TRỞ VỀ EDEN - Chương 47: Chương 47
Khi Sara gọi điện báo tin dữ, Rina rất sợ cho Bill. Nhưng thật lạ lùng, ông lập tức bắt tay vào việc với nghị lực và sự hăm hở như ông vừa trẻ lại. Rốt cuộc thì họ đã có thông tin. Dù là xấu, nó cũng đưa họ thoát khỏi tình trạng mù tịt căng thẳng. Vạch ra kế hoạch hành động, ra các mệnh lệnh, ông lại trở nên giống như Bill Macmaster ngày trước – người có thể tìm lối thoát trong bất kỳ tình huống nan giải nào. Việc đầu tiên là phải liên lạc với phi công của hãng “Harper Mining”, Bill ra lệnh cho máy bay chuẩn bị bay đi Townswill. Sẽ có hai người bay cùng.- Mọi việc đã được quyết định rồi, Bob – Ông nói vào điện thoại – Mchi phí sẽ được thanh toán. Chỉ cần chở họ đến đó. Tôi hy vọng ở cậu. Rina thở dài:
– Anh biết không, điều duy nhất an ủi em trong tình thế này, mặc dù em không muốn nó xảy ra tí nào, đó là chúng ta sẽ được một khoảng thời gian nghỉ ngắn.
– Thời gian nghỉ? Làm gì có chuyện đó!
– Có phải là Sara sẽ bay đi hôm nay không nào? Như thế nó sẽ không gặp thằng Tom được.
– Ừ chúng sẽ không có cơ hội. Mặt Rina vẫn đầy lo lắng:
– Chúng sẽ không có cơ hội. Nhưng trước khi nó trở về chúng ta phải nghĩ ra được một cái gì đó.
– Sao, lại đi Townswill à?– Người điều phối bay nói – Cậu vừa từ đó trở về kia mà. Chắc cậu thích thành phố đó lắm hả.
– Tôi làm việc chứ không phải đi chơi – Bob lạnh nhạt trả lời Ramsei. Anh làm phi công trưởng cho “Harper Mining” đã lâu và rất có cảm tình với Stephany. Việc chị mất tích làm anh lo lắng.
– Có phiếu bay chưa?
– Nó đây. Anh cần bao nhiêu thời gian để nạp nó vào máy tính?
– Khó có thể nói trước được – Ramsei nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
– Nào, anh có cách gì mách giúp tôi với – Bob giục.
– Cậu nghe đây: giờ cao điểm ở đó có nhiều máy bay đáp xuống đến nỗi một trái táo cũng không rơi lọt.
– Nhưng việc này gấp lắm – Bob nài nỉ.
– Ai cũng nói vậy cả.
– Anh cho biết giờ bay đi!
– Cậu đi tìm chỗ mà rỉa lông đi, chim ưng ạ, rồi người ta sẽ gọi cậu.Người thợ máy đã tháo vỏ bọc động cơ máy bay và đang kiểm tra lại một số ống dẫn. Bob chào anh ta rồi lại nhắc ống nghe chiếc máy điện thoại treo trên tường quay số máy “Harper Mining”.
– Ông Bill đó ạ? Bob đây. Tôi đang ở sân bay.- Thế nào?
– Máy bay hầu như đã sẵn sàng rồi chỉ phải kiểm tra lại một số bộ phận nữa là xong.
– Vậy anh sẽ cất cánh ngay chứ?- Buộc phải đợi chút ít. Bọn điều phối bay vẫn quá cẩn thận như thường lệ.
– Vây thì cậu phải thúc họ cho mạnh vào.
– Vâng.
Ông thông báo cho mấy cô cậu nhà Harper để họ đừng có lao đến đây như điên nhé. Trong vòng hai tiếng đồng hồ tới chúng ta không cất cánh được đâu. Sau một đêm chờ đợi căng thẳng, sự chờ đợi lần này làm Sara và Dennis cảm thấy không thể nào chịu nổi, họ cố gắng không nói chuyện để không xảy ra cãi nhau. Sau khi tin dữ đến, Bill kiên quyết giành lấy quyền chủ động hành động. Ông làm mọi thứ cần thiết. Cả hai chị em đều nhẹ cả người vì Bill làm việc đó tốt và nhanh hơn họ nhiều. Họ cứ như bị rơi vào một khoảng chân không. Họ chỉ còn biết ngồi đợi. Không ai đủ dũng cảm lấy một cuốn sách hay bật tivi lên. Đối với Sara, đây quả là một cực hình tàn bạo.Rốt cuộc, Dennis không nén nổi. Sau khi gọi điện, anh nói sẽ đi chào tạm biệt Cassy. “Và tìm nguồn an ủi ở cô ta” – Sara ghen tị nghĩ. Cô không dám gọi điện cho Tom sau những lời cô giận dữ trút xuống đầu anh ở cuộc gặp cuối cùng “Nếu anh nói như vậy về em tôi thì đừng có bao giờ đến gần tôi nữa!” Nhưng cô vẫn hy vọng là anh sẽ gọi điện.Nhưng Tom im lặng.
