TRIÊU SINH MỘ TỬ - Chương 9: Chương 9
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu cười lên trông rất đẹp, đôi mắt phượng vốn đã dài và hẹp lại uốn thành vầng trăng non, môi mỏng hơi cong lên, khóe miệng nhếch lên, ấm áp như ngọc.
Nhưng tiếng cười của hắn lại đầy mỉa mai và cay độc, bao nhiêu năm rồi hắn đều không sửa được.
Lạc Băng Hà cũng không thích ý cười của Thẩm Cửu.
Khi hắn cười chưa đến ba lần, Lạc Băng Hà đã dùng hơi của mình chặn miệng của hắn, rồi đè trọng lượng nửa thân trên lên người Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bị ép đến mức rên rỉ, giơ tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Lạc Băng Hà trực tiếp quấn lấy, kéo lên đỉnh đầu của hắn đè xuống, một tay khác sờ đến trước ngực hắn, tháo vạt áo ra.
Đột nhiên, Thẩm Cửu mở to mắt, ánh mắt giống như sắp nuốt chửng đối phương, sức giãy dụa của hai tay đột nhiên tăng lên, miệng bị chặn lại đang ư a muốn nói gì đó.
Ngay khi Lạc Băng Hà buông ra, một câu ‘súc sinh’ nhanh chóng được bật ra ngoài.
Động tác trên tay Lạc Băng Hà cũng không ngừng lại, ngón tay mảnh khảnh cũng thuận theo hắn, men theo nơi hồng hồng phập phồng trước ngực mà đi xuống, ngón tay đi qua chỗ nào cũng có thể cảm nhận được sự run rẩy của người bên dưới.
Lạc Băng Hà cười, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Cửu, cuối cùng ngón tay của hắn cũng dừng trên vòng eo mảnh mai đó, lòng bàn tay mở ra, siết chặt lấy.
Thẩm Cửu cợt rùng mình một cái, suýt nữa rên lên thành tiếng, hắn cắn chặt môi cưới, đợt dòng điện kích thích kia đi qua, hắn mới há miệng mắng to: “Súc sinh, ngươi buông ta ra! Không cho ngươi được một tấc lại tiến một thước!”
“Vậy thì sao? Ta muốn làm gì, sư tôn có thể ngăn được sao?” Lạc Băng Hà nói, tay bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Thẩm Cửu cảm nhận được động tác nguy hiểm ấy, cả người căng cứng.
Hắn còn chưa thể chấp nhận chuyện như này, những nụ hôn lúc nãy hắn đều nhắm mắt lại, xem như bị chó gặm.
Huống chi, bị người ta đặt dưới thân, xem mình như phụ nữ.
Nhìn thấy thân trên gần như lột sạch, thân dưới cũng sắp bị công phá, Thẩm Cửu bắt đầu liều mạng giằng co, hai chân định nhân lúc hắn nghĩ lung tung thì đá vào chỗ đó của hắn.
Thừa dịp Lạc Băng Hà vội vàng không kịp chuẩn bị khi hắn giãy dụa, Thẩm Cửu chớp thời cơ đột nhiên nâng đầu gối lên, nhất định phải trúng ——
Hệ thống: “Hệ thống nhắc nhở, bảy giờ trừng phạt sắp bắt đầu.”
Thẩm Cửu: “Cái gì?! Chờ một chút!! Không được! Để ta đá hắn một cái đã!!!”
“Đá… đá ai?”
Bên người chợt có âm thanh vang lên, Thẩm Cửu lập tức mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là trúc xá ở Thanh Tĩnh phong, trong lòng có chút tiếc nuối.
Suýt chút nữa là đá trúng rồi…
Thẩm Cửu: “Thẩm Thanh Thu có thể thay ta đá hắn được không?”
Hệ thống: “…”
Thẩm Cửu: “Tên đó làm sao đá nổi, hắn thương Lạc Băng Hà còn không hết! Ngươi để cho ta trở về đi, về một chút thôi, ta đá hắn xong sẽ quay lại ngay!”
