TRỜI KHÔNG TÁC HỢP - Chương 41
Chương 41: Cặn bã
“Sao lại hỏi thế?” Thịnh Cẩn Thư vuốt ve đầu ngón tay bị nước nóng bắn lên, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mạnh Sơ Dương đánh giá ánh mắt của cô ấy, cảm thấy dáng vẻ Thịnh Cẩn Thư không giống như bị mạo phạm, không thấy vẻ không vui, cân nhắc nói: “Lần trước có lần em đến quán bar uống rượu, lúc về hình như nhìn thấy chị.”
“Ừm?”
“Chị… hình như đang hôn một người phụ nữ?” Mạnh Sơ Dương to gan hơn.
Thịnh Cẩn Thư: “?”
Sao có thể chứ? Thỉnh thoảng Thịnh Cẩn Thư và bạn bè thân thiết chơi đùa ở quán bar rất cởi mở, nhưng cũng không hoàn toàn không có chừng mực.
Thịnh Cẩn Thư đóng nắp nồi: “Em nhìn nhầm rồi chăng?”
Mạnh Sơ Dương bị cô ấy hỏi tới nỗi đã không còn chắc chắn: “Cũng có khả năng, lúc đó chị em cũng có mặt, em hỏi chị em có phải là chị không, chị ấy không trả lời em, có lẽ thật sự là nhìn nhầm rồi.”
Nhưng ấn đường Thịnh Cẩn Thư lại nhíu chặt: “Chị em cũng có mặt?” Cô ấy có dự cảm không lành: “Quán bar nào, vào ngày nào?”
Mạnh Sơ Dương nghĩ ngợi: “Để em nhớ lại đã… Đại khái là vào khoảng cuối tháng Mười.” Vì lúc đó hình như đã qua sinh nhật chị gái, “Cụ thể là ngày nào thì em không nhớ rõ, nhưng quán bar ấy, hình như là U3 thì phải.”
“…” Thịnh Cẩn Thư thấp thoáng biết hai người kia đã nhìn thấy cảnh tượng nào.
Có một cảm giác phức tạp hoang mang tỉnh ngộ, câm nín kèm theo một chút đau lòng lướt qua thần kinh. Thịnh Cẩn Thư bật cười, chẳng trách buổi chạy bộ sáng sớm hôm sau khi từ quán bar về, Mạnh Vãn Tế liền cố ý cho cô ấy leo cây, lạnh lùng với cô ấy, còn tàn khốc nói: “Chúng ta không phải người chung đường.”
Rốt cuộc vào lúc Thịnh Cẩn Thư không biết, Mạnh Vãn Tế đã phủ lên bao nhiêu lớp kính lọc của một kẻ cặn bã cho cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư giải thích: “Có lẽ người hai người nhìn thấy là tôi, nhưng mà, tôi không hề hôn đối phương, chỉ là trò chơi vui đùa của mọi người, chúng tôi làm tư thế biểu diễn mà thôi.”
Mạnh Sơ Dương nháy mắt ra hiệu: “Em hiểu em hiểu, trò chơi của gái thẳng đúng không?”
Thịnh Cẩn Thư cốc nhẹ lên đầu Mạnh Sơ Dương: “Đúng thế.”
Trò chơi gái thẳng cái gì chứ? Thịnh Cẩn Thư không ngờ bản thân còn có lúc ngậm đắng nuốt cay như thế.
Mạnh Sơ Dương giả vờ đau đớn che lấy trán: “Được rồi, em sai rồi, em tin chị. Cho nên… hiện tại chị thật sự đang quen bạn gái à?”
Thế mà lại quay về chủ đề cũ.
Thịnh Cẩn Thư không cách nào qua loa cho xong chuyện. Cô ấy thấy thái độ của Mạnh Sơ Dương không giống không thể tiếp nhận, thậm chí còn biết cả những từ như “trò chơi gái thẳng”, sau khi cân nhắc liền trả lời: “Ừm.”
