TỔNG TÀI LẠC MẤT VỢ YÊU - Chương 37: 37 Mê Hoặc
Đêm nay Phong Duật Thần đương nhiên sẽ không để cho Phương Hân về nhà sớm, cho nên anh đã chủ động sắp xếp trợ lí tới nhà cô để chăm sóc bố cô.
Tống Ôn tới căn nhà nhỏ của hai bố con Phương Hân, chủ động giới thiệu bản thân là trợ lí của Phong Duật Thần.
Ông Phong nghe vậy thì tâm tình vui lên hẳn,
lần trước Phong Duật Thần tới nhà, ông đã vô cùng quý anh rồi.
Con gái Phương Hân của ông cưới được người đàn ông xuất sắc như vậy thì ông không còn mong gì hơn.
…!
Ở bên kia, sau khi cho Tiểu Duật Khang ăn no, thằng bé liền kêu buồn ngủ.
Phong Duật Thần cùng với Phương Hân ngồi trước giường con cùng nhau ru con ngủ, chờ sau khi thằng bé ngủ hẳn thì cả hai mới bước ra khỏi phòng.
Phương Hân vô thức nhìn lên đồng hồ thì chợt phát hiện ra bây giờ cũng đã muộn lắm rồi.
Không hiểu vì sao đột nhiên cô lại cảm thấy lòng mình rạo rực, hồi hộp đến lạ.
Bởi vì đêm nay là đêm đầu tiên cô và Phong Duật Thần xác định mối quan hệ hẹn hò với nhau, và cô còn đang ở trong nhà anh nữa.
Phong Duật Thần đứng ngay sau lưng Phương Hân, giờ phút này không còn gì có thể phá hỏng bầu không khí riêng tư của hai người rồi.
Anh chủ động ôm cô từ phía sau, vòng tay rộng lớn kìm chặt cô vào lòng, bây giờ cô có muốn chạy trốn cũng không kịp nữa.
Phương Hân khẽ run lên, cô ngượng đỏ chín mặt nhưng lại không đẩy Phong Duật Thần ra, chỉ đứng yên đó.
Cô nghe thấy rất rõ giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của anh vang lên bên tai cô:
– Hân Hân!
– Ừm.
Phương Hân thừa nhận, thời khắc này cô đã hoàn toàn bị Phong Duật Thần mê hoặc rồi.
Mùi hương nam tính tỏa ra từ anh đã bao vây lấy cô lại, một mùi hương vừa xa lạ mà cũng quen thuộc.
Nhưng quen thuộc thế nào, chính cô cũng không rõ nữa.
Phong Duật Thần mỉm cười, cúi đầu xuống cổ cô, phả hơi thở nóng ấm.
Sau đó, giọng điệu của anh giống như là nỉ non:
– Bất kể có chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa anh, được không?
Đầu óc Phương Hân dần trở nên mơ hồ.
Cô không biết Phong Duật Thần nói vậy là có ý gì, nhưng nếu cô đã đồng ý làm bạn gái anh, cô đương nhiên sẽ không rời xa anh.
Trong giây lát, cô gật mạnh đầu không chút do dự:
– Em sẽ không rời xa anh mà.
Tối hôm nay, cả hai bố con Phong Duật Thần đều đã hỏi Phương Hân cùng một câu hỏi này.
Người bình thường cũng có thể dễ dàng nhận ra hai bố con này có vấn đề, nhưng Phương Hân lại không nghĩ nhiều tới vậy.
Cô tin tưởng Phong Duật Thần, tin anh không có bí mật động trời gì đang giấu giếm mình.
Phương Hân nhẹ nhàng xoay người lại, đối diện với Phong Duật Thần.
Cô chủ động giơ hai tay mình lên áp vào má anh:
– Em chỉ sợ là anh bỏ rơi em mà thôi, quá khứ của em…!
Vế sau của câu nói còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng của Phương Hân, cô đã bị anh dùng tay chặn miệng lại.
Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười:
– Chúng ta đều có những bí mật của riêng mình, quá khứ có thế nào đi chăng nữa thì nó cũng là quá khứ rồi, không ai là hoàn hảo cả.
Ở bên anh, em chỉ cần giành tâm tư cho anh và con là được rồi.
Những chuyện khác đã có anh lo, em đã rõ chưa?
Phương Hân liền gật mạnh đầu, cằm nhỏ của cô lập tức bị nâng lên một lần nữa, một nụ hôn đột ngột ập tới.
Trái tim Phương Hân đập mạnh, hai má cũng đỏ bừng, nhưng cô cũng không nỡ đẩy Phong Duật Thần ra, chỉ đành để mặc cho anh hôn mình cho tới khi thỏa mãn.
Anh vừa hôn cô, vừa đẩy cô về phía phòng ngủ, tham lam chiếm đoạt lấy thương thơm thanh khiết chỉ thuộc về riêng cô.
Lần đầu tiên chạm vào da thịt của cô, cảm giác muốn được chiếm hữu trong anh đã vô cùng mãnh liệt.
Anh cũng không biết vì sao lại như vậy nữa, nhưng đêm nay, anh không muốn bỏ qua cho cô.
Rất rõ ràng, anh muốn cô!
Phương Hân cũng dễ dàng nhận ra khát vọng muốn được chiếm hữu của Phong Duật Thần, cơ thể cô trong vòng tay anh trở nên mềm nhũn, bất lực, cô tùy ý để cho anh ôm chặt.
Nụ hôn của anh vẫn triền miên không dứt, không biết từ khi nào, cô đã nằm dưới thân anh…!
– Chờ…chờ một chút…!
Phương Hân thở gấp gáp, hai tay nhỏ bé vô lực chống lên lồng ngực chắc rắn của anh.
Đêm nay, cô có cảm giác như mình chính là con mồi được đưa lên bàn ăn, mà kẻ săn mồi là Phong Duật Thần thì nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Cảm giác ngượng ngùng này như muốn bức cô vào đường cùng.
Cô chỉ ước gì có một cái lỗ để cho mình chui xuống cho đỡ ngượng mà thôi.
Phong Duật Thần nhìn cô yêu kiều ngượng ngùng nằm dưới thân mình, bên môi nở nụ cười ôn nhu.
Anh cố tình cúi xuống ngậm lấy chiếc cổ trắng nõn của cô, sau đó mới cất giọng khàn đục:
– Hân Hân, cho anh, được không?
Ngọn lửa nóng bỏng dần len lỏi khắp người Phương Hân, cô khó chịu nghiêng đầu sang một bên, dâng hiến trọn vẹn một bên cổ của mình cho anh nhấm nháp từng chút một.
Cô khẽ cắn môi, ánh mắt đầy mông lung.
Mãi, anh mới nghe thấy giọng nói lí nhí của cô vang lên:
– Ừm….