TRIÊU SINH MỘ TỬ - Chương 12: Chương 12
* Đế Tôn Ma Giới hắc liên hoa Băng × Mèo hoang cao ngạo siêu độc miệng Cửu
* Có sự góp mặt của hệ thống!!!
* Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Cửu hoán đổi thân thể!
* Góc nhìn của Thẩm Cửu
_____________________
Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu ngồi trên giường cười được một lúc, đứng thẳng người lên, nói: “Chẳng lẽ thấy ta đến nên sư tôn vui vẻ, không ngăn được ý cười trên môi?”
Thẩm Cửu muốn mắng hắn ‘ngươi đang nói nhảm cái gì đấy’.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Lạc Băng Hà, lời vừa ra tới khóe miệng của Thẩm Cửu chợt ngừng lại.
Lạc Băng Hà không chú ý tới điều bất thường của Thẩm Cửu, dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Trước đó ta rời đi đột ngột là bởi vì Tâm Ma kiếm xảy ra chút vấn đề, không phải cố ý bỏ ngươi lại một mình.”
Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tâm Ma của ngươi cũng xảy ra vấn đề à?”
Lạc Băng Hà nhíu mày nói: “Cũng?”
“Ý của ta là… không phải Tâm Ma kiếm đã bị ngươi khống chế rồi sao? Tại sao còn có thể xảy ra vấn đề?”
Hai mắt Lạc Băng Hà sáng lên, ý cười bên khóe miệng tăng lên, cúi người ngồi xuống cạnh Thẩm Cửu, tiến đến gần hơn, hỏi: “Sư tôn đang lo lắng cho đệ tử sao?”
Thẩm Cửu trừng mắt nhìn hắn: “Ta đang nói chính sự.”
“So với Tâm Ma,” Lạc Băng Hà vẫn nhìn hắn không chớp mắt, “Cái này mới là chính sự.
Lúc nãy có phải sư tôn đang lo lắng cho đệ tử không?”
“Ta không có.”
“Sư tôn nói dối.”
Thẩm Cửu: “…”
Thẩm Cửu vươn tay đẩy hắn một cái, nói: “Ngươi đã nhận ra rồi, tại sao còn hỏi ta?”
Ý cười của Lạc Băng Hà càng rõ hơn, nói: “Đương nhiên là muốn nghe chính miệng sư tôn nói, rằng người đang lo lắng cho ta.”
So với Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia, tên ở thế giới này mới thực sự là Lạc Băng Hà mà hắn nuôi lớn.
Mới là kẻ mà trong lòng hắn thực sự cảm thấy có lỗi, mới là kẻ mà hắn thực sự muốn bù đắp.
Thẩm Cửu bình tĩnh nhìn thoáng qua người Lạc Băng Hà, quần áo không bị hư hại, ma khí cùng linh lực áp chế lẫn nhau coi như ổn định, xem ra không xảy ra vấn đề gì lớn.
Trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này Thẩm Cửu mói nói: “Ngươi lớn như vậy, khẩu khí ngược lại không nhỏ, lại không biết lớn nhỏ, ngươi thiếu đánh lắm đúng không?”
“Muốn đánh thì đánh đi, lúc nhỏ ta bị sư tôn đánh ít lắm sao?” Lạc Băng Hà đảo mắt, nhìn đi nơi khác mà nói, dừng một chút, như thể đang nhớ tới cái gì, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu bị hắn nhìn chằm chằm đến run rẩy, nhịn không được lùi ra sau, nói: “Nhìn cái gì?”
“Đệ tử vẫn như cũ, ngay từ đầu đã vô cùng kính sợ sư tôn.
Cho dù là ở trong địa lao tối tăm, cũng chừa cho người ba phần thể diện.
Ngược lại, sư tôn…”
Lạc Băng Hà nói, ánh mắt chớp động nói: “Gần đây sư tôn rất lạ, ánh mắt khi thì nhu hòa khi lại hung ác.
Lúc nhu hòa, nhìn thấy ta đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, lúc hung ác…”
Hắn đương nói, đột nhiên mỉm cười, “…Lại rất cứng rắn, không sợ trời không sợ đất.