“Oa!” Mạnh Sơ Dương lại phát ra tiếng sửng sốt: “Chị ngầu quá, em lại tăng thêm một lớp kính lọc với chị rồi. Chúc hạnh phúc, chúc hạnh phúc.”
Thịnh Cẩn Thư buồn cười. Tốt nhất tới khi biết đối phương là chị gái mình, Mạnh Sơ Dương cũng có thể chúc phúc như thế.
Cô ấy cố ý hỏi: “Kính lọc tốt hay kính lọc xấu thế?”
“Đương nhiên là tốt rồi.”
“Em không cảm thấy kì quái sao?”
“Không hề.” Mạnh Sơ Dương trả lời rất tự nhiên: “Chuyện này có gì mà kì quái chứ, em cũng đâu phải đồ cổ chưa tiến hóa. Trong đám bạn tốt đại học của em cũng có mà.”
Thịnh Cẩn Thư thầm yên tâm, nhìn Mạnh Sơ Dương có vẻ như thật sự không để tâm. Đối với Mạnh Vãn Tế mà nói, có lẽ sự ủng hộ cùng thấu hiểu của người nhà rất quan trọng, nhiều thêm một người có thể tiếp nhận dáng vẻ chân thực của cô, cũng có nghĩa là nhiều thêm một phần khả năng để Mạnh Vãn Tế tự do hít thở, tự do làm những điều mình muốn, thật sự là một chuyện không thể tốt hơn.
Cô ấy vui vẻ cho Mạnh Vãn Tế.
“Nếu chị em…” Thịnh Cẩn Thư muốn thăm dò.
Mạnh Sơ Dương ngắt lời, mặt mày cong cong, dáng vẻ rất nghĩa khí: “Chị đừng lo, chị ấy hỏi em, em cũng sẽ không nói, em sẽ bảo vệ bí mật thật tốt cho chị!”
Thịnh Cẩn Thư ngẩn ra giây lát, nhanh chóng nhịn lại: “Vậy thì cảm ơn em nhé.”
Nồi mì đã sôi, cô ấy mở nắp vung, từ bỏ ý định thăm dò, chuyển chủ đề về mục đích nói chuyện ban đầu: “Tôi đã thành thật trả lời em một bí mật lớn của tôi, có phải em cũng nên trả lời tôi một bí mật của em không?”
“Hả?” Mạnh Sơ Dương cảnh giác.
Thịnh Cẩn Thư dịu dàng: “Để trao đổi thôi. Nếu không chẳng phải tôi thiệt à? Tôi cũng sẽ bảo vệ bí mật giúp em.”
Mạnh Sơ Dương không có bất kì năng lực phản kháng nào với vẻ nũng nịu của con gái, đặc biệt là vẻ nũng nịu của các cô gái xinh đẹp. Cô ấy chớp chớp mắt, nội tâm giãy giụa: “Vậy… vậy chị muốn biết bí mật gì của em?”
“Hình như em cũng không có bí mật gì.” Mạnh Sơ Dương bổ sung.
Thịnh Cẩn Thư cười: “Chị em nói em thường xuyên uống rượu say, tôi có thể hỏi em là tại sao không? Uống ít thì thư thái nhưng uống nhiều hại người, tôi cảm thấy rất ít người thích uống rượu mà không vì nguyên nhân gì.”
Mạnh Sơ Dương nhanh chóng bị hỏi trúng vấn đề khó trả lời nhất, không biết làm sao.
Thịnh Cẩn Thư gắp mì khỏi nồi, khẽ khàng nhắc nhở: “Chị gái em rất lo lắng cho em, tôi thấy cả buổi sáng cô ấy không thể thả lỏng.”
Ánh mắt Mạnh Sơ Dương tối đi. Rất lâu sau mới trả lời: “Sau này em sẽ không uống say nữa.”
