TRỞ VỀ PHƯƠNG BẮC - Chương 25
Bố Khang thấy họ đã đi xa, quay đầu nói với Khang Thành: “Là một đứa bé không tồi, lương thiện, hiếu thảo!”
Khang Thành lộ ra vẻ mặt cao ngạo hiếm thấy, “Con dâu nhà họ Khang không tồi chứ ạ?”
“Biến!” Bố Khang trừng mắt nhìn anh, dám trêu ông. nhưng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm: “Quả thật, người nhà họ Khang đều rất tốt!”
Khang Thành nhìn ông bố trẻ con của mình, bật cười, tiếp tục làm việc đang dở.
Mẹ Khang trong phòng khách kéo Nhĩ Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, giống như lần ăn trước đó, nắm tay cô.
“Con đừng có quan tâm, hai người đàn ông lại không biết làm cơm tất niên à?”
“Dì ơi, cháu cũng là buồn bã chân tay không có việc gì làm thôi ạ.”
“Cháu ấy, ngồi yên đây, tâm sự với dì.”
“Nhưng mà, chú vẫn…”
“Đừng quan tâm ông ý làm gì, nhà chúng ta, đều là đàn ông quản lí việc nhà cả, nấu cơm cũng vậy. Nhĩ Nhĩ, cháu nói xem, cháu nấu ngon hơn hay Khang Thành nấu ngon hơn?”
Nhĩ Nhĩ ngượng ngùng trả lời: “Chắc là anh ấy…”
“Thế chả được rồi à? Chú của cháu cũng nấu ngon lắm, ngày trước phải đi làm, chẳng có cách nào khác, giờ về hưu rồi, chuyện trong nhà đều do ông ấy quản lí.”
“Vâng ạ!” Nhĩ Nhĩ không lay chuyển được mẹ Khang, “Chút nữa cháu nếm thử tay nghề của chú ạ.”
“Ầy, thế là được rồi!” Mẹ Khang cười tít mắt cầm tay Nhĩ Nhĩ không buông.
Nay là đêm ba mươi, Nhĩ Nhĩ nhìn mẹ Khang ngồi trước mặt, lại nhớ tới mẹ mình, còn có người bố ra đi không bao lâu trước đó, “Dì, dì tốt quá!”
Mẹ Khang vỗ vỗ tay cô, “Cháu à, đời người có nhiều chuyện tiếc nuối lắm, nếu đã nuối tiếc rồi, thì đó đều đã là chuyện đã trôi qua. Không nên nghĩ đến. Bố mẹ cháu ấy, chỉ là lên đường sớm chút thôi, giống như dì với chú cháu ấy, cũng đều là những người đang đứng chờ xe ở sân ga rồi, mà các cháu còn chưa tới sân ga.”
Mắt Nhĩ Nhĩ hơi đỏ lên.
“Năm mới năm me, khóc gì, về sau ấy, theo nhà dì, năm nào chúng ta cũng sẽ nhìn thấy hai người đàn ông đang nấu ăn, ừm, phải không nhỉ, gì ấy nhỉ, đúng, có phải dễ chịu lắm không?”
Nhĩ Nhĩ cười.
“Đúng vậy, phải cười, cười nhiều lên, cười nhiều mới may mắn được!”
Lúc này, Khang Thành bưng đồ ăn ra, “Mẹ, Nhĩ Nhĩ, ăn cơm nào!”
“Đến đây, đến rồi đây!” Mẹ Khang kéo Nhĩ Nhĩ qua, “Đi nào, đi ăn cơm, đón năm mới!”
TV phòng khách mở, Xuân Vãn vẫn chưa chiếu, sự tưng bừng dường như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Cơm nước xong, mẹ Khang lôi ông nhà mình vào phòng bếp dọn dẹp, để bọn họ ngồi lại trong phòng khách. Khang Thành kéo tay Nhĩ Nhĩ, đầu tựa vào vai cô.
“Làm gì đấy?” Nhĩ Nhĩ nhìn thế thì cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh mệt, muốn dựa.”