Còn Dennis thì sẽ đến tìm nguồn an ủi trong vòng tay ấm của Cassy, sau đó sẽ ra thẳng sân bay.
– Thế còn chị thì sao? – Sara hỏi, cảm thấy mình như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
– Chị ra sân bay bằng cách nào đây?
– Em đã nghĩ đến điều đó rồi
– Dennis trả lời
– Maytie sẽ lái xe đưa chị ra sân bay. Cũng phải để ông ấy có việc gì đó làm chứ.
– Thôi được, đến chỗ Cassy đi. Nhưng mình hẹn nhau mấy giờ ở sân bay?
– Bill nói rằng chúng ta không thể bay trước hai tiếng đồng hồ nữa. Chị em mình có thừa thời gian để ra kịp. Thôi em đi đây.Rồi vẫy tay từ biệt, Dennis vội vã ra đi.
– Đừng có quên vali đấy – Sara gọi với theo.
– Em không quên đâu – Tiếng Dennis vọng lại.Tiếng động cơ xe của Dennis xa dần. Sara ngả đầu vào lưng ghế bành và để mặc nước mắt tuôn ròng ròng trên má. Bỗng cô lại nghe tiếng xe lại gần. Rồi tiếng phanh rất gấp ngay cạnh nhà. Đấy, mình biết ngay là Dennis lại quên vali mà! Có tiếng cửa xe đóng lại, rồi tiếng bước chân đi về phía phòng khách. Sara vội vàng lau mặt mũi và làm vẻ tươi tỉnh.
– Đấy, chị đã nói… Người bước vào là Tom.
– Sara! Tom bước nhanh lại và quỳ xuống bên cạnh ghế bành của Sara.
– Anh gọi điện đến “Tara” thì được Joanna cho biết là bà ấy vừa mới nói chuyện điện thoại với em. Anh vội lên xe phóng đến đây ngay.
– Ôi Tom, xin anh tha lỗi cho em.
– Chính anh mới là người có lỗi.
– Không! Tất cả là tại lỗi của em.
– Lẽ ra anh không nên nói như vậy về Dennis – Tom chân thành nói.
– Thỉnh thoảng nó cũng đáng để bị nói như vậy. Còn em thì hành động như một con ngốc.
– Ồ không. Khi giận dữ em lại càng xinh đẹp hơn!
– Nghĩa là em phải năng nổi giận một khi anh đã thích như vậy
– Sara gắng nở một nụ cười
– Trời, anh đến làm em mừng quá
Cô ngả đầu lên vai anh, Tom nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô cảm thấy mùi kem cạo râu, mùi quần áo và mùi thân thể anh. Cô bỗng cảm thấy tràn ngập hạnh phúc. Cô muốn hôn anh. Maytie bước vào phòng không một tiếng động.
– Tôi thấy hình như có tiếng xe đến.Ông nói cứ như không nhìn thấy họ đang ôm nhau. Tom ngượng ngùng đứng dậy, giống như một cậu học trò nhỏ bị bắt quả tang đang làm một việc xấu.
– Bác Maytie ạ, bác có thể đi nghỉ, chúng tôi chẳng cần gì đâu. Chúng tôi sẽ xuống vườn dạo chơi một lúc – Sara nói. Họ xuống thềm, qua chỗ bể bơi rồi đi về hướng vườn cây xanh um tùm. Mặt trời đã lên cao. Không khí trong vườn vẫn rất mát mẻ dễ chịu. Hai người trẻ tuổi len lỏi giữa những lùm cây rậm rạp, không hề để ý gì đến chung quanh. Họ có cảm giác vườn cây này giống như một ngôi nhà có vô số phòng và họ đang đi hết từ phòng này sang phòng khác. Rốt cuộc họ ra đến một ngôi nhà nhỏ làm bằng cành cây vít lại ở giữa vườn. Ngôi nhà dùng làm nơi ngồi nghỉ chân nói chuyện mỗi khi đi dạo trong vườn. Chung quanh nhà trồng toàn các loại hoa ngát hương. Hai người nín thở nắm tay nhau bước vào ngôi nhà đó.Trong nhà có một cái ghế băng – cứ như làm ra dành sẵn cho các cặp tình nhân. Họ dừng lại dưới cái mái làm toàn bằng các cành lá tươi nguyên vít lại. Không khí tràn ngập hương thơm. Sara thấy mình như đang bơi trong một niềm hạnh phúc lạ thường. Cô thả mình cho những cảm xúc đang dâng trào, nâng cả thân thể cô lên như những đợt sóng biển. Cô vòng tay vít cổ Tom xuống và lặng người chờ đợi một chiếc hôn.Thoạt tiên, Tom hôn cô như vẫn thường làm: rất dịu dàng và thận trọng. Nhưng giờ đây Sara muốn nhiều hơn thế. Trong khi hôn cô hé môi ra cảm thấy lưỡi của Tom