“Hả?”
Mạnh Sơ Dương thất vọng lẩm bẩm: “Đã không còn nghĩa lí gì nữa rồi.”
Trước đây Mạnh Sơ Dương nghĩ bản thân kém cỏi, không đứng đắn một chút, bố sẽ cảm thấy chị gái hiểu chuyện ưu tú, càng thương yêu xem trọng chị; mẹ sẽ nản lòng, sẽ không coi chị gái làm kẻ địch trong giả tưởng, sẽ không hi vọng bản thân có thể trưởng thành đè ép Mạnh Vãn Tế, sau đó nắm lấy toàn bộ gia sản vào tay. Mạnh Sơ Dương không muốn trở thành cái gọi là người ưu tú, chỉ muốn những ngày chị gái ở nhà có thể thoải mái một chút.
Nhưng bây giờ không được nữa. Trì Diệp về rồi.
Bản thân cũng không thể có được sự thiên vị hoàn toàn từ Lý Nguyên Thục cho dù có làm gì như trước. Chị gái không muốn tranh đoạt, nếu bản thân không ưu tú hơn Trì Diệp, tất cả sẽ rơi vào tay Trì Diệp.
Mạnh Sơ Dương không tin một Trì Diệp giấu dao sau nụ cười kia sẽ đối xử tử tế với bản thân và chị gái. Thay vì hi vọng vào lòng tốt của Trì Diệp, không bằng dựa vào bản thân.
Đây chính là hiện thực mà Mạnh Sơ Dương nhận ra sau khi cãi nhau với Lý Nguyên Thục. Tối qua chỉ là lần phóng túng cuối cùng.
Mạnh Sơ Dương đã hạ quyết tâm.
Thịnh Cẩn Thư nhìn Mạnh Sơ Dương không muốn nói rõ, cũng không miễn cưỡng, chỉ cần lời hứa của người kia là thật đã là tốt rồi. “Nói được thì phải làm được đấy nhé.”
Mạnh Sơ Dương cười lên lộ ra chiếc răng khểnh: “Đó là chuyện đương nhiên! Đợi lát nữa chị em về, em cũng sẽ cam đoan với chị ấy. Trước kia làm phiền chị ấy rất nhiều lần, đã khiến chị ấy lo lắng rồi.”
Thịnh Cẩn Thư không tỏ thái độ, bưng mì ra bàn ăn giúp Mạnh Sơ Dương: “Có lẽ không thấy phiền phức, nhưng lo lắng là thật.”
Mạnh Sơ Dương tự lấy đũa cùng thìa, xấu hổ lè lưỡi.
Hai người ngồi trên bàn ăn nói chuyện thêm một lúc, Mạnh Sơ Dương ăn mì xong, tới phòng Mạnh Vãn Tế ngủ bù, Thịnh Cẩn Thư xuống nhà lấy đồ chuyển phát nhanh, quay về khu giảng đường dạy tiết cuối cùng.
Buổi trưa gọi đồ ăn ngoài, Thịnh Cẩn Thư và Mạnh Vãn Tế cùng về thẳng kí túc xá. Mạnh Sơ Dương vẫn đang ngủ, Mạnh Vãn Tế biết em gái bị tỉnh giữa chừng sẽ rất khó ngủ lại, nên không gọi em gái dậy ăn cơm.
Để cơm trưa của Mạnh Sơ Dương vào nồi cơm điện giữ nhiệt, cô và Thịnh Cẩn Thư cùng nhau giải quyết toàn bộ phần còn lại.
Rửa bát xong, Thịnh Cẩn Thư đưa dao rọc giấy cho Mạnh Vãn Tế, ánh mặt trời chiếu lên đồ chuyển phát nhanh trên bàn trà, cô ấy nhắc nhở Mạnh Vãn Tế: “Của em đấy.”
Mạnh Vãn Tế kì quái: “Của em?”
