TRỜI GIÁNG HIỀN PHU - Chương 49
Hiệu suất làm việc của Dịch Tiêu Đồng rất nhanh, không lâu lắm đã gửi tư liệu vào mail của cô, còn có mẫu liên quan để bọn họ tham khảo, không thể không nói Dịch Tiêu Đồng làm việc quá thỏa đáng rồi.
Tô Hữu Hữu in tư liệu ra, kéo Chung Dực cùng viết.
Bước viết tên đầu tiên đã bị mắc kẹt rồi, Yi của Chung Yi là Yi nào*, hai người lật các loại từ điển, cuối cùng tìm ra chữ Dực tương tự với tên gốc, ngày tháng năm sinh cũng là một vấn đề lớn.
(*: Trong tiếng Trung, Chung Dực phát âm là Zhong Yi.)
“Anh ở nơi của anh rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”
Chung Dực nhớ rất rõ lời nói lúc trước của Tô Hữu Hữu, kiên trì nói: “Hai mươi hai tuổi.”
Tô Hữu Hữu nhìn dáng vẻ cực kỳ chăm chú chỉ lo cô không tin của Chung Dực, xì nở nụ cười, cô dám can đoan tuổi thật của Chung Dực nhất định là nhỏ hơn hai mươi hai tuổi, bằng không anh hoàn toàn có thể khăng khăng bản thân hai mươi ba, hai mươi bốn gì đó, kiên trì hai mươi hai thì nhất định là nhỏ hơn rồi.
“Được rồi, viết cho anh hai mươi hai tuổi, năm 92, vậy bây giờ anh có thể nói cho em biết tuổi thật của anh không? Em thật sự muốn biết ~” Nói xong ôm cánh tay anh thi triển đại chiêu biểu hiện đáng yêu, chớp chớp mắt nhìn anh, chớp xong Tô Hữu Hữu mới nhớ ra Chung Dực là đàn ông của nước nữ tôn, miễn dịch với sự làm nũng của con gái.
Bản mặt vừa định bưng ra tư thế thê chủ thì Chung Dực đã mở miệng rồi.
Mặc dù thân là người của nước nữ tôn nhưng Chung Dực dường như không thể miễn dịch lại với sự làm nũng của Tô Hữu Hữu, bất đắc dĩ nói: “Hai mươi tuổi, ở đó tuổi này còn chưa gả đi đã là hiếm thấy rồi.”
Tô Hữu Hữu chống cằm nghĩ một hồi: “Em nhớ anh nói anh sinh ngày mùng 10 tháng 3 nhỉ, em là ngày mùng 9 tháng 5, vậy anh lớn hơn em gần hai tháng sao? Thiệt thòi cho em lúc trước còn nói anh là em họ, hóa ra là lớn hơn em!”
Chung Dực nghe vậy thì vẻ mặt có hơi lờ mờ, ở Đại Thuấn, phụ nữ đều thích cưới người trẻ tuổi, đàn ông hơn ba mươi tuổi đa số không thể làm nên chuyện, anh hiện tại hai mươi tuổi thật sự không còn trẻ nữa, anh bằng tuổi Tô Hữu Hữu, không biết mười năm sau cô có thể chán ghét anh hay không…..
Tô Hữu Hữu không nhận ra được sự suy sụp của Chung Dực, sau đó còn phải viết cân nặng và chiều cao.
Tô Hữu Hữu đo cho Chung Dực, rất chuẩn với tỉ lệ của đàn ông hiện đại, cô lấy lại cái cân, nói: “Em thật sự rất tò mò, đàn ông nơi đó tại sao đều ốm yếu? Cái này rất không hợp lý.”
“Có lẽ là bởi vì khi còn bé con trai cao lớn đều bị đưa đi làm khuân vác, không sống nổi mấy năm, mà nhà giàu sẽ mua thuốc cho con cái uống, như vậy thì chiều cao sẽ không tăng lên, nhưng thuốc này hại thân, có thể dựa vào gia thế để gả đi thì tuyệt đối sẽ không uống loại thuốc đó, anh thân là Hoàng tử, lại lớn lên trong phủ tổ mẫu, còn luyện võ, chưa từng uống loại thuốc đó, vì vậy nên khác biệt.”