Đệ tử thật sự càng nhìn càng không hiểu được sư tôn.”
Thẩm Cửu bị Lạc Băng Hà nói trúng tim đen, tưởng rằng hắn sẽ không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.
Hắn né tránh ánh mắt của Lạc Băng Hà, giả bộ bình tĩnh, cười nói: “Ngược lại, ngươi rất lợi hại, nhìn vào thần sắc liền có thể đoán được nhiều điều như vậy.
Muốn hiểu được ta, luyện thêm tám trăm năm nữa đi.”
Lạc Băng Hà im lặng một lúc, không trả lời Thẩm Cửu, cũng không phản bác hắn, từ tốn nói: “Khi còn nhỏ, bị bắt nạt nhiều, tất nhiên ta sẽ biết nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Ánh mắt có thể phản ánh nội tâm của con người, cho nên đệ tử nghĩ rằng nhìn vào sẽ biết được phần nào.
Nhưng không ngờ, khi nói đến sư tôn, cuối cùng đệ tử vẫn quá hời hợt.”
Nghe đến nửa câu đầu, thâm tâm Thẩm Cửu có chút ray rứt, đau lòng.
Quay đầu lại, nhìn dáng vẻ kiên định, gương mặt góc cạnh sắc sảo kia, tuy rõ ràng hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, nhưng dường như Thẩm Cửu có thể thấy dáng vẻ uất ức, bất lực khi bị bắt nạt lúc nhỏ của Lạc Băng Hà.
Về sau, Lạc Băng Hà thật sự đã trả lại những tổn thương khi còn bé của mình cho hắn gấp đôi, nhưng tại sao lại hồi sinh hắn khi hắn đã chết.
Nói tới nói lui, hết thảy sự trả thù này, không phải là trả lại trên người Thẩm Cửu, mà là những người thân xung quanh Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu vẫn còn nguyên vẹn, nhưng những người xung quanh hắn sớm đã ‘cảnh còn người mất’.
Lạc Băng Hà giống như một đứa trẻ chưa lớn, vì trả thù một người mà hủy hết những thứ người đó yêu thích, nhưng lại tự mình tránh mặt người đó.
Thẩm Cửu biết, Lạc Băng Hà chỗ nào là cho mình mấy phần thể diện, hẳn là loại suy nghĩ kính sợ sư tôn kia đã sớm ăn sâu vào đáy lòng hắn.
Dù cho điên cuồng mất khống chế, cũng sẽ không động đến những điều cấm kỵ nho nhỏ trong lòng.
Thậm chí Thẩm Cửu không biết mình có tài đức gì, để Lạc Băng Hà có thể đặt hắn trong tim như thế này.
Hắn im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn xuống đất, giọng hơi khô khốc, hỏi một câu: “Vậy… ngươi thích loại ánh mắt nào?”
Thích sư tôn hiền lành như Thẩm Thanh Thu, hay là sư tôn tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi như hắn.
Thẩm Cửu nghĩ, nhưng lại lắc đầu, muốn bật cười.
Hắn đang hỏi cái gì thế này, một người bình thường đều sẽ thích vế trước đúng không? Ai lại nguyện ý bị ghen ghét ngược đãi, ai mà không muốn tùy hứng làm nũng trong lòng sư tôn?
Dường như Lạc Băng Hà đang suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, hơi ngẩng đầu, trầm ngâm.
Bỗng hắn bật cười, đưa tay nâng cằm Thẩm Cửu, để đối phương nhìn về phía mình, nói: “Người sợ ta đã có rất nhiều, rất nhàm chán.
Vẫn là mèo hoang biết phản kháng thú vị hơn.
Trước đây, sư tôn luôn cao ngạo, lạnh lùng và quyết liệt, nhưng lại là một người cực kỳ thú vị.
Chỉ là từ trước đến nay sư tôn luôn có chính kiến của riêng mình, tại sao lần này lại hỏi ta THÍCH cái nào?”
