấy Trì Diệp khóc, trái tim cũng như muốn vỡ ra, nghiêm giọng chỉ trích Mạnh Sĩ Bồi: “Ông lớn tiếng như thế làm gì hả? Ông còn có mặt mũi hỏi nó, ông xem vừa nãy ông đã nói gì?”
“Gì ạ?” Mạnh Sơ Dương hiếu kì.
Mạnh Sơ Dương không lên tiếng còn ổn, vừa lên tiếng, lửa giận của Lý Nguyên Thục trực tiếp trào lên người cô ấy: “Cái miệng của con có thể ngừng lèo bèo đôi câu không, lúc nhỏ mẹ không dạy con lúc ăn cơm không được nói chuyện à?”
Có khi nào Mạnh Sơ Dương phải chịu những lời trách mắng nặng nề như thế, đột nhiên cũng bùng nổ: “Mẹ, mẹ có nói lí lẽ không thế, liên quan gì tới con? À, tâm trạng của chị ta không tốt mẹ cũng trách con, chuyện gì cũng đều là lỗi của con. Có phải sau khi chị ta quay về, mẹ có con gái rồi, con làm gì cũng không vừa mắt mẹ đúng không?”
Lý Nguyên Thục bị nói tới ôm ngực, Mạnh Sĩ Bồi vội vàng đi tới đỡ bà, khẽ quát: “Bớt nói đôi câu cho bố.”
Mạnh Vãn Tế ngồi cứng nhắc tại chỗ, ước gì có thể biến mất khỏi không gian này.
Nhưng Lý Nguyên Thục vẫn chú ý tới cô, cách chiếc bàn dài, oán hận ném cho cô một ánh mắt.
Giống như đầu dao nhọn đâm thẳng vào đáy lòng.
Mạnh Vãn Tế cúi đầu, co đầu ngón tay lại.
Bữa cơm tất niên giải tán trong không vui.
Tiếng pháo hoa vang lên đúng mười hai giờ, Thịnh Cẩn Thư gọi điện thoại cho Mạnh Vãn Tế.
Mạnh Vãn Tế ngồi ngẩn ngơ trước bệ cửa sổ tối tăm hóng gió lạnh, nghe thấy tiếng cười hỏi “Tân xuân đại cát, Tiểu Tế, có phải chị là người đầu tiên đúng không?” trong tiếng ồn ào ở đầu bên kia, cô ấy muốn cười trả lời, nhưng cổ họng đột nhiên chua xót.
“Ừm, tân xuân đại cát.” Mạnh Vãn Tế cố gắng tự nhiên hết sức trả lời.
Thịnh Cẩn Thư im lặng đôi giây, mẫn cảm hỏi: “Sao thế? Hình như em không vui lắm?”
Mạnh Vãn Tế che giấu: “Không có.”
Thịnh Cẩn Thư không tin: “Nhưng giọng em cho thấy không phải như thế.”
Mạnh Vãn Tế không thể giấu giếm, không muốn lừa cô ấy: “Trong lúc ăn cơm tối, xảy ra chút chuyện không vui, nhưng em không muốn nói.”
Thịnh Cẩn Thư im lặng, Mạnh Vãn Tế nghe thấy tiếng thở dài, nhưng dường như cũng không phải, còn chưa phân biệt rõ ràng, đã nghe thấy Thịnh Cẩn Thư lên tiếng: “Hôm nay chị tình cờ nhấp vào một danh sách bài hát, bên trong có sáu ca khúc, người lập danh sách nói, có thể nghe chung với người mình thích, nghe xong sẽ có bất ngờ, bây giờ chị rất hiếu kì, em có muốn sử dụng tính năng “nghe chung” cùng nghe với chị không?”
Mạnh Vãn Tế không hề tin tưởng. Nhưng tấm lòng muốn dỗ dành bản thân của Thịnh Cẩn Thư, Mạnh Vãn Tế có thể cảm nhận được.
Cô không nỡ nói những lời mất hứng, bật ứng dụng lên đồng ý lời mời của Thịnh Cẩn Thư.
Trong mấy giây chuyển ca khúc, loa phát thanh được giải phóng, thanh âm hỏi han của Thịnh Cẩn Thư đều vang lên một cách rất đúng lúc, cho Mạnh Vãn Tế sự yên tâm không gì sánh bằng.
Dường như trong một không gian song song, hai người đang vai kề vai, đầu dựa đầu, nghe chung một khúc ca, đôi bên dựa dẫm vào nhau.
Sáu ca khúc đều là nhạc nhẹ, từ buồn thương tới dịu dàng, kết hợp hoàn hảo với tâm trạng Mạnh Vãn Tế đã trải qua.
Khi ca khúc cuối cùng kết thúc, Mạnh Vãn Tế có chút tâm trạng làm khó Thịnh Cẩn Thư: “Nên là, chị nghe ra bất ngờ chưa?”
Thịnh Cẩn Thư khẽ cười, âm thanh mang theo hương vị mênh mông: “Vậy phải xem phản ứng của em đã.”
Cô ấy nói: “Em ra đây đi, chị đang ở trước cổng nhà em.”