TRIÊU SINH MỘ TỬ - Chương 22: Chương 22
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Thẩm Cửu chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Nhưng ngươi đã có bút danh chưa? Nếu sau này có cơ hội gặp lại, cuộc sống có gì khó khăn ta sẽ giúp đỡ ngươi.”
Liễu Minh Yên im lặng, như đang suy nghĩ, xong quay đầu lại nói: “Chi bằng cứ gọi ta là Liễu Túc Miên Hoa đi.
Thẩm tiên sư thấy thế nào?”
Thẩm Cửu gật đầu: “Ta đã nhớ.”
Không biết Liễu Minh Yên lại nghĩ ngợi điều chi, mỉm cười rồi lắc đầu, quay người rời đi.
Thẩm Cửu đứng chờ, cho đến khi bóng lưng của nàng mất hút.
Hắn mới đi tới bên cạnh bàn đá, ngồi thẫn thờ nhìn đóa hoa bên cạnh.
_____
Nếu như, lúc trước tâm trạng Thẩm Cửu tốt lên vì Lạc Băng Hà đồng ý cho hắn đi.
Thì giờ đây, vẻ mặt Thẩm Cửu đen đến mức tưởng như sắp có giông bão kéo tới.
Hắn chỉ vào chính mình, rồi lại chỉ vào Lạc Băng Hà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi gọi cái này là dịch dung?”
Lạc Băng Hà chỉ thay đổi khuôn mặt mình, ngụy trang thành dáng vẻ của đệ tử Thương Khung Sơn.
Mà Thẩm Cửu thì…!
Chỉ thấy hắn đang mặt một chiếc váy màu xanh nhạt, dài đến mắt cá chân.
Trên tóc cài một chiếc trâm ngọc màu xanh, đổi thành một búi tóc xinh đẹp.
Dáng người còn nhỏ hơn so với trước.
Đứng cạnh Lạc Băng Hà, hắn chỉ cao đến vai đối phương.
Lạc Băng Hà dịch dung cho Thẩm Cửu có thể nói là vô cùng cẩn thận, tận tâm tận lực.
Đến cả giọng nói của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng tinh tế như nữ nhân.
Thẩm Cửu tức giận hỏi hắn, nhưng lại nghe giống như làm nũng.
Cái này mà gọi là dịch dung sao? Cái này chỉ đơn giản là biến hắn thành người khác thôi! Mà tại sao lại biến thành nữ nhân!
Thẩm Cửu nhìn hắn bằng ánh mắt chấp vấn, Lạc Băng Hà nhún vai, nói: “Sư tôn đã từng nói, nhất định phải đảm bảo bọn họ hoàn toàn không nhận ra ngươi.
Nếu biến thành nữ tử thì nhất định đánh chết bọn hắn cũng không dám nghĩ đó là sư tôn.”
May mà Thẩm Cửu vần còn đang cầm cây quạt, lập tức duỗi tay ra vỗ vào đầu hắn.
Nhưng bởi vì dáng người nhỏ bé, duỗi tay cả buổi cũng chỉ cao tới đâu hắn, chứ đừng nói đến chuyện gõ đầu.
Thẩm Cửu lùi lại tìm chỗ khác để đánh, vỗ mạnh một cái lên bờ vai của hắn, tức giận nói: “Biến ta trở về! Hỏi người khác xem, thế nào gọi là dịch dung đàng hoàng?!”
Lạc Băng Hà lại nói: “Sư tôn, ta cũng vì muốn tốt cho người.
Đi tới Thương Khung Sơn phái thì dáng vẻ nữ tử sẽ nổi tiếng.”
Thẩm Cửu híp mắt: “Ngươi không sợ ta bị người khác ngấp nghé sao?”
Lạc Băng Hà: “Có ta đi cùng, bọn hắn cũng không dám làm gì sư tôn đâu.”
Thẩm Cửu nghẹn lời, trực giác cho biết đây là ý đồ riêng của Lạc Băng Hà, chứ không có cái gì gọi là tốt cho hắn cả.
Sự thật đã chứng minh, Thẩm Cửu đã đoán đúng.
Từ sau khi thay đổi ngoại hình cho Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà vẫn nhìn chằm chằm hắn mãi.
