TRỞ VỀ EDEN - Chương 46: Chương 46
Trời rạng sáng ở Eden.
Buổi sáng ẩm ướt và lạnh. Những đợt sóng từ biển đổ ập lên bờ, dạt dào lui ra rồi lại ập lên. Một màu sương quấn lấy cây cối và những khóm hoa báo hiệu mùa hè sắp hết và những ngày lạnh lẽo đang đến gần.Trong phòng khách, Sara rùng mình rồi tỉnh dậy sau một giấc ngủ nặng nề. Cổ và lưng cô đau như dần. Chân tê dại vì tư thế ngồi không thoải mái trong chiếc ghế bành. Mắt cô dừng lại trên chiếc khay đựng mấy cái cốc và mấy mẩu bánh xăng uých còn thừa từ tối hôm qua. Cô rất muốn duỗi người, vươn vai thật mạnh nhưng lại sợ làm Dennis thức giấc.
– Sara!
– Hả?
– Chị dậy rồi đấy à? Dennis cũng nằm trong một tư thế không thoải mái ở ghế đối diện, đôi tay và chân gầy guộc của anh co lại một cách không tự nhiên, tựa như của một con búp bê bị vứt bỏ.
– Không ai gọi điện à? Sara lắc đầu.- Nếu có chị đã đánh thức em. Dennis khó nhọc ngồi thẳng dậy. Nhìn vẻ mặt cậu em, Sara nghĩ “Nó hoảng sợ. Và mình cũng vậy. Không biết phải làm gì. Mẹ ơi, mẹ ở đâu?” Hôm qua, khi cuộc nói chuyện giữa Dennis và Stephany bị gián đoạn, họ chẳng có lý do gì để lo lắng. Điện thoại đến các đảo vốn không được đảm bảo lắm. Chỉ có điều tại sao nó lại đứt đúng vào thời điểm quan trọng đến như vậy. Suốt ngày, họ chờ đợi điện thoại của Stephany, tin chắc rằng chị sẽ gọi điện ngay khi tới được trạm điện thoại gần nhất.
-“Cô ta cũng hiểu là chuyện đó quan trọng đến thế nào kia mà. Quỷ thật! – Bill phân vân
– Mình không nói đến chuyện cô ta đã bỏ rơi mình, nhưng lẽ ra cô ta cũng phải tò mò xem cuộc họp kết thúc ra sao chứ?”Thời giờ trôi đi, Stephany vẫn không gọi điện về. Điều đó mỗi lúc càng làm họ thêm lo lắng. Mỗi khi họ gọi đi Orphey, người trực điện thoại lịch sự trả lời rằng liên lạc với đảo vẫn bị đứt. Công việc phục hồi đang được tiến hành khẩn trương. “Nhưng điều đó không có nghĩa là liên lạc với các đảo lân cận cũng bị đứt! – Bill thốt lên – Stephany phải tới một trong số chúng chứ!” Họ gọi tới các đảo khác. Bill đã đúng, các tuyến đều làm việc. Họ bỗng bị một nỗi lo lắng xâm chiếm, nhưng không ai muốn thú nhận điều đó. Đã mười hai tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi Dennis nghe những lời nói cuối cùng của Stephany. Và lúc đêm buông xuống thì họ không giấu nổi nỗi lo lắng nữa. Chẳng ai trách Dennis khi anh buột miệng. “Tôi sợ có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu hết hôm nay mà chúng ta không gọi điện được tới Orphey thì mai tôi sẽ bay đến đó”.Và Sara cùng Dennis cứ ngồi trong phòng khách thắc thỏm đợi điện thoại gần như suốt đêm cho đến lúc mệt quá thiếp đi. Bây giờ họ hầu như không còn đợi chuông điện thoại của Stephany nữa. Sara quay sang trách móc Dennis về việc đã giục mẹ bay đi Orphey. Cuộc đấu khẩu giữa hai chị em chuyển thành một cuộc cãi nhau và Sara bật khóc. Đúng lúc đó, điện thoại đổ chuông. Không phải Bill gọi. Họ đã thoả thuận không gọi cho nhau để máy luôn luôn sẵn sàng trả lời Stephany. Tiếng chuông bất ngờ làm cả hai chị em như bị tê liệt trong khoảnh khắc. Sau đó Sara lao đến bàn điện thoại.
– Alô, vâng tôi là Sara Harper đây.
Vâng.Cô đứng và nghe rất lâu, mặt nhanh chóng tái nhợt đi. Rốt cuộc cô đặt ống nghe xuống, quay lại phía Dennis.
– Sáng qua mẹ đi từ Orphey sang đảo bên cạnh để gọi điện thoại. Mẹ và dượng Dan đi bằng một chiếc xuồng máy và họ đã mất tích.
° ° °
Như tia sáng của mặt trời ban mai chiếu vào phòng bếp của ngôi nhà sang trọng ở Elizabeth Bay.