Hệ thống chưa từng thấy loại người nào như vậy, xuyên đến chỗ tốt thế này không thích thì thôi, còn mạnh miệng đòi về với bổn hệ thống cũng không sao hết, chết thì chết, bây giờ còn phát ngôn bừa bãi yêu cầu mang hắn về.
CHƯA TỪNG GẶP BAO GIỜ!!!
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Cửu sắc mặt thất thần, đi đến phía trước lay nhẹ, ngồi bên cạnh hắn nói: “Sư tôn, có chuyện gì sao? Người muốn đá ai?”
Thẩm Cửu quay mặt lại, liếc nhìn Lạc Băng Hà: “Đá ngươi.”
“…Sao sư tôn lại muốn đá đệ tử thế? Đệ tử lại làm gì khiến sư tôn không vui sao?” Lạc Băng Hà nghe vậy, miệng cong xuống, nước mắt rưng rưng như sắp khóc.
Trước kia Thẩm Thanh Thu sợ nhất Lạc Băng Hà khóc, bây giờ Thẩm Cửu cũng sợ Lạc Băng Hà khóc, vừa thấy hắn khóc liền đập một quạt lên đầu hắn: “Ngậm miệng!”
Lạc Băng Hà xúc động, trái tim tiểu công chúa lại tan nát, không nghe lời, bắt đầu nghĩ linh tinh: “Có phải sư tôn hết yêu đệ tử, không cần đệ tử nữa không? Có phải sư tôn cảm thấy đệ tử rất phiền, có phải là đang chán ghét đệ tử rồi không? Không sao, nếu sư tôn có người khác vậy thì thôi, đệ tử không ngăn sư tôn đi hu hu hu ……”
Thẩm Cửu lạnh lùng đứng dậy: “Vậy ta đi đây.”
“OAAAA….
QUẢ NHIÊN SƯ TÔN KHÔNG CẦN ĐỆ TỬ NỮA RỒI! KHÔNG CẦN LẠC BĂNG HÀ NỮA RỒI! LẠC BĂNG HÀ BỊ BỎ RƠI RỒI! LẠC BĂNG HÀ LÀ MỘT NAM NH N ĐÁNG THƯƠNG!!!”
“…”
Thẩm Cửu bị tiếng khóc kinh thiên động địa của hắn làm cho đau hết cả đầu, vừa đi được hai ba bước lại đành phải trở về, ấn đầu Lạc Băng Hà vào lòng ngực mình, cứng rắn nói: “Sư tôn của ngươi sẽ không bao giờ không muốn ngươi, được chưa?”
Hắn thương ngươi còn không kịp, sao có thể không cần ngươi?
Nghĩ như vậy, Thẩm Cửu lại một lần nữa tiếc nuối vì không thể đá Lạc Băng Hà.
Quả nhiên Lạc Băng Hà không khóc nữa, nức nở vươn tay ôm eo Thẩm Cửu.
Hơi ấm của Lạc Băng Hà truyền đến, Thẩm Cửu chợt cảm giác được có gì đó không ổn.
Sau vài giây, cuối cùng hắn cũng nhận ra được không ổn chỗ nào.
Bên ngoài lúc này đã là thời gian thích hợp làm chuyện mờ ám, cửa phòng đóng chặt, chỉ có ánh nến mờ ảo chiếu rọi cả căn phòng.
Mà lúc hắn vừa tỉnh lại là ngồi ở trên giường, Lạc Băng Hà cũng đang ngồi bên cạnh hắn.
Hắn còn nghĩ rằng trước khi hắn xuyên tới, hai người đang ngồi nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ nhìn xuống xem xét thân thể hai người mới nhận ra mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Lạc Băng Hà thì không sao, vẫn quy củ mặc một bộ quần áo trắng trên người, mà hắn mới có sao đây này, cổ áo trong mở rộng, lộ ra hơn một nửa khuôn ngực.
