TRIÊU SINH MỘ TỬ - Chương 19: Chương 19
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Lạc Băng Hà áo đen đương nhiên không biết mối quan hệ giữa hai người kia là gì.
Nghe vậy chỉ cười nhạo một tiếng: “Các ngươi là gì?”
“Ngươi không biết thì câm miệng lại đi.” Thẩm Thanh Thu không muốn cùng hắn tranh luận, nên Thẩm Cửu đã mở miệng trước, quát hắn một tiếng.
Vậy mà Lạc Băng Hà áo đen nghe sư tôn của hắn quát liền cắn răng, ngậm miệng lại.
Giờ, tới lượt Thẩm Thanh Thu có chút mờ mịt.
Là một độc giả trung thành của đâm máy bay lên giời, trong tác phẩm văn chương kia hắn chắc chắn đã đọc hết từ đầu đến cuối, không sót một chữ.
Cho nên việc Lạc Băng Hà nguyên tác hận thấu xương Thẩm Cửu đến mức nào, trừ bản thân của Lạc nguyên tác ra, thì hắn là người hiểu rõ nhất.
Vì vậy, đánh chết hắn cũng không dám tin, Băng ca thật sự thích Thẩm Cửu?!
Thẩm Thanh Thu giơ quạt lên che nửa khuôn mặt dưới, nhướng mày, kiếm chuyện kêu lên một tiếng: “Oa oa ~~”
Thẩm Cửu cúi đầu, nhìn thoáng qua Tâm ma kiếm vẫn còn đang ở trước cổ mình.
Lạc Băng Hà áo đen lập tức rút kiếm về.
Cầm nó trong tay, nhìn Thẩm Cửu, muốn nói rồi lại thôi.
Điều gì nên nói, điều gì không nên nói, hắn đều nói hết rồi.
Ở đây còn có hai nhân chứng, hắn thật sự đã thẳng thắng thú nhận hết tất cả.
Bất luận bây giờ Thẩm Cửu nói gì, cơ bản cũng là dứt khoát giải quyết chuyện này.
Cho nên, kẻ từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất – Lạc Băng Hà – lúc này lại không thể giải thích được sự khẩn trương của mình.
Lúc chém giết, đánh nhau hắn đều không sợ hãi, không lùi bước.
Giờ phút này đây giống như một dòng nước tràn vào tâm hắn, khiến cho cánh tay cầm Tâm Ma kiếm của hắn có chút run rẩy.
Lạc Băng Hà áo trắng lên tiếng, không đúng lúc lắm: “Hắn đang khẩn trương.”
Lạc Băng Hà áo đen: “……”
Thẩm Thanh Thu cũng nhìn thoáng qua Thẩm Cửu, giống như một bình luận viên tường thuật tại chỗ: “Cửu huynh hắn còn chưa phản ứng kịp.”
Lạc Băng Hà áo đen: “……”
Hắn nhìn hai kẻ không liên quan đang đứng ở đằng kia, bọn họ trông rất phấn khích, đứng xem náo nhiệt.
Lông mày hắn u ám đi mấy phần, có vẻ như hắn rất khó chịu khi chuyện riêng tư này bị người khác dòm ngó.
Hai người đó im lặng hơn nửa nén hương, cuối cùng Thẩm Cửu cùng dời mắt, chớp chớp đôi mắt hai lần.
Lạc Băng Hà cứ nghĩ rốt cuộc hắn cũng sẽ trả lời.
Không tự chủ được siết chặt Tâm Ma kiếm trong tay, mồ hôi cũng túa ra ướt cả lòng bàn tay.
Nhưng mà, sau khi im lặng lâu như vậy, Thẩm Cửu đột nhiên lại nói: “Ngươi vào đây bằng cách nào?”
“…”
“…”
Thẩm Thanh Thu: “Tập làm quen đi, tập làm quen là được.”
Lạc Băng Hà nói: “Không phải sư tôn bảo ta không được làm tổn hại Thương Khung Sơn sao? Được, ta hứa với ngươi ta không đá động tới bọn họ, một đứa cũng không thèm đá động tới.
Chỗ này là ta dùng Tâm Ma kiếm chém vỡ không gian mà tới.”
“Vậy, khi nào ngươi trở về cùng ta?”
Lời nói này so với những lời phía trên còn thẳng thắng hơn mấy phần.
