Trí Tuệ Đại Tống - Chương 990: Thứ hồ đồ
Tang lễ của tiên đế làm rất đơn giản, đơn giản ở đây là nói về thời gian, Triệu Trinh khi còn sống cho rằng bày thi thể của mình ở ngoài tới chín tháng là vớ vẩn, cho nên chỉ cho nhi tử để thi thể mình ở trong cung hai bảy ngày nhân lúc còn tươi mang hạ táng, bớt hành hạ bách tính.
Từ sau khi hoàng đế ngự long đăng thiên, văn võ toàn triều chỉ lo tang lễ, đến khi sơn lăng sứ Bàng Tịch từ Củng huyện về giao ý chỉ, triều đường mới khôi phục.
Tiểu hoàng đế vì cha mẹ đều qua đời nên trốn trong cung bi thương rất lâu, không định lên triều hỏi han sự vụ.
Chuyện này cần bách quan tam thỉnh mới được ra cai trị thiên hạ thật sự, đương nhiên là sau tam thỉnh vẫn phải vờ vịt chút, không thể tỏ ra quá nóng vội, tranh người ta hiểu lầm hắn mong đợi cha mẹ mình chết sớm.
Đến khi hoàng thái hậu dùng thước do tiên đế truyền lại đánh hoàng đế mấy cái, hoàng đế tiều tụy lau nước mắt ngồi lên long ỷ chuẩn bị giết người.
Đây là thông lệ, lo tiên đế ở âm phủ hoặc thiên đường không có ai sai bảo, chuyện đầu tiên tân hoàng phải làm là giết hết phạm nhân tử hình chứ không đợi tới mùa thu. Giết người xong phải biểu hiện mình là hoàng đế nhân từ, đại xá thiên hạ, chỉ cần không phải tội đại nghịch là được xá miễn.
Thế nên những kẻ trong lòng tích trữ thù oán đều đợi tiên hoàng chế liền báo thù rửa hận, làm xong đi tự thú, ngồi tù vài tháng, tân hoàng xá miễn là ra ngoài tiêu diêu.
Năm nay thì bọn chúng tính nhầm rồi, tiểu hoàng đế giết người xong không đại xá thiên hạ, chỉ cho ít ân đức là giảm điền thuế, đồng thời tăng thương thuê.
Nay tỉ trọng thương thuế đã vượt điền thuế, làm thế triều đình chẳng những không mất thu nhập mà còn tăng thêm một khoản thu.
Trong thương thuế duy nhất một loại không tăng còn giảm đó là lương thực, hộ bộ tính ra con số cuối cùng của lương thực, Triệu Húc định giá cứng luôn, theo đó thì buôn lương thực chẳng còn lời lãi gì nữa, tức là ruộng đất cũng chẳng đem lại lợi ích, chỉ no bụng thôi.
Bàng Tịch nhìn ý chỉ của hoàng đế, biết không ổn, nhưng đây là ý chỉ đầu tiên, không thể bác lại, tránh làm tổn hại uy tín tiểu hoàng đế.
Cuối cùng ý chỉ hoàng đế thuận lợi thông qua trung xu, ngự sự đài, các châu phủ cứ thế mà làm, thương buôn lương thực oán thán dậy đất, chỉ một đạo ý chỉ, chặn hết đường sống của họ.
– Bệ hạ, sản lượng lương thực xưa nay không đều, phương nam nhiều, phương bắc ít. Nhân khẩu phương bắc nhiều hơn phương nam, nên chúng ta cần vận chuyển lương thực từ nam lên bắc, hai bên mới có đủ lương thực ăn. Nhất là thành thị lớn như Đông Kinh, sản lượng lương thực không đủ, đại bộ phận dựa vào Vận Hà đưa tới.
Bàng Tịch ngồi trên ghế hết lời giảng giải cho Triệu Húc quan hệ giá cả và sản lượng, hi vọng hoàng đế hiểu trị thiên hạ không thể dựa vào hứng chí bất chợt.
Triệu Húc mấy ngày trước tới Vân gia, đi qua hiệu lương thực, vừa vặn vào lúc giáp hạt, giá lên cao, một phụ nhân dẫn ba đứa con nhỏ vì không mua được lương thực mà ngồi khóc ở cửa.