Lúc nãy Lạc Băng Hà ôm hắn một cái, thừa cơ đưa tay tiến vào trong y phục của hắn, vòng lấy eo trần của hắn.
Thẩm Cửu lập tức bùng nổ, bỗng nhiên đưa tay đây Lạc Băng Hà ra, nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ngươi đang làm cái gì đó?”
Lạc Băng Hà vừa mới ổn định cảm xúc lại bị đẩy như thế, nước mắt vừa đè xuống lại tràn ra.
Thấy hắn sắp khóc thút thít nữa, Thẩm Cửu thật sự sợ hắn rồi, vội vàng tiến tới gần hắn, tiện thể sửa sang quần áo của mình cho chỉnh tề lại.
Khi Lạc Băng Hà nhìn thấy động tác của hắn, khóe miệng cong xuống, nhỏ giọng nói: “Không phải lúc nãy sư tôn đồng ý tham luận với đệ tử rồi sao… sao bây giờ lại đổi ý?”
Tham cái gì, luận cái gì?
Thẩm Cửu chợt phát hiện trên giường đặt một vài cuốn sách, một số trang đang mở ra, phía trên đầy những dòng chữ, một số trang còn mới tinh, chưa động tới.
Tham luận về cái này sao? Tại sao tham luận lại phải lột quần áo?!
Thẩm Cửu khịt mũi, khom lưng nhặt quyển sách kia lên, bình tĩnh nói: “Muốn tham luận thì cứ tham luận đi, cùng lắm chỉ là một quyển sách thôi mà, ta đã thấy nhiều bí tịch tuyệt thế vô song, còn sợ…”
Thẩm Cửu đương nói, nhưng trong miệng không phát ra âm thanh nào, hắn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trong sách như muốn đục nó thành một cái lỗ.
Hồi lâu sau, Thẩm Cửu mới đảo mắt nhìn về phía Lạc Băng Hà, mở miệng, chỉ vào quyển sách, có chút khô khốc không nên lời hỏi hắn: “…Đây là cái gì?”
“Sư Tôn, đây là ấn bản mới của 《 Xuân Sơn Hận 》.
Vừa ra mắt, đệ tử liền mua hết tất cả về!” Lạc Băng Hà nói, giọng điệu có chút đắc ý.
XU N … SƠN … HẬN?
Thẩm Cửu lại lật cuốn sách trên tay, càng nhìn càng thấy không đúng, cho đến khi nhìn thấy phần sau, tình tiết có một chút khó miêu tả, giống như chạm vào đồ nóng phải nhanh rút tay về, hắn ném cuốn sách lại cho Lạc Băng Hà.
Hắn kinh ngạc nhìn cuốn sách, tự hỏi cuốn sách này ở đâu ra, đây thực sự là Xuân cung đồ bản chữ viết!
CON MẸ NÓ, LÀ MIÊU TẢ HAI NAM NH N!!
CON MẸ NÓ, CÒN LÀ THẨM THANH THU VÀ LẠC BĂNG HÀ!!!
CON MẸ NÓ, LẠI CÒN XUẤT BẢN BÁN!!!
Nhìn chồng sách lớn mới tinh phía sau Lạc Băng Hà, Thẩm Cửu cảm thấy có một luồng hơi nóng ngăn ở lồng ngực, cổ họng có chút tanh, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu Lăng Tiêu!
Hắn hít sâu thở mạnh hồi lâu mới kìm nén được mong muốn đánh một bạo kích tiêu diệt hết những cái kia, đè ép tiếng nói, nói một câu: “Không biết xấu hổ!”
Lạc Băng Hà trằn trọc một chút, không biết câu nói đột ngột của hắn có ý gì, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Sư tôn đã hứa với ta…”
“Đó là sư tôn của ngươi, không phải ta!”
