TỔNG TÀI ĐỊNH CHẾ TƯ NHÂN - Chương 3: Chương 3
Tính ra thì, người muốn giết Kim Lan Thù cũng không phải là thiểu số.
Từng là “trai nhà nghèo” trong khu nhà giàu, nên tính tình hắn có phần kiềm chế và thận trọng.
Hiện tại, hắn mới thật sự ngang ngược.
Càng ngày càng liều lĩnh hơn.
Ví dụ, trong lần thực tập trước đây, hắn lấy từ trong túi ra một loại kem dưỡng da tay rẻ tiền, và ngay lập tức bị người khác cười nhạo rằng: “Đôi tay chính là bộ mặt thứ hai của con người, sao anh lại đối xử sơ sài như thế!”
Khi đó, hắn ta sẽ vô cùng xấu hổ, cũng ngay lập tức đổi nhãn hiệu kem dưỡng da tay, tương ứng, hắn còn mua một hộp khăn giấy từ Hermes và đặt nó trên bàn làm việc của mình.
Hiện tại, hắn rất bình tĩnh lấy ra tất cả các loại vật dụng hàng ngày rẻ tiền, và cũng không có bất cứ người nào xung quanh sẽ cười nhạo hắn, mà thay vào đó còn khen ngợi vì tính tiết kiệm của hắn.
Một lần, hắn đã nói trong một cuộc phỏng vấn trên tạp chí rằng bây giờ hắn ta thích mặc những chiếc áo sơ mi cotton có thể đặt làm riêng với giá chỉ vài chục đôla, còn được mọi người khen ngợi là cần kiệm, thân sĩ.
Bởi hắn có thể hiểu, mình sẽ bị chế giễu như thế nào nếu hắn nói mình là một viên chức bình thường trong một tập đoàn lớn, nói mình hàng ngày đều mặc áo sơ mi cotton hàng trăm đôla.
Kim Lan Thù từ trong xương cốt vẫn toát ra sự kiêu ngạo, coi thường người khác, nhưng đã không còn là chàng thiếu niên đơn thuần như thuở đôi mươi.
Hoặc có thể nói là, khi một người có tiền bạc và địa vị, thì người đó sẽ có sự điềm đạm mà người khác không thể sánh được.
Nhưng đôi khi nó lại mang đến sự cô độc.
Tống Phong Thời, năm đó đã thề trong lòng “giết Kim Lan Thù hoặc là *** chết hắn”, và cậu đã từ bỏ “ước nguyện” viển vông đó.
Hắn thuộc tầng lớp trung lưu “lương tuy thấp nhưng ăn mặc hợp cách.”
Cậu cũng đồng thời cảm thấy mình đã vô vọng trèo cao.
Thương hiệu Bảo Phạn Lưu càng ngày càng xuống dốc, cho dù Tống Phong Thời chỉ là một nhân viên cấp thấp, cũng có thể cảm nhận được.
Báo chí ngày nào cũng đưa tin các thành viên trong gia tộc quản lý Bảo Phạn Lưu ngày nào cũng gây gổ, mẫu thuẫn nội bộ, khiến công ty náo loạn – những màn “Thần tiên đấu khẩu” này thực ra còn cách viên chức cấp thấp như bọn họ rất là xa.
Theo quan điểm của cậu, cảm nhận trực tiếp nhất chính là – hàng không bán được.
Bất quá, Bảo Phạn Lưu còn đang đứng bên bờ vực phá sản, lại là một nhãn hàng xa xỉ thế kỷ, “Thuyền thối ba móng”*, tiền lương cũng sẽ không ít đi bao nhiêu.
Dù sao cũng là Cửa hàng cao cấp, hào phóng, có giá tiền thuê mặt bằng đắt nhất nằm tại tầng 1 của trung tâm thương mại, lại đối diện với Cửa hàng “Bát Bảo Lợi”.
(*)Thuyền thối ba móng: nói chung là bị thối nát từ bên trong, được biết thì móng thuyền là bộ phận quan trọng nhất nâng đỡ cả con thuyền, hay còn gọi là “Long Cốt”, nhưng nếu nó bị hỏng hóc thì cũng coi như hủy đi cả con thuyền, ở đây chắc ý là Bảo Phạn Lưu bị thối nát từ bộ phận bên trong ban điều hành nên mới dẫn đến bờ vực phá sản.
Khác với chiến lược “Thà chết đói chứ không chịu cúi đầu” của Bảo Phạn Lưu, thương hiệu xa xỉ lâu đời Bát Bảo Lợi dường như cũng đã thỏa hiệp với thị trường, gần đây liên tục giảm giá – cách làm cũng khá hiệu quả đối với Phú Thành.
Hai cửa hàng nằm đối diện nhau, tình hình tiêu thụ sản phẩm như thế nào, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được.
Tống Phong Thời thấy “Bát Bảo Lợi” khách đến như mây, ngày nào cũng đông khách đến mức phải đóng cửa để hạn chế lượng người qua lại – mặc dù họ cũng rất vui vì lượng khách đông đúc.