Tô Hữu Hữu hiểu ra: “Hóa ra nơi đó cố ý sàng lọc con trai có thể chất ưu việt ra ngoài, để lại con trai có thể chất nhu nhược, lại không cho con trai học võ, mục đích là áp chế con trai từ thể chất, không cho con trai đọc sách cũng không để họ có tư tưởng độc lập, còn bị nữ quyền tẩy não, không biết phản kháng, khiến cho nữ quyền trăm năm sừng sững không ngã, thật là một xã hội nữ quyền đen tối! So với bản chất xã hội nam quyền dùng tư tưởng tam tòng tứ đức để hạn chế phụ nữ ở đây thì giống nhau!”
Chung Dực nghe vậy thì cực kỳ khiếp sợ, anh chưa bao giờ suy nghĩ ở góc độ này, nếu những người đàn ông thân thể cường tráng kia biết phản kháng, được đọc sách giống như anh, không cam lòng việc thân phận đàn ông bị hạn chế, vậy thì có thể lật đổ vương triều của mẫu hoàng hay không?
Điện thoại của Tô Hữu Hữu đột nhiên vang lên, người gọi đến là Dịch Tiêu Đồng.
“Hữu Hữu, nhận được tư liệu chưa?”
“Nhận được rồi, chúng em đang viết đây, anh bận xong chưa?”
“Ừ, anh còn có chuyện phải nói với em và Tiểu Dực, xã đoàn kia lúc trước anh đi hoạt động, thứ bảy muốn đến nơi khác chụp hình, Cổ kiếm kỳ đàm ba, Từ Trường Khanh chưa tìm được người thích hợp, anh cho bọn họ xem hình của Tiểu Dực, bọn họ rất hài lòng, hy vọng Tiểu Dực tham gia, giá cả có thể bàn bạc, thế nhưng yêu cầu phải biết vài động tác võ thuật, không biết Tiểu Dực có được hay không?”
Tô Hữu Hữu lập tức nói: “Được, đương nhiên là được rồi, anh quên là em biết Judo rồi à, năng lực của Chung Dực rất cao, em dạy nó mấy chiêu là được!”
Hoàn toàn không cần cô dạy, công phu của Chung Dực so với cô còn cao cường hơn!
Dịch Tiêu Đồng nhớ tới chuyện dạy Chung Dực chơi bóng rổ, tất nhiên là vô cùng tín nhiệm: “Tốt, vậy anh liền nói với bọn họ, em để Tiểu Dực xem một vài hình ảnh cosplay, học một vài động tác.”
Vậy thì có vấn đề gì chứ? Chung Dực nhà cô đứng bất động ở đó đã xinh đẹp đến người thần đều căm phẫn có được không! Lại là nhân vật Từ Trường Khanh, đậu hủ trắng! Không có ai thích hợp hơn Chung Dực nhà cô!
“Anh có công việc rồi! Thứ bảy chụp hình ngoại cảnh, một lát nữa cho anh xem Tiên kiếm kỳ hiệp ba, để cho anh làm quen với nhân vật Từ Trường Khanh một chút.”
Lúc này suy nghĩ của Chung Dực mới bị kéo về: “Cái gì?”
“Anh không phải còn nghiên cứu món ăn sao? Đi trước đi, em vào phòng lấy pad*.” Nói xong liền đi vào phòng.
*Tác giả viết vậy đó ạ, hông biết phải Ipad không.
Chung Dực đứng tại chỗ, rơi vào trầm tư, vương triều như vậy sức lực một mình anh có thể cứu vãn không? Vương triều bị diệt không phải bởi vì quân địch đánh chiếm, mà là vì mẫu hoàng u mê không tỉnh, nếu như anh trở về còn có thể cứu Đại Thuấn trong nước sôi lửa bỏng không, ở nơi đó anh vẫn chỉ là một Hoàng tử đơn độc chiến đấu anh dũng, nô lệ của vương quyền….