Lạc Băng Hà nói, ánh mắt sâu thẳm đi mấy phần, giọng điệu cũng có chút ngưng trọng: “Hay là nói, ta thích cái nào, về sau sư tôn sẽ THAY ĐỔI thành như vậy?…Vì ta mà thay đổi?”
Đôi mắt của hắn giống như vực thẳm sâu không thấy đáy, lại giống như dòng dung nham cuồn cuộn phun trào, như thể muốn nuốt chửng đối phương.
Thẩm Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, miệng thì thào thành tiếng: “Vô dụng! Mặc kệ ngươi thích cái nào, hết khoảng thời gian này, ngươi cũng CHỈ có thể gặp ta.”
Lạc Băng Hà thấp giọng đáp: Sư tôn mãi mãi là Sư tôn, không có cách nào thay thế.
Người khi nào là người, khi nào không phải người, trong nháy mắt ta có thể đoán ra, sư tôn không thể lừa ta được đâu.”
Thẩm Cửu mở to hai mắt: “Làm sao ngươi biết?”
Lạc Băng Hà vuốt ve cằm của hắn, lại gần hơn, nói: “Tâm Ma kiếm đột nhiên mất kiểm soát, gần đây sư tôn rất lạ, đệ tử cả gan phỏng đoán Tâm Ma kiếm đã bóp méo không gian, đưa cái người sư tôn không thuộc về thế giới này tới đây.”
Hắn đoán rất chuẩn, về cơ bản đúng tám phần.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến có một thứ gì đó gọi là hệ thống gây ra rắc rối này.
Nhưng hắn có thể nhìn ra được lúc nào là Thẩm Cửu, lúc nào là Thẩm Viên, chỉ điều này đã rất lợi hại rồi.
Bởi vì điều này cần sự quan sát vô cùng tỉ mỉ và hiểu biết rõ ràng về đối phương, mới có thể nói được.
Nhưng hắn lại nói, liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Bất tri bất giác, hai người càng gần nhau hơn.
Vì gần như vậy, Thẩm Cửu nói chuyện cũng không được tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi có thể nhìn ra, bây giờ ta là ai sao?”
Lạc Băng Hà hơi nhíu mày, lời nói ra trở nên ôn nhu hơn, triền miên giữa hơi thở của cả hai người, làm cho Thẩm Cửu cảm thấy mơ hồ: “Đương nhiên là sư tôn của ta.” m cuối còn chưa phát ra, nó đã biến mất giữa đôi môi của hai người.
Hôn lại lần nữa, Thẩm Cửu chỉ thấy trong lòng mình có những gợn sóng nhỏ lăn tăn, khác biệt hoàn toàn với Lạc Băng Hà ở thế giới bên kia.
Bởi vì hắn tự lừa mình dối người, từ đầu đến cuối hắn đều hiểu, Lạc Băng Hà kia không phải là Lạc Băng Hà của mình.
Tất cả sự chăm sóc, quan tâm kia đều dành cho cái người tên Thẩm Thanh Thu.
Hắn chỉ là đóng vai trò thay thế Thẩm Thanh Thu, hoàn thành các việc thường ngày của người kia.
Nhưng người trước mặt này mới thật sự là Lạc Băng Hà mà hắn nuôi lớn.
Một câu nói kia như tia lửa trong lòng, kích thích gợn sóng ngày càng dữ dội hơn, khiến Thẩm Cửu không tự chủ được đưa tay nắm lấy vạt áo Lạc Băng Hà, kéo hắn về phía mình.
Cảm nhận được động tác nhỏ bé này, trong mắt Lạc Băng Hà lóe sáng lên mãnh liệt, hơi thở dồn dập đẩy Thẩm Cửu xuống giường, bất chấp tất cả hôn cho thỏa thích.
Quả nhiên, so với việc Tâm Ma kiếm mất kiểm soát, sư tôn mới là chính sự.
Lạc Băng Hà sớm đã ném chuyện của Tâm Ma kiếm lên chín tầng mây, bên ngoài điện chỉ có một mình Mạc Bắc Quân trấn giữ, thay hắn áp chế đám ma vật của Tâm Ma kiếm.
Ngoài phòng, Mạc Bắc Quân tự lực chống đỡ nửa mảnh trời, trong phòng lại tràn ngập cảnh xuân, lưu luyến triền miên.
