TRI VI - Chương 2
Màn hình của APPLE PRO luôn luôn rất tốt, Trình Vi biết. Nhưng điều đáng sợ là bức ảnh này quá rõ ràng, như đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào cô.
Chỉ là một tấm ảnh mà thôi, cô nhìn thấy lại có chút chói mắt.
Trình Vi theo bản năng nheo mắt lại, người hơi nghiêng về phía sau, đẩy máy tính ra xa.
“Ảnh gốc còn chưa có photoshop nha, cậu nói xem, bọn họ chơi tennis cả ngày đều phơi nắng dưới ánh mặt trời, Trình Tri Viễn làm sao còn có thể duy trì loại da không lỗ chân lông này? Nếu như anh ấy bán cuốn sách chăm sóc da, nhất định là bán chạy nhất! Tớ nói có đúng không Trình Trình?” Tiểu Yến nịnh nọt hỏi.
Vẻ mặt bát quái của bạn tốt cùng tâm sự muốn nói rõ ràng có thể phân biệt được, Trình Vi đành phải gật đầu, lại có chút không yên lòng.
Sau khi học trung học, tất cả mọi người đều gọi cô là Trình Vi, đôi lúc thì gọi là Trình Trình, chỉ có anh vẫn gọi cô là Mười Ba ——
“Mười Ba, cậu lại trễ nữa à? Theo sau mình, đừng để giáo viên nhìn thấy.”
“Mười Ba, cậu lại cùng người khác đánh nhau? Mình có một miếng dán vết thương ở đây.”
“Mười Ba, học kỳ này mình dạy thêm cho cậu có được không? Cậu thấy đấy, nó rất đơn giản. ”
“Mười Ba…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật sự cô không biết khi đó anh có cái nhìn khác về cô, khi đó cô không xinh đẹp thì thôi, da vừa thô. Tóc ngắn, cao, tính khí mạnh mẽ. Nhìn thấy ngoài khuôn viên trường có một tên côn đồ chặn nữ sinh xinh đẹp cùng lớp, mặc kệ đối phương có bao nhiêu người cô cũng dám chen vào ở giữa, ỷ vào mình học qua một chút Taekwondo liền thay người ra mặt. Có tế bào thể thao là tốt, nhưng các lớp học văn hóa luôn luôn là lớp đội sổ. Trình Vi biết rằng lý do để có thể vào được lớp A hoàn toàn là bởi vì năng khiếu thể thao của mình, giáo viên cần một người có thể giành được nhiều quán quân trong đại hội thể thao, để lớp A không đến mức mất mặt. Cho nên cô mới có cơ hội ngồi bên cạnh Trình Tri Viễn.
Sau đó bởi vì sự chủ động của mình, các bạn trong lớp đều chấp nhận mối quan hệ của họ. Nhắc tới hai người, luôn gọi bọn họ là “Song Trình.”
Kỳ thật, cùng một họ chỉ là trùng hợp, giữa bọn họ vốn không có bất kỳ liên quan gì, thậm chí ngay cả bối cảnh thân thế cùng tính cách cũng chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.
“Cho nên, cậu có thể đi thay mình nói xem được hay không, nếu thật sự có cơ hội này, chúng ta sẽ phát đạt rồi! Cậu sẽ giúp mình chứ, Trình Trình? Đại khái khi kết thúc thi đấu, anh ấy lại đoạt được quán quân, nhất định phải mời cố nhân* như cậu ăn cơm không phải sao? Cậu chỉ cần làm người tốt đi đến là được thôi.”
(*Cố nhân: là một từ gốc Hán, có nghĩa gốc tương đương với “bạn cũ”, không phân biệt người bạn ấy là nam hay nữ.)
Tiểu Yến nắm lấy cổ tay cô dùng sức lắc lắc hai cái, Trình Vi mới từ trong chuyện cũ phục hồi lại tinh thần.
“Cái gì?” Vẻ mặt cô sững sờ.
“Này, rốt cuộc cậu có nghe không!” Tiểu Yến vẻ mặt ghét bỏ đẩy cánh tay cô ra, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, hận sắt không thành thép lặp đi lặp lại, “Phỏng vấn độc quyền, còn có lên kế hoạch cho chuyện sách báo này. Trình Trình, cậu cùng người giành giải nhất tennis đầu tiên của Trung Quốc Trình Tri Viễn là bạn cùng bàn, tài nguyên tốt như vậy mà không tận dụng, đúng là trời đất không dung tha.”
“Nhưng mà…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ting ting”! Cô còn chưa kịp từ chối, âm thanh của hòm thư máy tính đột nhiên vang lên. Ánh mắt của cô liếc về phía dưới bên phải, trái tim đột nhiên lắc lư một chút.
“Ừm… Chính là… Cái đó… Mình đã muốn hẹn, thư này… Anh ấy quay lại à? Nhanh thật…” Tiểu Yến nhìn sắc mặt cô biến đổi, liền biết tin nhắn đến từ Trình Tri Viễn. Vừa nói, cô vừa cầm một quyển tạp chí đội lên đầu, nhe răng trợn mắt nhìn Trình Vi, sau đó lại biến thành gương mặt thấy chết không sờn nói: “Trong thư mình nói rằng mọi việc lần này đều là cậu tự mình ra tay, anh ấy mới đáp ứng. Lần trước cậu lại có thể thuyết phục được anh ấy dành thời gian chụp ảnh trong trận đấu, mình biết hai người có quan hệ không bình thường. Dù sao cũng là đề tài báo mình muốn đăng, nếu cậu không đi, mình sẽ chết chắc…”
Cô có thể từ chối bất cứ ai, nhưng không thể từ chối bạn cùng phòng đại học của mình, Tiền Tiểu Yến.
Trình Vi nhắm mắt lại, cảm giác có cơn gió thổi qua cánh đồng hoang vu trong lòng mình.