Nhĩ Nhĩ cố ý vò vò tóc anh, rối tung, nhìn qua không giống bộ dạng nghiêm túc hàng ngày, nhiều phần tuổi trẻ hoạt bát.
“Khang ba tuổi!” Cô nắm một nhúm tóc.
Khang Thành đột nhiên ngồi dậy, chầm chậm sát mặt lại với cô.
“Làm… Làm gì đấy?” Nhĩ Nhĩ cũng chậm tránh về sau, cho đến khi hoàn toàn nằm trên sofa.
“Anh có thể cho em biết chuyện gì mà ba tuổi không làm được.” Khang Thành chống hai tay, khẽ nói thầm bên tai cô.
Nhĩ Nhĩ đẩy Khang Thành ra, ngồi dậy, “Chú dì còn ở đây đấy!”
Khang Thành cười nhìn Nhĩ Nhĩ sợ hãi làm bộ như không có chuyện gì sửa sang lại tóc, “Đi! Anh dẫn em ra ngoài!” Chưa nói xong đã đi đến phòng bếp, chào hỏi bố mẹ: “Bố, mẹ, con đưa Nhĩ Nhĩ ra ngoài trước nhé ạ!” Nhĩ Nhĩ ngượng ngùng đi tới.
Hai ông bà đưa lưng về phía cửa, cũng chẳng biết đang bận bịu cái gì, mẹ Khang quay người lại, “Đừng quan tâm ông bà già này, mấy đứa cứ đi chơi đi!”
Chờ hai người đóng của rời đi, mẹ Khang nghĩ lại còn sợ, “Quả nhiên, rình rập mấy chuyện như này, không phải ai cũng có thể làm được, đúng không, ông mình?”
Bố Khang nhìn chiếc muôi đang cầm trên tay, xoay đầu trừng mắt nhìn mẹ Khang, “Bà nghĩ xem, năm trước thì khinh tôi, gì mà chúng ta già rồi thì đừng xen vào, giờ xem!” Nói xong, buông muôi ra ngoài.
“Ô hay? Tôi là tôi nói người già, ông xem còn hăng hơn tôi đấy thôi…”
Nhĩ Nhĩ thấy khung cảnh ngoài cửa sổ xe, không giống đường về nhà.
“Chúng ta đi đâu đấy?”
“Nào đến em sẽ biết.” Khang Thành thả miếng.
Kết quả, lúc đến nơi, Nhĩ Nhĩ sợ hãi xuống xe.
“Đây là đâu thế? Tối đen thui như này.” Cảm giác đây là nơi cực kỳ trống trải, xa xa luôn truyền lại tiếng pháo nổ, trên bầu trời có thể nhìn thấy pháo hoa.
“Đây là nơi bọn anh dã ngoại thực nghiệm.” Khang Thành giải thích, “Em nói sợ thì có thể chờ trong xe trước, em chờ anh chút.”
Không biết Khang Thành lấy hộp gì từ trong cốp xe ra, sau đó chạy về phía trước nơi rất xa bãi cỏ, thoáng cái Nhĩ Nhĩ đã không thấy bóng anh.
Chợt, bùm bùm bùm, vài tiếng nổ, bốn phía rực sáng, Nhĩ Nhĩ ngờ vực nhìn qua cửa kính, trên trời một khoảng pháo hoa rực rỡ, bên kia là vài tiếng nổ bùm bùm, Nhĩ Nhĩ vô thức bước ra khỏi xe, ngẩng đầu, pháo hoa đủ mọi hình dạng nở rộ trên không trung, những bông hoa chói lọi bung nở, cũng mở ra trái tim Nhĩ Nhĩ đang đập dữ dội.
“Năm mới vui vẻ!” Không biết từ khi nào, Khang Thành ôm Nhĩ Nhĩ từ phía sau, hai người cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Nhĩ Nhĩ thậm chí còn cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh.
“Năm mới vui vẻ!” Cô kiễng chân, dễ dàng kéo đầu Khang Thành xuống, hôn khẽ.