Tô Hữu Hữu cầm pad trở lại, thấy Chung Dực vẫn đứng đó thì vỗ anh một cái: “Thế nào? Vui đến ngu rồi sao? Mau tới đây xem này!” Nói xong liền kéo anh vào bếp, đặt pad ở nơi không làm ảnh hưởng đến việc nấu ăn của Chung Dực, tìm ra tập thứ hai Từ Trường Khanh xuất hiện: “Anh xem, đây chính là Từ Trường Khanh! Là một đạo sĩ, rất lợi hại ~”
Chung Dực vẫn là lần đầu tiên xem phim cổ trang sau khi tới nơi này, cảnh tượng và trang phục giống như ở Đại Thuấn, khiến anh có hơi nhớ nơi làm anh khổ sở lại khó quên kia, anh nhất định phải trở về Đại Thuấn, đó mới là quê nhà của anh.
Tô Hữu Hữu ở một bên say mê: “Hoắc Kiến Hoa vẫn là diễn nhân vật đậu hủ chính trực đến ngây ngô này chọc người nhất! Năm đó em cũng vì đậu hủ mà thích anh ấy đó ~ quá đẹp trai ~”
Chung Dực lúc này mới chú ý đến người đàn ông mặc trang phục trắng trên pad, đây là khinh công? Ánh sáng kia là đạo pháp gì?
Anh vừa rồi có nghe thấy Tô Hữu Hữu và Dịch Tiêu Đồng nói chuyện, hình như muốn anh học theo người này, anh nhìn một hồi thì có hơi sa sút nói: “Anh sợ là không làm được công phu như vậy, khinh công của anh không thể đứng tại chỗ liền bay lên được, cũng không biết phát ra ánh sáng như thế.”
Tô Hữu Hữu quay đầu nhìn dáng vẻ đắn đo của anh, cười ha hả, bạn trai cô sao lại ngây ngô như vậy! Diễn vai Từ Trường Khanh thật là không thể thích hợp hơn, tự mình có thuộc tính ngốc nghếch rồi.
“Chẳng qua là bảo anh học tính cách nhân vật mà thôi! Ai bảo anh học công phu của anh ấy, đó là kỹ xảo làm ra, treo dây mới bay lên, anh cho là người ở đây có pháp thuật sao? Còn có thể bay lên?”
Chung Dực nghe vậy thì không hiểu nói: “Người ở đây không biết pháp thuật sao? Nhưng mà có rất nhiều thần khí mà….”
Tô Hữu Hữu coi như là có thể biết trong đầu Chung Dực suy nghĩ gì, nói: “Thần khí? TV? Người máy quét dọn?”
Chung Dực gật đầu một cái, hồi tưởng nói: “Còn có cái cửa tự mở ra và cầu thang tự lên cao….”
“Cái đó gọi là cửa cảm ứng và thang cuốn! Là dùng điện!” Tô Hữu Hữu nhìn ánh mắt tìm tòi học hỏi của Chung Dực, rất khó khăn nói: “Cái này thì liên quan đến vật lý, một người nghệ thuật như em mà nói thì anh sẽ không hiểu, có cơ hội thì bảo Dịch Tiêu Đồng giảng giải nguyên lý cho anh.”
Loại sinh vật khoa học tự nhiên như Dịch Tiêu Đồng theo lý chắc là học rất tốt nhỉ?
Chung Dực nghe thấy tên Dịch Tiêu Đồng thì vẫn có hơi không được tự nhiên, mặc dù anh ta giúp anh rất nhiều, nhưng là tình địch lớn nhất của anh: “Anh sẽ tự học.”
Tô Hữu Hữu nghe vậy liền tỉnh ngộ, Dịch Tiêu Đồng vẫn là tình địch trong tưởng tượng của Chung Dực, nếu biết cô và Dịch Tiêu Đồng giả làm người yêu không biết có tức giận hay không.
Tô Hữu Hữu cân nhắc đến mối quan hệ của cô và Dịch Tiêu Đồng chỉ tồn tại ở trường học và cha mẹ hai bên, nên không muốn nói cho Chung Dực, tư tưởng của anh quá cứng nhắc, giải thích rõ nguyên do trong đó cho anh, sợ là phải phí không ít sức lực, còn không bằng không cho anh biết, dù sao cô như vậy cũng không coi là tinh thần ngoại tình mà cũng không coi là cơ thể ngoại tình, chẳng qua là trên danh nghĩa mà thôi.
*
Ngày chụp hình Dịch Tiêu Đồng lái xe tới đón bọn họ, không lái xe sang mà chỉ lái chiếc SUV giá phải chăng, Tô Hữu Hữu đi theo Chung Dực ngồi ở phía sau.