Từ lúc Lạc Băng Hà ngã nhào trên người Thẩm Cửu, hắn liền không màng gì nữa mà cởi đồ Thẩm Cửu.
May mà Thẩm Cửu cho dù động tình nhưng vẫn giữ lại một chút lý trí, không thể để Lạc Băng Hà làm hỏng bộ quần áo duy nhất này của hắn được, hắn cũng cần đi ra ngoài mà!
Vì thế trong khi đang thở hổn hển, Thẩm Cửu nâng tay lên nắm lấy cổ tay hắn, lắc đầu.
Đuôi mắt đỏ hoe, trong mắt có thêm tầng sương mù, giống như là cực kỳ xấu hổ, ngay cả bên tai và cái cổ dài đều đỏ ửng một mảng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ta… ta tự cởi…”
Thế là, Thẩm Cửu chống đỡ bản thân ngồi dậy, chật vật cởi bỏ từng lớp quần áo chỉnh tề của mình.
Thẩm Cửu cởi một món, ánh mắt Lạc Băng Hà trở nên sâu thêm một phần, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Khi Thẩm Cửu chỉ còn lại bộ nội y trên người, Lạc Băng Hà bỗng nhiên ngăn hắn lại.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Cửu, Lạc Băng Hà cúi người xuống gặm lên cái cổ trắng ngần của hắn.
Lạc Băng Hà không hổ danh là Lạc Băng Hà, kinh nghiệm và kỹ thuật cực kỳ điêu luyện, quần áo không cởi ra hết chỉ để hôn chỗ nào kéo xuống chỗ đấy.
Hắn hôn một đường từ cái cổ mịn ngần đến trước ngực, quần áo rơi ra theo hắn, lộ ra một nửa bờ vai màu đỏ nhạt, nửa che nửa không che, cực kỳ dâm đãng.
Thẩm Cửu bị hắn hôn, ít nhiều cũng run rẩy lên.
Lúc điểm nhỏ màu đỏ hồng trước ngực bị hắn ngậm lấy, Thẩm Cửu nhịn không được run lên, ngẩng đầu, để lộ ra đường cong mềm mại cùng nhu hòa trên cổ.
Lạc Băng Hà không kìm lòng được, hôn lên người Thẩm Cửu, ngẩng đầu quan sát biểu hiện của hắn.
Khi nhìn thấy đôi mắt Thẩm Cửu vì dục vọng mà rơi lệ, hắn chỉ vươn đầu để sát bên tai của đối phương, hôn lên giọt nước mắt từ khóe mi của Thẩm Cửu, thì thầm: “Sư tôn, ta làm người thoải mái không?”
Cái này đúng là một câu hỏi xấu hổ đến cực điểm! Chưa kể khi Lạc Băng Hà nói ra câu này còn véo mạnh vào điểm trước ngực của hắn, khiến Thẩm Cửu kích động, giống như bị ‘bắt nạt’, rồi lại khóc.
Thẩm Cửu thút thít, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Lạc Băng Hà qua đôi mắt đẫm lệ mông lung.
Trong đầu hắn không biết tại làm sao, chợt nghĩ đến nụ cười này đã bị vô số nữ nhân mềm mại dưới thân hắn nhìn thấy hết rồi.
Một bức tường cao xuất hiện trong trái tim Thẩm Cửu, hắn lần nữa ý thức được, cắn chặt môi dưới, cảm thấy mình đã phải chịu nhiều thiệt thòi.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó sớm tan biến khi Lạc Băng Hà bỗng nhiên nắm chặt eo hắn, nâng thân dưới hắn lên, thậm chí hắn còn không khố chế được hoảng hốt thốt lên một tiếng, thở hổn hển nói: “Lạc Băng Hà!”
“Sư tôn, ta ở đây.” Lạc Băng Hà nghiêng người lại gần hắn, vừa hôn vừa nắm tay hắn kéo xuống nơi đó, trầm giọng nói: “Sư tôn, người xem, nó cứng quá rồi…”
Lần đầu tiên Thẩm Cửu bị lôi kéo chạm vào thứ gì đó có kích thước rất lớn.