– “Trời mát rồi. Sắp qua thu” – Philip nghĩ. Ông đang tất bật chuẩn bị bữa sáng cho Jilly: một cốc nước cam tươi, một tách cà phê đen đặc và bánh mì sừng bò mà ông đã phải đến hiệu bánh mì Pháp ngon nhất ở Sydney để mua. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Philip lấy chiếc khăn ăn trong hộp ra và để nó cạnh đĩa của Jilly. Đúng lúc đó ả xuất hiện ở cửa, ưỡn người như một con mèo vẻ uể oải. Philip thích ả nhất vào những lúc như thế này. Khi ả còn chưa chải tóc và phấn son. Giống như nhiều người đàn ông khác, ông cảm thấy không được thoải mái lắm khi ở bên cạnh những người đàn bà chải chuốt và son phấn quá kỹ. Jilly buổi sáng mới đích thực là Jilly và thuộc về chỉ riêng ông.
– Em uống chút cà phê nhé, em yêu? Ả gật đầu, buông mình xuống ghế và cầm cốc nước cam lên. Philip nhìn ả hau háu ăn bánh mì sừng bò, bẻ đôi từng chiếc một sau đó bẻ từng miếng bỏ vào miệng – Hôm nay em định làm gì? Ả nhún vai:
– Làm đầu, đi cửa hàng, và có thể đi xem phim. Còn anh?
– Anh sợ là chẳng có gì thú vị đâu. Hiện bọn anh đang thực hiện hợp đồng với một trong những khách hàng chủ yếu và hôm nay sẽ phải họp cả ngày về chuyện đó. Nhưng Jilly không còn nghe ông nữa.
– Tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau nhé – Ả bất ngờ đề nghị – đến tiệm ăn mới mở mà em đọc thấy quảng cáo trên báo.
-Tiệm ăn Indonesia ấy à?
– Vâng.
– Nhưng em có thích các món ăn Indonesia đâu, Jilly!
– Sao anh nói vậy?– Ả ngừng ăn, đưa mắt tức giận nhìn ông.
– Lần chúng ta ăn cách đây chừng một tháng, em chả nói thế là gì – Philip nhẹ nhàng.
– Trời, Philip, đôi khi anh tỏ ra thật đần độn. Vấn đề là chúng ta ăn ở đâu chứ không phải là ăn cái gì. Lần ấy em không thích cái tiệm ăn ấy, rặt là màu nâu với màu hoa cà. Đồ ăn thì chẳng sao. Philip nhớ rất rõ là mọi chuyện đều trái ngược, nhưng ông thấy im lặng là khôn ngoan hơn.- Anh không bực em đấy chứ, Philip?
– Tất nhiên là không, em yêu.
– Vậy mà em cứ nghĩ là anh giận em vì… vì cái đêm hôm qua.“Đêm qua”. Philip buồn bã mỉm cười. “Có lẽ như vậy cũng hợp lý. Một người đàn ông sống bảy năm không có đàn bà khó tránh khỏi, nói cho có văn hoá là bất lực.” Ông cho rằng chuyện đó là bình thường, nhưng ông không ngờ là tình hình lại không cứu vãn được. Ông đã già đâu. Ông yêu vợ của mình, thậm chí rất yêu. Và cô ấy cũng yêu ông. Ông cảm thấy thật đáng sỉ nhục khi không đáp ứng được những hy vọng của vợ trong cuộc sống vợ chồng. Hình như cô ấy tha lỗi cho ông. Nghĩa là cô ấy yêu ông. Jilly duyên dáng bỏ vào miệng mẩu bánh cuối cùng rồi lau tay vào khăn. “Trời ơi, sao mà mình căm thù lão ta thế – Ả tức tối nghĩ – Làm sao mình có thể chịu đựng được? Sau Jake, phải vần vò với cái của nợ già nua không cứng lên được của Philip thật là một việc tởm lợm. Liệu một gã đàn ông có biết mình kinh tởm đến như thế nào trong mắt người đàn bà khi tỏ ra bất lực không? Nếu cuộc sống tình dục của mình chỉ giới hạn bằng Philip thì chẳng thà mình sống trong nhà tù”.
– Anh xin lỗi em vì chuyện đêm qua nhé!
– Philip đỏ mặt nói.
– Thôi chúng ta quên chuyện đó đi.– Ả nói vẻ bất cần. “Đúng là mình sẽ quên ngay khi tới bên Jake”.
Điện thoại trong phòng lót réo. Philip xin lỗi rồi ra nghe máy. Vừa nhấp cà phê, Jilly vừa lên kế hoạch ngày: “Đầu tiên là làm kiểu tóc mới, sau đó đến thợ trang điểm, rồi ăn trưa…”Philip quay trở lại bếp với gương mặt tái mét.
– Em yêu của anh – Ông run run nói – Có tin xấu rồi. Chuyện Stephany. Hình như… hình như cô ấy mất tích rồi…