Đôi má góc cạnh ban đầu nay đã trở nên cong vút, với những đường cong mềm mại.
Khuôn mặt trái xoan tỷ lệ tiêu chuẩn, đôi mắt phượng hẹp dài nhuốm lên một chút mị hoặc, khác xa so với đôi mắt lạnh lùng trước kia.
Hầu hết đều là nét đẹp dịu dàng độc nhất của nữ tử, đôi môi đỏ thắm, chiếc mũi nhỏ xinh xắn.
Ngay cả khi sư tôn của hắn biến thành nữ nhân, người vẫn xinh đẹp đến lóa mắt như vậy.
Bộ dạng nữ nhân này có dung mạo giống Thẩm Cửu đến mấy phần, nhưng người khác tuyệt đối sẽ không dám nghĩ đây chính là Thẩm Cửu.
Mặc dù là vạn bất đắc dĩ, nhưng không thể không thừa nhận nó là một kế sách hay.
Thẩm Cửu chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong, nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm tình nguyện cùng Lạc Băng Hà đi tới Thương Khung Sơn.
Thương Khung Sơn không còn giống như ngày trước nữa.
Sau trận đại chiến cùng Lạc Băng Hà, nguyên khí tổn hại nghiêm trọng.
Đã không còn phong quang như trước, thậm chí mười hai phong còn hoang vắng đi nhiều.
Lần trước, khi Mộc Thanh Phương và Tề Thanh Thê tấn công Ma giới, thật ra là muốn cùng Lạc Băng Hà đồng quy vu tận.
Bọn họ biết được, Lạc Băng Hà bị phân tâm vì việc Tâm Ma kiếm không ổn định, nên mới muốn liều chết một phen.
Lại không ngờ rằng, trận chiến ban đầu Lạc Băng Hà vẫn chưa dùng hết sức lực.
Thực lực thật sự của Lạc Băng Hà cường đại quá mức tưởng tượng.
Cho dù Tâm Ma kiếm bị mất khống chế nghiêm trọng, nó vẫn có thể đánh bại hơn trăm người của Thương Khung Sơn.
Nếu Thẩm Cửu không nói với Lạc Băng Hà, rằng không được đả thương người của Thương Khung Sơn, thì sợ rằng Thương Khung Sơn phái hiện tại sẽ càng thêm hiu quạnh.
Hai người đi Thanh Tĩnh phong trước.
Trên sân luyện võ không có một bóng người, trông ảm đạm không chịu nổi.
Rừng trúc phía xa vẫn tươi tốt, nhưng lại có một chút đìu hiu trong đó.
Lúc này, một cơn gió thổi qua, trên sân trống trãi, chỉ có tiếng vù vù của gió vang vọng khắp nơi.
Hai người nhìn nhau, trong mắt hiện ý cảnh còn người mất.
Thẩm Cửu không khỏi thở dài một hơi.
Lúc trước, lão phong chủ rất trọng dụng hắn, giao hết cả một ngọn núi to như thế này vào tay hắn.
Lại không nghĩ đến, có ngày nó sẽ ra nông nổi này.
Thẩm Cửu đi lên mấy bước nữa, Lạc Băng Hà ở sau lưng nói: “Sư tôn, đừng đi.”
Những đệ tử kia, hiện giờ đều đã chết cả rồi.
Thẩm Cửu dừng bước lại, im lặng ngây người hồi lâu, mới cúi đầu, giọng khô khốc, nói: “Bọn hắn……”
“Còn một mình Ninh Anh Anh.
Sư tôn có muốn đi thăm nàng không?”
Thẩm Cửu mím môi.
Hắn biết, những đồ đệ này của hắn đều đã chết, đều là do người trước mặt hắn gây ra.
Năm đó, Thẩm Cửu thân bại danh liệt, do Lạc Băng Hà cùng Thương Khung Sơn vạch mặt hắn.
Mà chuyện đầu tiên Lạc Băng Hà làm chính là đốt cháy toàn bộ Thanh Tĩnh phong này thành tro.
Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, và lòng bàn tay của hắn đã hủy đi mu bàn tay của hắn.
Thẩm Cửu phải thừa nhận, ngay cả khi Thương Khung Sơn trục xuất hắn khỏi môn.