“Cảm ơn em, có thể đến đây đón năm mới cùng nhà anh.” Anh quen tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
Nhĩ Nhĩ quay người, bất chợt bật khóc lớn. Bình thường cô khóc đều rất nhỏ, rất hiếm khi buông thả cảm xúc như vậy.
“Em, em sao thế?” Khang Thành có phần hoảng hốt.
Từ trước tới nay Nhĩ Nhĩ chưa bao giờ cảm nhận được sự thấp thỏm, không chắc chắn, thậm chí là hèn mọn của Khang Thành trong đoạn tình cảm này, anh ấy giấu đi tất thảy, sau đó dắt lấy tay cô tiến về phía trước, khiến cô ngộ nhận rằng anh ấy là một người mạnh mẽ, một Khang Thành kiên cường không gì đánh bại nổi, chứ không phải như bây giờ, cảm kích một cách dè dặt cẩn thận từng li từng tí.
Nhĩ Nhĩ lau lau nước mắt, hai tay bưng mặt anh lên, hết sức nghiêm túc, nói: “Em yêu anh! Khang Thành, thật sự, thật sự rất yêu anh! Em hy vọng có thể cùng anh trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông!”
Khang Thành cũng nghiêm túc, “Không đúng, làm lại!”
Nhĩ Nhĩ ngây người.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em nói hết rồi thì anh nói gì giờ?”
Nhĩ Nhĩ cười trong nước mắt, tinh nghịch xoa nắn khuôn mặt anh, “Khang Thành, giờ là thế kỷ thứ bao nhiêu rồi, phụ nữ có thể giỏi hơn phần còn lại của thế giới đó.”
Khang Thành không nói gì, tay động đậy, trượt trên tay cô.
Pháo hoa có lẽ đã đốt xong, bốn phía lại bắt đầu tối thui, nhưng Nhĩ Nhĩ vẫn có thể cảm nhận được, là một chiếc nhẫn.
“Tự anh làm đó. Chờ đến lúc em về, anh lại làm cái tinh xảo hơn, cái này, là giữ em trước.” Khang Thành kéo tay Nhĩ Nhĩ chạm vào ngón tay của chính mình, anh cũng có một chiếc, sau đó, anh nâng bàn tay đang đeo nhẫn của Nhĩ Nhĩ hôn lên, “Triệu Nhĩ Nhĩ, anh yêu em!”
Bầu trời đen kịt, nhưng bọn họ, chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như vậy.
Trên xe về nhà, Nhĩ Nhĩ vẫn cứ ngắm nhìn bàn tay của mình, lật qua lật lại, còn chụp ảnh, thậm chí còn chụp ảnh gửi những người xung quanh, khoe rằng đây là Khang Thành làm.
“Anh lén đo tay em ấy à?” Kích cỡ thật sự rất vừa vặn.
“Đương nhiên, anh làm việc luôn có căn cứ rõ ràng.”
Nhĩ Nhĩ liếc mắt, lại ngắm nghía bàn tay, tỏ vẻ ghét bỏ, “Nhưng mà hơi đơn giản.”
Khang Thành nghiêm túc trả lời: “Lần chính thức cầu hôn tới, anh nhất định sẽ làm một chiếc nhẫn mà em thích nhất!”
“Thôi được rồi! Cái này đẹp lắm rồi.” Đột nhiên lại nghiêm túc như vậy, Nhĩ Nhĩ thua ngay từ vòng gửi xe.
“Nhận lời cầu hôn này, mẹ anh không để anh vào nhà mất.” Khang Thành đùa.
Nghĩ đến mẹ Khang, Nhĩ Nhĩ vô cùng đồng tình, “Đúng thế, haha!”
“Về sau, gia đình chúng ta, chính là một mảng trời của hai người!” Khang Thành chặn lời cô bằng những lời nói cô khi trước.
“Có vấn đề gì hửm?” Nhĩ Nhĩ hỏi lại.
“Không có!” Khang Thành vội phủ nhận, cái kiểu này, rất giống mẹ Khang nắm thóp ông nhà.
Khương Tố Lạp trả lời lại, “Giờ xấu bao nhiêu thì sau này kết hôn sẽ có ngần ấy cục kim cương!”