“Sư tôn không phải là sư tôn của ta sao?” Lạc Băng Hà mở to hai con mắt đáng thương nhìn Thẩm Cửu, “Hay là nói… Sư tôn chán ghét đệ tử rồi? Mỗi lần làm đệ tử đều làm sư tôn đau…”
Thẩm Cửu nghe xong mặt đỏ bừng tới mang tai, chỉ muốn ngăn cái miệng đang nói không ngừng của hắn.
Một cơn ớn lạnh bắt đầu lan dần lên từ lòng bàn chân, Thẩm Cửu không đi giày mà để chân trần đứng trên mặt đất, quần áo mỏng tang, cuối thu mặc như vậy rất dễ cảm lạnh, huống chi hồi trước Thẩm Cửu từng nói cơ thể mình rất dễ nhiễm phong hàn.
Lạc Băng Hà trong lòng vô cùng đau khổ, vội vàng lắc đầu, đáng thương nói: “Sư tôn, chúng ta không tham luận nữa, người lên đây đi, trên đất lạnh lắm.”
Thật ra Thẩm Cửu cũng không hề thấy lạnh, so với cơ thể cũ của hắn, cơ thể này quả thật là một khúc gỗ, đụng chỗ nào cũng không có cảm giác, lại thêm kỹ thuật của Lạc Băng Hà này chẳng ra sao cả, mới nãy ôm eo hắn, hắn lại không có một chút cảm giác gì.
Chẳng biết tại sao, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ tới Lạc Băng Hà ở thế giới nguyên tác, lúc tay đối phương trên eo mình, cả người hắn đã run rẩy liên hồi, nhạy cảm đến mức giây tiếp theo có thể khóc ngay.
Thật mất mặt!!!
“Ta sẽ qua, nhưng ngươi không được làm gì hết.” Thẩm Cửu nghiêm túc nói.
Trong mắt Lạc Băng Hà hiện rõ một tầng bi thương, ngậm miệng do dự một hồi, thế là trực tiếp đứng dậy, định kéo Thẩm Cửu qua.
Thẩm Cửu đột ngột lùi lại, tránh xa hắn, đồng thời nói lớn: “Đừng qua đây!”
Lạc Băng hà dừng động tác, đứng ở nơi đó, hắn khổ sở nhìn Thẩm Cửu, vẻ mặt chực khóc, thì thào gọi: “Sư tôn…”
“Gọi sư tôn cũng vô dụng!”
Dù sao ta cũng không phải sư tôn của ngươi.
Hai người cứ giằng co như vậy, Thẩm Cửu không hé miệng, Lạc Băng Hà cũng chậm chạp không đáp ứng hắn.
Nhìn thấy ánh nến càng lúc càng ngắn đi, hai người cứ náo loạn thế này chỉ sợ náo đến nửa đêm cũng không giải quyết được.
Thẩm Cửu nhìn cánh cửa sau lưng, suy nghĩ một lát, sau đó xoay người, làm bộ muốn đẩy cửa ra ngoài.
Nhưng hắn không đi giày! Mà trên người chỉ còn một bộ quần áo trong!
Bên ngoài gió thu hiu hiu thổi, cái lạnh se sắt, ra ngoài hắn sẽ không chịu nổi.
Lạc Băng Hà đâu bằng lòng nhìn Thẩm Cửu chịu khổ như vậy, vội vàng lớn tiếng nói: “Sư tôn, người đừng ra ngoài, ta đáp ứng người, ta đáp ứng người! Chúng ta không tham luận, không tham luận! Về sau cũng không tham luận! Sư tôn không thích, chúng ta sẽ không tham luận nữa!”
Thẩm Cửu dừng bước.
Rốt cuộc chính là tiếng khóc của Lạc Băng Hà có sức uy hiếp cực lớn, Thẩm Cửu không thể tàn nhẫn, chỉ nói: “Chuyện sau này thì sau này hãy nói, hôm nay không được, ngày mai tùy ngươi.”
Dù sao tính toán thời gian, ngày mai lúc này, Thẩm Thanh Thu đã về rồi, đến lúc đó hai người bọn hắn làm sao thì làm, không liên quan đến lão tử..