Khi hắn thân bại danh liệt càng tiện tay đẩy hắn xuống vực sâu.
Nhưng nơi này, vẫn giống như xưa, là nơi để trở về.
Đứng trên đất của Thanh Tĩnh phong, hắn vẫn có thể cảm nhận được cảm giác được sự thân thuộc khi hắn còn là sư tôn ở đây.
Thẩm Cửu lắc đầu, muốn cảm thán thời gian thấm thoắt thôi đưa, thật khó quay về quá khứ.
Chợt nghe thấy, cách đó không xa vang lên giọng của một nữ nhân, giọng điệu không xác định và vô cùng thận trọng: “…….Các người……là đệ tử Thanh Tĩnh phong sao?”
Thẩm Cửu và Lạc Băng Hà cùng quay đầu lại.
Thẩm Cửu sững sờ, theo bản năng nâng quạt xếp lên che mặt mình.
Nhưng chợt nhớ ra mình đã dịch dung, không sợ người kia sẽ nhận ra mình.
Mà, Lạc Băng Hà có vẻ còn bình tĩnh hơn, gật đầu rất tự nhiên, nói: “Đúng vậy, nơi này chỉ có một mình cô nương thôi sao?”
Người tới là Ninh Anh Anh, gần như là đệ tử cuối cùng còn ở lại Thanh Tĩnh phong.
Đôi mắt nàng tối sầm lại, khẽ nói: “Ta thật sự xin lỗi Thanh Tĩnh phong, xin lỗi sư tôn.
Ta biết rõ A Lạc và sư tôn xung khắc như lửa với nước, nhưng vẫn chọn rời khỏi Thanh Tĩnh phong.
Những năm qua, ta không biết sư tôn ra sao.
Không biết người…!còn sống hay không.
Ta về đây, không có ý gì khác.
Chỉ là muốn về thăm lại Thanh Tĩnh phong, xem có ai còn ở đây không.
Nếu có, ít nhất Thanh Tĩnh phong sẽ không lâm vào cảnh không còn hậu bối…”
“Ngươi biết, Thanh Tĩnh phong không có đại đệ tử thủ tịch?” Thẩm Cửu lên tiếng.
Giọng của hắn lại nhẹ nhàng mềm mại, âm điệu nhỏ nhẹ, nghe có vẻ còn mảnh mai hơn một chút so với Ninh Anh Anh.
Trong mắt Ninh Anh Anh hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng bước tới trước, một tay nắm lấy tay đang cầm quạt xếp của Thẩm Cửu, nói: “Ngươi tên gì? Tại sao trước kia ta chưa từng thấy ngươi? Ah, trông ngươi thật là đáng yêu.”
Thẩm Cửu cũng không thấy vui khi nghe nàng khen, nói đúng hơn thì: Quá vô lý.
Lạc Băng Hà nhìn chằm chằm vào cái nắm tay của Ninh Anh Anh dành cho Thẩm Cửu.
Im lặng một lúc, đột nhiên bước tới kéo tay Thẩm Cửu ra khỏi bàn tay của Ninh Anh Anh, nói: “Nàng ấy tính cách hướng nội, ngươi làm vậy sẽ dọa nàng ấy sợ.”
Ninh Anh Anh nhìn Lạc Băng Hà, rồi lại nhìn Thẩm Cửu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở nơi hai bàn tay đang đan chặt mười ngón vào nhau, ánh mắt nàng lóe lên như hiểu rõ, nói: “Ta không có ý tứ mạo phạm.
Nhưng mà, ngươi nói không sai, Thanh Tĩnh phong thật sự không có đại đệ tử thủ tịch.
Cho nên cũng không biết ai sẽ là phong chủ tiếp theo của Thanh Tĩnh phong.”
Thẩm Cửu cố gắng hết sức để lờ đi cái cảm giác ấm áp này, lòng bàn tay khô ấm của Lạc Băng Hà bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé mảnh mai của hắn.
Cố gắng lờ đi cảm giác như một con chim non muốn ép vào bàn tay người khác, sau khi biến thành nữ nhân này.
Cố gắng giữ hình tượng cao lãnh của mình: “Nếu đã đến lúc phải chọn phong chủ mới, phiền ngươi tốn chút tâm tư vì Thanh Tĩnh phong mà chọn một vị phong chủ tốt.