Ba đứa bé khóc lóc kêu đói, hỏa kế trong hiệu chỉ đứng xem náo nhiệt, không bán lương thực cho phụ nhân chỉ có năm đồng.
Vân gia đại tiểu thư đi cùng tiểu hoàng đế nổi giận, cùng đệ đệ đập tan nát hiệu lương thực, chưởng quầy và hỏa kế bị gia tướng Vân gia và thị vệ hoàng cung đánh cho không còn cái răng nào, chỉ vì chưởng quầy nói một câu thứ không cha mẹ ở đâu tới làm loạn.
Cuối cùng Vân đại tiểu thư lấy một đĩnh bạc mua hết lương thực, đem cho những người đáng thương, còn chất vấn tiểu hoàng đế, vì sao để thương nhân bất lương ức hiếp người.
Tận mắt nhìn thấy bản mặt bất lương của thương nhân, tiểu hoàng đế về cung liền nghĩ ra cách kia.
– Thái phó, trẫm không chịu được đám thương cổ ức hiếp con dân.
Bàng Tịch nở nụ cười vui mừng: – Trong lòng bệ hạ có con dân thiên hạ, lão thần hoan hỉ lắm, đó là lòng dạ một đấng minh quân phải có. Chỉ là bệ hạ quên rồi, thương cổ tuy xấu cũng là con dân của bệ hạ, bọn họ làm việc trong khuôn khổ luật pháp, bệ hạ nên ủng hộ, chứ không phải can thiệp dã man.
– Nay là lúc giáp hạt, lương thực năm cũ đã ăn hết, lương thực mới chưa đưa tới, nên giá lên là bình thường. Đợi khi lương thực mới tới, giá sẽ giảm.
Tiểu hoàng đế nhíu mày: – Nhưng phụ nhân kia…
– Bệ hạ, phụ nhân và đám nhỏ kia không có cái ăn là lỗi của quan phủ, không phải của thương cổ, kho bình thương chính là dùng vào lúc này, lương thực trong kho bình thương là do thương cổ nộp, họ nộp thuế là đã hoàn thành trách nhiệm.
– Nói thế là trẫm sai à?
– Bệ hạ một lòng thương dân đâu ra sai, lại nói sấm sét mua móc đều là ân vua, tuy thương nhân hiện giờ khổ, nhưng bách tính cảm phục lòng yêu dân của bệ hạ, giữa được mất không có lỗi lầm.
Khi quần thần hài hòa thảo luận làm sao bù đắp lỗi lầm của hoàng đế thì hoạn quan báo Vân Lục thị mang trưởng nữ Vân Lạc, trưởng tử Vân Đình tới thỉnh tội.
Triệu Húc đỏ mặt, Bàng Tịch cười: – Bệ hạ, Vân Lục thị là người hiểu đạo kinh tế nhất trong số phụ nhân đó, nếu tới đây là biết sai rồi.
Triệu Húc lên tục gật đầu.
Khi Bàng Tịch rời đại điện vừa vặn thấy Lục Khinh Doanh dẫn nhi nữ quỳ dưới ân, Vân Lạc và Vân Đình càng bị trói hai tay, cúi đầu quỳ sau mẫu thân không nói lời nào, vội sai hoạn quan đỡ dậy: – Phu nhân, hà tất làm thế, trẻ con phạm sai lầm thôi mà, huống hồ chẳng phải lỗi không thể tha thứ. Lão phu vừa rồi khen phu nhân có con cái nhân từ, đây là chuyện hiếm có.
Lục Khinh Doanh đứng lên thi lễ: – Bàng tướng quá khen rồi, bọn chúng làm bậy khiến bệ hạ định quốc sách sai lệch, sao phải tội nhỏ? Huống hồ thiếp thân đã cho người đi hỏi, phụ nhân kia sở dĩ không có cái ăn vì trượng phu mang lương thực được cấp bán lấy tiền đánh bạc.
– Bọn chúng không hỏi nguyên cớ đã đập phá cửa hiệu của người ta, đó là biểu hiện ỷ thế hiếp người, không thể dễ dàng bỏ qua, cho nên hôm nay dắt chứng tới đây thỉnh tội.