Cô đi tới gần, ngồi xổm xuống, nhìn thấy họ tên người nhận ghi trên phiếu gửi đơn hàng chuyển phát nhanh xác thực là bản thân, chỉ là số điện thoại là số của Thịnh Cẩn Thư, bán tín bán nghi.
Thịnh Cẩn Thư ngồi xuống sô-pha bên cạnh Mạnh Vãn Tế, biểu thị cô mở ra.
Mạnh Vãn Tế chần chừ nhận lấy dao rọc giấy, rạch lớp băng dính trong suốt, mở hộp giấy ra. Bên trong hộp giấy được nhét đầy túi khí chống va đập – sau khi lấy ra, dáng vẻ đồ vật bên dưới lớp giấy hiện lên.
Một cặp bát gốm nung miệng rộng.
Kích cỡ của hai chiếc bát gần như tương đương, lớp tráng men bên ngoài bát là bầu trời xanh đầy sao trong trẻo đẹp đẽ, bên trong bát là màu trắng thuần khiết, chỉ có đáy hiện lên hai chiếc đầu đáng yêu bằng những nét vẽ đơn giản, một người tóc dài thẳng, một người tóc dài xoăn.
Đẹp đẽ tinh tế giống như tác phẩm nghệ thuật.
Mạnh Vãn Tế sửng sốt, nhìn về phía Thịnh Cẩn Thư, dùng ánh mắt biểu thị câu hỏi.
Tay Thịnh Cẩn Thư chống lên lưng sô-pha, cười tươi nói: “Trong chuyến du lịch nghiên cứu học tập từng hỏi em.”
Mạnh Vãn Tế ngẩn ra: “Chị làm à?”
Khóe môi Thịnh Cẩn Thư cong lên càng sâu: “Nếu không thì?”
Mạnh Vãn Tế có chút khó mà tin được.
Thịnh Cẩn Thư ngồi thẳng người dậy, giải thích: “Nhưng không phải nung ở đó, chị sợ người ta nung không tốt. Cậu nhỏ của chị có làm về nghề gốm sứ, chị gửi tới đó nhờ cậu nung hộ.
Chẳng trách! Mạnh Vãn Tế cẩn thận giơ bát lên đánh giá lớp tráng men, yêu thích không muốn buông tay, nhưng vẫn khống chế, chỉ biểu hiện một chút ra ngoài.
“Khéo tay quá.” Cô khen ngợi một câu không mặn không nhạt.
Thịnh Cẩn Thư nhướng mày: “Bây giờ em mới biết à?”
“Hả?”
Thịnh Cẩn Thư không trả lời Mạnh Vãn Tế, chỉ thốt lên một tiếng sâu xa phía sau: “Hửm?”
Đột nhiên Mạnh Vãn Tế phản ứng ra hàm ý của cô ấy, vành tai nóng lên, quay đầu hung dữ với Thịnh Cẩn Thư: “Thịnh Cẩn Thư!”
Ý cười của Thịnh Cẩn Thư chuyển động. Cảm thấy cái tên từng nghe được vô số lần từ người khác của bản thân, dường như khi được cất lên từ miệng Mạnh Vãn Tế lại trở nên vô cùng vui tai.
Cô ấy nghiêng người về phía trước ôm lấy Mạnh Vãn Tế, bò lên lưng cô như con gấu túi, dùng hơi thở hỏi: “Thích không?”
Mạnh Vãn Tế cứng người giây lát, khẽ cười một tiếng, ngầm thừa nhận.
Nhưng, cô biểu thị: “Có phải làm hơi to chút không?” Lượng cơm của Mạnh Vãn Tế và Thịnh Cẩn Thư không lớn.
Thịnh Cẩn Thư dùng cằm chọc lên vai cô, trêu đùa: “Vừa hay dùng cho em đựng giấm.”
Mạnh Vãn Tế: “?”