Nhưng vẫn phải giữ gìn phong cách “sang trọng”, không có cho phép việc nhồi nhét thêm lượng khách, vậy thì khác gì HM*? Vì vậy, khi có đủ một lượng người nhất định đi vào, Cửa hàng sẽ đóng cửa từ chối nhận thêm khách hàng, cho đến khi lượng người giảm dần và sau đó họ lại mở cửa tiếp khách.
(*)HM: Triết lý kinh doanh của H&M là “Giá rẻ thì kinh doanh số lượng nhiều vẫn có lãi”.
Triết lý này được Erling Persson đúc kết trong một chuyến công tác tại Mỹ khi ông thấy 1 cửa hàng quần áo có hàng dài người xếp hàng mua chỉ vì giá rẻ.
Mặc dù vậy, hứng thú mua sắm của mọi người vẫn không hề suy giảm, thậm chí còn có người xếp hàng dài bên ngoài Cửa hiệu.
Ngược lại, Bảo Phạn Lưu ở bên này là rảnh rỗi đến mức có thể giăng lưới bắt chim ở trước cửa.
Quản lý cửa hàng là Tống Phong Thời cũng có chút bất an, những trên mặt cậu vẫn giữ được nụ cười thương nghiệp.
Trên kệ có một cái bucket bag*, màu sắc rất lạ, hình dáng cũng không dễ thương.
(*)Bucket bag: là kiểu túi xách nữ đẹp cổ điển với form dáng chính tựa như chiếc xô có thiết kế quai đeo dài cùng phần miệng túi có dây thắt nút.
“Nhà chúng ta tại sao có thể thiết kế ra một chiếc túi xấu như vậy?”, những nhân viên khác nói nhỏ, “Màu sắc của chiếc túi này quá kỳ lạ, xanh không xanh, vàng không vàng, nhìn cứ như bị táo bón.”
Đây là hàng tồn kho từ năm ngoái, nếu vẫn không bán được sẽ phải đem đi tiêu hủy.
Tống Phong Thời bất lực cười hỏi: “Nếu như có ai bán được cái túi này đi, tôi sẽ đích thân thưởng cho người đó.”
Nhân viên khác cười khổ nói: “Nhiệm vụ này quá gian nan, vẫn nên giao lại cho quản lý cửa hàng ra tay đi!”
Tống Phong Thời nhìn một nữ nhân viên cười nói: “Lát nữa không phải là khách hàng tiểu thư con nhà giàu của cô tới sao? Cố gắng bán cho cô ta, nếu thành công, tôi sẽ thưởng riêng cho cô một phong bì đỏ.”
Nữ nhân viên ngẩng đầu, chấp nhận thử thách.
Cô cho rằng người phụ này không có mắt thẩm mỹ, nên vẫn có thể thử.
Người phụ nữ giàu có kia làm kinh doanh, trên người toàn là hàng hiệu nổi tiếng, bản thân cô ta cũng không thể phân biệt được mình có đẹp hay không.
Cô mua mấy thứ này chỉ để giải thích rằng “Bà đây có tiền” mà không cần hé răng nói một lời.
Cô ấy đến đúng lịch trình, nữ nhân viên liền chào hàng ngay cho cô một chiếc túi đeo vai không vàng cũng chẳng xanh, vừa sờ vào bề mặt của chiếc túi vừa nói: “Ngài hãy nhìn cái kết cấu sần sùi này…!nó được làm bằng da trâu, ngài hãy sờ thử cái dây đeo vai mềm như nhung này đi- nó được làm bằng lông dê, và ngay cả lớp lót bên dưới cũng là da thật.
Chiếc túi da mới này ở Toàn Chân Leather, có giá rất hời, ngài có cảm thấy vậy không?”
Giới thượng lưu cũng phải thừa nhận rằng túi ở Bảo Phạn Lưu, da Toàn Chân có thể bán được với cái giá này đúng là rất hời.
Tuy nhiên, người phụ nữ giàu có lại lắc đầu: “Cái này trông không có khí thế lắm…”.
Nói xong, phú bà lại chỉ vào một chiếc túi vải có logo rất lớn: “Tôi muốn mua cái này.”
Cô không có mắt thẩm mỹ đối với hàng hiệu, nhưng cô cũng không quá yêu thích chúng, trong kinh doanh, cô lấy hàng hiệu làm “danh thiếp”, vì vậy cô vẫn thích LOGO lớn hơn.
Nữ nhân viên hơi thất vọng, nhưng vẫn giữ được nụ cười.
Sau khi tiễn người phú bà đó đi, Tống Phong Thời lại nói với nhân viên bán hàng khác: “Trước tiên cứ bỏ cái túi này vào hộp rồi cất đi.”
Các nhân viên đã lên phương án, nếu cái túi này không bán được trong mùa này, thì chúng ta cứ chờ đến lúc giảm giá xem có bán được không, nếu không sẽ phải đưa về trụ sở tiêu hủy.
Một lúc sau, một khách quen khác bước vào tiệm – là khách quen của Tống Phong Thời, một người thường xuyên đi tiệc tùng khắp nơi – một đóa hoa party đúng nghĩa.