trong miệng mình. Trong một thoáng, cô hoảng sợ trước cảm giác hoàn toàn mới lạ, nhưng sau đó cô say sưa tận hưởng niềm khoái lạc làm cô kinh hoàng và đáp trả lại anh theo bản năng.Tom âu yếm cổ, vai và đưa tay xuống eo cô. Cô cũng vuốt ve lưng anh, cảm nhận những đường nét của cơ thế đàn ông. Cảm thấy những vuốt ve của cô. Tom ghì chặt cô vào mình hơn nữa. Sara cảm thấy bộ phận đàn ông của anh.Núm vú của cô căng lên và cô cảm thấy giữa hai đùi một ngọn lửa trước đó cô chưa từng biết. Cô bỗng muốn anh trông thấy ngực cô, chạm vào nó để thán phục vẻ đẹp của nó. Cô cầm lấy bàn tay của anh, áp chặt vào mình, Tom rùng mình muốn rút tay lại nhưng cô không chịu buông.- Em thành thật muốn điều đó ư? – Anh thì thầm.Sara cụp mặt gật đầu. Tom nhẹ nhàng gỡ tay cô, cởi áo com lê rồi trải nó xuống nền cỏ. Sau đó anh cầm lấy tay cô kéo cô nằm xuống cạnh mình, đặt đầu cô lên vai anh. Anh âu yếm thân hình cô, nhẹ nhàng chạm vào đôi vú, vuốt ve bụng và chuyển dần xuống chỗ nhô lên phía dưới rồi lại quay lên ngực. Qua lần vải mỏng, anh mân mê hai nụ hoa cô. Cô bật rên lên vì cảm giác sung sướng. Thân thể Tom lập tức đáp trả tiếng kêu của người đàn bà vừa thức đậy trong cô. Tim anh đập nhanh hơn, máu trong mạch giần giật. Run rẩy vì nôn nóng và thầm nguyền rủa sự thiếu kinh nghiệm của mình, anh loay hoay với mấy chiếc cúc trên áo dài của cô. Sự thèm muốn của Sara nỗi lúc một tăng khi Tom cởi áo của cô. Rốt cuộc, anh cũng tụt được áo và nịt ngực, để lộ ra đôi vú trần cửa cô. Cảm thấy làn không khí trên da mình, Sara mở mắt ra. Tom đang chống khuỷu tay nằm nghiêng thèm thuồng say đắm ngắm nhìn thân thể cô, mấy ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt theo những đường mạch máu xanh xanh nổi trên bầu vú trắng nõn của cô.
– Trời ơi, đẹp quá!
– Anh nói rất khẽ.Rồi anh cầm lấy một nụ hoa khẽ bóp nhẹ. Sara rùng mình vì một cảm giác mạnh mẽ và mới lạ như một làn sóng lùa đi khắp thân thể cô.- Để anh cởi cái này ra nhé
– Giọng Tom khàn đi.Khẽ nâng người cô dậy, anh kéo tuột chiếc áo dài khỏi vai cô, cởi nịt ngực để sang bên cạnh. Khi cô nằm xuống, anh nói:
qua làn khói, Sara nhìn thấy thân thể dài và ngăm ngăm của Tom trước khi anh lại nằm xuống cạnh cô. Giờ đây anh dịu dàng vuốt ve bụng và hai đùi cô. Trái tim Sara tràn ngập sung sướng. Chưa bao giờ cô thấy những cảm giác tuyệt vời như thế này trong đời. Cô nóng lòng chờ đợi điều tiếp theo. Hơi thở của Tom nhanh hơn. Anh vội vàng tụt quần lót của cô ra và nằm lên người cô. Đã sẵn sàng tiếp nhận Sara mở ra như một bông hoa đón anh. Đụng phải vật cản không nhìn thấy, Tom không hoảng sợ mà chỉ chờ đợi khi nó đầu hàng. Sara cảm thấy rõ ràng thân thể cô đang từ giã biểu tượng cuối cùng cuộc đời trinh nữ. Cô hầu như không hề cảm thấy sự đau đớn. – Em yêu anh! – Từ miệng cô bật ra
– Anh cũng rất yêu em – Tom thầm thì, ghì chặt lấy cô trong cơn đỉnh điểm của cảm xúc.
Sau đó họ im lặng nằm rất lâu trong vòng tay của nhau. Tất cả những nỗi lo lắng mà họ tạm quên trong những phút giây ngắn ngủi hạnh phúc vừa qua lại xâm chiếm họ cùng với một nỗi bâng khuâng thường thấy ở con người sau khi thoả mãn. Họ vội vàng mặc quần áo, mắt không nhìn nhau như hai kẻ lạ mặt, cảm thấy ngượng ngùng vì sự khoả thân của mình. Thậm chí trên đường ra sân bay họ vẫn im lặng, không tìm ra lời nào để nói, trong lòng cả hai đều phân vân về cùng một điều: việc xảy ta trong vườn là sự thực hay đó chỉ là ảo ảnh do họ quá ham muốn mà sinh ra.