Hắn vô thức muốn rụt tay lại, lại bị Lạc Băng Hà cưỡng ép kéo lại chạm vào nó.
Nội tâm Thẩm Cửu run lên, không khỏi suy nghĩ: Để thứ này tiến vào có chết người không?
Một giây sau, hắn lại bị kéo ưỡn người lên trước, chỉ nghe Lạc Băng Hà thấp giọng nói: “Sư tôn, để ta.”
Thẩm Cửu đột nhiên ngẩng đầu, hỏi hắn: “Ngươi nói cái gì… A!”
Chưa kịp nói xong, hậu huyệt đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào, có chút đau đớn khiến Thẩm Cửu không thể phát ra tiếng kêu.
Một ngón tay của Lạc Băng Hà nhẹ nhàng chen vào hậu huyệt, đến khi cửa huyệt ấm nóng trở nên ướt át, dần dần ngậm lấy ngón tay của hắn, Lạc Băng Hà mới dùng sức một chút, ấn mạnh vào hậu huyệt.
Một tay khác còn đang ở trước ngực của Thẩm Cửu xoa điểm nhỏ, khiến hai điểm nhỏ bị bắt nạt đến mức sưng đỏ lên.
Lạc Băng Hà dừng lại, nhìn xem hai điểm đáng yêu, lại cúi đầu ngậm lấy, đồng thời dùng sức xoa dưới thân Thẩm Cửu, đút toàn bộ ngón tay vào.
Thẩm Cửu liều chết cũng không muốn nâng người lên, mặc cho nó đáng thương đứng thẳng ở đó, căng đau vô cùng.
Thẩm Cửu ủy khuất không cam lòng chịu thua, đưa tay lên che mắt, lệ lại rơi ra từ khóe mi.
Lạc Băng Hà dùng một ngón tay đâm vào rút ra, đợi đến miệng huyệt dần dần thích ứng, mới gia nhập thêm ngón thứ hai, lặp lại những động tác trước đó.
Trong suốt quá trình này, Thẩm Cửu không nói gì, cũng không lên tiếng, Lạc Băng Hà giương mắt nhìn, lại thấy nước mắt đã thấm ướt thái dương, hai má ửng hồng, khóe miệng bị cắn đến rách da cũng không cảm nhận được.
Lạc Băng Hà làm sao biết Thẩm Cửu không chịu nổi loại ‘bắt nạt’ này, không nhịn được liền khóc.
Vội vàng cúi người gỡ tay hắn ra, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, trìu mến hôn lên mắt hắn, thấp giọng nói: “Sư tôn đừng khóc, ta không có khi dễ người.”
Thẩm Cửu nghiến răng, âm thanh nức nở: “…Ngươi câm miệng đi!”
Lúc này, ngón tay thứ ba của Lạc Băng Hà đã cắm vào cửa động, vẻ mặt Thẩm Cửu có chút đau đớn, Lạc Băng Hà cũng không tiếp tục đưa thêm ngón tay vào nữa.
Ba ngón tay xoay tròn khuấy đảo phía sau hậu huyệt của Thẩm Cửu, cho đến khi nghe thấy âm thanh ‘nhóp nhép’ của tiếng nước.
Hắn lại kéo tay Thẩm Cửu xuống, dỗ dành nói: “Sư tôn, đến giúp đệ tử đi.”
Nơi đó có một cái trụ cực lớn đang đứng thẳng, Thẩm Cửu dùng một tay cầm lấy, trong lòng lại run lên, vô cùng xấu hổ, chậm rãi giúp hắn xoa nắn.
Thẩm Cửu vừa giúp hắn xoa nắn, mình lại suýt khóc, chưa kể việc này đáng yêu nhiều thế nào.
Thật sự mà nói thì Lạc Băng Hà không nhìn đủ, lại hôn đối phương một cái, hôn lấy hôn để, vô cùng đáng yêu, vô cùng trân quý.
