TỔNG TÀI CAO LÃNH TUYỆT SỦNG: CUỐI CÙNG CŨNG ĐẾN EM - Chương 12
“Cuối cùng cũng đi rồi, vậy người đi phía sau là con trai của tổng giám đốc à?”
“Ôi trời ơi, đẹp trai quá đi mất, nhưng cũng lạnh quá, nhìn còn lạnh lùng hơn, ngầu hơn cả tổng giám đốc, cũng quá đẹp trai.”
Thang máy đi thẳng lên tầng 10 thì ngừng lại, cửa thang máy mở ra, Lôi Tử Hi và Lôi Thanh Tiêu đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lôi Tử Hi đặt tài liệu ở trước mặt Lôi Thanh Tiêu.
“Con ngồi xuống xem qua đi, xem con muốn làm gì.”
Lôi Tử Hi ngồi xuống ghế, Lôi Thanh Tiêu cũng ngồi xuống, mở tập tài liệu cha mình vừa đưa cho ra. Trong tập tài liệu này viết rất nhiều về công ty và những dự án kinh doanh chủ yếu của công ty, Lôi Thanh Tiêu tập trung xem đến phần cuối cùng của tài liệu, Tinh Xí Sách Hoa, đây công ty quảng cáo mới mở, là dự án kinh doanh gần nhất của công ty, sợ rằng hiệu suất cũng là thấp nhất, nhưng nếu muốn lấy được sự chấp thuận của cha, anh phải khiến cha nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa, Lôi Thanh Tiêu chỉ vào phần giới thiệu của Tinh Xí Sách Hoa.
“Cha, công ty Tinh Xí Sách Hoa này mới thành lập à?”
Lôi Tử Hi cầm tài liệu lên nhìn, nói: “Công ty này à, đúng vậy, nhưng hiệu suất không được tốt cho lắm, nên cha đang nghĩ xem có nên chuyển đổi sang kinh doanh lĩnh vực khác không.”
Lôi Thanh Tiêu vừa nghe thấy cha mình muốn chuyển đổi, vội nói với cha: “Con thấy không cần thiết phải vậy đâu, con muốn thử thách, lại nói lĩnh vực chúng ta kinh doanh liên quan đến giới giải trí, nếu bản thân chúng ta có công ty quảng cáo riêng của mình, sẽ đỡ đi một phần tài nguyên, con chọn công ty này.”
Lôi Tử Hi thấy Lôi Thanh Tiêu khăng khăng muốn tiếp quản Tinh Xí Sách Hoa, trong lòng rất haì lòng, quả thật nếu công ty này có thể phát triển tốt, sẽ là hỗ trợ rất lớn cho cả tập đoàn, quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp, đã như vậy ông ta sẽ chấp nhận yêu cầu của Lôi Thanh Tiêu.
“Được rồi, nếu con muốn thử thách, vậy con đi làm đi, con xem bao giờ con sẽ tiếp quản.” Lôi Tử Hi hỏi Lôi Thanh Tiêu.
Lôi Thanh Tiêu xem giờ, nói: “Xế chiều hôm nay con sẽ tự đến đó, buổi trưa con còn có việc, có hẹn với người khác.”
“Vậy cũng được, mà cũng đúng, con mới trở về được hai ngày, không cần đi ngay đâu, cứ đi hẹn bạn trước đi, vậy cha sẽ thông báo cho cấp dưới, chiều nay con đến Tinh Xí Sách Hoa tiếp quản nó.” Lôi Tử Hi nói.
Lôi Thanh Tiêu đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo của mình, lễ phép nói với Lôi Tử Hi: “Vậy cha ơi, con còn có việc, con đi trước đây.”
Lôi Tử Hi gật đầu, nhìn dáng vẻ con trai cẩn thận chỉnh trang lại quần áo của mình, giống mình y như đúc, chẳng lẽ đây là di truyền giữa cha và con, nhìn bóng lưng con trai rời đi, vừa cô độc lại vừa lạnh lẽo, chẳng lẽ là thật sự di truyền từ mình, lúc này Lôi Tử Hi chỉ hy vọng ai có thể làm tan chảy trái tim lạnh giá của Lôi Thanh Tiêu. Sau khi rời khỏi tập đoàn Lôi thị, Lôi Thanh Tiêu đi đến một quán cà phê ở gần đó.
Lôi Thanh Tiêu đẩy cửa vào, nhân viên phục vụ đứng ở cửa, hỏi: “Xin hỏi tiên sinh đi mấy người?”
Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, trả lời: “Tôi hẹn với bạn, đi hai người.”
Lôi Thanh Tiêu không để ý đến nhân viên phục vụ nữa, đi đi tới một vị trí dựa vào bên cửa sổ, ngồi đối diện một ông già lớn tuổi.
“Thiếu gia, cuối cùng cậu đã trở về rồi, chớp mắt đã qua nhiều năm.”
Chú Lý nhìn Lôi Thanh Tiêu lớn dần lên từ khi còn là một đứa trẻ, đến bây giờ đã trở về từ nước ngoài, cảm khái noí.
“Vâng, chú Lý cháu đã trở về, nhiều năm qua, chú cũng đã già rồi.”
Nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh Lôi Thanh Tiêu, đưa menu tới, Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nhìn, nói: “Cho tôi một ly cà phê là được.”