Đừng giống như Thẩm Thanh Thu, hắn……”
Lời còn chưa dứt, Lạc Băng Hà đã siết chặt lấy tay Thẩm Cửu.
Ninh Anh Anh cũng không đồng ý, đáp lại: “Không, sư tôn người không phải loại người như vậy.
Ta tin người vô tội.
Lần trở về này, ta cũng không có ý định đi nữa.
Trước kia, bởi vì tình yêu chớp nở của thiếu nữ, mà ta đã bỏ lại sư tôn cùng Thanh Tĩnh phong.
Lần này, bất luận là như thế nào, ta cũng muốn ở lại Thanh Tĩnh phong.
CHo đến khi nơi này có thể khôi phục lại dáng vẻ năm xưa….” Dừng một chút.
cô nói tiếp với vẻ chân thành: “Dáng vẻ năm xưa khi sư tôn còn ở đây.”
Ninh Anh Anh nói xong, lại cười, nói tiếp: “Ngươi nhìn có vẻ còn trẻ hơn ta…!Sư muội, ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ thay sư tôn tuyển môn đồ, chọn một vị cao thủ đỉnh phong về làm phong chủ Thanh Tĩnh phong.
Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không để nó tiếp tục tàn tạ như thế này nữa.
Sư muội, nếu ngươi không muốn ở lại Thanh Tĩnh phong, vậy thì cứ đi thôi.
Cả đời này, có thể gặp được người yêu thương mình, thật sự không dễ dàng.
Đừng như ta, vứt bỏ hết tất cả để theo chàng, cuối cùng cũng chẳng còn lại gì cả.
Tất cả những ái mộ của ta đều dành cho chàng, nhưng cũng không bằng một câu Ta đã có người chân thành trong lòng của chàng.
Lại nói tới, ta thật sự muốn xem người trong lòng của chàng trông như thế nào.
Nhất định là một nữ nhân xinh đẹp hiền lành lại đức hạnh đúng không? Tốt hơn nhiều hơn nhiều so với đứa được nuông chiều từ bé, thích gây sự như ta.”
Khi Ninh Anh Anh nói, nàng luôn mỉm cười, đôi mắt cong lại như đang giấu hết tất cả những bi thương thống khổ của mình đằng sau đôi mắt long lanh này.
Thẩm Cửu chợt cảm thấy, nữ đệ tử nhỏ thường đi theo phía sau làm nũng với hắn, nay đã lớn không rồi.
Thẩm Cửu nói, từ tận đáy lòng mình: “Ngươi đã hiểu chuyện hơn rất nhiều.”
Ninh Anh Anh còn chưa phản ứng kịp, a lên một tiếng, sau đó lại cười, cùng sư muội trêu đùa: “Nói cái gì đó, phải gọi là sư tỷ biết không.”
Trước khi đi, Ninh Anh Anh vẫn đứng ở sân luyện tập vẫy tay chào bọn họ.
Thẩm Cửu cùng Lạc Băng Hà rời đi.
Từ đầu đến cuối, Lạc Băng Hà cũng không hề tỏ ra yêu thương, hay bất kỳ phản ứng gì khác đối với Ninh Anh Anh.
Ninh Anh Anh dõi theo bóng lưng của họ, đứng ở nơi đó, thì thầm: “Tiểu cô nương kia…!có dung mạo thật giống sư tôn…” Dừng một chút, cô lại lắc đầu cười nói: “Ta đúng là điên rồi.
Gần đây thường xuyên nhớ về chuyện cũ, đến nỗi nhìn một tiểu cô nương mà cũng cảm thấy giống sư tôn.
Còn nữa, trong thoáng chốc, biểu hiện của vị nam tử kia khiến ta còn tưởng rằng đó là a Lạc…”
Khi nàng nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Im lặng một lúc lâu mới đan hai tay lại trước ngực, chân thành nói: “Sư tôn, A Lạc…!Anh Anh mong hai người đều có thể tìm được tình yêu của đời mình, sống một đời bình an.”
Từ nay về sau, quên đi những bộn bề trước kia, buông bỏ những ân oán tình cừu, chỉ cùng người trước mặt, đi đến hết quãng đời còn lại..