Màn dạo đầu đã gần xong, Thẩm Cửu cũng dần thích nghi, bắt đầu rên rỉ trầm bổng, Lạc Băng Hà liền rút tay ra, bôi một vòng dịch nhờn lên gậy th*t của mình, xem như bôi trơn, sau đó liền cầm tính khí áp sát vào cửa huyệt, chậm rãi đi vào.
Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần khi nhìn thấy hung khí gây án, nhưng lúc nó đi vào, Thẩm Cửu vẫn đau đến rơi lệ.
Dù gắt gao cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không kìm được rên rỉ hai tiếng vì đau đớn.
Lạc Băng Hà lập tức giảm tốc độ, cúi người hôn người bên dưới, tay cũng xoa lên trước ngực, nhào nặn hai điểm nhỏ đang sưng lên.
Thẩm Cửu bị hắn hôn đến say đắm mê man, bị hắn giày vò toàn thân mềm nhũn.
Nhưng dưới thân lại căng đau vô cùng, động tác đã rất chậm rồi, Thẩm Cửu vẫn đau đến thở không ra hơi.
Chợt hắn nhìn lên thấy trên trán Lạc Băng Hà lấm tấm mồ hôi.
Là nam nhân, Thẩm Cửu tự nhiên biết dưới cái tốc độ này, đối phương phải chịu đừng vất vả bao nhiêu.
Vì vậy Thẩm Cửu nhắm mắt lại, nói: “Ngươi… nhanh, nhanh lên một chút…”
Câu nói này, chắc chắn là một lời đại ân xá đặc biệt.
Trong nháy mắt, Lạc Băng hà gia tăng tốc độ, chín lần đâm nhẹ một lần sâu.
Đâm đến mức Thẩm Cửu không kin nén được tiếng rên trong cổ họng, rên to lên một tiếng.
Hai tay của hắn nắm lấy tay Lạc Băng Hà thật chặt như cầu cứu mạng, hai chân uốn lượn khuỵu trước người.
Thẩm Cửu không nhìn thấy dưới thân xảy ra chuyện gì, dứt khoát ngẩy đầu lên, rên rỉ lên bất chấp.
Đau quá!
Thẩm Cửu đau đến mức cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị đâm đến sai lệch hết.
Nhưng tiếng rên của Thẩm Cửu lại là liều thuốc kích thích của Lạc Băng Hà.
Càng rên to chừng nào, Lạc Băng Hà càng kích động chừng nấy, đâm càng mạnh hơn, tốc độ mỗi lúc một nhanh, sức lực càng mạnh thêm một chút.
Tiếng da thịt va chạm vang vọng cả phòng, nếu không phải Thẩm Cửu đang không nhận thức được, nhất định sẽ rất hổ thẹn, không có cách nào chấp nhận.
Dần dần, cơn đau sưng tấy dưới thân được thay thế bằng một cảm giác tê dại khó tả, đau đớn cũng chuyển thành một loại cảm giác khó nói nên lời.
Tiếng kêu đau của Thẩm Cửu cuối cùng cũng biến thành tiếng rên rỉ đầy gợi tình, hắn vô thức vươn tay bắt lấy cổ Lạc Băng Hà, để đối phương nghiêng người tới gần mình.
Lạc Băng Hà biết đây là ý tứ muốn hôn, liền cúi người hôn lên đôi môi của hắn, tốc độ dưới thân chỉ càng tăng nhanh chứ không thuyên giảm.
Khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, hủy thiên diệt địa, xâm chiếm đại não Thẩm Cửu, trong đầu hắn trống rỗng.
Cùng lúc đó dưới thân hắn dù không được an ủi cũng trực tiếp bắn ra.
Nhìn Thẩm Cửu đạt cao trào, Lạc Băng Hà cũng không kiềm chế, mạnh mẽ đâm Thẩm Cửu mấy chục lần.
Cuối cùng thả mình vào nụ hôn sâu với người bên dưới.
Thẩm Cửu bị đâm đến mức trong đầu chỉ có một màu trắng xóa, sướng đến bất tỉnh nhân sự, còn không biết Lạc Băng Hà đã giúp hắn dọn dẹp rồi mặc quần áo vào lúc nào..