Tiểu hoàng đế tất nhiên không trách tội Vân Lạc và Vân Đình, đi ra an ủi vài câu quyến luyến nhìn Lạc Lạc kín đáo nháy mắt với mình hớn hở ra về.
Rời cung lên xe rồi, Lạc Lạc thân mật ôm lấy mẫu thân: – Mẹ, con nói mà, Triệu Húc ngốc lắm, hắn nhất định nhận hết trách nhiệm.
Lục Khinh Doanh thở dài nhìn khuê nữ xinh đẹp như hoa của mình, thầm cảm thán:” Mình và phu quân đều trí tuệ, làm sao sinh ra nữ nhi ngu ngốc như thế? Mình đã tìm tới tận cửa, Triệu Húc không tự nuốt trái đắng thì ai nuốt?” Nàng làm thế là ép Triệu Húc chặn cái ý chỉ ngu ngốc đó lại.
Lạc Lạc biết lần này mình sai, vì tránh bị phạt thêm nên cố tình làm nũng mẹ một chút, cái chuyện hồi nhỏ nàng chẳng thèm làm, nằm trong lòng mẫu thân ngửa đầu lên: – Cha mà ở Đông Kinh sẽ còn làm ầm ĩ hơn, con chỉ chơi đùa nho nhỏ thôi.
Lục Khinh Doanh cơ bản hết hi vọng vào nữ nhi rồi, nhìn sang nhi tử: – Cha các con đánh người đều có mục đích, nên mỗi lần đánh xong là quan chức vững thêm một phần. Hành hiệp trượng nghĩa không phải là không được, nhưng phải làm rõ chân tướng, ra tay đúng thời cơ mới giúp được người khác, giúp được bản thân.
Vân Đình tròn mắt nhìn mẹ nửa ngày mới nói: – Tức là hành hiệp trượng nghĩa phải có lợi mới làm, không lợi không làm ạ?
– Bậy, ý mẹ là, dù hành hiệp cũng không thể làm hại bản thân. Lục Khinh Doanh bị đôi mắt vô tư thuần khiết của nhi tử làm hốt hoảng, nói cho qua: – Như vừa rồi con và tỷ tỷ làm xằng làm bậy, hại mình hại người là ngu ngốc, làm việc gì phải xem hai vai mình gánh được hay không?
– Con không gánh được, nhưng mà Triệu Húc gánh được, con hỏi trước rồi. Vân Đình năm nay đã chín tuổi, là cái tuổi rất thích làm người lớn, ưỡn ngực lên: – Hắn nói đánh chết người cứ tính vào hắn, thế là con đánh, nếu con không đánh mà để thị vệ hoàng cung đánh thì trong hiệu đã không còn ai sống được.
Lục Khinh Doanh chớp mắt ngạc nhiên: – Tức là con cứu người?
– Vâng, con cứu chúng, thứ không biết tốt xấu còn tới nhà ta cáo trạng.
Lạc Lạc sáng mắt ôm lấy đệ đệ: – Chúng ta nên đi giải thích với chưởng quầy Nhật Liên Thăng như thế!
– Không cần tỷ tỷ, bọn họ biết thôi, mà nếu không nhìn ra thì sập tiệm cũng đáng.
Lục Khinh Doanh bất giác nhìn kỹ nhi tử, như nhìn thấy bóng dáng trượng phu, cười lớn: – Vậy là trong chuyện này, tỷ tỷ con vì phụ nhân đáng thương kia, con thì vì đám chưởng quầy và hỏa kế, chỉ có một kẻ xấu.
Vân Đình bĩu môi: – Hắn vốn là kẻ xấu lại còn ngu xuẩn, phụ nhân kia không có tiền, nhưng bao nhiêu người mua lương thực có ý kiến gì đâu, chứng tỏ là vấn đề của phụ nhân kia thôi, cho người ta vài đồng mua là xong, còn làm chuyện ầm ĩ lên…
Lục Khinh Doanh đưa tay béo má phúng phích của nhi tử: – Con đúng là họ Vân.
Vân Đình vất vả thoát khỏi ma chưởng của mẫu thân và tỷ tỷ, rất muốn xuống xe cưỡi ngựa, nó ghét phải ngồi xe lắm, Nhị thúc bằng tuổi mình đã cưỡi ngựa chạy rất nhanh rồi.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!