Dịch Tiêu Đồng từ kính chiếu hậu nhìn bọn họ một cái, cũng không nói gì khác: “Tiểu Dực chuẩn bị thế nò?”
Tô Hữu Hữu trả lời thay: “Ổn ổn! Tôi để cho Chung Dực xem Tiên kiếm kỳ hiệp ba rồi, còn phân tích cho nó tính cách của Từ Trường Khanh, tư thế đánh võ cũng dạy, tuyệt đối không thành vấn đề, hơn nữa Chung Dực không sợ ống kính!”
Dịch Tiêu Đồng từ trong kính chiếu hậu nhìn Chung Dực tán dương: “Như vậy cũng tốt, thật ra thì anh đối với cosplay cũng không phải rất thành thạo, nhân vật mà anh từng giả trang căn bản có mặt là được, không dạy nổi Tiểu Dực kinh nghiệm gì, một lát nữa Tiểu Dực biểu hiện tốt một chút, đến lúc đó anh thương lượng với bọn họ chi phí chụp tốt hơn, xã đoàn này không phải có hứng thú, là xã đoàn thương mại có lợi nhuận, lần này chụp còn có nhà tài trợ, chụp tốt có thể lấy được thù lao tốt.”
Tô Hữu Hữu tán thưởng nói: “Học trưởng làm việc đáng tin!” Nói xong từ trong túi lấy ra hai túi bánh quy: “Em và Chung Dực cùng nhau làm, mang đến cho anh nếm thử một chút, cho bác gái một túi, cảm ơn bánh quy lần trước của bác gái.”
Thật ra Tô Hữu Hữu ngoại trừ sắp xếp rửa dụng cụ, cái gì cũng không làm, đều là Chung Dực làm hết.
Dịch Tiêu Đồng nhìn thấy bánh quy thì mắt sáng rực lên, nếu như là Tiểu Dực làm, mùi vị nhất định không tệ: “Đáng tiếc là bây giờ anh đang lái xe không thể ăn.” Nói xong bày ra dáng vẻ đáng thương.
Tô Hữu Hữu mở túi bánh quy ra: “Nếu không ngại, em đút cho anh nếm thử một cái.”
Dịch Tiêu Đồng cười nói: “Đương nhiên là không ngại.” Sau đó chủ động há miệng ra.
Tô Hữu Hữu ân cần đút cho anh, ai bảo người ta là đại ân nhân chứ.
“Mùi vị thế nào?”
Dịch Tiêu Đồng tán thưởng nói: “Rất ngon, một cái nữa.”
Tô Hữu Hữu lại lấy một cái đút cho anh, Dịch Tiêu Đồng miệng to ngậm lấy, môi mút qua đầu ngón tay Tô Hữu Hữu, khiến trong lòng Tô Hữu Hữu run lên, vội vàng rụt tay, ngồi về phía sau: “Được rồi, lát nữa ăn tiếp, ngộ nhỡ chụp hình đói bụng, có thể lót dạ.” Nói xong đóng túi bánh quy lại.
Dịch Tiêu Đồng từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy rõ ràng Tô Hữu Hữu có hơi khẩn trường, môi cong lên: “Được.”
Thực tế động thái trong lòng Tô Hữu Hữu là: Bây giờ cô dùng khăn giấy lau tay thì có tỏ ra là quá ghét bỏ không?
Lúc Tô Hữu Hữu đang xoắn xuýt, Chung Dực ở bên cạnh cầm tay cô, Tô Hữu Hữu nghiêng đầu nhìn anh, Chung Dực mắt nhìn về phía trước tựa hồ như cái gì cũng không làm, nhưng lại siết chặt tay cô, giữa chân mày vốn bằng phẳng cũng có hơi nhíu lại.
Không phải là anh ghen chứ?
Tô Hữu Hữu cười trộm một cái, dùng một cái tay khác mở túi bánh quy ra làm vẻ lấy một cái đút cho anh: “Buổi sáng anh ăn không nhiều có đói bụng không? Ăn một miếng lót dạ đi.” Nói xong ngón tay cố ý chạm môi anh một cái, sau đó đặt trong miệng mình khẽ liếm, tựa như là liếm vụn bánh quy.
Mặt Chung Dực yên lặng đỏ lên.