Tử Văn đáp: “Vị kia nhà tôi không cho tôi nêu ý kiến…” Kèm theo icon dở khóc dở cười.
Rất nhanh, tin nhắn của Trần Trình cũng tới, “Chuyển lời tới Khang Thành, cậu ta mà còn như vậy thì đàn ông đã kết hôn cạn kiệt đường sống mất!”
Nhĩ Nhĩ vui vẻ thuật lại cho Khang Thành nghe. Khang Thành ngạo nghễ khinh thường.
Tống Chí nhắn lại chậm nhất nhưng lại dài nhất.
“Em gái, em có thể tưởng tượng hai người đàn ông bọn tôi chen chúc trong một đống nữ sinh, học làm nhẫn không? Khang Thành tốt hơn, cứ làm việc là luôn chăm chú, mặc kệ bên ngoài ra sao, em có biết tôi không làm được, này cô bé, đáng sợ lắm, không chỉ có người trộm ngắm chồng em đâu, còn cả người yêu cũ nhìn tôi! Em xem tôi làm này!!” Bên dưới gửi kèm một tấm ảnh, không nhìn được là đống gì. Cậu ta còn gửi cả meme một người vô cùng bi thảm, khiến người ta dở khóc dở cười.
Nhĩ Nhĩ đặt điện thoại xuống, lặng lẽ kéo bàn tay trống không của Khang Thành.
“Sao thế?” Anh tranh thủ quay đầu nhìn cô.
Nhĩ Nhĩ không nói cho anh những lời Tống Chí kể, chỉ lắc đầu.
Đúng lúc đèn đỏ, Khang Thành dừng xe lại, sáp lại gần hôn lên trán cô. “Như trẻ con ấy, cảm xúc thay đổi như chong chóng ấy.”
“Chỉ ở trước mặt anh thôi, không được à?”
“Được, cô giáo Triệu!” Khang Thành nhéo má cô.
“Lại nhéo em, đau!!”
Khang Thành và Nhĩ Nhĩ cùng tiễn bố mẹ Khang.
Ở sân bay, mẹ Khang lưu luyến kéo tay Nhĩ Nhĩ, “Lần sau nhất định phải tới Philippines đấy nhé!”
“Vâng, dì, cháu sẽ đến thăm dì!” Nhĩ Nhĩ bảo đảm.
Bố Khang không nhìn nổi nữa, “Cũng chẳng phải không gặp được nữa, về sau còn nhiều cơ hội mà.”
Mẹ Khang bị phật ý, “Ai bảo ông làm việc bên ấy, thời gian tôi gặp con dâu còn chả có.”
“Không phải, sau này chúng ta vẫn có thể về được mà?”
“Ông phải chờ đến khi có cháu gái mới về chứ gì?”
Nhĩ Nhĩ không hiểu sao hai ông bà đã cãi đến chuyện cháu trai cháu gái rồi…
Khang Thành hòa giải như mọi ngày, “Không có thời gian đâu, bố mẹ!”
Nào ngờ, bố mẹ Khang đồng thời quay qua trừng mắt nhìn anh.
“Đều tại mày đó!”
Khang Thành bất đắc dĩ, “Vâng, lỗi do con hết!”
Vất vả lắm hai ông bà mới vào, Khang Thành cúi đầu nói với Nhĩ Nhĩ: “Về sau ấy, anh ở nhà, nhất định là người đứng dưới đãy chuỗi sinh vật, sau này có con, anh lại càng thấp nữa.”
Đến lượt Nhĩ Nhĩ lườm anh, “Anh nói linh tinh gì đấy!”
Khang Thành không quay lại, cứ thế kéo Nhĩ Nhĩ rời đi.
“Em đi chuyến ngày mốt nhỉ.”
“Đúng rồi, không phải anh biết rồi à?”
Khang Thành càng chạy càng nhanh. “Anh làm gì mà chạy nhanh thế!”
“Về nhà, thực hành kỹ thuật tạo ra trẻ con.”
“Khang Thành!!”