Lại thêm câu nói lúc này của Lạc Băng Hà áo trắng làm thức tỉnh người trong mộng, Thẩm Cửu lập tức hiểu ra tâm ý của hắn.
Hắn chỉ là không thể chấp nhận loại chuyện này được.
Lúc trước, Lạc Băng Hà còn muốn hành hạ hắn đến chết đi sống lại, đột nhiên vui vẻ nói muốn hắn.
Thẩm Cửu không phải là người hành động thiếu suy nghĩ.
Dù biết trong lòng hắn đã sớm không còn xem Lạc Băng Hà là người ngoài.
Thậm chí vô tình hắn đã quen với việc có thêm một người nữa quanh mình.
Dù người đó có cáu kỉnh đi chăng nữa, miệng toàn nói những lời lẳng lơ đi chăng nữa, Thẩm Cửu đều có thể chịu được, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.
Nhưng hắn vẫn luôn tự nhắc nhở mình, Lạc Băng Hà này không phải Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia.
Xu hướng tính dục của Lạc Băng Hà rất bình thường, còn có hậu cung 3000 giai lệ, từ chính cung đến phi tần xếp kín hết cung điện.
Chuyện điên cuồng ngày hôm đó, Thẩm Cửu thừa nhận là hắn có mong muốn ích kỷ đó, nhưng hơn nữa hắn cũng chỉ cho đó là thủ đoạn nhục nhã hắn của Lạc Băng Hà.
Giọng Thẩm Cửu hơi khô khốc, nói: “Ừm, không bị thương là được rồi.”.
Ủng hộ chính chủ vào ngay [ trùmtruуệЛ.
V N ]
Lạc Băng Hà đợi một lúc, cũng không đợi được câu trả lời thứ hai của hắn, nên có chút nóng nảy.
Định hỏi lại lần nữa, Thẩm Cửu lại nói: “Ngươi muốn ta trở về, có ích lợi gì?”
“Ta muốn ngươi luôn ở cạnh ta!”
Thẩm Cửu mở to hai mắt: “Nhưng ngươi còn có hậu cung.”
“Toàn bộ đề phế hết!”
Thẩm Cửu nhíu mày: “Nhưng ta là nam nhân.”
“Vậy thì sao?”
Thẩm Thanh Thu đột nhiên lấy quạt che mặt, sặc dữ dội.
Lạc Băng Hà áo trắng nói: “Sư tôn, sao người lại thẹn thùng?”
Thẩm Thanh Thu: “…”
Thẩm Cửu lại nói: “…!Ngươi có thể chấp nhận?”
Lạc Băng Hà dương như bị chọc tức, hơi thở không tốt, thở dốc một hơi, hỏi: “Hôm đó, ngươi cho rằng ta đang làm cái gì?”
Thẩm Cửu: “Ta tưởng…”
Lạc Băng Hà hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ rực lại đang tỏa ra ánh sáng đỏ hơn.
Giống như hắn bị chọc tức đến điên, mấy lần mở miệng muốn nói chuyện nhưng rồi lại không biết nói gì.
Dừng vài lần, dứt khoát ngậm miệng lại, sải bước nhanh về phía Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu ý thức được nên lùi lại vài bước, lại bị Lạc Băng Hà kéo về phía trước, cúi đầu chặn miệng đối phương lại lại.
Thẩm Thanh Thu ở phía sau điên cuồng tán thưởng: Không hổ danh là Băng ca! Ra tay nhanh – chuẩn – hung ác!!
Lạc Băng Hà áo trắng giật mình, lập tức dùng tay bịt mắt Thẩm Thanh Thu lại.
Thẩm Thanh Thu: “Sao vậy?”
Lạc Băng Hà: “Phi lễ chớ nhìn.”
Hai người hôn nhau lưu luyến rất lâu.
Hôn đến nỗi Thẩm Thanh Thu bị che mắt cũng có thể nghe được âm thanh.
Nhưng Lạc Băng Hà chỉ có hai tay, không thể vừa che mắt vừa che tai hắn được.
Hắn đang cân nhắc xem mình có nên chủ động hay không, sau đó hôn to tiếng hơn bọn họ.
Thẩm Cửu bị nụ hôn điên cuồng của hắn chọc cho phát cáu, đưa tay đẩy hắn hơn nửa ngày mới tách khỏi người của hắn.
Vừa đẩy ra, Lạc Băng Hà lại cố chấp muốn hôn tiếp, dùng miệng đuổi theo môi Thẩm Cửu, ngậm lấy.
