TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC - Chương 270: Lấy mạng chống đỡ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TỔNG GIÁM ĐỐC BẠC TỶ KHÔNG DỄ CHỌC
- Chương 270: Lấy mạng chống đỡ
Chỉ là anh vẫn luôn không đồng ý.
Thẩm Cửu im lặng nhìn anh, trong ánh mắt viết đầy vẻ kiên định.
“Tôi muốn rời khỏi nơi này, ly hôn với anh.”
“…”
Con ngươi của Dạ Âu Thần co lại, một lát sau anh mới cong khóe môi, nụ cười hơi tà tứ: “Tôi đã biết là em sẽ có loại suy nghĩ này từ lâu cho nên bây giờ tôi trực tiếp nói cho em biết rằng tuyệt đối không thể.”
“Cho dù có chết em cũng là người của Dạ Âu Thần tôi.”
“Sau này em cứ ở đây đi, không cho phép đi đâu hết.”
Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu không khỏi cắn môi dưới: “Dạ Âu Thần, anh dựa vào cái gì mà lại có quyết định như thế này, tôi không nên ở lại chỗ này.”
Nói xong, Thẩm Cửu mở rộng bước chân đi ra bên ngoài, anh không cho cô rời đi, vậy thì tự cô đi là được rồi.
“Vậy xem xem em có thể đi ra khỏi nơi này được không.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần truyền đến ở phía xa xa từ sau lưng, Thẩm Cửu mới không thèm để ý đến anh, anh cảm thấy chắc chắn là mình sẽ bị lạc đường trong phong cảnh ở khu biệt thự to lớn như thế này, cô mới sẽ không đâu, tự cô đi ra ngoài là được rồi.
Đi lòng vòng một hồi, Thẩm Cửu mới phát hiện khu phong cảnh này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô, bởi vì có rất nhiều kiến trúc, cho nên Thẩm Cửu tìm được cái cửa này thì lại xuất hiện thêm một lối ra khác.
Cuối cùng do bản thân cô đi mệt mỏi rồi dừng lại ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi hít thở.
Mặc dù là mùa thu nhưng mà đi lâu như vậy cũng bị nóng ra một thân mồ hôi, Thẩm Cửu chỉ có thể đưa tay quạt quạt ở cổ, cô chợt nhớ đến cái gì đó, lại đưa tay sờ lên cổ của mình.
Có chút đau nhức, hơn nữa còn hơi tê, trên cổ bị gì vậy chứ?
Đáng tiếc là cô không nhìn thấy cho nên cũng chỉ có thể rời tay trở về.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thẩm Cửu lại tìm lối ra lần nữa.
Cuối cùng cô gặp người giúp việc trước đó ở khúc rẽ.
“Là cô à.”
Người giúp việc nhìn thấy cô thì rất vui mừng, vẻ mặt mừng rỡ bước lên phía trước: “Cô ơi, cô không sao đó chứ?”
Thẩm Cửu lắc đầu nói: “Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy sắc mặt của cô không tốt, tôi còn tưởng là cô không thoải mái, bây giờ cô không sao rồi có đúng không? Cô có muốn tìm bác sĩ đến khám bệnh cho cô không?” Cô ta nói chuyện với một gương mặt chân thành tha thiết, bộ dạng rất quan tâm đến Thẩm Cửu, trong lòng của Thẩm Cửu cảm thấy ấm áp, sau đó lắc đầu: “Không cần phải tìm bác sĩ đâu, chỉ là… Tôi có chuyện khác muốn xin cô giúp đỡ một tay.”
“Cô cứ nói đi, có gì cần tôi giúp đỡ tôi nhất định sẽ giúp cho cô.” Người giúp việc nói xong ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào cổ của cô, sau đó lại lộ ra một nụ cười.
Nhiệt tình quá đó nha…
Thẩm Cửu suy nghĩ, cái này chắc có lẽ là nể tình mặt mũi của Dạ Âu Thần.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để truy cứu chuyện này, Thẩm Cửu mím môi lên tiếng nói: “Cửa ra vào ở đây là ở chỗ nào vậy, cô có thể dẫn tôi đi đến đó không?”
Người giúp việc cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cô ta cho rằng Dạ Âu Thần đã dẫn Thẩm Cửu đến đây, vậy thì hai người bọn họ chắc chắn là một đôi, dù sao thì nhiều năm như vậy Thẩm Cửu chính là người phụ nữ đầu tiên là Dạ Âu Thần dẫn đến đây. Hiện tại người giúp việc trong biệt thự cũng đang âm thầm thảo luận Thẩm Cửu chính là nữ chủ nhân tương lai, cho nên tất cả mọi người đều đang muốn lấy lòng cô.
Cho nên hiện tại Thẩm Cửu chủ động mở miệng đưa ra yêu cầu với cô ta, người giúp việc ước gì có thể được biểu hiện, lập tức gật đầu: “Bây giờ tôi dẫn cô đi đến đó ngay.”
“Cảm ơn cô.” Thẩm Cửu lộ ra nụ cười với cô ta, trong lòng suy nghĩ Dạ Âu Thần không cho cô đi là cho rằng tự mình cô đi ra không được, nhưng mà lại không biết rằng người giúp việc mà mình tìm sẽ có cơ hội dẫn cô đi ra ngoài.