Các nhân viên cúi đầu và nghĩ: Không thể nào bán được chiếc túi xấu xí đó cho cô nàng sành điệu thích tiệc tùng này.
Người phụ nữ trang điểm lộng lẫy bước tới trước mặt Tống Phong Thời, cười nói: “Này, hai ngày nữa tôi sẽ phải lên đường đi road trip*, anh có thể giới thiệu cho tôi cái túi nào đẹp mắt, lại còn có thể chứa nhiều đồ không?
(*)Road trip: là một khái niệm phổ biến bắt nguồn từ nước Mỹ để nói về một loại hình du lịch kiểu mới, có thể được hiểu là một loại hành trình du lịch bằng đường bộ, được thực hiện với một loại phương tiện di chuyển phổ biến nhất hiện nay là xe ô tô.
Trên những chiếc xe ô tô, người ta sẽ chất lều, thức ăn, túi ngủ, xe đạp hay thậm chí một chiếc thuyền và làm một vòng road trip đến các thành phố xa hay đến những nơi có thể hòa mình với thiên nhiên như rừng núi, những cánh đồng, sa mạc, bãi biển hoặc phổ biến nhất là du lịch xuyên qua các công viên quốc gia.
Tống Phong Thời đã tiến cử vài mẫu mới với cô nàng, nhưng cô vẫn thấy không quá hài lòng, Tống Phong Thời mặt lộ vẻ khó xử, một lúc sau mới ra vẻ thần bí nói: “Ngài đi vào đây với tôi một chút”.
Sau đó, Tống Phong thời bảo nhân viên đi đến căn phòng nhỏ bên trong Cửa hàng, lấy ra một chiếc hộp quý giá, trên hộp còn có một sợi dây ruy băng, trông có vẻ là một thứ đồ tốt.
Tống Phong Thời chậm rãi tháo dây ruy băng, mở hộp ra, bên trong không nghi ngờ gì chính là cái túi không xanh chẳng vàng lúc nãy, được gói lại bằng vải nỉ.
Cô nàng khẽ cau mày khi nhìn thấy chiếc túi: “Màu sắc này…nhìn hơi lạ.”
Tống Phong Thời hào hứng gật đầu nói: “Đúng vậy! Mùa này chỉ có một chiếc túi màu này thôi! Đi khắp thành phố cũng không tìm được cái thứ hai đâu! Chỉ cửa hàng của chúng tôi mới có!”
“Hả?” trong lòng cô nàng có chút dao động.
Lúc này, Tống Phong Thời dùng biểu cảm và giọng điệu cực kỳ có lực sát thương nói: “Toàn bộ thành phố M chỉ có mỗi một chiếc!”
“Tôi muốn nó.” Cô nàng dứt khoát nói: “Quẹt thẻ.”
Khi đang trả tiền, cô nhân viên lúc nãy tỏ vẻ khó tin khi nhìn thấy cô nàng mua chiếc túi này: “Trời ơi, ông chủ thật sự bán cái túi này cho cô rồi à?”
Đóa hoa party nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên cửa hàng một cái.
Cô nhân viên lập tức nói thêm vào với giọng điệu tiếc nuối: “Không phải anh nói là cái túi này dành riêng cho chị Maggie sao?”
Tống Phong thời ngậm ngùi nói: “Không còn cách nào khác, chỉ vì cô ấy không chịu về Trung Quốc lấy túi.
Anh thấy vị tiểu thư này lại đang vội vàng lên đường, lại không có người nào thích hợp hơn cô ấy, vì vậy anh chỉ có thể xin lỗi chị Maggie!”
Cô nàng nghe xong, trong lòng lại càng cao hứng, cảm thấy mình vẫn là “chiếm được chỗ tốt.”
Và các nhân viên cũng có tâm trạng như vậy, sau khi đóa hoa party rời khỏi, một nhân viên hỏi Tống Phong Thời: “Cô ấy là một người kém nhận thức đến vậy sao? Không nhìn ra được chiếc túi đó rất xấu xí à?”
“Đẹp hay xấu là do cách nhìn.” Tống Phong Thời đáp: “Quan trọng nhất là sẽ không đụng hàng.”
Người phú bà vừa mới mua túi xách có LOGO lớn, đó là vì nó sẽ giúp nàng làm “danh thiếp”, còn đóa hoa party mua cái túi xách đó, là bởi vì nó là thứ độc nhất vô nhị.
Tống Phong thời biết cách bán hàng.
Tuy nhiên, nếu Bảo Phạn Lưu cứ xích mích nội bộ như vậy mà không sản xuất ra chiếc túi xấu xí, đắt tiền nào nữa thì Tống Phong Thời cũng cảm thấy bội phục.
Cậu thở dài và quyết định đến quán bar để uống một ly sau khi tan ca.
Lại không nghĩ tới, ở tại quán bar đó, cậu gặp lại người mà khi xưa cậu muốn “giết” hoặc là “*** chết” hắn.
Kim Lan Thù.
– ———————————————————–
Mei: kinh nghiệm xương máu, đừng edit truyện khi bạn mới tỉnh dậy sau cơn mê.
.