Thẩm Cửu quay đầu tránh né, lại bị hắn bóp cằm, ép xoay đầu lại.
Thẩm Cửu bị hôn đến phát cáu, đấm vào ngực hắn một cái, mắng: “Ngươi có bệnh sao?!”
Lạc Băng Hà cũng tức giận nói: “Sư tôn không phải muốn chết sao? Bị ta hôn chết cũng là chết.”
“Ngươi làm được cái rắm!”
“Ngươi không tin thì chúng ta cứ thử đi.” Lạc Băng Hà lại cúi đầu muốn hôn hắn.
Thẩm Cửu hoàn toàn tức giận, dùng quạt đập vào đầu hắn một cái: “Tránh ra!”
Mặc dù Lạc Băng Hà nguyên tác tính tình cuồng ngạo, không thích bị trói buộc, giống như dã thú.
Nhưng Thẩm Cửu vẫn có thể trấn được hắn, cho dù hắn tức giận hay điên cuồng cỡ nào, chỉ cần bị Thẩm Cửu mắng một tiếng, hắn sẽ thành thật ngay lập tức.
Lúc này, quả nhiên Lạc Băng Hà ngoan ngoãn tránh ra.
Nhưng ngoài miệng hắn vẫn không ngừng nói, nói tiếp: “Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn.
Một là cùng ta trở về, hai là bị ta làm chết tại đây.”
Lời nói lẳng lơ max điểm!
Nội tâm Thẩm Thanh Thu lớn tiếng khen hay, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy cảnh lời nói lẳng lơ của Băng.
Người hâm mộ nguyên tác đang rất phấn khích, kích động!
Thẩm Cửu giận dữ đến bật cười: “Nói nhảm cái gì?!”
“Ta nói được thì làm được.”
Lạc Băng Hà áo trắng nhịn không được, nói nhỏ với Thẩm Thanh Thu: “Hắn có thể trực tiếp mang người rời đi.
Chém mở không gian, trực tiếp mang người trở về.”
Quả nhiên là cùng một người, ngay cả suy nghĩ cũng giống nhau, Lạc Băng hà áo trắng vừa nói xong, Lạc Băng Hà áo đen liền bước tới một bước, nói: “Đã hết thời gian, vì sư tôn không chọn nên đệ tử sẽ giúp sư tôn lựa chọn!” Nói xong, trực tiếp cúi người bế Thẩm Cửu lên, đặt cả người lên vai, vác đi.
Thẩm Cửu lập tức xù lông, hắn đường đường là Thanh Tĩnh phong phong chủ, từ khi nào lại có thể thất thủ trước mặt người khác như vậy? Lập tức đập nháo nhào trên vài Lạc Băng Hà, vừa giãy dụa vừa chửi ẩm lên: “Súc sinh! Tạp chủng! Ngươi thả lão tử ra!!!”
“Sư tôn không còn quyền lựa chọn.” Lạc Băng Hà nói, mang người theo tới chỗ vết chém mà hắn đã chém từ trước.
Đi được hai bước liền vỗ mạnh vào mông Thẩm Cửu – kẻ đang không thành thật này – một cái.
Giờ phút này đây, Thẩm Cửu trở nên thành thật hơn, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của hắn vì xấu hổ mà đỏ bừng lên.
Hắn không dám mở to mắt nhìn Băng Thu đối diện mình.
Dứt khoát cúi đầu, chôn mặt mình trên lưng Lạc Băng Hà, bắt đầu giả chết.
Lạc Băng Hà áo trắng nói: “Sư tôn, ta cảm thấy bọn họ sẽ ở cùng nhau.”
Thẩm Thanh Thu: “Mãi mãi.”
Lạc Băng Hà áo trắng nhếch môi, nói: “Sư tôn, những ngày qua bỏ bê đệ tử, chẳng là là bởi vì ở thế giới bên này có một Lạc Băng Hà khác, nên người khác bỏ đệ tử sao?”
Thẩm Thanh Thu nào dám hai lòng? Hắn đưa tay xoa đầu Lạc Băng Hà, nhẹ giọng dụ dỗ, nói: “Đương nhiên là không phải.
Trong lòng vi sư chỉ có một Lạc Băng Hà này thôi, vì đây là Lạc Băng Hà do vi sư tự mình nuôi lớn.”.