Thẩm Cửu cứ đi theo sau lưng của người giúp việc đó đi ra bên ngoài, người giúp việc có vẻ rất quen thuộc với nơi này, chắc có lẽ là đã làm việc ở đây rất lâu, xe nhẹ đường quen nhanh chóng dẫn cô đến cổng.
Sau khi đến đó rồi Thẩm Cửu cảm thấy cả người dễ chịu không ít.
Nhìn cánh cổng gần cô trong gang tấc, cô nghĩ… Chỉ cần đi ra khỏi cánh cổng này thì cô đã có thể rời khỏi thế giới của Dạ Âu Thần.
Thế là Thẩm Cửu hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong, sau đó mới mở rộng bước chân đi ra cửa.
Ai biết được vừa mới đi đến cửa liền bị người cản lại.
“Các người muốn làm cái gì?” Người giúp việc không hiểu mà nói: “Chúng tôi muốn đi ra ngoài.”
Có một người trong số đó nhìn người giúp việc, mặt không đổi sắc mở miệng nói: “Cậu Dạ đã dặn dò là ai cũng không thể rời khỏi đây.”
Người giúp việc mở to mắt: “Cái gì chứ, ra lệnh hồi nào vậy? Hồi sáng này không phải vẫn còn rất tốt à, sao đột nhiên lại…”
“Đây là mệnh lệnh vừa mới được chuyển xuống, Chu Vân, cô dẫn mợ chủ về đi.”
Chu Vân chính là người giúp việc nữ đi theo Thẩm Cửu, cô ta nghe thấy xưng hô mợ chủ thì có chút kinh ngạc: “Mợ, mợ chủ chẳng lẽ là anh đang nói…”
Nói xong, cô ta sợ hãi nhìn Thẩm Cửu, miệng ngập ngừng cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.
Thẩm Cửu thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì cô đi qua một bên khác muốn đi ra ngoài, ai biết lại có hai người xuất hiện chặn đường đi của cô.
“Mợ chủ, cậu Dạ đã nói rồi, cô không thể rời khỏi cánh cửa này được.”
Thẩm Cửu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn đối phương.
Cô bất chợt nhớ đến câu nói mà Dạ Âu Thần đã nói với cô trước khi cô đi khỏi.
“Vậy thì phải xem xem em có thể rời khỏi chỗ này không.”
Sắc mặt của Thẩm Cửu trở nên trắng bệch, thân thể không thể kiềm chế được mà lui về phía sau một bước dài, thiếu chút nữa đã ngã ập xuống.
May mắn là Chu Vân bước nhanh về phía trước: “Mợ chủ, không sao đó chứ?”
Hóa ra… Anh nói là cô không thể ra khỏi đây, không phải là đang nói cô sẽ lạc đường, mà là… Anh căn bản đã sớm ra lệnh cho người canh cổng trước khi cô rời khỏi đây, cho dù có như thế nào cũng không thể để cô đi ra ngoài.
Ha… Uổng công cô còn vui mừng cho là đã tìm được người dẫn đường là có thể rời khỏi nơi này.
Thật sự không nghĩ đến là anh đã tính toán kỹ từ lâu, chỉ còn chờ cô ngu ngốc tự chui đầu vào lưới, sau đó bị bắt trở về.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu không nói nổi một câu nào, hai mắt nhắm lại, thân thể phát run.
“Dựa vào cái gì chứ, đây là cầm tù, cuối cùng cố kiếm chế thân thể đang run rẩy mà bộc phát ra một câu.
Mấy người canh cửa nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, tức giận đến nỗi đôi môi đang phát run, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước.
“Tránh ra!” Thẩm Cửu lại trừng mắt một lần nữa, ánh mắt lặng như băng nhìn về phía bọn họ: “Ngày hôm nay tôi nhất định phải ra khỏi cánh cửa này.”
“Thật sự xin lỗi, mợ chủ, đây là dặn dò của cậu Dạ, cho dù mạng của chúng tôi không còn nữa thì cũng không thể để cô đi ra ngoài.”
“Phải vậy không?” Nụ cười của Thẩm Cửu tái nhợt: “Vậy nếu như tôi lấy mạng mình ra để uy hiếp thì sao, các người cũng không cho tôi đi ra ngoài à?”
Mấy người bọn họ nghe nói như vậy thì bị dọa đến nỗi hai mặt nhìn nhau: “Mợ chủ, xin cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi đều đã có hợp đồng với cậu Dạ, nếu như cô đi ra vậy thì chúng tôi… Cũng phải chết ở đây.”
Chu Vân đang đỡ Thẩm Cửu nghe nói như vậy cũng bị dọa toát cả mồ hôi lạnh: “Các người nói tào lao cái gì vậy hả, muốn hù chết mợ chủ à? Mợ chủ, hôm nay trước tiên chúng ta không đi ra, để tôi đỡ cô về nghỉ ngơi.”
Gương mặt của Thẩm Cửu xám như tro nhìn những người đó, cả đám bọn họ đều nói rất chân thật, dường như là thật sự đã định ước với Dạ Âu Thần.
Mà Thẩm Cửu cô chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn những người này chết à?
Hay lắm.
Dạ Âu Thần vẫn hiểu cô, cảm thấy là cô sẽ không nỡ, cho nên sẽ ở lại.
“Anh ta cho rằng bản thân hiểu tôi rất rõ à? Ngày hôm nay… Tôi cứ muốn đi ra đó.”