Thịnh Cẩn Thư nói: “Sơ Dương đã nói hết với chị rồi.”
Mạnh Vãn Tế thấy lạ: “Gì?” Cô giơ tay lên, biểu thị Thịnh Cẩn Thư ngồi dậy.
Thịnh Cẩn Thư tưởng rằng Mạnh Vãn Tế bị đè tới khó chịu, ngồi thẳng lưng, nhưng tay vẫn vòng lấy eo của Mạnh Vãn Tế, dùng chút lực, kéo Mạnh Vãn Tế tiến tới gần người mình. Mạnh Vãn Tế không đứng vững, bị Thịnh Cẩn Thư kéo đi, ngã ngồi lên người cô ấy.
Thịnh Cẩn Thư liền thuận đà điều chỉnh, đổi thành tư thế ôm lấy Mạnh Vãn Tế ngồi lên đùi mình.
Quá mức suồng sã, trái tim Mạnh Vãn Tế như hươu con chạy loạn, giãy giụa muốn đứng dậy: “Sơ Dương…”
“Sơ Dương sẽ không dậy sớm thế đâu.” Thịnh Cẩn Thư ôm lấy cô, khẳng định nói: “Con bé đặt đồng hồ báo thức một rưỡi.”
Mạnh Vãn Tế cắn môi, vành tai hướng về phía Thịnh Cẩn Thư đỏ tới đáng thương.
Thịnh Cẩn Thư vô cùng mềm lòng, rất muốn hôn cô.
“Hôm đó ở quán bar U3 em hiểu lầm rồi. Chị thật sự không hôn đối phương, chỉ là biểu diễn một màn khoa trương với bạn bè, để trêu đùa đàn chị và bạn gái chị ấy mà thôi.”
Động tác đang muốn tiếp tục giãy giụa của Mạnh Vãn Tế ngừng lại, mi mắt rung lên, nhìn về phía Thịnh Cẩn Thư.
Đôi mắt sáng tỏ của Thịnh Cẩn Thư vô cùng thẳng thắn vô tư.
Mạnh Vãn Tế tin Thịnh Cẩn Thư. Nhưng trong lòng cô vẫn còn chút để tâm, cho dù không hôn, nhưng khoảng cách với bạn bè như thế… vẫn rất ám muội.
Cô đè xuống hơi nóng, dịch chuyển ánh mắt không nhìn Thịnh Cẩn Thư, nặn ra một câu từ cổ họng: “Nói cứ như thật ấy.”
Âm thanh khe khẽ.
Thịnh Cẩn Thư bất mãn: “Vốn dĩ chính là thật.”
Mạnh Vãn Tế làm thinh: “Dáng vẻ say rượu tối qua của chị cũng rất giống thật.”
Thịnh Cẩn Thư rung chân, buồn cười trêu đùa cô: “Sao lại nhắc chuyện cũ rồi?”
Chiếc cổ trắng bóc của Mạnh Vãn Tế đều nhuộm lên sắc đỏ. Lần đầu tiên vô cớ gây sự như thế, cô đã xấu hổ đến nỗi không tiện tiếp lời.
Thịnh Cẩn Thư nhìn thấy sắc mặt Mạnh Vãn Tế, đoán ra cô không phải thật sự tức giận, chỉ cảm thấy dáng vẻ nũng nịu lạnh lùng của Mạnh Vãn Tế cũng rất đáng yêu.
Cô ấy dỗ dành cô: “Vậy đêm giao thừa, em cùng chị tới bữa tiệc đón năm mới của bạn bè, được không?”
“Hả?”
“Bọn họ đều có thể chứng minh cho chị.”
“Chứng minh chuyện gì?”
Thịnh Cẩn Thư ôm lấy cô, hôn lên cằm cô, sau đó lại hôn lên đôi tai đỏ ửng của cô: “Chứng minh có phải chị chỉ có một…”
“Điềm Điềm là em không.”